watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen, Gã ác ma của thiên sứ full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 04/04/14 08:29:57
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1598 Views

không gắng gượng, chỉ cần có thể mãi mãi được ăn món ăn anh ấy nấu, muốn tớ làm gì cũng được.” Hắc Doãn Tâm cắn răng, lấy cốc rượu rồi tạm thời ngừng thở, mở miệng uống một hơi, nhưng miếng thịt lại mắc ở cổ họng, không chịu trôi xuống, khiến cô bỗng cảm thấy cực kì buồn nôn, cô lập tức lấy tay bịt miệng, sống chết không chịu nôn ra.
“Đừng cố làm gì, cô không nuốt vào được đâu.” Canh Dần cau mày, nhìn bộ dạng cô mặt tái xanh đang cố gắng bịt miệng không chịu nôn ra, anh không thể không ngăn cô.
“ư…ư…” Hắc Doãn Tâm bịt chặt miệng, cô đã cố gắng đến mức này rồi, cô không muốn từ bỏ, cô không muốn, cô không muốn, không muốn…
“Cô mau nôn ra đi!” nhìn khuôn mặt cô ngày càng tái mét, Canh Dần càng cau mày, thật ra điểm mấu chốt của tuyệt chiêu này là muốn xem quyết tâm của cô đến đâu, chứ không phải muốn cô nuốt vào.
“ư…ư…” cô không muốn, cô không muốn, không muốn…có chết cô cũng không nôn ra…
“Doãn Tâm, đừng như vậy, có những thứ không phải chỉ cần cố gắng là đạt được, đừng miễn cưỡng bản thân nữa!” Thục Nữ cũng bị dáng vẻ của cô lúc này dọa phát khiếp.
“ư…ư…” nếu nôn ra cô nhất định không cam tâm, bởi vì ít nhất cô cũng đã uống hết máu của anh ta, cho nên cô chỉ cần nuốt miếng thịt kia nữa thì coi như thành công rồi.
Nhưng sao trước mắt cô lại đen thui thế này…

“Dần, nếu cậu không xử lí nhanh lên thì cô ấy sẽ bị shock đấy.” Tình Thiên từ tốn nói, mặc dù anh không tán đồng với động cơ của cô (vì ăn đấy ạ) nhưng không thể không thừa nhận ý chí của cô khiến anh khâm phục.
“Tớ biết rồi, tớ có cách làm cô ấy nôn ra.” Đến kẻ ngốc cũng thấy là cô ấy sắp bị shock, Canh Dần bất đắc dĩ thở dài, anh buồn bực bởi cô liều mạng thế này chỉ vì ăn, chứ không phải vì anh!
“Vậy cậu còn chần chờ gì nữa, nhanh lên, cô ấy sắp không xong rồi.” Tình Thiên thúc giục, nếu có án mạng thì nguy.
“Chết tiệt.” Nhìn thấy mắt Hắc Doãn Tâm dần trở nên đờ đẫn vô hồn, trên mặt cô mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn như suối, Canh Dần chửi tục một câu, anh sai rồi, anh không nên dùng cách đó, để bây giờ rước khổ vào thân.
Anh vội vàng cấp cứu cho cô, ai ngờ cô lại không chịu mở miệng nôn ra như anh dự đoán, ngược lại, cô ngã về hướng bàn ăn, hai tay bịt miệng cũng đồng thời buông thõng xuống, cả người nằm im bất động.
-Thôi rồi, cô ấy bị shock rồi.
“Chết tiệt!” Mặt Canh Dần biến sắc, vội vàng lật người cô lại, đồng tử trắng dã của cô chứng tỏ cô đã bị shock.
“Đồ ngốc!” anh vội vã đặt cô xuống sàn, sau đó cho đầu cô chếch 45 độ, rồi cúi xuống hô hấp nhân tạo, mãi đến khi cô ho một tiếng tỉnh lại thì anh mới ngừng cấp cứu, ôm lấy cô.
“Cô ấy ổn không vua đầu bếp?” Thục Nữ lo lắng hỏi.
“Cô ấy không sao, bởi vì thiếu oxi lên não do ngừng hô hấp trong thời gian dài, cộng thêm bị dầm mưa trước đó, cơ thể mất sức nhiều nên mới bị shock.” Canh Dần vừa nói vừa bế Doãn Tâm đi về phòng.
