watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Tiểu thuyết Chỉ Vì Yêu
» Thể loại: Tiểu Thuyết
» Đăng lúc: 04/12/13 08:31:32
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 585 Views

say chen vào giữa những kẻ yêu nhau.

Thế mới biết cõi nhân gian này, tự cổ chí kim, tình ái hai chữ ấy có khổ sở bi thống đến cỡ nào, thì đám giai nhân tài tử kia vẫn như loài thiêu thân lao mình vào lửa bỏng, đau khổ mà chẳng buông nửa lời oán thán.

Lẽ bởi chuyện hạnh phúc nhất đời người cũng chỉ có một mà thôi.

Cố Minh Châu không còn cái dáng vẻ của cô vợ bé bỏng bảo sao nghe vậy như trước đó nữa, kể từ sau vụ bạo lực gia đình đánh dấu thời đại mới ấy, cô hoàn toàn quay lại với ngôi vị nữ hoàng của mình. Mà cũng dưới sự đẫn dắt của cô, mối quan hệ dè dặt trước kia của hai người đã cải thiện hơn rất nhiều.

Tuy nhiên Dung Lỗi vẫn giữ cái thái độ hời hợt thích ăn đòn ấy, cô cứ lo làm nữ hoàng của cô, còn việc của anh là ngoảnh mặt làm ngơ. Phối hợp là không có cửa rồi. Còn bất mãn ư đâu nhất thiết phải vậy.

Có vẻ như nữ hoàng đã đúng và nữ hoàng đã chiến thắng, nữ hoàng đang từng bước xích lại gần hơn với kế hoạch hạnh phúc của người.

Kể từ lúc Cố Bác Vân chuyển vào viện điều dưỡng, Cố Minh Châu cũng đi đi về về nơi đó nhiều hơn. Hằng đêm cô không có ở đây, Dung Lỗi lại bắt đầu sống nhờ vào những viên thuốc an thần.

Đêm về khuya, gió xuân ấm áp, anh xuống nhà rót nước, chỉ còn cách tầng trệt tầm bốn năm bậc thang thì bỗng bủn rủn chân ngã lăn quay xuống sàn. vết thương cũ chưa lành, vết mới đã mọc lên, anh choáng váng vịn vào lan can, bỗng đâu thấy lòng chơi vơi.

Anh của ngày hôm nay là ai?

Thời trẻ, anh ước mơ trở thành kiến trúc sư nổi tiếng hàng đầu thế giới, rồi lấy Cố Minh Châu, kế đó sinh một đứa con, trai hoặc gái, về sau sống yên ổn đến già.

Sau đó, kể từ lúc bị Cố Minh Châu cự tuyệt, anh cũng bóp chết ước mơ của mình, anh đã thề phải trở thành một người nắm trong tay mọi quyền lực.

Thế mà giờ đây, nhìn khắp thành phố này, dù anh có về ở ẩn dưỡng sức hai ba năm thì ngay cả Lương Phi Phàm cũng chưa thể xứng tầm đối thủ với anh. Anh đã làm được, anh đã trở thành người đàn ông mà Cố Minh Châu ao ước.

Thế còn sau đó?

Rõ ràng đã làm được rồi, sao anh còn bơ vơ một mình để rồi ngã lăn dưới chân cầu thang trong đêm hôm khuya khoắt .

Đằng sau hạnh phúc là ngõ cụt. Dường như thành công cũng vậy, Dung Lỗi đã thành công, nhưng lại không biết bước đường tiếp theo dẫn về đâu.

Thành công ấy rốt cuộc ai thiết nhìn chứ?

Sáu năm nếm trải đắng cay khổ sở, là vì ai, là vì cái gi?

Đang thẫn thò đắm chìm trong sự hụt hẫng của riêng mình, bỗng nghe sau lưng có tiếng bước chân, thế rồi một bàn tay vươn ra túm chặt cổ áo anh, xốc anh đứng dậy. Ngoái lại thì thấy Dung Nham.

Đêm nay, cũng với tâm trạng rối bời, trằn trọc mãi không ngủ được, Dung Nham bèn rón ra rón rén mò xuống nhà tìm rượu uống. Chẳng ngờ lại gặp Dung Lỗi đang nằm lăn dưới đất, một tay anh vịn vào lan can, mấy vết bầm tím do dây trói tì vào bỗng đập vào mắt Dung Nham.

