Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Sao không mặc ? em mở mắt ra xem anh có mặc quần không ?
Ánh Minh vẫn che mặt không dám bỏ ra nhưng lại để hở ra một khe nhỏ nhìn một chút lại lập tức che kín
- Ý ..... Ý em là tại sao anh không mặc áo ?
Thiên Kỳ đưa tay lên gạt tay Ánh Minh xuống , Ánh Minh giật nảy mình quay chỗ khác không dám nhìn anh . Thiên Kỳ cố nín cười giọng chêu chọc
- Nóng lắm em không thấy nóng sao ?
Ánh Minh nghĩ thầm \" Nóng , nóng thật mặt nóng bừng đây này \" nhưng cô vẫn quát anh
- Nóng gì mà nóng ? bây giờ anh có mặc áo không ?
Thiên Kỳ với tay lấy áo mặc vào nhưng vẫn muốn chêu cô một chút
- Không mặc nóng lắm kệ em
Ánh Minh tức tới mặt đỏ bừ đứng phắt dậy nhìn anh mắng một chàng
- Anh là cái đồ biến thái khoe thân không biết xấu hổ
Mắng xong cô thở hổn hển nhìn anh đang mỉm cười áo quần đầy đủ thì lại càng bốc hỏa chạy tới chỗ anh đánh anh tới tấp vừa đánh vừa mắng , Thiên Kỳ vừa cười vừa đứng yên để Ánh Minh đánh nhưng lại sợ cô mệt nên liền bắt lấy hai tay cô nắm chặt rồi hôn lên môi cô . Ánh Minh đứng hình trong gió mở to mắt nhìn anh , Thiên Kỳ lại cười buông cô ra đưa tay xoa xoa hai má vừa nóng rực vừa đỏ bừng của cô nói nhỏ
- Muộn rồi đi ngủ thôi
Ánh Minh cúi đầu \" Uhm \" một tiếng sau đó lại lập tứ ngẩng đầu lên ngại ngùng hỏi Thiên Kỳ
- Thế anh ngủ ở đâu ?
Thiên Kỳ cười nhẹ lại chêu cô
- Ở đây có mỗi một cái giường em nghĩ anh sẽ ngủ ở đâu ?
Ánh Minh phụng phịu
- Anh định đuổi em ra sô pha thật sao ?
Thiên Kỳ không thể ngờ sống ở Mỹ tận 6 năm mà cô vẫn có thể ngốc như vậy lại bật cười vui vẻ xoa đầu cô
- Em đúng là ngốc thật đấy , được rồi anh ra sô pha ngủ nhưng em phải hôn chúc anh ngủ ngon
Nói rồi Thiên Kỳ cúi thấp người đưa mặt đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Ánh Minh , Ánh Minh đang suy nghĩ một chút xem có nên hôn hay không thì giọng nói bỡn cợt của anh lại vang lên
- Không hôn anh sẽ ngủ ở đây
Ánh Minh giật mình lập tức hôn chụt một phát lên môi Thiên Kỳ rồi nhảy lên giường nằm xuống chùm chăn kín đầu .
Thiên Kỳ nhìn cô gái dang chui trong chăn làm đà điểu kia thì đi tới kéo chăn của Ánh Minh ra hôn lên chán cô mỉm cười dịu dàng
- Ngủ ngon
Sau đó anh ra khỏi phòng để lại Ánh Minh đang đơ đẫn ở trên giương mở mắt nhìn trần nhà một lúc sau cô thì thầm
- Đúng là ác ma aaaaaaaaaaa
rồi lại chùm chăn ngủ ngon lành .
..............................
Sáng hôm sau Khi Ánh Minh thức dậy thì chỉ thấy một tờ giấy Thiên Kỳ để lại trên bàn ăn cùng bữa sáng thịnh soạn mà chắc chắn 100% là không phải do anh làm , anh nói \" Bữa sáng anh để trên bàn , anh đi giải quyết một số việc chiều nay chúng ta sẽ về Việt Nam \"
Ánh Minh mỉm cười gấp tờ giấy lại cho vào túi áo sau đó ngồi xuống vui vẻ ăn sạch bữa sáng anh đã chuẩn bị cho cô ...
.................................
