Tiểu Thuyết Hay, Người Săn Ác Quỷ
![]() | ![]() ![]() |
ưng ít ra, chắc chắn cũng không làm cậu đau khổ, tớ tuyệt đôi một lòng một dạ với cậu.”
Đây tuyệt đối không phải là người được việc. Trước mặt bạn trai, nghe người con trai khác tỏ tình, sau đó từ chối anh ta. Chuyện này làm tôi không biết làm thế nào cho tốt?
Tôi lắc mạnh đầu.”Xin lỗi.” Rồi đẩy bó hoa về phía cậu ấy, Vũ Hiền lại đưa bó hoa về phía tôi nói:
“Nếu nguyên nhân là vì đang học lớp 12. thế thì tớ có thể đợi sau khi tốt nghiệp thì chúng ta quen nhau. Trước khi thi đại học, tớ sẽ không làm phiền cậu, cho nên, cậu suy nghĩ kỹ lại đi.”
“Xin lỗi,tớ có người yêu rôi.”
“Cái…gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ, luống cuống của Vũ Hiền, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy? Thật kì cục.
“Tớ đã có người yêu rồi.” Tôi biết rõ, Vũ Hiền không phải vì không nghe thấy mới hỏi lại, nhưng tôi vẫn nói lại lần nữa : “Xin lỗi.”
“Nhưng sao tớ không nghe nói chuyện này!” Vũ Hiền hỏi.
“Chúng tôi đang quen nhau”
“Rốt cuộc là ai! Là ai?” Vũ Hiền đau khổ hét lên
Lúc tôi định nói vài lời, Ngân Hách chen vào:
“ Là một người đẹp trai hơn cậu”
“Cậu nói gì?” Vũ Hiền quay về phía Ngân Hách.
Tuy vẻ mặt Ngân Hách ung dung, tự đắc như thế, nhưng so với lúc nãy, hắn hình như có chút không kiên nhẫn nữa
“Tôi nói là một người đẹp trai hơn cậu, anh ta rất yêu cô gái này. Hơn nữa, quan trọng là anh ta có một thứ mà cậu không thể nào sánh được.”
“Là gì? Đó là gì?”
“Niềm tin.”
“Niềm…tin…”
“Tin là, nếu giết hết đàn ông trên thế giới này, cô ấy sẽ trở về bên mình. Cho dù không còn tình yêu, nhưng cũng sẽ chung tình, không hai lòng.” (>_<) !
“Cậu rốt cuộc….đang nói gì….”
Ngân Hách từ từ đi lại gần Vũ Hiền. Bởi vì cao hơn Vũ Hiền khoảng một tấc, Ngân Hách nhìn xuống : “Hơn nữa…anh ta còn có Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn.” J
Hắn…hắn có phải điên rồi không? Rốt cuộc đang nói lung tung gì thế? Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt kinh ngạc, còn Vũ Hiền nhìn Ngân Hách, mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Những gì cậu ấy nói…là…thật chứ?” Vũ Hiền lắp bắp hỏi tôi. Với câu hỏi của Vũ Hiền, tôi không biết nói gì, tội của tôi chẳng qua là đã nhận một món quà sinh nhật mà thôi. Nhưng tại sao, Ngân Hách bỗng nói đến chuyện này ở đây? Này, sao cậu bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?
“Là thật à?” Vũ Hiền hỏi dồn. Tôi gật đầu trong hoảng loạn.
“Rốt cuộc là thằng nào?...” Vũ Hiền nói một mình như người mất hồn.
Ngân Hách tiến thêm bước nữa lại gần Vũ Hiền, sau đo, một tay đặt lên vai cậu ta, tay kia chỉ vào mình : “Thằng nào hả? Là thằng này!”
“?!” Trong ánh mắt Vũ Hiền lẫn lộn sự kinh ngạc và hoài nghi.
Ngân Hách trái lại cười nhởn nhơ hơn lúc nãy, tiếp tục chỉ vào mình, nói :
“ Thằng này thật sự rất thích cô ấy, cho nên cậu đừng tuỳ tiện trêu trọc cô ấy. Bởi vì…tính thằng này không tốt lắm. Hơn nữa, mọi người truyền tai nhau, nói chúng tôi là chị em họ, nhưng chúng tôi không phải. Cho nên, cậu cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, gắn cho chúng tôi cái mác họ hàng thân thích gì. Biết chưa hả? “
Tôi hoảng hốt, Vũ Hiền cũng tỏ ra chân tay lóng ngóng. Tôi vốn định tìm vài lí do để đuổi Vũ Hiền đi, nhưng Ngân Hách tại sao lại làm sự việc đến bước đường này?
“Vũ Hiền. Cậu nghe tớ nói đây.” Để thu dọn tàn cuộc, tôi nên viện lí do gì đó, hoặc nhờ cậu ấy im lặng.
Lúc tôi gọi Vũ Hiền, nhưng không biết bắt đầu thế nào, Ngân Hách lại dùng biện pháp tốt nhất trên thế giới để bịt miệng Vũ Hiền. Đây là biện pháp căn bản không nghĩ đến chủ nghĩa dân chủ và tiến trình hoà bình thế giới: Đe doạ!
