hơi nữa - Herher! Nhox không thích chơi hay là không dám chơi vì sợ thua anh? Anh ném giỏi lắm nhé Hik! Tên này nổ muốn banh nhà lun. Định chơi trò khích tướng với nó hả? Còn lâu nó mới mắc bẫy nhé: - Hừ! tôi không dễ bị mắc lừa đâu. Tôi đã nói không chơi là không chơiiiiiiiiiiii - Không chơi thì thôi! Biểu diễn chút tài nghệ cho nhox mất hồn chơi. - Nói rồi hắn vớ lây một hòn đá và ném đi thật mạnh. Hòn đá bay lên không trung vào vào và rơi tòm xuống nước, xong anh quay lại cười với nó: - Thấy chưa? Thấy anh ném “bờ- rào” chưa? Hứ! ném thế mà cũng la, máu anh hùng nổi lên, nó vớ lấy một hòn đá gần đó và nói: - Anh ném “cùi mía” tháy mồ. Coi tui nek! Cho anh biết thế nào là đẳng cấp nhá_Nói rồi nó lấy hết sức ném hòn đá thật mạnh. Nhưng không may cho nó là vì ném quá thấp nên hòn đá đã bị vướng vào một bụi lau gần đó và hạ xuống mặt nước gần bờ dưới đó. Cái j` kì vậy trời? sao mỗi cái ném đá không mà cũng không xong là sao? Hôm nay nó nhớ đâu phải thứ sáu ngày 13 đâu mà nó xui đến cùng cực vậy? Huk! Nó không tin là số của mình xui xẻo đến như vậy. Nó vơ lấy cả nắm đá, ném túi bụi xuống mặt hồ. Ken ngồi cạnh thấy hành động vô cùng “ngố” của nó thì bùn cười lắm cơ nhưng không dám cười to vì sợ nó giận thì khổ. Thật đúng là! Hùi nãy mới chê anh trẻ con mà giờ lại… - AAAA!!!! Được rồi, được rồi. a xem này, ném được rồi._nó nhảy tưng tưng và chỉ cho Ken nhìn “chiến tích lẫy lừng ” của mình. Ken chỉ biết lắc đầu nhìn nó, trông nó cười lúc này tuy vô cùng ngố nhưng cũng không kém phần dễ thương. Ôi ôi! A đang nghĩ j thế này, sao a lại có những suy nghic như thế này cơ chứ? Con tim a xưa nay chỉ dành cho người đó thôi mà, sao giờ bỗng dưng lại đi lệch hướng kia chứ? A lắc đầu nguầy nguậy để rũ bỏ hình ảnh nó ra khỏi đầu, thấy những hành động kì cục của a như vậy, nó không khỏi thắc mắc: - A không sao chứ? A bị đau ở đâu ak? Ken vẫn nhìn nó, mỉm cười và đáp lại: - Hì! A không sao đâu. Ủa mà e không vào lớp ak? Trễ giờ rồi còn j? - AAAAAAA! _Nó hét toáng lên khi nhìn vào đồng hồ. Lần này là nó chết chắc rồi, tiết này là tiết pà Loan nổi tiếng khó chịu với vẻ mặt hắc ám làm nó nhìn vào mà muốn bủn rủn chân tay(^^)_ hik! E vào lớp đây, pp a nha Nó nói rồi phóng kai vèo đi nhưng vẫn đủ để nghe loáng thoáng giọng của người ở sau: - Tan học a chờ e ở cổng nhé Tên này cũng quái lạ. mình cũng như hắn không biết người đối diện là ai mà lại đòi chờ mình ở cổng trường là sao ta? Nhưng nó cũng không còn thời gian để suy nghĩ nữa, phải nhanh chân thôi, không thì khốn. Bỗng…ui da…đầu nó đụng cái cốp vào một ai đó, ngước đầu lên, nó tròn xoe mắt, lắp bắp: - Ủa? tại…s…sao… bạn lại ở đây? B…. Nó chưa nói hết thì đã bị Quân chặn ngang họng: - Sao trăng j ở đây? Cô đi đâu mà để tui kếm mún khùng người lun zị hả? - Uk….thì tui đi ra ngoài hok dc ak? Ai cần bạn kiếm. người j đâu mà…._ nó cố ý kéo dài giọng ra - Cứ ở đó muk nói nhảm đi ha. Lát nữa vào bị phạt oiz đừng có trách tui không nói trước hin_Quân nhăn mặt - Ôi! Thôi chết tui rùi, lại quên nữa. _nó nói rồi định chạy nhưng có 1 bàn tay kéo nó lại, quay lại, nó cằn nhằn với Quân_này lại j nữa