Truyện Teen,Tình yêu bang chủ full
![]() | ![]() ![]() |
ể quên được điều đó! Còn cô ta là con gái của cảnh sát trưởng! Anh nghĩ hai người có thể sao?
*Bu* Chỉ cần yêu nhau thì không có gì là không thể!
*Ariel* Anh ngây thơ quá! Gui là một cô gái ngây thơ, kém hiểu biết về cuộc đời, anh nghĩ khi yêu anh, cô sẽ như thế nào? Rồi những kẻ thù của anh liệu có thể tha cho người mà anh yêu hay không?Anh không thấy một ví dụ điển hình là cha mẹ của Bang chủ Calvin, Họ đã bị giết hại thế nào, anh còn nhớ chứ?
Những lời của Ariel nhưng khắc sâu vào tận đáy lòng, tim anh chợt quặng đau khi nghĩ đến người mẹ của mình và những người thân thuộc đã ra đi...Chân Bu chợt chùn lại, lý trí và tình cảm như đang giày vò anh... -" Gui à! Anh thà để em suốt đời hiểu lầm anh , còn hơn là nhìn thấy em phải chết! "
Mùa đông của hai năm về trứơc dường như quá dài và lạnh buốt hơn bao giờ hết, nó đã chôn chặt một tình yêu vốn dĩ rất đẹp vào trong hố tuyết...Một tháng trôi qua, Gui vẫn chờ đợi lời giải thích từ anh, hay đơn giản chỉ là một cái ôm dịu đi sự hiểu lầm của hai người, nhưng không...Trong nỗi khổ đau tuyệt vọng, Gui đã đưa ra quyết định mà khó khăn lắm con bé mới có thể nói ra:
-Alô Ba, là con đây! Con đã quyết định rồi! tuần sau con sẽ đến quê hương của mẹ-Nhật Bản để du học!
Bầu trời hôm đó bỗng trong xanh hơn bao giờ hết, một cuộc sống mới đã bắt đầu với con bé, và cả Bu-sự thay đổi đột ngột của anh như để che giấu vết thương lòng...cả tình cảm của chính bản thân mình...
"Trốn tránh tình cảm của mình...
Liệu quyết định này có phải là đúng đắn?"
Cảm giác của một con người...
Đôi khi mờ ảo hư vô...
Nhưng đôi lúc đó lại chính là sự thật...
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Những giọt mưa từ trên bầu trời bắt đầu giăng xuống mặt đường, một cơn mưa rào giữa mùa hè...Tại trạm xe buýt...
.
*Satomi-than thở* Thời cứ mưa thế này thì phải làm sao đây?
Chỉ còn vài phút nữa là vào học rồi? Mình sẽ trễ mất thôi! Lại chẳng gọi cho Gui được nữa...Grừ...[Gui có tật hay bỏ quên điện thoại ở nhà, gen di truyền giống Jiro đấy ^__^">.
Nó nhìn trời mưa một cách buồn bã, rồi lại thầm trách hắn:
*Satomi* Cũng tại tên tảng băng đó cả! Người đâu mà...
- Tôi có diễm phúc được chở cô đi học không, thưa công chúa?-chưa kịp để nó dứt lời, một anh chàng từ đâu chạy đến, nhẹ nhàng tháo chiếc mũ bảo hiểm màu xanh xuống, nở một nụ cười đáng yêu-đó chính là Jiro.
*Satomi-ngạc nhiên* Anh Jiro? Sao anh lại ở đây? chẳng phải ban nãy anh đã đi học rồi hay sao?
*Jiro-cười* Vì anh linh cảm rằng có ai đó đang cần sự giúp đỡ của anh!
Đôi mắt của Jiro như dán chặt vào nó, cứ như muốn nói rằng "Người đó là em" vậy.
*Satomi-cảm động* Anh!
*Jiro-đỏ mặt* Lên xe nào! Nếu không chúng ta sẽ muộn thật đó! (quay mặt đi)
*Satomi* Vâng ạ!
Nó lí nhí lấy chiếc cặp rồi chạy đến chiếc xe của anh, trên miệng vẫn mỉm cười vì vui sướng.
Chiếc xe phóng nhanh cho kịp giờ...Ngoài trời mưa dường như đã tạnh hẳn, nưhng nó lại là một cơn mưa không dứt trong lòng của một ai đó...một người đang nhìn tụi nó từ xa với tâm trạng đầy hỗn loạn...phía bên kia góc đường, không ai xạ lạ...chính là hắn...
Học viện WK.
BRỪMMMMM-Chiếc xe chạy như phi tới cổng trường, đương nhiên là vẫn kịp giờ học, bởi Jiro là một tay đua công thức 1 đấy.
-Anh chạy hình như hơi nhanh...em có sao không?-Chủ nhân xe máy-Jiro quay lại nhìn người phía sau lưng mình.
-Em không sao...ọe...-Satomi trả lời với vẻ mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù rồi bắt đầu nôn mửa, khiến anh chàng hết sức lo lắng:
-Em...sao rồi? Có cần đến bệnh viện không?
Blah blah blah...
Chỉ trong vài giây, tụi nó đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người, nhất là tụi nữ sinh.
