watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện teen Yêu Thương Ngọt Ngào Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 16/01/14 07:20:53
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 976 Views

đẩy cô ra chỉ thẳng tay vào bà Hoàng, ông bà Hoàng Tuấn, Hoàng Vinh rồi Thu Hương: – Mấy người có phải là người thân của Phù Dung không thế? Chỉ vì một sự trùng hợp lãng xẹt mà mấy người coi nó như kẻ thù. Bỏ mặc nó cho người khác, không quan tâm gì đến nó muốn sống chết thì mặc. Các người có phải bà nội, ba mẹ, anh chị nó không? Những tháng ngày nó phải sống cơ cực lăn lộn mưu sinh thì mấy người ở đâu? Nó thèm những yêu thương của mấy người lắm nhưng nó chỉ dồn vào hai người này – Cô chỉ thẳng một lần nữa vào Hoàng Vinh, Thu Hương: – Nghỉ lễ nào nó cũng mong về nhà dù biết chả có ai mong mình nhưng vẫn háo hức dồn hết tiền mua bánh trái làm quà cho cả nhà. Về đến nhà các người nếu không đi thăm hai người đó thì cũng đưa nhau đi du lịch bỏ mặc nó một mình. Có lần nó ốm nặng, rất nặng do suy nhược cơ thể nhưng các người không một lần vào thăm nó. Ngày nào nó cũng ngóng mấy người vào thăm dù chỉ một lần mà không thấy. Chúng tôi đành nói dối rằng công ty có quá nhiều việc nên chắc bận. Ngốc nghếch nó lại tin vào điều đó. Rồi vì dự án quái quỷ gì đó mà đẩy nó vào cuộc hôn nhân. Bắt nó hy sinh cho đứa cháu, đứa con vàng ngọc của mình chứ? May mắn nó có được hạnh phúc của mình thì sao? Cao Phong anh có biết bà già kia đã nói gì không?

Cao Phong lắc đầu nhưng lờ mờ đoán nó khủng khiếp lắm. Mọi người trong phòng họp im lặng đến ngạt thở. Ông bà Hoàng Tuấn tái run mặt nhìn nhau không thể nói thành lời. Những lời nói vừa rồi là thật, họ đã lãng quên mất mình còn một đứa con nữa. Đứa con họ đã bỏ mặc khi mới lọt lòng không một lời quan tâm tới. Đan Phượng hai mắt đã đỏ hoe, giọng cô như muốn gào nữa dù đã kiệt sức

- Ly dị với anh đấy? Bà ta bảo gì là đã sai lầm khi ép Phù Dung vào cuộc hôn nhân không tình yêu, rằng Thu Hương với anh hợp hơn. Có đứa cháu vàng ngọc đó thì sự nghiệp anh sẽ rất phát triển. Mẹ nó? Ép cưới bằng được, giờ cũng bắt ly dị bằng được?

- Cô nói láo? – Bà Hoàng rít lên giọng đầy hổn hển.

- Nói láo? Bà quên tôi là luật sư sao? Nói được ắt có chứng cứ?

Đan Phượng nhếch môi cười lặng lẽ lấy trong túi chiếc máy ghi âm. Toàn bộ câu chuyện được cô lén ghi âm lại. Mọi người dừng như cứng đơ lại khi nghe nó. Cao Phong nhíu mày lại đầy bất ngờ, không thể chấp nhận được? Vợ c
hồng anh đang hạnh phúc, chả biêt cô ngốc có vì điều điên rồ của bà lão kia mà bỏ đi không nữa? Nhưng anh vẫn lặng im biểu tình như không có gì. Thu Hương kinh ngạc khi nghe nói. Có ai nói cho cô nghe chuyện gì không? Cô nhìn bà lắp bắp:

- Bà nói cho con nghe chuyện này được không?

- Bà… Bà… Thực sự bà không thể nhìn con đau khổ được? Thu Hương của bà không thể đau khổ được? – Bà Hoàng nhẹ giọng đáp.

- Nhưng mà bà à? Ai nói với bà là con yêu Cao Phong.

- Có lần con say về cả đêm luôn miệng gọi Phong. Con xem con gầy dọc đi rồi. Bà không cam tâm nhìn con thế được? Con phải được hạnh phúc, vui vẻ. Bà mới an tâm.

