Đọc Truyện Teen,A Love Story Of Teen (Đã Full)
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 22:05 |
n bị bữa sáng, hiện đang ngồi đọc báo trên bộ salon. Vừa nhấp một ngụm 7up, lão vừa lật sang trang 2, một cái tít to đùng đập vào mắt lão “Nữ Hòang Điện Ảnh Lee Son Jin sắp trở thành mẹ chồng”. Lão hai mém phun hết hụm nước. Lão vội dán mắt vào đọc từng chữ trên trang báo.
“Gần đây, tin đồn về việc Lee Son Jin chuẩn bị có con dâu đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên một số mặt báo điện tử và các trang web tại Hàn Quốc. Và để xác minh chuyện này, ngày hôm qua, tờ KoreaToday đã có một cuộc phỏng vấn nhanh với nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc Lee Son Jin”....”Nữ hoàng đã trả lời rất thẳng thắn rằng con trai bà đang yêu một người con gái Việt Nam”....”Và thật bất ngờ, cô gái đó lại chính là con gái cưng của Chủ tịch Tập đoàn địa ốc SunWEST- một tập đòan khá danh tiếng và có thế lực trên thương trường TG”....
Vừa lúc đó, nó bước từ trên lầu xuống. Mới ngủ dậy nên mặt còn ngái ngủ thấy rõ.
_Anh hai, ba đâu?- Nó gãi đầu.
Lão Quân vội nhét tờ báo sau lưng, không thể để nó thấy, nó sẽ sốc mất.
_À...Ba đi làm sớm rồi....
Thấy ông anh hai đang giấu giấu giếm giếm cái gì đó sau lưng, nó buột miệng:
_Cái gì sau lưng anh zậy?
_Đâu có gì!- Lão Quân chối.
_Rõ ràng là có!...-Nó khăng khăng- Nếu không thì sao bản mặt anh lại lấm la lấm lét như ăn trộm thế kia?
_Mắt mày bị jie zậy? Mặt tao vẫn bình thường mà....-Lão hai kiên quyết gạt phăng.
Nó chống nạnh một bên, cười ranh ma:
_Nhẹ nhàng không chịu, muốn dùng vũ lực phải hok? Rượu mời hok uống mà đòi uống rượu phạt.....
Nói rồi nó lao vào....cái lưng anh nó, cố giật lấy giật để cái vật từ trên tay anh nó mà nó vẫn chưa biết là cái jie. Nhưng sức anh nó cũng trâu lắm, lão quyết “kháng cự” cho tới cùng, không để nó có cơ hồi chạm vào tờ báo.
Thấy tình hình không ổn, nó bèn giở chiêu khác. Đột nhiên, nó dừng lại sau một hồi tranh tài quyết liệt và nhìn ra cổng, reo lớn, mặt hớn hở:
_Chị Tuyết! Sao lâu quá chị hok tới chơi?
Lão Quân nghe đến tên “Tuyết” là y rằng, lão nhổm người lên, ngó ra ngoài, giọng phấn khích:
_Tuyết, em đến sao không.....
Nó thừa cơ hội anh nó không để ý, liền nhảy bổ zô vồ lấy cái vật mà anh nó quyết “ém” cho bằng được. Ra là một tờ báo.
Lão Quân vừa kịp định thần sau khi bị con em tinh quái đánh bại.
_Mày.....
Nó xoay tờ báo lại cho đúng chiều, khịt mũi:
_Để xem, có tin tức jie động trời mà anh lại....
Nó nín bặt bất thình lình. Vì mắt nó vừa lia qua dòng chữ tiêu đề bài báo quái ác ấy. Trạng thái của nó bây giờ giống hệt anh nó hồi nãy.
Mất thêm vài giây để mắt nó lướt qua mấy ý chính của tờ báo. Rồi nó ngồi sụp xuống ghế, tờ báo rơi xuống.
Sốc. Nó sốc đến mức chẳng nói được gì. Tai nó ù đi, đầu ong ong. Vậy là mẹ Shin đã chính thức thừa nhận nó cùng vị trí “con dâu” với giới truyền thông. Mà nhân vật chính là nó thì chả biết gì cho tới khi đọc tờ báo này. Còn ba nó thì chắc chắn đã biết chuyện này từ trước.
Đầu óc trống rỗng. Không hiểu được....tại sao mẹ Shin lại làm như vậy? Tại sao ba nó lại nhẫn tâm đến thế?
Nghe thấy tiếng lạo Quân gọi nó nhưng nó chả màng đáp lại....nó hok muốn làm jie bây giờ cả.
---------------------
Bệnh viên, nơi mẹ Thường Khánh đang nằm.
Hôm nay là ngày nghỉ, rốt cuộc thì một doanh nhân tài ba, một Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị bận bịu cũng trích ra được một ít thời gia từ quỹ thời gian vàng ngọc của mình để đến thăm vợ.
Căn phòng bà Yến đang nằm dưỡng bệnh là một phòng cao cấp của BV với đầy đủ tiện nghi như ở khách sạn.
Trong phòng,bà Yến đang nằm trên giường, mặt trắng bệch, môi khô rang, ánh mắt luôn nhìn về phía xa xăm. Tay trái bà được truyền nuớc biển.