*Nữ sinh 1* Ôi không! Xem con nhỏ đó kìa...nó dám cả gan đi học cùng với Jiro, lại còn làm bộ nôn ọe nữa cơ đấy! Ghét!
*Nữ sinh 2* Ôi Jiro tình iu "của em"! Tại sao anh nỡ...
*Nữ sinh 3-thất vọng* Trời ơi! Chả lẽ anh í cặp với con nhỏ đó thật hay sao?
*Nữ sinh 4-lắc đầu* Con nhỏ nì vớ bở rồi!
*Nữ sinh* Để tao xem mày còn hống hách được bao lâu!
Nhỏ "đầu đàn"-thủ lĩnh nhóm nữ quái "xì tai" nhất trường, mỉm cười với vẻ mặt khinh khỉnh, dường như cô ta đang mưu mô điều gì...
Giờ giải lao...
*Gui* Khai thật đi! Bồ và anh họ mình...
*Satomi-chối bay biếng* Mình...và anh ấy chẳng như bồ nghĩ đâu! Anh Jiro chỉ cho mình quá giang thôi!
*Gui-dò hỏi* Vậy bồ có thích anh ấy không ?
*Satomi-cười* Anh ấy...là một người tuyện với, lại rất tốt bụng nữa....nhưng...
*Gui* Bồ vẫn còn lưu luyến mối tình đầu đúng không ? Satomi à (nắm tay) , đừng quên rằng...anh ta đã bỏ rơi bồ...
*Satomi* Thôi đừng bàn việc này nữa! Tụi mình kiếm cái gì ăn đi!
Nó gượng cười trong khi gương mặt thì như muốn khóc. Thật ra Gui nói chẳng sai chút nào, nhưng lòng nó bỗng chợt nhói lên một cách kì lạ...
.............
Tại nhà vệ sinh nữ.
*Nữ sinh-nài nỉ* Satomi ơi! Bạn có thể đem giúp mình cái này đến phòng lý học được không ?
*Satomi-cười* Được thôi!
*Nữ sinh* Cám ơn bạn!
Nó ngây ngô giúp người một cách vui vẻ, mà không biết có kẻ đang rắp tâm *** hại mình...
Phòng Lý Học...
*Satomi* Phù! Mệt chết đi được!
Satomi đặt đống hồ sơ lên bàn rồi vội quay đi cho kịp giờ học, thế nhưng...
Rầmmmmm-Cánh cửa tự dưng đóng lại, khiến con bé hết sức hỏang hốt.
*Satomi-gào thét* NÀY! Ở TRONG ĐÂY CÓ NGƯỜI MÀ! MAU MỞ CỬA RA ĐI!
*Nữ sinh-cười đắc chí* Satomi ơi! Mày cứ ở đó một đêm đi, ai kia mày ve vãn anh Jiro "của" chúng tao chứ! Đây là hình phaạt tao dành cho mày! Hahahhahah...
*Satomi-hiểu ra vấn đề* Mấy người có thôi cái trò trẻ con này được hay không ? Tôi còn phải học nữa đó!
*Nữ sinh 1* Có trách thì tự trách mình đi! Đã nghèo rách mồng tơi mà còn muốn đeo bám anh Jiro! Mày cũng như cái điện thọai của mày, mãi mãi vẫn là thứ rác rưởi mà thôi!..há..áh...há..
Thế là "Prốc"-chiếc điện thoại của nó [vừa bị lấy cắp"> đã vỡ vụn tan tàn, triệt tiêu thành quả làm công mấy tháng trời của con bé...
*Satomi-tức tối* MÀY DÁM...
Note: Cửa sổ làm bằng kính chống đạn, chỉ có thể nhìn từ bên trong ra bên ngoài mà thôi, giờ cũng đã bị khóa.
*Nữ sinh 2* Sao ? Tức lắm à ? ...Khu vực này chẳng có một bóng người qua lại, hơn nữa lớp học này sắp giải tỏa rồi, nên chẳng ai nghe mày kêu cứu đâu! Ká..ká..ká...
*Nữ sinh* Tụi bây đừng nhọc công với nó nữa! Đi thôi!-nhỏ cầm đầu cất tiếng, cô ả không quên trêu chọc nó trước khi đi khỏi-Chúc một đêm vui vẻ nhé! Sá..sá..sá...[đang cười, nhóm này tập hợp đủ kiểu cười man rợ=__="">
Dù đã đi xa nhưng tiếng cười của cô ta vẫn còn vang vọng đâu đây. Bất thình lình, nó suy nghĩ đến thế võ Judo của mình, liến tấn công vào cánh cửa....YAAAAAA
Ầmmmm
*Satomi-nhăn nhó* Ui da đau quá!-Nó bắt đầu rên rỉ khi thấy chân mình đang chảy máu, còn cánh cửa thì chẳng "xi nhê" gì...Con bé không biết rằng, những cánh cửa trong trường WK này , đều thuộc loại tốt hơn bất cứ cánh cửa nào mà nó từng đá qua, có lẽ vì nhà trường sợ "những học sinh iu quý", có nội công thuộc dạng cao sẽ phá hủy mỹ quan của trường=__="
Nói đến Gui, con bé đang hết sức hoảng sợ khi không thấy con bạn mình, từ tiết học thứ ba đến giờ, điện thoại thì chẳng liên lạc được, thế nên Gui liền chạy đi tìm khắp nơi...Nếu là bình tưoờng thì Satomi chẳng bỏ một buổi học nào, linh tính con bé mách bảo rằng người bạn thân của mình đang có chuyện không may xảy ra...Nhưng khi chạy đến góc cầu thang thì con bé gặp phải Bu...
