watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện teen Kiều thê của tôi Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 03/05/14 15:33:46
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1375 Views

xảy ra, Giang Chấn khẳng định cũng sẽ chết mất.

Thành Đại Nghiệp một bên lái xe, mộtbên dùng vô tuyến thông báo tới bệnh viện. Vừa rời núi, hắn lập tức tănghết ga, xe cứu hỏa gào thét chạy như bay qua trấn, mọi người tự động mởđường cho xe đi.

Vài phút sau, xe cứu hỏa đã tớibệnh viện.

Phòng cấp cứu bác sĩ, ý tá đãchuẩn bị tốt chờ ở ngoài cửa. Vừa thấy xe cứu hỏa đến, bọn họ lập tức kéogiường bệnh, nhanh chóng tới.

Giang Chấn cũng không để cho bấtkì ai giúp đỡ, chính mình ôm Tĩnh Vân xuống xe, đem nàng phóng tới giườngbệnh. Sắc mặt hắn, còn tái hơn cả thê tử, quần áo toàn thân nhốm đầymáu tươi.

‘Các người còn làm gì nữa, maunhìn cô ấy đi!’ hắn hét to, trong mắt đầy lo lắng.

Vài bác sĩ, y tá, vội vàng đẩygiường bệnh vào phòng cấp cứu. Giang Chấn đi theo bên cạnh, xoay người laulệ trên mặt nàng.

‘Xuỵt, đừng khóc, anh đi cùng em,đừng sợ.’

‘Không cần, anh đừng theo em, mauđể bác sĩ xem vết thương cho anh ......’ nàng khóc, bụng đau, tâm còn đauhơn.

‘Anh không sao.’ hắn nắm chặt tay nàng,kiên trì không đi.

Trong phòng cấp cứu, y tá truyềnnước, lau sạch máu, khử trùng, trong hỗn loạn, bác sĩ muốn Giang Chấnrời khỏi cô vợ mang thai đi cầm máu, nhưng hắn lại kiên trì không rời đi,cứ chờ một bên nắm tay nàng.

Thật vất vả, cho đến khi bác sĩphải cam đoan với hắn, đứa nhỏ được an toàn, tình huống của nàng đãổn định, Giang Chấn mới thở dài nhẹ nhõm, cả người trầm tĩnh lại.

Vài giây sau, trước mắt hắn độtnhiên tối sầm, thân hình cao lớn suy sụp rồi ngã xuống.

May mà bác sĩ bên cạnh đúng lúcđỡ được hắn, không để cho hắn bị ngã.

‘A Chấn? A Chấn!’ Tĩnh Vân gấp đếnđộ phát khóc, gọi to tên hắn.

‘Anh không sao......’ hắn mở mắt ra,lắc lắc đầu, vì mất một lượng máu lớn nên toàn thân vô lực.

Nhìn nàng mặt đầy nước, hắn muốnnâng tay lên, lau lệ đi, nhưng hai tay đã quá mệt mỏi không có sức đểnâng lên.

Hắn chỉ có thể mở miệng, dùng giọngsuy yếu nói.

‘Anh yêu em.’

‘ Em cũng...... Em cũng yêuanh......’ nàng khóc nói.

Đợi lại chờ, phán lại phán, cuốicùng nàng cũng chờ được nghe từ miệng hắn, nghe được ước mơ tha thiếtcủa nàng, nhưng lại vạn vạn lần không nghĩ tới, nó lại xảy ra trong tìnhhuống này, chính miệng hắn nói yêu nàng.

‘ Đừng ly hôn với anh ......’ hắndùng chút ít sức lực cuối cùng, nói ra câu này.

‘ Vâng! Em không ly hôn ...... AChấn...... A Chấn!’

Hắn hôn mê.

‘Anh ta bị mất máu quá nhiều rồi,đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật, truyền máu ngay.’

Bác sĩ hạ lệnh, phải dùng sứcthật mạnh mới gỡ của tay hắn ra khỏi nàng, để hắn nằm lên một cáigiường khác.

Không mất đến một lúc, GiangChấn đang hôn mê bất tỉnh đã được đẩy vào phòng. Còn Tĩnh Vân vào phòngbệnh khác.

Nàng lo lắng tới mức không thể hôhấp, nằm ở trên giường đợi rất lâu rất lâu, không ngừng khẩn cầu trời xanh,phù hộ cho Giang Chấn có thể bình an vô sự.

Nàng không hề hoài nghi, không hềtự huyễn hoặc. Hắn ngay cả mệnh cũng có thể không cần, cho dù người đầymáu vẫn ôm nàng xuống núi, nàng đã tự cảm giác được tâm ý của hắn.

Giang Chấn yêu nàng.

Cho dù trước khi hôn mê, hắn khôngnói ra những lời này, nhưng nàng vẫn có thể hiểu được tình ý của hắn.

