vườn hoa, tôi cầm thuốc, dùng bông gòn nhẹ nhàng thoa lên khóe miệng Chung Nguyên, miệng hắn bị xước một mảng, nhưng không nặng lắm, ngoại trừ chỗ đó thì không bị thương ở đâu nữa.
Chung Nguyên rên nhẹ, tôi dừng lại, hỏi hắn: “Đau hả?”
Chung Nguyên hơi nghiêng đầu: “Không đau.”
“Đau cũng phải chịu” Tôi tiếp tục giúp hắn thoa thuốc, nghĩ tới cảnh lúc nãy, không khỏi tò mò: “Làm sao lại thành đánh thực thế?”
Chung Nguyên hơi cong khóe miệng, động tác này làm động tới vết thương, làm hắn lại phải rên lên, hắn nhếch mày, trong mắt tỏa ra ý cười, đáp: “Không phải để diễn cho thật sao?”
Tôi bất đắc dĩ nhướn mắt: “Ngươi cũng chuyên nghiệp nhỉ?”
“Chứ sao” Chung Nguyên đáp lại, không hề thấy mình là người gây họa. Hắn hơn hé môi, đột nhiên hỏi: “Sao em không kéo Tô Ngôn bỏ chạy?”
“Ta biết đó nha, ngươi là người ra tay trước.”
Chung Nguyên sau khi bị tố giác không nói gì, đợi sau khi tôi thoa thuốc xong mới thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Hắn đột nhiên lịch sự làm cho tôi thích ứng không kịp, cười ha ha nói: “Không cần cảm ơn, dù sao cũng là dùng thẻ của ngươi mua thuốc.”
Hai người lại rơi vào im lặng. Gió mùa thu thổi đến, mang theo hơi mát, tôi nhìn luống hoa cúc vàng ươm nở rộ cách đó không xa, trong lòng tự nhiên cảm thấy có cái gì đó nảy sinh, cái gì đó rất lạ.
…
Buổi tối học môn tự chọn buồn ngủ gần chết, nghe phát chán, tôi nằm dài trên bàn, cầm bút vẽ giun vẽ rắn lên tập, Chung Nguyên ở bên cạnh nhìn qua, phát hiện trong tập tôi chẳng có chữ nào, toàn giun bò loằng ngoằng, ra vẻ xem thường.
Tôi chỉ đành u ám nhìn lên trần nhà: “Nhàm chán quá mà.”
Chung Nguyên gật đầu: “Vậy làm chuyện gì có ý nghĩa hơn đi … Nếu không, chúng mình luyện kịch bản trước đi.”
Tôi xoay qua: “Đang đi học, luyện cái gì mà luyện.”
Chung Nguyên lấy kịch bản ra lật lật: “Theo như trong này .. ai chà, có một cảnh anh thừa dịp em ngủ lén hôn em nè.”
Tôi run cả người, ngượng ngùng nói: “Con nhỏ Tiểu Nhị này viết nhăng cuội!”
“Anh cảm thấy đâu có tệ” Chung Nguyên gấp kịch bản lại: “Vậy đi, chúng mình luyện tập một chút?”
Tôi cào cào tóc, bất đắc dĩ nói: “Làm đi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn phải diễn.”
Chung Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Vậy, em muốn anh hôn kiểu gì? Má, hay là … Môi nhỉ?”
Ak? Tôi không hiểu: “Trong kịch bản không nói à?”
“Không”
Dã man, thật khinh bỉ con quỷ Tiểu Nhị.
“Má đi, ta muốn giữ lại nụ hôn đầu tiên.”
Chung Nguyên cười rạng rỡ: “Nụ hôn đầu tiên của em mất lâu rồi.”
Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện xấu xa Chung Nguyên đã làm trong kì nghỉ hè, nhất thời bực bội: “Cái đó không tính, chẳng đẹp đẽ!”
Chung Nguyên không thèm để ý sự bất mãn của tôi, nhẹ nhàng ấn đầu tôi xuống bàn: “Bắt đầu đi.”
Thế là tôi đành thu dọn cảm xúc lại, nằm lên bàn giả bộ ngủ, chờ Chung Nguyên hôn lên má.