“Ờ, vậy có cần phải gọi điện mời bác sĩ đến không?” Thục Nữ không yên tâm, định theo vào cùng.
“Không cần, tình trạng của cô ấy không nghiêm trọng đến mức phải gọi bác sĩ, cô đừng lo.” Canh Dần nhìn Hắc Doãn Tâm đang nằm trong lòng mình, sắc mặt tuy còn hơi tái như hô hấp đã bình thường, không đáng ngại nữa, may là anh có người bạn làm bác sĩ nên biết chút ít kĩ thuật cấp cứu cơ bản.
“Ừ.” Thục Nữ gật đầu, ai ngờ Tình Thiên kéo cô lại, nhìn thấy bóng Canh Dần đi khuất, cô liền trách anh: “Tình Thiên, sao anh lại kéo em?”
“Em định đi làm bóng đèn, em bảo anh có nên giữ em lại không?” Tình Thiên bất đắc dĩ thở dài.
“Hả?” Thục Nữ ngẩn người, “Tình Thiên, anh nói hai người họ…”
“Đúng vậy, lúc nãy Canh Dần nói em cũng nghe đúng không?” Tình Thiên cười khổ lắc đầu, bất lực nhìn cô.”Em có nghe, nhưng em tưởng anh ta chỉ nói đùa vậy thôi.” Thục Nữ không tin.
-Việc này làm sao có thể nói đùa được, hơn nữa còn có mặt hai người chúng ta ở đó làm nhân chứng, cho nên dù Dần muốn chối bỏ, anh cũng không để cậu ấy làm thế, hơn nữa Dần là một người rất trọng chữ tín, cậu ấy sẽ không nuốt lời.
Từ đầu, nhìn thái độ của Dần với Hắc Doãn Tâm, anh đã biết cậu ta quan tâm cô ấy.
“Nếu vậy thì quá tốt rồi.” Thục Nữ mỉm cười nói.
-Đúng vậy, cho nên bây giờ mình để hay người đó từ từ bồi dưỡng tình cảm.
“Đúng, đúng, đúng.” Thục Nữ vui vẻ đồng ý, kết quả này dù ngoài dự đoán của cô, nhưng cô rất tin tưởng sẽ có kết cục tốt đẹp.
Sau khi Hắc Doãn Tâm tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc mặt nạ bạch hổ Canh Dần mang, sau đó những chuyện trước lúc cô hôn mê lần lượt hiện lên rõ ràng…
“A!” cô kinh hãi ngồi bật dậy.
“Ngủ một mạch 20 tiếng, em đúng là biết hưởng thụ.” Canh Dần lặng lẽ nhìn cô, không hiểu nổi lúc đó sao anh lại dùng cái cách ấy, để bây giờ ở vào hoàn cảnh này, đặc biệt cứ nghĩ đến động cơ của cô là vì ăn, tâm tình của anh cực kì khó chịu.
“Hả! Tôi ngủ một mạch 20 tiếng, không phải chứ?” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc nhìn anh, cô vốn nghĩ sau khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là Thục Nữ, kết quả…
-Rất tiếc tôi không phải là Thục Nữ.
“Ơ…” Hắc Doãn Tâm sợ hết hồn, anh ta đọc được suy nghĩ của người khác sao?
“Em đã tỉnh rồi, có vài chuyện không thể không nói cho rõ ràng, kể từ bây giờ, em có thể gọi tôi là Dần như Tình Thiên, bởi vì em đã qua được bài kiểm tra của tôi, trở thành người con gái của tôi, em có quyền được biết tất cả những chuyện liên quan đến tôi, đồng thời, tôi cũng yêu cầu em như vậy.” Canh Dần từ từ đứng dậy, vừa nói vừa đến bên cạnh giường, tầm mắt nãy giờ vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.
“Tôi là người con gái của anh? Ý của anh là tôi thành công rồi?” nghe anh ta nói, Hắc Doãn Tâm bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
“Đúng, em thành công rồi.” Ngược lại với sự hưng phấn của cô, anh không tài nào vui lên được, anh nên đối đãi với cô nhóc này thế nào bây giờ?
