Canh Dần hơi khom người, ôm lấy cô rồi đi về hướng thang máy.
“Ay da, anh làm gì vậy?” không nghĩ anh lại đột nhiên bế cô, Hắc Doãn Tâm hét lên, cả người lại càng dãy dụa.
-Làm gì nữa? Thằng ngốc cũng nhìn ra được tôi đang làm cái gì.
Mặc cô giãy dụa, bước chân anh vẫn tiếp tục hướng về phía trước, không chịu bất kì ảnh hưởng nào.
Anh ta, anh ta dám nói cô là đồ ngốc…
“Đương nhiên tôi biết anh đang làm cái gì, nhưng tôi không muốn anh bế tôi.” Hắc Doãn Tâm nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ bạch hổ cực kì tinh xảo mà anh đang đeo, mặc dù nó rất đẹp, nhưng lại che đi khuôn mặt thật của anh, cảm giác đó khiến cô không thoải mái.
Anh không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn hai chân cô, sau đó tiếp tục đi.
Hắc Doãn Tâm tức đến hộc máu, anh ta nhìn vậy là có ý gì chứ?
-Bỏ tôi xuống, tôi không muốn anh bế…
Anh dừng bước, lạnh lùng ngắt lời cô, “Cô không muốn tôi bế cô
, thế cô muốn ai, Tình Thiên chắc? Cậu ấy không thể bế cô được, cho nên cô đừng làm loạn nữa.”
Đúng là đồ trẻ con, chẳng có chút nào gọi là trưởng thành cả, biểu hiện của cô lúc này khác một trời một vực với dáng vẻ của cô lúc ở khách sạn.
“Tôi làm loạn lúc nào? mà sao anh biết anh ta không thể bế tôi?” Hắc Doãn Tâm tức giận hỏi lại.
Dù trong đầu cô chưa từng có ý nghĩ muốn người khác bế, nhưng nghe anh nói như vậy, cô không chịu phục.
“Tình Thiên, muốn thay không?” ai dè, anh không trả lời cô mà đột nhiên quay đầu nhìn anh bạn nãy giờ vẫn đứng im không nhúc nhích kia.
“Không, mình không muốn Thục Nữ của mình hiểu nhầm, thôi đành phiền cậu tiếp tục bế cô ấy vậy.” Tình Thiên mỉm cười lắc đầu.
Nghe câu trả lời “không” của Tình Thiên, hai má Hắc Doãn Tâm đột nhiên nóng bừng, cô chưa bao giờ mất mặt đến thế, lúc nãy thì bị những lời nói vô lễ của anh ta sỉ nhục, giờ lại nghe thấy Tình Thiên không hề do dự từ chối.
-Cô nghe thấy chưa, nếu chưa, tôi có thể bảo cậu ấy nhắc lại một lần nữa.
“Vua đầu bếp, Thiên Sứ là khách của tôi cho nên tôi hi vọng cậu ấy cảm thấy không mình không được tôn trọng.” Nhìn thấy hai má Thiên Sứ đỏ bừng vì thẹn, Thục Nữ không thể không lên tiếng, dù có đắc tôi với anh ta cô cũng không quan tâm.
Những lời nói của Thục Nữ khiến bước chân của Canh Dần bỗng chốc dừng lại.
“Thục Nữ…” Hắc Doãn Tâm hoảng hốt quay đầu lại nhìn Thục Nữ, nhìn bộ dáng cô như đang đánh liều một phen, rõ ràng là cô phải can đảm lắm mới nói ra những lời ấy.
Nhưng bọn họ không phải là bạn bè sao? Đã là bạn bè, tại sao nói chuyện lại còn phải lấy can đảm chứ? Đúng là lạ thật.
“Thục Nữ…” Tình Thiên hơi nhíu mày, dù anh cũng cảm thấy thái độ của bạn mình với Hắc Doãn Tâm hơi khác thường, nhưng anh cũng không cho phép Thục Nữ vô lễ như vậy.
“Thục Nữ, nếu cô cảm thấy tôi khiến khách của cô cảm thấy không được tôn trọng thì đây là lỗi của tôi, cô yên tâm, hôm nay chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.” Canh Dần nhẹ nhàng ngắt lời Tình Thiên, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
“Vốn dĩ là lỗi của anh.” Hắc Doãn Tâm không nhịn được khẽ nói, rõ ràng cô là khách, tại sao lại bị anh ta sỉ nhục như vậy, hơn nữa bọn họ chỉ là hai người xa lạ lần đầu gặp nhau!
