/>
_hihi. Hay nhỉ???mà bà thấy ổn chưa???
_rồi, thôi pà về đi tui không sao đâu có gì tui dt cho
_dt đâu mà điện. bà gọi cho tui bằng niềm tin và hy vọng à.
_nhiều chiện. miễn sao có gọi cho pà là được chứ gì. Thui về đi, tui lên phòng đây
_ờ. Tui về đây-Hoa bước ra cửa nhưng mắt vẫn không thôi nhìn cái hình dáng nó dần khuất. Hoa rất lo cho nó, Hoa biết nó đang rất sợ mọi người lại bỏ nó mà đi. Biến mất như kí ức mà nó đã từng kể.
Ngồi trong căn phòng không một bóng điện, ánh đèn đường heo hắt vào căn phòng nhỏ. Thường ngày nó rất sợ bóng tối nhưng không hiểu tại sao hôm nay nó lại thấy khi ở trong tối mình rất nhỏ bé.
“hay là mình đi kiếm họ nhỉ”-bất chợt nó nghĩ ra được một điều gì đó
“không được lỡ họ về không thấy mình thì sao ta???”-nó lại đấu tranh tư tưởng. đang không biết phải làm thế nào nữa thì đột nhiên nó thấy một đứa rất giống nó đang bay qua bay lại trước mặt nó. Đó là một phần linh hồn trong người nó….THIÊN THẦN
_mày là con nào???Sao giống tao giữ-nó hỏi
_em là thiên thần, là một phần trong linh hồn của chị.
_ờ. Rồi sao mày không ở trong đó đi, ra đây chi???
_em muốn giúp chị. Chẳng phải chị đang phân vân không biết có nên đi tìm các anh của chị đúng không?
_ờ. Rồi sao?mày giúp gì được cho tao
_theo em nghĩ thì chị nên ở nhà. Mấy anh của chị lớn rồi có thể bảo vệ được bản thân mình. Còn chị thì lại mắc chứng bệnh sợ bóng tối nên rất khó để mà đi ra ngoài được
_ờ. Cũng đúng-nó trầm trồ
_KHÔNG ĐÚNG
_oái!!!-nó và “Thiên Thần” la lên vì tự nhiên ở đâu lại chui ra một giọng nói nữa
_mày là con nào nữa. sao đen thui vậy???
_tui là Ác Quỷ. Cũng là một phần trong linh hồn của pà.
_mày trông láo nhỉ?không như con nhỏ kia
_không nói nhiều. tui khác nó khác. Tui hiện ra đây để nói với pà là pà nên đi tìm mấy người đó bởi vì bây giuowg bà có ở nhà thì cũng có làm được gì đâu nè
_ờ. Cũng có lý quá ha
_KHÔNG ĐÚNG. Chị phải nghe lời em-Thiên Thần la lên
_chị phải nghe tui. Đừng nghe cái con nhỏ ngu dốt đó nói bừa
_tui ngu dốt hồi nào. Ác Quỷ đáng ghét kia đùng có mà bày người khác những điều xấu
_ngươi mới bày cho người khác những điền xấu á
_ngươi á
_THÔI. CHO TAO YÊN. TỤI BAY BIẾN HÊT COI. ỒN ÀO QUÁ -nó hét lên rồi lấy tay xua đuổi hai linh hồn. trả lại cho căn phòng vẻ yên lặng thường ngày
2 ngày trôi qua kể từ cái ngày mà hai ông anh của nó và Phong mất tích. Tâm trạng nó rất tồi tệ, nó đã hỏi Dương nhưng hắn bảo không biết thế là bao công sức tìm kiếm của nó đều biến mất. ở một nơi nào đó có một người đang cười rất vui vẻ trước âm mưu của mình.
“haha. Con nhỏ ngốc, tao đâu có muốn hại mày đâu chỉ tại mày cứ làm tao ghét thôi. Đây là hậu quả mà mày phải chịu khi dám đối đầu tao”-một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên môi của một con nhỏ không mấy tốt.
