/>
Dung Lỗi dựa người vào lưng ghế, mắt nhắm hờ, đưa tay tháo chiếc cà-vạt, “Chưa rõ. Bệnh tim của bố tôi không ốn định, ông nội đế bố tôi nghỉ ngơi một thời gian. Tạm thời tôi sẽ tiếp quản Hữu Dung.”
“Xem ra, anh sắp là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố này rồi nhỉ?”. Cố Minh Châu cười hỏi, “Vậy em phải tích cực nịnh bợ anh mới được, nhỡ đâu sau này có kiếm cơm dưới trướng anh, lúc đó, giám đốc Dung nhớ nể tình chúng ta năm xưa nhé.”
Nghe vậy, Dung Lỗi chợt im lặng, thậm chí động tác đang làm dở cũng khựng lại, sự trầm mặc của anh khiến Cố Minh Châu thấy hơi lúng túng.
Đang tính đổi chủ đề thì Dung Lỗi bất ngờ vòng tay qua cố kéo cô rạp người xuống bờ vai anh, gợi lên một cái nhìn khó hiểu từ phía cô, "Anh đang làm gì vậy giám đốc Dung?”
Dung Lỗi mở mắt, sau vài giây, anh cúi đầu nhìn cặp mắt đang tỏ vẻ ấm ức đầy mê hoặc của cô, anh nhếch môi báo: “Tôi biết, hiện nay em có Lương Phi Phàm và Phương Phi Trì làm hậu thuẫn. Em không giống Cố Minh Châu của ngày xưa nữa.”
Họ dựa vào nhau rất gần, khi cất tiếng, hơi thở mang theo hương rượu ấm nồng của anh phả lên mặt cô tê dại.
Cố Minh Châu nhích lại gần, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, tay quàng qua cổ, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Cô nói trong hơi thở nồng nàn: “Muốn thử để xem khác ra sao không?"
Lúc đó, hai người đã ngà ngà say, trong lòng dậy sóng nhấp nhô mà vẫn giả vờ như rất bình tĩnh.
Năm năm cách mặt, anh không còn là hòn đá để cô nâng niu trên tay nữa. Mà cô, cô cũng không còn là đứa nhóc con bẽn lẽn rên rỉ dưới thân thể anh mỗi lần thân mật nữa.
Họ đối mặt với nhau, thế rồi khóe môi Dung Lỗi hơi giật giật mấy cái rất khẽ, đoạn buông cô ra, quay mặt đi, thở hắt một tiếng, “Tối nay, tôi muốn nói rõ với em một số chuyện. Dẫu thành phố này rất rộng, nhưng tôi không mong mình và em, hoặc Phương Phi Trì sẽ lại gặp lại nhau trong tình huống khó xử như thế nữa.”
Cố Minh Châu sửa lại dáng ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ bất mãn với lời anh, "Nói rõ cái gì? Anh còn tình cảm với em không£”
Dung Lồi cười giễu cợt: "Em hơi tự tin thái quá rồi đấy Cố Minh Châu ạ."
"Đây là câu hỏi nghi vấn, anh chỉ cần trả lời có hoặc không.”
“Không.”
“Vô tình thật.” Cố Minh Châu chậc lưỡi cám thán, ngón tay cô vừa chọc chọc vào bắp tay anh, anh lập tức tỏ thái độ né tránh.
Cử chỉ thân thuộc ấy khiến cô thoáng mềm lòng. Chí ít, anh vẫn chưa đối với thói quen giấu đi những khó chịu nhỏ nhặt khỏi con mắt người ngoài.
“Cũng được, thực ra em cứ đắn đo không biết anh có hận em không. Song, anh đã nói không còn gì với em nữa, cũng có nghĩa, anh đã không còn hận em nữa phải không?” Cô vẫn mím cười, trong khi giọng lại thấp dần đi: “Nói cho cùng, có yêu mới có hận. Anh thấy đúng chứ?”
Những năm tháng thanh xuân, anh đã từng được chứng kiến sự vui buồn thất thường lẫn tính gàn bướng của cô. Thế mà bao năm xa cách, giờ đây Dung Lỗi lại đối mặt với một Cố Minh Châu lúc thì ngây thơ, lúc lại lạnh nhạt, cũng có lúc nom cô ủ dột chán chường, thế rồi ánh mắt anh bất giác không tài nào rời đi được.
