watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Phải lấy người như anh

Truyện Teen Phải lấy người như anh

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Phải lấy người như anh full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


- Mặt cháu không có nét lắm nhưng chúng ta sẽ có chuyên viên trang điểm. Dáng người và trình độ như vậy là quá mỹ mãn rồi. Giờ chỉ còn chờ giám đốc đồng ý nữa thôi.
Vừa lúc đó chiếc xe loại bảy chỗ đỗ xịch trước thềm. Một người đàn ông lớn tuổi bệ vệ bước xuống. Bà trưởng phòng cung cúc chạy ra cúi chào.
Vân khoác chiếc áo choàng lụa đi ra mở cửa sổ và đứng nhắm mắt hít thở không khí lành lạnh sau cơn mưa. Một lát, nàng quay lại nhìn người đàn ông trẻ đang ngồi im lặng trên giường, cất tiếng cười uể oải:
- Lão giám đốc đáng kính đấy là người lớn tuổi nhất trong số ba “người khách” của em hôm nay. Em đã từng coi lão ta như cha như ông, thậm chí còn kể chuyện gia đình mình cho lão ta nghe.
Thanh đứng dậy đến bên nàng, một tay bám vào chấn song cửa, một tay quàng nhẹ lên vai nàng. Vân quên mất là mình vừa dằn hắt chàng. Nàng đón nhận bàn tay ấy với vẻ nhu mì rời rã, tựa trán vào bờ vai có mùi mồ hôi nhàn nhạt của chàng, vẫn tiếp tục mạch câu chuyện:
- Lúc đầu mọi việc tương đối bình thường. Em cùng với chín người nữa được bố trí ăn ở tại công ty, hàng ngày có xe đưa đi “thực tế”. Người ta đem hàng kiện quần áo đến, chúng em phải tự chọn, tự là ủi và tự sửa cho vừa vặn. Những buổi đi làm mẫu ở ngoại thành có vẻ hơi đáng ngờ, nhưng bọn em chẳng đứa nào nhận ra, tất cả còn quá trẻ và nhiều tự ái, thích được nghe phỉnh nịnh thích tỏ ra là mình quan trọng. Không những thế, tiền thù lao còn khá cao. Kiếm được vài trăm nghìn một ngày, với em và nhiều người lúc đó là một giấc mơ. Nhưng chỉ sau vài buổi chụp ảnh mẫu ở ngoại thành như vậy, tất cả đã thay đổi…
Vân bật cười khan, tiếng cười nghe sắc nhọn như tiếng oán hờn:
- Thông báo tuyển người mẫu cho công ty may mặc thật ra chỉ là cái cớ để lão già tuyển hàng mới cho đường dây gái gọi cao cấp. Bọn em đã trở thành những mắt xích trong đó. Nhóm người mẫu được chia nhỏ ra “vì yêu cầu làm việc”. Em vì nói được tiếng Trung nên được tháp tùng sếp đi công chuyện. Và trong một lần đi công chuyện như thế, em đã thành đàn bà, với một chai nước pha thuốc ngủ, trên băng sau của một chiếc Mekong kín mít.
Thanh ôm ghì lấy nàng. Người run run như vừa trải qua một cơn chấn động nhưng nàng vẫn mỉm cười, đôi mắt càng ngày càng tối lại đầy chua chát:
- Em đã chẳng thể phản ứng vì không hề có bằng chứng gì của sự cưỡng đoạt. Lão già thậm chí còn gọi đấy là bước đào tạo ban đầu cho công việc. Em định bỏ đi thẳng thì lão đã ném ra tờ hợp đồng em ký đồng ý cộng tác hai năm cho công ty cùng bản kê những khoản em đã hưởng suốt mấy tuần trước đó, số tiền lên tới chục triệu đồng, bao gồm cả chi phí ăn ở. Vậy là em biết rằng mình chẳng còn đường nào để lùi.
Thanh đứng sững, vòng tay như cứng lại quanh người nàng. Chàng biết mình chẳng thể nói được điều gì, chỉ có thể lặng im mà nghe nàng kể. Những lời kể khô khan như thể bao nhiêu nước mắt và máu đã cạn rồi:
- Em nhắm mắt đưa chân, cầm những đồng tiền bán thân của mình để nộp cho nhà trường. Đã được tiếp tục học nhưng kỳ đó em chểnh mảng bê trễ. Thay vì học vẽ ở trường, em được lão già và lũ má mì dạy cách chiều chuộng đàn ông.