Cậu chàng hãi quá liền dựng cố ông anh dậy, kéo tay anh để xem cho rõ, miệng không ngừng xuýt xa: “Ôi trời ơi, con ỉn ngố nhà anh cũng... ưa bạo lực nhỉ.”

Thấy khó chịu với vẻ suy diễn đen tối trong mắt cậu em, Dung Lỗi bèn vùng khỏi tay nó, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào bếp rót nước.

Theo sau anh là cậu em Dung Nham cùng tiếng huýt sáo tinh nghịch của nó. Cậu chàng lấy một chai rượu và một cái ly, lúc quay người dợm bước lên cầu thang mới thấy ông anh đang ngồi uống nước một mình trên ghế sofa ngoài phòng khách. Lưng xoay về phía tối om không đèn, cái bóng của anh còn cô đơn hơn cả màn đêm.

Động lòng trắc ẩn, Dung Nham bèn quay vào bếp lấy thêm cái ly rồi qua đó ngồi cùng, tính mượn rượu trút bầu tâm sự.

Nom ánh mắt Dung Lỗi có phần uể oái, lừ đừ. Dung Nham đưa rượu cho anh, anh lắc đầu, giọng đanh và lạnh: “Anh dùng thuốc an thần nên không được uống rượu. Chú mang về phòng mà uống, đừng ở đây quấy anh.”

“Đang buồn phiền vì chuyện của Cố Minh Châu và Phương Phi Trì chứ gì” Dung Nham vừa loáng thoáng nghe ngóng được một vài động thái nhỏ lẻ dạo gần đây của Dung Lỗi chủ yếu là nhắm vào Phương Phi Trì, “Anh định bóp chết Phương Phi Trì hay cả nhà họ Phương?” “Chẳng ai cả. Cuộc bầu cử nhiệm kỳ kế tiếp, chú Hai đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên anh không việc gì phải đe nẹt ai cả. Có điều, cẩn tắc vô áy náy... dạo gần đây thế lực của Phương Diệc Thành mạnh phết.”

Dung Nham buông thõng một tiếng “xời ơi”, "Rồi anh xem, thằng ranh ấy mà dám đụng đến Cố Yên thì sớm muộn gì nó cũng bị ngũ mã phanh thây thôi.”

“Anh này, anh nói xem có phải kiếp trước em tàn sát cả nhà họ Cố hay thảm sát cả nhà họ Phương không nhỉ. Thế quái nào mà hai anh em nhà nó rủ nhau tranh giành đàn bà con gái với hai lão anh mình. Cứ như ma làm ấy! Phiền chết đi được.” Dung Nham bức bối với vấn đề này từ lâu lắm rồi.

Nghe vậy, Dung Lỗi liền hừ mũi cười lạnh, song cũng chẳng bảo đúng hay sai.

“Có phải Cố Minh Châu thừa nhận chị ta biết vụ Phương Phi Trì rửa tiền rồi không, thế nên thẹn quá hóa giận, để lấp liếm chị ta đã trói anh lại rồi... ấy ấy ấy” Hỏi đến đó, cậu chàng liền nháy mắt làm trò. Vừa nhâm nhi ly rượu vừa có chủ đề hay ho để tán dóc nên tâm trạng cu cậu phấn chấn hơn hẳn. Ấy nhưng ánh mắt sắc lẻm của Dung Lỗi vừa xẹt qua đã nhanh chóng đập tắt giọng điệu sặc mùi thú tính của cậu ta.

Dung Lỗi uống cạn ly nước, giọng lạnh lùng ra chiều nhắc nhở: “Việc anh làm, anh tự biết chừng mực, chú đang đứng đâu thì cứ đứng yên ở đó, sống cuộc đời của chú đi, tránh xa cô ấy ra.”

Trông cái vẻ lấp liếm nhỏ mọn của ông anh, tự dưng Dung Nham cụt cả hứng. Cậu chàng hừ mũi, đặt ly rượu xuống rồi bỏ lên gác. Nhưng đi được mấy bước, cơn tò mò lại nổi lên, cậu quay người hỏi, “Hay anh không bỏ được chị ta là vì thế?”

Mặt Dung Lỗi tối sầm lại, anh vơ ngay cái gối ôm gần mình nhất, ném thẳng về phía thằng em, khiến nó ôm đầu chạy biến.

