watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Phải lấy người như anh

Truyện Teen Phải lấy người như anh

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Phải lấy người như anh full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


- Mèo nhà bên cạnh sắp đẻ. Anh xin cho em một con nhé.
Nghe chàng hỏi vậy, nàng bỗng trở nên hốt hoảng:
- Không, em không thích đâu.
Đỡ con mèo thả xuống cái ổ ở chân giường, Thanh lấy cốc nước đặt vào tay nàng rồi im lặng nhìn nàng chờ đợi.
- Hồi nhỏ em cũng nuôi mèo. Lông vàng, xinh lắm. Em thường ôm nó đi ngủ. Nhưng một hôm em phải ở lại trường lao động – Vân thoáng rùng mình – Khi em về đến nhà thì con mèo đã biến mất. Mẹ em nói rằng nó bị xe chẹt nhưng em em bảo không phải. Nó bảo con mèo ăn vụng cá khô và ông ta bắt được… Từ đó em không dám nuôi mèo nữa.
Chàng đặt tay lên lưng nàng, vỗ nhè nhẹ, nghe tiếng nàng thở dài:
- Cũng may là em không tận mắt nhìn thấy. Nhiều lúc em muốn nghĩ là nó bị tai nạn thật cho đỡ buồn. Nhưng mà…
Ông Túc ở dưới nhà bỗng lên tiếng gọi âu yếm:
- Con ơiiii.
Vân sực tỉnh quay mặt nhìn Thanh, thấy nét mặt chàng điểm một nụ cười ý vị. Chàng chỉ về phía con mèo mướp béo trục béo tròn đang cong người trong ổ. Thêm một tiếng gọi và tiếng giả chuột kêu chít chít của ông già, nó vươn mình đứng dậy, đủng đỉnh nhảy xuống thang. Một lát sau mùi cá nướng thơm lừng đưa lên từ phía bếp. Vân bật cười, cảm thấy ý nghĩ u ám nặng nề tan biến khi Thanh để nụ hôn đậu lên mí mắt nàng.
Cuộn tờ báo lại, xách gói cốm mới mua, Vân rời khỏi quán café vỉa hè ngập nắng. Nàng nghĩ đến căn nhà nhỏ trong con phố cổ, nơi có một ông già thích ăn cốm đang chăm chút con mèo…
Mở cửa cho nàng không phải là ông già với vẻ mặt lúc nào cũng ngơ ngác, mà lại là Thanh miệng vẫn ngậm bàn chải đánh răng. Con mèo nằm ườn vắt vẻo trên bậc thang gỗ dẫn lên gác xép, trong phòng khách chỉ còn bốn chiếc Vespa. Thanh đưa nàng chiếc đĩa nhựa, mắt lấp lánh cười:
- Đại tổng quản đi chơi với hội lão tướng Vespa mai mới về, anh toàn quyền quyết định gói cốm kia.
Vân lườm chàng, mở gói lá sen đặt lên đĩa và lấy dao cắt rời mấy quả chuối trong nải. Mùi nếp thơm toả khắp gian phòng hẹp. Nàng nhón một vài hạt rắc lên đôi vai trần còn ướt của Thanh. Lách người thoát khỏi vòng ôm của chàng, nàng vặn nắp lọ lấy mấy hạt thức ăn khô chìa trước mũi con mèo. Nó ăn từ tốn như trẻ con ngậm kẹo. Rồi mặc kệ hai kẻ yêu nhau đùa giỡn trong nhà, nó đủng đỉnh bỏ ra ngoài, nằm ịch giữa vệt nắng nhỏ trước thềm.
* * *
Thanh với tay lấy quyển Búp bê Bắc Kinh, lật giở vài trang. Chàng mỉm cười vì dòng chữ mở đầu của cuốn sách “mấy lời giới thiệu và một số mối tình”. Quay lại tìm Vân để chỉ cho nàng cái câu hơi buồn cười này, chàng thấy Hạnh Phương đang dựng xe gần đấy, cô ta đang chăm chú nhìn chàng.
- Anh à, nên mua Thiếu nữ đánh cờ vây hay Búp bê Bắc Kinh nhỉ? – Vân khẽ bấm vào tay chàng.
- Búp bê Bắc Kinh đi, anh vừa đọc qua, thấy giọng văn ngồ ngộ - Thanh nói những mắt vẫn hướng sang bên kia đường.
