Thằng bạn cùng bàn
![]() | ![]() ![]() |
cho qua được thì cứ cho qua đi.
Không khí đang vui vẻ bỗng dồn lại thành một cục bự chảng, may mà có HyunJoong hồn nhiên bô bô nói cười :
- Hà Lan cơ á ? Có phải nhỏ đó phải đội mũ trắng rộng vành, chân đi guốc gỗ, hai tay hai xô sữa đứng cạnh cối xay gió cho người ta chụp hình không ?
- Người mẫu quảng cáo sữa "Cô gái Hà Lan", ha ha ha~ - KwonSoo tự nói tự cười.
JunSu cũng cười, nhưng là cười ruồi, vừa cười còn vừa hỉ mũi :
- Người mẫu có gì hay ? Tao cũng làm được !
- Hê hê người mẫu béo~ - HyunJoong cong môi.
JunSu lập tức vớ quyển sách phi thẳng vào người bạn.
Đã thành thói quen, chiều chủ nhật nào, tầm ba giờ YunHo cũng vác xe sang rước JaeJoong đi chơi, khi thì đi ăn kem, khi thì đi sở thú, khi đi tô tượng. Nhiều hôm chẳng cần đến một địa điểm nào cụ thể, chỉ cần đèo nhau đi lòng vòng trên phố, cả hai cũng mãn nguyện lắm rồi.
Chiều nay, đang trên đường tới nhà JaeJoong thì điện thoại inh ỏi réo : "Ở cái nhà này ai là tướng ? Đương nhiên là Kim đại thiếu gia ta rồi ! Ha ha ha !". Nhắm mắt cũng biết ai gọi, YunHo vội vã bắt máy. Bên kia im lặng một lúc rồi ngập ngừng cất tiếng :
"YunHo, chiều nay không được rồi, để tối mình đi chơi ha !"
- Hả ?
"Mày đừng giận em nha. Chiều nay phải off clan Đột kích mà quên mất, không báo cho mày sớm..."
YunHo khẽ mím môi :
- JaeJoong coi trọng buổi off hơn anh à ?
"Không có..." - Cả năm mới off có vài lần mà, còn chủ nhật nào mà hai đứa chẳng đi với nhau.
Tưởng tượng ra JaeJoong đang lắc đầu điên cuồng, mặt méo xệch, YunHo bật cười.
- Đùa chút thôi. Đi chơi vui nhé !
Bên kia chỉ kịp "ưm" một tiếng rồi lập tức cúp máy. YunHo thở hắt ra, chậm rãi quay xe về.
Lúc đi một mình, lúc về cũng một mình, chỉ là, cảm giác mỗi lúc một khác thôi.
Chỉ là, trong lòng hơi ấm ức một tẹo.
JaeJoong ngố tàu, JaeJoong tồ tẹt, JaeJoong chẳng biết cái gì cả. Biết là thế, nhưng chẳng thể nào ngừng thích người kia được.
Cứ vô tư mà được yêu đi, JaeJoong...
Cả ngày rong ruổi trên đường, đến tối muộn JaeJoong mới mò về nhà, chưa gì đã thấy mẹ đứng chắn ở cửa.
- Mày cứ như con ngựa vía ấy, không lúc nào mẹ thấy mày có mặt ở nhà cả.
- Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn ? - JaeJoong cố lách vào trong nhưng bị mẹ kẹp chặt vào tường.
- Cái "đó đây" của mày là nhà thằng YunHo hả ? Sao mày không chuyển hộ khẩu sang nhà nó luôn đi ?
- Trước sau gì chả phải chuyển, mẹ !
Sức già chẳng thắng được sức trai, chỉ trong thời gian một câu nói, mẹ đã bị JaeJoong ủn sang một bên, hai chân rất nhanh đã thoăn thoắt chạy vào nhà.
Mẹ Kim tức không nói lên lời. Con với cái, có coi mẹ ra cái gì đâu, thấy bạn là mắt sáng lên thôi.
Đấy là mẹ còn chưa biết quan hệ thật của hai người, mẹ mà biết... Ầy, chẳng dám tưởng tượng ra nữa.
Trong phòng mình, JaeJoong thảnh thơi gác hai chân lên bàn, một tay cầm táo, lâu lâu lại đưa lên miệng cắn "rốp" một cái, một tay yên vị trên bàn phím, type với tốc độ quỉ khóc thần sầu.
On muộn, ngoài nick của Chàng Trai Bất Hạnh ra thì chỉ còn toàn anh em trong clan Đột kích. JaeJoong buồn buồn buzz Bất Hạnh như điên.
"Quần Đùi, khùng hả ?" - Năm giây sau, Chàng Trai Bất Hạnh đã xuất hiện buzz lại.
"Nói chuyện đi Bất Hạnh, rảnh quá không có gì làm hết."
"Lại nói về cái tên YunHo người yêu cậu chứ gì ? Nói hoài không chán sao, có gì hay ho mà nói ?"
Sẵn bực mình vì chuyện YooChun và cô gái Hà Lan gì gì đó từ mấy ngày hôm nay, JunSu không kiêng nể mà nói thẳng vào mặt người đang chat với mình.