Thường Khánh đang ngồi túc trực cạnh mẹ.
Ông Duy ngồi phía cuối giường. Dửng dưng.
_Thường Khánh...- Bà Yến bỗng cất giọng yếu ớt, với lấy tay anh chàng.
Anh chàng vội nắm lấy bàn tay lạnh giá của mẹ. Bà Yến cười, nụ cười khô khan, tiếp:
_Mấy hôm nằm dưỡng bệnh ở đây, mẹ đã suy nghĩ về bệnh tình của mình....-Ngừng một lát, khóe mắt bà bắt đầu cay cay- Mẹ biết mình không còn được sống bao lâu nữa...
( Waphay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ)
_Mẹ...-Thường Khánh lên tiếng, định ngăn lời nói của bà.
_Để cho mẹ nói hết...-Bà Yến ngắt lời anh chàng- Mẹ biết...ai mắc bệnh này mà bị tái phát thì đều khó sống nổi....Nhưng mẹ không muốn ra đi như thế này...mẹ còn quá nhiều điều chưa thực hiện được.....Nhất là chuyện của con....-Bà siết chặt lấy tay Thường Khánh, tiếp- Trước khi chết, mẹ muốn được tận mắt chứng kiến lễ thành hôn của con và Hy Vân...có được không?
Thường Khánh nghe như sét đánh ngang tai.
Trời ạ, phải làm sao đây? Thường Khánh không hề yêu Hy Vân, nhưng từ lâu bà Yến đã thầm xem Hy Vân là con dâu rồi...Bây giờ, bệnh tình của mẹ anh chàng như thế này, nếu anh chàng quyết tâm không đồng ý hôn ước đó, chăng khác nào....anh chàng đang tâm để mẹ mình chết mà không nhắm mắt.
Đầu óc Thường Khánh đang rối bời vì không biết tính làm sao thì bà Yến tiếp tục lập lại câu hỏi:
_Có được không con?
Là con, Thường Khánh không thể bất hiếu cãi lời mẹ vào lúc này. Bất đắc dĩ, anh chàng gật đầu, mỉm cười nhưng trong lòng buốt nhói:
_Dạ được, con sẽ kết hôn với Hy Vân...Mẹ yên tâm...
_Cảm ơn con-Bà Yến cười mãn nguyện, rồi tiếp- Thật ra, hồi còn khỏe, mẹ và một người bạn có đi coi ngày cho con rồi...Ngày 2 tháng sau là hợp nhất cho hai đứa đính hôn đó...Con bảo nó rồi hai đưa chuẩn bị đi...
Phía sau, ông Duy cũng đang khấp khởi mừng thầm. Điều khiển Thường Khánh được lần này, thì chắc chắn sẽ còn có được những lần sau. “Rốt cuộc”- Ông nghĩ thầm “Điểm yếu của thằng bé ương bướng này chính là mẹ nó...”
------------------------------
Mấy hôm nay. Nó như một con câm, không nói không rằng. Một con bé vốn năng động, hoạt bát như nó, vậy mà bây giờ, mặt lúc nào cũng như cái bánh bao, hết ăn rồi ngủ, hết nằm rồi lại đi ra vườn... Cứ luẩn quẩn wanh nhà thế cho đến hết ngày....
Ba nó tuy xót con lắm, nhưng vì chuyện “đại sự”, ông đành tạm thời hy sinh hạnh phúc của nó.
Kể từ hôm nó bị cấm vận nào là điện thoại, rồi internet,....Cứ lần nào ra khỏi nhà, đi mua đồ hay đi học thêm, nó cũng được đưa bằng xe hơi, có vệ sĩ theo sau. Riết rồi nó chẳng muốn đi đâu. Vì đi đâu, người ta cũng hiếu kì đổ con mắt nhìn theo nó, với hai ông vệ sĩ lù lù đi sau. Hòan toàn mất tự do. Vào lớp, cứ nói chuyện với mấy thằng con trai là 2 ông vệ sĩ lại nhìn nó chặm chặp, khó chịu lắm cơ. Nhưng nó chả làm gì được. Chỗ học thêm mà nó học chung với Thường Khánh, ba nó cũng đã cho nó nghỉ và đăng kí chỗ học khác. Nói chung là cách li toàn tập với anh chàng.
Suýt nữa là ba nó mướn gia sư về nhà kèm riêng rồi, nó năn nỉ dữ lắm mới được đi học thêm như bình thường.
Nếu không học lớp hè tăng cường, thì chắc cả tháng nay nó cũng không được gặp Thường Khánh....
Một buổi tối. Nó ngồi một mình trên sân thượng. Trời đêm nay nhiều sao quá. Lâu rồi nó không lên đây ngắm sao...
Gío thổi nhè nhẹ, mơn trớn da thịt nó. Nó khẽ rùng mình. Lòng nó đang rối bời vì không biết tính sao....Hôm nay là ngày 17 rồi, cuối tháng này, nó phải bay qua Hàn để chuẩn bị đính hôn với Shin. Chết mất!
Mà không biết giờ này hắn đang làm gì nữa....Nó đâu biết rằng, hắn cũng đang vướng phải một đống chuyện rối nùi như mới bòng bong, không có lối thoát...