Dù cô đã cố nói rất khẽ, nhưng Canh Dần vẫn nghe rõ, anh nhịn không được ghé đầu vào tai cô, hạ thấp giọng xuống chỉ đủ cho mình cô nghe thấy, nói: “Cô lại muốn ngoắc tay thách thức tôi à?”
“Ơ!” Hắc Doãn Tâm ngước đầu lên.
Anh ta…vừa nói cái gì?
Lần duy nhất cô ngoắc tay thách thức người khác chính là với người lái xe lỗ mãng lái chiếc xe màu bạc suýt đâm trúng cô hồi sáng.
“Tôi kêu cô bảo trọng, xem ra cô không làm nổi, đã vậy sao lúc đó lại còn từ chối ý tốt của tôi chứ?” nhìn dáng vẻ tròn mắt kinh ngạc của cô, Canh Dần bỗng cảm thấy trong lòng cực kì vui vẻ.
“A! anh, anh, anh…” Hắc Doãn Tâm kinh hãi, cả người càng trở nên cứng ngắc, không thể tin nổi anh ta chính là người đàn ông hồi sáng.
“Thiên Sứ, cậu sao vậy?” nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Thiên Sứ, lại thấy cô ấy dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Canh Dần, Thục Nữ vội hỏi.
“Cô có gì không ổn sao?” Đáy mắt Canh Dần hiện lên một nụ cười, giọng nói vẫn nhàn nhạt, không nóng không lạnh, khiến người khác không thể nhìn ra cảm giác trong lòng anh ta, cũng như không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
“Không…không…không có gì.” Nhìn ánh mắt anh ta, Hắc Doãn Tâm đột nhiên chỉ muốn đào lỗ chui xuống, cô thầm nghĩ, may là bọn họ không biết thân phận thật của cô, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì cô thảm rồi!
“Thật không? Nhưng nhìn bộ dạng của cậu có vẻ không đúng.” Thục Nữ không yên tâm hỏi.
“Bởi vì mình …bỗng nhiên thấy lạnh…” Hắc Doãn Tâm vội vàng chuyển đề tài.
Cô thà chết cũng không thể cho họ biết cô từng ngoắc tay thách thức anh ta, mặc dù lúc đó là anh ta sai, nhưng dù sao cô cũng không thể làm cái động tác vô giáo dục như thế được.
Không, cô tuyệt đối không thể cho bọn họ biết được.
” Đợi lát nữa sẽ hết lạnh thôi, cô cố chịu chút nhé.” Nghe vậy, Canh Dần bất giác ôm chặt cô hơn, sau đó nhanh chóng bước vào thang máy.
Anh sao có thể quên là cô bị dầm mưa ướt hết người chứ, xem ra lát phải nấu cho cô một bát nước gừng cho ấm người, nếu không rất dễ bị cảm lạnh.
“Ừ.” Hắc Doãn Tâm ngây ngốc gật đầu.
Anh bỗng nhiên ôm chặt, khiến cho cả người cô tạm thời dính chặt vào người anh, khuôn ngực vạm vỡ, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể cũng như nhịp đập ổn định của trái tim anh khiến cô có cảm giác an toàn, cũng khiến cô quyến luyến không nỡ rời xa, cô nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực anh.
Thục Nữ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng khi cô định mở miệng hỏi thì bị Tình Thiên nãy giờ đứng bên ngăn lại, cô không nén nổi dùng ánh mắt tò mò nhìn anh như muốn hỏi : chuyện này là thế nào?
Tình Thiên cũng dùng ánh mắt trả lời cô: em cứ nhìn tiếp rồi sẽ rõ. Anh nở nụ cười như thể đang nghĩ ngợi điều gì, thực ra anh cũng rất muốn biết chuyện này rút cuộc là thế nào, nhưng anh không dại gì đi vuốt râu hùm vào lúc này.
