watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Chúng Ta Ly Hôn Đi
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 25/11/13 11:21:57
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 347 Views

một tuần thì tổ chức lễ cưới.

Cả hai bên gia đình đều hy vọng La Vũ Tịnh có thể tĩnh dưỡng tốt, nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai vợ trồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc sống mới cưới.

Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ Tề cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Tề Kiếm Vân kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia, lập nghiệp, bọn họ có thể buống thả trách nhiệm cùng nhau du sươn ngoạn thủy.

“Chào mừng tiên sinh và phu nhân đã về nhà” người quản gia mới của gia đình, họ Ông, cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Tề, một người tận tụy và tốt bụng.

Tề Kiếm Vân đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc này anh chính là chủ cái nhà này, lời nói của anh chính là thánh chỉ, mà vợ anh chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi.

La Vũ Tịnh nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm lại có điểm chờ mong.

Cô đã kết hôn, chồng cô là Tề Kiếm Vân, co của bọn họ cũng sắp ra đời, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.

“Phu nhân, đồ đạc của cô đã thu xếp xong rồi” Mấy người giúp việc đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho cô vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này lại không có gì của đàn ông?

Có điều mấy người giúp việc gọi cô là “phu nhân”, chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng?

Đó là đêm động phòng hoa chúc, Tề Kiếm Vân sau khi thực hiện quyền lợi làm chồng với vợ mình, sau đó bước xuống giường, đi đến phòng ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi ngủ.

Anh đối với mình rất thành thực. Anh có bản năng của một người đàn ông bình thường, anh thích thân thể cô, nhưng tuyệt đối ghét lòng dạ cô, thế nên sau khi xong chuyện anh liền rời đi không them nhìn lại, tất cả lời nói đều là dư thừa.

La Vũ Tịnh nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cô không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.

Cô có đủ ấm áp để tan chảy anh sao? Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Kiếm Vân sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn tám giờ thì xuất phát đến “Tập đoàn ngân hàng Kình Vũ”, tám rưỡi ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc.

Cuộc sống của anh sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, anh nghĩ điều này thật rõ rang, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiêm, anh đã hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng anh phải trả giá thêm gì nữa.

La Vũ Tịnh quả nhiên là người phụ nữ không thể khinh thường, ngoài mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua kinh nghiệm lần này, anh sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cô càng xa càng tốt.

Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất. (anh đúng là đồ khốn mà).

Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống La Vũ Tịnh được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được.

Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất. (anh đúng là đồ khốn mà).

Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống La Vũ Tịnh được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được.

Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp dụng trên người đôi vợ chồng này.

Thời gian mà La Vũ Tịnh nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy anh xuất hiện trong phòng của cô. Cô rất muốn nói chuyện với anh, muốn thâm nhập nội tâm của anh, nhưng anh chỉ là chuyện anh muốn làm, đến nửa câu cũng không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay.

Thẳng một mạch đến lúc cô mang thai sáu tháng, anh vì suy nghĩ cho đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh của ngăn cách còn dài hơn cả dải ngân hà.

Mỗi lần La Vũ Tịnh đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia và lái xe đi cùng, thái độ của Tề Kiếm Vân đúng như anh đã nói, sẽ không đánh cô, không mắng cô nhưng là sẽ không yêu cô, thương cô.

Cô cũng biết cô không có gì để mà oán giận, đây là con đường của cô, cho dù cô có nói với cha mẹ thì nọ cũng sẽ nói, hôn nhân có thể chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì chứ.

Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cô, cứ hai ba ngày lại qua thăm cô , còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con, nhà họ Tề đến giờ đều là đơn truyền, rất mong con cháu đầy nhà.

Ngẫu nhiên một hôm chỉ có mộ mính mẹ chồng qua chơi, hai người phụ nữ cùng nhau nói chuyện.

“Kiếm Vân đối xử với con có tốt không?” ngoài quan tâm đên cháu ra, Diệp Đình Linh cũng quan tâm đến con dâu.

“Anh ấy… công việc rất bận rộn” La Vũ Tịnh không đành lòng nói ra thực tế, thật ra cô tĩnh mịnh muốn chết.

