sợ vừa thẹn cảm thụ luận động trong cơ thể , hai tay nắm chặt cánh tay hắn , cũng không dám phải kháng .
“Nó đi ! Em có phải muốn ở bên ngoài hay không ? Có phải cũng tưởng tượng như những người khá , chơi suốt đêm ở bên ngoài ?” Hắn càng nói càng tức giận .
Hướng Dương Hi thật biết chọn trọng điểm mà xuống tay , biết Lê Nhi cả ngày bị giam ở Diêm Minh buồn đến hoảng , chắc sẽ gấp rút muốn biết về cuộc sống bên ngoài lồng sắt .
Hừ ! Cô cho là hắn sẽ dễ dàng để cô được như ý nguyện sao ?
Tăng thêm lực đạo va chạm , hắn hiện nay đã sớm đen tức giận cùng dục vọng kết hợp lại với nhau , cứ như vậy phóng đãng , phóng túng ở trên thân thể mền mại vô tội phát tiết ,
“Không ! Em không có !” Không chút ôn nhu chiếm đoạt đã khiến cô liên tiếp cầu xin tha thứ , nước mắt nhất thời lăn đầy trên hai má hồng .
Nhưng mà ở trong cơ thể cô , dục thú lại khăng khăng tiếp tục động tác trừu đưa , hoàn toàn không đến xỉa đến bộ dạng đau đớn của cô .
“Thật không có ?” Hắn cũng thở phì phò , sau đó lại một lần đem dục vọng đưa vào trong cơ thể của cô .
“Ừ … Thật sự …” Cô nức nở .
“Muốn anh tin tưởng em ? Vậy lần trước còn muốn đi theo người ta xuất ngoại là ai ?” Hắn nói chính là Hướng Dương Hi cùng Diêm Tuấn hai người cùng nhau đi xuất ngoại , lúc ấy cô lại có thể đứng trước mọi người đồng ý .
Một người đàn ông chính xác là không nên nhớ kỹ loại chuyện nhỏ nhặt này , nhưng mà đây chính là lần duy nhất từ trước đến nay cô không thuận theo hắn , muốn hắn không nhớ rõ đúng là khó . Hừ ! quả thực ký ức hãy còn mới mẻ như thế !
“Anh không phải … Anh không phải không tức giận sao ?
Cô nghĩ đến lần đó hắn xử phạt mình khiến cô ba ngày không xuống được . “ A!” Cô đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi , cảm giác được vật trong cơ thể càng lúc càng lớn đập vào .
“Anh không tức việc kia , nhưng cũng không chấp nhận em lại có những vọng tưởng như vậy !”
“Em không có …” Cô khóc nhỏ , không biết là bởi vì khoái cảm hay là ủy khuất . “Trừ phi là anh muốn em làm như vậy … A a…” Nói ra lời trong lòng , cô cong người lên nghênh đón động tác mạnh hơn của hắn .
Mà giờ phút này , trong mắt người đàn ông sâu không lường được rốt cuộc không còn chút giận dữ .
* Thổ Ti Hoa : còn được gọi là hoa chùm gởi , một loại cây dựa vào thân cây Tùng để sống.
Nhất Định Yêu Ngươi - Chương 04 Cuối hạ , Lạc Lê Nhi cuối cùng cũng phải ngồi lên xe con của Diêm Minh đi vào trung tâm thành phố lên lớp đại học .
“Tiểu thư , mời .” Người lái xe gọi là lão Vương cung kính mời cô ngồi vào xe.
“Được …” Ngăn không được thanh âm run rẩy cho thấy cô có bao nhiêu sợ hãi người đàn ông cao lớn xa lạ trước mắt .
Tiểu thư , đừng sợ tôi nha ! tôi không phải người xấu… Ôi… Lão vương trong lòng vang lên tiếng gào thét .
Hắn chẳng qua là vóc người có chút cao , hình thể có chút to lớn , nhưng cũng là vì cường thân báo minh thôi ! Rất nhiều phụ nữ còn yêu thích đấy ! nào biết đâu rằng tiểu mỹ nhân yểu điệu này không biết nhìn hàng , thanh âm run rẩy kia là có ý gì ?!
