Shock Tình- Kawi (Tác Giả Kawi)
Mr.Luân™ [Admin] [On] 01/12/24 - 08:50 |
h nhưng chưa biết tình hình sẽ diễn biến ra sao, còn Devil thì vì mất máu quá nhiều do bị chém vô số nhát dao vào người dẫn đến thiếu máu tắc nghẽn các hoạt động của cơ quan trong cơ thể, nhất là tim. Cầm bệnh án của hai người đó trên tay mà Nim không khỏi hãi hùng. Cũng may là chưa ai bị Thần Chết lôi đi….
.
- Cháu ăn gì chưa? Cô đem đồ ăn tới cho cháu này! Ăn đi, ăn mới có sức chứ! – bác Lan cố gắng thuyết phục Nim ăn chút gì đó.
.
( Cháu chưa thấy đói! Bác cứ để đấy lát cháu ăn cũng được!) – Nim đưa mảnh giấy trước mặt bác Lan rồi cười nhẹ để bác yên lòng.
.
- Uh! Bác về nhà lấy áo quần cho thằng Phụng đã. Cháu trông hai đứa nhé, bác lên lại liền.
.
Nim gật đầu. Không biết có quá trùng hợp hay không mà Devil và Angle phải nằm chung một phòng bệnh. Thật ra thì trước đó Devil nằm phòng 433 còn Angle nằm phòng 434 nhưng ngày hôm sau thì có một bệnh nhân nữa nhập viện, cũng là con của gia đình có máu mặt, bệnh viện thì hết phòng Vip rồi nên cô bé cùng bác Lan đành để hai công tử nằm cùng phòng. Thế cũng tốt, Nim đỡ phải chạy qua chạy lại. Nhưng lúc này đây, đôi mắt cô bé đầy vẻ uất ức, hai cậu ấy vẫn nằm im như thế, không có dấu hiệu của sự tỉnh lại. Ba mẹ Angle hiện đang công tác ở Mỹ nên chưa thể bay về kịp, mà bác Lan cũng không muốn báo cho họ biết. Còn Devil thì chẳng khá khẩm hơn, cha cậu nhóc cùng cô dì ghẻ phải ra Hà Nội lo việc dòng họ, khi nghe ông quản gia thông báo là Devil nhập viện thì ông chủ tập đoàn Russ vẫn không lấy gì làm lo lắng, dặn quản gia cứ chăm sóc cậu chủ chu đáo rồi ông sẽ về sau. Vậy là cuối cùng chỉ có mình Nim và bác Lan.
.
Đang suy nghĩ miên man, chợt Nim nghe thấy có âm thanh lạ. Hình như là tiếng cử động của cơ thể ( như đã nói, Nim đặc biệt nhạy với âm thanh). Cô bé ngẩng mặt lên tìm kiếm. Và Nim há hốc mồm kinh ngạc khi thấy bàn tay Angle đang động đậy. Cô chạy ào tới phía cậu nhóc, mắt ngấn nước, cầm tay Angle lên hốt hoảng.
.
( Angle ơi…Cậu tỉnh lại rồi ư???? Đừng làm mình mừng hụt nhé!) – vừa nói trong bụng, Nim vừa nhìn Angle, mong sao cậu ta sẽ tỉnh lại.
.
Đôi mắt Angle nhấp nhấp, hàng lông mày hơi nhíu lại. Sau vài giây, đôi mắt từ từ hé mở. Nim mừng rỡ khôn tả, những giọt nước mặt lại chảy dài trên má, thấm xuống cả tay Angle.
.
Cuối cùng thì Angle cũng tỉnh. Cậu nhóc ngước nhìn xung quanh. Cái đầu được quấn băng trắng muốt nghiêng qua nghiêng lại khá nặng nhóc và khó khăn. Nim cười rạng rỡ nhìn Angle, cái nhìn đầy vui sướng và hạnh phúc.
.
Và như một phản xạ, cậu nhóc mấp máy môi, và câu đầu tiên phát ra từ miệng Angle sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh:
.
- Cô là ai?
CHAP 72: NHỮNG CON ĐẠI BÀNG....GÃY CÁNH
.
Nim bị sốc thật sự. Angle vừa nói cái gì thế nhỉ??? Chẳng lẽ mấy cái vụ mất trí nhớ chỉ có trên phim ảnh bây giờ đang trở thành sự thật trước mặt Nim hay sao???? Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc, hai tay níu chặt vào thành giường.
.
- Đây là đâu???? Tôi đang ở đâu thế này???? – những “phát ngôn” tiếp theo của Angle khiến Nim khủng hoảng.
.
( Trời ơi! Angle???? Bạn…bạn không nhớ gì cả sao????) – Nim múa may tay chân hoảng loạn.
.
Angle nhíu mày nhìn Nim, ánh mắt khó hiểu. Cái đầu trắng bóc nghiêng qua nghiêng lại dò xét…
.
Nim cũng nhìn chằm chằm Angle. Trong đầu xuất hiện hàng ngàn lý do chứng minh cho việc cậu bạn thân yêu giờ đây đã hoàn toàn không còn nhớ về mình.
.
10 giây trôi đi, cả hai vẫn cứ nhìn nhau….
.
Cho đến khi…
.