Hôm nay, nó lại phải đi học một mình. Nó ước hai anh của nó và Phong ở đây. Nó sẽ bảo chở nó đi học chứ không ương ngạnh như lúc trước nữa. nó sẽ không ăn hiếp anh của nó nữa và nó sẽ cùng Phong trò chuyện thật lâu.
_mọi người ơi!!!đâu hết rồi. sao lại bỏ rơi em vậy????-nó rưng rưng sắp khóc. Xung quanh đều là những kỉ niệm cả. bất chợt, nó khóc, thật sự nó sợ lắm, nhớ anh của nó nữa. bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp lau nước mắt cho nó……đó là Dương
_đừng khóc nữa. co như thế này chả giống một con Quỷ tí nào. Thế này giống nhỏ mít ướt nào đó khi bị đòi kẹo á. Phải cười lên chứ
_anh nghĩ thế nào khi mọi người xung quanh tôi đều biến mất chứ. Sao mà tôi cười được chứ hả???-nó gần như là hét vào mặt hắn
_tôi biết rồi. bao ngày qua tôi cũng đã nhờ người tìm kiếm rồi. tui tin sẽ có kết quả mà
_ừm. cảm ơn anh-nó chỉ trả lời qua loa rồi bước đi. Nó mong sẽ sớm được gặp lại họ.
“cuộc đời mà. Tới đâu thì tới thôi, mình có tránh cũng không thể được. không thể giữ họ bên cạnh mãi, nhưng đột nhiên biến mất thế này thì thật là rất khó chịu” nó bất chợt suy nghĩ
“rầm”-Hoa chạy lại chỗ nó ném cái cặp lến bàn hỏi nó_pà sao rồi. có sao không????đừng quá buồn nhé. Ủa mà con Lâm qua lớp mình chi vậy????kiếm pà hả???-Hoa nói 1 lèo không ngừng nghỉ.
_bà hỏi quá trời sao tui trả lời được hả?-nó bực bội
_hihi. Thì trả lời từng câu đi.
_hôm qua tới giờ tui vẫn bình an vô sự. ô kê-nó giơ tay hỏi Hoa
_ô kê. Rồi con Lâm qua đây làm gì mà thập thò ghê vậy???kiếm bà hả???
_không biết. thập thò hả
_ừ. Giống như làm việc gì xấu mà sợ bị người ta phát hiện nên đi theo dõi á
_chẵng lẽ là………CÔ TA-nó đứng dậy chạy vụt đi
_ê…ê..bà đi đâu đấy. bà nói vậy là sao???ê……….ê..-Hoa chạy theo nó gọi ý ới
Nó chạy vụt đi, nó dần như đã biết là do ai gây ra. Mặc kệ Hoa gọi thế nào nó cũng không dừng lại. nó muốn tìm ra sự thật. nó đến lớp tìm hắn, mong rằng hắn sẽ giúp nó. Chạy sồng sộc vào lớp hắn.
_tôi biết rồi
_có chuyện gì vậy????cô biết gì cơ???-hắn tò mò hỏi nó
_đi theo tôi đi.
Nó cầm tay kéo hắn đi, Hoa im lặng đi theo, không biết nó đang nghĩ gì và muốn làm gì.
_được rồi đấy. có gì cô nói đi, ở đây không có ai đâu
_Hoa lại tui nói cái này nè-nó gọi Hoa lại nói gì đó nhưng sau đó thì Hoa chạy đi và hắn rất tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Hoa dần khuất hẳn nó mới lên tiếng
_tôi nghĩ…tôi biết ai là người đã bắt hai anh của tôi và cả Phong nữa. và người đó đang ở đâu đó qanh đây theo dõi chúng ta
_thật sao???ai vậy???có thể cho tui biết được không?
_chắc chắn rồi. nhưng không phải là lúc này, anh kiên nhẫn đợi tí nhá. Hoa sẽ quoay lại ngay thôi. Vừa dứt lời, nó giả vờ ngước lên nhìn hắn đầy đắm đuối đủ khiến cho người thứ 3 phải ghen tị và điều đó làm cho người đó phải lộ mặt. và người đó đã bị Hoa phát hiện ra….
_Yên!!!con nhỏ này rình pà đấy-Hoa hét lên và kéo theo một người nữa.