_Thùy Anh....-Gịong ba nó phía sau lưng
Nó giật mình quay lại.
_Ba...
Ông Nghĩa bước lại, ngồi xuống bên cạnh nó, lên tiếng:
_Cả tuần rồi, con không nói một lời nào, ba lo lắm....
Nó cười chua chát:
_Con không sao đâu ba, con sẽ cố gắng mạnh khỏe cho đến khi lễ đính hôn diễn ra. Con không để ba thất vọng về con đâu....
Ông Nghĩa nhìn nó, đôi mắt đượm buồn:
_Ba xin lỗi...Nhưng vì hạnh phúc lâu dài của con, ba đành phải làm như thế....
_Hạnh phúc của con ư?- Nó ngắt lời ba mình- Nếu vậy thì, thật là lạ vì con không hề cảm thấy hạnh phúc.
Nó ráng cầm nước mắt khi nói đến đó.
_Đó là bây giờ thôi...-Gịong ba nó lại vang lên, đều đều- Sau này, khi con quen rồi, mọi chuyện sẽ khác....
Nó cố cười, nụ cười không đúng nghĩa:
_Con cũng hy vọng là vậy, vì dù jie bây giờ, con cũng không còn đường thoát. Chỉ là....- Nó ngước lên nhìn bầu trời đầy sao- Chỉ là, con cảm thấy có lỗi vì đã không thể mãi mãi ở bên tên ngốc ấy như đã hứa...
_Con đang nói về thằng bé Thường Khánh đó sao?- Ba nó chợt hỏi- Nó không xứng đáng để con nhắc đến như thế nữa đâu....
Nó nhìn ba nó khó hiểu.
_Chờ ba một chút!- Ba nó nói rồi đi nhanh vào nhà.
Một lát sau, ba nó trở lại với một tấm thiệp màu vàng nâu trên tay.
_Thằng nhóc đó sẽ đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn T.O.P vào ngày 2 tháng tới. Con chưa biết sao?
Nói rồi ba nó đưa tấm thiếp cho nó. Nó nhìn ba nó trân trân, nó vừa nghe lầm chăng....Không lẽ nào, Thường Khánh lại khuất phục nhanh đến thế?
Không thể nào....Hắn còn ương ngạnh và kiên trì hơn cả nó, hắn không đời nào quỵ ngã dễ dàng như vậy....
Nó run run mở tấm thiếp. Dòng chữ dát kim tuyến màu vàng đậm đập vào mắt nó. “Âu Thường Khánh~đính hôn cùng~Giang Hy Vân”
Nó cắn môi. Một tay vịn chặt vào thành ban công. Tuy rất sốc, nhưng nó không còn nước mắt để khóc nữa rồi....
Cả đêm hôm đó, nó không ngủ được. Suốt đêm, nó giương mắt nhìn lên trần nhà. Chuyện giữa hai đứa kết thúc thật rồi sao????? Nó không muốn tin...Quãng thời gian hai đứa từng có. Quãng đường hai đứa từng đi. Bao nhiêu thăng trầm sóng gió xảy ra, hai đứa vẫn nắm tay nhau...Vậy mà, đùng một cái....Tất cả vụt tan. Như một giấc mơ.
Bấy lâu nay, nó có thể dũng cảm đấu tranh như vậy, là vì có hắn tiếp sức, Tuy đã bị dồn đến bước đường cùng. Nó vẫn chưa thấy thật sự tuyệt vọng, vì nó biết, bên cạnh nó vẫn còn có hắn....Vậy mà.....
Mắt nó long lanh....
Bất chợt, những kỉ niệm ngày xưa ùa về. Lần đầu hai đứa gặp nhau. Những lần hai đứa đi chơi với nhau, những câu chuyện dở khóc dở cười....Tất cả hiện lên trong tâm trí nó...
Nó nhắm mắt như để xua đuổi những kí ức đó, nó không muốn mình mãi chìm đắm trong chuyện này nữa...Nó biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc thật rồi....Ngày Thường Khánh đính hôn với Hy Vân có lẽ cũng là ngày nó trở thành vị hôn thê chính thức của Shin....Mọi chuyện đã thật sự kết thúc.......
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó...Nóng hổi.
Violet Res.
Nhỏ Lam đang phụ mấy anh chị nhân viên dọn dẹp bàn ghế sau khi khách đã về hết. Từ hồi nó nghỉ làm đến giờ, việc càng chồng thêm việc. Lại không có ai dể nói chuyện => hơi bị buồn.
Con nhỏ vừa ngơi tay thì chuông điện thoại reo. Nó bắt máy mà không nhìn xem ai gọi:
_Alo^
_A...Mạnh Khoa hả?
<Ừ...Tui có cái này muốn nhờ bạn>
_Được thôi.
_Okie- Con nhỏ nhí nhắng đáp.
Con nhỏ vừa cúp máy, vừa tiếp tục bắt tay vào công việc thì điện thoại lại đổ chuông. Lần này là số điện thoại bàn nhà con bạn thân nhất của nhỏ- là nó chứ ai.
_Alo^
Nhỏ Lam trợn tròn, vội hỏi lại:
_Cái jie? Sân bay? Bồ đang nói gì vậy?