- Đã nói với bạn bao lần rồi là tôi không hiểu được những cái huơ huơ tay của bạn mà! – Angle đột ngột cất giọng rồi nhăn nhăn cái mặt.
.
Nim ngơ ra như một con ngố.
.
- Ha ha! Mới đùa có chút xíu mà bạn đã hoảng lên như thế! Bạn đúng là dễ gạt mà! – Angle bật lên một tiếng cười rồi nhìn Nim, ánh mắt trêu chọc, mặc dù việc cười cũng trở nên khó khăn do cái vết thương khá nặng trên đầu.
.
Sau vài giây bình tĩnh, ánh mắt Nim sáng rực lên, cô bé nhảy cỡn lên sung sướng, sau đó ôm chầm lấy Angle khiến cậu nhóc luống cuống.
.
- Ơ! Đúng là tôi thích được bạn ôm nhưng không phải theo cách bạo lực như thế này! – Angle hơi bất ngờ và nhăn nhăn do bị Nim “đè ập” lên người ( mặc dù trong lòng thì vui như hội )
.
- Vui vẻ nhỉ!
.
Thêm một giọng nói nữa được cất lên. Nim khựng lại. Nhổm người dậy. Cái giọng này….
.
Nim ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang …
.
Phải! Devil đang mở mắt trừng trừng nhìn cô bé và Angle bằng một sự thắc mắc to đùng. Hàng lông mi rậm dài lại rung rung lên che đi những tia nhìn sắc lẻm…
.
Nim cảm giác như bị mất trọng lượng. 72 tiếng túc trực tại bệnh viện, bên cạnh hai cậu bạn nằm trơ như khúc gỗ, không biết bao nhiêu lần Nim đã cầu nguyện cho hai người mau tỉnh dậy. Vậy mà…lúc nhìn thấy Devil mở mắt…Nim không biết được cảm xúc trong con người mình đang diễn biến thế nào nữa. Những hình ảnh của cái ngày kinh hoàng khi thấy Devil ngồi trong bồn tắm với tình trạng “thảm trên mức thảm” đến bây giờ vẫn ám ảnh Nim. Chưa bao giờ Nim sợ mất đi Devil như lúc đó, nhiều lúc cô bé nghĩ, nếu cậu ta mà có mệnh hệ gì chắc bản thân cũng …tìm đường đi theo luôn….
.
Devil nghiêng đầu nhìn Nim. Vẫn cái ánh mắt rất nhiều câu hỏi xoáy trong đó. Nhưng Nim nhìn thấy được vượt lên tất cả vẫn là sự da diết đến cháy bỏng. Đôi mắt ấy cuối cùng cũng chịu mở ra để nhìn cô bé……
.
Nim không chạy tới ôm chầm Devil như đã làm với Angle. Cô bé chỉ nhẹ nhàng tiến lại, khuỵu xuống bên cạnh giường Devil, đôi tay run run cầm chặt lấy tay cậu nhóc, Nim muốn nói một cái gì đó, lời xin lỗi…nỗi nhớ nhung…nhưng không thể….cô bé chỉ biết cúi đầu và khóc…Khi người ta làm sai nhiều thứ và muốn chuộc lại lỗi lầm…cách tốt nhất là hãy sám hối trong yên lặng…………….
.
Những giọt nước mắt nóng hổi chạy dài trên tay Devil, lúc đầu cậu nhóc không phản ứng gì, chỉ để yên như vậy và nhìn Nim. Nhưng càng lúc nước mắt càng nhiều, vị mặn của nó như ngấm vào từng lớp da của Devil, tinh khôi nhưng đầy u uất….
.
Và không ai có thể tưởng tượng được một ác quỷ nổi tiếng với đôi mắt lạnh và trái tim sắc đá lại thực hiện một hành động như thế…
.
Trong cuộc đời mình, Nim đã khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Ngay cả anh trai cũng vậy, vì anh chỉ đứng nhìn và nói: “ Hãy khóc đi cưng, khóc để biết đau, biết đau rồi sẽ biết cách để lần sau không còn phải đau nữa. Anh không lau nước mắt cho em vì anh không thể mãi mãi ở bên cạnh em, rồi có lúc em sẽ phải tồn tại một mình. Hãy biết tự lau nước mắt, để không phải quy lụy vào bất cứ một ai!”. Vậy mà giờ đây, những giọt nước mắt không biết nghe lời của cô bé lại được lau đi bởi bàn tay của ác quỷ, một cách nhẹ nhàng như muốn vội vàng xóa đi mọi đau khổ, mọi cắn rứt và day dứt….Nim nhìn thẳng vào đôi mắt Devil….
.
Cứ ngỡ là sẽ quên…nhưng thật ra vẫn nhớ…..tha thiết….triền miên…day dứt suốt cả một đời người….
.
- Tôi căm thù nước mắt! Vì thế đừng khóc trước mặt tôi! – Devil rụt nhẹ tay mình khỏi tay Nim, nhưng tay còn lại vẫn cố gắng lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.
.
Nim nín hẳn. Devil vẫn lạnh lùng theo cách riêng của cậu ấy, nhưng chính sự lạnh lùng đó đã bao lần đốt cháy trái tim Nim….
.