Trong sân bay náo nhiệt Ánh Minh tươi cười vui vẻ bước bên Thiên Kỳ . Sau khi giải quyết mọi việc bên Mỹ tòa án đã quyết định đưa Hồng Anh về nước để giải quyết do người làm đơn đề nghị , Thiên Kỳ muốn về nước là vì sắp tới có một người bác của anh sẽ từ bên Úc qua chơi vả lại anh nghĩ cũng đến lúc giới thiệu Ánh Minh với người nhà của mình nên lập tức đưa cô về nước . Ánh Minh làm sao biết được ý định xấu xa của Thiên Kỳ ? Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh lo lắng cô buồn chán nên đưa cô về nước mà thôi ...
.................................
Ánh Minh trở về trong sự chào đón của đông đủ mọi người , Ánh Dương vì chào đón cô đã ép buộc tất cả mọi người bỏ hết công việc học hành ăn chơi gì gì đó để mở tiệc chào đón Ánh Minh trở về . Vừa vào phòng Ánh Minh đã thấy mọi người tụ tập rất đông đủ nhưng lại có một chàng trai đẹp trai , cao lớn mà Ánh Minh chưa bao giờ gặp đang đứng cùng Ánh Linh , cô tò mò đi tới hỏi Ánh Linh
- Đây là ?
Ánh Linh đỏ mặt ngại ngùng giới thiệu
- Bạn trai em Gia kiệt
Ánh Minh mỉm cười nhìn Gia Kiệt mắt lấp lánh
- Đẹp trai quá ghen tỵ với Linh thật đấy , chào em chị là Ánh Minh cứ gọi chị Minh là được
Thiên Kỳ nghe câu đầu tiên của Ánh Minh xong thì mặt mũi đen xì đi đến chỗ cô nói thầm
- Em ghen tỵ gì cơ ?
Ánh Minh chưa kịp phản ứng thì Gia Kiệt nói
- Ghen gì hả chị em còn lâu mới được như anh Thiên Kỳ anh ấy đẹp trai có tài lại thương bạn gái như vậy em phải cố gắng học hỏi đây này
Ánh Minh nghe xong thì rùng mình một cái \" Oa miệng lưỡi trơn chu trong truyền thuyết là đây \" cô nghĩ thầm trong lòng
Thiên Kỳ thì ngược lại cười ngoác cả miệng
- Em thật có mắt nhìn người sau này là người một nhà rồi nhất định anh sẽ nói tốt cho em với hai bác
Ánh Minh lặng lẽ rút lui ra đứng cạnh Ánh Linh đưa tay chống cằm cảm thán
- Trình tự sướng của hai người này thật cao a
Ánh Linh gật đầu
- Cao hơn cả cái Dương chị nhỉ ?
Ánh Dương đang nói chuyện cùng Thiên Bảo nghe vậy thì hét lên
- Cái gì mà lôi em vào hả hai cái bà nhiều chuyện kia ? Không có bạn trai đẹp trai như Bảo nhà em nên ghen tỵ hử ?
Ánh Linh nhìn Ánh Dương một lúc rồi lại quay sang Ánh Linh
- Không đến nỗi hơn đâu em hai tên đàn ông kia còn kém xa Dương nhà mình
Ánh Dương \" hứ \" một tiếng lôi Thiên Bảo ra ngoài hóng mát , Ánh Nguyệt thấy vậy thì đi ra chỗ Ánh Minh để Quốc Tuấn và Thiên Hoàng đứng với nhau .
- Dương sao thế chị ?
Ánh Linh cười mỉm
- Bệnh khoe khoang tái phát xong mang Thiên Bảo đi khoe rồi
Ánh Nguyệt va Ánh Minh che miệng cười , không khí trong căn nhà nhỏ hôm nay thật náo nhiệt là vì sự trở về của Ánh Minh , hay là vì tất cả mọi người có mặt trong căn nhà đó đã tìm được hạnh phúc của riêng mình ? …
Chap 38
Ánh chiều tà bao phủ khắp con đường ven hồ lộng gió Ánh Dương nắm tay Thiên Bảo nhìn anh chăm chú gần đây cô luôn có cảm giác anh rất xa cách với cô đầu tiên cô còn nghĩ là mình nghĩ quá nhiều nhưng hôm nay khi chứng kiến sự thờ ơ của Thiên Bảo khi cô hẹn anh tói nhà ăn tối Ánh Dương quyết định hỏi thẳng anh , tính cách của cô rất thoải mái có khi hơi trẻ con nhưng chứng kiến tất cả những gì chi gái cô Ánh Minh đã phải trả giá ra sao để có được tình yêu thì Ánh Dương cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều . Ánh Dương cảm thấy Thiên Bảo rất lạ khi cô và anh từ Mỹ thăm chị Ánh Minh trở về thì anh đã thay đổi cô chợt nhớ có một người bạn học cùng đã từng nói nhìn thấy Thiên Bảo ngồi cùng một cô gái trong quán cafe nào đó nhưng lúc đó Ánh Dương không tin còn bây giờ khi đối diện với thái độ thờ ơ của anh cô lại nghi ngờ .
