watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Tóc tựa tuyết
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 25/11/13 11:42:54
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 390 Views

Bắc, chậm rãi đi xuống cầu thang, băng qua đại sảnh chật ních khách khứa, rồi đến ngồi vào bàn Kim Mục Bắc. Có ba người đang ngồi ở đó, Kim Mục Bắc cùng vợ con hắn.
“Sở đại nhân, mới sáng ra ta đã tới rồi, cố ý giữ chỗ cho ngài, mau ngồi, mau ngồi!” Kim Mục Bắc nhiệt tình thăm hỏi, tuy rằng hành vi của Sở khanh Vũ có đôi chút phóng đãng, nhưng với việc năm y mười bảy tuổi đã vinh quang trở phành Tổng bộ đầu Lục Phiến môn của kinh thành, Kim Mục Bắc hiểu được tiểu tử này không hề đơn giản. Về sau hắn lại đi theo Tri huyện đại nhân lên kinh, may mắn được tận mắt mắt Sở Khanh Vũ một người một ngựa bắt sống tên cướp khét tiếng “Ngọc La Sát” thì đã đem chàng trai trẻ 19 tuổi này xem như thần tượng.
“Kim bộ đầu, hôm nay là ngày tốt gì vậy? Tại sao lại có nhiều khách đến khách sạn như vậy?” Sở Khanh Vũ vừa ngồi vào chỗ của mình liền mở miệng hỏi thăm.
“Đại nhân không biết rồi, hôm nay là mười lăm tháng tám, mỗi khi mười lăm đến Thất Nương đều tự mình xuống bếp khiến cho việc làm ăn của khách sạn đặc biệt tốt.”
“Vậy sao?” Sở Khanh Vũ hiếu kì vô cùng, “Tài nấu nướng của bà chủ cao thâm đến thế à?”
“Đương nhiên rồi!” Con trai Kim Mục Bắc, Kim Thiên Bảo mới tám tuổi nhanh chóng tiếp lời, “Được ăn đậu hũ Ma Bà cô cô làm một lần, đảm bảo cả đời này thúc thúc cũng không quên được.”
“Tiểu tử thối! Ai bảo con trả lời hả? Không biết trên dưới gì cả!”Kim Mục Bắc vỗ một cái vào ót con trai, đứa nhỏ kia không dám hó hé gì nữa, “Sở đại nhân đừng trách móc, trẻ con không hiểu chuyện.”
Sở Khanh Vũ lắc đầu cười cười, “Đậu hũ Ma Bà do bà chủ làm ngon đến vậy sao?”
“Đúng vậy!” Kim Mục Bắc lập tức lộ vẻ mặt tự hào, “Em dâu ta đây tài giỏi vô cùng, tay nghề làm đậu hũ Ma Bà đã đạt đến mức xuất thần nhập quỷ, ngài xem, cả gian phòng chật ních khách khứa này không phải là minh chứng tốt nhất hay sao?”
“Vậy Sở mỗ hôm nay đúng là có lộc ăn rồi.”
“Sở đại nhân hiếm khi đến trấn Bạch Vân này, không ăn đậu hũ Ma Bà Thất Nương làm thì thật đáng tiếc.” Vợ Kim Mục Bắc thấy Sở Khanh Vũ tuấn tú lịch sự, không có vẻ gì là kiêu căng, phách lối, lại cũng đáp lời.
“Sở mỗ vẫn không hiểu được, vì sao các thực khách không đến lúc thường mà hôm nay lại đến đông như vậy?”
“Đại nhân có điều không biết, Thất Nương có quy định, chỉ ngày mười lăm mới xuống bếp, còn những lúc khác, cho dù là Huyện lão gia tới cũng không có để ăn đâu.” Kim Mục Bắc nhớ đến ngày đóTri huyện phu nhân la hét, nói muốn ăn đậu hũ Ma Bà, Tri huyện nói hết lời vẫn không thuyết phục được Thất Nương nên bị bà xã đại nhân cho ăn mắng một bữa thì lại cảm thấy buồn cười.
“Quy định này thật là kỳ quái a.” Sở Khanh Vũ phe phẩy cây quạt trong tay, trong lòng nổi lên tò mò.
“Không phải vậy đâu! Trước kia ngày nào cô cô cũng làm đậu hũ cho chúng cháu ăn, nhưng từ lúc cữu cữu đi... Ai u... Sao mẹ lại nhéo con?”