Vân nhìn theo ánh mắt của Thanh và cố kìm tiếng xì khẽ trong cổ họng. Nàng chợt thấy thấm câu nói: “Quá khứ như món thịt bò hầm, cứ ợ lên vào lúc ta không mong đợi”. Món thịt bò hầm mang cái tên kêu choanh choách cưỡi SH bên kia hứa hẹn sẽ còn làm nàng khó chịu dài dài. Nhất là với kiểu cô ta nhìn Thanh như thể vừa phát hiện ra nét đẹp tiềm ẩn của chàng thế này.
Hôm nay Thanh vừa dự một cuộc họp quan trọng ở văn phòng. Tan họp chàng đón Vân đi dạo phố sách luôn. Từ hồi yêu nhau, chàng được nàng chăm nom chuyện quần áo nên vẻ ngoài khác hẳn trước đây. Trong chiếc áo sơmi ghi bạc và cà vạt cùng tông, trông chàng có vẻ chững chạc và hấp dẫn hơn bộ dạng “carô mãn tính” trước kia nhiều.
Thật hay là hôm nay nàng Vân mặc một bộ đồ rất bắt mắt, chiếc đầm lụa mềm rũ màu xanh ngọc tay xẻ như cánh bướm và đôi sandal xanh thanh mảnh khiến nàng trông yêu kiều hơn hẳn quãng thời gian ngán ngẩm ở tiệm áo cưới - ảnh viện nhà Hạnh Phương.
Mấy tháng không gặp, trông cô ta không còn nhí nhảnh như trước. Vẻ đẹp khá hoàn hảo đã biến đổi theo phong cách thời thượng bây giờ, hoang dại cố ý và bụi bặm cố tình. Với chiếc quần ống túm màu cỏ úa có khoá kéo lằng nhằng và một chiếc áo dây chéo vai trễ cùng một bộ đồ trang sức nửa gỗ mun nửa ngà voi kỳ cục, bộ dạng bohemian của cô ta chẳng ăn nhập với cái xe máy kiêu ngạo màu hồng cánh sen ánh trai lóng lánh chút nào.
Vân lên tiếng trước, nàng không thích cái gườm kín đáo mà cô nàng xảo quyệt đang chiếu thẳng về phía nàng:
- Dạo này cô Nhu có khoẻ không Phương?
Hạnh Phương không trả lời, cô ta nhìn nàng nửa như khinh bỉ nửa như chế nhạo rồi rồ máy phóng đi. Khi chiếc xe màu rờ rợ đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Vân mím môi thò tay cấu vào lưng Thanh một cái, thật đau.
* * *
Lại một Chủ nhật nữa, thời tiết càng ngày càng mát hơn. Những cơn mưa hay ánh mặt trời gay gắt mùa hè đã thực sự biến mất nhường chỗ cho bầu trời xanh trong vắt và làn gió heo heo của mùa thu. Thỉnh thoảng trong giỏ hay trên yên của những chiếc xe dựng ngoài phố lại có một chiếc lá bàng nâu đỏ hoặc mấy chiếc lá dâu da vàng. Những người đi đường đã thay những bộ quần áo cộc sáng màu của mùa hè bằng những bộ cánh không quá nặng nề như mùa đông nhưng cũng trầm hơn. Thành phố đã thực sự vàp thu.
Vân ngồi chờ Tố ở một quán café khá sang trọng trên trục phố chính. Hôm nay nàng hẹn nó để mượn bộ đĩa đồ hoạ tham khảo loại “hàng độc” mà nó mới đặt mua ở tận bên Ý. Công ty Silvermoon là cái tên nổi tiếng lừng lẫy trong làng quảng cáo toàn quốc, đến một chi nhánh của tập đoàn quảng cáo đa quốc gia như chỗ nàng cũng phải kiêng nể. Tố xin vào đó làm cộng tác viên từ thời sinh viên rồi dần dần, bằng sự cần mẫn chịu khó của mình, nó đã tiến bước ngồi vào ghế trưởng nhóm. Cái tên con trai vừa nhỏ tuổi vừa tồ nhất lớp hoá ra lại là người sớm thành công.
Chiếc Matiz đỏ đỗ trước cửa quán và Tố nhanh nhẹn đi về phía nàng, bộ đĩa trị giá cả ngàn đô cắp ở nách còn trên tay là hai quả bưởi thật to. Nó cười:
- Đây là đĩa, em ghi cẩn thận, khuyến mại thêm một đĩa phim quảng cáo chọn lọc. Đây là bưởi Năm Roi, quà Vĩnh Long bên hông Chợ Lớn.
Vân đẩy quyển menu cho bạn:
- Mi chọn cái gì uống đi. Cả tuần vừa rồi ta chạy khắp nơi hỏi mà không nơi nào có, suýt nữa phải nghiến răng đặt tạm đĩa lậu bên Quảng Châu.