Anh nhìn xoáy vào cô, dường như cô biết nhưng cũng không hề ngoảnh đầu để nhìn thẳng vào mắt anh.
Nếu đúng là phải vạch rõ ranh giởi thì anh sẽ không đi theo cô. Trong lòng Cố Minh Châu rõ hơn ai hết, nếu như buông xuôi rồi, cạn tình rồi, anh đâu cần phái “nói rõ ràng”.
Tất cả những ai có mặt trong bữa sáng theo thông lệ - dành cho các lãnh đạo cấp cao của Lương Thị - đều đang hào hứng thưởng thức vẻ mặt khó đăm đăm của Dung Nham.
Trong số con cháu của nhà họ Dung, dù là xét về tài hoa, dung mạo hay sự nhanh trí, sánh ngang được với Dung Lỗi tuyệt nhiên chỉ có Dung Nham. Tiếc thay, cha Dung Nham không phái là con trưởng nên không có tư cách thừa kế sản nghiệp gia đình. Đó là lý do mà Dung Nham có tài năng đến mấy đi chăng nữa thì ông cụ nhà họ Dung cũng chầng bao giờ dành cho cậu cái nhìn ưu ái.
Mấy năm gần đây, Dung Nham đã tách khỏi công ty nhà họ Dung, nín nhịn để giúp Lương Phi Phàm bành trướng thế lực, trải qua bao thăng trầm bể dâu, đến ngày hôm nay cũng có thế được xem như một nhân vật vai vế ở thành phố C. Ấy vậy mà sự trở về của Dung Lỗi đã khiến toàn bộ đám người nhà họ Dung phái đổ dồn mọi sự quan tâm chú ý vào vị thái tử kia.
Giờ đây, Dung Nham đang rất rầu rĩ, mà không phái chỉ vì lý do trên.
Dạo gần đây, chính quyền đang dự định tố chức đấu thầu công khai một lô đất gần trường đại học thành phố C. Dung Nham nhận được tin mật trước đó, ngay từ đầu cậu đã cắt cứ hẳn ba phái đoàn kháo sát và đánh giá, dồn mọi sức lực để giành bằng được miếng đất nọ. Ban đầu Lương Phi Phàm cũng đồng tình, thế nhưng giờ lại giở quẻ không làm nữa. Việc này khiến Dung Nham giận tím mặt, còn gì tức hơn khi Lương Phi Phàm lấy lý do nhường đường chỗ Dung Lỗi đế đem con bỏ chợ.
“Em muốn từ chức!” Dung Nham nghiến răng kèn kẹt, cốt cách công tử lịch lãm hằng ngày đã lặn mất tăm, thay vào đó là ngọn lửa giận dữ trên người cậu ta đang bốc cao hừng hực như kẻ đến từ địa ngục, “Em muốn tổ chức họp báo! Đế tố cáo việc em ở Lương Thị đã phải chịu những đối đãi bất công! Tổng giám đốc của Lương Thị ham mê xác thịt, hoang dâm vô độ, lẩm cẩm, chèn ép trung thần, nổi lửa đài tin trêu chư hầu! (1)
Lương Phi Phàm lờ đi, coi như không nghe thấy, anh tiếp tục dùng bữa sáng với vẻ mặt ung dung thoải mái. Trong sáu anh em kết nghĩa thì anh là lão đại, Dung Nham xếp thứ hai. Trần Ngộ Bạch là lão tam mà thằng em này lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh như tiền, thậm chí ánh mắt cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài đến Dung Nham. Mấy đứa còn lại bao gồm lão ngũ Lý Vi Nhiên và lão lục Tần Tống đang hứng chí xem xét đủ thứ thông tin mà Ký Nam mới thu thập dạo gần đây, còn bản thân Kỷ Nam lại đang rúc vào sofa đánh một giấc. Vấn đề "ham mê xác thịt" mà Dung Nham nói đến ở đây, nhằm ám chỉ ái phi Cố Yên của gã hôn quân Lương Phi Phàm kia, cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Cố Minh Châu.