“Thực sự là thế à” Diệp Đình Linh với việc này cũng khá rõ ràng, cũng không giải thích được. “Thật không hiểu nó đang làm cái gì nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận vui vẻ”.

Đối với nghi vấn của bà, La Vũ Tịnh chỉ có thể cười khổ, có trời mới biêt phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cô mới có khả năng khiến cho Tề Kiếm Vân để ý đến sự tồn tại của mình.

Diệp Đình Linh nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói “không sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên ở nhà hơn”.

“Vâng”, La Vũ Tịnh xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy vọng của cô đều đặt vào đứa bé này, nói cô ngu xuẩn cũng vậy, điên rồ cũng vậy. Cô chỉ âm thầm chờ mong, chồng cô sẽ vì vậy mà thay đổi, sẽ yêu cô cùng với đứa con bé bỏng của họ.
Chúng Ta Ly Hôn Đi - Chương 03
(1)

Vào cái buổi sáng Tề Khắc Hiên được sinh ra, cha đứa bé rốt cuộc cũng có mặt.

Sau hơn mười ba tiếng bị cơn đau đẻ dày vò, bác sĩ quyết định cho La Vũ Tịnh mổ sinh, đứa bé rút cuộc cũng an toàn ra đời. Nhìn thấy đứa con mà mình sinh ra, cô chỉ biêt khóc, khóc vì vui sướng.

Tề Kiếm Vân lại giống như không nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ lo nói chuyện cùng con: “Con tên là Tề Khắc Hiên, sau này là người thừa kế của ta, con phải thật thông minh, thật tài giỏi, từ nay trở đi cha sẽ dùng phương thức của cha để giáo dục con”.

La Vũ Tịnh có một dự cảm không tốt, trong mắt chồng chỉ nhìn thấy mỗi con, người mẹ như cô không có một chút vị trí nào sao.

“Anh để em ôm con một lát…” cô vươn tay, định chạm vào đứa bé.

“Cô mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi” Tề Kiếm vân bế con, xoay người đi đến phòng trẻ sơ sinh.

Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nước mắt vui sướng của cô chuyển thành nước mắt đau khổ, sầu não. Cô rút cuộc cũng đã hiểu được, chồng mình sẽ không vì đứa con mà yêu thương cô, tất cả chỉ là giấc mơ của cô, giấc mộng xa vời.

Vài ngày sau, La Vũ Tịnh xuất viện, phát hiện chồng mình mời về hai người bảo mẫu. Ngoài mặt thì nói là để cho cô khỏi phải vất vả, bởi vì khi sinh con cô đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Trên thực tế là tước đoạt quyền làm mẹ của La Vũ Tịnh. (Thằng này không phải người mà !!!!)

Đúng vậy, La Vũ Tịnh muốn được ôm con chăm con, nhưng người bảo mẫu lo lắng không giữ được công việc của mình, nào là tắm rửa, thay tã tất cả xong xuôi mới đem thiên sứ bé nhỏ đến cho cô.

Không có cơ hội để làm cái gì đó cho con, cô giống như một vị phu nhân nhàn rỗi, là bắt buộc nhàn rỗi.

Một đêm của ba tháng sau đó, Tề Kiếm Vân lại lần nữa đi vào phòng của cô, bật duy nhất một bóng đèn sáng mờ ảo, không nói một câu, cởi bỏ áo ngủ của cô.

Đã lâu không ôm phụ nữ, dục vọng sớm đã mau chóng chật ních rồi, nhưng trong quá trình hoan ái rút cuộc anh cũng yên lặng mà làm, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc là hơi chút lộ ra trào dâng của anh.

Kỳ thật anh hoàn toàn có thể đi ra ngoài tìm một người tình nhân, thậm chí là vài người cũng được, nhưng không hiểu tại sao anh rất lười ra ngoài phát triển, phụ nữ đều là những sinh vật có tâm tư phức tạp, anh đã chọc phải một lần kết hôn, chẳng lẽ còn muốn lần thứ hai?

Nếu an him lặng khiến người ta không thể hít thở nổi, thì cô lại có thói quen cắn môi dưới. Nếu khoái cảm ngẫu nhiên đến quá mãnh liệt thì mới phát ra một tiếng thở gấp.

