watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Đọc Truyện - Đừng Nói lời tạm Biệt
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 16/11/13 15:27:09
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 653 Views

không biết tương lai phải làm thế nào, em đã không còn phương hướng nữa. Hôm nay, em lại đi thăm mộ của Tử Dịch, mỗi lần đi em đều mang một bó hoa bách hợp thuần khiết nhất, bởi vì nó là thiên sứ của em, còn chưa có tới kịp đến với cuộc đời, chưa nhiễm hồng trần đã vội vàng rời đi. Trịnh tỉ đã biết, mắng em rất nhiều, hỏi xem bản thân em bây giờ còn ra bộ dáng gì nữa. Bộ dáng gì nữa em cũng không rõ, đã lâu lắm lâu lắm rồi, em không nghiêm túc nhìn kỹ mình trong gương. Hẳn là rất tệ, em nghĩ vậy. Nếu không gặp bác sĩ tâm lý, có lẽ em đã bị điên từ lâu rồi; Nếu không dùng thuốc, em căn bản không có cách nào ngủ được, ngày tháng cứ vậy trôi đi, nhưng có gì khác sao? Thực sự không tốt. Trịnh tỉ hôm nay mang em ra khỏi cửa, em không biết cô ấy muốn dẫn em đi tới nơi nào, cũng không muốn quan tâm, mặc kệ cô ấy kéo đi. Sau đó, chúng em đến một cô nhi viện, một bàn tay nhỏ bé mềm yếu nắm lấy tay em, cậu bé đó có một đôi mắt rất sáng, dùng giọng nói mềm yếu, non nớt hỏi em:“Cháu có thể gọi dì là mẹ không?” Em lặng ngắt tại chỗ, trong đầu có một cơn chấn động mãnh liệt, khuôn mặt đó rất giống anh. Cậu bé đó tên là Tiểu Tinh, gần được hai tuổi, trùng hợp là sinh nhật của nó, cũng chính là tháng Tử Dịch qua đời. Cậu bé đó là ông trời bồi thường cho em sao? Là tiểu Tử Dịch thương xót mẹ nó khổ sở, mỗi ngày rơi lệ thương nhớ nó, cho nên trở về giúp em đúng không? Mặc kệ có phải hay không, em rất muốn đứa trẻ này, em muốn bảo vệ nó, đem tất cả những gì đã làm cho Tử Dịch mà cho nó…… Một tầng nước mắt khiến mắt anh mơ hồ, Quan Tử Tu gập quyển sổ lại, nghẹn ngào không thể đọc nữa. Anh chưa bao giờ biết, sáu năm nay cô có nhiều đau khổ như vậy, những cái đau khổ này, đều là vì chịu đựng vì anh, cô cũng không hề đề cập tới…… Một tờ, lại một tờ nữa, anh xem đứt quãng, đó chính là cuộc sống sáu năm qua của cô. Ba quyển sổ thật dày, anh chăm chú đọc từng hàng chữ, mặc kệ trời tối đi, lại sáng lên. Tầm mắt anh dừng lại ở trang giấy cuối cùng … Ta biết lần này anh thực sự là rất hận em, cho nên mới kiên quyết rời đi như vậy, nhưng anh hãy nghe em nói những lời này đã. Xin lỗi anh, Tử Tu, em vô cùng yêu anh, nếu có thể, em thực sự rất muốn nói với anh rằng, anh là giấc mơ đẹp nhất trong đời em, những năm tháng ở bên anh tốt đẹp đến mức mỗi lần nhớ tới trái tim em lại khẽ đau. Em không biết tình trạng của chính em như thế nào nữa, trước mắt em có thể nghĩ chỉ là toàn tâm toàn ý bảo vệ đứa trẻ đó, tương lai sẽ thế nào, em không dám nghĩ đến. Tử Tinh em để cho cha mẹ chăm sóc, đứa bé này sẽ thay thế đứa con gái bất hiếu này làm bạn với họ, tất cả mọi chuyện em cũng đã yên tâm, duy nhất không bỏ xuống được, chỉ còn anh. Em thực sự rất sợ, chính mình sẽ phá hủy hạnh phúc của anh, em đã làm lãng phí sáu năm của anh, cuộc đời con