Kể từ khi biết JaeJoong - hay Quần Đùi Đỏ - có người yêu, mà cái người ấy cũng chẳng xa lạ gì, chính là thằng bạn ngồi dưới mình, JunSu bỗng nghiệm ra ở đời quả có nhiều chuyện kì lạ. Buồn cười, bất ngờ, ngưỡng mộ, đôi khi là khao khát nữa. Chẳng biết bao giờ mình mới được như hai người kia.
JaeJoong không muốn nói chuyện giữa mình và YunHo cho mọi người biết, kể cả có thân nhau
đến mức nào. Là bạn thân, là hai thằng con trai, suốt ngày chạnh choẹ, bỗng đùng một cái, bảo, hai đứa chúng tớ yêu nhau đấy, chẳng khác nào lấy cái chảo úp vào mặt người nghe. Thấy chối tỉ ! Nhưng mà với bạn trên mạng thì khác, mình chẳng biết người ta, người ta cũng chẳng biết mình, chia sẻ cũng dễ dàng hơn. JaeJoong nhiều lúc gật gù nghĩ, thì ra tâm lí con người lại lằng nhằng rắc rối như vậy.
Thấy dòng chữ như tát vào mặt mình hiện lên lên trong khung cửa sổ chat, JaeJoong ngẩn ra một lúc, mãi mới khó khăn đánh ra hai chữ... "Không chán."
"Cậu mở mồm ra là cậu ấy cao thế này này, cậu ấy đẹp trai thế này này, cậu ấy giỏi thế này này, cậu ấy chiều tớ thế này này... Cậu nói không chán nhưng tớ nghe thì chán rồi. Tớ nói cho cậu biết, cậu thích người ta thì cậu thấy đẹp thấy giỏi, nhưng với tớ, xin lỗi nhé, cậu ta chỉ bình thường đến mức tầm thường thôi !"
"Cậu cậu cậu cậu cậu ! Bảo sao cậu không có người yêu, phải lên mấy cái trang web vớ vẩn này đòi tư vấn. Cậu ấy hả, chó yêu !"
"Cậu chó yêu ấy. Tớ cũng có người yêu !"
Hai bên kịch liệt giao tranh. Hễ động đến vấn đề nhạy cảm là chẳng ai chịu nhường ai, lời hay ý đẹp cứ thế mà tuôn ra ào ào.
Ở máy bên kia, JaeJoong nhếch mép một cái :
"Nói xem, tên người yêu cậu là gì ?"
"Có nói cậu cũng chẳng biết."
"Hi hi, bịa chứ gì ? Đừng nói là Jung YunHo đấy nhé !" - Icon cười lăn lộn hiện ra.
JunSu nóng gáy type lại ngay :
"YooChun. Park YooChun."
Đến lúc định thần lại thì đã trót đánh xong, gửi đi mất rồi. JunSu bần thần ngồi trước màn hình, nhìn ba chữ "Park Yoochun" mà không chớp mắt lấy một lần. Người yêu bao giờ, đến nắm tay còn chả có, một câu thích nhau còn chả có, lấy đâu mà yêu. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ là mình đơn phương thích người ta.
JunSu ngả người ra ghế, ngước lên nhìn trần nhà. Trần nhà quay quay, bốn bức tường xoay xoay, đầu óc cũng đảo lộn hết cả.
Nhìn màn hình vi tính, thấy đoạn chat của mình và JaeJoong đã thêm một đoạn dài thật dài, lại toàn là màu chữ của JaeJoong. JunSu không thèm đọc, chỉ để lại một câu làm JaeJoong tức muốn xì máu mắt.
"Đã nói nhiều còn nói bậy, đảm bảo không sớm thì muộn cậu cũng bị bồ đá."
Sáng thứ bảy, YooChun thủng thẳng bước vào lớp, không biết hiện tại mình đang là trung tâm của mọi sự chú ý. Mãi cho đến khi tổ trưởng tổ hai chạy ra vỗ vai thì YooChun mới té ngửa.
- Nghe bảo mày vừa múc được em Jo NaYoung bên lớp 13 à ? Ngon nha mày !
- Múc gì ? Tao đâu có gáo ? - YooChun chớp mắt rõ ngây thơ.
- Đừng giả ngố nữa đi mày, giang hồ đang đồn đại ầm lên kia kìa. Hai đứa mày thành đôi rồi hả ?
- Giang hồ mày nói là mấy cái loa phóng thanh tổ tao, phải không ?
YooChun nghiến răng nhìn ra phía tổ mình, cả hội đang làm động tác chào như kiểu sĩ quan. TaeHee còn lôi cả tiếng Anh ra bắn : "Hi YooChun ! How're you today ?".
Cái bọn, hôm qua vừa mới kể, hôm nay cả lớp đã biết rồi !
HyunJoong to mồm ông ổng đọc bài thơ vừa mới sáng tác cách đó hai giây :
"Dưới gốc cây bàng có
Một bạn gái rất xinh
Nhìn xa em cứ tưởng
Một cô gái Hà Lan
Rồi em đi tới gần
Lúc này mới nhìn rõ
Thì ra đó chính là
Một cô gái Hà Lan."