Angle từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả nhưng vẫn im lặng. Angle đã biết Nim thích Devil chứ không phải là mình, Angle cũng biết rằng Devil sẽ có lúc vượt qua lòng tự tôn cá nhân để đứng dậy đấu tranh cho thứ tình yêu vĩnh cửu mà cậu ta tôn thờ. Và hơn lúc nào hết, Angle thấy quặn đau. Ngay từ khi bắt đầu cuộc chơi tình ái này, cậu nhóc đã biết mình sẽ không bao giờ thắng. Nhưng số phận đã an bài như thế, đã buộc cậu phải bước vào để rồi hứng chịu đau khổ. Đau cũng nhiều, thất vọng cũng nhiều…nhưng có lẽ đây là cơn đau lớn nhất….Vì Angle đã phạm phải một sai lầm….đó là yêu Nim…..Thứ tình cảm đầy ma lực mà đáng ra khi trở về đây Angle không được chạm vào….
.
…………………………………………………………..
.
Sau khi nghe bác sĩ nói rằng tình hình của Devil và Angle không còn gì đáng ngại thì Nim mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ mất đi một người nào đó thật khủng khiếp . Nim giật mình rồi an ủi bản thân. May mắn thay là chưa ai trong số họ bỏ rơi cô bé….
.
Nim nhờ bác Lan trong hai người rồi chạy vội về nhà ( nhà ở đây tức là nhà bác Lan) thay áo quần. Mấy ngày nay cô bé chẳng chú ý gì đến bản thân, chỉ lo cho hai cậu bạn. Người ngợm toàn mồ hôi, đầu tóc thì bù xù, cần phải “lấy lại hình ảnh” trước khi bị Angle hay Devil phàn nàn vì …“hôi quá”!
.
Nhưng Nim không ngờ việc hai cậu ta nằm chung một phòng lại dẫn đến muôn vàn rắc rối…
.
Cụ thể là…
CHAP 73: BUỔI TỐI VẬT VÃ
.
Vừa trở vào bệnh viện, định mở cửa phòng bệnh thì cô bé đã nghe tiếng Hạo My “lảnh lót” bên trong.
.
- Trời ơi! Em làm gì mà để ra nông nổi này hả???? Thấy chưa, thấy tai hại khi bỏ chị ở lại để chạy theo con nhỏ câm kia chưa?
.
- Thôi chị đừng nói nữa! Tai em lùng bùng cả rồi! – Angle phàn nàn.
.
- Chẳng lẽ chị nói sai hả??? – cô ta “đay nghiến”.
.
- Em buồn ngủ chị ơi! Chị cho em yên giấc một chút! Đầu em bị chấn thương, đừng bắt em phải suy nghĩ nhiều! – Angle xuống nước năn nỉ.
.
- Thì chị có không cho em ngủ đâu! Em cứ ngủ thoải mái, chị sẽ ở lại đây với em! Yên tâm đi! – Hạo My cười toe toét.
.
Angle trợn mắt kinh hãi. Nim đứng ngoài cũng hoảng hốt theo. Cô ta vốn không ưa gì Nim, giờ mà ngồi cùng một phòng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra…
.
- Tôi không thích thấy người lạ, cô về đi! – Devil im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng giải vây cho Angle.
.
- Anh có quyền gì mà đuổi tôi chứ! Phòng bệnh này có phải chỉ riêng anh nằm đâu! – Hạo My cũng sửng cồ cãi lại.
.
- Nhưng đâu phải chỉ riêng tôi thấy khó chịu, người đang nằm bên đó ( tức Angle) cũng muốn cô về mà! – Devil vẫn bình thản, vừa nói vừa nhìn lên trần nhà.
.
- Em! Có thật là em cũng muốn chị về không hả??? - cô nhóc nổi khùng nhìn Angle.
.
- Ờ thì…giờ là buổi tối rồi. Tụi em đều là con trai, chị con gái ở đây cũng bất tiện. Mai chị tới cũng được mà! – Angle cố gắng dỗ dành.
.
Sau vài phút đắn đo. Hạo My đứng phắt dậy Hứ một tiếng rõ dài rồi ngúng nguẩy bỏ đi về. Nim vội vàng tránh mặt sau bức tường để khỏi bị đại tiểu thư phát hiện. Trước khi hoàn toàn “bốc hơi”, cô nhóc còn quay lại phán một câu xanh rờn:
.
- Rồi em sẽ phải ân hận khi đuổi chị về!
.
Bóng Hạo My dần dần khuất sau hành lang. Nim nhìn theo rồi thở dài một cái, sau đó mới mở cửa bước vào.
.
- Sao bạn về nhà lâu thế???? Báo hại chúng tôi bị con nhỏ quậy tưng bừng! – Angle vừa nhìn thấy Nim đã lên tiếng càm ràm.
.
( Ơ! Sao lại trách tôi! Mà cô ấy tới thăm bạn cũng tốt chứ sao?) – Nim hơi bức xúc.
.
Angle nhìn mấy cái huơ huơ tay của cô bé mà ngơ người.
.
- Nim nói là mắc mớ gì bạn lại trách cô ta, đi về lâu hay mau là quyền của cô ta, bạn không có quyền ý kiến! – Devil hôm nay tốt bụng đột xuất khi dịch dùm cho Angle hiểu.
.
Nhưng không biết vô ý hay hữu tình mà Devil dịch hơi quá so với “bản gốc” khiến cả Nim và Angle trợn tròn mắt nhìn.
.
- Nim! Bạn dám nói với tôi thế sao???? – thiên thần bực mình tra hỏi.
.
Còn Nim thì nhìn chằm chằm Devil, cô bé không hiểu vì sao cậu nhóc lại nói như thế.
.
Riêng Devil thì vẫn bình thản, mặt không chút biểu hiện.
.
Thế đấy, ba con người, ba tính cách, việc ở chung một phòng quả là không dễ dàng chút nào!
.
……………………………………………….
.
Thông thường, phái nữ luôn được ưu tiên hơn phái nam về mọi khoản. Nhưng trong tình trạng lúc này, Nim và bác Lan đành bấm bụng chịu thiệt thòi khi phải trải chiếu nằm dưới sàn còn hai chàng trai to cao lực lưỡng lại được nằm trên giường. Âu cũng phải thông cảm cho họ, vì bây giờ những “con đại bàng” của chúng ta đang bị …gãy cánh! Một người thì đầu quấn băng, một người thì thân hình đây những viết thương bị bó lại trắng toát. Rõ khổ!
.
Đó là một buổi tối không được yên lành khi Nim phát hiện ra bác Lan bị bệnh “ngáy” quá to. Dù đã rất cố gắng lấy gối che kín lỗ tai nhưng cô bé vẫn không tài nào ngủ được khi những âm thanh trầm bổng đủ mọi sắc thái phát ra từ tiêng ngáy của bác Lan cứ như muốn đánh trống trong đầu cô bé. Nim lăn qua lăn lại tự động viên mình phải biết “cắn răn chịu đựng” nhưng không thể, càng về khuya, khi giấc ngủ càng sâu thì tiếng ngáy càng to. Trong phòng lúc đó ngoài cô bé ra vẫn còn một người nữa chịu chung số phận với Nim, đó là Devil. Angle thì có vẻ đã quen với việc này nên ngủ rất ngon lành. Devil nằm trên giường mà mắt mở thao láo, chính xác hơn là muốn ngủ nhưng không thể ngủ nên mắt phải mở. Nếu là thường ngày, bản tính ác quỷ xuất hiện thì chắc có lẽ cậu nhóc đã bay tới chỗ bác Lan mà “thanh toán”, nhưng tình hình bấy giờ khiến Devil đành phải nằm im mà chịu đựng. Nim lồm cồm ngồi dậy, nhìn sang chỗ bác Lan, bác ấy đang ngủ rất ngon, cô bé không nỡ phá hỏng giấc ngủ đó. Thôi thì chịu khó mất ngủ vậy.
.
Thế là Nim nhẹ nhàng đứng dậy tiến ra phía cửa…
.
- Đi đâu đấy? – tiếng của Devil khiến Nim giật bắn mình.
.
( Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió!) – Nim khẽ huơ tay.
.
- Không đi đâu hết! – Devil nói chậm rãi.
.
Nim thoáng ngạc nhiên. Dù biết cậu nhóc luôn ra lệnh cho mình nhưng cái câu ra lệnh này có vẻ…mới! Vì thường thì Devil không bao giờ quan tâm tới những việc làm riêng tư của cô bé
CHAP 74: CÓ NHỮNG THỨ GỌI LÀ...HẠNH PHÚC ( PHẦN 1)
.
( Vì sao????) – thu hết can đảm Nim mới dám đưa tay biểu hiện sự thắc mắc.
.
- Đem cái ghế ở góc tường tới đây rồi ngồi xuống! 3 giây! – Devil vẫn điềm đạm…ra lệnh.
.
Nim nghiêng đầu sang một bên. Ánh mắt tò mò. Nhưng cô bé biết rằng đừng dại mà đụng vào Devil lúc này, cứ nên nghe lời là hơn.
.
Vậy là Nim rón rén đem cái ghế tới sát giường của Devil rồi “an tọa”.
.
- Trước khi nói, đỡ tôi ngồi dậy cái đã!
.
Nim thoáng bối rối.
.
( Bạn mới tỉnh sau ca phẫu thuật, không nên ngồi dậy như thế, đau lắm!)
.
- Cho bạn 5 giây!
.
Mỗi khi Devil nhắc đến vấn đề tính giây này nghĩa là cậu nhóc đã cương quyết lắm rồi. Nim biết thế nên đành phải phục tùng.
.
Sau khi ngồi dựa vào tường, cậu nhóc thở nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:
.
- Tôi muốn sáng mai bạn về nhà tôi, vào trong phòng tôi và lấy cho tôi một thứ!
.
Nim tròn mắt.
.
- Ở ô gạch hoa thứ 32 kể từ cửa phòng đếm vào có một ngăn bí mật ở dưới đó. Bạn dở tấm gạch hoa lên rồi lấy cái hộp rồi cho tôi. Xong rồi đem tới địa chỉ này trao tận tay chủ nhà.
.
Devil chìa một mảnh giấy cho Nim, ở trên đó ghi tên đường và số nhà. Nim cứ nhìn chằm chằm, lắc qua lắc lại cái đầu…
.
- Chữ tôi không xấu đến mức phải khiến bạn căng con mắt ra thế đâu! – cậu nhóc thoáng vẻ khó chịu khi thấy thái độ lúng búng của Nim.
.
( Chỉ có thế thôi phải không? Tôi làm được!) – Nim hí hửng nhoẻn miệng cười.
.
.
- Cháu ăn gì chưa? Cô đem đồ ăn tới cho cháu này! Ăn đi, ăn mới có sức chứ! – bác Lan cố gắng thuyết phục Nim ăn chút gì đó.
.
( Cháu chưa thấy đói! Bác cứ để đấy lát cháu ăn cũng được!) – Nim đưa mảnh giấy trước mặt bác Lan rồi cười nhẹ để bác yên lòng.
.
- Uh! Bác về nhà lấy áo quần cho thằng Phụng đã. Cháu trông hai đứa nhé, bác lên lại liền.
.
Nim gật đầu. Không biết có quá trùng hợp hay không mà Devil và Angle phải nằm chung một phòng bệnh. Thật ra thì trước đó Devil nằm phòng 433 còn Angle nằm phòng 434 nhưng ngày hôm sau thì có một bệnh nhân nữa nhập viện, cũng là con của gia đình có máu mặt, bệnh viện thì hết phòng Vip rồi nên cô bé cùng bác Lan đành để hai công tử nằm cùng phòng. Thế cũng tốt, Nim đỡ phải chạy qua chạy lại. Nhưng lúc này đây, đôi mắt cô bé đầy vẻ uất ức, hai cậu ấy vẫn nằm im như thế, không có dấu hiệu của sự tỉnh lại. Ba mẹ Angle hiện đang công tác ở Mỹ nên chưa thể bay về kịp, mà bác Lan cũng không muốn báo cho họ biết. Còn Devil thì chẳng khá khẩm hơn, cha cậu nhóc cùng cô dì ghẻ phải ra Hà Nội lo việc dòng họ, khi nghe ông quản gia thông báo là Devil nhập viện thì ông chủ tập đoàn Russ vẫn không lấy gì làm lo lắng, dặn quản gia cứ chăm sóc cậu chủ chu đáo rồi ông sẽ về sau. Vậy là cuối cùng chỉ có mình Nim và bác Lan.
.
Đang suy nghĩ miên man, chợt Nim nghe thấy có âm thanh lạ. Hình như là tiếng cử động của cơ thể ( như đã nói, Nim đặc biệt nhạy với âm thanh). Cô bé ngẩng mặt lên tìm kiếm. Và Nim há hốc mồm kinh ngạc khi thấy bàn tay Angle đang động đậy. Cô chạy ào tới phía cậu nhóc, mắt ngấn nước, cầm tay Angle lên hốt hoảng.
.
( Angle ơi…Cậu tỉnh lại rồi ư???? Đừng làm mình mừng hụt nhé!) – vừa nói trong bụng, Nim vừa nhìn Angle, mong sao cậu ta sẽ tỉnh lại.
.
Đôi mắt Angle nhấp nhấp, hàng lông mày hơi nhíu lại. Sau vài giây, đôi mắt từ từ hé mở. Nim mừng rỡ khôn tả, những giọt nước mặt lại chảy dài trên má, thấm xuống cả tay Angle.
.
Cuối cùng thì Angle cũng tỉnh. Cậu nhóc ngước nhìn xung quanh. Cái đầu được quấn băng trắng muốt nghiêng qua nghiêng lại khá nặng nhóc và khó khăn. Nim cười rạng rỡ nhìn Angle, cái nhìn đầy vui sướng và hạnh phúc.
.
Và như một phản xạ, cậu nhóc mấp máy môi, và câu đầu tiên phát ra từ miệng Angle sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh:
.
- Cô là ai?
CHAP 72: NHỮNG CON ĐẠI BÀNG....GÃY CÁNH
.
Nim bị sốc thật sự. Angle vừa nói cái gì thế nhỉ??? Chẳng lẽ mấy cái vụ mất trí nhớ chỉ có trên phim ảnh bây giờ đang trở thành sự thật trước mặt Nim hay sao???? Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc, hai tay níu chặt vào thành giường.
.
- Đây là đâu???? Tôi đang ở đâu thế này???? – những “phát ngôn” tiếp theo của Angle khiến Nim khủng hoảng.
.
( Trời ơi! Angle???? Bạn…bạn không nhớ gì cả sao????) – Nim múa may tay chân hoảng loạn.
.
Angle nhíu mày nhìn Nim, ánh mắt khó hiểu. Cái đầu trắng bóc nghiêng qua nghiêng lại dò xét…
.
Nim cũng nhìn chằm chằm Angle. Trong đầu xuất hiện hàng ngàn lý do chứng minh cho việc cậu bạn thân yêu giờ đây đã hoàn toàn không còn nhớ về mình.
.
10 giây trôi đi, cả hai vẫn cứ nhìn nhau….
.
Cho đến khi…
.
- Đã nói với bạn bao lần rồi là tôi không hiểu được những cái huơ huơ tay của bạn mà! – Angle đột ngột cất giọng rồi nhăn nhăn cái mặt.
.
Nim ngơ ra như một con ngố.
.
- Ha ha! Mới đùa có chút xíu mà bạn đã hoảng lên như thế! Bạn đúng là dễ gạt mà! – Angle bật lên một tiếng cười rồi nhìn Nim, ánh mắt trêu chọc, mặc dù việc cười cũng trở nên khó khăn do cái vết thương khá nặng trên đầu.
.
Sau vài giây bình tĩnh, ánh mắt Nim sáng rực lên, cô bé nhảy cỡn lên sung sướng, sau đó ôm chầm lấy Angle khiến cậu nhóc luống cuống.
.
- Ơ! Đúng là tôi thích được bạn ôm nhưng không phải theo cách bạo lực như thế này! – Angle hơi bất ngờ và nhăn nhăn do bị Nim “đè ập” lên người ( mặc dù trong lòng thì vui như hội )
.
- Vui vẻ nhỉ!
.
Thêm một giọng nói nữa được cất lên. Nim khựng lại. Nhổm người dậy. Cái giọng này….
.
Nim ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang …
.
Phải! Devil đang mở mắt trừng trừng nhìn cô bé và Angle bằng một sự thắc mắc to đùng. Hàng lông mi rậm dài lại rung rung lên che đi những tia nhìn sắc lẻm…
.
Nim cảm giác như bị mất trọng lượng. 72 tiếng túc trực tại bệnh viện, bên cạnh hai cậu bạn nằm trơ như khúc gỗ, không biết bao nhiêu lần Nim đã cầu nguyện cho hai người mau tỉnh dậy. Vậy mà…lúc nhìn thấy Devil mở mắt…Nim không biết được cảm xúc trong con người mình đang diễn biến thế nào nữa. Những hình ảnh của cái ngày kinh hoàng khi thấy Devil ngồi trong bồn tắm với tình trạng “thảm trên mức thảm” đến bây giờ vẫn ám ảnh Nim. Chưa bao giờ Nim sợ mất đi Devil như lúc đó, nhiều lúc cô bé nghĩ, nếu cậu ta mà có mệnh hệ gì chắc bản thân cũng …tìm đường đi theo luôn….
.
Devil nghiêng đầu nhìn Nim. Vẫn cái ánh mắt rất nhiều câu hỏi xoáy trong đó. Nhưng Nim nhìn thấy được vượt lên tất cả vẫn là sự da diết đến cháy bỏng. Đôi mắt ấy cuối cùng cũng chịu mở ra để nhìn cô bé……
.
Nim không chạy tới ôm chầm Devil như đã làm với Angle. Cô bé chỉ nhẹ nhàng tiến lại, khuỵu xuống bên cạnh giường Devil, đôi tay run run cầm chặt lấy tay cậu nhóc, Nim muốn nói một cái gì đó, lời xin lỗi…nỗi nhớ nhung…nhưng không thể….cô bé chỉ biết cúi đầu và khóc…Khi người ta làm sai nhiều thứ và muốn chuộc lại lỗi lầm…cách tốt nhất là hãy sám hối trong yên lặng…………….
.
Những giọt nước mắt nóng hổi chạy dài trên tay Devil, lúc đầu cậu nhóc không phản ứng gì, chỉ để yên như vậy và nhìn Nim. Nhưng càng lúc nước mắt càng nhiều, vị mặn của nó như ngấm vào từng lớp da của Devil, tinh khôi nhưng đầy u uất….
.
Và không ai có thể tưởng tượng được một ác quỷ nổi tiếng với đôi mắt lạnh và trái tim sắc đá lại thực hiện một hành động như thế…
.
Trong cuộc đời mình, Nim đã khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Ngay cả anh trai cũng vậy, vì anh chỉ đứng nhìn và nói: “ Hãy khóc đi cưng, khóc để biết đau, biết đau rồi sẽ biết cách để lần sau không còn phải đau nữa. Anh không lau nước mắt cho em vì anh không thể mãi mãi ở bên cạnh em, rồi có lúc em sẽ phải tồn tại một mình. Hãy biết tự lau nước mắt, để không phải quy lụy vào bất cứ một ai!”. Vậy mà giờ đây, những giọt nước mắt không biết nghe lời của cô bé lại được lau đi bởi bàn tay của ác quỷ, một cách nhẹ nhàng như muốn vội vàng xóa đi mọi đau khổ, mọi cắn rứt và day dứt….Nim nhìn thẳng vào đôi mắt Devil….
.
Cứ ngỡ là sẽ quên…nhưng thật ra vẫn nhớ…..tha thiết….triền miên…day dứt suốt cả một đời người….
.
- Tôi căm thù nước mắt! Vì thế đừng khóc trước mặt tôi! – Devil rụt nhẹ tay mình khỏi tay Nim, nhưng tay còn lại vẫn cố gắng lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.
.
Nim nín hẳn. Devil vẫn lạnh lùng theo cách riêng của cậu ấy, nhưng chính sự lạnh lùng đó đã bao lần đốt cháy trái tim Nim….
.
Angle từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả nhưng vẫn im lặng. Angle đã biết Nim thích Devil chứ không phải là mình, Angle cũng biết rằng Devil sẽ có lúc vượt qua lòng tự tôn cá nhân để đứng dậy đấu tranh cho thứ tình yêu vĩnh cửu mà cậu ta tôn thờ. Và hơn lúc nào hết, Angle thấy quặn đau. Ngay từ khi bắt đầu cuộc chơi tình ái này, cậu nhóc đã biết mình sẽ không bao giờ thắng. Nhưng số phận đã an bài như thế, đã buộc cậu phải bước vào để rồi hứng chịu đau khổ. Đau cũng nhiều, thất vọng cũng nhiều…nhưng có lẽ đây là cơn đau lớn nhất….Vì Angle đã phạm phải một sai lầm….đó là yêu Nim…..Thứ tình cảm đầy ma lực mà đáng ra khi trở về đây Angle không được chạm vào….
.
…………………………………………………………..
.
Sau khi nghe bác sĩ nói rằng tình hình của Devil và Angle không còn gì đáng ngại thì Nim mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ mất đi một người nào đó thật khủng khiếp . Nim giật mình rồi an ủi bản thân. May mắn thay là chưa ai trong số họ bỏ rơi cô bé….
.
Nim nhờ bác Lan trong hai người rồi chạy vội về nhà ( nhà ở đây tức là nhà bác Lan) thay áo quần. Mấy ngày nay cô bé chẳng chú ý gì đến bản thân, chỉ lo cho hai cậu bạn. Người ngợm toàn mồ hôi, đầu tóc thì bù xù, cần phải “lấy lại hình ảnh” trước khi bị Angle hay Devil phàn nàn vì …“hôi quá”!
.
Nhưng Nim không ngờ việc hai cậu ta nằm chung một phòng lại dẫn đến muôn vàn rắc rối…
.
Cụ thể là…
CHAP 73: BUỔI TỐI VẬT VÃ
.
Vừa trở vào bệnh viện, định mở cửa phòng bệnh thì cô bé đã nghe tiếng Hạo My “lảnh lót” bên trong.
.
- Trời ơi! Em làm gì mà để ra nông nổi này hả???? Thấy chưa, thấy tai hại khi bỏ chị ở lại để chạy theo con nhỏ câm kia chưa?
.
- Thôi chị đừng nói nữa! Tai em lùng bùng cả rồi! – Angle phàn nàn.
.
- Chẳng lẽ chị nói sai hả??? – cô ta “đay nghiến”.
.
- Em buồn ngủ chị ơi! Chị cho em yên giấc một chút! Đầu em bị chấn thương, đừng bắt em phải suy nghĩ nhiều! – Angle xuống nước năn nỉ.
.
- Thì chị có không cho em ngủ đâu! Em cứ ngủ thoải mái, chị sẽ ở lại đây với em! Yên tâm đi! – Hạo My cười toe toét.
.
Angle trợn mắt kinh hãi. Nim đứng ngoài cũng hoảng hốt theo. Cô ta vốn không ưa gì Nim, giờ mà ngồi cùng một phòng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra…
.
- Tôi không thích thấy người lạ, cô về đi! – Devil im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng giải vây cho Angle.
.
- Anh có quyền gì mà đuổi tôi chứ! Phòng bệnh này có phải chỉ riêng anh nằm đâu! – Hạo My cũng sửng cồ cãi lại.
.
- Nhưng đâu phải chỉ riêng tôi thấy khó chịu, người đang nằm bên đó ( tức Angle) cũng muốn cô về mà! – Devil vẫn bình thản, vừa nói vừa nhìn lên trần nhà.
.
- Em! Có thật là em cũng muốn chị về không hả??? - cô nhóc nổi khùng nhìn Angle.
.
- Ờ thì…giờ là buổi tối rồi. Tụi em đều là con trai, chị con gái ở đây cũng bất tiện. Mai chị tới cũng được mà! – Angle cố gắng dỗ dành.
.
Sau vài phút đắn đo. Hạo My đứng phắt dậy Hứ một tiếng rõ dài rồi ngúng nguẩy bỏ đi về. Nim vội vàng tránh mặt sau bức tường để khỏi bị đại tiểu thư phát hiện. Trước khi hoàn toàn “bốc hơi”, cô nhóc còn quay lại phán một câu xanh rờn:
.
- Rồi em sẽ phải ân hận khi đuổi chị về!
.
Bóng Hạo My dần dần khuất sau hành lang. Nim nhìn theo rồi thở dài một cái, sau đó mới mở cửa bước vào.
.
- Sao bạn về nhà lâu thế???? Báo hại chúng tôi bị con nhỏ quậy tưng bừng! – Angle vừa nhìn thấy Nim đã lên tiếng càm ràm.
.
( Ơ! Sao lại trách tôi! Mà cô ấy tới thăm bạn cũng tốt chứ sao?) – Nim hơi bức xúc.
.
Angle nhìn mấy cái huơ huơ tay của cô bé mà ngơ người.
.
- Nim nói là mắc mớ gì bạn lại trách cô ta, đi về lâu hay mau là quyền của cô ta, bạn không có quyền ý kiến! – Devil hôm nay tốt bụng đột xuất khi dịch dùm cho Angle hiểu.
.
Nhưng không biết vô ý hay hữu tình mà Devil dịch hơi quá so với “bản gốc” khiến cả Nim và Angle trợn tròn mắt nhìn.
.
- Nim! Bạn dám nói với tôi thế sao???? – thiên thần bực mình tra hỏi.
.
Còn Nim thì nhìn chằm chằm Devil, cô bé không hiểu vì sao cậu nhóc lại nói như thế.
.
Riêng Devil thì vẫn bình thản, mặt không chút biểu hiện.
.
Thế đấy, ba con người, ba tính cách, việc ở chung một phòng quả là không dễ dàng chút nào!
.
……………………………………………….
.
Thông thường, phái nữ luôn được ưu tiên hơn phái nam về mọi khoản. Nhưng trong tình trạng lúc này, Nim và bác Lan đành bấm bụng chịu thiệt thòi khi phải trải chiếu nằm dưới sàn còn hai chàng trai to cao lực lưỡng lại được nằm trên giường. Âu cũng phải thông cảm cho họ, vì bây giờ những “con đại bàng” của chúng ta đang bị …gãy cánh! Một người thì đầu quấn băng, một người thì thân hình đây những viết thương bị bó lại trắng toát. Rõ khổ!
.
Đó là một buổi tối không được yên lành khi Nim phát hiện ra bác Lan bị bệnh “ngáy” quá to. Dù đã rất cố gắng lấy gối che kín lỗ tai nhưng cô bé vẫn không tài nào ngủ được khi những âm thanh trầm bổng đủ mọi sắc thái phát ra từ tiêng ngáy của bác Lan cứ như muốn đánh trống trong đầu cô bé. Nim lăn qua lăn lại tự động viên mình phải biết “cắn răn chịu đựng” nhưng không thể, càng về khuya, khi giấc ngủ càng sâu thì tiếng ngáy càng to. Trong phòng lúc đó ngoài cô bé ra vẫn còn một người nữa chịu chung số phận với Nim, đó là Devil. Angle thì có vẻ đã quen với việc này nên ngủ rất ngon lành. Devil nằm trên giường mà mắt mở thao láo, chính xác hơn là muốn ngủ nhưng không thể ngủ nên mắt phải mở. Nếu là thường ngày, bản tính ác quỷ xuất hiện thì chắc có lẽ cậu nhóc đã bay tới chỗ bác Lan mà “thanh toán”, nhưng tình hình bấy giờ khiến Devil đành phải nằm im mà chịu đựng. Nim lồm cồm ngồi dậy, nhìn sang chỗ bác Lan, bác ấy đang ngủ rất ngon, cô bé không nỡ phá hỏng giấc ngủ đó. Thôi thì chịu khó mất ngủ vậy.
.
Thế là Nim nhẹ nhàng đứng dậy tiến ra phía cửa…
.
- Đi đâu đấy? – tiếng của Devil khiến Nim giật bắn mình.
.
( Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió!) – Nim khẽ huơ tay.
.
- Không đi đâu hết! – Devil nói chậm rãi.
.
Nim thoáng ngạc nhiên. Dù biết cậu nhóc luôn ra lệnh cho mình nhưng cái câu ra lệnh này có vẻ…mới! Vì thường thì Devil không bao giờ quan tâm tới những việc làm riêng tư của cô bé
CHAP 74: CÓ NHỮNG THỨ GỌI LÀ...HẠNH PHÚC ( PHẦN 1)
.
( Vì sao????) – thu hết can đảm Nim mới dám đưa tay biểu hiện sự thắc mắc.
.
- Đem cái ghế ở góc tường tới đây rồi ngồi xuống! 3 giây! – Devil vẫn điềm đạm…ra lệnh.
.
Nim nghiêng đầu sang một bên. Ánh mắt tò mò. Nhưng cô bé biết rằng đừng dại mà đụng vào Devil lúc này, cứ nên nghe lời là hơn.
.
Vậy là Nim rón rén đem cái ghế tới sát giường của Devil rồi “an tọa”.
.
- Trước khi nói, đỡ tôi ngồi dậy cái đã!
.
Nim thoáng bối rối.
.
( Bạn mới tỉnh sau ca phẫu thuật, không nên ngồi dậy như thế, đau lắm!)
.
- Cho bạn 5 giây!
.
Mỗi khi Devil nhắc đến vấn đề tính giây này nghĩa là cậu nhóc đã cương quyết lắm rồi. Nim biết thế nên đành phải phục tùng.
.
Sau khi ngồi dựa vào tường, cậu nhóc thở nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:
.
- Tôi muốn sáng mai bạn về nhà tôi, vào trong phòng tôi và lấy cho tôi một thứ!
.
Nim tròn mắt.
.
- Ở ô gạch hoa thứ 32 kể từ cửa phòng đếm vào có một ngăn bí mật ở dưới đó. Bạn dở tấm gạch hoa lên rồi lấy cái hộp rồi cho tôi. Xong rồi đem tới địa chỉ này trao tận tay chủ nhà.
.
Devil chìa một mảnh giấy cho Nim, ở trên đó ghi tên đường và số nhà. Nim cứ nhìn chằm chằm, lắc qua lắc lại cái đầu…
.
- Chữ tôi không xấu đến mức phải khiến bạn căng con mắt ra thế đâu! – cậu nhóc thoáng vẻ khó chịu khi thấy thái độ lúng búng của Nim.
.
( Chỉ có thế thôi phải không? Tôi làm được!) – Nim hí hửng nhoẻn miệng cười.
.
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4130 ngày trước - Xem: ]
- 25[ 4130 ngày trước - Xem: ]