- Nhưng Phù Dung là cháu bà cơ mà? – Cao Phong lạnh lùng hỏi.

- Ta chưa bao giờ coi nó là cháu cả? Nó đã hại chồng ta, các con của ta và giờ là cháu của ta. Nó đáng chết. – Bà Hoàng rít giọng lên đầy oán hận.

- Nhưng nó là tai nạn. – Đan Phượng phẫn nộ lên tiếng: – Bà điên rồi? nó là máu thịt của bà mà? Cả ông bà nữa? – Đan Phượng quay ra nhìn ba mẹ Phù Dung: – Bà già này còn nói là lẩm cẩm được chứ hai ông bà có bị thần kinh không? Bà không phải sinh ra nó sao? Bỏ mặc nó mà coi được à?

- Chúng tôi…. – Hai người nhìn nhau không thể thốt thành lời.

Đan Phượng căng ra cảm giác chán nản, cô bất ngờ tiến về phía Hoàng Vinh cao giọng nói:

- Tôi cũng xin nghỉ việc luôn. Chả có lý do gì tôi phải ở lại cả, trước kia là Phù Dung nhờ nên tôi làm thôi. Nếu không có cho vàng tôi cũng không thèm.

Hoàng Vinh nhìn Đan Phượng. Cô lạnh lùng với anh khiến cho tim anh đau nhói khẽ kéo tay cô lại khi thấy Đan Phượng định đi như muốn cô ở lại nhưng cô vung tay bước đi.

- Công ty Minh Hòa luôn chào đón cô. – Cao Phong mỉm cười khẽ đáp rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng họp: – Nếu các vị còn có ý định ép vợ chồng tôi ly hôn thì tôi cũng không ngần ngại dừng lại tất cả các dự án này. - Cao Phong gõ gõ vào tập hồ sơ dày cười lạnh một cái: – Hy vọng mấy người biết phân biệt lợi hại.

- Nếu thế thì cậu cũng sẽ bị thiệt hại không nhỏ đâu? – Bà Hoàng cũng cao giọng nói.

- Mất cũng không nhỏ? – Cao Phong khẽ nhíu mày nhưng giọng đầy quả quyết: – Nhưng mất đi một người vợ như Phù Dung lại là điều tôi ân hận nhất. Với lại các công trình đang thi công nếu bọn tôi dừng lại cũng không sao? tôi sẽ chuyển nhượng sang cho một đối tác khác, cũng không thiệt hại là mấy nhưng trong khoảng thời gian đấy thiệt hại nhiều gấp trăm lần của tôi.Vốn của bà sẽ ứ lại không quay vòng được thì phiền lắm. Trong tay tôi hiện tại vẫn còn ít nhất 4 dự án lớn. Làm gì thì tôi cũng luôn để cho mình một con đường sống.

Bà Hoàng nhìn Cao Phong đầy kinh ngạc. Theo bà điều tra thì tất cả nguồn lực của Minh Hòa đều dồn vào để hợp tác với Hoàng Thái. Hầu như các dự án lớn không tham gia thì cũng đã chuyển nhượng. Nguồn vốn hầu như trong các dự án Hoàng Thái, không ngờ cậu ta vẫn nhận các dự án khác. Không thể ngờ rằng nguồn vốn của Minh Hòa lại lớn như vậy, vẫn có thể thu thêm các dự án lớn. Chẳng nhẽ các thông tin tài chính ngân hàng trong tay bà đều không xác thực sao? Cậu ta quả là không dễ đối phó như vậy. Bà đang tính gây áp lực cho cậu ta nữa.

Cao Phong ung dung bước ra khỏi phòng họp. Anh luôn chuẩn bị cho một con đường rút trong bất cứ việc gì? Thương trường là chiến trường, người không chết thì mình chết. Bề ngoài tuy anh cho rút một số dự án lại nhưng thực chất anh cũng vẫn giữ lại một số dự án vừa và nhỏ. Cao Thiên bên kỹ thuật giúp anh không ít trong các dự án cũng như trong quá trình nghiệm thu công trình. Có một vài dự án lớn quan trọng anh vẫn tiếp tục thi công, giám sát gắt gao. Anh cho phân nhỏ nguồn vốn rồi quay vòng chúng một cách linh hoạt và bế quang tỏa cảng tất cả các thông tin tài chính của công ty.