Tôi nằm trên bàn, tự nhiên thấy khẩn trương, tim cứ dộng ình ình trong ngực, y như muốn nhảy ra ngoài. Tiếng thầy giáo giảng bài cùng tiếng nói cười xung quanh tựa như biến mất, tôi chỉ còn cảm thấy tiếng thở của chính mình, cùng với tiếng tim đập như trống trận. Tôi không ngừng tự an ủi, bình tĩnh, bình tĩnh, không phải là đụng chạm một tí thôi sao, là hiến thân cho nghệ thuật nha …
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được Chung Nguyên tiến tới gần, hơi thở của hắn phải vào trên mặt ngày càng rõ hơn, tôi cảm thấy hơi ngứa, còn nóng nữa, y như tẩu hỏa nhập ma, hơi thở cũng không còn đều nữa.
Chung Nguyên ở rất gần, gần tới nỗi tôi cảm nhận được từng nhịp thở của hắn, nhưng thật lâu mà hắn cũng không có động tĩnh gì, tôi nhắm mắt lại, cả người khẩn trương cực độ, chờ tới phát khùng mà chẳng thấy hắn tới. Rốt cục nhịn không được mà mở mắt.
Mặt của Chung Nguyên gần như dán vào mặt tôi, lúc này hắn đang nhìn tôi, ánh mắt hắn vừa đen vừa sáng, như viên ngọc trai đen trong bầu trời đêm, lông mi dài như hai cái bàn chải, chải ngứa cả lòng người. Nét mặt hắn dịu dàng, trên mặt thản nhiên không có biểu tình gì, ánh mắt thâm sâu, như hồ nước cuối thu.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi, không hề có ý rời đi, tôi cảm thấy không khí có phần ám muội, vừa định nói chuyện lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Mặt em đỏ kìa.”. Lúc hắn nói lời này, mắt lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mặt của tôi phát sốt đùng đùng, nóng bừng, hơn nữa có xu hướng còn gia tăng nhiệt độ.
Chung Nguyên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn phớt lên má tôi. Tôi nín thở, trái tim hình như đã nhảy lên cổ họng.
Bờ môi của hắn mềm mềm, lạnh lạnh, nhưng mặt tôi chẳng nhờ thế mà hạ nhiệt tí nào, ngược lại còn nóng hơn trước.
Chung Nguyên ngồi ngay ngắn lại, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Mặt em sao đỏ tới vậy lận?”
Vô duyên, ngươi thử bị người khác dê coi? Tôi hơi ngượng, cũng lười tranh cãi với hắn, xoay mặt đi, nằm dài trên bàn, không để ý tới hắn nữa.
Chung Nguyên khoát tay lên vai tôi, lay nhẹ: “Làm sao vậy?”
Tôi né tránh hắn, vùi đầu không nói lời nào.
Tiếng nói của Chung Nguyên hình như cố nén cười: “Em xấu hổ hả?”
Câu này nói ra càng làm tôi bấn loạn, muốn chui luôn xuống bàn mãi mãi không bao giờ chui ra.
Chung Nguyên vô cùng tự cao tự đại, thở dài: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”
Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Chương 33
Chung Nguyên hỏi tôi: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”
Tôi không thèm nghĩ gì độp lại ngay: “Nói nhảm, ta tự ngược mới đi thích ngươi.”
Đúng lúc này, thầy giáo trên bục giảng đột nhiên lên tiếng: “Hai bạn ngồi đằng sau đó, làm ơn chú ý một chút.”
Tôi lại càng thêm xấu hổ không thể tả.
…
Buổi tối lúc quay về, cái câu Chung Nguyên nói cứ lăn qua lăn lại trong não tôi: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”
Không, đừng nói tôi thực sự thích hắn chứ? Như vậy là khủng bố đó …
Lúc giúp hắn tập luyện đã bị áp bức tới vậy, nếu thích hắn nữa thì không còn ngày tự do nào mất … Huống chi nếu tôi thích hắn mà hắn không thích tôi, thật sự rất mất mặt nha ><
Quan trọng nhất là, thẩm mỹ của tên này quái dị, ánh mắt lúc nào cũng hất lên trời, hắn coi thường mình còn chưa đủ, làm gì có chuyện thích mình chứ, nếu thật sự thích hắn vậy là tự lạc vào con đường tương tư đơn phương rồi.
