Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
"Chờ đã, Quan Tâm," Thuộc Đình hét với tôi, "Em thật sự mang thai?" Anh nhìn bụng tôi.
"Ha ha, lừa anh đấy." Tôi lắc đầu. Tất cả đều đã qua rồi, tôi mang thai chỉ là tăng thêm phiền toái mà thôi. Nhìn tình cảm của anh cùng Tiểu Bình, đứa nhỏ đã không còn trở thành chướng ngại với bọn họ rồi, hơn nữa nếu Thuộc Đình cướp lấy đứa bé này từ tôi..., tôi sẽ không còn gì nữa, "Em chỉ ăn nhiều nên mập lên một ít thôi."
Thấy anh vẫn còn hoài nghi, tôi cười, "Thuộc Đình, anh xem, em đi nước Anh mới được năm tháng thôi, anh có thấy qua phụ nữ có thai năm tháng mà bụng nhỏ như vậy chưa?"
Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt tôi, bởi vì tôi vừa nói dối thì sẽ chớp mắt, khi anh nhìn hai mắt tôi cũng không chớp mà còn nhìn lại anh, thì mới có chút tin tưởng.
"Quan Tâm, cám ơn em. Này, Tiểu Bình, nói câu gì đi." Anh nhắc Tiểu Bình.
"Quan tâm, cám ơn cô." Tiểu Bình nói câu cảm ơn cũng chẳng chân thành gì, vừa dứt lời lại gục vào trong lòng Thuộc Đình.
"Cô ấy còn sợ hãi." Thuộc Đình cười cũng chẳng thoải mái gì. Tôi nghĩ có thể là bởi vì vừa rồi chúng tôi nói vài lời làm cô ta rất không thoải mái, nhưng nếu lúc đó, không nói như vậy người khác sẽ tin sao?
*****
Liếc mắt nhìn Thuộc Đình một cái, anh cũng sâu sắc nhìn tôi, ánh mắt yêu chiều đối với Tiểu Bình cũng không có tiêu tán, khi nhìn thấy tôi còn có chút cảm động nữa mà. Có lẽ lúc này đây khi tôi rời đi, chúng tôi thực sự sẽ không còn gặp mặt được nữa. Tôi chỉ muốn nhìn anh thật rõ, mãi mãi mãi mãi ghi lại trong tim tôi.
Xoay người, bước đi, bụng lại bắt đầu đau, con yêu, ngoan, không nên vào lúc này mà đùa nha.
Nhưng vừa mới xoay người, cái loại cảm giác nguy hiểm này lại nổi lên một cách nồng đậm hơn. Tôi vội vã quay đầu lại, khóe mắt liếc thấy một đường ánh sáng bạc ——
Đó là một viên đạn!
Đẩy Kỷ Như Hàng ra tôi liền xoay người nhảy đến bên người Thuộc Đình, dùng sức áp đảo anh, cũng áp đảo luôn Tiểu Bình.
Tiếng súng nổ lên, tôi cảm thấy ngực ấm áp, chỗ đùi cũng có chất lỏng ấm ướt dần dần trôi xuống.
Thuộc Đình ở dưới cơ thể của tôi, bản thân tôi khi ở trên người anh, lưng dán tại ngực anh, tôi nhìn thấy trước ngực có chất lỏng chảy ồ ồ ra, bụng cũng rất đau, Kỷ Như Hàng lại đây ôm tôi lên, "Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương! Con mẹ nó em có vứt sự ngu ngốc đi được không?"
"Ha ha, Thiên Sứ chửi bậy nha. . . . . ." Tôi vươn tay ra muốn sờ mặt Kỷ Như Hàng, nhưng lại không có một chút sức lực nào cả, mặt khác đầu óc, cũng dần dần mất đi ý thức. . . . . .
Trước khi đầu óc tiến vào bóng tối thì trong nháy mắt, tôi dường như nghe có người hét lên một cách tuyệt vọng, rất quen thuộc, giống như Thuộc Đình. . . . .
Tôi ngủ rất say. Nhưng mà ngủ cũng rất mệt mỏi, dường như có rất nhiều người ở bên cạnh đến rồi đi, bọn họ dường như còn khóc thút thít nữa, lại còn có người ở bên tai tôi nói chuyện không ngừng. Thật đáng ghét, thậm chí đi ngủ cũng không cho tôi ngủ ngon giấc nữa, không cần cãi nhau. Tôi ngoan cố không chịu thức dậy, tôi muốn ngủ, dường như đã lâu rồi không có ngủ một giấc ngon như vậy.