- Nó hạ giọng-
_Ừ...-Nhỏ Lam vội đáp, mà trong lòng chẳng hiểu mô tê chi.
<Ừa, zậy thuj, pp bồ>
_....
Cái jie vậy trời. Nhỏ Lam nhét điện thoại vào túi. Mấy hôm nay đi học, nó chẳng nói chẳng rằng, chẳng kể chuyện gì. Đùng một cái. Ngày mai gặp nhau ở sân bay. Bó tay thật!
Ban đầu, nhỏ Lam hơi giận nó, vì bạn bè mà nó lại giấu nhỏ chuyện thế này. Nhưng nhớ lại mấy tên vệ sĩ hay kè kè theo nó, con Lam lờ mờ hiểu ra... Một ngày thu lạnh lẽo tháng 8.
Buổi sáng.
Sân bay chộn rộn người qua kẻ lại. Người thì bịn rịn đưa tiễn, người thì hạnh phúc
mừng đón thân nhân. Nước mắt có, nụ cười có.
Nó mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài là chiếc áo da hàng hiệu, tóc để xõa tự nhiên, gương mặt vô cảm, bước vào sân bay. Kế bên là ba nó,lão Quân và nhỏ Lam. Có cả một người thân tín của mẹ Shin, do mẹ Shin sai qua đây để đón nó qua bển. Không có sự xuất hiện của Shin, anh chàng đã về nước trước hai ngày rồi
Theo sau là mấy người vệ sĩ xách vali cho nó.
Nó liếc nhìn đồng hồ. 8.30
9h máy bay sẽ cất cánh.
Đến nơi chiếc máy bay đang tọa lạc. Dòng người lũ lượt bước lên máy bay.
Chỉ còn nó và một số ít người nữa chưa lên.
_Thùy Anh!- Ba nó siết chặt tay nó- Con qua bên đó, phải tự biết chăm sóc cho mình đấy!
Ba nó sợ một cô tiểu thư được cưng được nâng như trứng, hứng như hoa như nó sẽ hok tự lập được.
_Con biết mà.....- Nó cười nhạt
Người đàn ông thân tín của bà Lee, mà ba nó hay gọi ông Park, lên tiếng, tiếng Việt hẳn hoi:
_Ông Trần cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư chu đáo.
Ba nó gật đầu, cười.
Kế đến là anh hai nó, lão bước lên, xoa đầu nó:
_Thùy Anh.....-Lão nhìn nó bằng đôi mắt thông cảm, mà không biết nói jie.
Nó gắng cười, để ông anh yên tâm.
_Em không sao đâu mà.
Ông Park nhìn đồng hồ rồi nói:
_Tới giờ rồi. Chúng tôi nên lên máy bay thôi, thưa tiểu thư.
Nó gật đầu. Con Lam bước đến bên nó, mắt con nhỏ long lanh như sắp khóc:
_Thùy Anh, mình không ngờ bồ lại bị như thế này....
Nó mỉm cười, trấn an con bạn:
_Mình còn cười được thì bồ không dc khóc.
_À….-Nhỏ Lam chợt nói- Thật ra, còn một chuyện, nhưng mà….đợi zụ này lắng xuống , mình sẽ cho bồ biết....
Nó nhìn nhỏ bạn, khó hiểu.
Ông Park bỗng cất tiếng sau khi sai mấy người vệ sĩ xách mấy cái vali lên máy bay:
_Chúng ta đi thôi tiểu thư!
Nó ôm nhỏ Lam như một hành động khi chia tay, nói nhỏ:
_Ba mình cho mình xài lại di động rồi, có jie gọi cho mình nhaz.
Không đợi nhỏ Lam trả lời, nó buông con nhỏ ra, bước lại anh nó và ba nó rồi ôm hai người. Ba nó nhìn nó, trìu mến:
_Mấy hôm nữa, ba và anh hai sẽ qua sau....
_Dạ....
Nó đáp rồi cùng ông Park bước lên máy bay, không quên vẫy tay chào mọi người.
Chiếc máy bay có nó ngồi ở trong bắt đầu chuyển động, nhanh dần, nhanh dần rồi lao vút đi trên đường băng....bỏ lại phía sau cảnh vật và hai hàng cây cứ thế trôi tuột dần....
Cũng như nó.
Bỏ lại phía sau những kí ức đang trôi tuột dần vào quá khứ.....
Bỏ lại phía sau: ..Hắn....
-----------------------------------------------
Hôm nay là ngày mẹ Thường Khánh xuất viện. Tuy vẫn còn khá yếu và mệt mỏi, nhưng “thần sắc” của bà có vẻ đã khá hơn nhiều.
Trong số những người đón bà Yến xuất viện, có cả Hy Vân- trên danh nghĩa là con dâu tương lai, chứ không còn là con gái của một người bạn nữa.
Chiều nay, ba Thường Khánh sẽ tổ chức họp báo công bố dự án mới của Tập đoàn, và cũng là để chính thức công nhận Hy Vân sẽ là con dâu.
Tất nhiên là Thường Khánh và Hy Vân sẽ đến dự. Có cả ông Luân, ba cuả cô ả, mới bay từ Đài Loan về nữa.
