Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Có nhưng em không phải đứa ngu ngốc làm sao có thể tin những lời nói đó của cô ta chứ ?
Cũng đúng thôi Thiên Kỳ biết Ánh Minh không phải cô gái ngốc chắc chắn sẽ không dễ tin những lời nói đó của Hồng Anh nhưng điều anh lo lắng chính là vì cô quá mạnh mẽ dứt khoát nên cô rất có thể sẽ rời xa anh một cách không do dự .
Ánh Minh thấy Thiên Kỳ yên lặng như vậy thì nghĩ anh giận mình nên nghi ngại hỏi
- Anh giận à ?
Thiên Kỳ bừng tỉnh khỏi suy nghĩ cười nói
- Không phải đừng nghĩ linh tinh , em đến công ty anh được không ?
Ánh Minh cười vui vẻ
- Được em tới ngay ...
Cúp máy cô nhanh chóng bắt taxi rời đi mà không để ý có người đang nhìn cô chăm chú ánh mắt bi thương chở thành thù hận , căm ghét .
Bước vào quán cafe Thiên Hoàng nhìn cô gái đang thất thần ở phía trước cười khinh thường
- Lẽ ra cô không nên coi thường Ánh Minh ...
Hồng Anh ngẩng đầu nhìn người đối diện
- Cậu nói đúng có lẽ tôi đã quá khinh địch
Thiên Hoàng ngồi xuống dựa lưng vào ghế
- Cô định tiếp theo sẽ làm gì ? Tôi thấy cách làm của cô hôm nay không có chút sáng tạo nào cả cô nên thay đổi kế hoạch đi
Hồng Anh nhìn Thiên Hoàng chăm chú
- Cậu gợi ý cho tôi nghe thử đi
Thiên Hoàng cười nhạt
- Lời nói đả kích sẽ không có tác dụng gì đâu chi bằng cô hãy chứng minh cho cô ấy thấy Thiên Kỳ là của cô ...
Hồng Anh nhíu mi
- Ý cậu là dùng hành động khiến cho cô ta hiểu lầm Thiên Kỳ còn yêu tôi ?
Thiên Hoàng búng tay ngồi thẳng lưng
- Bingo ! Cô cứ tiếp tục tôi đi trước .
Chỉ còn mình Hồng Anh ngồi lại cô nở một nụ cười thâm hiểm
- Kim Ánh Minh trò chơi của chúng ta bắt đầu ....
Sau khi ăn trưa cùng Thiên Kỳ , Ánh Minh được lái xe của anh đưa về vừa vào nhà đã thấy Ánh Linh đang ngồi trên sô pha hét lên với cái điện thoại
- Anh còn để tôi gặp anh lần nữa tôi sẽ không tha cho anh ...
Sau đó dập máy hầm hầm bước lên phòng , Ánh Minh ngơ ngẩn nhìn Ánh Linh lúc sau Ánh Nguyệt đi xuống thấy chị gái đang ngơ ngác thì nói
- Chị sao thế ??
Ánh Minh quay qua nhìn em gái
- Ánh Linh làm sao thế ?
Nghe vậy Ánh Nguyệt cười vui vẻ
- À chuyện dài lắm muốn nghe thì ngồi đây em kể cho ...
Ánh Minh ngồi xuống cạnh Ánh Nguyệt nghe em gái bắt đầu kể ....
Nghe xong cô cười ầm ĩ không ngờ sẽ có ngày Ánh Linh lại gặp phải đối thủ ngang sức với mình .
Thì ra tuần trước lớp Ánh Linh có giảng viên là một anh chàng khóa trên tên là Gia Kiệt anh ta nổi tiếng đẹp trai kiêu ngạo không coi ai ra gì là sinh viên mới chuyển tới không biết Ánh Linh là ai nên có lần đụng vào Ánh Linh đã không xin lỗi còn tỏ thái độ nên bị Ánh Linh trả thù khiến anh ta xấu mặt nhưng Ánh Linh đánh chết cũng không thể ngờ anh ta lại vì bị trả thù mà quay sang có hứng thú rồi tuyên bố với cả trường là sẽ theo đuổi bằng được Ánh Linh ..
Ánh Minh và Ánh Nguyệt ngồi ở phòng khách nói chuyện thấy thiếu thiếu gì đó Ánh Minh nhìn Ánh Nguyệt
- Dương đâu ?