Giờ đáng lo ngại nhất là cô vợ ngốc của anh, chả biết chạy lung tung ở đâu rồi. Bây giờ đáng lý ra thì phải ở công ty rồi chứ hay tính bỏ trốn đây không biết? Gọi điện về nhà thì Cao Thiên bảo chị ra khỏi nhà lâu rồi. Anh lo quá định về phòng lấy chìa khóa xe để tìm cô thì nghe giọng thất thanh của Thanh Tùng:

- Phù Dung? Cô sao vậy? Đừng dọa tôi chứ?

Cao Phong nghe thế vội chạy vào thì thấy mọi người xúm xít quanh đây. Anh vội đẩy ra lao vào ôm cô trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Cao Phong bế vợ chạy như bay xuống phòng y tế của công ty. Mọi người ùn ùn kéo theo tò mò về mối quan hệ của hai người kia thế không biết? Tuy rằng cả công ty đã ồn ào về mối quan hệ mập mờ của họ nhưng vì là sếp nên không thể ý kiến?

Cao Phong bị đẩy ra ngoài không thương tiếc. Ngồi ngoài mà lòng như lửa đốt. Cánh cửa bật mở anh lao vào lắc vị bác sĩ kia không thương tiếc:

- Có chuyện gì với cô ấy thế?

- Cô ấy có thai được khoảng 12 tuần rồi. Do căng thẳng quá nên ngất thôi nên cẩn thận một chút.

Có baby? Tức là anh sắp lên chức, thành quả lao động của anh thành rồi. Vẻ mặt ngây ngốc của anh khiến mọi người hoảng. Anh cười rất chi ngây ngô hét váng lên:

- Tôi sắp được làm baba rồi nè? Vợ tôi có em bé nè?

Vợ tôi? Cái gì? Đùa hay thật đấy? Phù Dung là vợ của sếp thảo nào mà họ mật thiết thế? Nhưng từ bao giờ nhỉ? Mọi người nhìn nhau đầy choáng váng như cũng sắp ngất vì tin sốc đó. Cao Phong nhìn mọi người đầy vẻ ngạc nhiên:

- Ơ, chúng tôi là vợ chồng mà? Mọi người không biết thất sao?

Mọi người hóa đá nhìn nhau? Có ai nói đâu mà biết? Cao Phong nhíu mày nhìn họ, chẳng nhẽ vợ chồng anh chưa đủ thân mật để mọi người biết họ là vợ chồng? Suy nghĩ cái coi, không phải vợ chồng thì chả có lý do nào mà suốt ngày kè kè đi về cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, âu yếm nhau như thế cả? Đây là lý lẽ gì nữa? Tình nhân cũng có thể thế mà, cứ chi vợ chồng. Mọi người lần đầu tiên cũng biết rằng sếp cũng có lúc có những lý lẽ chả hợp lý gì cả?

- Chúc mừng anh nhé? Cuối cùng thì thành quả lao động của anh cũng thành rồi nhi? – Đan Phượng cười tươi như hoa vỗ vai con người đang vô cùng hạnh phúc kia. Cô đang định rời đi thì nghe mọi người nháo lên thư ký sếp ngất khiến cô phải phi một mạch đến phòng y tế. Cuối cùng thì cô cũng được làm mẹ nuôi, được véo cái má phúng phính của bé, cắn nữa chứ. Mới nghĩ xong cũng sướng rồi.

- Oh! Tất nhiên? Tôi mà lại. – Cao Phong hứng chí bước vào phòng y tế sau khi đóng cửa cái rầm trước sự ngỡ ngàng của mọi người và Đan Phượng. Anh vào thăm vợ anh, miễn làm phiền.

Cao Phong nhìn vợ má hồng hồng nhìn anh, đáng yêu quá. Baby của anh. Cao Phong nhẹ nhàng ngồi xuống giường ôm lấy Phù Dung xoa xoa bụng:

- Thành quả của anh? Mong mãi mới được?

- Thành quả hay mưu kế? – Phù Dung nhăn mặt đẩy anh ra không thương tiếc. Đáng ghét, giờ thì hay rồi cả công ty đều biết cô là vợ của anh thì cô làm sao có thể làm việc tiếp đây. Ngại quá!

- Giờ thì nghỉ ngơi đi nhé? Cục cưng của ba nhanh nhanh ra với ba đi. Ba một mình buồn lắm.