“Yeah, tôi thành công rồi, tôi thành công rồi…” Hắc Doãn Tâm vui tới mức đứng hẳn lên giường hoan hô.
“Trở thành người con gái của tôi khiến em vui đến thế sao?” biết rõ hành động vừa rồi của cô rất ấu trĩ, nhưng sự vui vẻ toát lên trong đó lại khiến anh cũng cảm thấy thoải mái.
“Đương nhiên rồi, cái này có nghĩa là từ giờ này nào em cũng sẽ được ăn món anh nấu.” Hắc Doãn Tâm hưng phấn nhìn anh, chỉ cần nghĩ đến những món ăn anh nấu, nước miếng của cô đã bắt đầu chảy ra rồi.
Dù sao cô cũng không có hứng với chuyện yêu đương, hơn nữa hôn nhân của cô sau này chắc chắn cũng sẽ được sắp đặt vì lợi ích của gia tộc, dù sao cũng đều là không có tình yêu, vậy cô thà lấy anh, ít nhất, cô còn được thỏa mãn cái miệng sành ăn của mình.
Canh Dần cả người cứng ngắc, rồi nói: “Tôi rất bận, không thể ngày nào cũng nấu cho em ăn được.”
Cô có thể đừng cứ mở miệng là lại nhắc đến ăn được không? Hơn nữa giờ cô đã là người của anh, vậy mà trong đầu cô chỉ có món ăn anh nấu mà không hề có anh, anh thật sự rất muốn bóp chết cô.
“Nhưng em muốn ăn, hơn nữa người ta muốn trở thành bạn gái của anh là bởi vì muốn ăn…” Hắc Doãn Tâm như người từ trong mộng đẹp bỗng dưng tỉnh lại. Anh ta không thể ngày nào cũng nấu cho cô ăn! Vậy chẳng phải canh bạc này cô thua rồi sao?
‘Đủ rồi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện ăn uống với em.” Canh Dần lạnh lùng ngắt lời cô, cô thực sự đã chọc đến tôn nghiêm và kiêu ngạo của một người đàn ông.
“Vậy
chúng ta nói chuyện gì?” Hắc Doãn Tâm ngẩn người, giọng của anh nghe có vẻ không được vui cho lắm, nhưng hình như cô có nói cái gì sai đâu!
“Chuyện mà chúng ta nên nói có lẽ vượt quá sự tưởng tượng của em.” Canh Dần cười lạnh.
“Đúng vậy, nhưng là chúng ta sẽ nói chuyện gì?” Hắc Doãn Tâm nghi hoặc nhìn anh, anh đeo mặt nạ, khiến cho cô không thể nhìn thấy biểu cảm thật sự trên khuôn mặt anh.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, hưng phấn nói với anh: “Đúng rồi, em đã là người của anh, vậy em có thể yêu cầu anh gỡ mặt nạ xuống được không, bởi vì bây giờ em đã có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, đúng không?”
Canh Dần giật mình, rồi gật đầu, nói: “Đúng, bây giờ em có tư cách nhìn khuôn mặt thật của tôi.”
“Vậy anh mau gỡ xuống cho em xem.” Hắc Doãn Tâm vừa tò mò, vừa hưng phấn thúc giục.
“Vậy em phải chuẩn bị tâm lí trước.” Bởi vì khuôn mặt này từ bé đã khiến anh phải nhận những ánh mắt khác thường của người khác, anh cảm thấy cực kì nhục nhã, đặc biệt là khi anh trở thành thiên sứ trong truyền thuyết, sự nhục nhã này lại cành khiến anh suốt đời không quên, mãi đến khi anh và mấy người bạn tốt hợp tác thành lập tập đoàn Murk, vì để quên đi quãng thời gian đó, anh đeo một chiếc mặt nạ bạch hổ được chế tạo hết sức tinh xảo, anh mới không còn cảm thấy bất an, nhưng anh không ngờ hôm nay lại phải gỡ xuống vì chính lời hứa của mình.
“Hả…chuẩn bị tâm lí?” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc nhìn anh, không hiểu.
“Em chưa từng nghĩ tại sao tôi phải đeo mặt nạ sao?” Canh Dần lạnh lùng nhìn cô, sau khi cô nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào.