Lắc đầu thật mạnh xua tan đi suy nghĩ u ám trong lòng , Ánh Dương nghiêm túc nhìn Thiên Bảo
- Thiên Bảo ...
Thiên Bảo đang chìm vào suy tư thì nghe Ánh Dương gọi anh quay qua nhìn cô
- Sao vậy em ?
Ánh Dương nhíu mày
- Gần đây anh sảy ra chuyện gì sao ?
Thiên Bảo sững người một lúc rồi lắc đầu
- Không , anh bình thường mà chỉ là anh mới đi làm nên có chút mệt thôi
Ánh Dương có chút hoài nghi vào lời nói của anh muốn truy hỏi tới cùng nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ là bạn gái nếu xen quá nhiều vào cuộc sống riêng của Thiên Bảo sẽ khiến anh không vui , vì vậy Ánh Dương không hỏi gì nữa chỉ lặng lẽ nhìn mặt hồ vì gió thổi mà lăn tăn gợn sóng cũng giống như lòng cô bây giờ nhộn nhạo không yên ...
............................................
Ánh Dương về đến nhà thì mọi người đã về hết chỉ còn Ánh Nguyệt đang ngồi trên sô pha xem tivi , thấy Ánh Dương vẻ mặt mệt mỏi thất thần Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên quan tâm hỏi
- Em sao thế ? mệt à ?
Ánh Dương cười nhẹ lắc đầu ngồi xuống cạnh Ánh Nguyệt
- Không em hơi đau đầu tí thôi chị Minh với chị Linh ngủ rồi ạ ?
Ánh Nguyệt nhìn em gái chăm chú lắc đầu
- Linh đi chơi rồi còn chị Minh thì đang trên phòng gọi điện cho mẹ
Ánh Dương thở dài ngồi thẳng người nhìn Ánh Nguyệt
- Chị nói chuyện với em chút được không ?
Ánh Nguyệt cảm thấy có gì đó rất lạ ở em gái nên cũng không từ chối hai chị em khóa cửa rồi ra ngoài ...
.........................................
Đi được một đoạn Ánh Nguyệt hỏi
- Em và Thiên Bảo có chuyện gì à ?
Ánh Dương quay qua nhìn chị gái
- Chị cũng nhìn ra sao ? Em cũng không biết là có chuyện gì nữa
Ánh Nguyệt dừng bước nhíu mày nhìn cô em gái vốn di luôn tràn trề sức sống vui vẻ có thừa của mình có những chuyện Ánh Dương luôn dùng vẻ ngoài thờ ơ vui vẻ của con bé để đánh lừa mọi người nhưng với Ánh Nguyệt thì khác hai người là chị em sinh đôi nên một phần nào đó rất nhỏ cảm xúc của Ánh Dương ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới cô . Ánh Nguyệt nắm tay Ánh Dương hỏi nhỏ
- Có chuyện gì rồi phải không ? gần đây em rất lạ nói chị nghe đi
Ánh Dương ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm tăm tối nói nhẹ nhàng giọng buồn bã
- Em nghĩ anh Bảo có người khác chị ạ , có một người bạn nhìn thấy anh ấy cùng một cô gái gặp nhau ở quán cafe hai người có những cử chỉ rất mờ ám
Ánh Nguyệt suy tư nột chút
- Có lẽ là Bảo gặp bạn thì sao ? em không nên đa nghi quá
Ánh Dương mỉm cười chua xót lắc đầu
- Không phải tự dưng mà em nghi ngờ đâu chị ạ , chị cũng biết tính em mà nhưng anh Bảo rất khác anh ấy thờ ơ có khi còn từ chối gặp mặt em tuy anh ấy nói là công việc bận nhưng em biết là không phải ...
Ánh Nguyệt im lặng rồi lại nói
- Sao em không hỏi thẳng Bảo ?