*Bu-lo lắng* Sao vậy ? (nắm lấy tay Gui)
*Gui* Em..em..lo rằng...có chuyện gì không hay đã xảy ra với Satomi...em sợ lắm...
Gui nắm lấy áo Bu, trả lời một cách run rẩy. Như biết được con bé đang thực sự sợ hải, anh ôm chầm lấy cô.
*Bu-an ủi* Bình tĩnh đi, Gui! Mọi thứ sẽ ổn thôi mà! Satomi sẽ không sao đâu...
*Calvin-nghe được* Satomi ? Cô ấy làm sao ?
Giọng nói của hắn từ trên lầu bước xuống làm hai người dạt ra ngay lập tức.
*Gui-mếu máu* Sa..tomi mất tích rồi, em không liên lạc được với cô ấy...
*Calvin-nghiêm túc* Bu! Cậu mau liên lạc với các anh em, nhanh chóng tìm người!
*Bu* Ok!
Vừa khi Bu định đi khỏi, một giọng nói bỗng vang lên...
*Nữ sinh 1* Này chúng ta làm như vậy có ác quá hay không ?
*Nữ sinh 2* Phải đó thủ lĩnh...chẳng may nó chết thì sao ?
*Nữ sinh* Tụi mày ngốc quá! Chỉ một đêm thôi thì chết nỗi gì! Làm như thế thì nó sẽ không dám đeo bám anh Jiro nữa đâu! Há..há..há...
Tiếng cười của cô ả chợt tắt khi nhìn thấy Cal+Bu+Gui đang nhìn mình một cách đắm đuối...
*Nữ sinh-run sợ* anh Cal, bu...em...
*Cal-quạu* Con khốn này!
Hắn giơ tay lên định đánh cô ả nhưng đã bị Bu ngăn lại.
*Bu* Cal! Bình tĩnh chút đi! Tìm Satomi quan trọng hơn-liếc nữ sinh-Còn không mau nói Satomi ở đâu hả ?????
*Gui-hăm dọa theo* Phải đó! Còn không mau nói hả con kia ? Coi chừng tao sẽ...
*Bu* Cả em nữa, Gui!
*Gui-lúng túng* -...-
.....................
Trong lúc này, nó đang vô cùng tuyệt khi kêu la cả buổi trời mà chẳng thấy...bóng ma nào:
*Satomi* Chân mình càng lúc càng đau, trời lại mỗi lúc mỗi tốo...Phải làm sao đây ? Bây giờ mình bỗng thèm canh của sơ Maria nấu quá..hix...Không! Mày không được khóc đâu Satomi à! (tự trấn an)
Nhìn lên bầu trời đêm, con bé lại càng nhớ cái đêm mà anh Hiyo cùng nó ngắm sao trời, càng nghĩ..lòng nó bỗng nhẹ nhàng hơn, đôi chân cũng chẳng còn thấy đau nữa...rồi nó từ từ thiếp đi..sợi dây chuyền màu bạc đính trên cổ chợt lóe sáng...
Rầmmmmm-một nhóm người xông vào, đi đầu là...
-SATOMI! EM CÓ SAO KHÔNG ?????-quay sang-CẤP CỨU! MAU GỌI XE CẤP CỨU ĐI!!!!!!!
Chàng trai dẫn đầu bất chợt bế nó lên, ghì chặt con bé trong bờ vai đã ướt sũng mồ hôi của mình...với mùi hương nhẹ nhành của hoa hồng toát ra từ anh...Trong lúc nửa mê nửa tỉnh...cảm giác đã cho nó biết rằng...anh-là-Hiyo...
-Hiyo, là anh ư ?...em biết là anh sẽ đến cứu em mà...-Nó nở một nụ cười mãn nguyện rồi vòng tay ôm lấy anh...
End chap 5.
Mình đã bổ sung đầy đủ.Và bây giờ là chap 7.
CHAP 7: ÂM MƯU CỦA "M"
"Có những lúc tưởng chừng là ảo giác...
Là ảo mộng hư vô...
Nhưng đôi khi lại là sự thật..."
.......................
Những tia nắng vàng yếu ớt khẽ xuyên qua trên những ngõ ngách , làm Đài Loan hôm nay trở nên lung linh lạ kì...Trong một con đường gần công viên, có hai con hổ đang chuẩn bị "vồ" nhau...
*Calvin-đang lái xe* Cô có điên không hả ? Không chịu lên xe lại đòi đi bộ à ?
*Satomi-lè lưỡi* Mặc kệ tôi! Tôi thích đi bộ để...giữ dáng đẹp đó! Như vậy không được à ? [đang đi bộ">
*Calvin-nói móc* Vậy à ? Trước giờ tôi đã được thừa hưởng vóc dáng "người mẫu" trời ban nên không biết!
*Satomi* Anh...Oh My God! Bệnh thiếu gia của anh tái phát rồi! Không hơi đâu cãi với anh nữa! Xuống xe đi...tôi có chuyện...muốn nói!