“Nếu cậu không giữ mồm giữ miệng, thằng này tuyệt đối không tha cho cậu. Được rồi, cậu đi đi!”
"Lúc nãy, cậu ẩu quá".
"Đó cũng là cách giải quyết của tớ".
"Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?".
"Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau."
"Cậu?...Cậu".
Thật hết cách với hắn, tôi cuối cùng chỉ có thể ném một quả bom nguyên tử vào hắn, thì mới có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng.
Về đến nhà, tôi ngồi ngay xuống ghế nệm mắng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn đã trở về bản chất trước đây. Không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt đó nữa, hắn chỉ ngồi với vẻ thờ ơ. Nếu nói với hắn : ngày mai trái đất sẽ nổ tung, hắn nhất định sẽ trả lời : vậy thì "chôm" một chiếc phi thuyền vũ trụ để dành.
Hay là thôi đi. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tôi còn có thể mong gì ở hắn ? Ông trời ơi, cầu xin người kiếp sau hãy dạy cho Hạ Ngân Hách biết, cái gì là "đạo lí luân thường", để hắn biết rõ mà phán đoán tiến triển sự việc như thế nào !
Tôi đi lên lầu, ngồi vào bàn học, mở sách bài tập Anh văn. Các chữ cái trên giấy trắng đang nhẩy một điệu múa mà tôi không tài nào hiểu được, tôi lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần giải đề.
Không biết qua bao lâu thời gian.
Tôi cảm thấy cổ tê cứng, ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng. Tôi đứng dậy, xoay xoay cổ, sau đó xuống lầu uống nước.
"Cậu đang làm gì thế ?". Tôi nhìn Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm, hỏi.
"Xem truyền hình, cậu cũng lại xem đi".
"Thôi được, dù sao tớ cũng mệt rồi... Nhưng cậu không học bài à?".
Ngân Hách vừa xem tin tức nước Mỹ trên kinh CNN, vừa trả lời : "Tớ đang họ đấy thôi, vừa biết tin tức, vừa học tiếng Anh." Đây cũng là tài năng của Ngân Hách.
"Thật thoải mái tự tại, dễ dàng như trở bàn tay nhỉ." Tôi xoay cái cổ cúng đơ qua trái, qua phải.
"Cổ đau à? Có cần tớ xoa bóp cho cậu không ?".
"Ừ, cám ơn cậu."
Ngân Hách không nói gì, đặt tay lên cổ tôi. Bàn tay mềm mại của Ngân Hách vừa chạm vào, tôi lặng cả người. Ngân Hách nhất định cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp cho tôi. Bàn tay Ngân Hách quả thật thần kì, không bao lâu sau, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng.
Lúc kênh CNN phát quảng cáo, tôi lấy cái điều khiển, chuyển qua kênh khác. Đúng lúc chọn được kênh đang chiếu bộ phim nhiều tập do nhiều diễn viên ngôi sao đóng, rất ăn khách, thì trên màn hình lại là cảnh hai diễn viên đang hôn nhau. Tôi vội chuyển đài khác, nhưng trong lúc hốt hoảng lại ấn nhầm nút, chỉnh âm thanh lên lớn tiếng, tiếng động làm người ta đỏ mặt tía tai trên truyền hình càng lớn thêm.
"A!".
Tôi tắt ti vi, bầu không khí yên lặng bao trùm.
Không khí nặng nề, tinh thần mơ màng, trong não trống rỗng.
"Ngân...Hách..."
"Sao thế?".
Ngân hách hỏi, tiếp tục xoa bóp cổ tôi. Tôi ho vài tiếng, Ngân Hách bỏ tay ra khỏi cổ tôi.
"Có gì mà ngượng?".
"Hả? Không...phải..., chỉ là...".
"Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bừa nữa. Cậu không thích, tôi còn có thể thế nao?". Ngân Hách ngồi trên ghế cách tôi khá xa, nói :
"Không phải, tớ không phải không thích!". Tôi bất giác nói lớn lên, Ngân Hách sắp mở ti vi thì dừng lại, chầm chậm quay qua nhìn tôi.
Tuy tôi rất ngượng, nhưng cảm thấy nên nói rõ : "Không phảu như thế. Tớ không phải là ghét hôn nhau, mà là cảm thấy rất ngại...Tóm lại là, không phải không thích."
"Thế thì là gì?".
"Chính là...chính là...cảm thấy xấu hổ."
"...?".
"Cho...cho nên, cậu đừng hiểu lầm!".
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ngân Hách, cho nên cứ nhìn xuống đất, tôi giống như đang độc thoại vậy. Tôi chưa nói xong, Ngân Hách đã nâng cằm tôi lên...hôn tôi. Đến lúc tinh thần tôi sắp mơ màng vì thiếu oxy, môi Ngân Hách mới rời khỏi tôi.
"Hơ hơ...hơ .hơ....Ngân Hách...". Tôi chưa định lại thần hồn, há to miệng thở, gọi tên Ngân Hách.
Ngân Hách mỉm cười, nói : "Hôm nay tới đây thôi, thấy cậu sắp chết rồi."
"Cậu...hơ hơ.... bỗng nhiên...".
"Không phải không thích, đấy là do cậu nói đấy!". Ngân Hách cười rang mãnh, hình dáng đó làm tôi nghi ngờ, đây có phải là Ngân Hách mà tôi đã quên không?.