Kim Thiên Bảo còn chưa nói hết khiến cho Sở Thiên Vũ hiếu kì vô cùng, y nhanh chóng nhận ra sắc mặt của Kim Mục Bắc và phu nhân của hắn có điểm kỳ lạ, dễ dàng thấy được bọn họ có chuyện không muốn nói ra.
“Tiểu tử thối, không biết thì đừng có nói lung tung! Lần tới xem mẹ có mang con đi ăn cùng nữa không?” Kim phu nhân trừng mắt nhìn con, Kim Thiên Bảo lập tức im lặng, cúi đầu, bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Sở Khanh Vũ đang có hứng thưởng thức phản ứng của những người trong gia đình này thì bỗng nhiên trong đại sảnh nổi lên một trận rối loạn.
“Đến đây! Đến đây!”
Y quay đầu, chỉ thấy Xú Đậu Hũ bưng một cái khay nhỏ, vén tấm mành che cửa bếp lên rồi đi ra ngoài, gân cổ hét lên, “Một đĩa đậu hũ Ma Bà, để cho các vị phải chờ lâu rồi.”
Cả đại sảnh tức khắc nổ tung, mọi người mở mắt trừng trừng nhìn vào đĩa đậu hũ Ma Bà đầu tiên đang được đưa đến bàn của vị viên ngoại mập mạp kia, “Bao viên ngoại, đậu hũ Ma Bà của ngài!” Xú Đậu Hũ lại gân cổ mà thét lên, chỉ ước toàn bộ trấn Bạch Vân có thể nghe thấy tiếng thét này của nó.
Một lúc sau, tất cả những đĩa đậu hũ Ma Bà còn lại liên tục được đưa lên, trên mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ thỏa mãn tột cùng, dường như thứ họ đang ăn không phải là đậu hũ Ma Bà bình thường, mà là mỹ vị trân tu được đưa từ Ngự Thiện phòng đến.
“Sở đại nhân chờ thêm lát nữa, Thất Nương vừa mới nói phá lệ làm nhiều hơn một chút cho chúng ta...” Đang nói dở thì chợt thấy mành cửa bị vén lên, một bóng người dịu dàng, trên thân còn đeo tạp dề thêu hoa, bưng một đĩa đậu hũ Ma Bà nóng hổi lên, bước chân mềm mại, mỉm cười mà đi đến chỗ bọn họ.
Mạc Thất Nương càng đi đến gần hơn, Sở Khanh Vũ lại càng nhìn đến mức ngây người.
Hôm nay nàng không trang điểm, mái tóc đen dài, mềm mại được vén lên đơn giản, chỉ điểm xuyết thêm một cây trâm bằng gỗ đào, một vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống, lộ ra vẻ mộc mạc vô cùng động lòng người. Quần áo làm bếp màu trắng bao lấy thân hình kiều diễm, trên chiếc tạp dề thêu hoa kia không hề dính chút mỡ nào, hơi nóng bốc lên từ chiếc đĩa khiến cho khuôn mặt thanh tú của nàng có chút vẻ đẹp mờ ảo.
Thì ra đây mới thực sự là Mạc Thất Nương.
Sở Khanh Vũ đột nhiên hiểu ra vì sao chỉ có ngày mười lăm nàng mới tự mình xuống bếp, có lẽ là vì nàng không muốn để kẻ khách thấy được bộ dạng chỉ thuộc về một mình Kỷ Hình Phong này của nàng.
“Đại ca, đại tẩu, đây là đậu hũ Ma Bà của mọi người.” Giọng nói của nàng trở nên dịu dàng, ánh mắt êm dịu, cử chỉ không còn chút làm bộ làm tịch nào nữa, nụ cười chân thực đến mức làm cho tim người ta nhịn không được mà đập mạnh...
“Sở đại nhân, ngài cũng ở đây à?” Mạc Thất Nương đột nhiên nhìn thấy Sở Khanh Vũ đang ngồi bên cạnh, thấy cái ánh mắt không chút e dè kia của y, vẻ mặt liền lập tức biến thành Mạc Thất Nương của ngày thường, “Thất Nương không biết đại nhân cũng có hứng thú với món đậu hũ nhỏ bé này nên đón tiếp đại nhân chậm trễ, không được chu đáo, mong đại nhân lượng thứ.”