Hắn so với cô còn muốn khóc hơn ! Cả ngày bị kêu ‘ Lão Vương” , như thể hắn già lắm rồi ấy , cùng lắm hắn mới ba mươi có lẻ cộng thêm trời sinh không trắng lắm mà thôi ! Giờ vừa khéo , cho rằng dáng người đáng kiêu ngạo trái lại còn rơi vào kết cục bị ghét bỏ … Ai ~…
“Lão Vương , nên đi thôi.” Diêm Vệ đứng một bên hiểu rõ vỗ vỗ vờ vai của hắn , giục hắn nhanh hoàn hồn mà lái xe.
Nhưng mà Lạc Lê Nhi cho dù sợ hãi , cũng đành phải ngoan ngoãn chui vào trong xe, may mà chỉ trong chốc lát sau cảnh sắc ngoài cửa sổ xe đã nhanh chóng thay đổi nội tâm sợ hãi của cô .
Cô chưa từng bước chân ta khỏi cửa lớn nửa bước , bây giờ mới biết được bên ngoài Diêm Minh là có diện mạo như thế này , chí ít trước khi đến trường học , phong cảnh dọc đường đi đã khiến cho mắt cô không rảnh rỗi .
“Đẹp quá …” Trước mắt là cảnh đẹp động lòng người làm cô không nỡ nhắm mắt lại .
Chờ đến khi xe dần dần chạy vào nội thành , cô lại bị một màn khác đoạt đi suy nghĩ .
Vợ chồng già tay nắm tay tản bộ , những cậu học sinh đuổi theo xe buýt , những người đi xe máy đi làm … Thì ra người bình thường một ngày là như vậy , tất cả cô đều chưa từng tự nghiệm qua.
Cô không biết niềm vui nuôi thú cưng , cũng không biết cùng nhiều người lạ chen chúc ở cùng một chiếc xe có mùi vị gì , càng khỏi nói đến xe máy chạy khắp nơi như vậy . Từ khi vào Diêm Minh , hôm nay là lần đầu tiên cô ra khỏi cửa đó !
Hơn nữa dáng vẻ bọn họ nhìn qua đều khác biệt với mình . Tuy rằng Diêm trong liên minh không hoàn toàn giống Diêm La nhưng khí thế đều là hiển hách hơn người , khí chất cao vẫn là không giống người thường , không giống những ngoài cửa sổ kia … Thật chân thực !
Nếu cô được sinh ra trong một gia đình bình thường , có lẽ sẽ trải qua tất cả những việc như ngoài cửa sổ sao ? Nhưng như vậy có lẽ cũng sẽ không gặp được Diêm La , cô thà rằng …
“Tiểu thư , tới trường của người rồi.” Người lái xe lên tiếng gọi ý thức đang bay bổng của cô quay về .
“A … oh…” Lấy lại tinh thần liếc mắc một cái nhìn người lái xe cường tráng đầu đầy hoa râm , Lạc Lê Nhi lại bắt đầu sợ .
Vội vàng mở cửa xuống xe , Lão Vương lái xe trong lòng than khóc cô đương nhiên là không hề nghe thấy .
Cái gì gọi là sắc đẹp“Chim sa cá lặn , hoa nhường nguyệt thẹn”, lúc này chính là rành rành hiện ra trước mắt mọi người .
Vào khoảng khắc Lạc Lê Nhi bước xuống xe lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người , chưa cần nói kiểu tóc xõa dài đến eo thoạt nhìn thì rất muốn động vào ra , chỉ cần nhìn gương mặt cô cũng đủ để người nhìn kinh sợ tâm hồn .
Trên gương mặt trái xoan trắng nõn là ngũ quan tinh xảo như thể được trạm khắc , mắt to ngập nước trong vắt đặc biệt gây cho người ta cảm giác thương yêu , còn có cánh môi đầy đặn ở dưới chiếc mũi nhỏ xinh , tựa như cánh hoa anh đào mùa xuân , sắc thái yểu điệu mê người khiến cho người khác muốn hái.