Căn phòng lại quay về với vẻ yên tĩnh, Dung Lỗi ngã người xuống sofa, mắt nhắm nghiền, gáy không buồn xê dịch.

Phương Phi Trì móc nối với ngân hàng, hòng chia nhỏ đống tiền phi pháp kia ra làm nhiều tài khoản. Nhờ một vài mánh khóe, đống tiền ấy được ngụy trang thành vốn đầu tư nước ngoài, chúng còn lợi dụng chính sách ưu đãi của chính phủ trong việc thu hút vốn đầu tư nước ngoài để lãi mẹ đẻ lãi con, và thế là đồng tiền bẩn thỉu được “giặt rửa” thành đồng tiền chính đáng.

Sau cú đánh phủ đầu, bây giờ anh đã nắm chắc trong tay cả đống chứng cứ đủ để dìm chết Phương Phi Trì. về phần ngân hàng, anh cũng đã bố trí xong. Chi cần anh thích thì cục diện của thành phố C này sẽ đổi dời ngay tức khắc. Lúc ấy, Phương Phi Trì sẽ thân tàn ma dại hơn cả Dung Lỗi của sáu năm về trước.

Người phụ nữ không biết điều kia vốn sắm một vai chủ chốt trong vụ làm ăn phi pháp này, giả sứ anh muốn dìm chết Phương Phi Trì thật, thì đương nhiên cô cũng dính phần trong đó.

Dưới tầng trệt rộng thênh thang, tịnh không bóng người, Dung Lỗi rúc vào sofa, khẽ buông tiếng thở dài sườn sượt.

Có nên làm như thế không ? Làm náo loạn thế giới này, để chứng minh cho cô ấy - Minh Châu ạ, anh đã làm được rồi, em xem, vì em mà anh đã hóa thành thánh thần.

Sáu năm ròng mài kiếm, Dung Lỗi như người áo gấm đi đêm, trong lòng chỉ muốn nhen lên một đốm lứa soi sáng đất trời.

Lập xuân đi, Hạ vũ đến, Kinh chập về, và rồi tiết Xuân phân.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Qua Thanh Minh, đến Cốc Vũ, Lập Hạ, giờ đã vào tầm Tiểu Mãn.

Sự việc vẫn rắc rối nhập nhằng.

Cả Dung Lỗi lẫn Cố Minh Châu đều bận bù đầu, thành thử một tuần chỉ dành ra được một hai bận gặp gỡ, đa phần là lúc nửa đêm.

________________________

Lập xuân (bắt đầu mùa xuân), Vũ thủy (mưa ấm), Kinh chập (sâu nở), Xuân phân

(giữa xuân), Thanh minh (trời trong sáng), Cốc và (mưa rào), Lập hạ (bắt đầu mùa

lìa), Tiếu mán (Lũ nhỏ, duổi vàng) - là những khái niệm trong công tác lập lịch của

cắc nước phượng Đông chịu Anh nướng cứa nen văn hóa Trung Hoa cổ đại.

Hai cơ thể dù đã nhuốm mệt song vẫn dốc cạn sức lực quấn lấy nhau, dường như muốn khảm người kia vào huyết mạch mình.

Cái nhìn đau đáu của Dung Lỗi luôn khiến Cố Minh Châu phải khiếp đảm, ánh mắt ấy như chực nhìn thấu trái tim cô.

Trong khi Cố Minh Châu lại không thể cắt nghĩa được vẻ băn khoăn và sự kiên quyết đang tồn tại trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

Dự án đất gần trường đại học cuối cùng đã đến ngày giải tỏa di dời, Dung Lỗi đã bàn giao toàn bộ công việc kế tiếp cho cấp dưới, song vẫn thường xuyên để mắt đến tiến độ thi công.

Sau nhiều ngày mất tăm mất tích, chiều nay đột nhiên Cố Minh Châu gọi điện hẹn anh đi thị sát tình hình di dời.

Đó là một khu dân cư bao quanh trường học. Nhà cửa xây theo một kiểu thống nhất, chỉ toàn các căn hộ bé tí, đối tượng cho thuê chủ yếu là dân địa phương, giáo viên viên chức trong trường, hay những cặp tình nhân như Dung Lỗi và Cố Minh Châu năm nào.