- Ầy, kiểu này đặt bên Tàu phải nửa tháng mới về, mà cũng mấy trăm đô chứ không rẻ đâu. Hồi nọ chính em đi hỏi cho thằng Quyền mà.
- Ừ, nhưng thấy mẹ mi bảo mi đi Sài Gòn, không rõ bao giờ ra…
- Ôi dào, cụ khốt của em ở nhà có biết mô tê gì đâu. Thôi, em cho tỷ số điện thoại, em mới đổi sang Viettel, tỷ cần gì cứ gọi, em mở máy 24/24. Tỷ ghi đi, 0983…
- Cha chà chà, số đẹp ghê nhá!
- Đẹp làm sao được bằng số của bồ tỷ.
Vân thoáng ngượng nghịu. Chuyện nàng với Thanh dù nàng chưa bao giờ công khai giới thiệu nhưng bọn bạn hầu hết đều biết rồi. Thậm chí chúng nó còn biết đến cả số điện thoại ở công ty và số vết xước trên cốp xe của chàng… Nàng vẫn giữ mặt tỉnh bơ:
- Toàn lộc với phát thế này, chẳng trách ngồi ô tô sớm nhất lớp. Mi giỏi thật!
- Tỷ quên cái Quỳnh với cái Đan à? Con Ma tịt ghẻ của em mà đứng bên cạnh xe của chồng hai đứa nó chắc giống tép riu đứng cạnh tôm hùm…
Một lát, những câu chuyện thăm hỏi về bạn bè chung và công việc cũng đã vãn, Tố giơ tay gọi phục vụ đưa hoá đơn, tranh trả tiền bằng được rồi gạ gẫm:
- Gần trưa rồi, tỷ đi ăn cơm với em đi!
- Không được, hôm nay ta bận rồi – Vân xách túi đứng dậy, bước ra khỏi quán. Trời nắng nhàn nhạt còn đường phố thì thưa thớt, thật dễ chịu.
- Tỷ bận về với chàng chứ gì? - Tố cười, nó xoa cái bụng đã bắt đầu tích mỡ rồi dắt chiếc Vespa cho nàng - Em đã tưởng tỷ là cao thủ từ lâu nhưng hoá ra lại cao thủ thật. Thằng cu trông ngon trai ra phết!
- Ngon – Vân kéo dài giọng, hích khuỷu tay vào bụng Tố – Bét ra thì vòng hai của nó chuẩn hơn của mi. Nhưng mà mi gặp nó bao giờ?
Tố “tồ” cười rinh rích, chui vào chiếc Matiz xong lại ngó ra, nháy mắt:
- Em có thám tử mà. Chúc tỷ trưa nay ngon miệng.
Vân còn chưa kịp cảm ơn đáp lại thì Tố đã nói thêm, giọng thiểu não vờ vịt:
- Tỷ thì chắc ngon rồi, chỉ khổ nạn nhân thôi!
- Thằng lợn, có đi nhanh không?
Vân bặm môi giơ nắm tay doạ nạt. Chiếc Matiz rề rà chạy ra làn đường chính. Vân cũng rồ ga phóng vụt đi. Nàng không hay rằng trong đám khách đứng chờ xe ở ven đường có một người đàn bà đang chăm chú theo dõi mình.
* * *

Vân bê bát nước bắp cải luộc đặt lên mâm, nhìn đồng hồ. Đã hơn 12 giờ trưa, nàng và Thanh đã nấu nướng xong xuôi mà ông Túc vẫn chưa về.
- Có đúng bố bảo với anh là đi mua báo không?
- Đúng mà, anh còn hỏi bố có tiền lẻ chưa.
- Thịt bò ướp lâu quá, khéo ôi mất.
- Ừm, chắc bố đợi người ta sắp chữ rồi in từ đầu rồi. Hay em cứ xào đi, bố về thì cho vào đảo lại.
Mỉm cười vì giọng đùa mà như không của Thanh, Vân ừ một tiếng. Nàng quay trở lại góc bếp, bắt đầu vặn bếp gas thật to lửa để làm món thịt bò xào su su mà cả chàng cả ông bố đều thích ăn.
Thanh đặt một quả bưởi lên bàn thờ, bật diêm thắp hương rồi quay nhìn gương mặt đỏ ửng vì hơi nóng của Vân, mỉm cười dịu dàng. Chàng thích những ngày Chủ nhật ba người quây quần ăn uống như thế này. Và chàng cảm thấy yêu nàng kinh khủng.