đây? Tui vào chứ hok bà đó nổi đóa lên nữa thì khổ - Hehe! In tâm, có tui đây là hem cóa sao hít ak. Cô đi theo tui - Rảnh ghê zị ak_nó tuy dùng dằng nhưng chân vẫn theo sau Quân Đến gần cửa lớp, Quân cố bước chân thật mạnh để gây sự chú ý cho cô giáo đang trên . bà Cô đang say sưa giảng cũng giật mình quay lại. Thấy 2 đứa nó đang đứng lù lù trước mặt, giọng bả đầy tức giận: - Các em là j` mà h` này mới vào lớp hả? - Dạ thưa cô, hồi nãy em có hơi bị choáng nên nhờ bạn Linh đỡ vào phòng y tế ạ!_Quân lễ phép thưa - Thế ak! Uhmmmm_Bả suy nghĩ một lát rồi gật đầu_Thui được roy, các em vào lớp đi. Nhưng nhớ là lần sau k được như thế nữa đâu đấy. Nó lí nhí cảm ơn rồi chuồn thẳng vào lớp, may quá, thoát nạn oiz, phù….Nó thở phào nhẹ nhõm. Còn Quân, hắn ung dung tiến tới chỗ nó, ngồi phịch xuống, lấy sách vở trong cặp ra. Nó cũng chả thèm quan tâm tới anh chàng nữa mà chăm chú nghe giảng. R…u…m r…u…m… Nó móc di động ra, 1 tin nhắn mới từ số điện thoại lạ hoắc, bật nắp, nó đọc tin nhắn: “Hi! Thế nào? Thấy tôi đã cứu cô một bàn thua trông thấy chưa?cô mắc nợ tôi đấy nhé”. Nó quay lại sang Quân, hắn giả vờ chăm chú học bài nhưng nó vẫn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Nó reply: “A còn dám nói giọng đó với tôi nữa hả? ai làm cho tôi vào lớp trễ? Mà ai cho anh bk số của tôi vậy?” R…u…m…r…u…m… “Ủa? cô vào lớp trễ có liên quan đến tôi ak? Tôi nghĩ phải là do cô la cà đi chơi nên vào lớp trễ chứ tôi có liên quan j đâu. Số của cô tôi k muốn thì thôi chứ tôi muốn là bk liền, cần j bạn cô cho ” Nó bực mình, k nt nữa, nó quay sang Quân la lên: - h anh còn dám nói k phải do anh nữa ak? K do anh h…_nó stop ngay lập tức. Hk! Lời nói lại phăng ra trước khi suy nghĩ lại roy đấy. h nó mới thấm thía giá trị của câu: “Trước khi nói p~ uốn lưỡi 7 lần”. Cũng may là nó nói nhỏ nên chỉ mấy đứa nghe thôi, chứ nếu để lọt vào tai bà cô là đời nó đi tong lun đấy ạ. Nhưng chỉ mấy đứa nghe nó nói k là đủ thấy ớn rồi, cả tá tia laze chiếu xuống nó như hỏi tội, đã k nói đến thì thui, đằng này nó lại dám nhắc đến chuyện hồi nãy làm mấy đứa kon gái máu sôi sùng sục. kiểu này ra về nó chết chắc. Nó rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng bị mấy đứa kon gái bủa vây, hik! Nó lắc đầu k dám nghĩ tới nữa, toàn những cảnh u ám diễn ra k a`k. mấy tiết học cuối diễn ra trong sự thấp thỏm lo âu của nó. K lúc nào nó mong lâu hết h học như hum nay. Nhưng tiếng chuông hết tiết vẫn reo lên như thường lệ, k sớm, cũng k muộn, rất đúng h. Nó cố tình ra lớp chậm nhất đến mức có thể, nhưng lúc nó bước ra khỏi lớp thì chả thấy bóng kon ma nào ra đứng “đón” nó cả. Quái nhỉ? Hay là mấy đứa nó tha cho mình oiz nhở? Có thể lém chứ ta. Nó vui sướng với ý nghĩ ấy và nhảy chân sáo bước ra cổng trường (con nì nhí nhảnh nhu con ka’ cảnh ê’y nhở) . bước đến cổng trường, cảnh tượng đập vào mắt nó bây h là một đám kon gái đang bu quanh cái j` đó như một thể vật lạ. Sao cái cảnh này quen quen nhở? Ak! Đúng roy, cái nì giống hùi sáng lúc h ra chơi mí đứa bu quanh tên Quân đây muk. Hik! Kinh nghiệm “chiến đấu” chỉ cho nó thấy k nên đến gần những nơi như thế nữa. Nó