“Thất Nương khiêm tốn rồi, Sở mỗ may mắn được thưởng thức tay nghề của mỹ nhân, thật đúng là có phúc ba đời a!” Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên cánh tay đang cầm đĩa đậu hũ chưa kịp đặt xuống của Thất Nương, dùng “đậu hũ” của mỹ nhân làm món khai vị.
Sở Khanh Vũ lỗ mãng như vậy khiến cho Thất Nương không khỏi có chút chán ghét, cánh tay bị y đụng vào khẽ run lên một chút, dáng tươi cười trên khuôn mặt liền biến mất. Kim Mục Bắc thấy thế vội vàng giải vây, “Đại nhân mau nếm thử đậu hũ này đi, hạ quan rất muốn biết, tay nghề của Thất Nương so với đầu bếp ở kinh thành thì thế nào?”
“Được! Nếm thử đậu hũ!” Nhẹ buông tay, cánh tay nhỏ bé phía dưới liền nhanh chóng rụt về, giống như đang trốn thú dữ vậy. Sở Khanh Vũ đầy ẩn ý mà nhìn Mạc Thất Nương, đặt cây quạt sang một bên, cầm lấy đôi đũa trên bàn rồi gắp lấy một miếng đậu hũ.
Phải nói đĩa đậu hũ Ma Bà do Thất Nương làm này bề ngoài không khác gì so với đậu hũ Ma Bà thông thường, khác biệt lớn nhất là miếng đậu hũ kia được cắt thành những khối lớn nhỏ đều nhau, hình dáng khối đậu hũ rất hoàn hảo, dường như mỗi một khối đậu hũ đều trải qua một quá trình tạo hình đầy tinh tế, không để lộ ra chút tì vết nào. Sở Khanh Vũ đem đậu hủ khối đậu hũ lên, chăm chú nhìn ngắm, màu sắc tươi ngon giống như đang mời gọi người ta hãy mau chóng ăn nó đi vậy.
Mùi vị của khối đậu hũ này thật tuyệt vời, trơn nhẵn, vừa vào tới miệng là tan ngay! Đầu lưỡi đã quen mùi sơn hào hải vị của Sở Khanh Vũ cứ như vậy mà bị một khối đậu hũ nhỏ bé này chinh phục, để nói lên vị ngon của một món ăn, người ta có thể sử dụng rất nhiều tính từ chỉ mùi vị, màu sắc để miêu tả món ăn đó. Song, với món đậu hũ này của Thất Nương, mùi vị không chỉ tan vào trong miệng mà còn hòa tan vào trong lòng của người ăn.
Đó là một loại mùi vị mà Sở Khanh Vũ đã sớm quên mất.
Một khối đậu hũ được nếm, tất cả mọi người trong bàn đều chờ đợi phản ứng của y, y lấy lại tinh thần giữa mùi vị đậu hũ kia, chậm rãi mở miệng, “Ăn đậu hũ này, có thể cảm nhận được lòng của người làm đậu hũ...”
Lời vừa ra khỏi miệng Thất Nương đã ngây ra.
Lòng của nàng? Lòng của nàng nằm trong những khối đậu hũ này sao?
Đương nhiên là vậy! Mỗi khi làm đậu hũ, nàng có thể cảm nhận được Kỷ Hình Phong đang đứng cạnh nàng, nhìn nàng tinh tế đưa dao, cẩn thận đến từng li từng tí mà cắt ra từng khối đậu hũ, đem tình cảm của nàng đối với hắn hòa vào từng loại nguyên liệu, và vào cả quá trình tỉ mỉ đun nấu đậu hũ. Bởi vì Kỷ Hình Phong đã nói, bộ dạng nàng lúc làm đậu hũ quả thực rất xinh đẹp, đậu hũ Ma Bà do nàng làm chính là món ăn ngon nhất trên đời này.
Không ai biết được, chỉ có lúc này Mạc Thất Nương mới đang sống, sống với cả tấm lòng.
Thế nhưng y lại biết, y biết...
Chạng vạng tối hôm đó, vì người làm trong khách sạn cũng phải về nhà để đoàn viên nên sau khi bán xong đậu hũ Ma Bà, Mạc Thất Nương đã bảo Xú Đậu Hũ đóng cửa nghỉ sớm.
