watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Lễ Tình Nhân Đến Muộn Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 21/11/13 07:57:48
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 541 Views

chịu đựng sẽ kéo dài đến tận khi nào?

“Có vấn đề gì sao?”, thấy Kế Chỉ Tường có chút thất thần, Cận Trọng Kỳ chau mày hơi giận.

Trong “thời điểm đặc biệt” này mà vợ anh đang thả hồn ở nơi đâu? Xem ra nỗ lực của anh chưa đủ, vẫn phải cố gắng hơn nữa, tránh để người ta chê cười là “hành sự bất lực”!

Nghĩ sao làm vậy, anh đột ngột tăng thêm sức mạnh, nỗ lực điểm thêm nhiều ngọn lửa trên thân thể yếu ớt của cô, những ngọn lửa khiến người ta bay bổng.

“Đừng… nhẹ… một chút…” Cô không dám tin giọng nói yếu ớt này phát ra từ miệng mình, nhưng rồi cô lại hoảng hốt nhận ra đó là sự thật không thể chối cãi.

“Anh không có cách nào khác”, anh cười khổ, nhưng vẫn không giảm bớt sức lực.

Cho dù anh muốn chậm lại, nhưng khát khao đang kêu gào không cho phép anh làm vậy. Anh chưa từng được cảm nhận cơ thể nữ tính nào hấp dẫn như vậy, ngoài khao khát chiếm được cô nhiều hơn, anh không thể nghĩ ra mình đang muốn gì nữa.

Khi khoái cảm như sóng cuộn từng đợt dâng trào trong cơ thể, Kế Chỉ Tường cuối cùng cũng từ bỏ nỗ lực kiềm chế tiếng kêu rên của mình, sau đó, cùng với thanh âm trầm trầm của anh, cả hai đều đạt được cao trào của khoái cảm…
Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 12
Dần dần chuyển hết việc kinh doanh của công ty sang cho Cận Trọng Kỳ, Kế Chỉ Tường giống như một con quay đột nhiên tìm được không gian để nghỉ ngơi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà trở nên nhàn hạ, thư thái.

Cô không phải ngày ngày bận rộn chìm ngập trong đống công việc, cũng không cần phải ký những công văn chất chồng, lại thêm kế hoạch “bồi bổ cơ thể” của Dư Mẫn Tú khiến thân thể gầy yếu của Kế Chỉ Tường dần đầy đặn hơn.

Thoáng chốc mà đã nửa năm trôi qua, thời gian bên nhau tăng lên khiến hai vợ chồng dần thích ứng với sự tồn tại của đối phương, sinh hoạt hằng ngày cũng tương đối ổn định; vốn do Cận Trọng Kỳ thường ở Xây dựng Kỳ Ký, nên ngày nào Kế Chỉ Tường cũng đến công ty ngồi, thế mà tình trạng này thay đổi ngay sau một cuộc trò chuyện…

“Chỉ Tường, bây giờ em rảnh không? Anh có chuyện muốn bàn với em.” Xử lý xong công việc, Cận Trọng Kỳ từ phòng làm việc quay về phòng, anh nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi Kế Chỉ Tường đang ngồi lau tóc trước bàn trang điểm.

“Vâng? Được chứ.” Cô dừng việc lau tóc lại, bàn tay giữ chặt chiếc khăn lông.

Hai người ở bên nhau lâu ngày dù ít hay nhiều tất sẽ sinh ra những thay đổi về mặt tình cảm, Kế Chỉ Tường cũng không ngoại lệ, cô đã dần quen với sự tồn tại của Cận Trọng Kỳ, thích nghi với sinh hoạt của anh, biến anh trở thành một phần trong cuộc sống của mình.

Có nhiều lúc chính cô cũng không rõ bản thân đang quen hay ỷ lại vào anh, nhưng cô không thể phủ nhận rằng, địa vị của Cận Trọng Kỳ trong tim cô càng ngày càng lớn, đây là sự thật không thể thay đổi.