Ánh Dương xoay người đi tiếp giọng nhàn nhạt
- Em không đủ dũng cảm để hỏi anh ấy nhỡ đâu câu trả lời sẽ là \" chúng ta chấm dứt đi \" thì sao ?
Ánh Nguyệt đặt tay lên vai Ánh Dương an ủi
- Em nghĩ nhiều quá thôi
Ánh Dương thấy mắt cay cay đưa tay lên lau nước mắt ôm lấy Ánh Nguyệt nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống , Ánh Nguyệt thấy bờ vai ươn ướt khi biết rằng Ánh Dương đang khóc cô ôm em gái vào lòng nhỏ nhẹ nói
- Dương cái gì đến rồi cũng sẽ đến nếu nghĩ Bảo đã chán mối tình này thì tại sao em không thẳng thắn hỏi anh ta ? cho dù câu trả lời có ra sao đi nữa thì chị , chị Minh và cả chị Linh nữa vẫn luôn ở bên em ...
Ánh Dương vẫn khóc , khóc đến thương tâm ....
...................................
Ánh Minh từ từ mở mắt vì sự oanh tạc của chiếc đồng hồ báo thức đang réo ầm ĩ bước xuống giường vặn người vài cái sau đó cô bước đến mở cửa ban công , áng nắng mang chút se lạnh của mùa thu tràn ngập căn phòng nhỏ Ánh Minh thở dài một hơi sau đó mỉm cười bước ra khỏi phòng . Đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà đã thấy Ánh Linh đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi cạnh bàn ăn còn Ánh Nguyệt đang chạy đi chạy lại trong bếp , Ánh Minh cầm cốc sữa trên bà uống một ngụm sau đó hỏi Ánh Linh
- Dương đâu ?
Ánh Linh nhún vai
- Em chịu sáng sớm đã không thấy đâu rồi chắc lại đi chơi với anh Bảo chứ đâu ?
Ánh Minh nồi xuống bàn cùng lúc Ánh Nguyệt cũng ngồi xuống
- Em có chuyện muốn hai chị chú ý một chút
Ánh Minh và Ánh Linh ngẩn ngơ gật đầu , Ánh Nguyệt hài lòng nói tiếp
- Dương và bạn trai nó Thiên Bảo đang có chút chuyện không vui em hy vọng hai chị khi ở trước mặt nó không nên nói quá nhiều tới anh ta .
Nói xong Ánh Nguyệt nhìn hai người một người đang gặn bánh mỳ một người đang uống sữa kia bằng ánh mắt nghiêm túc tới khi họ gật đầu mới hài lòng đứng dậy chuẩn bị tới trường ...
Chỉ còn Ánh Minh và Ánh Linh ở lại hai cô nhìn nhau một cái rồi Ánh Minh nói trước
- Dương làm sao nhỉ ?
Ánh Linh nhún vai lắc đầu tiếp tục gặm bánh mỳ
- Em không biết nữa để em hỏi ông Bảo xem sao
Ánh Minh suy tư một chút lắc đầu
- Thôi đừng tối nay chị sẽ nói chuyện với Dương là được ...