Trèo lên căn gác xép nhỏ xíu của mình, Thanh nhấc hẳn chiếc bàn đặt lên giường rồi mở chiếc máy tính trên đó. Con mèo Còi đang nằm tựa cằm vào mấy chiếc DVD hình như cũng biết ý, đứng dậy vươn vai duỗi người rồi nhảy ra mái nhà hàng xóm nằm tắm nắng. Khi Vân đi lên thì đã thấy màn hình chiếu đến cảnh thứ hai thứ ba của phim rồi. Nàng ngó chiếc vỏ đĩa, 2046 - một bộ phim khá mới do Vương Gia Vệ đạo diễn.
Nằm xuống gối đầu lên tay Thanh, nàng nhíu mày nghe những lời thoại của đám diễn viên ngôi sao nhưng rồi không theo kịp được nên đành phải nhìn vào phụ đề, miệng lầu bầu chê bai diễn viên nói khó nghe. Thanh bật cười:
- Em thuyết minh kiểu gì đấy? Sai hết rồi.
- Có phụ đề tiếng Anh, anh đeo kính vào đọc đi!
- Nhưng anh thích nghe thuyết minh.
- Thuyết minh viên buồn ngủ rồi.
Vân nhắm mắt chưa được hai giây thì đã thấy gan bàn chân buồn buồn rồi bắt đầu nhột không chịu nổi. Nàng rút chân, vùng dậy vừa cười vừa co người tránh những ngón tay mơn man của Thanh, cảm thấy người mình nóng bừng lên. Kiểu cù này của chàng thật là nguy hiểm…
Đúng lúc Thanh bắt được Vân duỗi người ra và đang chuẩn bị hôn lên đôi môi tươi tắn của nàng thì có một giọng phụ nữ vang lên:
- Đi đâu hết rồi thế này?
Đôi mắt nâu đang nhìn Vân đắm đuối chợt sáng lên, hôn nhanh lên trán nàng, chàng nói khẽ:
- Mẹ anh!
* * *
Vân cảm thấy chờn chợn khi ánh nhìn của người đàn bà quét từ đầu xuống chân nàng. Mẹ Thanh hãy còn trẻ và khá đẹp. Cung cách ăn mặc của bà có hơi hướng của một sự phô trương, quần áo cũng như đồ trang sức cố ra vẻ thanh nhã nhưng vẫn phảng phất chút gì đó của khiếu thẩm mỹ Đông Nam Á, vẫn hơi màu mè và cầu kỳ, không giống một người sống ở một nước châu Âu thực dụng hai chục năm chút nào. Chiếc áo vest màu lòng tôm có khuy hình hoa uốn và cái khăn lụa hoa văn nhiệt đới khá đắt tiền làm Vân liên tưởng tới mấy quý bà trong các catalogue thời trang hàng chợ của Thái Lan. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sắc vẽ chải mất công, cất tiếng chào lễ độ.
- Ờ - người đàn bà đáp lại nàng thờ ơ, thoáng chút lạnh lùng.
Một khoảng im lặng. Rồi bà ta quay sang nói với Thanh, như không cần quan tâm đến sự có mặt của nàng ở đó. Những câu hỏi han về chuyện họ hàng, chuyện công việc của chàng, chuyện sửa nhà sửa cửa… Đến khi vấn đề hỏi han chuyển sang mảng hôn nhân gia đình thì ông Túc về. Ông trễ chiếc kính khỏi mũi nhìn vợ cũ, thở ra một câu trống không:
- Ô, vẫn chưa đi à?
Thì ra ông Túc đã biết chuyện bà Nhã sẽ về chơi từ mấy hôm trước. Có lẽ vì muốn tránh mặt nên ông mới đi mua báo rõ lâu. Ông già quẳng mớ báo xuống ghế và ngồi phịch lên, dáng điệu lôi thôi của ông làm bà nhăn mặt. Chẳng mảy may để ý đến vẻ khó chịu đó, ông mở chiếc lồng bàn nhựa chép miệng:
- Đứa nào xào thịt bò su su đấy?
Cũng chẳng để ai kịp trả lời, ông bốc luôn một miếng bỏ vào mồm nhai vội:
- Chậc chậc, ngon quá… Ơ thế chưa dầm trứng luộc vào nước mắm chấm bắp cải à? Dầm đi, dầm đi chứ!
Vân đứng dậy đi vào trong lấy thêm một cái bát con và một đôi đũa đem ra, ông Túc thấy vậy liền giằng ngay bát đũa trên tay nàng, vừa gõ vừa nghển cổ lên gọi:
- Con ơiiii.