“À…em chưa nghĩ đến một cách nghiêm túc.” Hắc Doãn Tâm thành thật trả lời.
“Ừ, lúc ở bồn tắm nước nóng, không phải em từng nói mặt tôi không dám gặp người khác sao?” Canh Dần tốt bụng nhắc nhở cô, nực cười là bản thân anh cũng cảm thấy khuôn mặt mình thật sự là không dám gặp người khác, vậy mà đã có một thời anh còn dùng chính nó để nhanh chóng kiếm tiền.
“À…”Đúng là cô đã từng nói vậy, nhưng lúc đó cô bị anh chọc giận đến mức nói không kịp nghĩ, chứ không phải thật sự nghĩ anh như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thường những người đeo mặt nạ đa số là do đã trên mặt có khuyết điểm…A! lỡ như trên mặt anh có… vậy những lời nói của cô trước kia không phải đã làm tổn thương anh sao?
Trời ơi, sao cô có thể tàn nhẫn đến như vậy?
“Sao vậy, sợ khuôn mặt của tôi sẽ làm em sợ sao? Bây giờ tôi cho em một cơ hội cuối cùng, nếu không em sẽ phải nhìn khuôn mặt này cả đời.” Canh Dần châm chọc nhìn sự do dự của cô.
“Em không phải sợ sẽ bị dọa, nhưng nếu anh không muốn thì không gỡ xuống cũng không sao.” Cô không phải là kiểu người coi trọng hình thức bên ngoài.
“Cơ hội là do em tự bỏ lỡ, đừng trách tôi không cho em cơ hội lựa chọn, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, dù em có bị dọa hay không, em cũng phải chấp nhận bởi vì chúng ta sẽ sống cùng nhau cả đời.” Canh Dần lạnh lùng nói, đồng thời gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
Hắc Doãn Tâm chưa chuẩn bị tâm lí, kinh ngạc nhìn anh, “Hix__ anh anh anh anh…”
“Tôi, làm sao?” Canh Dần cười khổ, quả nhiên cô đã bị khuôn mặt của anh dọa cho phát khiếp.
“Cái…cái gì làm sao?”con mắt của Hăc Doãn Tâm hoàn toàn không thể rời khỏi khuôn mặt anh, bởi vì khuôn mặt ấy đúng là đã dọa cô một trận, khiến cô trong thời gian ngắn khó có thể chấp nhận nổi, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy khuôn mặt này nhìn rất quen, như thể cô đã từng gặp ở đâu rồi.
“Khuôn mặt của tôi khiến em kinh ngạc đến vậy sao” đôi mắt mở to vì kinh ngạc của cô cho thấy cô không thể tin nổi, cũng không thể chấp nhận, đột nhiên Canh Dần cảm thấy cực kì khó chịu, anh biết mình không nên quan tâm đến cảm giác của cô, nhưng kể từ giờ phút nhìn thấy cô, anh bỗng phát hiện bản thân mình không thể không để ý đến cô.
“Đương, đương nhiên rồi.” Hắc Doãn Tâm gật đầu lia lịa, bởi vì cô tin rằng không có bất cứ người nào nhìn thấy khuôn mặt anh mà không kinh ngạc.
Sắc mặt Canh Dần trầm xuống, lông mày đột nhiên nhướng lên, dường như muốn nói gì đó.
“Trời ạ, anh đừng có cau mày được không? Anh có biết mình cau mày đáng sợ thế nào không?” nhìn thấy anh cau mày, Hắc Doãn Tâm không nhìn được phàn nàn.
“Dù sao thì khuôn mặt của tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì.” Canh Dần cười lạnh nói.
“Anh nói cái gì vậy? Anh có biết anh nói như vậy sẽ bị sét đánh không?” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc nhìn anh.
“Em vừa nói cái gì?” Canh Dần càng cau mày dữ hơn.
-Em nói anh sẽ bị sét đánh.
“Anh nói thật, sao lại bị sét đánh?” Canh Dần khịt mũi coi khinh.