Vì bà Yến, Thường Khánh đã không còn phản kháng nữa.... Bây giờ anh chàng như con cá nằm trên thớt rồi. Nên ông Duy muốn làm jie mà chả được
“Gần đây, tin đồn về việc Lee Son Jin chuẩn bị có con dâu đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên một số mặt báo điện tử và các trang web tại Hàn Quốc. Và để xác minh chuyện này, ngày hôm qua, tờ KoreaToday đã có một cuộc phỏng vấn nhanh với nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc Lee Son Jin”....”Nữ hoàng đã trả lời rất thẳng thắn rằng con trai bà đang yêu một người con gái Việt Nam”....”Và thật bất ngờ, cô gái đó lại chính là con gái cưng của Chủ tịch Tập đoàn địa ốc SunWEST- một tập đòan khá danh tiếng và có thế lực trên thương trường TG”....
Vừa lúc đó, nó bước từ trên lầu xuống. Mới ngủ dậy nên mặt còn ngái ngủ thấy rõ.
_Anh hai, ba đâu?- Nó gãi đầu.
Lão Quân vội nhét tờ báo sau lưng, không thể để nó thấy, nó sẽ sốc mất.
_À...Ba đi làm sớm rồi....
Thấy ông anh hai đang giấu giấu giếm giếm cái gì đó sau lưng, nó buột miệng:
_Cái gì sau lưng anh zậy?
_Đâu có gì!- Lão Quân chối.
_Rõ ràng là có!...-Nó khăng khăng- Nếu không thì sao bản mặt anh lại lấm la lấm lét như ăn trộm thế kia?
_Mắt mày bị jie zậy? Mặt tao vẫn bình thường mà....-Lão hai kiên quyết gạt phăng.
Nó chống nạnh một bên, cười ranh ma:
_Nhẹ nhàng không chịu, muốn dùng vũ lực phải hok? Rượu mời hok uống mà đòi uống rượu phạt.....
Nói rồi nó lao vào....cái lưng anh nó, cố giật lấy giật để cái vật từ trên tay anh nó mà nó vẫn chưa biết là cái jie. Nhưng sức anh nó cũng trâu lắm, lão quyết “kháng cự” cho tới cùng, không để nó có cơ hồi chạm vào tờ báo.
Thấy tình hình không ổn, nó bèn giở chiêu khác. Đột nhiên, nó dừng lại sau một hồi tranh tài quyết liệt và nhìn ra cổng, reo lớn, mặt hớn hở:
_Chị Tuyết! Sao lâu quá chị hok tới chơi?
Lão Quân nghe đến tên “Tuyết” là y rằng, lão nhổm người lên, ngó ra ngoài, giọng phấn khích:
_Tuyết, em đến sao không.....
Nó thừa cơ hội anh nó không để ý, liền nhảy bổ zô vồ lấy cái vật mà anh nó quyết “ém” cho bằng được. Ra là một tờ báo.
Lão Quân vừa kịp định thần sau khi bị con em tinh quái đánh bại.
_Mày.....
Nó xoay tờ báo lại cho đúng chiều, khịt mũi:
_Để xem, có tin tức jie động trời mà anh lại....
Nó nín bặt bất thình lình. Vì mắt nó vừa lia qua dòng chữ tiêu đề bài báo quái ác ấy. Trạng thái của nó bây giờ giống hệt anh nó hồi nãy.
Mất thêm vài giây để mắt nó lướt qua mấy ý chính của tờ báo. Rồi nó ngồi sụp xuống ghế, tờ báo rơi xuống.
Sốc. Nó sốc đến mức chẳng nói được gì. Tai nó ù đi, đầu ong ong. Vậy là mẹ Shin đã chính thức thừa nhận nó cùng vị trí “con dâu” với giới truyền thông. Mà nhân vật chính là nó thì chả biết gì cho tới khi đọc tờ báo này. Còn ba nó thì chắc chắn đã biết chuyện này từ trước.
Đầu óc trống rỗng. Không hiểu được....tại sao mẹ Shin lại làm như vậy? Tại sao ba nó lại nhẫn tâm đến thế?
Nghe thấy tiếng lạo Quân gọi nó nhưng nó chả màng đáp lại....nó hok muốn làm jie bây giờ cả.
---------------------
Bệnh viên, nơi mẹ Thường Khánh đang nằm.
Hôm nay là ngày nghỉ, rốt cuộc thì một doanh nhân tài ba, một Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị bận bịu cũng trích ra được một ít thời gia từ quỹ thời gian vàng ngọc của mình để đến thăm vợ.
Căn phòng bà Yến đang nằm dưỡng bệnh là một phòng cao cấp của BV với đầy đủ tiện nghi như ở khách sạn.
Trong phòng,bà Yến đang nằm trên giường, mặt trắng bệch, môi khô rang, ánh mắt luôn nhìn về phía xa xăm. Tay trái bà được truyền nuớc biển.
Thường Khánh đang ngồi túc trực cạnh mẹ.
Ông Duy ngồi phía cuối giường. Dửng dưng.
_Thường Khánh...- Bà Yến bỗng cất giọng yếu ớt, với lấy tay anh chàng.