Tôi nhớ lại tình huống lúc nãy, cuối cùng kết luận: một cô gái bị một tên con trai dê một tí đương nhiên phải ngượng, liên quan gì tới chuyện thích hay không thích?
Nghĩ tới đây, tảng đá đè trong lòng tôi mới được buông xuống, an tâm đi vào giấc ngủ.
…
Gần đây có một chuyện rất phiền phức.
Môn thể dục kì này của tôi là tennis, một người có đầu óc mà từ tiểu não tới tuyến yên đều không được phát đạt như người thường, tôi học cái môn này thiệt là vất vả. Mấu chốt là, giáo viên thể dục là người rất nghiêm túc, cuối tuần sẽ kiểm tra phát bóng, nếu biểu hiện không tốt sẽ bị trừ điểm.
Tôi vì chuyện này mà cơm không ăn nước không uống, vô cùng buồn bã. Sau khi Chung Nguyên nghe tôi tố khổ, vỗ vỗ vai tôi, bình tĩnh nói: “Anh dạy cho em.”
Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc hắn còn thuê tôi cùng theo hắn luyện tập, trong các hạng mục hình như có tennis, nhưng sau đó do cả ngày tôi bị hắn lôi đi chạy bộ rồi đi tự học, làm cho tôi oán hận thâm sâu, nên hắn cũng không kéo tôi đi luyện mấy cái khác.
Thế là tôi hưng phấn lôi kéo cánh tay Chung Nguyên, nịnh nọt cười: “Chung Nguyên à, ngươi rất thần kì nha.”
Chung Nguyên được khen, đắc ý cười, nói: “Thế báo đáp anh thế nào đây?”
Lợi dụng, đúng là tên này không tốt được mà, có điều là người biết lấy ơn trả ơn, tôi cũng đành nói: “Ngươi nói sao thì làm vậy.”
Chung Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, rộng lượng phất tay: “Quên đi, cuối tuần theo anh đi hái hoa, hái trái cây đi.”
Tôi không khỏi cảm thán, Chung Nguyên à ngươi cũng thanh cao gớm. Nhưng, tôi gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi hắn: “Ngươi không phải đóng phim à?”
Chung Nguyên không chút để ý đáp: “Vết thương trên mặt Tô Ngôn chưa lành, tạm thời không quay được.”
Dã man, Chung Nguyên, ngươi ra tay quá độc ác.
…
Chung Nguyên mặc một bộ đồ thể thao trắng từ trên xuống dưới, cổ tay còn có một cái vòng bao tay màu xanh dương, thoạt nhìn rất hiên ngang oai hùng. Hắn đứng trên sân tennis, những sinh vật giống cái trong phạm vi có thể nhìn được xung quanh đều nhất loạt quay về phía hắn, quả nhiên, mấy nàng này đều không phải là thành viên hội tennis, chậc, thật ra mình cũng vậy mà.
Chung Nguyên bị mấy chục cặp mắt lang sói theo dõi mà không hề nao núng, hắn bình tĩnh nắm vợt, chậm rãi làm mẫu, vừa giảng giải cho tôi: “Thân nghiêng về phía sau khoảng 45 độ, chú ý bảo trì cân bằng, cánh tay vươn theo hướng nghiêng của thân, vợt song song với góc độ của cơ thể, sau đó hươ vợt, chú ý quay mặt vợt về phía trước, lúc đánh chú ý dùng lực cánh tay chứ đừng dùng cổ tay hay bắp tay, nếu không rất dễ bị thương, sau khi đánh xong đừng dừng ngay lại, cứ tiếp tục theo quán tính đánh ra của vợt … Đừng có đứng ngốc ra đó, em làm thử đi.”
Chung Nguyên nói mấy câu y chang giáo viên thể dục, tôi nghe hiểu chứ bộ, chỉ có điều không làm được thôi. Lúc này tự dưng tôi còn thêm chút hồi hộp không đâu, cầm lấy vợt mà phát hiện mình cầm còn không vững.