Mấy dãy nhà trước mặt đã bắt đầu di dời giải tỏa, còn tòa nhà tổ ấm nhỏ năm đó họ thuê vẫn chưa đến lượt.

Cố Minh Châu lanh lẹ đi đằng trước. Cũng y như năm nào, họ leo bộ lên tầng năm rồi dừng chân trước căn nhà số năm trăm mười hai, Cố Minh Châu móc chìa khóa trong túi ra mở cửa.

Vừa bước vào căn phòng, chân anh đã hóa cứng đờ.

Thả chùm chìa khóa và túi xách xuống, Cố Minh Châu đảo mắt. nhìn quanh căn phòng như một vị nữ hoàng đi tuần rồi buông người ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa hình bàn tay màu đỏ kê giữa căn phòng khách chật chội, cô cười đắc ý bảo: “Anh thấy sao, vẫn giống trước kia chứ?”

Dung Lỗi không nói gì, chỉ gật đầu.

Chính tại nơi đây, Dung Lỗi đã trải qua quãng thời gian tuyệt vời nhất trong đời.

Dẫu trong sáu năm như địa ngục, hằng đêm trằn trọc khó ngủ, Dung Lỗi thẫn thờ ngước nhìn lên bầu trời sao buồn tẻ của nước Úc, hễ nghĩ đến tổ ấm nhỏ này là anh lại không kìm được nụ cười buồn.

Về thăm lại chốn xưa lối cũ, trái tim anh nhũn ra tựa miếng bông vì bị nhấn chìm trong những câu chuyện đã từng diễn ra ngay tại căn nhà này.

Vào lúc anh đang ưu tư thì Cố Minh Châu lại hớn hở bảo: “Năm nghe tin chính quyền sắp di dời khu vực này để lấy đất xây dựng, em tranh thủ mua đứt luôn mấy căn hộ ở đây. Với chính sách đền hào phóng của Hữu Dung, sau này em phải lãi đến mấy căn lận!”

Cùng với lời cô nói, nỗi buồn bã mới đó những tưởng khó tan trong lòng Dung Lỗi bỗng bay biến sạch sẽ.

Sao anh còn có thể đặt hy vọng vào người phụ nữ này cơ chứ? Trong lòng anh đang thầm khinh bỉ phút xao lòng mới rồi của chính mình.

Cố Minh Châu chăm chú dõi theo chút mảy may ưu tư còn vương lên khóe mắt, đầu mày anh, mắt nhìn không chớp. Sau một hồi lâu im lặng, thấy khó chịu vì ánh mắt chằm chằm của cô, anh bèn đi loanh quanh trong nhà.

Một lâu sau, một hơi thở nóng bỏng bám lấy tấm lưng anh.

Cô vòng tay ôm anh từ phía sau, cả cơ thể ngoan hiền dễ bảo, áp sau lưng anh, khuôn mặt cũng bám dính lấy tấm lưng.

Theo từng lời nói, anh cảm nhận được hơi nóng phả vào lưng mình, nóng đến nỗi làm tim đang đau đớn của anh bỗng thắt lại.

“Đá ơi, em lại nói dối mất rồi. Căn phòng này em đã mua từ lâu, em thường hay đến đây, ngồi một mình ở nơi này nhớ về anh, nhớ những lúc hai đứa bò lăn trên sàn. Anh xem, em là thế đấy. Em không muốn anh chứng kiến mặt yếu đuối của em, em chỉ mong anh sẽ nhớ đến những điều tuyệt vời về em, nhớ đến nét mặt vui tươi của em. Thế nên năm xưa, em không dám giữ anh lại. Em chả sợ gì cuộc sống nghèo hèn khổ sở, nhưng nếu có anh ở bên, em chỉ e mình cầm lòng không đặng.Anh, đừng trách em nữa nhé.”

Anh im lặng hồi lâu, “Ý em là, hai đứa mình chỉ nên có phúc cùng hưởng, không thể có họa cùng chia ? Em cứ mở mồm ra là bảo yêu anh, đấy là cách em yêu anh ư?”

“Không hề. Nếu là anh, em tình nguyện sống chết có anh. Nhưng đổi lại là em, em không nỡ. Em thương anh, thương nhiều đến nỗi bản thân sống khổ sở thế nào cũng không nỡ để anh biết. Em mong anh sống thật hạnh phúc.” Giọng cô cất lên nghe buồn thê thảm.