người không có nhiều năm tháng hoàng kim để có thể lãng phí. Nếu anh đọc được, nếu anh còn muốn nghe em nói, vậy thì Tử Tu, em muốn nói cho anh, anh là người đàn ông duy nhất trên đời em dùng cả trái tim để yêu thương, cho tới bây giờ em cũng không hề muốn làm tổn thương trái tim anh, cũng xin anh, đừng mất đi lòng tin với tình yêu, được không? Em không muốn anh vì oán hận em mà trốn tránh tình cảm. Nếu có thể, em thức sự rất hy vọng có thể nghe chính miệng anh nói với em một câu:“Bé con, anh tha thứ cho em……” Vĩ thanh Vết thương từng trận đau đớn nhức buốt, cô khẽ kêu, nhíu mày thức dậy. Theo bản năng, cô dùng tay sờ lên cổ một chút, nơi đó cất dấu thứ duy nhất có thể an ủi cô. Lòng bàn tay chỉ là một mảnh hư không, cô hoảng hốt sờ soạng tìm kiếm, làm động đến miệng vết thương, đau đến mức không kêu ra tiếng. “Tìm cái này?” Một thân ảnh ở phía trước cửa sổ đổ bóng xuống nền nhà, cô khẽ mở to mắt, đầu tiên là chú ý tới ánh sáng phản chiếu qua chiếc nhẫn, sau đó mới nhìn rõ người bên cửa sổ. Anh, đến đòi lại lời hứa hẹn và tình yêu của anh sao? Hận…ngay cả kỷ vật cuối cùng cũng không thể để lại cho cô? Cô nắm tay, bắt buộc chính mình rụt tay về. Cái đó vốn là của anh, anh có quyền đòi về. Quan Tử Tu bước trầm ổn về phía cô, cởi bỏ dây chuyền, lấy chiếc nhẫn xuống, đeo vào ngón tay cô. Cô vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn ngón áp út, lâu lắm mới phục hồi tinh thần.“Tử Tu, anh…” “Anh có tới nhà em, cũng đã đọc nhật ký em viết mấy năm nay.” Cô cúi đầu, nói không ra lời. “Chuyện đó anh có quyền biết, em sao lại giấu giếm anh.” Anh đến, là để chỉ trích cô? Cô nhắm mắt, nói nhỏ:“Thực xin lỗi.” Cô chỉ là không muốn làm cho anh khổ sở, anh trọng tình cảm như vậy, nói anh rơi lệ, cô biết anh sẽ rơi. “Vừa nãy, anh đi tới nghĩa trang, thăm con của chúng ta, cũng nói với nó vài lời. Trước khi em tỉnh lại, anh đứng ở đó, suy nghĩ rất nhiều việc, bao gồm của những chuyện đã qua của chúng ta, và tất cả mọi chuyện xảy ra anh đều nghiêm túc nghĩ tới. Sai lầm của em chính là không nên tự gánh vác mọi việc, anh cũng có trách nhiệm. Anh đã sai vì quá tự tin, không nghiêm túc lắng nghe, để thông hiểu nỗi bất an của em. Anh sai vì cái gì anh cũng biết, nhưng lại chưa từng nói với em rằng em quan trọng với anh thế nào, làm cho em hiểu lầm. Anh sai vì đã quá kiêu ngạo, khi em bất an lo sợ, không dùng tay ôm lấy em, mà lại buông tay đẩy em ra xa, trơ mắt nhìn em phạm sai lầm, anh nghĩ, khi đó em nhất định thực hy vọng anh có thể giữ em lại, em cũng rất muốn anh nói – anh tha thứ cho em.” Nước mắt chậm rãi chảy ra khỏi khóe mắt, ngưng tụ thành giọt, rơi xuống. Cô nghẹn ngào, không thể nói gì. Anh nâng tay, dùng hai ngón nhẹ nhàng gạt nước mắt của cô.