Hắc Doãn Tâm lặng yên đắm chìm trong bồn nước nóng, chăm chú nhìn Thục Nữ đang ngồi bên cạnh bồn, vốn tưởng chờ đón mình chỉ là một phòng tắm bình thường, không ngờ lại là một bồn nước nóng tự nhiên, dù xét trên bất kì phương diện nào, cả tạo cảnh, thiết kế lẫn chất lượng nước đều khiến cho người ta có cảm giác như đang lạc vào suối nước nóng thiên nhiên hoang dã vậy.
“Thục Nữ, cậu là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có phải không?” Hắc Doãn Tâm không nén được tò mò hỏi.
Muốn thiết kế một phòng tắm như thế này trong nhà nếu không bỏ ra mấy trăm triệu thì không thể nào làm được, cho nên cô nghĩ gia cảnh nhà Thục Nữ chắc không phải loại thường.
“Không phải, mình là trẻ mồ côi.” Thục Nữ lắc đầu nói.
“A! Mình xin lỗi, mình không biết, mình…” Hắc Doãn Tâm ngây người, sau đó lập tức xin lỗi Thục Nữ, do cô nhìn thấy hoàn cảnh ở đây nên mới cho rằng gia cảnh nhà Thục Nữ chắc cũng không khác xa nhà mình là mấy, cô không thể ngờ rằng Thục Nữ lại là trẻ mồ côi.
“Thiên Sứ, cậu không phải xin lỗi mình đâu, mặc dù mình là trẻ mồ côi nhưng mình rất may mắn.” Thục Nữ khẽ mỉm cười, nếu như cô không phải là trẻ mồ côi, có lẽ cô sẽ không thể gặp được Tình Thiên.
“May mắn mà cậu nói là Tình Thiên?” nhìn nụ cười hạnh phúc rạng ngời của Thục Nữ, Hắc Doãn Tâm không kìm được hỏi.
“Đúng thế, biểu hiện của mình rõ lắm sao?” cứ nhắc đến Tình Thiên là Thục Nữ lại đỏ mặt.
“Không phải, bởi vì biểu hiện của Tình Thiên càng rõ hơn cậu.” Hắc Doãn Tâm lắc đầu, nghĩ lại lời nói và hành động của Tình Thiên lúc nãy, mặc dù khiến cô mất mặt, nhưng ai bảo hai người họ là người yêu chứ, Tình Thiên từ chối cô cũng là lẽ đương nhiên.
“Thiên Sứ, lúc nãy xin lỗi cậu nhé, mình cũng không biết tại sao vua đầu bếp lại đối xử với cậu như vậy…” nghĩ lại chuyện ban nãy, Thục Nữ cảm thấy rất có lỗi với bạn mình.
“Thục Nữ, cậu đừng nói như vậy, nhưng mà tại sao hai người đều gọi anh ta là vua đầu bếp, biệt hiệu của anh ta không phải là Thiên sứ trong truyền thuyết sao?” Hắc Doãn Tâm ngắt lời bạn, sau khi tâm tình lắng xuống một lúc, cô phát hiện mình rất tò mò về con người ấy.
Thứ nhất là vì dường như anh ta có rất nhiều biệt hiệu; thứ hai là vì cái mặt nạ bạch hổ trên mặt anh ta khiến cô không thể không cảm thấy hứng thú với con người đó, đặc biệt là giọng nói lạnh lùng mê người của anh…
Trời ạ, đó chính là âm thanh mê hoặc lòng người của ác ma, nếu anh ta lại có vẻ ngoài anh tuấn như Tình Thiên nữa thì cô khẳng định không biết sẽ có bao nhiêu cô gái phủ phục dưới chân anh ta.
Nhưng nếu như thật sự anh ta có một vẻ ngoài anh tuấn như Tình Thiên thì tại sao lại phải che giấu sau cái mặt nạ khô khốc kia chứ?
Cho nên cách giải thích hợp lí nhất là trên mặt anh ta có khiếm khuyết gì đó, dù sao trên đời này không có ai là hoàn mỹ cả, anh ta đã có một giọng nói đầy mê hoặc cộng thêm một thân hình chuẩn như vậy, nếu lại có thêm một khuôn mặt anh tuấn không ai bì kịp thì ông trời quả thật là quá bất công rồi.
