watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Phải lấy người như anh

Truyện Teen Phải lấy người như anh

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Phải lấy người như anh full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Nàng chạm môi lên vầng trán hầu như chưa thấy nếp nhăn của Thanh, trong lòng dấy lên một ham muốn mãnh liệt với cơ thể chàng. Nàng muốn chàng, muốn được ân ái, được tan chảy, được bùng cháy, như đã từng như vậy trong ánh nến lung linh trên căn gác thượng nhỏ hẹp ở Sapa. Nụ hôn của nàng lướt lên mái tóc ngắn thơm mùi xà phòng chất phác rồi lại trở xuống gương mặt đẹp. Chàng đã dậy từ lúc nào, đôi mắt nâu sẫm lại nhưng vẫn phủ lên nàng như những tia sáng của một ngôi sao lành.
Không chịu nổi ánh nhìn da diết ấy, Vân định quay đi nhưng Thanh đã giữ lấy vai nàng. Vẫn bình thản như lâu nay nàng đã biết, chàng đặt môi xuống gò má nhợt nhạt còn hoen vệt nước mắt của nàng. Chàng rụt rè miên man lướt qua đôi môi lạnh toát đang mím chặt. Bị cuốn vào nụ hôn còn chưa thành thạo ấy, Vân lặng đi mất mấy giây, bờ môi tưởng như băng giá từ từ mềm lại, hé mở đón nhận và rồi quấn quýt không rời. Vân nhắm nghiền mắt run rẩy, nàng sợ cái cảm giác quá đắm say nhưng cũng đầy vội vã này…
Thanh thấy khó thở khi nhìn vẻ bất an trên gương mặt nhợt nhạt của Vân. Chàng muốn làm tất cả để xua đuổi nỗi sự đau đớn trong tâm trí cũng như trên thân xác nàng. Chàng cúi xuống, hơi thở bao trùm lấy những đường nét tròn đầy đẹp đẽ nhưng bầm dập của bầu ngực, rồi vẫn bình thản dịu dàng như lâu nay nàng đã biết, chàng ghé môi hôn lên đó.
Vân như được đánh thức bởi những cử chỉ yêu thương của chàng. Rướn người như để tự giải thoát mình khỏi những trở ngại đang vây bủa để tiến gần hạnh phúc hơn một bước, nàng bắt đầu lần tay cởi những nút khuy nhựa trong suốt trên chiếc áo màu ghi nhạt và im lặng vuốt ve bờ ngực nở của chàng. Thanh ngẩng lên gọi tên nàng như thể trong giấc mộng, đôi mắt dịu dàng giờ như phủ một làn hơi ngây ngất.
Vân mỉm cười trước vẻ vừa tê dại vừa tôn thờ ấy, nàng đáp trả cái nhìn của chàng bằng cách cúi xuống, hôn mê mải lên làn da nồng nồng mùi mồ hôi của chàng. Đôi môi và những đầu móng tay nàng như có ma lực kéo căng tất cả những giác quan sâu kín đang lơi lỏng. Thanh nâng tấm thân nóng rực của Vân lên để cùng nàng tận hưởng những đam mê tiếp nối. Hai người dìu nhau vào một khoảng lặng tưởng như vô tận.
* * *
- Em biết anh yêu em từ khi nào không? – Thanh nói sau khi đã dẫn nàng bước ra khỏi cõi mơ hạnh phúc, chàng vuốt nhè nhẹ lên những nếp nhăn mờ nơi đuôi mắt nàng.
Vân lắc đầu, nhìn chàng bằng ánh mắt lạ lẫm. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến điều đó, cũng như chưa bao giờ nàng tự hỏi mình câu tương tự. Thậm chí nàng còn chưa một lần dám định nghĩa tình cảm trong lòng mình. Nàng thở ra nhè nhẹ, hơi thở ấm trượt trên bờ vai vững chãi của chàng:
- Em còn chưa biết là mình yêu em.
Thanh bật cười, chàng ôm nàng chặt hơn và thì thầm vào tai nàng ba chữ ngọt ngào muôn thuở. Vân lắng nghe, cũng mỉm cười nhưng tâm hồn nàng đang héo hắt. Thật ra, nàng đã nói dối. Tại sao nàng lại không biết chứ!
