Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Chị Minh ...
Ánh Minh ngẩng đầu nhìn em gái chăm chú cô biết Ánh Dương sẽ buồn chính bản thân cô cũng không muốn đi rời bỏ ba đứa em gái ở lại nhưng cô không còn cách khác ...
- Sao thế ?
Ánh Dương đứng yên hai ngón tay chọc chọc vào nhau
- Chị đi thật sao ?
Ánh Minh bỏ đồ đạc xuống đến bên em gái ngồi cạnh nó sau đó xoa tóc nó nói
- Em biết chị không bao giờ đùa mà ? chị sẽ đi nhưng sẽ có lúc chị về thăm các em được không ? đừng lo lắng quá chị sẽ ổn thôi .
Ánh Dương gật đầu sau đó ra khỏi phòng ...
Chỉ còn lại Ánh Minh trong phòng , nhìn đống đồ đạc còn chưa sắp sếp xong cô mệt mỏi ngã xuống giường cầm máy MP3 lên bước ra ban công bật lại bài hát yêu thích , giai điệu quen thuộc vang lên Ánh Minh nắm chặt tay ngẩng mặt lên trời nhìn từng hạt mưa rơi âm thanh bài hát vang lên trong đầu cô rõ ràng từng câu , từng cữ .
" Ánh sao thuần khiết phủ đầy những giọt nước mắt
Lệ tuôn rơi trong cơn gió ấm áp
Anh có cảm nhận được nó không ?
Sự run sợ này hướng về những lời thì thầm trong lặng im của em
Em vẽ anh trên mảnh giấy trắng
Nụ cười ấm áp ôm lấy em
Phải chăng đó là tình yêu ?
Khi nhắm mắt lại em cũng thấy mỗi mình anh
I will be waiting for you , em sẽ đợi chờ anh
Em không muốn thấy những giọt lệ đau buồn nữa
You let me now tình yêu tựa như lời nói dối
Nhưng em vẫn không thể buông tay
Vì tình yêu đó chính là anh
Em đang dạo bước cùng anh trong ký ức
Nước mắt lấp đầy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em
Em phải làm thế nào đây ?
Ngay cả trong giấc mơ của mình em vẫn nhớ đến mỗi mình anh
I will be waiting for you , em sẽ đợi chờ anh
Em không muốn thấy những giọt lệ đau buồn nữa
You let me now tình yêu tựa như lời nói dối
Nhưng em vẫn không thể buông tay
Vì tình yêu đó chính là anh
Xin hãy chỉ nhìn một mình em
Như những vì tinh tú phía xa xôi kia
Anh không thể dành cho duy nhất trái tim em
I will be waiting for you , em sẽ đợi chờ anh
Em không muốn thấy những giọt lệ đau buồn nữa
You let me now tình yêu tựa như lời nói dối
Nhưng em vẫn không thể buông tay
Vì tình yêu đó chính là anh "
Trời mưa càng lớn những hạt mưa tạt vào khuôn mặt Ánh Minh khiến cô đau buốt cô ngẩng đầu ngăn nước mắt chảy ra nhưng không thể bỗng nhiên cô gục xuống khóc nức nở ...
Mưa tạnh dần Thiên Hoàng mệt mỏi lê bước vào nhà thì thấy Thiên Kỳ đang gục đầu uống rượu , cơn tức giận bùng lên Thiên Hoàng đi tới nắm cổ áo Thiên Kỳ đấm vào mặt anh sau đó hét lên
- Rốt cuộc anh có gì hơn tôi ? tại sao người thua cuộc luôn là tôi ?
Thiên Kỳ không đánh trả chỉ lặng lẽ mỉm cười
Thiên Hoàng càng tức giận nói tiếp
- Cô ấy sẽ đi , ngày mai cô ấy sẽ đi nếu yêu cô ấy hãy giữ cô ấy lại ...
Thiên Kỳ sửng sốt nhìn Thiên Hoàng nói
- Tại sao ?
Thiên Hoàng cười nhạt
- Vì người tôi thua không phải là anh , mà là tôi thua trái tim cô ấy ..
Nói xong Thiên Hoàng bỏ lên phòng để lại Thiên Kỳ với bao cảm giác khó hiểu Thiên Kỳ không biết đã sảy ra chuyện gì nhưng anh biết Thiên Hoàng đã từ bỏ . Anh cũng biết chính Thiên Hoàng đã gọi điện cho Hồng Anh nhưng anh không trách Thiên Hòang . Lúc trước anh bắt Thiên Hoàng đi du học không phải cũng rât bỉ ổi sao ?