“Thiên sứ trong truyền thuyết là bí danh công tác của anh ấy trước đây, còn vua đầu bếp là bọn mình đặt cho anh ấy vì kĩ thuật anh ấy nấu ăn cực kì, cực kì ngon.” Thục Nữ chỉ có thể giải thích sơ qua, bởi hiểu biết của cô về Canh Dần chỉ giới hạn ở mức anh ta là bạn thân của Tình Thiên.
“Kĩ thuật nấu ăn của anh ta thực sự giỏi đến vậy sao? Nhưng mà cái biệt danh vua đầu bếp này có vẻ hơi quá…đợi, đợi một chút, chẳng lẽ anh ta chính là Tổng giám đốc Canh Dần của hệ thống khách sạn thuộc tập đoàn Murk?” Hắc Doãn Tâm ngẩn người, rồi không thể tin nổi kêu lên.
Có thể sao?
Cái gã đàn ông xấu xa kia, dù ăn nói thô lỗ, ngạo mạn, nhưng không thể phủ nhận là trên người anh ta toát lên một loại khí chất và khí thế lạnh lùng, cao ngạo, thực sự rất có phong thái của kẻ có quyền.
“Đúng thế.” Thục Nữ mỉm cười gật đầu.
“Không phải chứ, anh ta thực sự là vua đầu bếp…” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc đứng lên đi về phía Thục Nữ, giờ phút này đây cô hoàn toàn không có hứng thú tắm nước nóng, trong đầu cô lúc này chỉ là việc anh ta thực sự là Tổng giám đốc của hệ thống khách sạn thuộc tập đoàn Murk, một trong mười khách sạn đứng đầu thế giới.
“Tôi làm sao?” Đột nhiên, giọng của Canh Dần vang lên ở ngoài cửa.
Ánh mắt của Hắc Doãn Tâm vừa lúc chạm vào ánh mắt anh, khi phát hiện ánh mắt anh đang dừng trước ngực mình, cô nương theo đó nhìn xuống…
“A!” Cô hét lên, xấu hổ vì đang bị người khác nhìn thấy khi đang không mặc gì, cô chạy vội về phía bồn nước nóng, ai ngờ do đang ướt nên cô bị trượt chân, “A…” cô hét lên, sau đó trừng mắt nhìn cơ thể trần truồng của mình mất trọng tâm, chuẩn bị đâm sầm vào bồn tắm….
“Thiên Sứ, cẩn thận!” Thục Nữ vội vàng đứng dậy, định chạy lại ôm lấy Hắc Doãn Tâm, nhưng có một người đã nhanh hơn cô.
“Cẩn thận!” khi mà chỉ một li nữa thôi là cả người Hắc Doãn Tâm sẽ đâm sầm vào bồn tắm thì Canh Dần đã ôm lấy cô.
“Hú hồn…sợ quá…” Hắc Doãn Tâm sợ hãi thở hắt ra, hoảng hốt ôm chặt lấy anh, bởi anh cho cô một cảm giác yên tâm. Trời ạ, chỉ một chút chút nữa thôi là cô đã đâm sầm vào bồn tắm, nếu anh ta không kịp thời cứu cô, mặt của cô có lẽ đã đập vào mấy tảng đá lồi lõm bê
n cạnh bồn tắm rồi.”
“Cô đi đứng sao lại không cẩn thận như vậy hả? Nếu tôi không kịp thời ôm lấy cô thì khuôn mặt cô hôm nay coi như xong.” Canh Dần bế cô ra xa bồn tắm, nghĩ lại một màn nguy hiểm lúc nãy, anh bất giác nhíu mày.
“Tôi…” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc ngửng đầu lên. Anh ta lại còn mắng cô! Nếu không phải anh ta đột nhiên xuất hiện thì cô đâu bị dọa cho chạy về phía bồn tắm chứ.
Đợi, đợi một chút! Hình như lúc nãy cô chạy về phía bồn tắm là do cả người trần truồng, nói cách khác là cô bây giờ đang không một mảnh vải che thân bị anh ôm cứng trong lòng, nghĩ đến đó, cô cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy bàn tay anh đang đang đặt ở dưới ngực cô!
“Anh là đồ không biết xấu hổ! Đồ háo sắc! Buông tôi ra!” mặt cô đỏ rần như phải bỏng, xấu hổ vì từ trước đến nay chưa từng bị người con trai nào tiếp xúc thân mật như vậy, theo phản xạ cô vươn tay, dùng hết sức đẩy anh ra.