Cả bọn phá ra cười, thơ ơi là thơ, HyunJoong ơi là HyunJoong. TaeHee giả vờ chấm chấm nước mắt :
- Nghe biết ngay là thơ của bạn HyunJoong tổ mình, thật uyên bác...
- Hi hi quá khen ! Đa tạ tổ trưởng cô nương !
YooChun bị trêu đến mặt mũi đỏ bừng. Hiếm khi được nhìn thấy biểu cảm này của bạn, mọi người lại càng trêu tợn.
JaeJoong gác chân lên đùi YunHo (dưới bàn, và chỉ hai người biết), hớp hớp vài hơi lấy giọng mới bắt đầu đọc.
- Thơ của HyunJoong còn kém lắm. Nghe thơ của Kim thiếu gia này đây.
"Mỗi tay xách một cái thùng
Hùng hùng hổ hổ tiến về phía em
Mọi người ơi, hãy nhìn xem
Đằng kia có phải Cồ Gai Há Làn ?"
YunHo giơ ngón cái như kiểu "Nhà tôi là số một". Mọi người lại được dịp cười nghiêng ngả.
YooChun xông tới làm bộ giơ nanh đánh các bạn, nhưng thực chất không phải chàng ta ghét bị trêu, còn thích nữa kìa. Chẳng qua, làm vậy để che bớt hai chữ "Xấu Hổ" đang chình ình trên trán kia thôi.
Quen với cô bạn NaYoung hơn một tháng đã thành cặp, YooChun cũng chẳng biết có phải hai đứa thực sự thích nhau hay không. YooChun chưa yêu bao giờ, chẳng biết yêu nó tròn méo ra sao. Chỉ là, cảm thấy NaYoung rất xinh, hai đứa đứng với nhau rất đẹp đôi, vậy thôi. Hiện tại mới có lớp mười, trong cái lớp gần ba chục mống này, thử hỏi mấy mống có người yêu ? Hơn nữa, người yêu mình lại là người mẫu, hoa khôi, oai thật là oai đó !
Từ lúc YooChun bước vào lớp, JunSu nằm úp sấp trên bàn đến giờ chưa dậy. Thật sự lúc này chẳng muốn thấy khuôn mặt đáng ghét kia chút nào.
YooChun không biết, tưởng bạn ngủ, liền lấy gáy sách gõ côm cốp vào đầu bạn. JunSu lừ đừ ngước lên, YooChun giật mình thấy bạn hai mắt đỏ quạch.
- JunSu, mày... bị sao thế ?
- Đau bụng. Tao xuống phòng y tế...
- Cần tao đi cùng không ? - YooChun lo lắng áp tay vào bụng JunSu, tròn ủm, chắc vừa ăn gì bậy bạ mới ra nông nỗi này.
JunSu gạt tay bạn ra, một mình đi xuống dưới lầu. Nghe có tiếng mấy đứa tổ mình léo nhéo gọi, JunSu quay đầu đứng nhìn một lúc lâu, rồi lại nhắm mắt chạy ù đi.
Cô giáo y tế xếp nệm cho JunSu, thấy cậu học trò mặt mũi tái mét, nước mắt rơi rơi. Thương thì thương thật, nhưng cứ có cảm giác chẳng hợp với hình ảnh một học sinh nam chút nào.
- Em là con trai, đừng vì đau bụng mà khóc chứ !
- Em không có vì đau bụng mà khóc, cô. - JunSu lấy ống tay áo chùi mắt, chùi chùi chùi, rách mặt ra cũng được, miễn sao nước mắt đừng có rơi.
Cô giáo xoa đầu JunSu, hấp háy mắt cười cười :
- Chắc là chuyện tình cảm ? Ngoan nào, con trai mà, có chuyện gì cũng đừng khóc...
- Con trai con gái thì cũng là con. Con nào chẳng có nước mắt hả cô ? Tại sao khi buồn, bọn con gái được khóc mà bọn em thì không ?
JunSu mếu máo hét lên, hai chân đạp ruỳnh ruỳnh vào cái giường sắt. Cô giáo trẻ chẳng biết làm thế nào, hai mắt cũng rơm rớm, bị JunSu doạ cho sợ chết đi được.
- Cô khóc cái gì ?
- Hu...
- Cô đừng có khóc nữa !
- Hu hu...
- Cô còn khóc là... là... Aish ! Cô, nín !
- ...
JunSu vừa khóc vừa cười, đáng lẽ mình mới phải là người được dỗ dành mới đúng. Nhìn cô giáo mũi đỏ như quả cà chua, JunSu lại thấy nhẹ nhõm hẳn.
Quả thật, trong chuyện này, có trách chỉ trách mình thôi. Ai bảo lúc nào mình cũng chậm chạp lề mề, để rồi nhìn YooChun bị người khác cướp mất. Lúc nào cũng sợ, không sợ cái này thì sợ cái kia. Sợ YooChun không thích mình, sợ bị từ chối, sợ hai đứa không còn vui vẻ thoải mái được như ngày xưa. Đôi khi JunSu cảm thấy rất ngưỡng mộ JaeJoong. Thích thì nói thích, chẳng lằng nhằng lôi thôi. Nếu không có JaeJoong hôm đó, có lẽ đôi JungKim kia cũng chẳng có ngày này.