Tuy nhiên , tiểu mỹ nhân bị nhìn chăm chú chẳng biết tại sao lại nhíu mày đẹp ! Nhĩn kỹ , còn hơi run rẩy , thật là khiến người ta đau lòng a !
Lạc lê Nhi không phải không biết mình xinh đẹp , chỉ là cô không biết được sẽ gây xôn xao như vậy , khi cô bắt đầu một mình đi vào cổng trường , thì phát hiện người chung quanh càng ngày càng nhiều , vốn nghĩ hôm nay là ngày khai giảng ,cho nên mới như vậy , sau lại phát hiện đều không phải là như thế .
Những người này là cố ý đi quanh cô , vừa đi còn vừa thảo luận về cô ,may mà những câu cô nghe được đều là lời hay , nhưng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi !
Nếu … nếu hắn có thể theo cô đến thì tốt rồi …
Lạc Lê Nhi bất an không yên đi buộc phải đi đến phòng học đã định , vừa mở cửa , nghênh đón cô trước tiên là một trận im lặng , sau đó lại xôn xao giống như ban nãy .
Cô gần như là buồn rười rượi ngồi xuống , nhưng không biết ngay lúc này trong phòng học ngoại trừ cô ra thì bốn mươi bốn tân sinh đang đồng thanh hô to trong lòng ‘ vạn tuế’ . Vừa nghĩ tới việc bốn năm tiếp theo đều có thể cùng tuyệt thế mỹ nhân như vậy cùng lên lớp , nói gì thì nói cũng sẽ ngoan ngoãn siêng năng làm học sinh tốt !
Đừng nói bọn họ , ngay cả mấy người mới vừa trên đường hộ tống mỹ nhân cũng đều âm thầm hạ quyết tâm , cần tra rõ thời khóa biểu ,mỗi ngày đều đến nhìn tiểu mỹ nhân !
“Hi!” Biết nắm bắt cơ hội đương nhiên là người huyện Bặc * không khách khí chủ động ra trận.
Chỉ thấy một người con trai trẻ tuổi ngồi ở bên trái cô tự nhận là dáng vẻ phóng khoáng hướng về phía cô lên tiếng chào hỏi . Nghĩ về hắn là một người có phẩm chất , đa tài , dễ nhìn , từ nhỏ đến lớn đều chỉ có con gái theo đuổi hắn , chưa từng chủ động bắt chuyện với người khác giống như hôm nay đâu ! Chẳng qua , tiểu mỹ nhân trước mắt chính là cực phẩm nhất dẳng , muốn hắn kính dâng ‘lần đầu tiên’ , tuyệt đối được !
“Hả?” Lạc Lê Nhi kinh ngạc nhìn về phía bên trái của mình , phát hiện thanh âm vừa rồi là từ trong miệng của một người con trai xa lạ phát ra .
Có chút sợ hãi , nhưng hắn cười với cô , chắc là không có ác ý gì ?
“Hi …” Cô sợ hãi đáp lại . Cô nghĩ, bản thân hẳn là đã bị Hướng Dướng Cương Hi thay đổi , hơn nữa đối với việc mới mẻ cảm thấy hứng phấn , mới dám đáp lại người lạ !
Được mỹ nhân trước mắt đáp lại , cậu trai trẻ tận đáy lòng lớn tiếng vui sướng , vội vàng viết lại tên mình một cách tự nhiên đưa cho cô .
“Mình gọi là Dương Nhất, chúng ta làm bạn nhé!” Cậu trai trẻ cười đến là vui vẻ , theo quán tính lại muốn đưa tay đi lên .
Gần như cùng một lúc , hắn thê lương kêu đau liền vang vọng trong phòng học , tiện thể đem Lạc Lê Nhi khóc có được dũng khí sợ tới mức rụt vào trong người.
Nhưng mà , sợ thì sợ , cô vẫn tò mò liếc nhìn tay phải bị đau của hắn . Ô ! Không làm sao a … Nhưng thoạt nhìn hắn rất đau , là căng gân sao?