Đóng cửa, Mạc Thất Nương xuống hầm rượu lấy một vò rượu, theo như thường lệ mà đi đến sân sau. Trăng hôm nay mọc rất sớm, trời còn chưa kịp tối thì một mảnh trăng tròn vành vạnh, sáng trong đã treo trên bầu trời. Nhưng Mạc Thất Nương lại không có tâm trạng nào để mà thưởng thức ánh trăng kia, nàng nâng chén, nhấp một ngụm rượu nhỏ, trong lòng lại nghĩ tới những lời Sở Khanh Vũ nói với nàng lúc ban sáng, trong lòng dường như bị trộn lẫn cả năm loại mùi vị, không cách nào biết được đó là loại mùi vị gì.
Nàng căm ghét việc bị một người đàn ông nhìn thấu tâm tư, đây không phải là tác phong của Mạc Thất Nương nàng, cảm giác như vậy không khác gì bị người ta lột sạch áo quần, cả người dù là một chút cũng không cảm thấy tự nhiên.
Thế nhưng y là người đầu tiên hiểu được ý tứ trong khối đậu hũ Ma Bà của nàng, nếu nói là kẻ sĩ chết vì tri kỉ, nữ nhân chết vì vẻ đẹp thì kẻ hiểu được mùi vị trong khối đậu hũ này khác xa so với đám tục nhân chỉ biết đến xếp hàng mỗi tháng. Trong lúc nhất thời Mạc Thất Nương bắt đầu nghi ngờ, rốt cục Sở Khanh Vũ là ai, tại sao y lại có vẻ như hiểu nàng rất rõ, chỉ một cái là đã đọc được suy nghĩ của nàng?
Đối với bất cứ người nào mà nói, bị kẻ khác nhìn thấu tâm tư chung quy cũng chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì cho cam, Mạc Thất Nương vẫn luôn luôn dùng vỏ ngoài kiên cường để che chắn cho trái tim yếu đuối, nàng sợ nếu bị người khác nhìn thấu, không khéo nàng sẽ sụp đổ mất thôi.
Kỷ Hình Phong, chàng nên sớm ngày trở lại, nếu không vỏ bọc của người con gái của chàng sẽ bị người ta xé rách mất thôi...
Mạc Thất Nương lặng lẽ nghĩ, vô thức mà thở dài một hơi, tháo xuống cái mặt nạ giả dối, nặng nề mà mỗi ngày nàng đều phải đeo lên, ánh mắt của nàng trở nên xa xăm mà phiền muộn, dưới ánh trăng tinh tế đang tuôn chảy, đầu mày tồn tại một loại nhớ thương cùng khát vọng của một cô gái bình thường, mong chờ phu quân trở về.
Truyệnhaycậpnhậttạihttp:
Khó được đêm Trung thu, trăng lẫn người đoàn viên, vì sao Thất Nương thoạt nhìn lại giống như đang có tâm sự gì vậy?”Một thanh âm từ xa vọng vào tai Thất Nương, chiếc mặt nạ vừa được tháo xuống lại nhanh chóng đeo lên.
“Ai da! Ta còn đang nghĩ không biết là ai? Thì ra là Sở đại nhân a!” Chân mày Thất Nương khẽ cong, nịnh nọt lẫn nhu tình liền từ đó mà tản ra, không khác gì những người đàn bà vây lấy đàn ông vậy, mê người nhưng tầm thường, “Sở đại nhân, sao đêm Trung thu không đi đoàn viên với trăng, lại đến cái sân nhỏ này làm gì vậy?”Giọng điệu trong thanh âm kia cũng thay đổi, âm đuôi được kéo ra thật dài, ngay cả Thất Nương cũng phải rùng mình mà nổi lên một trận da gà.
Thế nhưng Sở Khanh Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được, cô gái này đang đóng kịch, y đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, nàng trước sau giống như hai người khác nhau, tất cả đều lọt vào mắt y, “Sở mỗ cảm thấy, ở trong khoảnh sân này xem mỹ nhân ngắm trăng sáng, so với ra ngoài xem trăng tròn thì tuyệt vời hơn rất nhiều!”