JunSu lau mắt, hối hận cũng muộn mất rồi, chỉ còn biết ngồi úm cho cái đôi Park tổng thống và Cồ Gai Há Làn gì gì đó sớm tan đàn xẻ nghé thôi.
"Con giun xéo lắm cũng quằn" - câu này chẳng phải do ông A bà B nào đó rách việc nói tùm lum tào lao, mà đã được đúc kết và chứng thực một cách đàng hoàng. Còn được đúc kết và chứng thực như thế nào thì phải hỏi hai bạn JungKim nhà ta.
Có ai đời một giờ kém, người yêu nằng nặc dựng dậy nhờ đi mua thẻ điện thoại. YunHo mắt nhắm mắt mở nghe, chỉ thấy bên kia thao thao bất tuyệt bài ca quen thuộc :
"Ở cái nhà này, ai là tướng ?"
"JaeJoong."
"Thế tướng nói phải nghe chớ ? YunHo mua cho em bốn cái thẻ một trăm đi."
"Để mai..."
"Không mai. Bây giờ ! Nhà em khoá cửa rồi, mày thì thoải mái mà, điiiii~"
"Máy sắp hết tiền hả ? Muốn nói chuyện thì để anh gọi là được..."
"Không phải nói chuyện với mày. Bạn em ở nước ngoài, chênh lệch múi giờ, chỉ nói chuyện được giờ này thôi. Em muốn nói chuyện với nó mà hết tiền."
"Ư~ Buồn ngủ..."
"..."
JaeJoong có thói quen, cứ mỗi khi không đòi được YunHo thứ gì lại bặm môi im lặng, hai mắt trừng trừng lườm nguýt. Hiện tại, đầu bên kia im re, YunHo nuốt nước bọt một cái, bới bới lại tóc, ấp úng trả lời.
"Được rồi, anh đi."
.
.
.
Sáng sớm, YunHo qua nhà đón JaeJoong đi học với hai bọng mắt gấu mèo. Vừa bước vào phòng JaeJoong đã nghe tiếng cửa khoá sau lưng, JaeJoong ở đâu xông ra, câu cổ YunHo, thơm thơm mấy cái vào hai bên mắt thâm quầng, chán chê mê mỏi mới mở cửa bước ra ngoài, đeo ba lô chào bố mẹ như chẳng có chuyện gì.
YunHo thầm nghĩ, nửa đêm mất ngủ phục vụ người yêu, sáng ra được thưởng như thế này cũng không tệ. Không ổn rồi, hình như càng ngày YunHo càng dễ thoả mãn thì phải.
Đến lớp, vừa ngồi chưa kịp ấm chỗ thì HyunJoong đã sà xuống, quàng vai bá cổ JaeJoong :
- Mày hay thật ! Bộ đó mười hai giờ hôm qua mới có, một giờ đã thấy mày bận rồi. Mà tính ra gần bốn trăm hả, ghê nha~
JaeJoong rùng mình khẽ liếc YunHo một cái rồi lại nhanh chóng quay đi, tay còn bấu bấu HyunJoong, ra hiệu đừng nói nữa. HyunJoong không hiểu, vẫn cứ bô bô kể này kể nọ.
- HyunJoong này... - YunHo cười cười - Cái bộ JaeJoong mua hôm qua ấy, trong game gì ?
- Gunny, mới ra đó, hay lắm nha mày !
YunHo lại quay qua JaeJoong :
- Hoá ra bạn nước ngoài của JaeJoong tên là Gunny. Ngoài Audition, Đột Kích, Võ Lâm, Phong Thần, Kiếm Thế, Gunny, JaeJoong nhà mình còn chơi gì nữa ?
JaeJoong nhắm mắt quay đi. Xong rồi, lộ rồi, YunHo phát hiện ra mấy cái thẻ đó đổ vào game rồi.
- A còn chứ, JaeJoong chơi cả Nông Trại nữa. Mà trò nào JaeJoong cũng đứng top hết, mày đang ngồi cạnh cao thủ mà không biết đấy ! - HyunJoong ha ha cười.
- Mày im đi ! - JaeJoong luống cuống đẩy HyunJoong ra khỏi chỗ mình - YunHo...
YunHo chẳng nói chẳng rằng thu xếp sách vở, đổi chỗ cho JunSu.
JaeJoong chớp mắt nhìn theo. YunHo nổi giận rồi. Bình thường YunHo thoải mái dễ tính bao nhiêu, lúc giận lên càng đáng sợ bấy nhiêu.
Lúc YunHo đèo JaeJoong về đến nhà, JaeJoong vẫn bám rịt lấy cái xe, không chịu xuống.
- JaeJoong này...
Cuối cùng YunHo cũng chịu mở miệng, JaeJoong vui vẻ ngước lên.
- Ừ ?