“Cho nên, tuy rằng đã muộn mất sáu năm, nhưng bé con, anh tha thứ cho em, đừng khóc nữa.” Cô chỉ biết khóc, nói không ra lời. “Còn nữa, xin lỗi. Anh chưa từng nghe ý kiến của em đã quyết định tất cả cho em, vì vậy, bây giờ anh muốn nghiêm túc hỏi em một câu… bé con, em muốn gì? Chỉ cần em nói ra, anh sẽ đáp ứng.” “Em, em……” Cô muốn cái gì, cô có thể nói sao? Cô còn có thể nói sao? Anh dường như hiểu được sự khó xử của cô, từng chữ nói:“em có biết, anh nói với con điều gì không? Anh nói, từ hôm nay trở đi, ba ba sẽ ở bên cạnh mẹ, sẽ không để mẹ cô đơn khóc lóc, con không cần lo lắng cho mẹ nữa. bé con, vẫn không nói nên lời sao? Vậy để cho anh quyết định giúp em một lần … quay lại với anh, được không? Nắm chặt tay anh, đừng dễ dàng nói tạm biệt.” “Em…… Không thể…… Anh biết không…… Em không thể……” Anh cúi đầu, hôn môi cô. “Không thể cũng không sao, nếu em vẫn chỉ muốn là tình một đêm, vậy thì cứ là tình một đêm đi, sau khi em xuất viện, muốn mấy đêm cũng được, chỉ cần em ở bên anh là tốt rồi.” Nếu cô nhẫn tâm chỉ muốn anh là đối tượng tình một đêm. “Em không có ý đó!” Sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích:“Bác sĩ không nói cho anh sao? Em không thể sinh con nữa, cho nên……” “Cái này quan trọng sao? Thứ nhất, anh cũng không phải con một, trong nhà không có áp lực, không sinh cũng sẽ không có ai nói gì cả; Thứ hai, chúng ta có Tiểu Tinh, nó là một đứa con rất hiếu thuận, như vậy còn chưa đủ sao?” “Nhưng mà…… Như vậy đối với anh không công bằng……” Anh vĩnh viễn cũng không được đứa con của chính mình. Cô đau lòng vì anh hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng. “Không có gì là không công bằng cả, chỉ cần em còn yêu anh, muốn ở lại bên anh, những cái khác, đều không quan trọng.” “Em rất yêu anh, luôn luôn yêu anh!” Cô không do dự nữa, vội vàng mà kiên định nói. “Anh biết.” Anh ôn nhu cười, vươn tay về phía cô.“Trở về, được không?” Lần này, cô không chần chờ nữa, kiên định đặt tay vào lòng bàn tay anh, để cho anh nắm chặt. “Bé con, em muốn về nhà, đúng không?” Anh giống như đang trầm tư gì đó, hỏi nhỏ. Cô lắc đầu.“Anh ở đâu, em ở đó.” “Anh biết em không phù hợp với cuộc sống thành thị, bước đi nặng nề, áp lực cạnh tranh…… Hoàn cảnh như vậy không hợp với tính cách giản dị của em, anh nghĩ qua, nếu em muốn về Vân Lâm, vậy chúng ta trở về.” “Nhưng công việc của anh……” Ở nơi nông thôn đó, rất ủy khuất cho anh. “Cho tới nay, mục tiêu cố gắng của anh, không phải để có thành tựu đặc biệt hơn người nào cả, chỉ là muốn cho em một chỗ dựa ấm áp yên tĩnh nhất mà thôi, cho nên, đừng lo lắng cho anh, anh đến làm việc ở bệnh viện nào cũng có thể sinh tồn, chỉ cần em nghĩ xem thế nào là tốt nhất cho mình, chờ em suy nghĩ kỹ, anh có thể chuyển công tác.” “Em…… Nhớ nhà……” Cô rốt cục cũng thổ lộ tiếng lòng. “Được, chúng ta về nhà nào.” Nắm tay cô thật chặt.“Kỳ thực, em đã sai rồi, vinh quang của anh, kiêu ngạo của anh, mục tiêu và tâm huyết cả đời của anh, không ở hai tay này, mà là hai tay phía dưới của người này, em hiểu không, bé con?” Cho nên ngày nào đó, khi cô nắm chặt anh rơi nước mắt, vì anh mà thương cảm lo lắng, anh ngước lại sẽ thấy yên lòng, bởi vì cái quan trọng nhất, đã nằm trong bàn tay anh.

Đến trang:

;

Truyện Teen

Đọc Truyện - Đừng Nói lời tạm Biệt

Trang chủ
U-ON - 2