“Sở đại nhân lại đùa với Thất Nương rồi!” Thất Nương không thèm nhìn đến ánh mắt sáng rực kia, vờ như ngẩng đầu ngắm trăng, miệng lại nói, “Sở đại nhân không ra ngoài, không biết lại có bao nhiêu tiểu cô nương chờ đến tan nát trái tim đây nhỉ?”
“Thì ra trong lòng Thất Nương, Sở mỗ là một kẻ bạc tình như vậy!” Trong giọng nói của Sở Khanh Vũ dường như mang theo chút oan ức, y ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh bàn đá, cây quạt trong tay nhẹ nhàng lay động.
“Đại nhân chớ trách, đây là Thất Nương đang nói đại nhân tài mạo hơn người, làm cho các cô nương đều bị lấy mất hồn đi.”Thất Nương vội giải thích.
“Thì ra là Thất Nương đang khen Sở mỗ a, nhưng mà mới rồi Sở mỗ đúng thật là đau lòng không ít đâu a!” Sở Khanh Vũ nói như vậy , ánh mắt rơi trên khuôn mặt Thất Nương, không hề có ý dời đi. Lúc này Sở Khanh Vũ ở rất gần nàng, Thất Nương có thể thấy rõ bóng mình trong mắt y, bị một ánh mắt không che giấu chút gì nhìn chằm chằm như vậy làm cho Thất Nương có cảm giác tâm can nàng bị nhìn thấu, vậy nên nàng vội tránh khỏi ánh mắt thiêu đốt kẻ khác kia của y.
“Ây da, không biết Xú Đậu Hũ đã thu dọn ngoài kia xong chưa, ta đi xem một chút.” Dứt lời, nàng liền đứng dậy, muốn rời đi.
Không ngờ Sở Khanh Vũ lại nhanh hơn một bước, vội nắm chặt lấy cổ tay nàng.
“Sở đại nhân!”
“Thất Nương không cần đi, lúc ta đi vào thì Xú Đậu Hũ đã thu dọn đồ đạc xong, về phòng ngủ rồi. Hôm nay nó nhìn giống như mệt muốn chết đi được, chắc cả ngày đã phải làm việc mệt nhọc, không bằng Thất Nương ở chỗ này ngắm trăng, uống chút rượu, vậy chẳng phải tuyệt hơn sao?”
“Sở đại nhân, xin buông tay ra được không?” Trong lòng Thất Nương có chút chán nản, chỉ cần Sở Khanh Vũ này vừa xuất hiện là lại động chân động tay với nàng, cổ tay lạnh như băng của nàng bị bàn tay nóng hầm hập của y nắm lấy khiến cho toàn thân Thất Nương đều không được tự nhiên.
“Nếu Sở mỗ nói không buông thì sao?” Sở Khanh Vũ cũng không nóng vội, cứ như vậy mà siết tay chặt hơn, miệng khẽ nở nụ cười.
“Sở đại nhân đừng lấy Thất Nương ra làm trò đùa nữa, Thất Nương là gái đã có chồng, hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ gì cho cam, bên ngoài còn nhiều oanh oanh yến yến đang chờ đại nhân đi chiếu cố, cần gì phải ở nơi này quấn lấy đóa hoa tàn như ta đây?”
“Thất Nương nói sai rồi! Sở mỗ không thấy dung mạo của Thất Nương có gì thua kém những cô gái kia, thậm chí Sở mỗ còn cảm thấy, ở cạnh Thất Nương có một loại cảm giác rất khác...” Đang nói chuyện như vậy thì đột nhiên tay kia dùng lực, đem Thất Nương đang đứng mạnh mẽ kéo vào trong lòng y, cúi đầu nhìn cô gái đang hốt hoảng, lo sợ trong lòng mình, y bỗng nhiên có cảm giác muốn bảo vệ cho nàng cả một đời.
“Sở đại nhân! Ngươi đang làm cái gì vậy? Còn không mau buông ta ra!” Thất Nương nửa nằm trong lòng Sở Khanh Vũ, cả người dựa vào ngực y, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim y đập một cách từ tốn, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ lên.
Sở Khanh Vũ cũng không để ý đến cô gái trong lòng giãy dụa ra sao, nàng càng giãy dụa lại càng không giống Mạc Thất Nương ban ngày kia, có thể mỉm cười quyến rũ với bất kì người đàn ông nào, ngược lại, giống như một cô bé đang xấu hổ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Tóc tựa tuyết

Trang chủ
U-ON - 4