Hắn nhìn tôi đang ngơ ngáo, nói tiếp : " Cậu nghĩ xem, phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn là do tớ tặng cậu, còn có muốn tặng nụ hôn của tớ hay không là do tớ quyết định, phải không?".
Quả nhiên đã trở về bản chất của Hạ Ngân Hách.
Tôi cười cởi mở, Ngân Hách cũng cười theo.
"Thôi, không nói nữa, tớ..tớ muốn đi uống nước." Tôi viện cớ đi uống nước, đứng dậy, nhưng có thể là vì quá căng thẳng, hai chân tôi mêm nhũn ra. Lúc tôi lắc lỡ, lấy Ngân Hách làm vật chống đỡ để đứng dậy thì lại suýt ngồi bâej xuống đất!...
Người mặt ửng đỏ và đang mỉm cười này là.....
"Dì!"
"Ơ, ơ, hả?"
"Dì... không phải là..."
"Không sao, không sao! Đang lúc yêu thương say đắm mà. dù sao cũng không chỉ một, hai lần."
Người khác nghe được, sẽ hiểu lầm đấy! Cái gì gọi là không phỉa chỉ một, hai lần?
Tôi cố nén cơn giận, nói với giọng dịu dàng nhất: "Dì, dì sẽ giữ bí mật cho con chứ?"
"Chuyện đó... chuyện đó...tất nhiên rồi..."
"Con thật sự có thể tin dì chứ?"
"Tất nhiên rồi...Con yên tâm đi! Ha ha! Nào, xuống ăn cơm đi! Ha ha ha!"
Bất an, bất an, vẫn bất an. Tôi quả thật không cách nào kí thác sự tin tưởng vào di. Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt bất an, Ngân Hách hình như cũng nghĩ giống tôi.
Tôi và Ngân Hách xuống lầu. Bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Ăn cơm cùng dì giống như ôm quả bom nổ chậm, làm tôi đã bât an lại nguy hiểm.
"À, chủ tịch...nghe nói Đổng sự trưởng của tập đoàn đã ly hôn rồi?"
"Ừ...tin tức đã lam truyền tới đây rồi àh?" Bố gật đầu.
"Đó hoàn toàn là vì không hợp tuổi! Nếu không, sao có thể ly hôn nhanh như vậy? Cho nên, nhất định phải xem tuổi! Không phải chỉ xem tính cách có hợp không, mà còn phải xem là có phát tài không. Để con chau sau này thành công thì cần phải tính đến chuyện đó...là xem chuyện đó có hợp hay không!"
Khụ khụ! Tôi sắp nôn ra tất cả mọi thứ trong miệng. Cái gì gọi là cái đó có hợp hay không chứ? Nhưng câu nói tiếp theo càng làm tôi sững sờ.
"Xem ra chủ tịch không cần lo lắng. Ngân Hách và Huệ Bân, vừa nhìn đã biết là một đôi trời sinh rất hợp nhau."
Chương 55
Thật sự là tôi bị dì đánh bại rồi.
Lên lầu, tôi khẽ đến phòng tập thể dục. Gần đây, vì bận chiến đấu với môn tiếng Anh, tôi đến phòng tập này không được mấy lần. Nhưng cũng như lúc tôi đến hôm qua, phòng đã được quết dọn sạch sẽ, dì đã làm việc này.
Tôi đánh mạnh vào bao cát treo trên trần nhà.
Bịch! Bịch! Bịch bịch!
Dì, dì. Dì rất được bố con tín nhiệm, con mới nhịn như thế, nếu lại xảy ra tình trạng như thế thì con sẽ không nhịn nữa.
"Hây a!".
"Mạnh thật đấy!".
"Thế thì sao?".
Tôi bất giác trừng mắt giận dữ, nhưng Ngân Hách chỉ nhún vai, hình như không chú ý. Tuy chuyện liên quan đến dì cũng làm tôi lo lắng, nhưng nghiêm trọng hơn là chuyện về Vũ Hiền. Có thể là vì nóng tính, nhưng ngay cả chuyện đó cũng làm cho cơn giân của tôi tăng lên.
"Nếu bạn bè trong trường biết thì sao?".
"Chẳng phải tớ nói rồi sao? Phải công bố thiên hạ!"
"Hả? Cậu muốn cả hai bị đuổi học vì tội loạn luân đấy hả? Cho dù không bị đuổi học, tớ tốt nghiệp thì được rồi, nhưng cậu thì làm sao?".
Thời tiết thật nóng nực, mới đấm chưa được mấy cái, mồ hôi đã chảy ra như mưa. Ánh mắt tôi trở nên sắc bén.
Ngân Hách toét miệng cười, nói : "Dáng vẻ của cậu lúc này không giống với dáng vẻ sợ hãi trước mặt hắn lúc nãy?"
"Tớ không sợ!"
Tất nhiên, tôi có hơi sợ chút xíu, nhưng ít nhất, tôi cũng phải giả vờ ra vẻ ta đây chứ. Bởi vì ở trường, tôi là hình ảnh của một học sinh ngoan, nếu tôi bộc lộ ra tính cách thật của mình và hung hăng nói với hắn: "Cậu nói gì?", thì hình tượng mà tôi đã vất vả xây dựng sẽ tan tành trong chốc lát.