Còn Cận Trọng Kỳ luôn tỏ thái độ ôn hòa lịch sự, cô luôn cảm thấy giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, hoàn toàn không giống với những cặp vợ chồng bình thường… Nên nói thế nào nhỉ? Là thẳng thắn chăng?

Chính vì không giống những cặp vợ chồng bình thường khác, có vấn đề gì đều nói rõ với nhau, cho dù là để giải tỏa những cảm xúc không tốt cũng được, nhưng cô vẫn chưa cảm nhận được những điều này từ anh.

Có lẽ là do cách họ đến với nhau không trải qua chặng đường tìm hiểu và tình yêu lãng mạn như người khác, vì thế cô mới có cảm giác này, một cảm giác vô cùng chân thực, chứ không phải ảo giác.

Giống như hiện giờ, rõ ràng Cận Trọng Kỳ có thể nói trực tiếp vào vấn đề, nhưng anh lại rất lịch sự hỏi ý kiến cô; không biết vì sao mà cô luôn có cảm giác lạnh lẽo…

“Bây giờ ngày nào em cũng phải đến Công ty Kế thị, có phải vì còn nhiều việc phải xử lý không?” Ngay từ đầu Cận Trọng Kỳ đã cử một nhóm chuyên gia đến Công ty Kế thị, trên lý thuyết họ đã tiếp nhận hầu hết công việc của Kế Chỉ Tường, tuy vậy, anh vẫn tôn trọng ý muốn của cô cũng như những gì cô đã làm vì công ty.

“Không. Nhân viên của anh đã giúp đỡ em rất nhiều, hơn nữa những việc quan trọng đều giao cho anh Đinh xử lý, thật ra em cũng chỉ đến công ty dạo quanh thôi.” Có lẽ chính vì thái độ của Cận Trọng Kỳ có phần xa cách, Kế Chỉ Tường cũng theo đó mà tỏ ra thận trọng.

“Có việc gì sao?”

“Không, anh chỉ nghĩ, liệu em có thể ở nhà, không đến công ty nữa không?” Cận Trọng Kỳ kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống, làm tiêu tan cảm giác bức bách, căng thẳng một cách thần kỳ.
Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 13
Cô chớp mắt, không hiểu rõ anh đang muốn nói gì.

“Ý anh là, em có biết mấy ngày nay tâm trạng mẹ không tốt?” Anh không biết cô có phải là kiểu phụ nữ coi trọng sự nghiệp hay không, vì thế trong lời nói cũng không kém phần cẩn thận, lo lắng sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.

“Vâng.” Cô biết rõ, bởi Dư Mẫn Tú là người luôn thể hiện cảm xúc vui buồn, đau khổ, giận dữ trên khuôn mặt, dù cô không muốn thấy cũng không được; hơn nữa, cô vốn dĩ không định làm như vậy, mà thực sự rất yêu quý mẹ chồng. “Vì chuyện của dì Xảo phải không?”

Dì Xảo là bạn thân nhất của Dư Mẫn Tú, mấy ngày trước dì đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim, cũng khó trách bà đau lòng như thế.

“Phải!” Cận Trọng Kỳ mỉm cười, rất vui vì Kế Chỉ Tường chú ý đến tâm trạng của mẹ mình. “Vì vậy, anh muốn em có thể dành thêm chút thời gian ở bên mẹ.” Nói trắng ra, chính là muốn cô ở nhà, trở thành người phụ nữ thực sự của gia đình.

“Em biết rồi.” Dùng tay vuốt mái tóc còn ướt, cô hiểu rõ anh coi trọng mẹ như thế nào, cũng như cô quan tâm đến tâm trạng của bố vậy. “Mai em ghé qua công ty nói với anh Đinh một tiếng, sau đó về nhà với mẹ, được không?”

“Vậy sao?” Thấy cô đồng ý nhanh và dứt khoát như thế, Cận Trọng Kỳ lại tỏ ra lúng túng. “Em không phản đối?”

“Tại sao em phải phản đối?” Kế Chỉ Tường cảm thấy buồn cười, và cô thật sự bật cười. “Mẹ anh cũng là mẹ em, có gì khác biệt sao?”