Nói trắng ra, đây chính là yếu điếm chí mạng của Lương Phi Phàm. Hễ cái cô Cố Yên kia mà lên tiếng là dứt khoát thế nào tống giám đốc Lương cũng đồng ý ngay lập tức, khỏi cần lôi thôi dài dòng, bất cứ là điều gì đi chăng nữa. Có điều, việc khiến mấy anh em Dung Nham đau đầu hơn cả đó là, tuy cô Cố Yên này đè đầu cưỡi cổ Lương Phi Phàm hòng tác oai tác quái, chẳng coi ai ra gì là thế song lại tỏ ra khúm na khúm núm, bảo sao nghe vậy trước bà hoàng lừa đảo Cố Minh Châu kia. Dung Nham la lối om sòm khiến Lương Phi Phàm nhức óc, anh buộc phái tỏ thái độ bằng cách quay sang báo Trần Ngộ Bạch: “Lão tam thanh toán tiền lương cho anh hai đi.” Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trên sống mũi, cấn thận đặt cốc cà phê cầm trên tay xuống, lấy chiếc notebook ra, mười ngón tay thon dài lướt nhoay nhoáy, thỉnh thoáng còn ném cho Dung Nham vài ánh nhìn sắc lạnh, “Đơn từ chức đâu? Có cần em viết hộ ông anh không? Số cổ phiếu của ông anh cứ để đó hay chuyến nhượng, hay quy ra tiền đâỵ? Lão ngũ lão lục, thằng nào muốn tiếp nhận vị trí của anh Dung?-”
Lý Vị Nhiên và Tần Tống chưa kịp giở trò giậu đổ bìm leo thì Dung Nham đã đứng phắt dậy, rướn người qua bàn ăn, gập bộp chiếc notebook của Trần Ngộ Bạch lại, lúc ngồi về chỗ còn chửi mát mấy câu, cậu ta khoanh tay trước ngực, cặp lông mày châu vào nhau đầy hậm hực. “Chỉ là một công trình nhỏ thôi, hà tất phái nổi cáu thế?”, Lương Phi Phàm thấy tình hình cậu em có vẻ căng thẳng nên mới nói mấy câu an úi qua quýt gọi là. “Em không chịu! Cớ gì em phái lót sẵn đường cho anh ta đi, chỉ một câu của Cố Minh Châu mà anh ta đã vớ bớ ngay được vụ làm ăn này!”, Dung Lỗi cáu nhặng cả lên, ngửa cổ tu một hơi hết veo cốc sữa bò, rồi lại nhe răng trợn mắt vì lạnh. Trong mấy anh em đang ngồi đó, chỉ có Lý Vi Nhiên là tốt bụng vỗ vai anh Hai an úi: Chỉ Vì Yêu - Chương 02
“Anh Hai à, nếu Dung Lỗi đã bị Cố Minh Châu cho vào tầm ngấm rồi thì hắn không chết cùng khó tránh khỏi sứt đầu mẻ trán, anh cứ để vụ này đó, yên tâm mà xem chị ta hành hạ Dung Lỗi, có gì không tốt đâu cơ chứ?”
Tần Tống cũng nói góp vào: “Phải đấy! Với năng lực của Cố Minh Châu mà nói, việc lớn thì khó làm, chứ thừa sức chơi mấy trò khiến người ta sống dở chết dở.” “Anh Hai à.” Trần Ngộ Bạch nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cái cốc xuống, ngón trỏ cậu ta gõ lên mặt bàn, “Nói thật nhé, không phải anh - đang lo cho Dung Lỗi đấy chứ?”
Khóe miệng Dung Nham giật giật, mặt mày tím tái. Năm xưa, nói cho cùng thì cậu ta cũng góp mặt vào câu chuyện giữa Cố Minh Châu và Dung Lỗi - năm đó, để không làm lỡ dở tương lai xán lạn của Dung Lỗi, Cố Minh Châu đã ngửa tay nhận một khoản tiền lớn từ nhà họ Dung. Còn Dung Lỗi sau khi chuyển từ khoa kiến trúc trong mơ sang khoa thương mại, anh mang theo con tim tan vỡ quyết tâm ra nước ngoài học MBA. Giờ chuyện đã qua, muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ ấy hả ? Chị ta tưởng mình là thánh, muốn sao là nó sẽ vậy chắc?