Người của Hướng gia lục tục tới,Thành Đại Nghiệp và Trần Chí Minh cũng vào phòng bệnh, hỏi thăm việc đãtrải qua. Nàng kể hết lại, rồi tiếp tục cầu nguyện, tiếp tục chờ đợi.

Hai tiếng sau, bác sĩ mới quaylại, báo cho nàng tình trạng của Giang Chấn.

‘Thắt lưng Giang tiên sinh có mộtvết thương bị rách, trên người cũng có nhiều vết thương, nên bị mất máuquá nhiều. Nhưng mà ca phẫu thuật rất tốt, cô có thể yên tâm.’ Bác sĩnói thật cẩn thận. ‘Còn nữa, hai tay của anh ta ôm cô lâu quá nên cơ bắp corút căng cứng, tôi đã thả lòng cơ cho anh ta và tiêm thuốc giảm đaurồi.’

Hòn đá lớn nặng trịch tronglòng giờ mới được gỡ bỏ. Tĩnh Vân nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không đượchỏi: ‘Tôi có thể gặp anh ấy không?’

‘Đừng lo lắng. Đại Nghiệp sợ anh tatỉnh lại nhìn không thấy cô sẽ làm loạn trong bệnh viện, nên đề nghị chúngtôi an bài cô trong phòng bệnh. Một lát nữa, sẽ có người đẩy anh tavào.’

‘Vâng, cám ơn.’Khuôn mặt nhỏ nhắncủa Tĩnh Vân hơi hơi đỏ, e lệ mở miệng nói lời cảm tạ.

‘Đừng khách khí.’ Bác sĩ cườicười. ‘Cô hãy nghỉ ngơi tốt đi, có việc gì thì gọi cho y tá.’

‘Vâng.’ nàng gật gật đầu.

Bác si nói rồi đi ra ngoài, khônglâu sau, y tá đẩy Giang Chấn vào phòng bệnh.

Hắn nằm ở trên giường bệnh, vẫn hônmê bất tỉnh, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Nàng không thể ngồi dậy, rất muốnsờ thử hắn, xem hắn có bình yên vô sự không, có bỏ nàng mà đi không......

‘Cô y tá ơi!.’ nàng cố lấy dũngkhí, nhỏ giọng mở miệng. ‘Nếu cô không phiền, có thể giúp giường tôidịch sang đó một chút không?.’

‘Tất nhiên là được rồi.’

Nhìn thấy trường hợp kinh tâmđộng phách bên trong phòng cấp cứu, tất cả mọi người ai cũng biết, cảmtình của đôi vợ chồng này sâu nặng biết bao nhiêu.

Y tá đặc biệt dàn xếp, chẳng nhữngđem giường bệnh của nàng lại gần, thậm chí còn để hai người trên cùng mộtgiường bệnh.

‘Cám ơn cô.’ nàng đỏ bừng mặt, liêntục nói lời cảm tạ.

‘Không cần khách khí, hai ngườinghỉ ngơi đi!’ y tá cười nói, chốc lát đã ra ngoài.

Phòng bệnh lại trở về yên tĩnh,ánh chiều tà buông xuống, xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh.Nàng tựa vào bên người hắn nín thở, mới nghe thấy hơi thở của hắn.

Nước mắt lại tràn lên hốc mắt,nàng sụt sịt, vươn bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to của hắn rồi tựavào bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ.

‘A Chấn, anh mau tỉnh lại đi.’ nàng dùng giọngnói mềm mại nhất. ‘Chờ anh tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.’



Ngoại Truyện
HAPPY ENDING



Hai năm sau.

Bên trong phòng chụp ảnh, tràn ngập không khí khẩn trương.

Người chụp ảnh lại một lần ấn máy rồi lại một lần nhíu mày.

Đứng trước màn ảnh Tĩnh Vân, đã cười đến mức cứng cả mặt, vô luận nhân viên làm thế nào, giúp nàng thế nào, khuyên nàng thả lỏng ra, mà đầu ngón tay nàng vẫn lạnh lẽo, không thể đạt được yêu cầu của đạo diễn.

Cuối cùng, nàng chẳng những cười không nổi, mà còn nhanh chóng phát khóc.

Cô bé ngồi trên đùi nàng, nhìn thấy mẹ khóc, cái miệng hồng mềm mại nhỏ nhắn cũng mở to, phối hợp ăn ý bắt đầu oa oa khóc lớn. Mẹ con hai người, ở trước màn ảnh ôm nhau khóc, khóc thật lớn.

Đạo diễn mắt thấy trường quay bị biến thành một đoàn loạn xì ngầu thì chỉ có thể thân ngâm một tiếng, hai thái dương đau nhức.

‘Giang phu nhân, cô làm ơn bình tĩnh lại.’