Ánh Nguyệt cười
- Nó đi với anh Thiên Bảo rồi chị ạ
Ánh Minh nghe vậy thì nhíu mày , Ánh Nguyệt biết chị gái đang lo lắng điều gì nên chấn an
- Chị yên tâm nó tuy yêu đương nhưng nó đã hứa không làm ảnh hưởng tới việc học ...
Ánh Minh nghe vậy cũng yên tâm phần nào hai chị em lại ngồi cười nói vui vẻ.
Ánh Minh cứ tưởng mọi sóng gió đã qua cô và anh sẽ cứ bên nhau như vậy nhưng cô không hề biết sự yên bình bây giờ chỉ là bắt đầu cho cơn bão lớn ....
Chap 31
Bầu trời tối dần những cơn gió se lạnh thổi qua báo hiệu mùa thu đang đến xua tan đi cái nóng oi bức của mùa hè nóng nực , trên con đường vắng có những đôi tình nhân nắm tay nhau cười hạnh phúc . Ánh Minh nhắm mắt cảm nhận những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô nở nụ cười hạnh phúc nhìn hai bàn tay đang đan chặt lấy nhau của cô và Thiên Kỳ , bỗng nhiên cô rất muốn ôm lấy anh thật chặt cô muốn xác nhận một chút hạnh phúc này liệu có phải là thật ? Hay chỉ là giấc mơ để khi tỉnh dậy tất cả sẽ biến mất ? Thiên Kỳ thấy cô cứ nhìn anh mãi thì đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô dịu dàng hỏi
- Sao vậy ?
Ánh Minh lắc đầu cười nhẹ
- Không có gì , chỉ là em cảm thấy đây giống như một giấc mơ vậy em sợ khi tỉnh lại tất cả sẽ biến mất ...
Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ chăm chú dõi theo từng biểu hiện của anh .
Thiên Kỳ cười lớn ôm cô vào lòng
- Ngốc ạ đây là sự thật làm sao có thể là mơ đừng nghĩ lung tung
Ánh Minh vùi mặt vào ngực Thiên Kỳ nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh cười vui vẻ .
Sau khi đưa cô về nhà Thiên Kỳ cầm tay cô giọng có chút lo lắng cùng không nỡ
- Anh phải đi công tác một tuần em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ ngày nào cũng phải gọi cho anh , nếu thấy anh không nghe máy thì phải nhắn tin cho anh rõ không ?
Ánh Minh cười tinh nghịch nhăn mũi
- Em là trẻ con sao ?
Thiên Kỳ xoa đầu cô
- Với anh em mãi là tiễu quỷ không bao giờ lớn
Ánh Minh lại cười kiễng chân lên hôn chụt một cái vào môi anh rồi chạy nhanh vào nhà .
Thiên Kỳ vô thức đưa tay lên sờ môi mình mỉm cười nhìn lên ban công thấy cô đang vẫy tay với anh thì mới rời đi ...
Ánh Minh ngồi trước máy tính thở dài thườn thượt , Ánh Linh thấy chị gái tự nhiên thở dài thì tò mò hỏi
- Chị sao thế ?
Ánh Minh lại thở dài nhưng lắc đầu
- Không có gì , mà sao em không đi học ?
Ánh Linh nghe tới đây thì vẻ mặt thống khổ thở dài
- Xấu hổ quá chị ạ .
Ánh Minh ngạc nhiên nhìn em gái
- Sao lại thế ?
Ánh Linh thở dài bắt đầu kể
- Chị biết không cái tên Gia Kiệt chết tiệt kia không những đã tuyên bố với cả trường rằng em là bạn gái hắn mà hôm qua còn nhân lúc em xơ ý hôn trộm em
Nói đến đây Ánh Linh đỏ bừng mặt
- Rồi còn là trước mặt bao nhiêu người nữa ngại chết đi được ý
Ánh Minh ý tứ sâu xa nhìn em gái
- Em cũng thích không phải sao ?
Ánh Linh đỏ mặt lần nữa bắt đầu cuống lên
- Em .... em nào có ?
Ánh Minh đưa ngón tay lên chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của em gái
- Cà chua chín kìa còn nói không thích người ta ?
Ánh Linh sờ lên gương mặt nóng bừng của mình rồi chạy ra khỏi phòng .