Canh Dần không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, đột nhiên nới lỏng tay, chợt nghe một tiếng “rầm”, tiếp đó là tiếng của Hắc Doãn Tâm…
“Ay ui! Đau quá…” Mông tiếp đất đầu tiên khiến cô đau đớn kêu lên, nước mắt tuôn trào, xung quanh bồn tắm toàn là đá cuội nên cô chịu đau là lẽ đương nhiên.
“Thiên Sứ!” Thục Nữ hoảng hốt chạy vội về phía cô, vừa thở phào cô tránh được một phen, ai ngờ trong nháy mắt cô lại bị ngã.
“Cô đúng là ngu ngốc.” Dù nhìn bộ dạng cô cực kì đáng thương, mắt đỏ hoe, anh vẫn không nhịn được tức giận mắng.
“Anh mới là đồ háo sắc, huhu…đồ háo sắc…” anh ta lại còn mắng cô là đồ ngốc, Hắc Doãn Tâm tức đến nỗi đầu muốn xì khói, vừa khóc vừa mắng, dù cô sớm biết anh ta không phải là hạng tử tế gì, nhưng không ngờ anh ta lại vô lương tâm đến thế.
“Cô…” Canh Dần nghe xong ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng.
Đồ háo sắc! Tầm mắt anh hạ xuống thân thể trần truồng của cô, anh vốn cho rằng cô chỉ là một cô nhóc, không ngờ vóc dáng của cô lại thành thục mê người đến vậy…
“Đồ háo sắc, anh nhìn cái gì thế hả?” cảm giác được ánh mắt của anh, mặt cô lại càng đỏ.
“Cô nghĩ tôi muốn nhìn chắc? Nếu cô không ngu ngốc đẩy tôi ra thì tôi đâu có nhìn rõ thân thể trần truồng của cô như thế này chứ.” Canh Dần miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, anh vốn chỉ định mang nước gừng, nhân tiện hỏi thăm cô một chút rồi quay lại nhà bếp, ai ngờ cô nhóc hậu đậu này lại làm mọi chuyện thành thế này, khiến anh vô tình thấy hết cơ thể cô.
“Anh…anh…anh… anh đã nhìn hết cơ thể tôi rồi, lại còn mắng tôi! Anh đúng là đồ đáng ghét, vừa ăn cắp vừa la làng!” Cơn giận của Hắc Doãn Tâm bùng nổ, nếu không phải mông cô đang bị đau, cô đã đứng lên liều mạng với anh ta rồi.
“Tôi được lợi gì từ cô? Lúc nãy nếu tôi không ôm cô thì cô đã ngã vào trong bồn tắm rồi, đúng là lòng tốt không được báo đáp, đã thế lại còn bị mắng là đồ háo sắc.” Nhìn cô giận đến mặt đỏ tía tai, anh không nhịn được muốn trêu cô một chút.
“Anh vốn là đồ háo sắc, rõ ràng biết bọn tôi đang tắm lại còn chạy vào. Ồ! Tôi biết vì sao anh lại đeo mặt nạ rồi, bởi vì anh căn bản không dám nhìn mặt người khác.” Hắc Doãn Tâm giận đến mức nói không kịp suy nghĩ.
“Tôi không dám nhìn mặt người khác, thế thì đã sao?” Canh Dần nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt mắng anh là không dám nhìn mặt người khác, không biết là nên khen ngợi cô dũng cảm hay nên nói cô không biết sống chết là gì.
“Anh…” Hắc Doãn Tâm tức đến nghẹn lời, cô chưa từng bị ai chọc điên đến thế mà anh ta lại dễ dàng làm được, nếu giờ trong tay cô cầm một con dao thì cô đảm bảo sẽ không nói hai lời, chém anh mấy dao rồi sau đó tính sau.
“Tôi làm sao?” nhìn cô tức đến run người, anh bỗng thấy buồn cười, trời ạ, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô nhóc thú vị như cô.
“Nếu anh còn là đàn ông thì bỏ mặt nạ xuống đi.” Hắc Doãn Tâm trừng trừng nhìn anh,