Chung Nguyên lắc đầu, kiểu bó tay: “Anh cũng bái phục em thiệt, học lâu như vậy ngay cả cầm vợt cũng không đúng cách?”
Tôi xấu hổ, thay đổi cách cầm vợt, thế quái nào mà nắm cứ không được tự nhiên.
Chung Nguyên thở dài, vứt vợt trong tay, tiến lại gần cầm lấy tay tôi chỉ cách giúp tôi nắm vợt đúng phương pháp, vừa chỉ vừa nói: “Sao tay em nhỏ quá vậy.”
Tôi nhìn những ngón tay thon dài mượt mà của hắn, tự nhiên trong lòng có chút vui vẻ.
Tôi lại cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình hình như lại không chịu nằm yên, hít thở cũng khó khăn. Chung Nguyên không thấy tôi có chút khác thường, hắn giúp tôi đứng lại chó đúng tư thế xong, giơ tay gõ đầu tôi, cười nói: “Em mải nghĩ cái gì vậy?”
“Không, không có” Tôi xấu hổ lắc lắc đầu, lui về sau vài bước, nắm vợt hươ lung ta lung tung.
Chung Nguyên khoang tay đứng yên nhìn tôi, đợi tới lúc tơi hươ chán chê rồi mới nói: “Thế nào?”
Tôi cúi đầu, thở hồng hộc: “Mệt”
Chung Nguyên lại hớn hở khi thấy người khác gặp họa: “Ai bảo không nghe lời anh.”
Tôi làm mặt xin xỏ, đáp: “Ta học thì không sao, nghe thì hiểu đó, tới lúc làm thì y như chuyện nào ở đâu ấy.”
Chung Nguyên đi tới, hắn nắm lấy tay cầm vợt của tôi, đột nhiên kéo mạnh tôi vào lòng!
Tôi khờ người ra, tình huống quái gì đây?
Chung quanh truyền đến tiếng hét chói tai của con gái, tôi thất kinh ngẩng đầu nhìn Chung Nguyên, nhưng lúc này hắn không cúi đầu, tôi chỉ nhìn thấy cằm hắn mà thôi. Tôi khẩn trương, hai chân như nhũn ra, nuốt nước miếng khan, nói: “Ngươi …”
Tiếng nói không lạnh không nóng của hắn truyền tới: “Anh giúp em làm đúng động tác, có ý kiến gì hả?”
Đầu óc tôi trống rỗng, máy móc đáp: “Không, không có ý kiến.”
Chung Nguyên một tay nắm ta cầm vợt của tôi, một tay đỡ vai. Hắn kéo cánh tay tôi, điều khiển cơ thể tôi hơi xoay về phía sau một chút, tôi không tự chủ được cứ thế bước theo, được hắn khích lệ: “Đúng rồi, chính là như vậy.”
Sau đó hắn chỉnh cánh tay tôi: “Cánh tay đừng duỗi thẳng, duy trì góc độ như vậy mới dễ … Đúng, chính là vậy đó, Đầu Gỗ, em làm tốt lắm.”
Muốn bấn cũng không bấn được, thế nào là tôi làm tốt, từ đầu tới cuối là hắn đỡ cho ấy chứ.
Chung Nguyên cầm tay tôi, chậm rãi vung lên trước, động tác thật linh hoạt. Làm xong động tác này, hắn cúi đầu hỏi tôi: “Học được chưa?”
Tôi: “…”
Hơi thở của Chung Nguyên phả vào cổ tôi, làm cổ nhất thời có cảm giác nóng nóng, không tự nhiên rụt cổ lại.
Chung Nguyên vẫn duy trì tư thế vung vợt như lúc nãy, không hề cử động. Tôi thấy kì kì, ngẩng đầu nhìn hắn. ánh mắt hắn sáng rực, có một kiểu nhìn như xuyên qua tất cả mọi thứ, hòa tan tất cả mọi thứ. Tôi không dám nhìn hắn trực diện, thế nên đành cụp mắt xuống không nhìn nữa.