Sau cơn mưa bầu trời vẫn âm u , tăm tối trong căn phòng rộng lớn Thiên Hoàng không thể ngủ . Thiên Hoàng nghĩ lại sự cam chịu của Thiên Kỳ khi bị đánh , anh ta không hề phản kháng làm Thiên Hoàng cảm thấy rất hả hê . Đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm sau cơn mưa Thiên Hoàng thì thầm
- Thiên Kỳ chúng ta hết nợ ...
End chap 32
Chap 33
Sự âm u của bóng đêm tan dần để bắt đầu cho một buổi sáng tràn đầy ánh nắng , tiếng chim líu lo ca hát từng tia nắng vui vẻ nhảy nhót . Trong sân bay không khí ngập tràn bao cảm xúc vui mừng , u buồn . Ánh Minh một mình bước đi từng bước nặng nề , cô cố tình đi sớm để không ai đi tiễn cô sợ nhìn thấy nước mắt của các em sợ đối diện với sự thật cô sẽ rời xa nơi này thêm một lần nữa và không biết khi nào sẽ quay trở về , bước qua cổng soát vé trong phòng chờ chỉ một lát sau đã có tiếng thông báo máy bay sắp cất cánh , Ánh Minh quay đầu nhìn lại một lần cuối cô không biết mình đang mong chờ điều gì ... lắc đầu nụ cười nhàn nhạt Ánh Minh thì thầm
- Goodbye my love ...
Ánh Minh bước đi không hề quay đầu lại , nhưng nếu như cô dừng lại một chút thôi cô sẽ thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang chạy hớt hải trong sân bay rộng lớn ....
Tiếng thông báo máy bay đi Mỹ đã cất cánh khiến Thiên Kỳ sụp đổ anh mệt mỏi bước ra khỏi sân bay ngẩng đầu lên nhìn trời , một chiếc máy bay vụt qua mang cô và tình yêu của anh đi xa , xa khỏi anh .
Trong căn nhà ấm áp quen thuộc mới chỉ cách đây vài ngày thôi vẫn chàn ngập tiếng cười đùa nhưng hôm nay trong chính căn nhà ấy không khí lại u ám tới lạ thường . Ánh Linh nhìn đoạn băng dài chỉ mấy phút mà chị gái để lại trước khi đi trong lòng tràn đầy tức giận , sáng nay khi Ánh Linh và hai em gái tỉnh dậy thì đã không thấy Ánh Minh đâu cả chỉ thấy một chiếc đĩa và một lá thư nói là hãy mở chiếc đĩa này lên mà thôi . Không khí chìm trong im lặng tới khi Ánh Nguyệt lên tiếng
- Em nghĩ chúng ta nên gọi cho chị Minh
Ánh Linh lắc đầu
- Đừng bây giờ chị ấy cần yên tĩnh cứ chờ một thời gian đã
Dừng lại một chút Ánh Linh tiếp lời
- Hơn nữa chị cũng muốn xem con hồ ly tinh kia là ai mà dám to gan như vậy ...
Ánh Nguyệt và Ánh Dương gật đầu ba chị em nhìn nhau cười nham hiểm ...
Trong quán bar một chàng trai tuấn tú , phong độ dáng người cao lớn cứ uống rồi lại uống , Hồng Anh bước vào đã để ý thấy Thiên Kỳ từ xa trong lòng có chút đố kỵ trước đây khi chia tay với cô anh rất bình tĩnh tại sao bây giờ lại vì Kim Ánh Minh mà tiều tụy , yếu đuối như thế ? Hồng Anh đến gần Thiên Kỳ đặt tay lên vai anh
- Thiên Kỳ ...
Thiên Kỳ không cần biết cô gái đang đặt tay lên vai anh là ai liền quay lại trừng mắt lạnh lẽo hét lên
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra
Hồng Anh sợ hãi lập tức buông tay nhìn anh bằng ánh mắt lo sợ , Thiên Kỳ sau khi biết rõ cô ta là ai thì lạnh lùng hỏi
- Cô tới đây làm gì ?