Không biết qua bao nhiêu ngày, tôi bỗng nhiên chợt nghe có người nói chuyện.
"Tâm Tâm con yêu, thức dậy được rồi, không cần ngủ nữa, mẹ rất nhớ con."
"Thục Huệ, đừng khóc, Tâm Tâm sẽ khá lên thôi."
"Ôi, Mỹ Tuyết, có phải hay không ông trời trừng phạt mình?" Đó là mẹ đang khóc sao?
Các bà khóc cái gì? Tôi mới chỉ là ngủ một giấc thôi mà. Tôi lay động theo gió hướng về phía âm thanh đó, thấy phía trước là một ánh sáng trắng: mẹ ghé vào đầu giường, đầu vai rung lên từng hồi, mẹ nuôi vỗ vai bà, lệ cũng rơi đầy mặt. Cha tôi cùng cha nuôi ở bên cạnh mắt cũng đỏ hoe.
"Hi, mọi người khỏe mạnh, có chuyện gì vậy?" Tôi nghịch ngợm hướng bọn họ chào hỏi.
Cũng không có người để ý tới tôi.
Tôi không từ bỏ, "Mẹ, con là Tâm Tâm đây, có chuyện gì vậy mẹ?" Bà ấy vẫn lờ tôi đi, tôi cứ chạy qua chạy lại, tay đẩy đẩy bà ấy, thế nhưng tay tôi lại xuyên qua vai bà ấy. Ông trời! Đây là chuyện gì vậy?
Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 31
Sau đó tôi bay tới trước mặt mẹ nuôi: "Mẹ nuôi, con ở đây này, mẹ có thấy con không?"
"Tâm Tâm, Tâm Tâm, con mau tỉnh lại đi, được không, tỉnh lại đi. . . . . ." Mẹ hai tay lắc lắc người nằm trên giường.
Tâm Tâm? Người nằm trên giường là tôi sao? Tôi cũng nên đi qua thăm dò thử coi sao——
Người đó quá xấu! Tóc bị cạo sạch, trên da đầu còn dán thật nhiều thiết bị y tế ống dẫn và tấm kim loại, trên mũi được phủ bởi mặt nạ thở oxy, trên cánh tay cũng gắn rất nhiều ống tiêm trên tĩnh mạch, sắc mặt tái nhợt, giống như bộ dạng gần đung đưa trước cái chết vậy. Chỉ có khi bên cạnh máy theo dõi nhịp tim vang lên từng hồi mới thể hiện được cô ấy còn sống.
Người này là tôi sao? Tôi nghiêng đầu nhìn.
Ngồi bên giường là một người đàn ông, anh ta nắm lấy tay của tôi, người này rất giống Thuộc Đình. "Tâm Tâm, tỉnh lại, tỉnh lại đi. Tỉnh lại để nhìn anh được không?" Giọng anh có chút nghẹn ngào, "Tâm Tâm, anh biết là anh đã làm tổn thương lòng em, nhưng mà, em cho anh thêm một cơ hội bù đắp lại, không cần khi anh yêu em thì là lúc em rời bỏ anh. Tâm Tâm, không cần tàn nhẫn như vậy."
Thuộc Đình đang nói anh yêu tôi. Quả nhiên là đang nằm mơ, tôi muốn bay qua nhìn. Anh thật tiều tụy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm người con gái xấu xí trên giường.
"Tâm Tâm, anh đã sai rồi, anh không nên trốn tránh tình yêu của em. Tâm Tâm, em biết không? Em đã sớm ở trong lòng anh rồi, chỉ là anh vẫn không dám thừa nhận mà thôi, anh là một người nhát gan mà." Anh nắm tay tôi lau nước mắt, Thuộc Đình đang khóc .