Phù Dung nhíu mày nhìn anh. Anh buồn á, từ ngày lấy nhau đến giờ từ lúc mà chồng cô chả tưng tưng tửng tửng. Công việc lúc nào anh cũng giải quyết nhanh chóng chính xác để rồi tối về ngồi ôm cô chơi Nấm lùn cơ chứ. Rảnh rỗi là rủ cô đi lung tung, miệng lúc nào cũng ngoác ra cười.

- Buồn à? Anh nói trước mặt con mà không biết ngượng à? Anh xem miệng anh có lúc nào ăn da non không?

Cao Phong ôm cô vào lòng đầy hạnh phúc. Giờ họ đã là một gia đình, một gia đình thực sự rồi. Cám ơn ông trời! Họ là những mảnh ghép riêng lẻ nhưng nhờ duyên phận mà họ thành vợ chồng, thành một gia đình thật ấm êm. Đó là hạnh phúc, hạnh phúc thực sự….
Yêu Thương Ngọt Ngào - Chương 11
Phù Dung mang cái bụng bầu sang tháng thứ 6 rồi. Mệt thật! Tại ông chồng thân yêu của cô một hai bồi dưỡng nên giờ thì cô đã tròn xoay như chữ O rồi. Cao Thiên bắt đầu càu nhàu về việc anh trai lo lắng thái quá cho chị dâu. Bụng mới tròn tròn một tý thôi mà thế mà làm cái kia không được cái này không được? Đi làm về cấm la cà về nhà lo mà phụ chị việc nhà, mới đưa ra ý kiến thì anh trừng mắt bảo muốn bị trừ lương không? Quái nhân mà, vợ chưa hết ngày sinh đã lo sắm đủ thứ mà chắc con 2 tuổi vẫn đủ xài. Cuối cùng không còn con đường nào khác cô đành phải ra lệnh cấm mua thêm bất cứ cái gì? Đau đầu nhất là ở công ty, một chốc một lát thế nào anh cũng chạy qua chạy lại chỗ cô khiến tất cả nhân viên chóng mặt. Thế nên nếu cần giải quyết vấn đề gì quan trọng, qua phòng anh không thấy thì cứ qua chỗ cô là ắt tìm thấy thôi….

Đan Phượng phì cười khi nghe Phù Dung càu nhàu về sự quan tâm thái quá của ông chồng mình, phải gọi là biến thái thì có. Sau khi cô nghỉ việc ở Hoàng Thái, anh ta mang luôn nhóc con đáng yêu ra uy hiếp cô rằng cái gì nếu Phù Dung đi làm thì vất vả thì nhóc con sẽ không lớn được, không thể mũm mĩm đáng yêu được. Không thể thế được, cô phải cắn, phải véo má cơ? Cô gật đầu vào làm cho anh, xoa xoa cái bụng tròn của bạn cười tới toác cả miệng.

- Gớm giời? Không chồng mà chửa thì có gì mà tự hào? – Ngọc Trâm cao giọng nói đầy mỉa mai

Đan Phượng nhíu mày nhìn Ngọc Trâm. Từ ngày Phù Dung lộ bụng bầu đến nay thì tiếng xầm xì không ngớt, Ngọc Trâm càng được thể thêm mắm thêm muối vào. Đan Phượng nghe ngứa cả tai, muốn cho con bé này mấy bạt tai cho bõ tức. Thấy máu điên của Đan Phượng sắp bùng nổ, Phù Dung vội giữ bạn lại cho bình tĩnh. Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ làm sao? Cô không quan tâm lắm, ai cũng có thế giới riêng, đời tư riêng của mình há chi phải bon chen tìm hiểu cho mệt. Thật đau đầu? Ngọc Trâm được nước béo cò khinh miệt xoa xoa cái bụng của Phù Dung cười nói:

- Con à? Con là nấc thang để mẹ con thoát khỏi cảnh nghèo hèn. Một bước lên tiên. Mọi người chắc không biết sao? Hôm nọ thấy Phù Dung đi cùng với một ông trông phong độ lắm đi sắm đồ ở siêu thị nhưng tuổi tác thì đáng tuổi ba tụi mình. Ông già tiêu không ngớt tay chứ.