*Calvin* Được thôi! (bước xuống)
Ghế công viên...
*Satomi* tôi...-"Dù sao thì hắn cũng là muốn giúp mình, xin lỗi một tiếng cho xong! Nhưng...sao khó thế này ?"-tôi...tôi...tôi-nó tiếp tục ấp úng.
- TÔI YÊU ANH! HÃY LÀM BẠN TRAI CỦA TÔI!-một giọng nói vang lên phía bên kia...ghế đá-một cô gái đang tỉnh tò, khiến ai kia nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên..háu hức...rồi tắt lịm...
*Satomi-đỏ mặt* Đó..không phải..là giọng của tôi đâu nha!
*Calvin* tôi...biết-hắn trả lời với chút thất vọng trên khuôn mặt.
Đang trong lúc bối rối, không nói lên thành lời...Satomi nghĩ ra một cách "vẹn tòan", xin lỗi không cần lời và phù hợp với túi tiền của con bé-mua kẹo bông gòn ở gần đó...
*Satomi-cười* Anh đợi tôi một chút nha! (chạy)
*Calvin-lờ mờ hiểu ra* Không lẽ..cô ấy định...
...
*Satomi-chạy tới* Nè! Cho anh, coi như là tôi....xin..lỗi!
*Calvin* Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô vì thứ rẻ tiền này sao ? Bổn thiếu gia không thèm!
*Satomi-quạu* Grừ! Không ăn thì thôi, đừng nói khó nghe như vậy! Tôi ăn luôn! (há miệng)
*Calvin-hét* YA! Cô làm gì vậy ? (dựt lại)
*Satomi* Thì ăn...
*Calvin* Cái này cô cho tôi rồi, thì nó là của tôi! Cô không có quyền ăn nó! (nhai)
Đứng trước hành động trẻ con của "chủ nợ" mình, nó chợt phì cười...một tình cảm kì lạ dâng đầy trong tim....và trong đôi mắt của con bé...
..............................
Do mảy mê ăn, điện thoại của Cal khẽ vang lên trên xe, nhưng chẳng ai hay điều đó....
Tít...tít..tít..tôi là Calvin Chen! hiện tôi không có ở đây! Xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ...Bíp...bíp...
-Cal! Cậu đang ở đâu ...mau về trụ sở nhanh lên...Jiro có chuyện rồi!...-tiếng Bu khẽ vang lên phía bên kia đầu dây rồi vụt tắt...
--------------------
(sau khi biết tin Jiro bị thương, tụi nó cùng nhau vào bệnh viện)
Trụ sở nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện thuộc nhà họ Chen.
*Calvin* Bu! Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Jiro sao rồi ?-Cal hỏi dồn, và đương nhiên là con bé cũng có mặt ở đó.
*Bu* Nó không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! ...(nhìn Satomi)...Sao cậu lại để cô ấy đến đây ?
*Calvin* Tớ...
*Satomi-thắc mắc* Tại sao em lại không thể đến? Em cũng rất lo cho anh Jiro mà!
*Jiro* Satomi! Em cũng ở đây à ?-Jiro từ bên trong bước ra, vết thương ở mặt dường như không làm xấu đi nụ cười thiên thần, đang hiện diện trên môi anh.
*Satomi-lo lắng* Mặt của anh...
*Jiro* Chỉ là mất một cái răng và tạm thời sẽ xấu trai tí thôi! (cười)
*Calvin-hét* Jiro! Cậu nói đi, ai đã làm cậu như thế này ?
*Jiro* thật ra không chỉ có một mình tớ! Còn các đàn em khác đang tạm thời ở bệnh viện theo dõi...Một tên đeo mặt nạ đứng đón đường tớ, thế là trong tích tắc...tớ đã ngã xuống chỉ với hai chiêu của gã...
*Calvin-quạu* Khốn kiếp!
Khuôn mặt của hắn bỗng biến sắc, ánh mắt như thể muốn giết người, một vẻ mặt khác của Calvin mà nó chưa từng thấy bao giờ...chỉ hình dung hai chữ-"đáng sợ"...Không khí đang chìm vào bầu không khí "ghê rợn" thì một đám người mặc đồ đen bứơc tới, đi đầu là một ông già ngoài năm mươi-ông ta tên Ren, phó Bang chủ Thổ Long Bang, từng một thời giàu sinh ra tử với cha hắn......
-Bang chủ!- Bọn họ xếp thành hàng dài, già trẻ lớn bé đều có, lễ phép cúi chào Calvin><".
*Calvin-nhìn nó* Jiro! Cậu đưa Satomi ra ngoài đi!-Hắn ngồi phệt xuống chiếc ghế sofa, vẻ mặt dường như bình tĩnh hơn rất nhiều , đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía nó như một sự dò xét, còn con bé thì vẫn chưa hết ngạc nhiên vì những điều mà mình nghe thấy-trông thấy... "Bang.....chủ?????Hắn sao ?"
*Jiro-sững người* Uhm!-nhìn Satomi-Đi theo anh!-Anh vội lôi nó đi trước sự tò mò của những người ở lại, còn hắn thì dường như đang chìm trong suy nghĩ của bản thân với vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ...