Nàng đi về phía giường, chống tay nửa nằm nửa ngồi, hất mặt nhìn lên:
- Mình thấy đấy, em đã tiếp thu tốt!
Thanh ngồi xuống bên nàng, giọng quả quyết một cách trầm tĩnh:
- Phải làm thế nào thì lão ta mới buông tha em?
- Lão ta đã buông rồi - Vân vẫn mê mải ngắm những mép phào trang trí trên trần - Nói đúng hơn, lão buộc phải buông.
Chàng ngả người nằm xuống. Vân ngả theo, tự nhiên ghé miệng cắn lên bắp tay chàng. Thanh để nàng tựa đầu lên vòm ngực, nghe giọng nói mệt mỏi của nàng hoà lẫn nhịp đập tim mình:
- Em ở trong cái ổ dịch hạch đấy gần bốn năm trời. Với cái mác sinh viên Mỹ thuật và vốn tiếng Trung, em là một món hàng sống khá sáng giá cho những gã trọc phú và Hoa kiều. Trong số những khách hàng quen của em, có một người Đài Loan tên là…
- Trưởng phòng Lý, hôm nay ông rảnh rỗi thế?
Thái Vân vừa nói vừa vén tà áo dài mỏng tang ngồi lên chiếc ghế cao của quầy bar. Người đàn ông mặc sơmi đỏ mỉm cười nhìn nàng, giơ cao cốc bia:
- Tôi có hẹn với một người họ hàng. Bố cậu ấy vừa mới nhận được giấy phép đầu tư vào Việt Nam.
- Ồ, quả là việc vui mừng. Em uống cùng với trưởng phòng Lý mới được.
Vân cầm cốc bia người phục vụ vừa đưa tới, chạm vào cốc của Lý một cái. Người đàn ông được gọi là trưởng phòng Lý là một trong những khách hàng tử tế nhất của nàng. Ông ta nhã nhặn lịch sự, đòi hỏi vừa phải và thường boa cho nàng rất khá. Những khi quá bận rộn không thể qua đêm với nàng, ông ta vẫn đến quán bar này uống và tính tiền hoa hồng vào tên nàng.
Được nửa ly, Lý bỗng nhổm lên gọi:
- Nguyên Hanh, ở đây cơ mà.
Một gã trẻ tuổi đóng bộ complet đen xách cặp tiến đến. Thấy Thái Vân, hắn bỗng đứng khựng lại. Lý trèo xuống khỏi ghế chạy tới kéo gã tới bên quầy bar, hồ hởi giới thiệu:
- Nguyên Hanh, đây là Nguyễn Thái Vân tiểu thư, bằng hữu của em. Thái Vân, đây là Chung Nguyên Hanh, anh họ tôi, tân cử nhân đại học Oxford, giám đốc điều hành công ty TSS.
- Giám đốc Chung, hân hạnh!
Đáp lại nụ cười tươi tắn của Vân, gã họ Chung chỉ lầu bầu một câu chào nhạt nhẽo. Vân biết ý lui vào một góc bàn phía trong để hai anh em Lý nói chuyện. Nàng ngồi có vẻ lơ đãng với ly bia nhưng thực ra vẫn không bỏ sót cử chỉ nào của hai người đàn ông. Nàng đã được huấn luyện để biết tránh xa hoặc tiến lại tiếp chuyện chiều chuộng khách hàng đúng lúc. Và để làm được như vậy, lúc nào khách cũng phải ở trong tầm quan sát của nàng.
Dường như chủ đề câu chuyện đã chuyển từ việc làm ăn sang bản thân nàng. Họ Chung đang đưa mắt kín đáo về phía nàng và hỏi Lý một câu gì đó. Lý cười xoà vỗ vỗ lên vai Chung xem ra rất chân tình. Anh ta đưa mắt về phía Vân ra hiệu. Nàng hiểu ý tiến lại, vẫn tươi cười tiếp chuyện. Những câu tán gẫu tầm phào về tình hình thời tiết, môi trường kinh doanh xen kẽ với những tiếng cười và cử chỉ thân mật của Lý. Chung Nguyên Hanh vẫn ngồi cứng đờ như tượng. Chợt anh ta hỏi độp một câu:
- Không rõ Nguyễn tiểu thư quê quán ở đâu?