định rảo gót đi thì có tiếng gọi giật nó lại: - Linh! Đợi anh với Giọng nói này sao quen quen, nó quay người lại, thì ra đó là tên nó gặp ở bờ hồ: - Có chuyện j` k vậy anh? Em đang bận? - Ơ! Thế em quên là anh hẹn em trước cổng trường ak? Quên nhanh vậy sao? Nó lắc đầu cho nhớ lại rồi cười bảo: - À! Lúc nãy vội quá em quên nói cho anh bk là mẹ em bảo hôm nay em phải về sớm có chuyện Đám con gái lúc này từ đâu chạy tới vây quanh tên kia: - Ủa? anh Ken? Anh quen nhỏ này hả? A đến trường đây là vì nhỏ này ak? Tên kia k đáp mà kéo nó vào trong chiếc ô tô đỗ trước đó rồi cho xe lao vút đi ặc cho nó vùng vẫy : - Thả tôi ra! Anh làm j` vậy, tôi phải về nhà - Cô có ngồi im k thì bảo? hồi nãy nói nhẹ nhàng cô k nghe, h phải bắt tôi dùng biện pháp mạnh thi mới chịu Nó ngạc nhiên khi thấy tên kia thay đổi 180 độ. Hồi nãy còn kêu anh em ngọt sớt, thế mà h lại đổi giọng vô cùng dễ sợ, có kai j đó lạnh lẽo, nhưng sao nó thấy trong sâu thẳm là nổi buồn tuổi cực độ được che giấu một cách khéo léo mà vô tình anh ta để lộ ra ngoài.Nhưng… nó giật mình, k bk anh ta chở nó đi đâu đây? Chẳng lẽ là bắt cóc rồi bán sang nước ngoài, hay…là muốn giở trò…ôi trời ơi! Sao nó lại như thế này cơ chứ? Nó lắc đầu lia lịa khi nghĩ đến những hình ảnh đen tối đang hiện ra trong “trí tưởng tượng bay cao và bay xa” của nó.Còn tên kia nhìn nó muk phì cuời, ôi con nhỏ này…: - Này, tôi bk cô đang nghĩ j`, nhưng xin lỗi tôi k có hứng thú với loại con gái “phẳng lì” như cô. Với lại cô có khi nào nhìn thử lại mình xem, cô đáng giá bao nhiêu khi bị bán đi hả? tôi hok có rảnh tốn công sức mà đi bán cô, tôi tin chắc chẳng đủ cho một cuộc đi chơi bar của tôi đâu. Mặt nó bí xị, cho dù nó k phải sắc nước hương trời thì nó vẫn là kon gái chứ, sao anh lại có thể nói một đứa con gái như thế chứ? ............................................................... bạn đang đọc truyện tại http://khotruyenhay.sextgem.com/ chúc các bạn vui vẻ .................................................................... Nó bỗng hỏi: - Ủa? mà anh tên là Ken ak?Hồi nãy tôi nghe mọi người gọi thế? - Ak! Tôi là Lâm, Lê Hoàng Kỳ Lâm , nhưng mấy đứa ở trường thì thích gọi tôi là Ken hơn Nó đang ngẩn ngơ thì chiếc xe thắng đỗ xịch trước nhà hàng “Địa Đàng”. Nó thắc mắc: - Anh dẫn tôi đến đây làm j`? tôi thích ăn ở nha hơn, k thích ăn ở quán đâu. - Cô tưởng cô là ai mà tôi phải mời cô đi ăn chứ, chỉ là có người đợi cô thôi Nó thôi k hỏi hắn nữa, con ng` j` đâu mà khó chịu, nó hỏi câu nào là y như rằng hắn đốp lại nó câu nấy. thật là khiến người ta bực mình. Nó theo hắn lên trên lầu mà mải suy nghĩ nên khi hắn dừng lại thì …”cốp” cái đầu của nó va vào lưng hắn một cái thiệt đau, nó cằn nhằn: - Anh đứng lại mà k “xi-nhanh” j` hết làm đau đầu muốn chết. - Tới nơi rồi kìa_hắn k thèm trả lời nó mà đi thẳng tới bàn. - Lúc này nó mới ngước nhìn lên và thấy mẹ nó cùng 2 ông bà đang ngồi ở bàn phía trước, mẹ nó vẫy tay bảo nó lại ngồi, còn 2 người kia có vẻ rất cao quý cũng nhìn nó mỉm cười. hắn ngồi bên 2 ông bà ấy mà ánh mắt thả ra ngoài cửa sổ bên kia, k thèm ngoái lại Nó bước đến chỗ của mẹ và cúi đầu