Cận Trọng Kỳ lặng im, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nụ cười ngọt ngào của Kế Chỉ Tường mãi không rời.

Anh cứ tưởng phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục Kế Chỉ Tường, vì dù sao cô cũng đã hy sinh tuổi xuân của mình cho công ty; hơn nữa đây lại là sự nghiệp của bố cô, anh thật sự không ngờ cô lại phản ứng như vậy, khiến lòng anh bất giác dấy lên cảm giác thật ấm áp.

“Cảm ơn em”, anh không biết mình nên nói gì, buột miệng thốt ra lời cảm ơn.

Nụ cười trên môi Kế Chỉ Tường dần biến mất, thay vào đó là cảm giác tổn thương.

Tại sao giữa hai người họ nhất định phải lịch sự, nhất định phải xa cách như thế? Cô là vợ của anh mà! Phải đợi đến khi nào thì quan hệ giữa họ mới có thể bình thường như những đôi vợ chồng khác, không bị bức tường vô hình ngăn cách?

“Sao vậy?”, thấy cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh vốn giỏi quan sát biểu cảm của người khác lập tức hỏi.

“Hả?” Cô giật mình, từ trong suy nghĩ miên man quay lại hiện thực, “Không có gì, chỉ là em hơi mệt…”.

Bàn tay đang cầm khăn lông siết chặt hơn, cô ích kỷ trách thái độ của anh quá xa cách, nhưng chẳng phải bản thân cũng phạm sai lầm đó sao? Chính vì anh như cố ý duy trì khoảng cách, nên cô cũng tự nhiên giẫm lên bước chân anh. Nếu cứ tiếp tục thế này, họ sẽ không bao giờ có được một ngày lễ tình nhân đúng nghĩa…

Lễ tình nhân?

Vì sao cô lại muốn trải qua một lễ tình nhân “đúng nghĩa” với Cận Trọng Kỳ? Rốt cuộc cô đang nghĩ lung tung gì vậy?

Một suy nghĩ đột ngột nảy ra khiến tâm trí hoảng loạn, tay chân luống cuống, cô hoang mang mở nắp lọ dầu dưỡng tóc để trên mặt bàn trang điểm, ngón tay run rẩy không giữ chặt vỏ lọ trơn bóng, trong lúc hoảng loạn cô làm đổ gần hết chai dầu, dầu tràn ra khắp mặt bàn trang điểm.

“Á!”, cô vừa giật mình vừa phiền muộn kêu lên một tiếng, hai tay cứng đờ không biết nên phản ứng thế nào.

“Đừng lo, từ từ thôi em.” Anh thấy vậy liền lấy khăn giấy chặn mép bàn, ngăn không cho dầu dưỡng tóc chảy khắp nơi, sau đó chạy vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn lau, cẩn thận lau sạch bàn trang điểm.

Chạy qua chạy lại vài lần như vậy, trên trán Cận Trọng Kỳ toát ra lớp mồ hôi mỏng, khó khăn lắm mới lau sạch chiếc bàn trang điểm như cũ. “Sạch rồi!” Anh thở một hơi, ném khăn lau vào bồn rửa mặt.

“Xin lỗi.” Biểu hiện của cô quả thật là rất tệ! “Đều tại em vụng về…”

“Không sao, không phải em cố ý.” Anh lấy áo tắm sạch từ trong tủ ra, quay người đi vào phòng tắm. “Anh đi tắm, chẳng phải em mệt sao? Ngủ trước đi!” Sau đó giọng nói biến mất đằng sau cánh cửa.

Kế Chỉ Tường thẫn thờ ngồi trước bàn trang điểm một lúc lâu, mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm tắt đi, cô mới vội vàng trèo lên giường, đắp kín chăn.