_tui biết rồi. cảm ơn nhé.-nó cười đầy thích thú
_Thùy Lâm-hắn đột nhiên thốt lên
_phải. chính cô ta. Em gái bạn thân của cậu đã bắt 3 người họ đấy. phải không hả tiểu thư Thùy Lâm-nó quoay sang Thùy Lâm cười khinh miệt
_tôi….tôi..không có bắt hai anh của cô và Phong
_ơ…tui đâu có nói cô bắt họ đâu. Tui chỉ kêu là “bắt 3 người họ” thôi mà. Chẳng lẽ cô biết họ là ai à.
_tôi…tôi…
_THÔI ĐI. Đủ rồi đấy. cô nói đi. Hai anh của tôi và Phonng đang ở đâu??
_tôi không biết-nhỏ Thùy Lâm lên tiếng, cố lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng cũng có phần đang rất hoảng sợ.
_cô không biết à. Hay là tôi cho nhà cô không ngóc đầu lên nổi mới chịu nói đúng không???tôi nói là tôi sẽ làm đấy. mặc dù cô là em gái của bạn tôi nhưng điều này thì không thể tha thứ được đâu-Dương lạnh lùng đáp
_anh bình tĩnh nào. Thôi anh về lớp đi, tôi nói chuyện riêng với cô ta là được chứ gì
Suy nghĩ một hồi lâu, hắn quyết định để nó tự giải quyết và đi về lớp.
_hắn ta đi rồi, cô nói đi. Anh tui đâu
_họ….họ….đang ở nhà kho trường mình. Tui…tui không cố ý đâu, tui chỉ muốn dọa cho cô đừng ở cạnh anh Dương nữa thôi
_lạo là Dương, sao lúc nào cô cũng như vậy hả????tui đã nói tui với hắn ta không có gì rồi mà
_nhưng mà….
_không nhưng nhị gì cả lần này coi như cô may mắn, đừng để chuyện này lặp lại lần nữa
Dứt câu nó chạy vụt đi, cuối cũng nó cũng đã tìm được họ. hai anh trai yêu quí của nó và cậu bạn đáng yếu của nó đang chờ nó đến cứu. Nó tự hứa, khi cứu được họ. nó sẽ làm tất cả những gì mà họ muốn chỉ cần ở bên cạnh nó mà thôi.
_anh hai ơi, anh ba ơi, Phong ơi. Mọi người đâu rồi, em tới cứu mọi người đây.
Mở cánh cửa nhà kho, nó thấy 3 người đang ngất lịm đi. Khuôn mặt nhợt nhạt đến khó tả. sự ẩm ướt của nơi đây đã khiến hai anh của nó và Phong trở thành con mồi cho lũ muỗi. trông thật tội nghiệp. nó chạy vào khóc thét lên, gọi hoài mà không thấy ai mở mắt. may thay khi hắn về lớp không yên tâm về nó nên đã quoay lại và được biết nó đang ở nhà kho.
_nín đi. Sao mít ướt quá vậy????mau đưa họ đi bệnh viện đi chứ-hắn lau nước mắt cho nó. Rồi bấm điện thoại gọi bệnh viện.
Chỉ vài phút sau, hai anh nó và Phong đã đươc an toàn trên chiếc xe cứu thương. Và cũng đã được cấp cứu kịp thời, thông qua bác sĩ nó được biết rằng hai anh của nó và Phong đã uống một lượng thuốc ngủ không nhỏ. May mắn thay là được cấp cứu kịp thời nếu không thì đã mất mạng rồi. vẫn còn may cho họ nhỉ???
_cảm ơn anh nhé-nó cười nhìn hắn
_không có gì đâu. Tôi không thích cô lúc khóc nên mới giúp cô thôi
_hihi. ừm. vậy thì tôi sẽ không khóc nữa nhá.
_thật không đấy. con người không khóc không chịu nổi đâu
_mặc kệ. thì ít khóc hơn là được chứ gì.-nó chu mõ cãi
_tôi thích tính cách này của cô đấy. hihi.