Những cô gái làm nghề như Vân thì có tới vài chục quê, nhưng Lý là khách quen nên biết quê thật của nàng, anh ta trả lời thay:
- Thái Vân quê ở Sapa, Lào Cai.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, Lý vỗ vỗ lên trán:
- Hình như ông và bác cũng có thời ở đó, mãi đầu năm 78 mới về Phúc Châu, đúng không nhỉ?
* * *
Vân ngước mắt nhìn lên, Thanh đang dịu dàng nhìn trả lại nàng.
- Mình đoán được ra Nguyên Hanh là ai không?
Thanh gật đầu. Chàng ôm lấy lưng nàng, kéo lại chiếc áo ngủ để nó phủ hết bờ vai tròn mịn và hôn lên đôi mắt long lanh nước.
- Gần sáng rồi, em ngủ đi một chút.
- Em không buồn ngủ - Vân ngóc đầu lên khỏi ngực chàng - Mấy giờ rồi?
- Gần 3 giờ.
Với chiếc đồng hồ dây da sờn cũ trên mặt tủ đầu giường đeo vào cổ tay chàng, nhìn đăm đăm vào những chấm và số La Mã, Vân bật cười:
- Chiều nay em vừa được gợi ý là phải đưa một người vào tròng, nói cụ thể hơn là vào giường. Đó là một đại gia, chỉ riêng cái đồng hồ anh ta đeo đã ngang ngửa ba bốn cái Acma của mình. Mà mình biết ai đã gợi ý cho em vụ này không? Có hai thằng chó chết, chúng nó đã bàn nhau đem em đi làm…
Tiếp tục nhếch một nụ cười đắng ngắt, nàng nói nhanh:
- Và một số đó là chồng em, đúng ra là chồng hờ, vì hắn đã có vợ con rồi. Hắn đã trả nợ lão già cho em, giúp em xin việc, thuê nhà này cho em… Em đã từng coi hắn là cái phao cứu vớt cuộc đời. Vậy mà, thế đấy!
- Có phải người tiễn em ở sân ga không? – Thanh đột ngột lên tiếng ngắt lời.
Vân nhìn xoáy vào cặp mắt bình thản của chàng, môi mấp máy:
- Anh đã…
Thanh mỉm cười vì Vân đã chịu gọi chàng là anh. Chàng gật đầu, kéo nàng trở lại vòm ngực mình, tay lần lần những sợi tóc bám trên cổ nàng:
- Khi đó đứng mua hàng ở sát cạnh xe, anh nghe và hiểu hết.
- Có phải vì thế mà có lúc anh đã tránh em?
- Ừ, lúc đó anh thấy quá bất ngờ - Thanh gật đầu - Nhưng rồi anh…
Thấy chàng bỏ lửng câu nói hơi lâu, Vân nhỏm dậy thở dài:
- Anh cứ kể đi, em đang nghe mà.
- Anh không biết nữa. Anh không thể cưỡng lại, không thể tỏ ra lạnh nhạt được. Ở trên tàu, anh cố nằm im vờ không để ý, nhưng cứ dỏng tai lên nghe mọi thứ tiếng động phát ra bên giường em.
- Vậy còn cuộc điện thoại? Anh cũng nghe hết?
- Ừ, anh nghe hết.
- Biết vậy rồi vẫn dính vào em?
- Ừ.
Vân vùng hẳn dậy nhìn thẳng vào gương mặt tĩnh lặng của Thanh, bàn tay chàng từ cổ trượt xuống ngực nàng. Nàng lắp bắp:
- Anh điên rồi!
Thanh chẳng trả lời. Chàng ngồi dậy gạt chiếc áo choàng lụa ra khỏi người nàng rồi lặng lẽ mỉm cười. Chàng kéo nàng lại bên mình, bàn tay bắt đầu mơn man lên vùng da thịt nhạy cảm thơm man mát của Vân. Dù nàng đã cố phủ chiếc áo choàng ngăn cản, thân xác nàng vẫn bật lên những điệu nhạc êm ái trước hơi ấm mà đôi bàn tay hết sức yêu chiều ấy mang lại. Trong cơn hoan lạc thao thức, nàng nghe chàng nói mãi lời yêu.