Ánh Minh từ khi còn nhỏ hôm nay là lần đầu tiên thấy em gái Ánh Linh nổi tiếng lạnh lùng đanh đá của mình xấu hổ tới như vậy thì lại thấy khâm phục anh chàng tên Gia Kiệt kia nếu có thể khiến Ánh động lòng anh ta nhất định khokhông phải người tầm thường .
Thời gian cứ thế trôi qua Ánh Minh cảm thấy một tuần sao mà dài quá cô rất nhớ anh muốn được anh ôm vào lòng , ngày mai anh sẽ về chỉ còn ngày mai nữa thôi .
Sáng hôm sau Ánh Minh dậy thật sớm trang điểm nhẹ chuẩn bị đến công ty tìm anh , bước ra khỏi nhà cô đi bộ từng bước chầm chậm tới công ty của anh . Vẫn như mọi khi Ánh Minh thoải mái ra vào mà không bị ai ngăn cản nhưng tại sao ánh mắt mọi người lại lạ như vậy ? Cô lắc đầu cô đến là để gặp anh chứ không phải nhìn sắc mặt của họ ...
Ánh Minh tới cửa phòng nếu như bình thường cô sẽ gõ cửa nhưng vì muốn tạo sự bất ngờ cho Thiên Kỳ nên cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào . Vừa vào một cảnh tượng đập vào mắt Ánh Minh khiến cô ngạt thở Thiên Kỳ của cô đang hôn một cô gái và cô gái ấy chính là Hồng Anh ...
Ánh Minh cảm thấy tim đau nhói cô đứng yên không nhúc nhích đúng lúc đó Thiên Kỳ quay lại nhìn Ánh Minh nhìn mình với ánh mắt đau lòng anh chợt hoảng hốt ' tại sao cô lại ở đây ?
Ánh Minh chầm chậm bước đến chỗ anh cố để bản thân không rơi nước mắt cô nói giọng nói có chút run rẩy
- Trả lời tôi chỉ cần một câu thôi việc tôi vừa nhìn thấy là sự thật ?
Thiên Kỳ nhìn cô không nói gì ánh mắt bi thương
- Em nghe anh giải thích đã anh ...
Ánh Minh hét lên cắt ngang lời anh
- Tôi không muốn anh giải thích chỉ cần nói thật hay không ?
Hồng Anh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng
- Mắt cô mù sao ? Không thấy hả ? Là thật anh ấy và tôi vừa hôn nhau ...
Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ cười khinh miệt
- Đúng tôi mù rồi nên mới có thể tin tưởng vào thằng khốn như anh
Hồng Anh xông lên giơ tay định tát Ánh Minh nhưng bị Ánh Minh ngăn lại sau đó một cái tát giáng xuống gương mặt trang điểm kỹ càng của Hồng Anh .
Ánh Minh đanh mặt
- Đừng bao giờ có ý định chạm vào người tôi , bàn tay bẩn thỉu của cô khiến tôi ghê tởm
Nói xong cô tới trước mặt Thiên Kỳ cầm kéo lên lấy giấy tờ căn nhà bên hồ anh đã tặng cô cách đây không lâu cắt vụn ném vào anh
- Từ nay tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh
Bỏ lại sau lưng tất cả Ánh Minh bước đi , đi một đoạn cô ngồi thụp xuống không để ý tới ánh mắt mọi người khóc nức nở . Bỗng một vòng tay ôm cô vào lòng Ánh Minh dãy dụa muốn đứng lên thì người đó lên tiếng
- Là em Thiên Hoàng đây , chị cứ khóc đi , khóc hết đi ...
Gió mùa thu thổi nhè nhẹ trên con đường đông đúc một chàng trai ôm một cô gái đang khóc nức nở . Sau khi Thiên Hoàng đưa Ánh Minh về nhà , Thiên Hoàng lái xe về nhà của mình nhìn thấy Thiên Kỳ ở phòng khách Thiên Hoàng cười nhạt đi qua anh thì đột nhiên giọng nói lạnh nhạt của Thiên Kỳ vang lên
- Tránh xa cô ấy ra
Thiên Hoàng cười nhạt
- Anh là gì của cô ấy ?