Ai cũng không biết trên cái tay heo của cậu con trai đang cắm một cây kim nhỏ như ruột bút , còn người tặng cho hắn ‘ lễ vật khai giảng’ lại là một học sinh nam mới ngồi trong góc phòng học .
“Phái ai ?” Diêm La tao nhã hỏi , nhìn chằm chằm văn kiện trước mắt không hề ngẩng đầu chút nào .
Diêm Vệ đứng ở một bên tự nhiên biết hắn hỏi chuyện gì , vì thế vô cùng cung kính đáp : “Phái Cừu.”
Người đàn ông trước bàn nghe vậy , ngẩng đầu lên .
“Cừu? Có cần thiết không ?” Hắn hừ lạnh một tiếng , song cũng biết dụng ý của Diêm Vệ .
Cừu kia chính là đội trường đội ‘ Ảnh’ , nhưng mà tuổi của hắn lại vừa khéo xấp xỉ tuổi với Lạc Lê Nhi , phái hắn đi không chỉ có thể lẫn vào trường học bảo vệ bên cạnh Lạc Lê Nhi , càng có thể bảo đảm chắc chắn nhiệm vụ lần này không sơ hở .
“Phải đổi người không ?” Đệ nhất sát thủ nở nụ cười vui đùa hiếm thấy .
Diêm Vệ biết rõ còn cố hỏi , cũng muốn biết phản ứng của đối phương . Ai nha ! Quả nhiên bị trừng mắt nhìn !
“Không đổi sao?”Hắn không sợ chết tiếp tục hỏi . Hắn rõ ràng cố tình cười không để lại dấu vết nha ! Tại sao lại bị trừng mắt nhìn ? Xem ra vẫn chưa thu liễm tốt cho lắm .
“Sắp tan học chưa?” Hắn lại hỏi , tiếp tục chui đầu vào đống văn kiện , hiển nhiên không muốn để ý tới người muốn chết kia .
“Rồi!” Diêm Vệ rốt cuộc bất chấp mọi thứ mà tươi cười , nhìn đồng hồ đeo tay , “Cừu vừa mới điện báo nói là bốn giờ là hết giờ lên lớp , hơn nữa…” Hắn cố ý đem âm tiết kéo dài .
‘Nói !”
Haizz ! Thật đúng là đùa không nổi mà !
“Cừu còn nói cô ấy gây lên một trận xôn xao lớn đấy!”
“Ừ!” Điểm này ngay từ đầu đã trong dự đoán của hắn .
“Sau đó còn có một tên nhóc không sợ chết , nghe nói bộ dạng cũng không tệ lắm , rất chủ động tích cực muốn làm quen với cô ấy đấy!”
“Ừ!” Đây cũng là chuyện dự đoán trước , trước mắt dù sao cũng có người tích cực , chắc hẳn cô cũng có đến một ngàn lẻ một loại phản ứng .
“ Chỉ có điều Cừu nói cô ấy dường như không phản bác , còn đáp lại người bắt chuyện nữa !” Lời vừa dứt liền nhìn thấy người nào đó tay cầm văn kiện nắm chặt một chút . Diêm Vệ khẽ cười trộm , tiếp tục báo cáo . “Có điều là tiểu tử đó có thể là bị nét mặt xinh đẹp của cô ấy làm cho mê muội , đang nói chuyện , nói xong liền đưa tay lên …”
Ai nha ! Bút máy trong tay người nào đó sắp chấm dứt đời sống kìa !
“Song Cừu đương nhiên sẽ phát huy công dụng của hắn trong lúc này , bằng không phái hắn đi để làm chi , đúng không ?”
“Tiếp tục.” Bút máy rốt cuộc tránh được một kiếp . Trước mắt hắn muốn biết đến là kết cục của tên kia .
Diêm Vệ hiểu rất rõ ý của hắn . “Người ta chỉ là một học trò vô tội , tội gì phải đùa giỡn tàn nhẫn , Cừu chẳng qua chỉ bắn ngòi bút vào tay hắn nếu như lộ diện chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện .”