Con mèo béo mập nghe tiếng vội vàng chạy xuống, kêu những tiếng ẹ ẹ làm nũng. Gắp mấy miếng thịt bò vào cái bát, ông già đặt trước mặt con mèo rồi mở nắp nồi cơm điện, hoàn toàn không thèm để ý tới bà vợ cũ đang tím mặt vì giận. Thanh lắc đầu cười độ lượng, lấy thêm hai chiếc ghế nhựa kéo Vân cùng ngồi xuống, chàng vào góc bếp lần nữa lấy bát đũa cho mẹ. Con mèo ăn hết mấy miếng thịt bò liền liếm mép nhảy lên đùi Vân ngồi thu lu, dụi vào tay nàng ra chiều đòi ăn thêm nữa.
Bữa cơm trôi qua trong im lặng. Vân lặng lẽ thu dọn bát đĩa cho Thanh rửa rồi hạ quả bưởi trên bàn thờ xuống gọt. Bà Nhã nhìn cảnh đó, môi điểm một nụ cười nhạt. “Nụ cười tiềm tàng lắm chuyện đây!” – Vân tự nhủ. Đặt đĩa bưởi bóc xếp đều theo cánh hoa lên bàn, nàng chào hai ông bà rồi xách túi ra về. Ông Túc đang nhồm nhoàm nhai bưởi bỗng nhổm lên làm cử chỉ kéo nàng lại:
- Ở đây, ở đây đã, hôm nay bác tăm được cái đèn đuôi ACMA 1953 nguyên bản, tí nữa mình đi mua.
Vân biết, nếu nàng mở miệng nói gì đó về xe cộ lúc này thì sẽ khiến bầu không khí vốn đã chẳng vui vẻ này trở nên hỏng bét. Nàng đưa mắt cho Thanh. Chàng hiểu ý, liền vỗ vai ông bố giọng dỗ dành:
- Bố để Vân về. Lát con đèo bố đi…
Nói rồi, chàng khẽ đẩy cửa để Vân đi ra và cũng lập tức theo sau. Bà Nhã bỗng lên tiếng:
- Thanh ở nhà tí nữa chở mẹ qua nhà bà ngoại.
“Càng nhân nhượng lại càng lấn tới!” Vân bấm chặt những ngón chân vào đế chiếc sandal, cảm thấy hơi nóng trên đầu bắt đầu đốt cháy tóc mình, nàng cắn môi, dịu dàng và nhỏ nhẹ chào hai người già thêm một lần nữa.
* * *
Lau qua mái tóc, Vân bước ra khỏi phòng tắm, đem theo cả chiếc khăn lông. Dòng nước ấm khiến nỗi bực dọc của nàng về chuyện lúc trưa dịu đi và mùi thơm ngòn ngọt của mấy giọt nước hoa Escada thoảng đưa lên từ hõm xương vai gần như xua nó biến mất. Xét cho cùng, đó là người đã sinh ra Thanh, bà đã xa chàng khá lâu và chỉ ở Việt Nam có một tháng rưỡi, để cho bà sử dụng quyền sở hữu con trai một chút cũng hợp lẽ thôi!
Cào tay vào mái tóc ngắn ngủn, lấy khăn lau cho nó ráo hơn một chút, nàng bật một đĩa phim hài. Mấy tháng yên ổn tập trung làm việc, nàng đã trả xong khoản nợ lương ứng trước và cũng đã sắm sửa thêm được ít đồ đạc trong nhà, máy sấy cho mùa đông, lò vi sóng cho những đêm thức làm việc khuya chợt đói bụng, và TV cùng đầu DVD cho những buổi tối không có Thanh.
Bộ phim Hồng Kông nàng thuê ở tiệm dưới tầng một cũng không có gì hay ho, những câu thoại pha trò hơi nhạt và diễn viên cũng không được xuất sắc lắm. Xem được một nửa, Vân ngả đầu thiu thiu ngủ, mái tóc nàng vẫn chưa khô hẳn nhưng làn gió thu quả là dễ chịu quá chừng...
Khi nàng tỉnh dậy, màn hình đang phát ra hình ảnh của phim 2046 còn đầu nàng đang gối lên một cánh tay vững vàng đầy tin cậy. Những ngón tay theo thói quen lùa vào tóc nàng đều đều, mái tóc đã khô, từng sợi ngắn mềm mượt theo bàn tay Thanh chạm khẽ lên má nàng. Vân cứ nằm yên như vậy, hít khẽ mùi da thịt đàn ông đang kề sát bên mình. Lát sau, Thanh phát hiện ra nàng đã thức. Chàng mỉm cười hôn lên vai nàng, thì thầm:

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Phải lấy người như anh
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 3