- Anh là bạn trai JaeJ
Không khí đang vui vẻ bỗng dồn lại thành một cục bự chảng, may mà có HyunJoong hồn nhiên bô bô nói cười :
- Hà Lan cơ á ? Có phải nhỏ đó phải đội mũ trắng rộng vành, chân đi guốc gỗ, hai tay hai xô sữa đứng cạnh cối xay gió cho người ta chụp hình không ?
- Người mẫu quảng cáo sữa "Cô gái Hà Lan", ha ha ha~ - KwonSoo tự nói tự cười.
JunSu cũng cười, nhưng là cười ruồi, vừa cười còn vừa hỉ mũi :
- Người mẫu có gì hay ? Tao cũng làm được !
- Hê hê người mẫu béo~ - HyunJoong cong môi.
JunSu lập tức vớ quyển sách phi thẳng vào người bạn.
Đã thành thói quen, chiều chủ nhật nào, tầm ba giờ YunHo cũng vác xe sang rước JaeJoong đi chơi, khi thì đi ăn kem, khi thì đi sở thú, khi đi tô tượng. Nhiều hôm chẳng cần đến một địa điểm nào cụ thể, chỉ cần đèo nhau đi lòng vòng trên phố, cả hai cũng mãn nguyện lắm rồi.
Chiều nay, đang trên đường tới nhà JaeJoong thì điện thoại inh ỏi réo : "Ở cái nhà này ai là tướng ? Đương nhiên là Kim đại thiếu gia ta rồi ! Ha ha ha !". Nhắm mắt cũng biết ai gọi, YunHo vội vã bắt máy. Bên kia im lặng một lúc rồi ngập ngừng cất tiếng :
"YunHo, chiều nay không được rồi, để tối mình đi chơi ha !"
- Hả ?
"Mày đừng giận em nha. Chiều nay phải off clan Đột kích mà quên mất, không báo cho mày sớm..."
YunHo khẽ mím môi :
- JaeJoong coi trọng buổi off hơn anh à ?
"Không có..." - Cả năm mới off có vài lần mà, còn chủ nhật nào mà hai đứa chẳng đi với nhau.
Tưởng tượng ra JaeJoong đang lắc đầu điên cuồng, mặt méo xệch, YunHo bật cười.
- Đùa chút thôi. Đi chơi vui nhé !
Bên kia chỉ kịp "ưm" một tiếng rồi lập tức cúp máy. YunHo thở hắt ra, chậm rãi quay xe về.
Lúc đi một mình, lúc về cũng một mình, chỉ là, cảm giác mỗi lúc một khác thôi.
Chỉ là, trong lòng hơi ấm ức một tẹo.
JaeJoong ngố tàu, JaeJoong tồ tẹt, JaeJoong chẳng biết cái gì cả. Biết là thế, nhưng chẳng thể nào ngừng thích người kia được.
Cứ vô tư mà được yêu đi, JaeJoong...
Cả ngày rong ruổi trên đường, đến tối muộn JaeJoong mới mò về nhà, chưa gì đã thấy mẹ đứng chắn ở cửa.
- Mày cứ như con ngựa vía ấy, không lúc nào mẹ thấy mày có mặt ở nhà cả.
- Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn ? - JaeJoong cố lách vào trong nhưng bị mẹ kẹp chặt vào tường.
- Cái "đó đây" của mày là nhà thằng YunHo hả ? Sao mày không chuyển hộ khẩu sang nhà nó luôn đi ?
- Trước sau gì chả phải chuyển, mẹ !
Sức già chẳng thắng được sức trai, chỉ trong thời gian một câu nói, mẹ đã bị JaeJoong ủn sang một bên, hai chân rất nhanh đã thoăn thoắt chạy vào nhà.
Mẹ Kim tức không nói lên lời. Con với cái, có coi mẹ ra cái gì đâu, thấy bạn là mắt sáng lên thôi.
Đấy là mẹ còn chưa biết quan hệ thật của hai người, mẹ mà biết... Ầy, chẳng dám tưởng tượng ra nữa.
Trong phòng mình, JaeJoong thảnh thơi gác hai chân lên bàn, một tay cầm táo, lâu lâu lại đưa lên miệng cắn "rốp" một cái, một tay yên vị trên bàn phím, type với tốc độ quỉ khóc thần sầu.
On muộn, ngoài nick của Chàng Trai Bất Hạnh ra thì chỉ còn toàn anh em trong clan Đột kích. JaeJoong buồn buồn buzz Bất Hạnh như điên.
"Quần Đùi, khùng hả ?" - Năm giây sau, Chàng Trai Bất Hạnh đã xuất hiện buzz lại.
"Nói chuyện đi Bất Hạnh, rảnh quá không có gì làm hết."
"Lại nói về cái tên YunHo người yêu cậu chứ gì ? Nói hoài không chán sao, có gì hay ho mà nói ?"
Sẵn bực mình vì chuyện YooChun và cô gái Hà Lan gì gì đó từ mấy ngày hôm nay, JunSu không kiêng nể mà nói thẳng vào mặt người đang chat với mình.