Hồng Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ
- Anh đừng uống nữa về nhà đi
Thiên Kỳ cười lạnh
- Cô không có quyền xen vào việc của tôi cút đi
Anh hét lên khiến cô hoảng sợ đây là lần đầu tiên anh hét lên như vậy với cô khiến Hồng Anh không cam lòng cô cũng hét lên
- Anh làm sao vậy ? Thiên Kỳ anh tỉnh lại đi cô ta đi rồi tất cả đã kết thúc rồi anh tỉnh lại đi ...
Nhắc đến Ánh Minh khiến nơi nào đó ở ngực anh nhói đau anh trừng mắt nhìn Hồng Anh nắm hai cánh tay cô ta lắc mạnh
- Là cô tất cả là do cô nếu không phải là vì cô thì cô ấy sẽ không rời bỏ tôi
Buông tay đẩy Hồng Anh ra nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng Thiên Kỳ nói tiếp
- Cô hãy đi đi , đừng suất hiện trước mặt tôi nữa chuyện lần này tôi cũng có lỗi nên tôi bỏ qua cho cô nhưng nếu cô còn dám bày trò nữa tôi sẽ chính tay giết chết cô ...
Bõ lại Hồng Anh khóc lóc bi thương Thiên Kỳ bước ra khỏi quán bar anh không hề biết trong góc nhỏ nào đó có ba cô gái cầm camera quay lại mọi việc đã sảy ra nhìn nhau cười nham hiểm .
Bóng tối bao phủ khắp con đường vắng ba chị em Ánh Linh , Ánh Nguyệt và Ánh Dương vừa đi vừa cười vui vẻ bỗng nhiên trong bóng tối có một đám du côn đi tới chặn đường các cô , Ánh Linh lạnh giọng
- Cút ra nếu không đừng hối hận
Tên cầm đầu trong đám du côn tiến lên nhìn Ánh Linh cười lớn
- Nếu tụi anh không cút thì sao ? Cô em định làm gì ?
Ánh Linh cười nhạt vung tay một tiếng " bốp " vang lên tên du côn tức giận liền rút dao ra Ánh Linh không tránh kịp nên bị kứa mạnh vào tay chảy rất nhiều máu đúng lúc Ánh Nguyệt và Ánh Dương không biết phải làm sao thì một giọng nói vang lên
- Chánh xa các cô ấy ra ...
Ánh Linh đau đớn nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc ấy chợt thấy yên tâm , đám du côn quay đầu nhìn chàng trai cao lớn trước mặt bằng ánh mắt khinh thường , tên cầm đầu bước lên đi đến chỗ chàng trai . Ánh Linh thấy vậy thì lo lắng hét lên
- Gia Kiệt hắn có dao
Gia Kiệt nghe thấy Ánh Linh nói vậy thì không hề sợ hãi nhìn cô cười dịu dàng sau đó đá cho tên du côn một phát làm hắn ngã sõng xoài trên đất sau đó quay qua túm lấy con dao trong tay hắn nhìn qua phía mấy tên còn lại cười lạnh
- Còn thằng nào muốn lên ?
Mấy tên kia sợ hãi nhìn Gia Kiệ sau đó đỡ tên cầm đầu lên chạy chối chết .
Ánh Dương thấy tay Ánh Linh chảy nhiều máu thì sợ hãi khóc toáng lên , Gia Kiệt ngay lập tức đưa cô tới bệnh viện , ở ngoài phòng chờ Ánh Nguyệt thấy Ánh Dương khóc không ngừng thì cảm thấy buồn cười nói bóng gió
- Ngày thường thì chành chọe nhau như chó với mèo bây giờ lại khóc to thẽ ?
Ánh Dương biết Ánh Nguyệt đang nói móc mình nên lập tức phản bác
- Này này đừng có móc nhau nhé còn nữa cãi nhau thì cãi nhau nhưng chị Linh vẫn là chị gái em mà ? Lo lắng cũng là bình thường thôi .
Ánh Nguyệt gật gù
- Dạ dạ ...
Sau khi bác sĩ khâu vết thương rồi dặn những điều cần phải tránh thì Gia Kiệt đưa Ánh Linh và hai em gái về nhà , về tới nơi Ánh Linh nhìn Gia Kiệt chăm chú sau đó hỏi
- Anh làm gì ở nhà tôi giờ này ?