Anh chàng vội nắm lấy bàn tay lạnh giá của mẹ. Bà Yến cười, nụ cười khô khan, tiếp:
_Mấy hôm nằm dưỡng bệnh ở đây, mẹ đã suy nghĩ về bệnh tình của mình....-Ngừng một lát, khóe mắt bà bắt đầu cay cay- Mẹ biết mình không còn được sống bao lâu nữa...
( Waphay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ)
_Mẹ...-Thường Khánh lên tiếng, định ngăn lời nói của bà.
_Để cho mẹ nói hết...-Bà Yến ngắt lời anh chàng- Mẹ biết...ai mắc bệnh này mà bị tái phát thì đều khó sống nổi....Nhưng mẹ không muốn ra đi như thế này...mẹ còn quá nhiều điều chưa thực hiện được.....Nhất là chuyện của con....-Bà siết chặt lấy tay Thường Khánh, tiếp- Trước khi chết, mẹ muốn được tận mắt chứng kiến lễ thành hôn của con và Hy Vân...có được không?
Thường Khánh nghe như sét đánh ngang tai.
Trời ạ, phải làm sao đây? Thường Khánh không hề yêu Hy Vân, nhưng từ lâu bà Yến đã thầm xem Hy Vân là con dâu rồi...Bây giờ, bệnh tình của mẹ anh chàng như thế này, nếu anh chàng quyết tâm không đồng ý hôn ước đó, chăng khác nào....anh chàng đang tâm để mẹ mình chết mà không nhắm mắt.
Đầu óc Thường Khánh đang rối bời vì không biết tính làm sao thì bà Yến tiếp tục lập lại câu hỏi:
_Có được không con?
Là con, Thường Khánh không thể bất hiếu cãi lời mẹ vào lúc này. Bất đắc dĩ, anh chàng gật đầu, mỉm cười nhưng trong lòng buốt nhói:
_Dạ được, con sẽ kết hôn với Hy Vân...Mẹ yên tâm...
_Cảm ơn con-Bà Yến cười mãn nguyện, rồi tiếp- Thật ra, hồi còn khỏe, mẹ và một người bạn có đi coi ngày cho con rồi...Ngày 2 tháng sau là hợp nhất cho hai đứa đính hôn đó...Con bảo nó rồi hai đưa chuẩn bị đi...
Phía sau, ông Duy cũng đang khấp khởi mừng thầm. Điều khiển Thường Khánh được lần này, thì chắc chắn sẽ còn có được những lần sau. “Rốt cuộc”- Ông nghĩ thầm “Điểm yếu của thằng bé ương bướng này chính là mẹ nó...”
------------------------------
Mấy hôm nay. Nó như một con câm, không nói không rằng. Một con bé vốn năng động, hoạt bát như nó, vậy mà bây giờ, mặt lúc nào cũng như cái bánh bao, hết ăn rồi ngủ, hết nằm rồi lại đi ra vườn... Cứ luẩn quẩn wanh nhà thế cho đến hết ngày....
Ba nó tuy xót con lắm, nhưng vì chuyện “đại sự”, ông đành tạm thời hy sinh hạnh phúc của nó.
Kể từ hôm nó bị cấm vận nào là điện thoại, rồi internet,....Cứ lần nào ra khỏi nhà, đi mua đồ hay đi học thêm, nó cũng được đưa bằng xe hơi, có vệ sĩ theo sau. Riết rồi nó chẳng muốn đi đâu. Vì đi đâu, người ta cũng hiếu kì đổ con mắt nhìn theo nó, với hai ông vệ sĩ lù lù đi sau. Hòan toàn mất tự do. Vào lớp, cứ nói chuyện với mấy thằng con trai là 2 ông vệ sĩ lại nhìn nó chặm chặp, khó chịu lắm cơ. Nhưng nó chả làm gì được. Chỗ học thêm mà nó học chung với Thường Khánh, ba nó cũng đã cho nó nghỉ và đăng kí chỗ học khác. Nói chung là cách li toàn tập với anh chàng.
Suýt nữa là ba nó mướn gia sư về nhà kèm riêng rồi, nó năn nỉ dữ lắm mới được đi học thêm như bình thường.
Nếu không học lớp hè tăng cường, thì chắc cả tháng nay nó cũng không được gặp Thường Khánh....
Một buổi tối. Nó ngồi một mình trên sân thượng. Trời đêm nay nhiều sao quá. Lâu rồi nó không lên đây ngắm sao...
Gío thổi nhè nhẹ, mơn trớn da thịt nó. Nó khẽ rùng mình. Lòng nó đang rối bời vì không biết tính sao....Hôm nay là ngày 17 rồi, cuối tháng này, nó phải bay qua Hàn để chuẩn bị đính hôn với Shin. Chết mất!
Mà không biết giờ này hắn đang làm gì nữa....Nó đâu biết rằng, hắn cũng đang vướng phải một đống chuyện rối nùi như mới bòng bong, không có lối thoát...
_Thùy Anh....-Gịong ba nó phía sau lưng
Nó giật mình quay lại.
_Ba...
Ông Nghĩa bước lại, ngồi xuống bên cạnh nó, lên tiếng:
_Cả tuần rồi, con không nói một lời nào, ba lo lắm....