Nằm trong chăn lắng nghe tiếng bước chân Cận Trọng Kỳ ra khỏi phòng tắm, tiếng công tắc vang lên rất khẽ cho cô biết anh đã tắt đèn, đến khi cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống, cô mới cho phép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, thần trí đang giằng co giữa tỉnh và mê, Kế Chỉ Tường vẫn không ngừng nghĩ về ý tưởng ngu ngốc không chút hiện thực lúc nãy – thực sự cô rất muốn trải qua một lễ tình nhân đúng nghĩa cùng anh.
Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 14
Không đến công ty làm việc nữa cũng có nghĩa là sinh hoạt hằng ngày hoàn toàn thay đổi, ngày nào cũng như ngày nào, công việc của Kế Chỉ Tường là làm bạn với Dư Mẫn Tú; cô biết rất rõ, phải đợi đến khi tâm trạng u uất của mẹ chồng tốt lên thì nhiệm vụ “mang tính giai đoạn” này của mình mới tạm xem như hoàn thành, cô rất vui vì thời điểm đó đang tới gần.

Vì thời gian Kế Chỉ Tường ở nhà tăng lên nhiều, mà hai người phụ nữ quả thật không thể ngồi nhìn nhau cả ngày, Kế Chỉ Tường nhận thấy cách thức này hoàn toàn không thể biến đổi tình hình hiện tại, cho nên cô bắt đầu thử tìm những việc mà trước đó không có cơ hội làm và có khả năng làm mẹ chồng vui lên để giết thời gian.

Tất nhiên, Kế Chỉ Tường luôn biết cách khéo léo để Dư Mẫn Tú cùng mình thực hiện, để bà bận rộn với những hoạt động xã hội nhiều không kể xiết, làm quen những người bạn mới, quả nhiên đã giúp bà dần vơi đi nỗi đau buồn khi bạn thân qua đời.

“Mẹ, chỗ này con vẫn không làm được, mẹ xem giúp con được không?” Mẹ chồng nàng dâu đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt bày đầy những quả cầu len đủ màu đủ kiểu cùng sách hướng dẫn, hai người họ đang theo học một lớp dạy đan len, cùng tận hưởng niềm vui trong việc học đan.

“Đâu, đưa mẹ xem nào!” Đẩy đẩy cặp kính chỉ đeo “khi làm bài tập”, Dư Mẫn Tú buông chiếc áo len đã đan được một nửa xuống, thuận tay đón lấy chiếc khăn chưa đan xong của Kế Chỉ Tường.

Nhìn dáng điệu nghiêm túc của mẹ chồng, Kế Chỉ Tường nhận thấy quyết định ban đầu của mình hoàn toàn đúng đắn.

Căn bản không phải kiểu phụ nữ hết mình vì sự nghiệp, ngược lại, cô rất ngưỡng mộ những người bạn học của mình sau khi kết hôn có thể ở nhà chăm sóc con cái; bởi theo cô, gia đình mới là trọng tâm của cuộc sống, không có gia đình cũng có nghĩa là đánh mất mục tiêu phấn đấu. Vì thế, Kế Chỉ Tường dốc hết tâm sức bảo vệ và nuôi dưỡng gia đình mới của mình.

Mỗi lần cho đi đều là một lần được thể nghiệm cái mới, cảm giác mình là một phần quan trọng của người khác khiến cô vui lòng.

Điều may mắn là Kế Chỉ Tường có một người mẹ chồng rất hiện đại, chẳng những không hề xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, bà còn yêu thương cô như con ruột; nếu thật sự có thể làm ngơ trước sự xa cách lạnh nhạt của hai vợ chồng thì lúc này đây cô là người thực sự hạnh phúc.

“Một, hai, ba,… À, con xem, ở đây thừa một mũi này! Chẳng trách đan thế nào cũng không đều.” Trễ chiếc kính xuống sống mũi, Dư Mẫn Tú liếc Kế Chỉ Tường một cái, ánh mắt ra vẻ trách móc nhưng cũng tràn đầy niềm vui.

“Thế ạ?” Cô lại gần, nhìn bà gỡ bớt một mũi đan ra, quả nhiên những đường len trở nên hoàn hảo. “Thảo nào cô giáo luôn nói khả năng tiếp thu của con không bằng mẹ, con vụng về quá!”, cô thõng vai, tỏ vẻ buồn rầu.