Trước cả khi được hạnh phúc tột cùng trong vòng tay chàng lần thứ hai này, nàng đã khẳng định được rằng tình cảm mà nàng luôn thấy trong đôi mắt nâu ấm áp ấy là tình yêu. Phải, chỉ có tình yêu mới khiến chàng luôn ở có mặt mỗi khi nàng cần, mới khiến cho chàng quên sạch tất cả những gì chàng đã thấy đã nghe về nàng để đối xử dịu dàng với nàng như thế. Và chỉ có tình yêu mới khiến cho chàng chịu đựng những lời cay đắng phũ phàng của nàng hết lần này sang lần khác. Nghĩ đến đó, nàng bất giác thở dài:
- Hôm nay em đã rất tệ với mình.
Thanh lắc lắc đầu, tì má vào mái tóc rối, ôm vai nàng vỗ nhè nhẹ như ru ngủ. Chàng biết, hắn đã làm nàng tổn thương, thậm chí là hoảng loạn. Và nàng đã làm những việc bất cần, đã nói những lời gai góc để trấn áp tâm trạng đau đớn của chính mình. Vân nhìn gương mặt tĩnh lặng của chàng, thì thầm:
- Mình kể cho em nghe chuyện của mình đi.
- Chuyện gì?
- Chuyện của mình, gia đình mình.
- Em cũng biết rồi mà… Bố mẹ anh lấy nhau vì tình cảm nhất thời, về sống chung mới biết là không dung hoà được. Anh mới ra đời là bố mẹ ly thân. Anh tròn ba tuổi, mẹ giao anh cho bố, bỏ đi xuất khẩu lao động, ít lâu sau thì gửi đơn ly hôn về. Anh sống với bố, cứ như vậy đến tận bây giờ.
- Bố mình chỉ biết có xe Vespa và đồng hồ cổ, mình làm thế nào mà được thế này? Ý em là mình vẫn khôn lớn, học hành…
- Anh được thế này là nhờ ông nội – Thanh với tay lấy chiếc ví mở ra chìa trước mặt nàng tấm ảnh đen trắng chụp một ông già và một cậu bé sún răng cầm bằng khen – Ông chẳng nề hà gì. Ông đi xin sữa, quấy bột, chăm anh ăn uống, tắm rửa, giặt giũ, rồi dạy anh học, đi họp phụ huynh, đạp xe chở anh đi thi... Đến khi ông già yếu rồi mất thì anh tự lo cho mình.
Nàng cầm lấy chiếc ví đã sờn, ngắm nghía tấm ảnh cũ, buột miệng:
- Mình rất xinh trai... Bây giờ vẫn thế.
Thanh cười hiền hiền, chàng định lấy chiếc ví thì Vân đã lật sang ngăn còn lại. Ở đó có một bức ảnh của nàng. Nàng bước đi giữa bãi đá cổ lộng gió, tóc bay loà xoà và vẻ mặt ngênh ngáo đầy ghen tức. Hình như khi ấy Esmeralda Hiền đang làm mẫu hay ưỡn ẹo gì đó và thu hút hết sự chú ý của mọi người, thế nên không một ai, kể cả nàng, biết là bức ảnh này tồn tại trên đời.
Nàng chạm vào lớp nhựa trong của ngăn để ảnh, nở nụ cười chẳng rõ vui buồn:
- Mình chú ý đến em từ lúc em ghen tị ngấm nguýt như thế hay sao?
- Không, anh thích em từ ngày đầu tiên gặp.
- Khi em bảo chỗ mình ngồi có mùi chuột chết ấy à?
- Ừ.
- Mình dở hơi!
- Cả lúc em vừa đi vừa ăn kem rồi lườm người đi đằng trước và cởi hẳn áo ngoài ra mặc áo hai dây sang đường để vứt que vào thùng rác nữa.
Vân thoáng đỏ mặt ngượng ngùng. Khi làm trò nhố nhăng ấy, nàng đã chẳng thèm để ý đến xung quanh. Thanh cười nhỏ:
- Ngay lúc nhìn thấy em lườm mấy cô váy đầm ăn diện phía trước, anh đã đoán em sẽ làm gì đó như mở thêm cúc hoặc buộc vạt áo lên rồi.
- Vậy mà lần ở Millenium em lại còn vờ vịt đoan trang bảo không tiện cởi áo giữa đường để “làm hàng” với mình nữa chứ. Mình nhớ không?
- Anh nhớ - Thanh ve vuốt cánh tay nàng, giọng chàng thủ thỉ - Anh thật sự yêu em cũng từ hôm ấy.
Nụ cười mơ màng bỗng nhiên tắt lịm trên môi Vân, nàng cười nhạt:
- Vì thấy không xong với Hạnh Phương chứ gì?