Kể từ khi biết JaeJoong - hay Quần Đùi Đỏ - có người yêu, mà cái người ấy cũng chẳng xa lạ gì, chính là thằng bạn ngồi dưới mình, JunSu bỗng nghiệm ra ở đời quả có nhiều chuyện kì lạ. Buồn cười, bất ngờ, ngưỡng mộ, đôi khi là khao khát nữa. Chẳng biết bao giờ mình mới được như hai người kia.
JaeJoong không muốn nói chuyện giữa mình và YunHo cho mọi người biết, kể cả có thân nhau
đến mức nào. Là bạn thân, là hai thằng con trai, suốt ngày chạnh choẹ, bỗng đùng một cái, bảo, hai đứa chúng tớ yêu nhau đấy, chẳng khác nào lấy cái chảo úp vào mặt người nghe. Thấy chối tỉ ! Nhưng mà với bạn trên mạng thì khác, mình chẳng biết người ta, người ta cũng chẳng biết mình, chia sẻ cũng dễ dàng hơn. JaeJoong nhiều lúc gật gù nghĩ, thì ra tâm lí con người lại lằng nhằng rắc rối như vậy.
Thấy dòng chữ như tát vào mặt mình hiện lên lên trong khung cửa sổ chat, JaeJoong ngẩn ra một lúc, mãi mới khó khăn đánh ra hai chữ... "Không chán."
"Cậu mở mồm ra là cậu ấy cao thế này này, cậu ấy đẹp trai thế này này, cậu ấy giỏi thế này này, cậu ấy chiều tớ thế này này... Cậu nói không chán nhưng tớ nghe thì chán rồi. Tớ nói cho cậu biết, cậu thích người ta thì cậu thấy đẹp thấy giỏi, nhưng với tớ, xin lỗi nhé, cậu ta chỉ bình thường đến mức tầm thường thôi !"
"Cậu cậu cậu cậu cậu ! Bảo sao cậu không có người yêu, phải lên mấy cái trang web vớ vẩn này đòi tư vấn. Cậu ấy hả, chó yêu !"
"Cậu chó yêu ấy. Tớ cũng có người yêu !"
Hai bên kịch liệt giao tranh. Hễ động đến vấn đề nhạy cảm là chẳng ai chịu nhường ai, lời hay ý đẹp cứ thế mà tuôn ra ào ào.
Ở máy bên kia, JaeJoong nhếch mép một cái :
"Nói xem, tên người yêu cậu là gì ?"
"Có nói cậu cũng chẳng biết."
"Hi hi, bịa chứ gì ? Đừng nói là Jung YunHo đấy nhé !" - Icon cười lăn lộn hiện ra.
JunSu nóng gáy type lại ngay :
"YooChun. Park YooChun."
Đến lúc định thần lại thì đã trót đánh xong, gửi đi mất rồi. JunSu bần thần ngồi trước màn hình, nhìn ba chữ "Park Yoochun" mà không chớp mắt lấy một lần. Người yêu bao giờ, đến nắm tay còn chả có, một câu thích nhau còn chả có, lấy đâu mà yêu. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ là mình đơn phương thích người ta.
JunSu ngả người ra ghế, ngước lên nhìn trần nhà. Trần nhà quay quay, bốn bức tường xoay xoay, đầu óc cũng đảo lộn hết cả.
Nhìn màn hình vi tính, thấy đoạn chat của mình và JaeJoong đã thêm một đoạn dài thật dài, lại toàn là màu chữ của JaeJoong. JunSu không thèm đọc, chỉ để lại một câu làm JaeJoong tức muốn xì máu mắt.
"Đã nói nhiều còn nói bậy, đảm bảo không sớm thì muộn cậu cũng bị bồ đá."
Sáng thứ bảy, YooChun thủng thẳng bước vào lớp, không biết hiện tại mình đang là trung tâm của mọi sự chú ý. Mãi cho đến khi tổ trưởng tổ hai chạy ra vỗ vai thì YooChun mới té ngửa.
- Nghe bảo mày vừa múc được em Jo NaYoung bên lớp 13 à ? Ngon nha mày !
- Múc gì ? Tao đâu có gáo ? - YooChun chớp mắt rõ ngây thơ.
- Đừng giả ngố nữa đi mày, giang hồ đang đồn đại ầm lên kia kìa. Hai đứa mày thành đôi rồi hả ?
- Giang hồ mày nói là mấy cái loa phóng thanh tổ tao, phải không ?
YooChun nghiến răng nhìn ra phía tổ mình, cả hội đang làm động tác chào như kiểu sĩ quan. TaeHee còn lôi cả tiếng Anh ra bắn : "Hi YooChun ! How're you today ?".
Cái bọn, hôm qua vừa mới kể, hôm nay cả lớp đã biết rồi !
HyunJoong to mồm ông ổng đọc bài thơ vừa mới sáng tác cách đó hai giây :
"Dưới gốc cây bàng có
Một bạn gái rất xinh
Nhìn xa em cứ tưởng
Một cô gái Hà Lan
Rồi em đi tới gần
Lúc này mới nhìn rõ
Thì ra đó chính là
Một cô gái Hà Lan."