Dung Nham nhớ lại tối qua, đi ngang qua phòng Dung Lỗi, nghe được cuộc nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh rất đỗi dịu dàng của anh, bất giác cậu không nén được cái cười khẩy, lo ấy à? Chưa biết ai lo cho ai đâu? Cũng vào khoảng thời gian ấy, toàn bộ trái tim và khối óc của Dung Lỗi đang dồn cả vào miếng đất được chính quyền gọi thầu kia. Sau sự trở lại của anh, một số dự án đã được triển khai, nhưng tiếng gió thì to mà mưa rơi lại nhỏ, những thứ đó chẳng mang lại sức ảnh hưởng gì to tát cả.
Nhưng giờ đây, một cơ hội tuyệt vời đang bày ngay trước mặt anh: Chính quyền là bên mời thầu, nếu tập đoàn Hữu Dung giật được gói thầu này, nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho hình tượng của Hữu Dung lẫn địa vị của nhà họ Dung trong giới chính trị. Vả chăng, xét về mặt lợi nhuận thì đây là một vụ làm ăn khá béo bở. Huống hồ... tay Dung Lỗi kẹp chặt chiếc bứt ký tên màu đen, những lúc đăm chiêu, anh thường có thói quen khó sửa đó là di đầu bút một cách vô thức lên trang giấy. Khi đã ý thức lại thì trang bản đồ của giấy gọi thầu đã đầy những nét vẽ nguệch ngoạc. Huống hồ đó là nơi anh từng thụê nhà sống trong những năm học đại học.
Những ngày hè năm ấy, nhớ mỗi khi đêm về, từng có một người con gái thích mở toang cánh cửa số, để đón vào nhà không chí ánh trăng, gió hè mà còn có cả muỗi. Cho đến chết, Dũng Lỗi cũng không thế nào quên được dáng vẻ ngổ ngáo của cô khi nâng mặt anh lên rồi bảo: “Sau này, chúng mình sẽ mua đứt khu nhà này rồi xây lại theo ý chúng mình, anh thấy thế ổn khóng?”
“Thưa giám đốc.” Tiếng gõ cứa nhẹ nhàng của thư ký vang lên, khuấy động giây phút thất thần của anh. “Giám đốc Cố bên Vi Bác đến ạ.”
Nhìn người thư ký đã đứng tuổi mỉm cười hòa nhã đúng mực, vé thán nhiên vẫn hiện hữu trên khuôn mặt nhưng trái tim Dung Lỗi bất chợt lại lỗi một nhịp, anh khẽ gật đầu hiểu ý.
Sau khi xứ lý xong vài văn kiện cần làm, anh mới xoay cổ một lát rồi thong thả đứng dậy. Cố Minh Châu đang đợi trong phòng họp nhỏ. Dung Lỗi đẩy cửa bước vào, một cô gái xinh đẹp đi đôi guốc cao gót màu ánh kim đang đứng trước cửa sổ, đôi tất lụa màu đen ôm lấy cặp đùi dài miên man, dưới ánh đèn, chất lụa ánh lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Cô mặc bộ vest công sở màu bạc, mái tóc dài xoăn vàng óng ả thả buông lơi trên tấm lưng. Cố Minh Châu có vẻ bề ngoài xinh đẹp, cuốn hút. Thời trẻ con ngông nghênh, cô thường vỗ ngực tự nhận mình sắc nước hương trời, nếu để kiểu dáng rườm rà của áo quần làm át đi cái đẹp tự nhiên thì rõ uổng, thành thử cô chỉ mặc những bộ quần áo có màu sắc đơn giản, thường xuyên để mặt mộc, mái tóc đen láy suôn mượt luôn được cột chặt sau gáy một cách xuề xòa. Bấy giờ cô thường nhướn mày, tí tởn bảo anh rằng: Đá ơi anh xem, thế này mới gọi là “hoa sen mọc lên từ nước trong” chớ.
Lại là những hồi ức, Dung Lỗi bất giác lắc đầu thật mạnh. Kế từ lúc gặp lại cô, những kỷ niệm chồng chất gần như đã trở thành thứ không thế thiếu trong cuộc sống hằng ngày của anh, giống như những liều thuốc an thần. Ánh mắt sa sầm, anh đứng lặng người như chôn chân ngoài bậu cửa một lúc, khi đã tĩnh trí, anh mới gõ cửa rồi ung dung bước vào, ngồi xuống ghế chủ tọa sau bàn hội nghị.