Không để chàng kịp trả lời, nàng vùng ngồi dậy, xoay tấm lưng trần về phía chàng, cất giọng trống không lạnh lùng:
- Xong nợ rồi, mặc quần áo đi về đi.
Thanh chưa thể đọc được ý nghĩ ẩn chứa trong câu nói ấy, chàng vòng tay ngang ngực Vân định kéo nàng trở lại nhưng nàng lập tức hất mạnh ra.
- Anh làm em khó chịu à? – Chàng hỏi trong sự ngỡ ngàng.
Không ngoái lại, nàng đi thẳng vào phòng tắm, buông thõng một tiếng “ừ”. Tròng vội chiếc quần jeans, Thanh đuổi theo nàng, cửa phòng tắm suýt nữa đóng sập vào tay chàng. Vân trừng mắt nhưng Thanh vẫn không buông tay khỏi cánh cửa phòng. Nàng nhìn vào cổ tay nổi gân của chàng, nhếch môi:
- Hay là muốn lần nữa?
Quay trở lại giường, nàng tránh nhìn vào mặt chàng, ngồi ngả xuống đệm:
- Đây, làm gì thì làm, nhanh nhanh lên!
Thanh đi theo nàng nhưng không ngồi xuống mà đứng sững cạnh giường. Chàng vẫn không thể lý giải thái độ cáu bẳn rồi bất cần đột ngột của nàng.
- Em sao thế?
- Không làm sao cả
- Vừa rồi em còn rất bình thường cơ mà? – Chàng cúi xuống.
- Thì bây giờ vẫn bình thường!
- Không, em đang bực, hoặc đang giận - Thanh lắc đầu vẻ không tin - Nói cho anh nghe đi, anh đã làm gì để em không vui?
Chàng cố nhìn thẳng vào mắt nhưng nàng đã chao nghiêng người tránh né. Chàng tiến thêm một bước ôm lấy vai nàng.
- Đồ điên! – Vân đẩy chàng ra, xẵng giọng – Đi ra!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Thanh, Vân bật cười khanh khách:
- Ngây thơ vô tội thật!
Đứng hẳn lên, nàng với tay lấy chiếc áo lót tròng vào người với vẻ bất cần. Còn đang cố với ra sau lần chiếc móc nhỏ, nàng thấy tay mình nhẹ bẫng. Thanh giúp nàng gài lại áo rồi tranh thủ hôn lên gáy nàng. Vân quay ngoắt lại nói mỉa mai:
- Thành thạo thế này mà dám bảo là chưa biết sex là gì. Xem ra mình cũng chẳng thật thà cho lắm, nhỉ!
Chàng chưa kịp nói lời nào thì nàng đã cởi chiếc áo ren vừa mặc ra, quay lại giơ nó lên trước mặt chàng cười sặc sụa:
- Ha ha, đừng tìm cách giả vờ với em! Gà mờ thật thì không biết cách cài khoá underwear cho bạn tình như mình đâu.
Rồi chẳng đợi câu trả lời xác nhận của chàng, nàng nhìn khắp người chàng bằng ánh mắt mơn trớn lả lơi, ghé môi vào sát miệng chàng:
- Ngay từ lần trước, thấy mình cầm cự được rất lâu là em biết thừa rồi.
Thanh nhìn sững vào gương mặt cười cợt của Vân, chàng định mở lời thì nàng đã lùi ra xa, cất giọng bất cần chua chát:
- Nhưng mà em không có ý kiến gì đâu. Bản thân em có nguyên vẹn sạch sẽ gì mà đòi gặng hỏi mình. Em thấy sung sướng khi cùng với mình, thế là đủ.