"Tâm Tâm, em nhất định là không biết, tuy rằng anh có nhiều bạn gái như vậy, nhưng trong lòng anh yêu nhất chính là em. Em không biết, mỗi lần khi anh ở cùng cô gái khác ra ngoài vui đùa, còn có cảm giác áy náy, anh cảm thấy anh đã làm chuyện không phải với em. Anh biết anh còn ngờ nghệch, anh nghĩ chỉ cần không thừa nhận yêu em, thì anh sẽ không yêu thương em. Tâm Tâm, tha thứ cho anh, cho anh thêm một lần cơ hội nữa được không? Tỉnh dậy đi."
Tôi nhìn thấy cha mẹ bọn họ đều rơi lệ. Cha đi đến vỗ vỗ vai anh, "Tiểu Đình, đừng như vậy, con nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ ở bên cạnh coi chừng dùm cho, con đã hơn mười ngày không ngủ rồi. Còn như vậy nữa, đợi tới lúc Tâm Tâm tỉnh, con lại đổ bệnh thì sao, cha cam đoan với con, Tâm Tâm tỉnh lại chúng ta liền báo cho con đầu tiên."
"Không, cha Quan, con không đi, con muốn ở bên cạnh chờ Tâm Tâm mở mắt, con muốn khi cô ấy mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là con, cô ấy ở trong mơ sẽ sợ hãi . . . . . ." Giọng nói của anh nức nở, tôi nhìn thấy nước mắt của anh từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tay vươn ra đón những giọt nước mắt kia, nước mắt xuyên qua bàn tay tôi rơi xuống, "Thuộc Đình, anh khóc kìa, thật là kỳ quái, em vì sao lại thấy nó rất nóng?"
*****
Mẹ của tôi cũng gia nhập vào hàng ngũ thuyết phục, "Tiểu Đình, chúng ta đều biết tấm lòng của con, tin tưởng Tâm Tâm cũng biết, nhưng nếu con không nghỉ ngơi thì sẽ đổ bệnh mất, như vậy khi Tâm Tâm tỉnh lại thấy con ở trên giường bệnh, em nó sẽ đau lòng mất, con cũng không thể chịu được khi thấy em nó đau lòng chứ?" Bà nói xong mắt lại đỏ hoe.
Tôi cảm thấy mẹ thật sự lợi hại. Bà chỉ nói như vậy thôi, mà Thuộc Đình thần sắc liền xuất hiện sự do dự, rốt cục cũng gật đầu, "Được, con chỉ mắt chợt mắt trong chốc lát thôi, khi Tâm Tâm tỉnh lại nhất định phải kêu con đấy."
Thấy mọi người cùng gật đầu, anh mới từ từ vươn lên đầu giường, thật dịu dàng ôm người con gái xấu xí không còn sự sống ở trên giường, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô, "Tâm Tâm, anh với em cùng ngủ, em không cần phải sợ nữa."
Tôi cảm giác được một sự mệt mỏi ập, "Ah" ngáp một cái, tiếp tục đi ngủ thôi.
Giữa lúc mơ hồ dường như nghe thấy giọng nói của mẹ——"Tâm Tâm, đứa con ngu ngốc này, không phải đã nói sẽ không buông tay sao? Tiểu Đình đã yêu con như vậy rồi, thì con cũng nên nhanh mà tỉnh lại đi chứ."
Khi tỉnh lại, tôi vẫn như cũ ở trên không trung phiêu đãng, xuyên qua từng góc ngách của bệnh viện. Nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều du hồn giống tôi vậy, chỉ có điều là vẻ mặt không thay đổi mà thôi.
Khi tới gần cửa phòng bệnh, nghe được ở bên trong Thuộc Đình nói với người nằm ở trên giường là tôi đây: "Tâm Tâm, tỉnh dậy đi, tỉnh lại cho anh một cơ hội nói yêu em được không? Tâm Tâm, có biết không? Từ khi em đi Anh Quốc anh liền bắt đầu nhớ tới em, nhớ em mà không được thấy em, đành phải gửi mail cho em. Nhưng tim em cũng thật tàn nhẫn, một câu cũng không chịu nói với anh, có phải hay không anh đã thật sự tổn thương em rất nặng nề, cho nên em muốn cùng anh chặt đứt hoàn toàn? Tâm Tâm, tỉnh lại để đánh anh mắng anh được không? Không cần phải nằm ở trên giường, không cần như vậy. . . . . ." Giọng của anh lại bắt đầu nghẹn ngào, "Tâm Tâm, không cần tàn nhẫn như vậy, không cần khi anh biết mình yêu em như vậy thì lại để cho anh mất em. Cả đời này, anh chỉ muốn yêu em, không cần bỏ lại anh. . . . . ."