Định chọc điên nhau đấy à? Đan Phượng đầu sắp bốc khói tới nơi rồi đấy. Mọi người trong lớp bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Hôm đi sắm đồ, Phù Dung tròn mắt nhìn Ngọc Trâm. Đó là ba chồng cô mà, hôm đó ông về nước tranh thủ thời gian đi mua sắm cho cháu. Cô đang định giải thích thì đã thấy Đan Phượng đã túm tóc Ngọc Trâm tát tới tấp miệng luôn miệng chửi:

- Con đĩ này. Cái miệng thối của mày không nói được tử tế à? Mày không biết thì ngậm miệng lại. Đã ngu nhưng thích tỏ ra nguy hiểm. Mày tưởng mày trong sạch lắm sao? – Đan Phượng cứ thế nhào vô đánh Ngọc Trâm không thương tiếc. Ai cho phép miệng thối nó dám xỉ nhục con nuôi của cô cơ chứ: – Mày đừng tưởng mày trong sạch hơn ai mà gào với thét.

Mọi người vội nhảy ra can lại, ai cũng thuộc tính của Đan Phượng một khi máu điên nổi lên e rằng dám giết người lắm đấy. Ngọc Trâm bị đánh cho bầm dập mặt mày. Phù Dung hoảng quá vội chạy lại can. Trời ơi, sao phải thế chứ?

- Hai người thôi đi được không? Bạn bè cùng lớp có gì từ từ nói?

- Mày xem nó ăn nói thế mà được à? – Đan Phượng vẫn túm tóc Ngọc Trâm rít lên đầy bất mãn.

- Tao nói sai sự thật sao? Bạn mày làm điếm, lấy thân nuôi miệng?

- Mày còn nói. Tao tát cho mày không còn cái răng nào nói bậy nữa thì thôi?

Phù Dung ở giữ can hết bên này bên nọ cũng mệt lắm, gỡ được bên này thì bên kia xông tới. Hai người này sao vậy, buồn chán thế sao? Năm cuối thế này mà đánh nhau thì rất là phiền nha? Cuối cùng mọi người cũng gỡ được hai người đó. Xem họ kìa, mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch chẳng ra làm sao? Cả hai thở hổn hển như sắp chết đến nơi vậy? Phù Dung thở dài khẽ nói:

- Hai người sao vậy? Đánh nhau vì chuyện không đâu? Ngọc Trâm này, mình thay mặt Đan Phượng nói lời xin lỗi cậu vì cậu ấy đã đánh cậu nhưng có lẽ mình cũng không nên giấu chuyện của mình để mọi người trong lớp gây hiểu lầm mất đoàn kết. Thực sự thì mình không là bồ nhí hay gái bao gì gì đó. Năm ngoái mình lập gia đình rồi nhưng vì ngại nên mình đã không nói. Thật xin lỗi.

Mọi người trong lớp tròn mắt nhìn Phù Dung đầy ngỡ ngàng. Đan Phượng lau vết máu trên mặt gật đầy xác nhận.

- Lấy ông già đấy hả? Có khác gì nhau đâu? – Ngọc Trâm xoa xoa vết thương trên mặt giọng đầy mỉa mai châm chọc.

- Không đâu? Đó là ba chồng mình đấy! – Phù Dung lắc đầu phân bua.

- Bằng chứng đâu?

Đan Phượng sắp bùng nổ trước sự ngang ngược của Ngọc Trâm, chắc phải đánh cho nó tỉnh người mới được. Không khí đang rất căng thẳng, Phù Dung không biết làm thế nào để mọi người tin mình nữa.

- Xin cho tôi hỏi đây là lớp Luật K8 không?

Mọi người quay ra tròn mắt nhìn một anh chàng trông rất đẹp trai, lịch sự với đôi mắt rất hút hồn. Ngọc Trâm nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười chạy ra hỏi:

- Anh tìm ai vậy?

Đan Phượng mím môi cười, lão chồng của Phù Dung hay thiệt, xuất hiện đúng lúc ghê? Phù Dung còn đang tròn mắt nhìn chồng thì Ngọc Trâm đã lên giọng điệu đà hỏi:

- Anh tìm ai vậy?

Cao Phong nhìn cô gái rồi nhìn xung quanh. Cô ta hình như vừa cùng Đan Phượng

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện teen Yêu Thương Ngọt Ngào Full

Trang chủ
U-ON - 13