* * *
Thang máy mở, Vân nhìn quanh định hướng rồi nhón chân đi lên những bậc thang gỗ bóng lộn. Cánh cửa kính sặc sỡ mở ra làm cái khô hanh giả tạo của điều hoà phả vào mặt nàng. Quán bar trên tầng thượng building chào đón nàng bằng vẻ lành lạnh đài các, những chiếc sofa đỏ kê sát những bức tường bằng kính nhìn xuống thành phố. Mấy người khách, quần áo sang trọng hoặc thời thượng hoặc cả hai, ngồi ngả ngớn bên những ly nước kiểu cách, không trầm ngâm với những quân cờ vua nhỏ bằng pha lê thì cũng ôm gối ngắm khung cảnh đang trải rộng phía ngoài. Một nơi quả là thượng lưu hàn nhã.
Vân lặng lẽ ngồi xuống một chiếc bàn trống ở góc phòng. Anh chàng bồi bàn ăn mặc kiểu hip-hop chìa cho nàng tấm menu và kính cẩn quan sát nét mặt người khách lạ. Vân gọi một ly cocktail loại nhẹ rồi lặng lẽ quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính. Nàng chờ Thìn. Mối quan hệ của nàng với chồng hờ từ trước tới nay luôn dừng lại ở những lần gặp gỡ tại nhà hoặc cùng lắm là đi ăn ở nhà hàng quen, riêng tư kín đáo. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hẹn anh ta ở chốn công khai sang trọng này.
Người phục vụ trở lại với ly cocktail màu xanh dịu mắt. Vân nhấp thử một chút, cảm thấy dễ chịu với vị bạc hà the the và chút rượu mùi không đáng kể của nó. Ánh đèn thành phố rực rỡ và ánh hoàng hôn le lói đang giao hoà với nhau ở lưng chừng tầm mắt của nàng, một ngôi sao, có lẽ là sao Hôm, đang toả sắc xanh nhỏ nhoi phía chân trời. Bất giác nàng nghĩ tới một người. Liệu qua lớp kính dày như thế này thì kính thiên văn có nhìn rõ sao không nhỉ?
Chợt Vân thấy ai đó huýt sáo gần mình, nàng quay lại và thoáng ngạc nhiên vì người vừa ngồi xuống đối diện nàng không phải là Thìn.
- Chào em - người mới đến nháy nháy mắt - Không nhận ra à?
Vân ngớ ra một giây rồi ngay lập tức nở nụ cười:
- Anh Tường. Suýt nữa thì em không nhận ra thật. Anh ăn mặc khác quá.
- Hôm nay anh có hẹn đặc đặc biệt.
- Thế ạ?
Vân cười nhẹ nhàng. Trong đoàn đi Sapa, Tường là người nàng nể hơn cả “ông địa” Ngữ. Anh còn khá trẻ, dễ coi, có vẻ thành đạt, lại thấy mọi người bảo là chưa vợ, nhưng cách anh giữ khoảng cách với phụ nữ thật lạ lùng. Một phong thái vẫn tự tin, hơi nghiêm khắc nhưng không khó chịu, nghiêm túc và nhẹ nhàng đúng lúc, nó khiến người ta cảm thấy không thể xem thường. Vì vậy nên khi thấy Tường nhắc đến “cái hẹn đặc biệt” với ánh mắt lấp lánh, Vân đoán ngay ra rằng anh đã có nơi có chốn, và việc anh trở nên hơi xa vời già dặn hơn so với tuổi chỉ là một biểu hiện của sự chung thuỷ.
Tường không nhìn vào cuốn menu mà người phục vụ đưa tới, anh gọi ngay bia tươi rồi chỉ vào ly cocktail trên bàn:
- Grasshopper à?
- Sao anh biết?
Tường mỉm cười, không trả lời vào câu hỏi hơi sửng sốt của Vân mà hỏi luôn câu khác:
- Hình như đây là lần đầu em ngồi ở đây?
- Vâng, em mới nghe một chị ở văn phòng quảng cáo.
- Thấy quán này được không?