"Cậu có phải sớm đoán được là tớ sẽ ra mặt, muốn xem tớ xử lý ra sao?".
"Tất nhiên....không phải. Nhưng cậu làm việc cũng không nghĩ đến hậu quả?".
"Suy nghĩ đến hậu quả chỉ làm người ta đau đầu. Hơn nữa còn lãng phí thời gian, cũng không hợp với tính cách tớ."
"Tuy nói như thế! Thôi đi. Tớ còn có thể nói gì chứ?". Tôi thở dài, tập trung sức lực vào việc đánh bao cát. Cái tên Vũ Hiền đó quả thật làm tôi hoang mang một chút, hơn nữa, người gọi là "dì" đó cũng làm tôi khó xử, làm tôi suýt chút bị mắc nghẹn.
"Trời sinh một đôi!".
"Hả?".
"Phản ứng không tệ!".
Tên Ngân Hách này! Cậu còn có tâm trạng để đùa à ?
"Câm miệng. Nếu ngày mai ở trường mà xảy ra chuyện gì, thì tớ sẽ không tha cho cậu, biết chưa?".
"Biết gì? Cậu hỏi tớ có biết nụ hôn không giới hạn không chứ gì? Tất nhiên biết rồi!".
"Ừ, biết thì tốt..."
"Cậu hình như rất để tâm đến chuyện hôm nay?".
"Thật là! Không cho phép cậu dẫn tớ vào con đường sai trái?".
"Bị dẫn vào con đường sai trái là vấn đề của cậu chứ."
"Ừ, đúng thế. Là vấn đề....Nói bậy! Tóm lại, ngày mai nếu có lan truyền tin đồn gì, thì cậu phải gọi tớ là chị một cách vô điều kiện, giống như trước đây, biết chưa?".
"..."
"Cậu nghe lời tớ đi. Tớ xin cậu đấy."
"..."
"Hử? Ngân Hách! Vì mạng sống của hai ta, nếu đến tai bố, cả hai ta đều sẽ bị ông ấy thiêu sống. Cậu đã biết bố làm lý lịch cho cậu như thế nào rồi phải không?".
"Có lẽ là bảo thư lý làm."
"Ừ, không sai. Là chị thư ký...Không phải! Cậu không thể nghiêm túc một chút được à?". Tôi bất giác la lớn, tôi đã bị chọc tức đến nổi gai cả người, nhưng hắn tại sao còn muốn chọc tức tôi ? Tôi quay người, tự xoa dịu tâm trạng đang bị kích động, sau đó nói :
"Tóm lại. Cậu phải nghe lời. Biết chưa hả?"
"Thế, cậu thưởng gì cho tớ?"
"Hả? Cậu muốn gì? Khoan đã! Không được yêu cầu từ hôn trở lên."
"Được thôi, thỏa thuận được lập."
"Đợi đã! Rốt cuộc là cậu muốn gì?".
"Tới lúc đó hãy nói, cậu tập tiếp đi
Ngân Hách hình như nhớ ra chuyện gì, toét miệng cười. Sau đó, lúc quy người đi ra khỏi phòng tập, hắn quay đầu lại, nói: "À, phải rồi, đừng quên học Anh văn nhé!".
*****
Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, mây đen trùm phủ lớp tôi.
"Huệ Bân". Người bạn mà tôi chẳng nói chuyện lần nào cũng đến hỏi tôi: "Cậu và Ngân Hách có thật là không có gì?"
"Hử? Ừ, tất nhiên rồi. Chúng tôi là chị em họ mà." Tôi cười cởi mở, đứng dậy khỏi ghế.
"Ái chà, Huệ Bân, nghe nói cậu va Ngân Hách đang yêu nhau?"
"Không phải."
Đây là câu hỏi thứ bao nhiêu như thế rồi? Đối với câu trả lời của tôi, mọi người ném cho cái nhìn hoài nghi. Đã nghi ngờ tôi, thì lại còn hỏi tôi làm gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, chir có một kết luận. Cho dù nghĩ nát óc, tôi chỉ có thể nghĩ tới một người làm cho tin đồn lan truyền khắp nơi.
Tôi nghiến răng ken két: "Lý Tú Nhi!"
"Hử? Cậu làm gì mà lại gọi tớ với cái giọng nhỏ nhẹ đáng sợ như thế?".
"Khốn kiếp!"
"Đáng...đáng sợ quá! Huệ...Bân?". Tua Nhi sợ đến nỗi nói lắp bắp.
"Thằng đó ở lớp nào?"
"Ai? Huệ Bân...Cậu...cậu thế này mà đi ra ngoài, thì chắc sẽ giết người mất. Đừng đi. Hả?".
"Cái thằng Vũ Hiền hay Võ Hiền gì đó....Hắn ở lớp nào?".
"Bình tĩnh đi, Huệ Bân. Hả? Cậu phải bình tĩnh...."
Đúng lúc này, tôi thấy tên đó đi qua hành lang.
"Đừng đi, Huệ Bân."