*Calvin* Ren! Ông hãy nói tôi nghe những gì ông biết về tên này!
*Bu* Chỉ cần yêu nhau thì không có gì là không thể!
*Ariel* Anh ngây thơ quá! Gui là một cô gái ngây thơ, kém hiểu biết về cuộc đời, anh nghĩ khi yêu anh, cô sẽ như thế nào? Rồi những kẻ thù của anh liệu có thể tha cho người mà anh yêu hay không?Anh không thấy một ví dụ điển hình là cha mẹ của Bang chủ Calvin, Họ đã bị giết hại thế nào, anh còn nhớ chứ?
Những lời của Ariel nhưng khắc sâu vào tận đáy lòng, tim anh chợt quặng đau khi nghĩ đến người mẹ của mình và những người thân thuộc đã ra đi...Chân Bu chợt chùn lại, lý trí và tình cảm như đang giày vò anh... -" Gui à! Anh thà để em suốt đời hiểu lầm anh , còn hơn là nhìn thấy em phải chết! "
Mùa đông của hai năm về trứơc dường như quá dài và lạnh buốt hơn bao giờ hết, nó đã chôn chặt một tình yêu vốn dĩ rất đẹp vào trong hố tuyết...Một tháng trôi qua, Gui vẫn chờ đợi lời giải thích từ anh, hay đơn giản chỉ là một cái ôm dịu đi sự hiểu lầm của hai người, nhưng không...Trong nỗi khổ đau tuyệt vọng, Gui đã đưa ra quyết định mà khó khăn lắm con bé mới có thể nói ra:
-Alô Ba, là con đây! Con đã quyết định rồi! tuần sau con sẽ đến quê hương của mẹ-Nhật Bản để du học!
Bầu trời hôm đó bỗng trong xanh hơn bao giờ hết, một cuộc sống mới đã bắt đầu với con bé, và cả Bu-sự thay đổi đột ngột của anh như để che giấu vết thương lòng...cả tình cảm của chính bản thân mình...
"Trốn tránh tình cảm của mình...
Liệu quyết định này có phải là đúng đắn?"
Cảm giác của một con người...
Đôi khi mờ ảo hư vô...
Nhưng đôi lúc đó lại chính là sự thật...
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Những giọt mưa từ trên bầu trời bắt đầu giăng xuống mặt đường, một cơn mưa rào giữa mùa hè...Tại trạm xe buýt...
.
*Satomi-than thở* Thời cứ mưa thế này thì phải làm sao đây?
Chỉ còn vài phút nữa là vào học rồi? Mình sẽ trễ mất thôi! Lại chẳng gọi cho Gui được nữa...Grừ...[Gui có tật hay bỏ quên điện thoại ở nhà, gen di truyền giống Jiro đấy ^__^">.
Nó nhìn trời mưa một cách buồn bã, rồi lại thầm trách hắn:
*Satomi* Cũng tại tên tảng băng đó cả! Người đâu mà...
- Tôi có diễm phúc được chở cô đi học không, thưa công chúa?-chưa kịp để nó dứt lời, một anh chàng từ đâu chạy đến, nhẹ nhàng tháo chiếc mũ bảo hiểm màu xanh xuống, nở một nụ cười đáng yêu-đó chính là Jiro.
*Satomi-ngạc nhiên* Anh Jiro? Sao anh lại ở đây? chẳng phải ban nãy anh đã đi học rồi hay sao?
*Jiro-cười* Vì anh linh cảm rằng có ai đó đang cần sự giúp đỡ của anh!
Đôi mắt của Jiro như dán chặt vào nó, cứ như muốn nói rằng "Người đó là em" vậy.
*Satomi-cảm động* Anh!
*Jiro-đỏ mặt* Lên xe nào! Nếu không chúng ta sẽ muộn thật đó! (quay mặt đi)
*Satomi* Vâng ạ!
Nó lí nhí lấy chiếc cặp rồi chạy đến chiếc xe của anh, trên miệng vẫn mỉm cười vì vui sướng.
Chiếc xe phóng nhanh cho kịp giờ...Ngoài trời mưa dường như đã tạnh hẳn, nưhng nó lại là một cơn mưa không dứt trong lòng của một ai đó...một người đang nhìn tụi nó từ xa với tâm trạng đầy hỗn loạn...phía bên kia góc đường, không ai xạ lạ...chính là hắn...
Học viện WK.
BRỪMMMMM-Chiếc xe chạy như phi tới cổng trường, đương nhiên là vẫn kịp giờ học, bởi Jiro là một tay đua công thức 1 đấy.
-Anh chạy hình như hơi nhanh...em có sao không?-Chủ nhân xe máy-Jiro quay lại nhìn người phía sau lưng mình.
-Em không sao...ọe...-Satomi trả lời với vẻ mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù rồi bắt đầu nôn mửa, khiến anh chàng hết sức lo lắng:
-Em...sao rồi? Có cần đến bệnh viện không?
Blah blah blah...
Chỉ trong vài giây, tụi nó đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người, nhất là tụi nữ sinh.
*Nữ sinh 1* Ôi không! Xem con nhỏ đó kìa...nó dám cả gan đi học cùng với Jiro, lại còn làm bộ nôn ọe nữa cơ đấy! Ghét!