- Anh đã…
- Em không cần mình giải thích! - Vân kêu lên ngắt lời. Nàng quay mặt ngồi bó gối nhìn thẳng vào lớp chăn đệm nhàu nát, đột nhiên nàng rùng mình.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, âm thanh đều đều đơn điệu. Thanh lấy áo mình khoác lên tấm thân trần run rẩy của nàng. Thời tiết năm nay thật lạ, đã gần hết tháng tư mà vẫn có gió mùa đông bắc lạnh se se như cuối thu. Nàng liếc xuống chiếc áo, nói cảm ơn bằng tiếng Trung và khẽ nhếch môi cười:
- Mình đã từng ngủ với ai trước em thì nào có cần thiết gì. Mình đã thấy qua rồi đấy, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ tối nay, em còn để tới ba người trèo lên giường này. Một người đáng tuổi ông em, một người đáng tuổi cha, còn mình thì kém cả tuổi em em…
Ngưng một lát như để những lời của mình dội thẳng vào đầu chàng, Vân tiếp tục kể, giọng khàn hẳn đi:
- Mình đã biết một phần chuyện nhà em rồi... Dượng chẳng ưa gì em. Năm đó, vì ông ta em đã…

Vân xếp gọn tập thư đặt lên giá như cũ rồi ra khỏi văn phòng khoa. Vẫn không thấy thư của mẹ. Đã cuối tháng một, nàng sắp bước sang học kỳ mới và đã viết thư về nhà từ hai tuần trước để xin tiền. Vậy mà không có hồi đáp gì. Thư chuyển tiền không có, ngay cả những dòng dặn dò ngắn ngủi thường lệ cũng không. Chẳng lẽ công việc ở nhà bận bịu quá làm mẹ quên? Hay là việc kinh doanh có trục trặc gì? Hay là mẹ ốm? Nghĩ đến đó, Vân vội đạp xe ra bưu điện.
Nhà nàng trên Sapa vẫn chưa mắc điện thoại, phải gọi vào số máy nhà hàng xóm nhờ nhắn lại. Bà già hàng xóm vừa nghe nàng xưng tên đã nói luôn:
- Cái Vân chưa biết chuyện gì à? Mẹ mày đi bệnh viện nửa tháng nay rồi đó.
Vân đứng lặng, vậy là điều xấu nhất trong phỏng đoán của nàng đã trở thành hiện thực. Bà hàng xóm vẫn nói gì đó về bệnh của mẹ nàng, “xuất huyết”, “nhược cơ”, “tiểu cầu”, “siêu vi trùng”, toàn những từ ngữ nặng nề làm nàng càng thấy lo sợ.
- Giờ nhà cháu còn ai ở nhà không bà?
- Có, có dượng mày với thằng cu út.
- Mẹ cháu nằm bệnh viện tỉnh ạ?
- Ừ, nhưng bà không rõ khoa nào đâu. Mày dập máy đi lát gọi lại để bà sang gọi dượng mày nhé.
Ông dượng đủng đỉnh trả lời những câu hỏi lo lắng của Vân bằng vẻ dửng dưng nhát gừng. Khi nàng hỏi bệnh tình của mẹ, ông ta nói qua quýt. Việc hỏi xin học phí cũng bị từ chối với lý do “bao nhiêu tiền dồn vào cho mẹ mày nằm viện rồi”. Và ống nói đặt cạch xuống thô bạo.
Vân nhẩm tính số tiền trong đầu cùng một số dự định. Nàng ra ga mua vé tàu về Lào Cai ngay tối đó.
Mất cả một buổi sáng nàng mới tìm thấy mẹ trong bệnh viện tỉnh. Bà đang nằm mê man, làn da xanh tái và mái tóc xơ xác. Vuốt nhẹ lên gương mặt bất động của mẹ, Vân quay ra nhìn em gái:
- Còn ai trông mẹ nữa? Bác sĩ bảo bệnh gì?
Đứa em gái nhỏ của nàng sợ sệt nhìn vẻ bơ phờ của chị nói ngắc ngứ.
- Mẹ bị phát ban… rồi chảy máu cam… rồi…
Nó quá nhỏ để hiểu được những gì mà người lớn trao đổi với nhau. Vừa lúc đó dượng nàng hai tay xách hai chiếc cặp lồng tất tả bước vào. Thấy nàng, ông ta thoáng khựng lại, hỏi chỏng lỏn:
- Không ở dưới đấy mò lên đây làm gì?
- Mẹ con bị làm sao?
- Xuất huyết giảm tiểu cầu. Biến chứng nặng gì đó ở màng não.
- Bệnh đó là vì cái gì? Sao mãi không tỉnh?
- Bọn nó bảo phải nằm đây làm huyết đồ, xét nghiệm tìm hiểu nọ kia.
Ông ta sắp cặp lồng cơm ra bàn, lẩm bẩm chửi bác sĩ ăn tiền, kêu tiền thuốc men nằm viện tốn kém. Vân ngán ngẩm lắng nghe những lời ca cẩm phát ra cùng những từ ngữ thô lậu, nàng nói nhỏ:
- Bị từ hôm trước mà dượng không báo cho con về…
- Mẹ dặn không được cho chị biết - đứa em gái rụt rè vừa nói vừa đưa cho nàng cặp lồng cơm của nó.