Tôi hất tay Tú Nhi ra, đi đến trước mặt Vũ Hiền: "Tôi muốn làm lỡ thời gian của cậu một chút. Đi theo tôi!". Tôi cứ nhìn th
Đây tuyệt đối không phải là người được việc. Trước mặt bạn trai, nghe người con trai khác tỏ tình, sau đó từ chối anh ta. Chuyện này làm tôi không biết làm thế nào cho tốt?
Tôi lắc mạnh đầu.”Xin lỗi.” Rồi đẩy bó hoa về phía cậu ấy, Vũ Hiền lại đưa bó hoa về phía tôi nói:
“Nếu nguyên nhân là vì đang học lớp 12. thế thì tớ có thể đợi sau khi tốt nghiệp thì chúng ta quen nhau. Trước khi thi đại học, tớ sẽ không làm phiền cậu, cho nên, cậu suy nghĩ kỹ lại đi.”
“Xin lỗi,tớ có người yêu rôi.”
“Cái…gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ, luống cuống của Vũ Hiền, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy? Thật kì cục.
“Tớ đã có người yêu rồi.” Tôi biết rõ, Vũ Hiền không phải vì không nghe thấy mới hỏi lại, nhưng tôi vẫn nói lại lần nữa : “Xin lỗi.”
“Nhưng sao tớ không nghe nói chuyện này!” Vũ Hiền hỏi.
“Chúng tôi đang quen nhau”
“Rốt cuộc là ai! Là ai?” Vũ Hiền đau khổ hét lên
Lúc tôi định nói vài lời, Ngân Hách chen vào:
“ Là một người đẹp trai hơn cậu”
“Cậu nói gì?” Vũ Hiền quay về phía Ngân Hách.
Tuy vẻ mặt Ngân Hách ung dung, tự đắc như thế, nhưng so với lúc nãy, hắn hình như có chút không kiên nhẫn nữa
“Tôi nói là một người đẹp trai hơn cậu, anh ta rất yêu cô gái này. Hơn nữa, quan trọng là anh ta có một thứ mà cậu không thể nào sánh được.”
“Là gì? Đó là gì?”
“Niềm tin.”
“Niềm…tin…”
“Tin là, nếu giết hết đàn ông trên thế giới này, cô ấy sẽ trở về bên mình. Cho dù không còn tình yêu, nhưng cũng sẽ chung tình, không hai lòng.” (>_<) !
“Cậu rốt cuộc….đang nói gì….”
Ngân Hách từ từ đi lại gần Vũ Hiền. Bởi vì cao hơn Vũ Hiền khoảng một tấc, Ngân Hách nhìn xuống : “Hơn nữa…anh ta còn có Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn.” J
Hắn…hắn có phải điên rồi không? Rốt cuộc đang nói lung tung gì thế? Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt kinh ngạc, còn Vũ Hiền nhìn Ngân Hách, mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Những gì cậu ấy nói…là…thật chứ?” Vũ Hiền lắp bắp hỏi tôi. Với câu hỏi của Vũ Hiền, tôi không biết nói gì, tội của tôi chẳng qua là đã nhận một món quà sinh nhật mà thôi. Nhưng tại sao, Ngân Hách bỗng nói đến chuyện này ở đây? Này, sao cậu bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?
“Là thật à?” Vũ Hiền hỏi dồn. Tôi gật đầu trong hoảng loạn.
“Rốt cuộc là thằng nào?...” Vũ Hiền nói một mình như người mất hồn.
Ngân Hách tiến thêm bước nữa lại gần Vũ Hiền, sau đo, một tay đặt lên vai cậu ta, tay kia chỉ vào mình : “Thằng nào hả? Là thằng này!”
“?!” Trong ánh mắt Vũ Hiền lẫn lộn sự kinh ngạc và hoài nghi.
Ngân Hách trái lại cười nhởn nhơ hơn lúc nãy, tiếp tục chỉ vào mình, nói :
“ Thằng này thật sự rất thích cô ấy, cho nên cậu đừng tuỳ tiện trêu trọc cô ấy. Bởi vì…tính thằng này không tốt lắm. Hơn nữa, mọi người truyền tai nhau, nói chúng tôi là chị em họ, nhưng chúng tôi không phải. Cho nên, cậu cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, gắn cho chúng tôi cái mác họ hàng thân thích gì. Biết chưa hả? “
Tôi hoảng hốt, Vũ Hiền cũng tỏ ra chân tay lóng ngóng. Tôi vốn định tìm vài lí do để đuổi Vũ Hiền đi, nhưng Ngân Hách tại sao lại làm sự việc đến bước đường này?
“Vũ Hiền. Cậu nghe tớ nói đây.” Để thu dọn tàn cuộc, tôi nên viện lí do gì đó, hoặc nhờ cậu ấy im lặng.
Lúc tôi gọi Vũ Hiền, nhưng không biết bắt đầu thế nào, Ngân Hách lại dùng biện pháp tốt nhất trên thế giới để bịt miệng Vũ Hiền. Đây là biện pháp căn bản không nghĩ đến chủ nghĩa dân chủ và tiến trình hoà bình thế giới: Đe doạ!
“Nếu cậu không giữ mồm giữ miệng, thằng này tuyệt đối không tha cho cậu. Được rồi, cậu đi đi!”