*Nữ sinh 2* Ôi Jiro tình iu "của em"! Tại sao anh nỡ...
*Nữ sinh 3-thất vọng* Trời ơi! Chả lẽ anh í cặp với con nhỏ đó thật hay sao?
*Nữ sinh 4-lắc đầu* Con nhỏ nì vớ bở rồi!
*Nữ sinh* Để tao xem mày còn hống hách được bao lâu!
Nhỏ "đầu đàn"-thủ lĩnh nhóm nữ quái "xì tai" nhất trường, mỉm cười với vẻ mặt khinh khỉnh, dường như cô ta đang mưu mô điều gì...
Giờ giải lao...
*Gui* Khai thật đi! Bồ và anh họ mình...
*Satomi-chối bay biếng* Mình...và anh ấy chẳng như bồ nghĩ đâu! Anh Jiro chỉ cho mình quá giang thôi!
*Gui-dò hỏi* Vậy bồ có thích anh ấy không ?
*Satomi-cười* Anh ấy...là một người tuyện với, lại rất tốt bụng nữa....nhưng...
*Gui* Bồ vẫn còn lưu luyến mối tình đầu đúng không ? Satomi à (nắm tay) , đừng quên rằng...anh ta đã bỏ rơi bồ...
*Satomi* Thôi đừng bàn việc này nữa! Tụi mình kiếm cái gì ăn đi!
Nó gượng cười trong khi gương mặt thì như muốn khóc. Thật ra Gui nói chẳng sai chút nào, nhưng lòng nó bỗng chợt nhói lên một cách kì lạ...
.............
Tại nhà vệ sinh nữ.
*Nữ sinh-nài nỉ* Satomi ơi! Bạn có thể đem giúp mình cái này đến phòng lý học được không ?
*Satomi-cười* Được thôi!
*Nữ sinh* Cám ơn bạn!
Nó ngây ngô giúp người một cách vui vẻ, mà không biết có kẻ đang rắp tâm *** hại mình...
Phòng Lý Học...
*Satomi* Phù! Mệt chết đi được!
Satomi đặt đống hồ sơ lên bàn rồi vội quay đi cho kịp giờ học, thế nhưng...
Rầmmmmm-Cánh cửa tự dưng đóng lại, khiến con bé hết sức hỏang hốt.
*Satomi-gào thét* NÀY! Ở TRONG ĐÂY CÓ NGƯỜI MÀ! MAU MỞ CỬA RA ĐI!
*Nữ sinh-cười đắc chí* Satomi ơi! Mày cứ ở đó một đêm đi, ai kia mày ve vãn anh Jiro "của" chúng tao chứ! Đây là hình phaạt tao dành cho mày! Hahahhahah...
*Satomi-hiểu ra vấn đề* Mấy người có thôi cái trò trẻ con này được hay không ? Tôi còn phải học nữa đó!
*Nữ sinh 1* Có trách thì tự trách mình đi! Đã nghèo rách mồng tơi mà còn muốn đeo bám anh Jiro! Mày cũng như cái điện thọai của mày, mãi mãi vẫn là thứ rác rưởi mà thôi!..há..áh...há..
Thế là "Prốc"-chiếc điện thoại của nó [vừa bị lấy cắp"> đã vỡ vụn tan tàn, triệt tiêu thành quả làm công mấy tháng trời của con bé...
*Satomi-tức tối* MÀY DÁM...
Note: Cửa sổ làm bằng kính chống đạn, chỉ có thể nhìn từ bên trong ra bên ngoài mà thôi, giờ cũng đã bị khóa.
*Nữ sinh 2* Sao ? Tức lắm à ? ...Khu vực này chẳng có một bóng người qua lại, hơn nữa lớp học này sắp giải tỏa rồi, nên chẳng ai nghe mày kêu cứu đâu! Ká..ká..ká...
*Nữ sinh* Tụi bây đừng nhọc công với nó nữa! Đi thôi!-nhỏ cầm đầu cất tiếng, cô ả không quên trêu chọc nó trước khi đi khỏi-Chúc một đêm vui vẻ nhé! Sá..sá..sá...[đang cười, nhóm này tập hợp đủ kiểu cười man rợ=__="">
Dù đã đi xa nhưng tiếng cười của cô ta vẫn còn vang vọng đâu đây. Bất thình lình, nó suy nghĩ đến thế võ Judo của mình, liến tấn công vào cánh cửa....YAAAAAA
Ầmmmm
*Satomi-nhăn nhó* Ui da đau quá!-Nó bắt đầu rên rỉ khi thấy chân mình đang chảy máu, còn cánh cửa thì chẳng "xi nhê" gì...Con bé không biết rằng, những cánh cửa trong trường WK này , đều thuộc loại tốt hơn bất cứ cánh cửa nào mà nó từng đá qua, có lẽ vì nhà trường sợ "những học sinh iu quý", có nội công thuộc dạng cao sẽ phá hủy mỹ quan của trường=__="
Nói đến Gui, con bé đang hết sức hoảng sợ khi không thấy con bạn mình, từ tiết học thứ ba đến giờ, điện thoại thì chẳng liên lạc được, thế nên Gui liền chạy đi tìm khắp nơi...Nếu là bình tưoờng thì Satomi chẳng bỏ một buổi học nào, linh tính con bé mách bảo rằng người bạn thân của mình đang có chuyện không may xảy ra...Nhưng khi chạy đến góc cầu thang thì con bé gặp phải Bu...