Gia Kiệt nhìn Ánh Linh dịu dàng nói
- Anh đang theo đuổi em mà ? Nên tới nhà em cũng là bình thường thôi
Ánh Linh nhìn anh nghi ngờ nhưng lại thấy áo anh có một chỗ dính đầy máu thì cuống lên
- Anh bị thương ? Sao lúc nãy ở bệnh viện không kiểm tra ? Lỡ nhiễm trùng thì sao ?
Gia Kiệt nhìn vết thương trên vai mình cười nhẹ
- không sao cả chỉ là vết xước thôi đừng lo lắng
Ánh Linh nghe anh nói vậy thì nước mắt rơi ra , Gia Kiệt không ngờ Ánh Linh lại khóc vì mình lòng có chút vui nhưng cũng có chút đau ôm Ánh Linh vào lòng nói nhỏ
- Anh không sao mà đừng khóc
Ánh Linh im lặng một chút đột nhiên lên tiếng
- Em đồng ý
Gia Kiệt không nghe rõ câu nói của cô liền đáp lời
- Ừ anh biết
Một lúc sau .............
- Hả ? Em nói gì ?
Ánh Linh cười nhẹ nhàng lên tiếng
- Em đồng ý làm bạn gái của anh .
Gia Kiệt cười ngây ngô lại ôm cô vào lòng
- Ánh Linh anh thích em .
Ánh Linh vùi mặt vào ngực anh nghe nhịp tim của anh thì thầm
- Em biết , em cũng vậy .
Trong bóng đêm mờ ảo chỉ còn chiếc đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt hai người đứng ôm nhau thắm thiết làm cho màn đêm càng thêm đẹp đẽ , lãn mạn .
End chap 33
Chap 34
Ánh bình minh sáng rọi tiếng sóng biển dạt vào bờ cát , trên bãi biển mơ mộng một cô gái thanh tú mặc một chiếc váy màu trắng ngồi trên bờ cát ánh mắt buồn buồn hướng tới phía xa nơi những con tàu đang lênh đênh trên biển rộng lớn . Ánh Minh lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm pha chút nắng vàng cô ngồi ở đây từ khi mặt trời mọc ngắm nhìn bãi biển vắng người cô cảm thấy bản thân thật cô quạnh ôm hai tay vòng qua nắm lấy bờ vai Ánh Minh đứng lên bước chầm chậm hướng về căn nhà nhỏ bên bãi biển , từ khi tới đây cô đã suy nghĩ rất nhiều về sự quay về đột ngột của Hồng Anh về tình cảm của Thiên Hoàng với cô và nhiều nhất là về Thiên Kỳ , cô không hiểu nổi tại sao anh lại đối xử với cô như vậy ? anh nói anh thích cô , cần cô muốn mãi mãi ở bên cô nhưng vì sao anh lại hôn cô ấy ? tình cảm của anh với cô không có chút ý nghĩa gì sao ? Đầu óc rối bời tâm trạng buồn thảm Ánh Minh ôm lấy mình bước nặng nề về phía trước . Về tới căn nhà nhỏ của mình cô bất giác ngước lên thấy Kevin đang đứng đợi mình Ánh Minh mỉm cười với Kevin hỏi anh
- What are you doing here ? ( bạn đang làm gì ở đây ? )
Kevin nhìn Ánh Minh với ánh mắt lo lắng
- Amy were are you going ? ( bạn đi đâu vậy ? )
Ánh Minh thấy Kevin lo lắng cô chợt nhớ ra bản thân đã ngồi ngoài biển rất lâu chắc Kevin thấy người cô lấm lem đất cát nên lo lắng , cô mỉm cười
- I'm fine , I just sitting in the sea to watch the sun rise only ( Tôi ổn mà tôi chỉ ngồi ngoài biển để ngắm mặt trời mọc thôi )
Nghe Ánh Minh nói vậy Kevin thở phào nhẹ nhõm cười nói
- Are you busy tonight ( Bạn có bận gì tối nay ? )
Ánh Minh cầm chìa khóa mở cửa nghe Kevin hỏi vậy thì lơ đãng trả lời
- Tonight ? ( tối nay ? )
Kevin gật đầu có chút nghi ngại