"Lúc nãy, cậu ẩu quá".
"Đó cũng là cách giải quyết của tớ".
"Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?".
"Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau."
"Cậu?...Cậu".
Thật hết cách với hắn, tôi cuối cùng chỉ có thể ném một quả bom nguyên tử vào hắn, thì mới có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng.
Về đến nhà, tôi ngồi ngay xuống ghế nệm mắng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn đã trở về bản chất trước đây. Không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt đó nữa, hắn chỉ ngồi với vẻ thờ ơ. Nếu nói với hắn : ngày mai trái đất sẽ nổ tung, hắn nhất định sẽ trả lời : vậy thì "chôm" một chiếc phi thuyền vũ trụ để dành.
Hay là thôi đi. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tôi còn có thể mong gì ở hắn ? Ông trời ơi, cầu xin người kiếp sau hãy dạy cho Hạ Ngân Hách biết, cái gì là "đạo lí luân thường", để hắn biết rõ mà phán đoán tiến triển sự việc như thế nào !
Tôi đi lên lầu, ngồi vào bàn học, mở sách bài tập Anh văn. Các chữ cái trên giấy trắng đang nhẩy một điệu múa mà tôi không tài nào hiểu được, tôi lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần giải đề.
Không biết qua bao lâu thời gian.
Tôi cảm thấy cổ tê cứng, ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng. Tôi đứng dậy, xoay xoay cổ, sau đó xuống lầu uống nước.
"Cậu đang làm gì thế ?". Tôi nhìn Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm, hỏi.
"Xem truyền hình, cậu cũng lại xem đi".
"Thôi được, dù sao tớ cũng mệt rồi... Nhưng cậu không học bài à?".
Ngân Hách vừa xem tin tức nước Mỹ trên kinh CNN, vừa trả lời : "Tớ đang họ đấy thôi, vừa biết tin tức, vừa học tiếng Anh." Đây cũng là tài năng của Ngân Hách.
"Thật thoải mái tự tại, dễ dàng như trở bàn tay nhỉ." Tôi xoay cái cổ cúng đơ qua trái, qua phải.
"Cổ đau à? Có cần tớ xoa bóp cho cậu không ?".
"Ừ, cám ơn cậu."
Ngân Hách không nói gì, đặt tay lên cổ tôi. Bàn tay mềm mại của Ngân Hách vừa chạm vào, tôi lặng cả người. Ngân Hách nhất định cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp cho tôi. Bàn tay Ngân Hách quả thật thần kì, không bao lâu sau, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng.
Lúc kênh CNN phát quảng cáo, tôi lấy cái điều khiển, chuyển qua kênh khác. Đúng lúc chọn được kênh đang chiếu bộ phim nhiều tập do nhiều diễn viên ngôi sao đóng, rất ăn khách, thì trên màn hình lại là cảnh hai diễn viên đang hôn nhau. Tôi vội chuyển đài khác, nhưng trong lúc hốt hoảng lại ấn nhầm nút, chỉnh âm thanh lên lớn tiếng, tiếng động làm người ta đỏ mặt tía tai trên truyền hình càng lớn thêm.
"A!".
Tôi tắt ti vi, bầu không khí yên lặng bao trùm.
Không khí nặng nề, tinh thần mơ màng, trong não trống rỗng.
"Ngân...Hách..."
"Sao thế?".
Ngân hách hỏi, tiếp tục xoa bóp cổ tôi. Tôi ho vài tiếng, Ngân Hách bỏ tay ra khỏi cổ tôi.
"Có gì mà ngượng?".
"Hả? Không...phải..., chỉ là...".
"Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bừa nữa. Cậu không thích, tôi còn có thể thế nao?". Ngân Hách ngồi trên ghế cách tôi khá xa, nói :
"Không phải, tớ không phải không thích!". Tôi bất giác nói lớn lên, Ngân Hách sắp mở ti vi thì dừng lại, chầm chậm quay qua nhìn tôi.
Tuy tôi rất ngượng, nhưng cảm thấy nên nói rõ : "Không phảu như thế. Tớ không phải là ghét hôn nhau, mà là cảm thấy rất ngại...Tóm lại là, không phải không thích."
"Thế thì là gì?".
"Chính là...chính là...cảm thấy xấu hổ."
"...?".
"Cho...cho nên, cậu đừng hiểu lầm!".
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ngân Hách, cho nên cứ nhìn xuống đất, tôi giống như đang độc thoại vậy. Tôi chưa nói xong, Ngân Hách đã nâng cằm tôi lên...hôn tôi. Đến lúc tinh thần tôi sắp mơ màng vì thiếu oxy, môi Ngân Hách mới rời khỏi tôi.
"Hơ hơ...hơ .hơ....Ngân Hách...". Tôi chưa định lại thần hồn, há to miệng thở, gọi tên Ngân Hách.
Ngân Hách mỉm cười, nói : "Hôm nay tới đây thôi, thấy cậu sắp chết rồi."
"Cậu...hơ hơ.... bỗng nhiên...".
"Không phải không thích, đấy là do cậu nói đấy!". Ngân Hách cười rang mãnh, hình dáng đó làm tôi nghi ngờ, đây có phải là Ngân Hách mà tôi đã quên không?.