*Bu-lo lắng* Sao vậy ? (nắm lấy tay Gui)
*Gui* Em..em..lo rằng...có chuyện gì không hay đã xảy ra với Satomi...em sợ lắm...
Gui nắm lấy áo Bu, trả lời một cách run rẩy. Như biết được con bé đang thực sự sợ hải, anh ôm chầm lấy cô.
*Bu-an ủi* Bình tĩnh đi, Gui! Mọi thứ sẽ ổn thôi mà! Satomi sẽ không sao đâu...
*Calvin-nghe được* Satomi ? Cô ấy làm sao ?
Giọng nói của hắn từ trên lầu bước xuống làm hai người dạt ra ngay lập tức.
*Gui-mếu máu* Sa..tomi mất tích rồi, em không liên lạc được với cô ấy...
*Calvin-nghiêm túc* Bu! Cậu mau liên lạc với các anh em, nhanh chóng tìm người!
*Bu* Ok!
Vừa khi Bu định đi khỏi, một giọng nói bỗng vang lên...
*Nữ sinh 1* Này chúng ta làm như vậy có ác quá hay không ?
*Nữ sinh 2* Phải đó thủ lĩnh...chẳng may nó chết thì sao ?
*Nữ sinh* Tụi mày ngốc quá! Chỉ một đêm thôi thì chết nỗi gì! Làm như thế thì nó sẽ không dám đeo bám anh Jiro nữa đâu! Há..há..há...
Tiếng cười của cô ả chợt tắt khi nhìn thấy Cal+Bu+Gui đang nhìn mình một cách đắm đuối...
*Nữ sinh-run sợ* anh Cal, bu...em...
*Cal-quạu* Con khốn này!
Hắn giơ tay lên định đánh cô ả nhưng đã bị Bu ngăn lại.
*Bu* Cal! Bình tĩnh chút đi! Tìm Satomi quan trọng hơn-liếc nữ sinh-Còn không mau nói Satomi ở đâu hả ?????
*Gui-hăm dọa theo* Phải đó! Còn không mau nói hả con kia ? Coi chừng tao sẽ...
*Bu* Cả em nữa, Gui!
*Gui-lúng túng* -...-
.....................
Trong lúc này, nó đang vô cùng tuyệt khi kêu la cả buổi trời mà chẳng thấy...bóng ma nào:
*Satomi* Chân mình càng lúc càng đau, trời lại mỗi lúc mỗi tốo...Phải làm sao đây ? Bây giờ mình bỗng thèm canh của sơ Maria nấu quá..hix...Không! Mày không được khóc đâu Satomi à! (tự trấn an)
Nhìn lên bầu trời đêm, con bé lại càng nhớ cái đêm mà anh Hiyo cùng nó ngắm sao trời, càng nghĩ..lòng nó bỗng nhẹ nhàng hơn, đôi chân cũng chẳng còn thấy đau nữa...rồi nó từ từ thiếp đi..sợi dây chuyền màu bạc đính trên cổ chợt lóe sáng...
Rầmmmmm-một nhóm người xông vào, đi đầu là...
-SATOMI! EM CÓ SAO KHÔNG ?????-quay sang-CẤP CỨU! MAU GỌI XE CẤP CỨU ĐI!!!!!!!
Chàng trai dẫn đầu bất chợt bế nó lên, ghì chặt con bé trong bờ vai đã ướt sũng mồ hôi của mình...với mùi hương nhẹ nhành của hoa hồng toát ra từ anh...Trong lúc nửa mê nửa tỉnh...cảm giác đã cho nó biết rằng...anh-là-Hiyo...
-Hiyo, là anh ư ?...em biết là anh sẽ đến cứu em mà...-Nó nở một nụ cười mãn nguyện rồi vòng tay ôm lấy anh...
End chap 5.
Mình đã bổ sung đầy đủ.Và bây giờ là chap 7.
CHAP 7: ÂM MƯU CỦA "M"
"Có những lúc tưởng chừng là ảo giác...
Là ảo mộng hư vô...
Nhưng đôi khi lại là sự thật..."
.......................
Những tia nắng vàng yếu ớt khẽ xuyên qua trên những ngõ ngách , làm Đài Loan hôm nay trở nên lung linh lạ kì...Trong một con đường gần công viên, có hai con hổ đang chuẩn bị "vồ" nhau...
*Calvin-đang lái xe* Cô có điên không hả ? Không chịu lên xe lại đòi đi bộ à ?
*Satomi-lè lưỡi* Mặc kệ tôi! Tôi thích đi bộ để...giữ dáng đẹp đó! Như vậy không được à ? [đang đi bộ">
*Calvin-nói móc* Vậy à ? Trước giờ tôi đã được thừa hưởng vóc dáng "người mẫu" trời ban nên không biết!
*Satomi* Anh...Oh My God! Bệnh thiếu gia của anh tái phát rồi! Không hơi đâu cãi với anh nữa! Xuống xe đi...tôi có chuyện...muốn nói!
*Calvin* Được thôi! (bước xuống)
Ghế công viên...