Tĩnh Vân ôm con gái gật đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Quảng cáo lần này, nguyên là do ông chủ kế hoạch quen biết nàng, nhìn thấy con gái nàng có đôi mắt thật to, cái miệng nhỏ hồng hồng, làn da mềm trắng như bánh bao, đáng yêu đến mức làm người ta rất muốn cắn một ngụm, nên mời nàng tham gia chụp ảnh quảng cáo cho công ty bách hoá.

Thân là một người mẹ kiêu ngạo, Tĩnh Vân lập tức đồng ý. Lòng tràn đầy ý nghĩ, có thể qua quảng cáo, cho mọi người biết được con người ta đáng yêu cỡ nào, đáng mến cỡ nào.

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, khi bắt đầu quay chụp, nàng là mẹ nó mà lại khẩn trương đến mức không thể động đậy.

Đúng lúc mọi người hết đường xoay xở thì thân ảnh cao lớn từ ngoài cửa đi vào, không coi ai ra gì ung dung tới thẳng màn ảnh.

Nhìn thấy Giang Chấn xuất hiện, một lớn một nhỏ nước mắt giàn dụa nhanh chóng tiếp tục. Tĩnh Vân ở trong lòng hắn, con gái thì ôm đùi, phân đủ chỗ cho cả hai người, rồi khóc tới ẩm cả áo hắn.

‘Hu hu hu, A Chấn, người ta rất lo! Người ta cười không nổi!’ nàng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, nước mắt vẫn rơi không ngừng, vừa khóc vừa than.

Chuyện tới nước này, nàng mới biết được, chụp ảnh quảng cáo hoá ra lại khó khăn đến vậy.

‘Vậy đừng cố, chúng ta về nhà.’ Giang Chấn ôm lấy con gái, nắm tay Tĩnh Vân, đảo mắt qua mọi người, đi ra ngoài, không thèm để người khác vào mắt.

Ngại con mắt sắc bén của hắn, mọi người động cũng không dám động, chỉ có thể ở trong lòng kêu khổ.

Nếu thật sự đi như vậy, thì quảng cáo mẹ con lần này, khẳng định họ sẽ bệnh, sẽ bị lột da mất!

Cũng may, Tĩnh Vân tâm địa tốt, chưa chạy đi cùng chồng, nước mắt giàn giụa lắc đầu.

‘Không thể đi, em đã đồng ý với người ta rồi. Nếu giờ mà đi thì bọn họ sẽ bị phiền toái.’ Nàng tựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập trong vòm ngực rộng lớn, cảm xúc đã dần dần bình phục. ‘A Chấn, anh ở lại giúp chúng em được không?’ nàng kéo áo sơ mi của hắn nhỏ giọng hỏi.

‘Hảo.’

Giang Chấn ngồi trong phòng đạo cụ, vợ và con đều ngồi trên đùi.

Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mắt con gái. Cô bé giờ cũng không khóc nữa, hi hi cười né tránh, lại tiến vào lòng hắn, thoải mái cọ cọ.

‘Papa ở gần đây, con sẽ không khóc phải không?’ Tĩnh Vân chu miệng, hai tay vòng ôm gáy chồng, nhìn con gái đang cười hì hì.

‘Thế không giống em à?’ hắn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười.

‘A Chấn!’ nàng quẫn đánh hắn, xấu hổ đến mức mặt hồng cả lên.

Trên đôi môi mỏng hiện một nụ cười thật đẹp. Giang Chấn vươn tay, ôm chặt lấy vợ và con, dùng ngữ điệu trầm nhẹ nhất nói cười với hai người.

Sau một lúc lâu, khi đạo diễn đến hỏi, Tĩnh Vân cuối cùng cũng gật đầu, đã sẵn sàng ngồi trước ống kính. Giang Chấn đứng ra khỏi màn ảnh, nhưng không cách quá xa, hắn đứng ở nơi đó, nơi mà hai người vẫn có thể thấy hắn.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng Tĩnh Vân như có một con bướm bay. Nàng càng ngày càng thương hắn, cũng càng ngày càng thấy khóe miệng hắn mang ý cười.

Nhất là sau khi sinh con gái, tính tình khó hiểu của Giang Chấn dường như đã thay đổi. Đối với người ngoài, tuy rằng hắn vẫn lạnh như băng, nghiêm khắc như xưa, nhưng khi về đến nhà, vẻ nguỵ trang lạnh lùng hoàn toàn biến mất, hắn yêu thương nàng, cũng yêu thương con gái của bọn họ.

Ánh flash loé lên không ngừng, Tĩnh Vân đã không lo nữa, ôm con gái tươi cười trước màn ảnh.

Qua một lúc, công việc chụp ảnh cũng đã hoàn thành. Tĩnh Vân sau khi nói chuyện với mọi người, liền cùng chồng, ôm con gái, ngọt ngào mật mật về nhà.