Cô không dám thừa nhận với anh cũng như với chính bản thân mình, cho dù những lúc thế này không hề kết hợp với những lời nói ngon ngọt, nhưng cũng làm cô tim đập không thôi. Mỗi lần nghe tiếng bước chân anh đến gần, cô lại giống như cô gái của năm đó, trong lòng ngượng ngùng chờ mong.

Cuối cùng cô cúi đầu mở miệng nói: “Em muốn tự mình chăm sóc Khắc Hiên, có được không?”.

“Cô tự chăm sóc bản thân mình là đủ rồi” anh ngồi dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời đi, không cho mình có thời gian mà lưu luyến nơi này.

Nhìn theo bóng dáng mơ hồ của anh, cô rút cuộc hiểu được thế nào là “mẫu lấy tử vì quý” (Không hiểu nghĩa của câu này lắm), không thể áp dụng trên người anh được, hoạc là anh không muốn mở cửa trái tim mình, là anh cố ý trả thù cô.

Ban ngày ngoài mặt thì hòa bình, đêm đến thì lại mãnh liệt, đó là nỗi phật phồng trong lòng cô, đi từ thất vọng cho đến tuyệt vọng.

Tề Kiếm Vân cố ý không muốn một lần nữa sinh thêm con, mỗi lần chính mình đều sử dụng biện pháp an toàn coi như “một lần bị rắn cắn mười năm chưa hết sợ”. Trong lòng thầm nghĩ không nên bảo cô uống thuốc tránh thai, tránh để mình lại bị trúng kế của cô một lần nữa.

Sức mạnh của La Vũ Tịnh cứ từng giọt từng giọt bị hút cạn, trước cô vì yêu mà hạ quyết tâm, giờ chỉ mang lại kết quả là sự lạnh lẽo.

Quả nhiên tình yêu là không thể miễn cưỡng, mà nay cô chuyển hướng cho con mong có tình thân an ủi.

(2)

Sau khi Tề Khắc Hiên được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả thời gian mà cô có thể ở với con.

Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu.

Yêu cầu của Tề Kiếm Vân đối với con vô cùng cao, chương trình học mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày La Vũ Tịnh vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.

Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của La Vũ Tịnh chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.

Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, trừ bỏ gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi xuống.

Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Tề Kiếm Vân lại nói với cô những lời vô nhân tính :”Cô có lẽ trước kia vì sự tồn tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được”. (Thằng này là cầm thú không phải là người)

Toàn thân cô bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cô yêu cái người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai yêu.

Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương cô…

“Vũ Tinh, đây không phải Vũ Tịnh sao?” một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.

“Cô là…” La Vũ Tịnh xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện giống như đã từng quen biết.

Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Bảo Hủy Hân ngoài đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn không vui, không biết vì sao mà sống.

“Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba của cậu đây”.

La Vũ Tịnh mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. “Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay được”. Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là cô bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?

“Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày nào”, Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái.

Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng La Vũ Tịnh cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.

Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm rả.

Đối với La Vũ Tịnh mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng, nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc nào cô thử lớn tiếng với Tề Kiếm Vân, sợ rằng anh sợ cô thần kinh có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên?

Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, cô tự cảm thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? Vì để được cùng ở một chỗ với Tề Kiếm Vân cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình, đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.

“Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi…” Hủy bảo hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cô rất thích nghe các loại chuyện cũ.

“Tớ, tớ hiện tại…” La Vũ Tịnh cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu. Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô.

(3) Mà Hủy Bảo Hân nghe đến kinh ngạc, suy nghĩ rồi cho một cái bình luận: “Ly hôn đi! Còn có cái gì không bỏ xuống được nữa sao?”

Ly hôn đi, ly hôn đi! những lời này trong đầu La Vũ Tịnh, như tiêng chuông vang vẳng, làm cô rung động á khẩu không trả lời được.

“Nhưng mà tớ, tớ còn đứa con…” cô đưa ra cái lý do tương đối đương nhiên, không khỏi có điểm đau lòng, tuy nói là con cô nhưng

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Chúng Ta Ly Hôn Đi

Trang chủ
U-ON - 3