Dường như Cố Minh Châu cũng đang lún sâu vào những hồi ức, chính mắt Dung Lỗi nhìn thấy sống lưng cô chợt cứng đờ.. Cô xoay lưng lại với vẻ tươi cười rạng rỡ, mở tập công văn đặt cạnh bên ra, đưa cho Dung Lỗi một chồng giấy tờ dày cộp Cô không nói gì mà anh cũng tó ra lạnh nhạt. Sau khi lướt qua một số thứ, Dung Lỗi rất bình tĩnh hỏi: “Em muốn gì?”
Cố Minh Châu phì cười, '‘Có cốt cách của đại gia đấy, giám đốc Dung thẳng thừng thật."
Dung Lỗi nhếch môi, đợi cô nói tiếp.
“Được thôi, nếu giám đốc Dung đã đi thẳng vào vấn đề như thế thì tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi biết anh muốn có lô đất kia, tôi có thể giúp anh.” Cố Minh Châu nói.
Dung Lỗi gật gù, bộc trực báo: “Cám ơn.”
Cố Minh Châu chau mày, “Không cần cám ơn, tôi cũng muốn lấy phần lợi của mình.”
“Ồ?”
“Giá cá gói thầu tôi sẽ phụ trách, hồ sơ dự thầu phần anh xem xét giải quyết, đấy là sở trường của anh, tôi nghĩ hẳn anh đã có cách rồi. Còn về sau này, phần di dời tháo dỡ và thiết kế, Xây dựng Vi Bác sẽ dốc sức cống hiến vì anh. Chuyển sang giai đoạn tiêu thụ, nếu như anh cần tôi cũng có thế giúp anh tạo thanh thế.”
Cố Minh Châu nói giọng đều đều, “Một câu đơn giản thế này thôi, việc vặt cứ để tôi lo liệu, lời lãi chính thì nhường anh, tôi chỉ xin hai mươi phần trăm lãi ròng sau cùng làm thù lao, và một hiệp ước hợp tác lâu dài giữa Xây dựng Vi Bác và Tập đoàn Hữu Dung.”
Mọi điều kiện mà Cố Minh Châu đưa ra đều rõ ràng dễ hiểu, khi cô trình bày, Dung Lỗi gật gù ra chiều hài lòng. Cô vừa dứt lời, anh liền phá lên cười, "Thế này nhé thưa giám đốc Cố, theo tôi dược biết thỉ công ty xây dựng Vi Bác thậm chí không có nổi một đội nhân công xây dựng đạt tiêu chuấn nào, liệu công trình trị giá bạc tỷ này giao vào tay một công ty ma có mấy chục nhân viên như các người, không sợ nghẹn chết ư?”
Dung Lỗi từ tốn nói, đoạn rút một điếu thuốc ra châm lửa, sau cái cười lạnh lùng ban đầu, mắt anh dán chặt vào cô gái ngồi bên phải mình qua làn khói thuốc lờ mờ. Vài năm trước, Vi Bác chỉ là một công ty ma để Cố Bác Vân lôi ra làm tấm bình phong che đậy việc rửa tiền bất chính, cho đến sau này khi nhà họ Cố phá sản, Cố Minh Châu đứng ra tiếp quản, rồi chẳng rõ tại sao lại đổi thành công ty xây dựng. Lấy tên hợp pháp thì thế nhưng chẳng bao giờ thấy làm việc chính mà toàn lôi kéo mấy kẻ lập dị y chang cô đi đầu cơ mưu lợi, họ nhận làm mọi việc bất kể thuộc lĩnh vực nào, rõ là một công ty vạn năng.
Tuần trước, Dung Lỗi phải bỏ cá một ngày trời mới xem xong toàn bộ báo cáo điều tra tình hình hoạt động mấy năm gần đây của Xây dựng Vi Bác. Cố Minh Châu không hề lấy làm tức tối trước những lời mỉa mai ấy, song cánh tay của cô lại vươn thẳng về phía anh. Dung Lỗi hơi khựng lại, anh dụi điếu thuốc theo phản xạ.
Không ngờ thứ mà Cố Minh Châu nhắm tới lại là bao thuốc đặt trên bàn, cô tự ý rút ra một điếu, tay móc chiếc bật lửa xinh xắn trong túi áo khoác vắt trên ghế ra, búng