Bữa sáng kết thúc trong sự thắc mắc của hai chị em Ánh Minh và Ánh Linh . Sau khi Ánh Linh tới trường chỉ còn Ánh Minh ở nhà cô chẳng có việc gì làm liền cầm túi sách muốn ra ngoài chơi một chút nhưng đi tới gần nơi Thiên Kỳ làm việc cô chợt thấy Thiên Bảo đang giằng co gì đo với một cô gái , chợt nghĩ ra chuyện sáng nay Ánh Nguyệt nói Ánh Minh muốn chạy tới hỏi cậu ta cô gái kia là ai nhưng cô không phải là Ánh Dương lấy tư cách gì chất vấn Thiên Bảo ? Nên đành vờ như không thấy nhưng tối nay cô nhất định phải nói rõ chuyện này với Ánh Dương . Cô vừa đi vừa suy nghĩ xem sẽ nói chuyện này với Ánh Dương thế nào thì đâm sầm vào một ai đó ngẩng mặt lên thì thấy một người đàn ông ngoài 50 đang nhìn cô chăm chú Ánh Minh giật mình rối rít xin lỗi nhưng người đó cũng chỉ cười cười nhìn cô nói không sao rồi đi thẳng vào thang máy . Ánh Minh \" xoa đầu xứ tưởng bị mắng một trận ai dè không sao ông chú kia tốt thật \" Cô nghĩ thầm rồi vui vẻ chạy lên văn phòng tìm Thiên Kỳ , Ánh Dương bước vào văn phòng giám đốc trong tiếng xì xào bàn tán của những nhân viên bên ngoài cô loáng thoáng nghe được vài câu ý là \" chia tay rồi tới đây làm gì \" Ánh Minh chỉ mỉm cười đẩy cửa phòng Thiên Kỳ đi vào nhưng lại thấy có người nên có chút hoảng hốt
- Anh bận sao ? vậy em ra ngoài chờ anh cứ tiếp tục đi
Nói xong định đi ra ngoài thì Thiên Kỳ kéo tay cô lại cười nói
- Ai đuổi mà em phải đi ? vào đây
Ánh Minh ú ớ
- Nhưng anh đang có khách mà ? em không muốn làm hỏng chuyện của anh đâu
Thiên Kỳ bật cười
- Khách nào ? người nhà đấy vào đây
Ánh Minh cuối cùng vẫn bị anh kéo vào trong vừa vào đã ngớ người
- Ơ chú , chú là người lúc nãy bị con đụng vào mà ?
Ông Quang cười vui vẻ đứng lên
- Thì ra cháu là cô bé mập mạp ấy hèn gì lúc nãy cứ thấy quen quen
Ánh Minh ú a ú ớ mập mạp gì ? chú này là ai ?
Thiên Kỳ thấy cô ngớ ngớ ngẩn ngẩn thì cười nói
- Đây là chú Quang chú ruột của anh , còn đây là Ánh Minh con heo mập mà chau vẫn kể cho chú đấy
Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ huých anh một cái sau đó quay qua ông chú cười nói
- Dạ chào chú cháu là Ánh Minh ạ
Ông Quang cười vui vẻ nhìn Ánh Minh trước đây khi còn ở Úc Thiên Kỳ đã nói rất nhiều về cô bé Ánh Minh này khiến ông rất tò mò không biết cô bé này ra sao mà có thể biến đứa trăng hoa bay bướm là thằng con quý tử của anh trai ông thay đổi đến như vậy bây giờ gặp mặt ông cũng đã hiểu được phần nào vì cô bé này cũng rất đáng yêu ... Thấy ông chú không nói gì Ánh Minh lại gần xua tay trước mặt ông
- Chú ơi chú nghĩ gì thế ?
Ông Quang nghe vậy bật cười xoa đầu Ánh Minh
- Cháu đáng yêu thật đấy ha ha
Ánh Minh thấy mình được khen liền đắc ý
- Chú cũng rất đẹp trai , đẹp trai hơn anh Thiên Kỳ nữa
Ônh Quang lại bật cười kéo Ánh Minh ngồi xuống hỏi han rất nhiều vấn đề hai chú cháu trò chuyện vui vẻ quên hẳn sự tồn tại của cái người đang nghiến răng kèn kẹt kia. Thiên Kỳ tuy có chút tức giận vì bị bỏ rơi nhưng cũng rất vui mừng vì chú Quang khó tính nhất nhà cũng đã yêu quý cô như vậy thì người khác chắc chắn sẽ không có vấn đề gì , nghĩ tới đây anh cũng vui vẻ ngồi xuống gọi cho thư kí đặt thức ăn nhà hàng mang tới đây để chúc mừng Ánh Minh vượt qua cửa ải gặp mặt gia đình chồng tương lai tuy nhiên điều này chỉ có mình anh biết ...
Trong văn phòng ba người ngồi ăn uống vui vẻ đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó ông Quang nhìn Ánh Minh lên tiếng
- Chú nghe nói chau nghỉ học đúng không Minh ?
Ánh Minh giật mình đữa rơi khỏi tay , Thiên Kỳ thấy vậy muốn lên tiếng nhưng bị cô chặn lại , Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ lắc đầu sau đó quay sang ông Quang mỉm cười nói
- Dạ cháu từng tự thôi học
Ông Quang nhíu mày nhìn Ánh Minh với vẻ không hài lòng
- Vậy bây giờ cháu làm gì ?
Ánh Minh ngồi ngay ngắn lấy một tấm danh thiếp đưa cho ông , ông Quang nhìn tấm danh thiếp trong tay sửng sốt