*Satomi* tôi...-"Dù sao thì hắn cũng là muốn giúp mình, xin lỗi một tiếng cho xong! Nhưng...sao khó thế này ?"-tôi...tôi...tôi-nó tiếp tục ấp úng.
- TÔI YÊU ANH! HÃY LÀM BẠN TRAI CỦA TÔI!-một giọng nói vang lên phía bên kia...ghế đá-một cô gái đang tỉnh tò, khiến ai kia nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên..háu hức...rồi tắt lịm...
*Satomi-đỏ mặt* Đó..không phải..là giọng của tôi đâu nha!
*Calvin* tôi...biết-hắn trả lời với chút thất vọng trên khuôn mặt.
Đang trong lúc bối rối, không nói lên thành lời...Satomi nghĩ ra một cách "vẹn tòan", xin lỗi không cần lời và phù hợp với túi tiền của con bé-mua kẹo bông gòn ở gần đó...
*Satomi-cười* Anh đợi tôi một chút nha! (chạy)
*Calvin-lờ mờ hiểu ra* Không lẽ..cô ấy định...
...
*Satomi-chạy tới* Nè! Cho anh, coi như là tôi....xin..lỗi!
*Calvin* Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô vì thứ rẻ tiền này sao ? Bổn thiếu gia không thèm!
*Satomi-quạu* Grừ! Không ăn thì thôi, đừng nói khó nghe như vậy! Tôi ăn luôn! (há miệng)
*Calvin-hét* YA! Cô làm gì vậy ? (dựt lại)
*Satomi* Thì ăn...
*Calvin* Cái này cô cho tôi rồi, thì nó là của tôi! Cô không có quyền ăn nó! (nhai)
Đứng trước hành động trẻ con của "chủ nợ" mình, nó chợt phì cười...một tình cảm kì lạ dâng đầy trong tim....và trong đôi mắt của con bé...
..............................
Do mảy mê ăn, điện thoại của Cal khẽ vang lên trên xe, nhưng chẳng ai hay điều đó....
Tít...tít..tít..tôi là Calvin Chen! hiện tôi không có ở đây! Xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ...Bíp...bíp...
-Cal! Cậu đang ở đâu ...mau về trụ sở nhanh lên...Jiro có chuyện rồi!...-tiếng Bu khẽ vang lên phía bên kia đầu dây rồi vụt tắt...
--------------------
(sau khi biết tin Jiro bị thương, tụi nó cùng nhau vào bệnh viện)
Trụ sở nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện thuộc nhà họ Chen.
*Calvin* Bu! Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Jiro sao rồi ?-Cal hỏi dồn, và đương nhiên là con bé cũng có mặt ở đó.
*Bu* Nó không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! ...(nhìn Satomi)...Sao cậu lại để cô ấy đến đây ?
*Calvin* Tớ...
*Satomi-thắc mắc* Tại sao em lại không thể đến? Em cũng rất lo cho anh Jiro mà!
*Jiro* Satomi! Em cũng ở đây à ?-Jiro từ bên trong bước ra, vết thương ở mặt dường như không làm xấu đi nụ cười thiên thần, đang hiện diện trên môi anh.
*Satomi-lo lắng* Mặt của anh...
*Jiro* Chỉ là mất một cái răng và tạm thời sẽ xấu trai tí thôi! (cười)
*Calvin-hét* Jiro! Cậu nói đi, ai đã làm cậu như thế này ?
*Jiro* thật ra không chỉ có một mình tớ! Còn các đàn em khác đang tạm thời ở bệnh viện theo dõi...Một tên đeo mặt nạ đứng đón đường tớ, thế là trong tích tắc...tớ đã ngã xuống chỉ với hai chiêu của gã...
*Calvin-quạu* Khốn kiếp!
Khuôn mặt của hắn bỗng biến sắc, ánh mắt như thể muốn giết người, một vẻ mặt khác của Calvin mà nó chưa từng thấy bao giờ...chỉ hình dung hai chữ-"đáng sợ"...Không khí đang chìm vào bầu không khí "ghê rợn" thì một đám người mặc đồ đen bứơc tới, đi đầu là một ông già ngoài năm mươi-ông ta tên Ren, phó Bang chủ Thổ Long Bang, từng một thời giàu sinh ra tử với cha hắn......
-Bang chủ!- Bọn họ xếp thành hàng dài, già trẻ lớn bé đều có, lễ phép cúi chào Calvin><".
*Calvin-nhìn nó* Jiro! Cậu đưa Satomi ra ngoài đi!-Hắn ngồi phệt xuống chiếc ghế sofa, vẻ mặt dường như bình tĩnh hơn rất nhiều , đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía nó như một sự dò xét, còn con bé thì vẫn chưa hết ngạc nhiên vì những điều mà mình nghe thấy-trông thấy... "Bang.....chủ?????Hắn sao ?"
*Jiro-sững người* Uhm!-nhìn Satomi-Đi theo anh!-Anh vội lôi nó đi trước sự tò mò của những người ở lại, còn hắn thì dường như đang chìm trong suy nghĩ của bản thân với vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ...
*Calvin* Ren! Ông hãy nói tôi nghe những gì ông biết về tên này!
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4268 ngày trước - Xem: ]
[ 4268 ngày trước - Xem: ]