chào 2 ông bà ấy kia: - Cháu chào hai bác ạ - Ukm! Linh đến rồi đấy hả cháu? Cháu xinh xắn và lễ phép thật đấy._Người đàn bà nhìn nó mỉm cười - Dạ! anh chị quá khen rồi, cháu nó còn non dại lắm ạ._Mẹ nó mỉm cười đáp. - Hì! Chị khiêm tốn quá đấy chứ em thấy cháu nó đẹp cả về người và nết đấy chứ_người đàn bà kai nhìn nó ra vẻ hài lòng Còn nó, nó chả hiểu “mô-tê ” j hết trơn. Chẳng lẽ kêu nó ra đây là ngồi khen nó hả? (tự tin gúm) - À! Thế cháu thấy thằng con bác thế nào?_ Bỗng người đàn bà ấy quay sang hỏi nó. - Dạ…cháu…con..bác…là ai ạ?_nó ấp úng - À! Bác quên chưa giới thệu cho cháu, Bác là Tú, mẹ của Lâm, còn chồng bác tên là Vương, Lê Kỳ Vương, chắc cháu bk chứ Tất nhiên là nó bk rồi, nhà họ Lê Kỳ thì ai chả bk chứ, nhất là một học sinh trường “Paradise” như nó nữa. Dòng họ Lê Kỳ là chủ của tập đoàn Sky vô cùng hùng mạnh, đứng nhất nhì trong giới bất động sản, và cũng là tập đoàn đầu tư vốn để xây trường của nó, nó cười đáp lại: - Vâng! Cháu bk chứ ạ! Cháu rất vinh hạnh khi được gặp 2 bác. - Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của bác - À vâng! Cháu chỉ mới tiếp xúc anh Lâm mới đúng một lần nên cũng chưa dám nhận xét j` nhiều. nhưng cháu tin chắc rằng anh phải là một con người tông minh, đoán được suy nghĩ của người khác và cũng rất chu đáo nữa. - Cháu quá khen rồi chứ con trai bác làm j` có những khả năng ấy. À! Vậy nếu bác nói muốn cháu làm con dâu bác thì thế nào? - Sao cơ ạ! Con dâu ấy ạ?????????_nó mở to mắt nhìn bà Tú đang ngồi đối diên trước mặt mình như thể k nhìn thấy bà ấy được - À! Tôi xin lỗi chị, tôi bận quá nên chưa kịp nói chuyện này cho cháu bk_mẹ tôi nói và quay sang nó_Linh à! Nếu được thì mẹ muốn con kết hôn với cậu Lâm nhà bác đây, con nghĩ thế nào? - Con…con…_nó muốn hét to lên với mẹ là k bao h. nhưng trước mặt mọi người mà làm như vậy thì nó và mẹ sẽ bị đánh giá, vả lại mẹ nó k bao h làm việc j` mà k có lý do, nó cần tỉnh táo một chút_Thưa 2 bác, con xin phép vào nhà vệ sinh một tí ạ Nó nói rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, vặn vòi, vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Nó chả hiểu kai j đang xảy ra cả? nó mới 18, 18t đầu và nhất là chưa bao h trải qua kai thứ gọi là”tình yêu”. Thế mà h mẹ lại bảo nó đi làm vợ người ta, làm một người đàn bà trong khi nó chưa trải qua thời thanh xuân. Có quá nhiều thú trong đời tuổi trẻ mà nó chưa được hưởng hết, vậy mà. Nó men theo dọc hành lang, để cho tâm hồn thư thái hơn và suy nghĩ thật kĩ.. Có tiếng bước chân đến gần, nó quay lại, thì ra là Lâm. Hắn đứng gần nó, quay mặt ra ngoài lan can, tận hưởng khí trời. Có tiếng bước chân đến gần, nó quay lại, thì ra là Lâm. Hắn đứng gần nó, quay mặt ra ngoài lan can, tận hưởng khí trời. Hắn cất tiếng bảo nó: - Chắc cô rất ngạc nhiên về việc xảy ra hồi nãy - Đúng vậy, tôi chả hiểu cái quái j` đang diễn ra cả. Còn anh, chắc anh hiểu chứ, có thể kể lại cho tôi nghe được k?_Nó cũng quay ra ngoài trời, hít một hơi thật sâu kí trời trong lành ấy - Công ty nhà cô đang trên đà tuột dốc, nguy cơ phá sản là rất cao - Cái j cơ????????????