Nó cười chua chát:
_Con không sao đâu ba, con sẽ cố gắng mạnh khỏe cho đến khi lễ đính hôn diễn ra. Con không để ba thất vọng về con đâu....
Ông Nghĩa nhìn nó, đôi mắt đượm buồn:
_Ba xin lỗi...Nhưng vì hạnh phúc lâu dài của con, ba đành phải làm như thế....
_Hạnh phúc của con ư?- Nó ngắt lời ba mình- Nếu vậy thì, thật là lạ vì con không hề cảm thấy hạnh phúc.
Nó ráng cầm nước mắt khi nói đến đó.
_Đó là bây giờ thôi...-Gịong ba nó lại vang lên, đều đều- Sau này, khi con quen rồi, mọi chuyện sẽ khác....
Nó cố cười, nụ cười không đúng nghĩa:
_Con cũng hy vọng là vậy, vì dù jie bây giờ, con cũng không còn đường thoát. Chỉ là....- Nó ngước lên nhìn bầu trời đầy sao- Chỉ là, con cảm thấy có lỗi vì đã không thể mãi mãi ở bên tên ngốc ấy như đã hứa...
_Con đang nói về thằng bé Thường Khánh đó sao?- Ba nó chợt hỏi- Nó không xứng đáng để con nhắc đến như thế nữa đâu....
Nó nhìn ba nó khó hiểu.
_Chờ ba một chút!- Ba nó nói rồi đi nhanh vào nhà.
Một lát sau, ba nó trở lại với một tấm thiệp màu vàng nâu trên tay.
_Thằng nhóc đó sẽ đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn T.O.P vào ngày 2 tháng tới. Con chưa biết sao?
Nói rồi ba nó đưa tấm thiếp cho nó. Nó nhìn ba nó trân trân, nó vừa nghe lầm chăng....Không lẽ nào, Thường Khánh lại khuất phục nhanh đến thế?
Không thể nào....Hắn còn ương ngạnh và kiên trì hơn cả nó, hắn không đời nào quỵ ngã dễ dàng như vậy....
Nó run run mở tấm thiếp. Dòng chữ dát kim tuyến màu vàng đậm đập vào mắt nó. “Âu Thường Khánh~đính hôn cùng~Giang Hy Vân”
Nó cắn môi. Một tay vịn chặt vào thành ban công. Tuy rất sốc, nhưng nó không còn nước mắt để khóc nữa rồi....
Cả đêm hôm đó, nó không ngủ được. Suốt đêm, nó giương mắt nhìn lên trần nhà. Chuyện giữa hai đứa kết thúc thật rồi sao????? Nó không muốn tin...Quãng thời gian hai đứa từng có. Quãng đường hai đứa từng đi. Bao nhiêu thăng trầm sóng gió xảy ra, hai đứa vẫn nắm tay nhau...Vậy mà, đùng một cái....Tất cả vụt tan. Như một giấc mơ.
Bấy lâu nay, nó có thể dũng cảm đấu tranh như vậy, là vì có hắn tiếp sức, Tuy đã bị dồn đến bước đường cùng. Nó vẫn chưa thấy thật sự tuyệt vọng, vì nó biết, bên cạnh nó vẫn còn có hắn....Vậy mà.....
Mắt nó long lanh....
Bất chợt, những kỉ niệm ngày xưa ùa về. Lần đầu hai đứa gặp nhau. Những lần hai đứa đi chơi với nhau, những câu chuyện dở khóc dở cười....Tất cả hiện lên trong tâm trí nó...
Nó nhắm mắt như để xua đuổi những kí ức đó, nó không muốn mình mãi chìm đắm trong chuyện này nữa...Nó biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc thật rồi....Ngày Thường Khánh đính hôn với Hy Vân có lẽ cũng là ngày nó trở thành vị hôn thê chính thức của Shin....Mọi chuyện đã thật sự kết thúc.......
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó...Nóng hổi.
Violet Res.
Nhỏ Lam đang phụ mấy anh chị nhân viên dọn dẹp bàn ghế sau khi khách đã về hết. Từ hồi nó nghỉ làm đến giờ, việc càng chồng thêm việc. Lại không có ai dể nói chuyện => hơi bị buồn.
Con nhỏ vừa ngơi tay thì chuông điện thoại reo. Nó bắt máy mà không nhìn xem ai gọi:
_Alo^
_A...Mạnh Khoa hả?
<Ừ...Tui có cái này muốn nhờ bạn>
_Được thôi.
_Okie- Con nhỏ nhí nhắng đáp.
Con nhỏ vừa cúp máy, vừa tiếp tục bắt tay vào công việc thì điện thoại lại đổ chuông. Lần này là số điện thoại bàn nhà con bạn thân nhất của nhỏ- là nó chứ ai.
_Alo^
Nhỏ Lam trợn tròn, vội hỏi lại:
_Cái jie? Sân bay? Bồ đang nói gì vậy?
_Ừ...-Nhỏ Lam vội đáp, mà trong lòng chẳng hiểu mô tê chi.
<Ừa, zậy thuj, pp bồ>
_....