Ánh Minh hiểu ý của Kevin cô biết Kevin thích mình nhưng cô vẫn làm bạn với Kevin là vì anh ấy chưa bao giờ thổ lộ với cô nhưng hôm nay Kevin muốn hẹn cô ra ngoài chắc chắn anh có ý sẽ bày tỏ nhưng Ánh Minh không thể cho Kevin cơ hội cô biết bản thân cô không thể cho bất cứ ai cơ hội nào cả , cô mở của mời anh vào nhà sau đó chậm rãi nói
- Kevin What do you want to talk to me ( bạn có gì muốn nói với tôi ? )
Kevin gật đầu nhìn Ánh Minh chăm chú
- I have something to ask you ( mình có chuyện muốn hỏi bạn )
Ánh Minh gật đầu ngồi xuống nhìn Kevin
Kevin đột nhiên nắm tay cô nói giọng dịu dàng
- Amy I love you can give me the chance to pursue you ( tôi thích bạn bạn có thể cho tôi cơ hội theo đuổi bạn không )
Ánh Minh nhíu mày rút tay ra khỏi tay Kevin cô đứng lên đi về phía của sổ lạnh lùng nói
- Kevin I'm sorry but I do not agree ( tôi xin lỗi nhưng tôi không đồng ý )
Kevin nhìn bàn tay lạnh lẽo bị cô hất ra giọng buồn buồn
- Why ? you give me a reason ( bạn hãy cho tôi một lý do )
Ánh Minh nhìn ra ngoài biển ánh mắt đượm buồn cô mỉm cười chua chát
- Reason ? ok I will give you a reason . I thought love was only lies, so I do not want love ( Lý do ? được tôi sẽ cho bạn một lý do . tôi nghĩ tình yêu chỉ là dối trá , vì vậy tôi không muốn yêu )
Kevin lặng lẽ nhìn Ánh Minh sau đó anh đi đến đứng bên cô anh nói ...
- Because he's right ? Amy this is the real reason ? ( vì người anh ta đúng không ? Amy đây mới là lý do thực sự ? )
Ánh Minh im lặng cô nhớ rằng trong một lần say rượu cô đã kể hất cho Kevin về Thiên Kỳ .
Kevin nhìn cô sau đó mỉm cười vỗ vai cô
- Do not pay attention to what I say today ( đừng để ý tới những gì tôi nói hôm nay )
Ánh Minh nhìn Kevin trong mắt có chút hối hận vì cô đã nặng lời , cô lên tiếng
- I'm sorry, I believe you can find a girl better than me ( tôi xin lỗi , tôi tin bạn có thể tìm được cô gái tôt hơn tôi )
Kevin cười lớn sau đó lại nghiêm túc trở lại nhìn cô chăm chú rồi cất tiếng hỏi
- Can I hug you? ( Tôi có thể ôm bạn không )
Ánh Minh bật cười tiến tới ôm Kevin một chút rồi buông ra cô đưa tay ra trước mặt anh cười tươi tắn
- we are friends forever ( Chúng ta mãi là bạn )
Kevin nắm lấy bàn tay mềm mại của cô cười tươi tắn
- Forever ... ( mãi mãi )
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ nhưng không khí ngưng đọng khi Ánh Minh thấy một bóng dáng quen thuộc đang xoay lưng về phía cô ở bên ngoài cửa kính , là Thiên Kỳ sao anh lại ở đây ? anh đã thấy những gì ? Kevin thấy Ánh Minh nhìn chằm chằm ra ngoài thì cũng đưa mắt nhìn theo chỉ thấy một chàng trai cao lớn đang quay lưng về phía họ bóng lưng có vẻ cô đơn , mệt mỏi Kevin chợt nhận ra " Có lẽ là người đó " anh nghĩ thầm sau đó khẽ gọi Ánh Minh
- Amy ..
Ánh Minh quay lại
Kevin nói tiếp
- Is he right? ( Là người ấy phải không ? )
Ánh Minh nhìn bóng dáng đã biến mất cô muốn đuổi theo giải thích nhưng bây giờ họ đâu còn quan hệ gì nữa ? quay lại nhìn Kevin , Ánh Minh gật đầu .
Thấy vậy Kevin mỉm cười
- He has misunderstood us ? You do not to explain anything ? ( người ấy đã hiểu lầm chúng ta ? Bạn không định giải thích gì sao ? )
Ánh Minh lắc đầu
- Not necessary, because we no longer anything ( không cần , vì chúng tôi chẳng còn gì cả )