“Anh đúng là tham lam, nếu khuôn mặt anh không gọi là đẹp, vậy thì trên thế giới này có lẽ sẽ chẳng có ai gọi là đẹp nữa cả, hơn nữa nếu như con gái mà nhìn thấy khuôn mặt của anh chắc chắn sẽ ghen tị chết đi được ấy.” Không có người con gái nào có thể chấp nhận sự thật có một người đàn ông còn đẹp hơn mình, đặc biệt là người đàn ông đó lại còn là bạn trai của cô ta!
Chương 5

-Tôi không phải mỹ nam, khuôn mặt này chẳng khác mặt đàn bà.
Canh Dần khó chịu phản bác, từ nhỏ, khuôn mặt này đã là sự sỉ nhục của anh, anh rõ ràng là một người đàn ông cao 1m8, vậy mà chỉ vì khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ này mà anh luôn bị cười nhạo, thậm chí suýt nữa còn bị đàn ông cưỡng bức.
Mãi cho đến khi tình cờ anh được một ông bầu phát hiện và trở thành siêu mẫu hàng đầu thế giới “Thiên sứ trong truyền thuyết”. Trong vòng hai năm ngắn ngủi, anh đã kiếm đủ số vốn lập nghiệp, sau đó trở thành Tổng giám đốc của hệ thống khách sạn thuộc tập đoàn Murk hiện nay.
-Vậy thì đã làm sao, anh có biết là bao nhiêu người phải ghen tỵ với khuôn mặt của anh không, nhưng em phát hiện khuôn mặt của anh càng nhìn càng quen…
“Thôi đi.” Canh Dần ngắt lời cô.
Rốt cục cô có hiểu không vậy? Anh sắp phát điên lên mất.
Hơn nữa cô còn nói nhìn anh rất quen?! Trời mới biết khi anh trở thành người mẫu là chuyện của 14 năm về trước, lúc đó cô mới chỉ 4 tuổi, cho nên cô khôn g thể nào có ấn tượng về anh được.
“Em nói thật mà, nh thực sự là người đẹp nhất mà em từng gặp, hơn nữa…” Hắc Doãn Tâm phát huy tinh thần điếc không sợ súng, tiếp tục nói.
Nhìn mái tóc phảng phất như ánh trăng, khiến người ta có cảm giác như thể trên đầu anh
có một vương miện làm từ ánh sáng, khuôn mặt tinh tế, thanh tú, con ngươi màu bạc, mũi dọc dừa cao, thẳng cộng thêm đôi môi đỏ mọng cực kì quyến rũ.
Trời ạ, anh giống như thiên sứ trong thần thoại Hy Lạp, vừa giống Night Elf dưới ánh trăng…
“Đủ rồi, em nghe cho rõ đây, nếu như em còn dám nói tôi đẹp nữa thì chúng ta chia tay.” Canh Dần nheo mắt, sẵng giọng ngắt lời cô.
Chia tay?!
Hắc Doãn Tâm sợ anh làm thật, không cam lòng bĩu môi nói: “Không nói nữa thì thôi, đúng là nhỏ nhen.”
Rõ ràng là cô đang khen anh, anh đã chẳng cảm kích thì thôi, lại còn sẵng giọng với cô.
“Em mới trẻ con thì có.” Canh Dần nhìn môi cô bĩu ra như thể có thể treo được nửa cân thịt, bất giác thở dài trong lòng, cô chỉ mới là một cô nhóc!
“Em trẻ con?!” Hắc Doãn Tâm mở to mắt, không dám tin lời nhận xét này cũng có ngày rơi trên người mình!
Bởi vì người ta nếu không nói cô xinh đẹp đáng yêu thì cũng nói cô thấu hiểu nhân tâm, vậy mà người đàn ông của cô lại bảo cô trẻ con?!
“Không ngờ em lại chịu thừa nhận, không tồi, không tồi, trẻ con dễ dạy.” Canh Dần làm bộ ngạc nhiên gật đầu.
“Anh…” Hắc Doãn Tâm tức đến nghẹn lời, chỉ có thể mở to mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào anh.
-Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian với em, vốn dĩ là nên đến nhà em cầu thân, nhưng xét cho cùng em vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên chúng ta tạm thời đính hôn trước đã, còn chi tiết thế nào thì tôi sẽ bàn với bố mẹ em, đương

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen, Gã ác ma của thiên sứ full

Trang chủ
U-ON - 12