Vân xoay chiếc ly trong tay nhìn ra khoảng không gian thoáng đãng bên ngoài. Trời đã tối hẳn, nhữgn ánh đèn xe, đèn quảng cáo rực rỡ và sinh động hơn bao giờ hết. Nàng quay lại đưa mắt quanh quán như thầm đánh giá:
- Em thấy nội thất trang trí được, có cảm giác hơi lạnh. Địa điểm thì lý tưởng, cảnh bên ngoài quá đẹp.
- Của một bác nick là Concato, cũng tham gia trên mạng mình đấy, em biết không nhỉ?
 Đến 8 giờ tối thì mọi việc sắp xếp kê dọn chỗ mới tạm xong. Tố và Diễn sau khi khệ nệ khênh lên một chiếc bàn để máy tính cùng hai túi to cam và lê “làm quà tân gia” thì đã kéo nhau về. Vân rửa hoa quả bày ở góc tường cúng thổ địa rồi đi xuống dưới đường mua bánh bao ăn tạm cho qua bữa tối. Công việc ở chỗ mới này khá thuận lợi, quan hệ với cấp trên và đồng nghiệp đều tốt, nàng có thể vay hoặc xin ứng trước một vài tháng lương để sắm sửa mấy thứ đồ đạc cho nơi ở mới này. Sẽ phải mua bếp gas và xoong nồi, với một chiếc đệm hoặc giường rẻ tiền. Rồi cả tủ nữa, có lẽ nên mua tủ vải kéo khoá cho tiện, vì nàng cũng không nghĩ mình sẽ ở đây lâu dài. Khu này khá tồi tàn, lại gần xóm liều khét tiếng của thành phố, ngay dưới nhà nàng là chợ tạm, nó quá lộn xộn và thiếu an ninh. Với một người mà cuộc sống vốn đã thừa bất ổn như nàng, giờ đây sự yên tĩnh an toàn là thứ cần thiết nhất.
Lắp simcard vào chiếc Nokia cũ, nàng mở máy đọc lại những tin nhắn ngắn ngủi dễ yêu của Thanh và khẽ mỉm cười. Chàng không hề biết gì về việc nàng chuyển nhà hôm nay cũng như không hề biết chính chàng là động lực cho nàng nhanh chóng rời bỏ cuộc sống chán ngán vô vọng với Thìn. Rồi đây nàng sẽ bắt đầu một quãng đời mới với một con đường mới mở ra trước mắt. Chưa hẳn đã hoàn toàn bằng phẳng nhưng chắc chắn không còn bùn đen, chàng đã hứa sẽ cùng nàng đi trên con đường đó…
Vừa nghĩ tới đây, Vân thấy điện thoại phát tín hiệu. Là tin nhắn của Thanh. “AC được penalty, em thua rồi nhé”. Vân sực nhớ ra, hình như hôm nay có trận đấu quyết định ngôi vô địch giải bóng đá Ý. Từ mấy hôm trước nàng đã cá cược với Thanh về chuyện đội nào sẽ dẫn bàn. Nhưng bây giờ thì… nàng vừa dọn khỏi căn hộ tiện nghi để về khu lao động ọp ẹp này, đến một chiếc ổ cắm điện cho ra hồn còn không có, nói gì đến TV và truyền hình cáp. Gửi lại cho chàng một tin nhắn thông báo việc chuyển nhà, nàng lục thùng giấy tìm bộ đồ ngủ, cả ngày dọn dẹp làm lưng nàng đau gãy và mắt thì sụp xuống.
Chiếc áo ngủ bằng lụa nàng mới mua kỷ niệm lần thôi việc ở Hạnh Nhu không có trong hộp carton, cả chiếc quần jeans mẹ mua tặng sinh nhật năm ngoái cũng không có. À, phải rồi, sáng hôm qua nàng đã đem mấy thứ ấy bỏ vào máy giặt và quên không lấy ra để đóng thùng chuyển đi. Hôm nay là Chủ nhật, Thìn chắc chưa có thời gian để ghé qua và phát hiện việc nàng bỏ đi. Mới 8 rưỡi tối và chìa khoá nàng vẫn cầm, trở lại đó lấy đồ rồi quay về chắc cũng chỉ mất non một giờ đồng hồ… Nghĩ là làm, Vân vội vã đi luôn.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Phải lấy người như anh
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 2