Cái jie vậy trời. Nhỏ Lam nhét điện thoại vào túi. Mấy hôm nay đi học, nó chẳng nói chẳng rằng, chẳng kể chuyện gì. Đùng một cái. Ngày mai gặp nhau ở sân bay. Bó tay thật!
Ban đầu, nhỏ Lam hơi giận nó, vì bạn bè mà nó lại giấu nhỏ chuyện thế này. Nhưng nhớ lại mấy tên vệ sĩ hay kè kè theo nó, con Lam lờ mờ hiểu ra... Một ngày thu lạnh lẽo tháng 8.
Buổi sáng.
Sân bay chộn rộn người qua kẻ lại. Người thì bịn rịn đưa tiễn, người thì hạnh phúc
mừng đón thân nhân. Nước mắt có, nụ cười có.
Nó mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài là chiếc áo da hàng hiệu, tóc để xõa tự nhiên, gương mặt vô cảm, bước vào sân bay. Kế bên là ba nó,lão Quân và nhỏ Lam. Có cả một người thân tín của mẹ Shin, do mẹ Shin sai qua đây để đón nó qua bển. Không có sự xuất hiện của Shin, anh chàng đã về nước trước hai ngày rồi
Theo sau là mấy người vệ sĩ xách vali cho nó.
Nó liếc nhìn đồng hồ. 8.30
9h máy bay sẽ cất cánh.
Đến nơi chiếc máy bay đang tọa lạc. Dòng người lũ lượt bước lên máy bay.
Chỉ còn nó và một số ít người nữa chưa lên.
_Thùy Anh!- Ba nó siết chặt tay nó- Con qua bên đó, phải tự biết chăm sóc cho mình đấy!
Ba nó sợ một cô tiểu thư được cưng được nâng như trứng, hứng như hoa như nó sẽ hok tự lập được.
_Con biết mà.....- Nó cười nhạt
Người đàn ông thân tín của bà Lee, mà ba nó hay gọi ông Park, lên tiếng, tiếng Việt hẳn hoi:
_Ông Trần cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư chu đáo.
Ba nó gật đầu, cười.
Kế đến là anh hai nó, lão bước lên, xoa đầu nó:
_Thùy Anh.....-Lão nhìn nó bằng đôi mắt thông cảm, mà không biết nói jie.
Nó gắng cười, để ông anh yên tâm.
_Em không sao đâu mà.
Ông Park nhìn đồng hồ rồi nói:
_Tới giờ rồi. Chúng tôi nên lên máy bay thôi, thưa tiểu thư.
Nó gật đầu. Con Lam bước đến bên nó, mắt con nhỏ long lanh như sắp khóc:
_Thùy Anh, mình không ngờ bồ lại bị như thế này....
Nó mỉm cười, trấn an con bạn:
_Mình còn cười được thì bồ không dc khóc.
_À….-Nhỏ Lam chợt nói- Thật ra, còn một chuyện, nhưng mà….đợi zụ này lắng xuống , mình sẽ cho bồ biết....
Nó nhìn nhỏ bạn, khó hiểu.
Ông Park bỗng cất tiếng sau khi sai mấy người vệ sĩ xách mấy cái vali lên máy bay:
_Chúng ta đi thôi tiểu thư!
Nó ôm nhỏ Lam như một hành động khi chia tay, nói nhỏ:
_Ba mình cho mình xài lại di động rồi, có jie gọi cho mình nhaz.
Không đợi nhỏ Lam trả lời, nó buông con nhỏ ra, bước lại anh nó và ba nó rồi ôm hai người. Ba nó nhìn nó, trìu mến:
_Mấy hôm nữa, ba và anh hai sẽ qua sau....
_Dạ....
Nó đáp rồi cùng ông Park bước lên máy bay, không quên vẫy tay chào mọi người.
Chiếc máy bay có nó ngồi ở trong bắt đầu chuyển động, nhanh dần, nhanh dần rồi lao vút đi trên đường băng....bỏ lại phía sau cảnh vật và hai hàng cây cứ thế trôi tuột dần....
Cũng như nó.
Bỏ lại phía sau những kí ức đang trôi tuột dần vào quá khứ.....
Bỏ lại phía sau: ..Hắn....
-----------------------------------------------
Hôm nay là ngày mẹ Thường Khánh xuất viện. Tuy vẫn còn khá yếu và mệt mỏi, nhưng “thần sắc” của bà có vẻ đã khá hơn nhiều.
Trong số những người đón bà Yến xuất viện, có cả Hy Vân- trên danh nghĩa là con dâu tương lai, chứ không còn là con gái của một người bạn nữa.
Chiều nay, ba Thường Khánh sẽ tổ chức họp báo công bố dự án mới của Tập đoàn, và cũng là để chính thức công nhận Hy Vân sẽ là con dâu.
Tất nhiên là Thường Khánh và Hy Vân sẽ đến dự. Có cả ông Luân, ba cuả cô ả, mới bay từ Đài Loan về nữa.
Vì bà Yến, Thường Khánh đã không còn phản kháng nữa.... Bây giờ anh chàng như con cá nằm trên thớt rồi. Nên ông Duy muốn làm jie mà chả được
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 496[ 4129 ngày trước - Xem: ]