Cả bọn phá ra cười, thơ ơi là thơ, HyunJoong ơi là HyunJoong. TaeHee giả vờ chấm chấm nước mắt :
- Nghe biết ngay là thơ của bạn HyunJoong tổ mình, thật uyên bác...
- Hi hi quá khen ! Đa tạ tổ trưởng cô nương !
YooChun bị trêu đến mặt mũi đỏ bừng. Hiếm khi được nhìn thấy biểu cảm này của bạn, mọi người lại càng trêu tợn.
JaeJoong gác chân lên đùi YunHo (dưới bàn, và chỉ hai người biết), hớp hớp vài hơi lấy giọng mới bắt đầu đọc.
- Thơ của HyunJoong còn kém lắm. Nghe thơ của Kim thiếu gia này đây.
"Mỗi tay xách một cái thùng
Hùng hùng hổ hổ tiến về phía em
Mọi người ơi, hãy nhìn xem
Đằng kia có phải Cồ Gai Há Làn ?"
YunHo giơ ngón cái như kiểu "Nhà tôi là số một". Mọi người lại được dịp cười nghiêng ngả.
YooChun xông tới làm bộ giơ nanh đánh các bạn, nhưng thực chất không phải chàng ta ghét bị trêu, còn thích nữa kìa. Chẳng qua, làm vậy để che bớt hai chữ "Xấu Hổ" đang chình ình trên trán kia thôi.
Quen với cô bạn NaYoung hơn một tháng đã thành cặp, YooChun cũng chẳng biết có phải hai đứa thực sự thích nhau hay không. YooChun chưa yêu bao giờ, chẳng biết yêu nó tròn méo ra sao. Chỉ là, cảm thấy NaYoung rất xinh, hai đứa đứng với nhau rất đẹp đôi, vậy thôi. Hiện tại mới có lớp mười, trong cái lớp gần ba chục mống này, thử hỏi mấy mống có người yêu ? Hơn nữa, người yêu mình lại là người mẫu, hoa khôi, oai thật là oai đó !
Từ lúc YooChun bước vào lớp, JunSu nằm úp sấp trên bàn đến giờ chưa dậy. Thật sự lúc này chẳng muốn thấy khuôn mặt đáng ghét kia chút nào.
YooChun không biết, tưởng bạn ngủ, liền lấy gáy sách gõ côm cốp vào đầu bạn. JunSu lừ đừ ngước lên, YooChun giật mình thấy bạn hai mắt đỏ quạch.
- JunSu, mày... bị sao thế ?
- Đau bụng. Tao xuống phòng y tế...
- Cần tao đi cùng không ? - YooChun lo lắng áp tay vào bụng JunSu, tròn ủm, chắc vừa ăn gì bậy bạ mới ra nông nỗi này.
JunSu gạt tay bạn ra, một mình đi xuống dưới lầu. Nghe có tiếng mấy đứa tổ mình léo nhéo gọi, JunSu quay đầu đứng nhìn một lúc lâu, rồi lại nhắm mắt chạy ù đi.
Cô giáo y tế xếp nệm cho JunSu, thấy cậu học trò mặt mũi tái mét, nước mắt rơi rơi. Thương thì thương thật, nhưng cứ có cảm giác chẳng hợp với hình ảnh một học sinh nam chút nào.
- Em là con trai, đừng vì đau bụng mà khóc chứ !
- Em không có vì đau bụng mà khóc, cô. - JunSu lấy ống tay áo chùi mắt, chùi chùi chùi, rách mặt ra cũng được, miễn sao nước mắt đừng có rơi.
Cô giáo xoa đầu JunSu, hấp háy mắt cười cười :
- Chắc là chuyện tình cảm ? Ngoan nào, con trai mà, có chuyện gì cũng đừng khóc...
- Con trai con gái thì cũng là con. Con nào chẳng có nước mắt hả cô ? Tại sao khi buồn, bọn con gái được khóc mà bọn em thì không ?
JunSu mếu máo hét lên, hai chân đạp ruỳnh ruỳnh vào cái giường sắt. Cô giáo trẻ chẳng biết làm thế nào, hai mắt cũng rơm rớm, bị JunSu doạ cho sợ chết đi được.
- Cô khóc cái gì ?
- Hu...
- Cô đừng có khóc nữa !
- Hu hu...
- Cô còn khóc là... là... Aish ! Cô, nín !
- ...
JunSu vừa khóc vừa cười, đáng lẽ mình mới phải là người được dỗ dành mới đúng. Nhìn cô giáo mũi đỏ như quả cà chua, JunSu lại thấy nhẹ nhõm hẳn.
Quả thật, trong chuyện này, có trách chỉ trách mình thôi. Ai bảo lúc nào mình cũng chậm chạp lề mề, để rồi nhìn YooChun bị người khác cướp mất. Lúc nào cũng sợ, không sợ cái này thì sợ cái kia. Sợ YooChun không thích mình, sợ bị từ chối, sợ hai đứa không còn vui vẻ thoải mái được như ngày xưa. Đôi khi JunSu cảm thấy rất ngưỡng mộ JaeJoong. Thích thì nói thích, chẳng lằng nhằng lôi thôi. Nếu không có JaeJoong hôm đó, có lẽ đôi JungKim kia cũng chẳng có ngày này.