Tôi có chút khiếp sợ, liền bay tới trước mặt Thuộc Đình, nói với anh: "Thuộc Đình, không cần như vậy, là người đàn ông khóc thật sự rất khó coi." Nhưng anh không nghe được, chỉ là vỗ về bụng của tôi, "Em xem, con của chúng ta đã lớn như vậy rồi, Y tá nói nó rất khỏe mạnh, nhưng nếu như em không tỉnh lại..., thì không đảm bảo giữ được con. Tâm Tâm, tỉnh lại được không? Chúng ta sẽ không ép buộc em, miễn là em tỉnh lại, em muốn như thế nào đều được, được không em. . . . . ." Anh bật khóc không ra tiếng.
Con của tôi? ! Tôi bỗng nhiên nghĩ đến tôi có côn rồi! Trời ạ, đã bao lâu rồi? Tôi đã quên nó bao lâu? Tôi muốn thấy cục cưng ở trong bụng đạp, tôi muốn nhìn nó được sinh ra, tôi muốn cùng nó mãi mãi một chỗ! Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 32
"Thuộc Đình. . . . . ." Tôi bật khóc. Khi bất lực người nghĩ đến đầu tiên không phải chính là người quan trọng nhất trong lòng sao? Tôi cũng bất lực. Tôi cũng không biết tôi nên làm cái gì bây giờ. Tôi không muốn lại du đãng, nhưng tôi không tìm thấy đường về nhà.
"Mau nhìn, Tâm Tâm có phản ứng rồi!" Cha nuôi bất ngờ chỉ vào màn hình máy theo dõi hô to.
"Thực sự, mau, mau gọi Bác sĩ!" Cha cũng hô lên.
"Bác sĩ, mau, con yêu của chúng ta có phản ứng rồi!"
". . . . . ."
Ngoài cửa một vài người vội vàng đi vào—— Bác sĩ, y tá. Tôi nhìn thấy y tá cầm hai cái gì đó bằng sắt dường như để lên ngực tôi.
"Không cần! Không cần! Không cần tổn thương đến con của tôi!" Tôi la lên, dường như có ai đẩy tôi một phen, tôi liền rơi vào bóng tối.
Lại mở mắt ra, tôi cảm giác toàn thân đều đau. Ông trời, các khớp xương trên người như bị gỉ sắt vậy. Đập vào mắt một màu trắng, đôi mắt của tôi có chút đau đớn, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
"Tâm Tâm, em đã tỉnh?" Cảm giác được tiếng thì thầm của tôi, có người cúi xuống mừng rỡ hỏi.
Một giọng nói rất quen thuộc, giống như của Thuộc Đình. Nhưng mà tôi biết không thể là anh, anh rất bận rộn, hơn nữa anh còn có Tiểu Bình.
"Tâm Tâm, tỉnh rồi thì mở mắt ra nhìn anh được không? Tâm Tâm. . . . . ." Một đôi bàn tay to vuốt ve mặt của tôi, "Tâm Tâm, Tâm Tâm!" Anh thở dài.
Thật sự là Thuộc Đình rồi. Tôi rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng khó có của anh, nhưng vẫn là lặng lẽ mở một mắt ra, thật sự là Thuộc Đình sao?
Thật là Thuộc Đình. Chỉ có điều anh trở nên quá xấu đi, đầu tóc lộn xộn, râu cũng không còn cạo, gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu, trên người đồ vest dường như giống rau quả sấy khô ướp muối vậy. Đây thật là Thuộc Đình sao? Sự quyến rũ, phong thái tao nhã chỉ có ở Thuộc Đình đâu rồi?
Anh mừng như điên ngồi xổm bên giường, bàn tay lớn khẽ chạm mặt của tôi, "Tâm Tâm, em đã tỉnh, thật sự tỉnh? Ông trời, cảm tạ ông trời, em rốt cục đã tỉnh."
Tôi thật sự tỉnh. Tôi cũng biết rõ đây không phải mơ, bởi vì trong mơ cơ thể của tôi sẽ không đau. Nhưng mà tôi có một giấc mơ thật đẹp quá, trong giấc mơ Thuộc Đình là một người đàn ông cuồng dại yêu tôi, nếu không phải bởi vì đứa nhỏ, tôi thật sự không muốn tỉnh lại.