“Hừ!” Lại là một tiếng hừ lạnh mặc kệ sống chết của người khác .
“Thấy biểu hiện của Cừu , ngài có vừa lòng không ?” Diêm Vệ một lần nữa biết rõ còn cố hỏi , quả nhiên lại đổi lấy một cái xem thường , song càng khủng bố hơn chính là ở khóe miệng của ông chủ lưu lại một nụ cười tà .
“Không có việc gì bận sao ? Nếu rảnh rỗi như vậy …” Diêm La vẻ mặt không có ý tốt , thức thời cũng biết người này hiện nay có chủ ý gì .
“Không ! Không ! Tôi bề bộn nhiều việc ! Rất bận rộn …” Diêm Vệ liên tục phủ nhận . Nói giỡn , nếu hắn còn tiếp tục trêu chọc sư tử nổi bão , kết cục xác địch chắc chắn sẽ rất thê thảm ! Người này sẽ không coi hắn là huynh đệ lớn lên cùng nhau đâu !
“Vậy còn không mau cút đi!”
“Dạ!” Thật sự là gần vua như gần cọp mà .
Nửa giờ đồng hồ trôi qua , Diêm La nhìn qua hệ thống theo dõi thấy chiếc xe con màu trắng chở Lạc Lê Nhi chạy nhanh vào Diêm Minh , khuôn mặt vốn hơi có vẻ hờn giận chợt tắt , lại thay bằng khuôn mặt bình tĩnh không chút sóng .
Không lâu sau , lạc lê Nhi đã đứng trong văn phòng Minh chủ .
“Có vui không ?” Chui đầu vào văn kiện cũng không có dấu hiệu ngước lên .
“Có , rất tốt …” Đáp lại là thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu , chẳng qua người nghe sớm đã thành thói quen .
Đúng vậy a ! tiểu mĩ nhân mảnh mai đứng trước người bất vi sở động kia, cũng thật sự không biết nói nổi thế nào !
Tiếp tục xử lý văn kiện , Diêm La không buồn để ý sự lãnh đạm của mình sẽ khiến người trước mắt bất an không yên đến cỡ nào .
Lạc Lê Nhi không biết mình đã làm sai cái gì để hắn mất hứng , nhưng mà lần đầu tách khỏi hắn cả ngày , hiện giờ cô nhớ … muốn nói chuyện với hắn .
Diêm La cũng như ý nguyện của cô , không đầy một lát sau trào phúng nói . “Thế nào ? Có tìm được người thích hợp với em không ?”
Nghĩ tới việc hiện tại bắt đầu gặp một đám người ngấp nghé người con gái của hắn , trong lòng nhanh chóng không thoải mái , hơn nữa trong nhà lại có kẻ sợ thiên hạ không loạn ‘cho phép em dâu’ để xuất chủ ý thay cô , khó bảo đảm ngày nào đó cô sẽ không tực sự động tâm với người con trai khác !
Hừ ! làm không tốt cô hiện giờ liền tự thể nghiệm đến đám tiểu tử kia thật là quá giỏi !
“Không …” Cô khóc chịu phủ nhận .
Nhưng mà Diêm La nghe vào trong tai lại trở thành một loại giải thích – không tìm được mới nói không có sao ?! Chẳng lẽ cô thực sự tin đề nghị của Hướng Dương Hi ? Khó trách … Khó trách lại đáp lại người khác bắt chuyện !
“Hừ ! Phải không ? Nhưng mà nhớ phải hỏi qua đối phương muốn ‘dùng hàng cũ’ hay không !” Khóe miệng của hắn hơi gợi lên ý cười , nói ra lời lại cay nghiệt khiến trong lòng nguội lạnh.
Qua hồi lâu , Lạc lê Nhi vẫn chưa có nửa điểm động tĩnh nhưng cũng không rời khỏi nơi này .
Hắn nhận thấy có điểm khác thường rốt không nhịn được dời tầm mắt khỏi văn kiện .
Đột nhiên , hé ra ta thấy một gương mặt yêu tiếc