JunSu lau mắt, hối hận cũng muộn mất rồi, chỉ còn biết ngồi úm cho cái đôi Park tổng thống và Cồ Gai Há Làn gì gì đó sớm tan đàn xẻ nghé thôi.
"Con giun xéo lắm cũng quằn" - câu này chẳng phải do ông A bà B nào đó rách việc nói tùm lum tào lao, mà đã được đúc kết và chứng thực một cách đàng hoàng. Còn được đúc kết và chứng thực như thế nào thì phải hỏi hai bạn JungKim nhà ta.
Có ai đời một giờ kém, người yêu nằng nặc dựng dậy nhờ đi mua thẻ điện thoại. YunHo mắt nhắm mắt mở nghe, chỉ thấy bên kia thao thao bất tuyệt bài ca quen thuộc :
"Ở cái nhà này, ai là tướng ?"
"JaeJoong."
"Thế tướng nói phải nghe chớ ? YunHo mua cho em bốn cái thẻ một trăm đi."
"Để mai..."
"Không mai. Bây giờ ! Nhà em khoá cửa rồi, mày thì thoải mái mà, điiiii~"
"Máy sắp hết tiền hả ? Muốn nói chuyện thì để anh gọi là được..."
"Không phải nói chuyện với mày. Bạn em ở nước ngoài, chênh lệch múi giờ, chỉ nói chuyện được giờ này thôi. Em muốn nói chuyện với nó mà hết tiền."
"Ư~ Buồn ngủ..."
"..."
JaeJoong có thói quen, cứ mỗi khi không đòi được YunHo thứ gì lại bặm môi im lặng, hai mắt trừng trừng lườm nguýt. Hiện tại, đầu bên kia im re, YunHo nuốt nước bọt một cái, bới bới lại tóc, ấp úng trả lời.
"Được rồi, anh đi."
.
.
.
Sáng sớm, YunHo qua nhà đón JaeJoong đi học với hai bọng mắt gấu mèo. Vừa bước vào phòng JaeJoong đã nghe tiếng cửa khoá sau lưng, JaeJoong ở đâu xông ra, câu cổ YunHo, thơm thơm mấy cái vào hai bên mắt thâm quầng, chán chê mê mỏi mới mở cửa bước ra ngoài, đeo ba lô chào bố mẹ như chẳng có chuyện gì.
YunHo thầm nghĩ, nửa đêm mất ngủ phục vụ người yêu, sáng ra được thưởng như thế này cũng không tệ. Không ổn rồi, hình như càng ngày YunHo càng dễ thoả mãn thì phải.
Đến lớp, vừa ngồi chưa kịp ấm chỗ thì HyunJoong đã sà xuống, quàng vai bá cổ JaeJoong :
- Mày hay thật ! Bộ đó mười hai giờ hôm qua mới có, một giờ đã thấy mày bận rồi. Mà tính ra gần bốn trăm hả, ghê nha~
JaeJoong rùng mình khẽ liếc YunHo một cái rồi lại nhanh chóng quay đi, tay còn bấu bấu HyunJoong, ra hiệu đừng nói nữa. HyunJoong không hiểu, vẫn cứ bô bô kể này kể nọ.
- HyunJoong này... - YunHo cười cười - Cái bộ JaeJoong mua hôm qua ấy, trong game gì ?
- Gunny, mới ra đó, hay lắm nha mày !
YunHo lại quay qua JaeJoong :
- Hoá ra bạn nước ngoài của JaeJoong tên là Gunny. Ngoài Audition, Đột Kích, Võ Lâm, Phong Thần, Kiếm Thế, Gunny, JaeJoong nhà mình còn chơi gì nữa ?
JaeJoong nhắm mắt quay đi. Xong rồi, lộ rồi, YunHo phát hiện ra mấy cái thẻ đó đổ vào game rồi.
- A còn chứ, JaeJoong chơi cả Nông Trại nữa. Mà trò nào JaeJoong cũng đứng top hết, mày đang ngồi cạnh cao thủ mà không biết đấy ! - HyunJoong ha ha cười.
- Mày im đi ! - JaeJoong luống cuống đẩy HyunJoong ra khỏi chỗ mình - YunHo...
YunHo chẳng nói chẳng rằng thu xếp sách vở, đổi chỗ cho JunSu.
JaeJoong chớp mắt nhìn theo. YunHo nổi giận rồi. Bình thường YunHo thoải mái dễ tính bao nhiêu, lúc giận lên càng đáng sợ bấy nhiêu.
Lúc YunHo đèo JaeJoong về đến nhà, JaeJoong vẫn bám rịt lấy cái xe, không chịu xuống.
- JaeJoong này...
Cuối cùng YunHo cũng chịu mở miệng, JaeJoong vui vẻ ngước lên.
- Ừ ?
- Anh là bạn trai JaeJ
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
[ 4352 ngày trước - Xem: ]