“Đầu gỗ” Chung Nguyên nhẹ giọng gọi tôi: “Em không chuyên tâm chút nào hết.”
Tôi cúi đầu, không biết trả lời làm sao.
“Em đúng là thích anh thiệt hả?”
Tôi: “…”
Chung Nguyên cười nhẹ: “Nếu là thật anh cũng không để ý đâu mà.”
Tự nhiên trong lòng tôi dấy lên cảm giác bực bội khó hiểu: “Cảm ơn, tự cao tự đại vừa thôi.” Nói xong, tôi vùng vằng giãy ra, cầm vợt quay đầu bỏ đi.
Chung Nguyên chạy lên chặn tôi lại, thiếu chút nữa tôi lao đầu vào lòng hắn, hắn cúi đầu nhìn tôi: “Giận hả?”
Tôi cụp mắt: “Làm sao dám”
Chung Nguyên cười: “Nói đến cùng thì chỉ có anh bắt nạt em thôi hà.”
Tôi bất mãn: “Ngươi lúc nào cũng áp bức ta”
Chung Nguyên vỗ vai tôi: “Được rồi mà, anh hay nói đùa thôi mà.”
Tôi cúi đầu, rầu rĩ nói: “Không sao”
Tôi cũng chẳng biết tại sao mình tự nhiên nổi giận, lại càng không hiểu tại sao sau khi nghe Chung Nguyên giải thích, trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Buổi tối, Nhất Nhị Tam Tứ ở trong kí túc xá tán gẫu, tôi hỏi tụi nó: “Hai người đang vui vẻ nói chuyện, tự nhiên có một người tức giận bỏ đi là tại sao?”
Tứ cô nương đáp: “Bị nói trúng chỗ đau.”
Tiểu Nhị phụ họa: “Tứ Tứ nhà ta đúng là thấu hiểu nha.”
Tôi có chút mơ hồ, đau, chỗ đau?
Lão Đại hiền lành xoa đầu tôi, hỏi: “Tam đầu gỗ, có vấn đề về tình cảm hả, nói ra để mọi người phân tích nào?”
Tôi giả bộ bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”
Nhưng trong lòng thì không hề bình tĩnh chút nào. Nếu – là tôi nói nếu thôi – nếu hôm nay tôi giận Chung Nguyên là vì hắn nói trúng chỗ đau, ak ak, chỗ đau, nói cách khác thì là mà, tôi thật sự th … thích hắn?
Trời ơi, cái mệnh đề này có thể làm con người ta rụng từng khúc xương nha!!!
Nếu thật là như vậy, cũng có thể giải thích tại sao khi nghe Chung Nguyên nói hắn chỉ đùa thôi mà tôi lại thấy mất mát … ak ak, không nhẽ tôi thích hắn thiệt sao trời?
Tôi nghĩ lại mấy ngày gần đây, hễ khoảng cách của Chung Nguyên gần tôi là tim đập chân run đầu óc trống rỗng, tôi ở gần hắn cứ y như người bị đánh thuốc mê à … Còn hay nghĩ tới hắn nữa chứ, lúc nào cũng nghĩ …
Tôi chưa từng có cảm giác như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống của mình tràn ngập sự tồn tại của một người, nếu người đó không ở bên cạnh sẽ tự nhiên nhớ tới, nghĩ xem người đó đang làm gì, nghĩ tới chuyện trước đây của người đó, nghĩ nghĩ nghĩ, thời giờ cứ thế trôi qua. Tôi suy nghĩ tới chỗ này thường tự kết luận, là do hay bị Chung Nguyên áp bức bóc lột, hình thành phản xạ có điều kiện, bây giờ có vẻ như là do tôi động lòng xuân ư? >_<
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tôi, Mộc Đồng, hình như là thật sự đã thích Chung Nguyên.
Kết luận làm làm tay chân tôi luống cuống, trời ơi, chẳng lẽ anh danh nhất thế của Mộc Đồng này lại bại trong tay Chung Nguyên sao?
Tôi nghĩ tới khả năng Chung Nguyên thích tôi, đáp án là: NO
Hắn luôn nhìn cao như vậy,