Hắn nhìn tôi đang ngơ ngáo, nói tiếp : " Cậu nghĩ xem, phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn là do tớ tặng cậu, còn có muốn tặng nụ hôn của tớ hay không là do tớ quyết định, phải không?".
Quả nhiên đã trở về bản chất của Hạ Ngân Hách.
Tôi cười cởi mở, Ngân Hách cũng cười theo.
"Thôi, không nói nữa, tớ..tớ muốn đi uống nước." Tôi viện cớ đi uống nước, đứng dậy, nhưng có thể là vì quá căng thẳng, hai chân tôi mêm nhũn ra. Lúc tôi lắc lỡ, lấy Ngân Hách làm vật chống đỡ để đứng dậy thì lại suýt ngồi bâej xuống đất!...
Người mặt ửng đỏ và đang mỉm cười này là.....
"Dì!"
"Ơ, ơ, hả?"
"Dì... không phải là..."
"Không sao, không sao! Đang lúc yêu thương say đắm mà. dù sao cũng không chỉ một, hai lần."
Người khác nghe được, sẽ hiểu lầm đấy! Cái gì gọi là không phỉa chỉ một, hai lần?
Tôi cố nén cơn giận, nói với giọng dịu dàng nhất: "Dì, dì sẽ giữ bí mật cho con chứ?"
"Chuyện đó... chuyện đó...tất nhiên rồi..."
"Con thật sự có thể tin dì chứ?"
"Tất nhiên rồi...Con yên tâm đi! Ha ha! Nào, xuống ăn cơm đi! Ha ha ha!"
Bất an, bất an, vẫn bất an. Tôi quả thật không cách nào kí thác sự tin tưởng vào di. Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt bất an, Ngân Hách hình như cũng nghĩ giống tôi.
Tôi và Ngân Hách xuống lầu. Bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Ăn cơm cùng dì giống như ôm quả bom nổ chậm, làm tôi đã bât an lại nguy hiểm.
"À, chủ tịch...nghe nói Đổng sự trưởng của tập đoàn đã ly hôn rồi?"
"Ừ...tin tức đã lam truyền tới đây rồi àh?" Bố gật đầu.
"Đó hoàn toàn là vì không hợp tuổi! Nếu không, sao có thể ly hôn nhanh như vậy? Cho nên, nhất định phải xem tuổi! Không phải chỉ xem tính cách có hợp không, mà còn phải xem là có phát tài không. Để con chau sau này thành công thì cần phải tính đến chuyện đó...là xem chuyện đó có hợp hay không!"
Khụ khụ! Tôi sắp nôn ra tất cả mọi thứ trong miệng. Cái gì gọi là cái đó có hợp hay không chứ? Nhưng câu nói tiếp theo càng làm tôi sững sờ.
"Xem ra chủ tịch không cần lo lắng. Ngân Hách và Huệ Bân, vừa nhìn đã biết là một đôi trời sinh rất hợp nhau."
Chương 55
Thật sự là tôi bị dì đánh bại rồi.
Lên lầu, tôi khẽ đến phòng tập thể dục. Gần đây, vì bận chiến đấu với môn tiếng Anh, tôi đến phòng tập này không được mấy lần. Nhưng cũng như lúc tôi đến hôm qua, phòng đã được quết dọn sạch sẽ, dì đã làm việc này.
Tôi đánh mạnh vào bao cát treo trên trần nhà.
Bịch! Bịch! Bịch bịch!
Dì, dì. Dì rất được bố con tín nhiệm, con mới nhịn như thế, nếu lại xảy ra tình trạng như thế thì con sẽ không nhịn nữa.
"Hây a!".
"Mạnh thật đấy!".
"Thế thì sao?".
Tôi bất giác trừng mắt giận dữ, nhưng Ngân Hách chỉ nhún vai, hình như không chú ý. Tuy chuyện liên quan đến dì cũng làm tôi lo lắng, nhưng nghiêm trọng hơn là chuyện về Vũ Hiền. Có thể là vì nóng tính, nhưng ngay cả chuyện đó cũng làm cho cơn giân của tôi tăng lên.
"Nếu bạn bè trong trường biết thì sao?".
"Chẳng phải tớ nói rồi sao? Phải công bố thiên hạ!"
"Hả? Cậu muốn cả hai bị đuổi học vì tội loạn luân đấy hả? Cho dù không bị đuổi học, tớ tốt nghiệp thì được rồi, nhưng cậu thì làm sao?".
Thời tiết thật nóng nực, mới đấm chưa được mấy cái, mồ hôi đã chảy ra như mưa. Ánh mắt tôi trở nên sắc bén.
Ngân Hách toét miệng cười, nói : "Dáng vẻ của cậu lúc này không giống với dáng vẻ sợ hãi trước mặt hắn lúc nãy?"
"Tớ không sợ!"
Tất nhiên, tôi có hơi sợ chút xíu, nhưng ít nhất, tôi cũng phải giả vờ ra vẻ ta đây chứ. Bởi vì ở trường, tôi là hình ảnh của một học sinh ngoan, nếu tôi bộc lộ ra tính cách thật của mình và hung hăng nói với hắn: "Cậu nói gì?", thì hình tượng mà tôi đã vất vả xây dựng sẽ tan tành trong chốc lát.