“Ý em là anh sai. Em có thể sống chết cùng anh, mà anh lại nỡ lòng cao chạy xa bay ngay lúc tai họa ập xuống đầu em?”

Bất chấp những lời mùi mẫn cảm động mới rồi của cô, anh chẳng hề nao núng, thản nhiên buông một tràng lý luận châm chọc lạnh lùng. “Thế nào mới là hạnh phúc, theo em? Là anh được là chính mình, hay trở thành con người hiện tại như kỳ vọng của em? Này Cố Minh Châu, em có hiểu thâm tâm mình đang nuối tiếc điều gì không thế ? Tiếc cái tình yêu anh dành cho em năm đó, hay tiếc con người trắng tay bất lực của anh năm xưa ?”

Thoạt đầu Cố Minh Châu vẫn diễn ngon lành, nhưng càng nghe càng nhận ra anh vô cùng tỉnh táo, cô đành bấm bụng than, đúng thật là lâu ngày không gặp nhau, nay nhìn nhau với con mắt khác hẳn. Nếu là trước kia, màn kịch của cô đảm bảo sẽ khiến gã ngố này phải rưng rưng rớm lệ thì thôi.

“Haiz.” Cố Minh Châu buông anh ra kèm theo một tiếng thở dài, lấy lại ngữ điệu và thần thái như trước, cô nói: “Tốt thôi, vậy chúng ta nói toạc móng heo luôn nhé. Fay là ai?”

Ở bên nhau đã lâu, từ một số manh mối vụn vặt linh tinh, Cố Minh Châu biết anh còn có người phụ nữ khác. Tuy đã tìm hiểu qua nhiều nguồn khác nhau, song cô vẫn chưa nắm rõ được Fay là người Pháp hay người Trung Quốc. Cứ đắn đo mãi, cuối cùng cô quyết định hỏi thẳng anh.
Chỉ Vì Yêu - Chương 16
“Mắc mớ gì đến em? Anh đã bao giờ hỏi em, bao năm qua từng đi lại ở với ai đâu, đương nhiên, cũng không nhất thiết phải hỏi.” Dung Lỗi vịn vào khung cửa, thảnh thơi đưa mắt nhìn khắp một lượt đồ đạc trong nhà, “Vả lại ai làm vợ cả thì người đó nên hiểu với địa vị và gia thế của anh, có một hai cô vợ bé bên ngoài là điều đương nhiên” - Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà khi đối mặt với cô ngay trong căn phòng này, khi quay lưng về phía chiếc giường khơi nguồn cho những đêm mất ngủ và ác mộng, Dung Lỗi lại trở nên hung hăng khác thường.

Nghe xong mấy lời chướng tai của anh, thay vì giận, Cố Minh Châu chỉ buông tiếng cười khẩy, "Bồ với vợ ấy à? Này Dung Lỗi! Anh tưởng là trừ anh ra thì tôi chẳng thiết lấy ai thật đấy à?”

“Ờ.” Dung Lỗi gật đầu như thể trêu ngươi cô, đoạn mỉm cười bảo, “Chẳng nhẽ lại không?”

Cố Minh Châu bấm bụng, lão này đang khiêu khích mình đây.

Thế rồi cô nở nụ cười tươi hớn hở, thậm chí còn tỏ vẻ đáng yêu bảo, "Thì đương nhiên.”

Cô trả lời rất đỗi dịu dàng. Họ đứng cách nhau chưa đến một thước,

Vẻ thích chí hả hê rạng ngời trên nét mặt của cả hai nhưng Cố Minh Châu lại đang lẳng lặng siết chặt nắm tay, im lặng một hồi, cô lạnh lùng nói từng chữ rành rọt: “Dung Lỗi, em dám cá với anh, tính từ giờ phút này trở đi, anh chỉ có thể ở bên em mà thôi. Còn cược gì thì... cứ làm xong mấy chuyện bận bịu gần đây, qua được cuộc sát hạch của ông nội anh, em sẽ đích thân mang nó đến trước mặt anh. Chính anh thông báo chúng ta hãy cứ gạt hết mọi chuyện trước đây sang một bên.

Đến trang:

;

Tiểu Thuyết

Tiểu thuyết Chỉ Vì Yêu

Trang chủ
U-ON - 4