Bản vẽ mẫu thiết kế, vài tuần sau được đưa đến.

Vừa thấy ảnh chụp, Tĩnh Vân há hốc miệng vì kinh ngạc, rồi không ngừng lắc đầu. ‘Không được không được, không thể thế này!’

Ông chủ phòng kế hoạch vẻ mặt ủy khuất. ‘Nhưng mà mọi người nhất đã nhất trí với nhau cái ảnh này sẽ cho hiệu quả tốt nhất, cho nên –’

‘Không được! Cho dù hiệu quả tốt nhất, cũng không cho đăng cái ảnh này.’ Tĩnh Vân kiên trì hết mức, đầu óc không ngừng nghĩ, đến biện pháp phản đối. ‘Lúc trước ký hợp đồng, đâu có cái này, chỉ ghi là có tôi cùng con gái, các ngươi không thể trái với hợp đồng được.’

‘Nhưng mà – ’

‘Các người cả phim cũng phải trả lại cho ta!’ nàng nũng nịu nói, tuy rằng giọng nói ngọt mà mềm, nhưng biểu tình lại khác hẳn.

Ông chủ phòng kế hoạch ủ rũ, thu hồi bản vẽ, đồng ý ngày mai đem phim tới, rồi bước từng bước một, thở dài một hơi, chậm rãi bỏ đi.

Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, tuy rằng cảm thấy có chút có lỗi với bằng hữu, nhưng vẫn không thể không giữ mình được bình thường.

Bọn họ không nói sai, cái ảnh đó chụp rất khá.

Trên thực tế, là chụp quá tốt!

Người chụp ảnh đã trộm được cảnh Giang Chấn an ủi các nàng. Trong bức ảnh, vẻ mặt của Giang Chấn rất nhẹ nhàng, tình cảm, phụ nữ nhìn thấy, chỉ sợ cảm động đến mức hòa tan.

Một khi bức ảnh này được đăng quảng cáo, khẳng định sẽ có một đống phụ nữ, chạy theo đuổi chồng của nàng! Để tránh đêm dài lắm mộng, nàng quyết định giấu bức ảnh này, không công khai cho người khác.

Qua vài ngày, Giang Chấn vừa bước vào cửa, một lớn một nhỏ theo lệ thường dùng tốc độ nhanh nhất ôm sầm tới.

‘ A Chấn!’ Giọng nói ngọt ngào vang lên.

‘Pa!’ Giọng nói non nớt cũng đồng thời kêu lên.

Hắn ôm các nàng vào cửa, vừa nhấc đầu, không ngờ phát hiện, trên tường phòng khách treo một khung ảnh lại.

Trong ảnh chụp, hắn đang ôm các nàng. Hắn kiếp này kiếp sau, hai người con gái quan trọng nhất đời hắn đang an vị trong lòng hắn, ỷ ôi trong ngực hắn.

‘Có thích không?’ Tĩnh Vân hỏi.

‘Thích.’

‘Em biết anh sẽ thích mà.’ nàng cười vui vẻ, lay tay hắn, đi về hướng phòng bếp. ‘Đi, ăn cơm.’

Mùi thức ăn, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, tiếng cười của vợ, bầu không khí gia đình vây quanh hắn.

Cái gia đình này, có tình yêu của hắn, có tình yêu của nàng, hơn nữa còn có cô con gái đáng yêu của bọn họ, khiến cho bọn họ không còn mong gì hơn.

Giang Chấn chăm chú nhìn thê tử, ánh mắt có chút lo lắng, khóe miệng mang ý cười.

Rất nhiều người vừa kết hôn, cũng không quen thuộc lẫn nhau. Là nàng dạy hắn, tình yêu và sự hạnh phúc, hai thứ đó đều cần học. Nếu không có nàng, mệnh hắn vẫn chỉ cô đơn một mình một người, trong lòng hắn vẫn chỉ như bằng, tự mình vượt qua con đường đời dài đằng đẵng.

Thật là may mắn biết bao, hắn được gặp nàng; may mắn biết bao, hắn không bị mất nàng. Nàng là thiên sứ của hắn, là người mà hắn yêu nhất.

Kiều thê của hắn.

KẾT THÚC



* * *



[1"> Nhất kiến chung tình: Yêu ngay lần đầu tiên



[2"> Tái kiến: Gặp lại lần nữa



[3"> Tình cảm sâu đậm



[4"> Thân hữu: Người thân



[5">



[6"> Mã tấu: Kiếm lưỡi cong

Chủy thủ 匕首: một loại gươm, đầu như cái thìa, ngắn mà tiện dùng, cho nên gọi là chủy thủ.

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện teen Kiều thê của tôi Full

Trang chủ
U-ON - 2