Ông trời, con của tôi! Tôi vươn hai tay sờ bụng, khẽ động một cái, ah, đau quá. Nhưng khi hai tay phủ lên bụng cảm giác thật phong phú. Con của tôi vẫn còn! Anh thấy động tác của tôi, nhẹ nhàng đem tay tôi kéo về, nắm trong tay, trân trọng hôn xuống, "Tâm Tâm, cảm tạ ông trời, anh cuối cùng không có mất đi em." Anh bỗng nhiên rơi nước mắt, "Tâm Tâm, em thật sự mang thai con của chúng ta, anh muốn làm cha."
*****
Tôi cũng trở về thực tế, rút tay ra, "Anh trai, anh không bận? Công ty không có chuyện chứ? Công ty không có việc gì thì không cần đến trường sao? Còn có, Tiểu Bình đâu? Anh không sợ cô ta ghen sao?" Cổ họng của tôi có chút khàn khàn.
Anh nắm lại tay tôi, dùng miếng gạt bông thấm ướt môi của tôi, "Anh không bận, công ty đã không có việc gì rồi, em không biết em đã ngủ bao lâu rồi không?"
Thật sự là lâu rồi sao? Không thể nào. Phát hiện sự nghi ngờ của tôi, anh nói: "Ba tháng. Tâm Tâm, em làm anh sợ đến phát khiết, em có biết hay không khi em bị Kỷ Như Hàng ôm lên xe cứu thương thì anh đã sợ đến choáng váng, anh nghĩ lúc đó anh thật sự mất đi em rồi."
Ba tháng? Mất đi? Ông trời, tôi hồ đồ thật rồi, anh nói những thứ gì vậy? "Tâm Tâm, em thay anh chặn một viên đạn, hôn mê đến bây giờ. Cha mẹ của chúng ta đều bị em dọa mà già đi rất nhiều. Hãy mau khỏe lại. Chờ thân thể của em tốt lên, sẽ có một bất ngờ đang chờ em." Anh giống như một đứa trẻ muốn làm hài lòng ai đó mà dâng lên một báu vật vậy.
Bất ngờ sao? Đám cưới của anh sao? Tôi không cần!
Mệt mỏi quá. Bàn tay lớn của anh thật ấm áp. Tôi ngủ thiếp đi. Trước khi rơi vào giấc ngủ dường như có nghe được anh đang nói: "Tâm Tâm, không được ngủ quá lâu đấy."
"Vâng. . . . . ." Tôi mơ mơ màng màng trả lời.
Khi tỉnh lại, tất cả mọi người đều ở bên cạnh. Cha, mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, Kỷ Như Thần, Kỷ Như Hàng, Thôi Tiếu Tuyết, Tang Khả Trữ, Hứa Uy Nhi, cũng thời gian dài như vậy không gặp là Nhạc Nguyệt cùng Mạc Hối.
Các cô ấy dường như đã khóc vậy. Tôi hướng bọn họ lên tiếng chào một tiếng: "Hi, tớ đã trở về rồi."
"Quan Tâm, cậu là tai họa mà, cậu làm chúng tớ sợ đến chết!" Nhạc Nguyệt bước đến ôm tôi, "Quan Tâm, Quan Tâm, tớ biết cậu sẽ không nhẫn tâm mà bỏ lại chúng tớ. Ô. . . . . ."
Thật tốt, lại nhìn thấy các mạch máu đang di chuyển trong người, tôi cảm thấy còn sống thật là tốt. Mẹ vuốt cái đầu trơn của tôi: "Nha đầu, mau khỏe lại, con cũng đã là mẹ rồi đấy."
"Đúng vậy, con vuốt ve bụng cũng cảm thấy nó lớn rất nhanh, còn nghĩ rằng là ai đó nhân lúc con ngủ vụng trộm nhét đồ vào bên trong nữa chứ.”
"Tốt rồi tốt rồi," cha mừng đến phát khóc, "Có thể nói vui đùa như vậy..., con gái yêu của bố thật sự khỏe lại rồi."
Vẻ lo lắng bao phủ giường bệnh này rốt cục cũng đã tiêu tan đi. Mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng nở nụ cười.