Thiên Kỳ cứng người nhưng chuyện đó chỉ là hiểu nhầm hôm nay vừa xuống máy bay thì Hồng Anh gọi cho anh nó muốn gặp anh lần cuối rồi sẽ về Úc nhưng anh không ngờ cô ta sẽ hôn anh rồi anh lại nghĩ dù sao cũng là lần cuối nên để yên cho cô ta ôm không ngờ Ánh Minh sẽ tới và nhìn thấy .... bừng tỉnh khỏi kí ức anh nói
- Đừng đến gần cô ấy , cô ấy là của anh .
Rồi anh đi ra ngoài . Thiên Hoàng cười thâm hiểm
- Thiên Kỳ tất cả rồi sẽ thay đổi , cô ấy sẽ là của tôi ...
Ánh trăng chiếu vào căn phòng tăm tối tạo nên những hình ảnh ma quái thật đáng sợ ...
End chap 31
Chap 32
Ánh bình minh chiếu vào căn phòng , Ánh Minh cồi co người trên chiếc giường rộng lớn hai tay ôm lấy đầu gối gương mặt thất thần , trắng bệch . Cả đêm qua cô đã không thể ngủ được cô không thể ngờ quyết định tin anh một lần nữa lại là sai lầm hận anh ư ? không bây giờ cô quá mệt mỏi rồi không muốn hận không muốn yêu , không muốn có bất cứ cái gì liên quan tới anh nữa . Gục mặt xuống đầu gối cô khóc nức nở tiếng khóc vang vọng khiến không khí chở nên u buồn , ảm đạm .
Trong văn phòng công ty , Thiên Kỳ đứng bên cửa sổ tay nắm chặt chiếc điện thoại . Anh cứ gọi mãi gọi mãi nhưng bên kia luôn là tổng đài nhắc đi nhắc lại thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được . Từ hôm qua tới nay không biết anh đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại nữa chỉ vì muốn yên tâm rằng cô không sảy ra chuyện mà thôi , anh không hề muốn giải thích bất cứ gì có lợi cho mình vì người sai là anh lẽ ra anh không nên gặp lại Hồng Anh . Nhưng Thiên Kỳ biết bản thân sẽ không vì chuyện này mà để mất Ánh Minh lần nữa vì anh không thể để cô đi . Buông điện thoại đầu óc rối bời Thiên Kỳ nhớ lại lời nói hôm ấy Ánh Minh đã nói khi hai người ở căn nhà bên hồ , cô nói nếu anh tổn thương cô thì cô sẽ biến mất để anh không thể tìm thấy cô . Anh càng lo sợ nhưng anh biết dù có gặp cô lúc này cũng chỉ khiến mọi việc thêm rối rắm mà thôi ...
Ánh Minh tự nhốt mình trong phòng một ngày để khóc lóc đau thương sau ngày hôm nay cô sẽ không khóc , không buồn vì anh nữa . Cô đã khóc quà nhiều vì anh nhưng đổi lại cô chẳng được gì cả , cô biết điiều mình cần làm bây giờ là phải rời khỏi anh đi thật xa thật xa ...
Bầu trời âm u báo hiệu một cơn mưa sắp ập xuống Ánh Minh ngồi trong quán cafe im lặng nhìn ra ngoài cửa kính ánh mắt chứa đựng bao nỗi buồn , bi thương . Bỗng một giọng nói kéo Anhs Minh lại với hiên thực
- Chị tới lâu chưa ?
Ánh Minh nhìn Thiên Hoàng cười nhẹ
- Chưa lâu lắm , em ngồi đi .
Thiên Hoàng vui vẻ ngồi xuống sau đó cười hỏi
- Hôm nay sao tự nhiên lại rủ em đi cafe thế ? ngạc nhiên nha .
Ánh Minh thu lại nụ cười ánh mắt có chút đau thương nhìn ra cửa sổ nhẹ giọng
- Chị muốn gọi em ra đây để nói lời tạm biệt
Thiên Hoàng nhíu mày nhìn cô chằm chằm
- Chị đi đâu ?
Ánh Minh nhìn Thiên Hoàng cười nói
- Không có gì chị muốn ra nước ngoài sinh sống thôi chị nghĩ cuộc sống ở đây không hợp với chị .
Thiên Hoàng đứng lên nói lớn
- Chị nói dối tất cả là vì anh ta đúng không ? vì tên khốn đó ?