"Cậu có phải sớm đoán được là tớ sẽ ra mặt, muốn xem tớ xử lý ra sao?".
"Tất nhiên....không phải. Nhưng cậu làm việc cũng không nghĩ đến hậu quả?".
"Suy nghĩ đến hậu quả chỉ làm người ta đau đầu. Hơn nữa còn lãng phí thời gian, cũng không hợp với tính cách tớ."
"Tuy nói như thế! Thôi đi. Tớ còn có thể nói gì chứ?". Tôi thở dài, tập trung sức lực vào việc đánh bao cát. Cái tên Vũ Hiền đó quả thật làm tôi hoang mang một chút, hơn nữa, người gọi là "dì" đó cũng làm tôi khó xử, làm tôi suýt chút bị mắc nghẹn.
"Trời sinh một đôi!".
"Hả?".
"Phản ứng không tệ!".
Tên Ngân Hách này! Cậu còn có tâm trạng để đùa à ?
"Câm miệng. Nếu ngày mai ở trường mà xảy ra chuyện gì, thì tớ sẽ không tha cho cậu, biết chưa?".
"Biết gì? Cậu hỏi tớ có biết nụ hôn không giới hạn không chứ gì? Tất nhiên biết rồi!".
"Ừ, biết thì tốt..."
"Cậu hình như rất để tâm đến chuyện hôm nay?".
"Thật là! Không cho phép cậu dẫn tớ vào con đường sai trái?".
"Bị dẫn vào con đường sai trái là vấn đề của cậu chứ."
"Ừ, đúng thế. Là vấn đề....Nói bậy! Tóm lại, ngày mai nếu có lan truyền tin đồn gì, thì cậu phải gọi tớ là chị một cách vô điều kiện, giống như trước đây, biết chưa?".
"..."
"Cậu nghe lời tớ đi. Tớ xin cậu đấy."
"..."
"Hử? Ngân Hách! Vì mạng sống của hai ta, nếu đến tai bố, cả hai ta đều sẽ bị ông ấy thiêu sống. Cậu đã biết bố làm lý lịch cho cậu như thế nào rồi phải không?".
"Có lẽ là bảo thư lý làm."
"Ừ, không sai. Là chị thư ký...Không phải! Cậu không thể nghiêm túc một chút được à?". Tôi bất giác la lớn, tôi đã bị chọc tức đến nổi gai cả người, nhưng hắn tại sao còn muốn chọc tức tôi ? Tôi quay người, tự xoa dịu tâm trạng đang bị kích động, sau đó nói :
"Tóm lại. Cậu phải nghe lời. Biết chưa hả?"
"Thế, cậu thưởng gì cho tớ?"
"Hả? Cậu muốn gì? Khoan đã! Không được yêu cầu từ hôn trở lên."
"Được thôi, thỏa thuận được lập."
"Đợi đã! Rốt cuộc là cậu muốn gì?".
"Tới lúc đó hãy nói, cậu tập tiếp đi
Ngân Hách hình như nhớ ra chuyện gì, toét miệng cười. Sau đó, lúc quy người đi ra khỏi phòng tập, hắn quay đầu lại, nói: "À, phải rồi, đừng quên học Anh văn nhé!".
*****
Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, mây đen trùm phủ lớp tôi.
"Huệ Bân". Người bạn mà tôi chẳng nói chuyện lần nào cũng đến hỏi tôi: "Cậu và Ngân Hách có thật là không có gì?"
"Hử? Ừ, tất nhiên rồi. Chúng tôi là chị em họ mà." Tôi cười cởi mở, đứng dậy khỏi ghế.
"Ái chà, Huệ Bân, nghe nói cậu va Ngân Hách đang yêu nhau?"
"Không phải."
Đây là câu hỏi thứ bao nhiêu như thế rồi? Đối với câu trả lời của tôi, mọi người ném cho cái nhìn hoài nghi. Đã nghi ngờ tôi, thì lại còn hỏi tôi làm gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, chir có một kết luận. Cho dù nghĩ nát óc, tôi chỉ có thể nghĩ tới một người làm cho tin đồn lan truyền khắp nơi.
Tôi nghiến răng ken két: "Lý Tú Nhi!"
"Hử? Cậu làm gì mà lại gọi tớ với cái giọng nhỏ nhẹ đáng sợ như thế?".
"Khốn kiếp!"
"Đáng...đáng sợ quá! Huệ...Bân?". Tua Nhi sợ đến nỗi nói lắp bắp.
"Thằng đó ở lớp nào?"
"Ai? Huệ Bân...Cậu...cậu thế này mà đi ra ngoài, thì chắc sẽ giết người mất. Đừng đi. Hả?".
"Cái thằng Vũ Hiền hay Võ Hiền gì đó....Hắn ở lớp nào?".
"Bình tĩnh đi, Huệ Bân. Hả? Cậu phải bình tĩnh...."
Đúng lúc này, tôi thấy tên đó đi qua hành lang.
"Đừng đi, Huệ Bân."
Tôi hất tay Tú Nhi ra, đi đến trước mặt Vũ Hiền: "Tôi muốn làm lỡ thời gian của cậu một chút. Đi theo tôi!". Tôi cứ nhìn th