“ai là người nhà của Nguyễn Quân, Nguyễn Quang và Trần Phong” nghê tới đó nó vội đứng dậy chạy ngay đến chõ bác sĩ lo lắng hỏi.
_là cháu ạ. Anh cháu sao rồi hả bác sĩ
_chúc mừng cháu. Họ đã qua khỏi. các anh của cháu rất may mắn đấy.
_cảm ơn bác sĩ ạ. Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ.
_không có gì đâu cháu. Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ chúng ta mà.-nói dứt lời bác sĩ cười và bước đi.
“may quá. Họ không sao. May thật đấy. con cảm ơn ông trời đã cứu họ, cảm ơn mọi người nhìu lắm.”nó cười mãn nguyện. thật vui. Ngày hôm nay là một ngày rất may mắn.
Hai anh nó và Phong đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. họ vẫn chưa tỉnh, vẫn nằm im lìm trên giương bệnh. Không nói một lời. nó nhớ nụ cười của Phong, nhớ cú gõ đầu của anh hai khi đánh yêu nó và nó nhớ sự quan tâm của anh ba của nó nữa. rất nhớ………..
_họ chưa tỉnh à. Cô về nhà nghỉ đi, tôi trông giúp cho.-hắn vỗ vai nó hỏi
_thôi. Tôi muốn ở cạnh anh của tui.
_sao cô lỳ quá vậy hả. Về nghỉ đi, tui canh giúp cô lát lại vào chứ có ai dành của cô đâu.-hắn bực bội, mắng nó
_ừm. vậy thì tôi về được chưa. Lúc nào cũng mắng tôi hết á.
Nó đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng đầy mùi thuốc. thở dài, rồi bước đi. Hắn ở lại, mắt đưa nhìn xung quanh. Hắn cảm thấy thật tội nghiệp cho nó.
Tên kiêu ngạo Tôi ghét anh - Chương 08
“Mau dậy đi chứ sao mà ngủ hoài vậy, anh Ken, anh Key, Phong nữa không thấy cô em gái và bạn của 3 người rất lo cho 3 người à. Sao mà nhẫn tâm quá vậy????ngủ như vậy là đủ rồi đấy. Nhìn cô ấy như vậy tôi cũng thấy buồn thay đó.” Hắn suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên hắn co cảm giác rất lạ, lòng bàn tay có cái gì đó đang cử động nhìn xuống hắn thấy tay Phong đang động đậy.
_bác sĩ….bác sĩ…bạn tôi tỉnh rồi.
Sau tiếng hét lớn của hắn, thì các bác sĩ và y tá chạy vào. Một lát sau, một vi bác sĩ hiền từ thở phào nhẹ nhõm nói với hắn
_chúc mừng cậu. Bạn của cậu đã tỉnh lại và không có chần động gì xảy ra.
_cảm ơn bác sĩ ạ-hắn cười tươi
Chộp ngay cái điện thoại, hắn gọi cho nó đầu tiên. Muốn báo tin này cho nó biết đầu tiên. Chuông điện thoại reo lên bài CRY CRY……
“alo”- giọng ngái ngủ của nó vang lên
_tôi nè. Cô mau tới bệnh viện đi. Họ tỉnh rồi.
“thật sao, họ tỉnh rồi à”-nó ngồi bậy dậy, quên đi luôn cơn buồn ngủ
_ừm. tới mau nhá. Tôi nghĩ họ nhớ cô lắm đấy.
Vừa dứt câu nói của hắn. nó vội lao ra khỏi phòng, bắt taxi đến ngay bệnh viện. mong được gặp họ thật nhanh. Nó nhớ từng người…rất nhớ…
_ANH HAI ƠI!!!ANH BA ƠI!!!PHONG ƠI!!!- bật tung của phòng bệnh, nó hét lên khiến tất cả mọi người đều giật mình.
_con nhỏ này!!!em muốn làm bọn anh đứng tim à.-anh hai nó vuốt ngực nói giọng hốt hoảng
_em xin lỗi. tại em nhớ mọi người quá.
_nhớ mọi người hay là nhớ Phong. Em rể tương lại của bọn anh hả???-anh ba nó trêu nó
_ờ..thì….anh ba chọc em hoài à.-mặt nó đỏ ửng lên vì câu nói của anh ba nó.