“Đứa trẻ này còn nịnh nọt bà già đây!”, Dư Mẫn Tú bật cười, kéo tay Kế Chỉ Tường và vỗ nhẹ bàn tay cô, “Mẹ biết con cố gắng làm mẹ vui lòng, nhưng cũng không thể dành tất cả thời gian cho mẹ được, phải không? Thỉnh thoảng cũng phải về thăm bố con nữa”.

“Có chứ! Mẹ quên là hôm trước con có về rồi sao?”, nhắc đến bố mình, Kế Chỉ Tường không khỏi vui mừng, “Sức khỏe bố con khá lên nhiều rồi, bác sĩ đã cho về nhà điều trị, ông ấy vui lắm!”.

Sức khỏe của Kế Chí Xương đúng là có chuyển biến một cách thần kỳ, da cũng không vàng vọt như trước, hơn nữa còn cười nhiều hơn lúc đang nằm viện. Kế Chỉ Tường vì vậy cũng cảm thấy yên lòng phần nào, lại càng cảm kích Cận Trọng Kỳ.

Nếu anh không đồng ý kết hôn, không giúp đỡ công ty thì cô không dám chắc bố mình có thể xuất viện chỉ trong một thời gian ngắn như vậy; bản thân cô cũng vì thế mà vui vẻ và càng cảm kích Cận Trọng Kỳ hơn!
Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 15
“Vậy thì tốt quá, hôm nào mẹ đi cùng con về thăm ông ấy!” Trải qua sự việc của người bạn thân, Dư Mẫn Tú càng cảm nhận rõ rằng cuộc đời luôn có những biến cố bất ngờ và sức khỏe là điều quan trọng nhất. “Phải rồi, con và Trọng Kỳ kết hôn đã gần một năm rồi nhỉ?”

Thấm thoắt đã gần một năm trôi qua, lễ tình nhân lại đến, điều này có nghĩa kỷ niệm một năm ngày cưới vào đúng lễ tình nhân trắng cũng sắp đến.

“À, vâng ạ.” Nhớ đến ngày lễ lãng mạn này, không biết nguyện vọng của cô có thành sự thật?

“Con và Trọng Kỳ… có dùng biện pháp tránh thai không?” Lòng tham của con người là vô đáy, khó khăn lắm con trai mới kết hôn, Dư Mẫn Tú lại có thêm một điều nữa để trông ngóng, bà hy vọng sớm có đứa cháu để ẵm bồng.

“Mẹ!” Kế Chỉ Tường không ngờ mẹ chồng lại hỏi thẳng như vậy, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, “Sao mẹ lại hỏi điều này?”.

“Đã lớn thế này rồi, có gì không được hỏi chứ?”, Dư Mẫn Tú cũng thấy ngượng ngùng, nhưng cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, “Mẹ nói con nghe, mẹ muốn bồng cháu nội rồi, mẹ thấy bố con cũng vậy”. Kéo theo một người vào cuộc, sức thuyết phục cũng cao hơn.

“Chuyện này… mẹ nói với anh Trọng Kỳ đi!” Ui! Xấu hổ chết đi! Dù sao đây cũng không phải chuyện mà một mình cô có thể giải quyết được.

Tuy rằng “số lượng” có hạn, nhưng lần nào cũng “làm” rất nghiêm túc, chỉ tại cái bụng không chịu to lên, cô cũng không thể nhét một cái gối vào bụng được. Chuyện này quả là làm khó người ta mà!

“Đứa trẻ này!”, Dư Mẫn Tú lại vỗ tay Kế Chỉ Tường, “Nói với con hay nói với Trọng Kỳ có gì khác nhau sao?”.

“Cái gì khác nhau?”, Cận Trọng Kỳ vừa mở cửa bước vào, chỉ kịp nghe đoạn cuối cùng của câu chuyện.

“Con đi làm về rồi à?”, Dư Mẫn Tú ngẩn người, rồi lập tức hớn hở nói với Cận Trọng Kỳ, “Mẹ đang nói với Chỉ

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Lễ Tình Nhân Đến Muộn Full

Trang chủ
U-ON - 6