Ông dượng thấy vậy liền nạt:
- Cơm của mày mày ăn đi! Về đ. báo trước thì ai biết mà hầu.
Vân chán ngán phẩy tay ra hiệu cho đứa em cứ ăn, nàng đi ra ngoài cổng viện mua một chiếc bánh mì paté rồi trở vào. Ông dượng đã bỏ đi đâu mất, đứa em gái nuốt vội miếng cơm rồi nói lí nhí:
- Bố bảo chị về Hà Nội học cho giỏi. Ở đây bố với anh Kỷ lo rồi.
Hừ, ông ta mượn lời con bé đuổi nàng đấy! Không có tiền thì học giỏi bằng nước lã chắc? Bình thường mẹ nàng nắm tiền nong cắt đặt mọi việc thì ông ta nhũn như con chi chi, có hậm hực cũng chỉ dám nói sau lưng mẹ. Vậy mà bà mới ốm mươi ngày, ông ta đã muốn bứt nàng ra khỏi mối dây gia đình vốn đã quá lỏng lẻo này. Nàng quay ra ga với nỗi hoảng sợ, nói dại nếu mẹ có mệnh hệ nào thì nàng biết nương tựa vào ai đây?
Tàu về đến Hà Nội, mới gần 7 giờ nhưng trời đã tối mịt, ánh đèn của những quán hàng quanh ga vàng vọt trong gió bấc đem đến cho những người khách cô độc cảm giác quạmh quẽ giữa biển người. Vân xách balô đi bộ về phía phố Nguyễn Thái Học. Hôm qua nàng vừa được một thầy giáo ở trường chỉ cho xưởng chép tranh ở đây. Với một sinh viên mỹ thuật công nghiệp năm thứ nhất đang cần làm thêm, chép tranh thuê cũng là một lựa chọn không tồi. Tiền trong túi giờ không đủ cho một chuyến xe buýt, cũng may là nàng biết lối tắt thông từ ga Trần Quý Cáp ra Nguyễn Thái Học. Chẳng biết giờ này còn ai ở đó để giao việc cho nàng không.
Những phiên bản Mùa thu vàng, Hoa diên vỹ hay Thiếu nữ bên hoa huệ chỉ giúp Vân không ngất xỉu giữa đường vì đói và đỡ cho nàng khoản tiền giấy tiền màu đi học chứ chẳng giúp nàng trở thành sinh viên gương mẫu trong việc hoàn thành học phí được. Những tờ thông báo nhắc nhở của nhà trường cứ liên tiếp đưa tới từng lớp. Và tất nhiên chúng không ghi thiếu tên nàng.
Cố gắng liên lạc về nhà hỏi thăm bệnh tình của mẹ với hy vọng mong manh là bà đã bình phục phần nào, nàng vấp phải bức tường lạnh nhạt mà dượng và đứa em trai kế dựng lên quanh bà. Người hàng xóm nhiệt tình hỏi han cũng chỉ nhận được những tin tức sơ sài từ miệng hai đứa em nhỏ ngơ ngác rằng mẹ đã tỉnh nhưng vẫn yếu, vẫn mệt và chưa được về nhà. Vân thậm chí đã viết thư gửi về địa chỉ bệnh viện, nhưng chỉ có một sự im lặng đáng sợ đáp lại nàng. Thế là trong buổi chiều ảm đạm cuối đông ấy, nàng đã…
* * *
Người đàn bà có đôi mắt sắc như dao cau đứng lên khỏi salon. Nhìn soi mói vào từng đường chỉ trên áo nàng, bà ta cất giọng hỏi han đon đả chân tình:
- Sinh viên Mỹ thuật thời trang à? Thật là phù hợp quá… Bố cháu là người Phúc Kiến ư? Khéo lại là chỗ thân quen cũng nên.
Vân gượng cười méo xẹo. Nàng vừa cuốc bộ từ nhà trọ lên tận Hồ Tây, chiếc bánh ế lúc trưa dường như đã biến mất không tăm tích. Cái đói và cái mệt làm sắc mặt nàng đã trắng giờ lại càng trắng bệch hơn. Người đàn bà tự xưng là trưởng phòng nhân sự hết vuốt tóc lại nắm tay nàng, vẻ mặt và cử chỉ tỏ ra hết sức ân cần. Trao đổi thêm vài câu tiếng Anh tiếng Trung, bà ta gật gù với vẻ khá hài lòng:

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Phải lấy người như anh
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 1