_buồn quá-giọng Phong đột nhiên lên tiếng, khiến tất cả mọi người đều nhìn.
_Phong sao vậy?????đau chỗ nào hả???để tui gọi bác sĩ nhá. –nó chạy lại giường Phong nắm tay Phong.
_không có bị sao hết. đau chỗ này nè, tại người ta không có nhớ mình gì hết nên đau á.-Phong cầm tay nó, đưa lên ngực mình. Nói bằng giọng tội ngiệp khiến mặt nó đã đỏ lại càng đỏ thêm, cuối đầu xuống.
_cậu đừng giỡn nữa. ngượng chết đi được-nó rút tay lại
Hành động của nó khiến cả phòng bệnh được một trận cười vỡ bụng, và khi đó cũng có 2 người cảm thấy khó chịu. khó chịu khi thấy nó và Phong tình cảm với nhau.
Hôm nay là ngày hai anh của nó và Phong xuất viện. ngày chủ nhật đẹp trời, không khí trong lành. Hôm nay mà đi chơi chắc là rất thú vị. Nó, Hoa và hắn tới bệnh viện đón họ.
_anh haiiiiiiiiiii…..ưm…ưm-nó hét lên khi vừa thấy bóng anh nó trước cổng
_nhỏ nhỏ dùm con cái. To quá đi, đây là bệnh viện đấy-anh hai nó giơ tay bụm miệng nó
_ưm…ưm-nó tỏ thái độ biết lỗi, nên anh hai nó mới thả nó ra.
_mọi người đông đủ chưa. Bây giờ về nhà cũng chả được gì hay chúng ta đi đâu chơi nhá.-hắn lên tiếng đóng góp
_được đấy. đi chơi đi. Mấy anh tui mới xuất viện hay là đi biển nhá.-nó vỗ tay hoan hô
“cốp”_cái con nhỏ này. Chỉ được cái ham chơi thôi à.-anh ba nó đánh nó một cái. Khiến nó nhảy dựng lên mặt sụ lại…..dỗi rồi.
Thấy cái mặt nó như đưa đám, anh ba nó thấy thương. Nên đành lên tiếng đễ chuộc lỗi lầm của mình.
_thôi nào. Chúng ta đi biển nhé-anh ba nó nháy mắt với tất cả mọi người.
Ai cũng biết nó đang dỗi,nên đồng ý tất thế là con nhỏ đang ủ rủ bỗng nhiên trở thành một đứa nhí nhảnh như thường ngày.
Chuyến đi của nó và các anh nó bắt đầu, Phong chở nó, hắn chở Hoa, anh hai nó chở anh ba nó. Thế là ô kê. Vì ở nơi đây là Cao Nguyên nên muốn đi biển rất xa, nhưng vì để cho cái ham muốn của nó thành hiện thực thế là đành phải xin nhà trường cho nghỉ lun. Điểm đến của bọn họ là biển Nha Trang. Và trong khi đó……….
_sao cô lỳ quá vậy hả. Về nghỉ đi, tui canh giúp cô lát lại vào chứ có ai dành của cô đâu.-hắn bực bội, mắng nó
_ừm. vậy thì tôi về được chưa. Lúc nào cũng mắng tôi hết á.
Nó đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng đầy mùi thuốc. thở dài, rồi bước đi. Hắn ở lại, mắt đưa nhìn xung quanh. Hắn cảm thấy thật tội nghiệp cho nó.
“Mau dậy đi chứ sao mà ngủ hoài vậy, anh Ken, anh Key, Phong nữa không thấy cô em gái và bạn của 3 người rất lo cho 3 người à. Sao mà nhẫn tâm quá vậy????ngủ như vậy là đủ rồi đấy. Nhìn cô ấy như vậy tôi cũng thấy buồn thay đó.” Hắn suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên hắn co cảm giác rất lạ, lòng bàn tay có cái gì đó đang cử động nhìn xuống hắn thấy tay Phong đang động đậy.
_bác sĩ….bác sĩ…bạn tôi tỉnh