Ánh Minh nghe vậy thì sửng sốt nắm tay Thiên Hoàng ý bảo ngồi xuống sau khi Thiên Hoàng đã bình tĩnh ngồi xuống cô mới nói tiếp
- Đúng nhưng tại sao em lại nói anh trai em như vậy ? hai người là anh em mà ?
Thiên Hoàng cười nhạt nhìn Ánh Minh
- Tại sao ư ? vì anh ta hết lần này tới lần khác cướp đi người em yêu nhưng lại không biết quý trọng lần nào cũng tổn thương cô ấy ...
Anh Minh nghe xong thì sụp đổ hoàn toàn giọng cô run run
- Em...em đang đùa phải không ? làm sao có thể ?
Thiên Hoàng nhìn cô chăm chú đưa tay ra nắm lấy tay cô giọng dịu dàng
- Chị biết không chị là người con gái đầu tiên em yêu , yêu sâu đậm . Chị có thể cho em một cơ hội không ?
Ánh Minh rút tay ra khỏi tay Thiên Hoàng lắc đầu
- Chị xin lỗi nhưng chị không thể , em biết không từ khi còn là một cô bé chị đã yêu Thiên Kỳ yêu thầm anh ấy 5 năm rồi mới được đáp lại sau đó anh ấy tổn thương chị nhưng 6 năm sau gặp lại tình cảm của chị cũng không thể thay đổi đến bây giờ một lần nữa tận mắt thấy sự phản bội ấy nhưng chị vẫn yêu anh ấy rất nhiều . Xin lỗi em thực sự xin lỗi ...
Thiên Hoàng nhìn bàn tay mình trống rỗng thì cười lạnh
- Thì ra là như vậy ...
Thiên Hoàng đứng lên bước đi khỏi quán cafe nhìn lên bầu trời âm u mây đen bao phủ cười khinh miệt " Thiên Hoàng à mày thua rồi , thua thảm hại cho dù mày có cố tình làm cho Thiên Kỳ và cô ấy hiểu lầm chia tay nhau nhưng rốt cuộc mày cũng không có được cô ấy . Vì cho dù Thiên Kỳ có tổn thương Ánh Minh tới đâu thì người Ánh Minh yêu cũng mãi mãi là Thiên Kỳ mà thôi ..." trời bắt đầu đổ mưa , cơn mưa nặng hạt từng hạt mưa tạt vào gương mặt đau khổ của Thiên Hoàng nhìn như những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt ấy ...
Ánh Minh ngồi nhìn trời mưa không ngừng , cô chợt nghĩ lại gương mặt của Thiên Hoàng cô không thể ngờ vô tình cô chính là người đã khiến anh em họ bất hòa và làm tổn thương tới Thiên Hoàng như vậy . Vẻ mặt chán trường cô đứng lên rời khỏi quán cafe đi về nhà . Về tới nhà cũng đã khá muộn cô nhìn thấy ba cô em gái Ánh Linh , Ánh Dương và Ánh Nguyệt đang ngồi ở phòng khác vừa thấy cô bước vào đã dồn dập hỏi han .
- Chị định về Mỹ ?
Ánh Minh gật đầu ngồi xuống ghế sô pha , Ánh Dương tới gần cô hỏi
- Tại sao vậy ? công việc của chị ở đây vẫn ổn mà với lại còn anh Thiên Kỳ thì sao ?
Ánh Minh cứng người vì câu hỏi này ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ra ngoài cửa
- Bọn chị chia tay rồi , chị về Mỹ sinh sống cho dễ chịu
Ánh Nguyệt trầm tư sau đó nói
- Chị định ở bên đó luôn không về đây nữa ?
Ánh Minh gật đầu ngồi thẳng lưng sau đó nhìn Ánh Linh nói nghiêm túc
- Ánh Linh ngoài chị ra em chính là đứa lớn nhất trong nhà bây giờ chị đi rồi em hãy chăm sóc các em cẩn thận đừng có suốt ngày chí chóe vơi nhau nữa được không ? em lớn rồi hãy làm gương cho các em còn Ánh Nguyệt và Ánh Dương chị biết hai đứa có bạn trai nhưng cũng không nên vì thế mà bỏ bê việc học nhớ chưa ?
Ba người không hẹn mà cùng hướng phía Ánh Minh gật đầu . Thấy các em không có gì thắc mắc Ánh Minh đứng lên đi về phòng thu sếp đồ đạc một lúc sau Ánh Dương cũng đi vào