_nó hỏi lại hắn mà như muốn la lên_phá sản ư? K thể nào? Tôi thấy nó vẫn hoạt động bình thường mà, với lại tooic ó thấy mẹ nói hay rên rỉ j với tôi đâu - Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực chất công ty nhà cô cũng khủng hoảng trầm trọng. Cô nghĩ mẹ cô nói với cô làm j` cơ chứ? Cô có giúp ích j` được cơ chứ, với lại bà ấy chắc cũng chẳng muốn cô phiền lòng vì việc công ty đâu. Nhưng bây h thì bà ấy trụ k nổi nữa rồi, bà ấy đi xin vốn đầu tư khắp mọi nơi và cuối cùng đến công ty nhà chũng tôi - Rồi sao nữa? Việc đó có liên quan j đến chuyện cưới hỏi hôm nay? - Đối với bố mẹ tôi vốn đầu tư cho nhà cô tuy k lớn nhưng cũng k nhỏ. Thế là ông bà ấy đồng ý cho mẹ cô vay với một điều kiện… - Là tôi phải làm dâu nhà anh_nó ngắt lời - Cô thông minh hơn một chút rồi đấy - Nhưng đấy k phải là hành vi mua bán một con người hay sao? Tại sao bố mẹ anh có thể đem tôi ra như một món hàng giao dịch vậy hả?_nó bắt đầu cáu - Thì sao nào? Cô nghĩ tiền chúng tôi đầu tư cho gia đình cô mà công ty cô làm ăn lỗ vốn thì nhà cô phải trả thế nào đây? Số tiền đó lướn đế nỗi bán cả nhà, đồ đạc, và những thứ mà cô có chắc j cũng đã trả nổi. dân làm ăn chũng tôi phải bk thời thế mới giàu lên được chứ có phải nhà từ thiện đâu mà cho k? - Nhưng dù sao cũng có phần hơi quá đáng, a k thấy vậy sao? - Uk! Quả thật quá đáng nhưng bk làm sao được. ba mẹ tôi đâu có ép gia đình cô vay đâu Nó thừ người ra suy nghĩ. Quả thật mấy hôm nay mẹ nó có vẻ j` đó rất mệt mỏi, nó hỏi thăm thì mẹ chỉ bảo hơi mệt do “ngày đèn đỏ” tí thôi.H thì nó mới hiểu. công ty nhà nó là do 1 tay ba nó dựng lên. Từ bàn tay trắng, ba nó đã gây dựng nên công ty ấy, ba đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào kai công ty ấy, và đó cũng chính là 1 kỉ vật mà ba đã để lại cho mẹ con nó. Ôi! Thật là khó xử. mẹ đã nuôi nấng nó bk bao năm qua, còn ba là người mà nó yru thương và kính trọng nhất trên đời. Nó k thể để mất cái công ty mà ba nó đã đổ bao mồ hôi và nước mắt để gay dựng nên, cũng càng k thể để mẹ nó vất vả thêm lần nào nữa. nó càng nghĩ càng thấy m k thể. Nhưng nó nhĩ đến cái tuổi trẻ đầy mơ mộng mà nó chưa kịp hưởng hết và cảm thấy tiếc nuối, nó nhìn Lâm và hỏi: - Tôi nghĩ chắc anh cũng phải có người yêu rồi chứ. Sao anh k lấy cô ấy đi - À_Lâm cười buồn_ có nhưng cô ấy đã bỏ tôi đi rồi - Tôi…tôi xin lỗi_nó cuống quít - K sao! Tôi quen rồi. - Tôi khong thể từ chối chứ anh chắc là từ chối được mà, sao a lại k làm chứ - Được thì tôi đã làm lâu rồi, chẳng qua là sợ cái thẻ ATM yêu quý và cả cái moto thân yêu của toi ra đi 1 k trở lại nên mới nghe lời ổng bả mà thôi. Nhưng mà cô yên tâm y! nếu cưới thì chỉ cần cô ở nhà tôi 6 tháng là được rồi - 6 tháng, 6 tháng thôi à? Sao sướng thế? - Uk! ổng bả ở bên đây 6 tháng rồi vi vu qua Canada sinh sống rồi, chả dư hơi ở đây đâu. Thế nên sau 6 tháng là tôi và cô có thể ly hôn rồi - Thế á! Ôi! Vậy được, tôi đồng ý liền. vậy vào thôi ha Nó vui vẻ nhảy chân sáo đi vào, vẻ mặt hớn hở ngồi xuống bàn - cháu có bị sao k mà lâu vào thế?_ Bà Tú lo lắng hỏi thăm nó - Dạ k ạ! Cháu chỉ muốn hóng tí gió trời thôi ạ. - Ukm! Vậy cháu thấy làm dâu bác được
Đến trang: