watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 7 - Đọc truyện, Rắc Rối Cậu Em Họ
Home >
Tìm kiếm

Đọc truyện, Rắc Rối Cậu Em Họ

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
12/07/25 - 02:01

t thà.. Vừa nãy, gà con hỏi dò cô nhưng cô không nói gì bởi vì cô không muốn hấp tấp kể về một điều gì đó không rõ ràng. Cô đã gặp một nam sinh rất rất đẹp trai..nhiệt tình giúp cô sửa xe. Tim cô đập mạnh. Lạc nhịp.
.
Nam sinh đó đeo phù hiệu trường Brian. Chàng trai ngẩng mặt. Cười. Câu nói phát ra đầu tiên lại là "Em là bạn Thảo Vy?"..

VI.
.
Phương An đánh thức cô gái nhỏ vào thời điểm trống kêu ba tiếng, kết thúc giờ ra chơi.
.
Nâng mi mệt mỏi, Thảo Vy ngồi thẳng dậy, tay vo lấy mái tóc rối-một hành động quen tay khi thức giấc. Đôi mắt vẫn còn đọng chút mơ hồ, ngái ngủ.
.
Phương An tốt bụng chìa ra chai nước suối trước mặt gà con. Nhóc biết, Thảo Vy vẫn chưa tỉnh hẳn. Cứ gật gù thế này tý nữa sẽ không chăm chú nghe giảng được.
.
-Ngủ vừa thôi, thành heo đấy!!-Vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn, Phương An buông câu bông đùa. Đôi mắt hai mí chớp chớp mi mắt..
.
-Heo cũng được!
.
-Thế thì phải gọi cậu là heo con mê ngủ nhỉ?
.
-Này nhé, tớ không phải heo con mê ngủ mà là gà con xinh đẹp!-cô gái nhỏ vươn vai, quay sang Phương An làm vẻ nhăn nhó.
.
-Ừ! Gà con chăm ngủ..!
.
-Không phải! Nếu thế thì tớ sẽ gọi cậu là Nhím xấu xí..hehe.
.
-Gà con chăm ngủ...
.
-Nhím xấu xí..
.
Hai cô nhóc tính tình trẻ con cứ thế ngồi cười khanh khách.. Trêu đùa nhau.. Quên giờ đang là tiết học..
.
Mrs.Hương bước vào, cả lớp nhốn nháo chạy lăng xăng vào chỗ, trên gương mặt vẫn đọng nét cười tinh nghịch.
.
Cô giáo trừng mắt, ánh nhìn nghiêm khắc chiếu lên lũ trò nhỏ. Lớp im phăng phắc.
.
Mấy chiếc lá vàng xa cành, gió cuốn đến đậu bên bậu cửa. Tiếng rơi khô khốc.
.
-Lớp chúng ta có bạn mới!-Cô giáo dịu giọng, hướng mắt về phía cửa lớp. Đồng loạt 30 cái đầu cùng hếch theo hướng cô nhìn.
.
Bên góc cửa, cô nữ sinh xuất hiện với vóc người mảnh khảnh khoác bộ đồng phục phẳng phiu. Chiếc răng khểnh cực duyên cùng với mái tóc hung đỏ nổi bật giữa rừng mái đầu. Đưa mắt nhìn với, cô gái nhỏ che miệng ngạc nhiên. Hai ánh nhìn chạm nhau.
.
-XIN CHÀO! Mình là Đinh Thu Dương!-cô nữ sinh tự tin đứng trên bục, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng phía cuối lớp. Nụ cười tắt ngấm. Dù đó chỉ là nụ cười gượng ép.


<Đinh Thu Dương: 18t, nữ sinh trường trung học Angel. Xinh đẹp, tốt bụng nhưng lạnh lùng. Tất nhiên đó chỉ là lớp vỏ bọc, che lấp bản chất thực, ngụy trang dưới khuôn mặt nhẵn mịn, ít cười. Đôi mắt lạnh lẽo, trơ lì bởi lớp băng tạo ra từ nước mắt-vốn đã cạn.>


.

VII.

Bên chiếc bàn nhỏ trong canteen, ba ly kem cùng vị xếp cạnh nhau, thơm lừng.. Ba nữ sinh nhỏ ngồi nhìn nhau, người bình thản, người tò mò, người thích thú.
.
-Hai người biết nhau hả?-Phương An không giấu nổi sự tò mò, hướng ánh mắt về phía cô nữ sinh dửng dưng khua thìa trên ly kem.
.
-Ừ! Cô gái cứu mình lần đó đấy!-Thảo Vy xúc một thìa kem thưởng thức, rồi gật gù xác nhận. Cô nhóc có đâu ngờ Thu Dương lại chuyển vào đúng lớp của mình chứ. Vui ghê. Có thêm người bạn mới thích thật.
.
-Hả? Chính là cô ấy á!
.
Thu Dương gật nhẹ. Phương An há hốc miệng rồi sau đó cười rạng ngời.
.
-Vậy cậu là ân nhân của gà con cũng là ân nhân của tớ. Gà con coi cậu là bạn tốt thì tớ cũng sẽ coi cậu là bạn tốt..haha..gà con à, chúng ta có đồng minh rồi.
.
-ỪM!-Gà con gật mạnh, nắm lấy tay Thu Dương và tay Phương An giơ cao. Cười trong veo.
.
Thu Dương không nói nhưng trong ánh mắt rực lên những tia vui mừng. Từ nay cô đã có hai người bạn. Rất trẻ con. Rất tốt tính. Rất thân thiện. Và thích ăn kem giống cô.. Thảo Vy đâu hề biết, Thu Dương đã đề nghị được chuyển vào lớp của cô nhóc. Mặc dù đó là lớp tinh quái nhất trường.
.
-Teddy, nó có hay chạy linh tinh không?-Như chợt nhớ ra chú chó nhỏ, cô nhóc hồ hởi hỏi thăm. Ôi! Cứ nhớ đến chiếc mũi nhỏ bé xinh xinh ấy là cô lại muốn véo ngay rồi.
.
-Có vẻ Vy thích nó đến nỗi muốn cướp của mình rồi!-Thu Dương nói bâng quơ, chêu chọc cô gái nhỏ. Ai chứ cún nhỏ cô sẽ không nể Vy là bạn mà tặng phốc cho đâu. Vì nó là người bạn duy nhất từ trước đến nay của cô..
.
-Ừ! Tớ muốn cướp đấy! Không gói cất đi có ngày tớ bê đi thật đó!
.
-Tớ cho vào hòm khóa lại rồi, chìa khóa tớ chôn sâu rồi, còn lâu mới tìm thấy!
.
-Thế thì, tớ sẽ thuê người đến đào tung lên, kiểu gì chả tìm thấy!
.
-Còn lâu nhé!
.
-Mặc kệ, tớ cứ làm thế đấy!
.
Phương An bên cạnh nín cười nhìn hai người bạn nhỏ. Đặc biệt là Thu Dương, cô nhóc đã biết bộc lộ cảm xúc thật của mình rồi, băng thật sự đã bị mặt trời làm tan chảy. Ngồi cãi lí với Vy chỉ có nước ngồi cười bể bụng thôi. Vy mà, luôn khiến người khác phải sống thật.. Có lẽ thế, cô phải yêu qúi Vy nhiều hơn. Sẵn làm "cây dù" che chở cho cô nhóc khi khụy bước.

Cháp VII--ĐUỔI THEO GIÓ

I.

Tan học.
.
Cô gái nhỏ từ chối lời "rủ rê" của Phương An về nhà cô nhóc. Thu Dương thì mất tích vào tiết cuối, chẳng rõ cô nhóc đi đâu đó. Hẳn là việc gì đó liên quan đến thủ tục nhập học. Tài xế riêng của Thu Dương sau giờ học cũng đã đến thu xếp sách vở đem về.
.
Mái tóc rối càng rối thêm khi gió thốc mạnh. Không hề hà dáng người bé nhỏ mà gió vẫn táp thẳng vào người cô nhóc. Gió se lạnh. Trời nóng mà gió lạnh là thế nào đây?
Vuốt tóc, cô nhóc quyết địng ngồi trơ lì ở vỉa hè chờ Phong. Cô biết chắc, Phong sẽ tan sau cô vì cô đã xem trộm lịch học của cậu. Cô sẽ chờ ở đây, khi nào Phong đi qua thì tiến tới đòi về cùng. Quá thể đáng lắm rồi, dám bỏ mặc cô như sáng nay thì thật là muốn chết rồi. Cô sẽ dạy cho Phong một bài học. Nghĩ đến đó, cô nhóc nhoẻn miệng cười đờ đẫn.. Mải mê trách móc mà không để ý chiếc xe đen bóng vừa lướt qua..rồi vụt mất. Để lại đằng sau đám bụi đường mù mịt..
.
Cô gái nhỏ ôm cổ ho sặc sụa, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Vẫn kịp nhìn thấy biển số xe, cô nhóc lao vội theo..guồng chân thật mạnh, ý định đuổi theo ngày càng dâng trào. Phong kia, biết tay cô.!
.
Trên con đường lát nhựa xám ngắt, một nữ sinh gò đầu bó gối đuổi theo chiếc xe đen nhẫy đang lao với tốc độ không hề thấp. Ấy thế mà, cái dáng nhỏ vẫn kiên trì bám sát bóng xe. Mái tóc lòa xòa trong gió. Đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt như chú mèo con đang săn đuổi chuột. Mồ hôi tí tách rơi xuống, khô rong trên mặt đường rát bỏng..

II.

Nhật Phong nhìn qua gương chiếu hậu rồi nhếch miệng thích thú. Huấn luyện cho cô thành vận động viên điền kinh không khó nhỉ? Nhìn ánh mắt quyết tâm kia có vẻ cô nhóc chưa chịu bỏ cuộc. Thôi kệ, lần sau có dậy muộn cũng không thể muộn học được.
.
Thảo Vy thở hồng hộc nhìn chiếc xe mất dạng, đôi chân tê rát bước không vững, rất muốn qụy xuống ngay bâygiờ. Gió lại xông ra chòng ghẹo mái tóc đẫm nước. Nhưng cũng không thể phủ nhận gió đang xoa dịu đôi chân bé nhỏ bớt đau đớn.
.
Bậm chặt môi, cô gái nhỏ lê chân vào vỉa hè ngồi nghỉ. Nắm tay gầy gò đấm nhẹ nơi bắp chân nhức nhối. Đau .Tê . Cái cảm giác này cô đã phải chịu đựng bao nhiêu lần.. Lần nào cũng chỉ là một mình gặm nhấm cơn đau hành hạ. Sao ông trời không phái ai xuống bên cạnh để bảo vệ, chăm sóc cô vậy? Cứ cô độc cô là thế nào?..
.
-Thảo Vy phải không?
.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt, nheo mắt nhìn dáng người đứng trước mặt mình. Trông thật quen thuộc. Nhưng không gọi được tên.
.
-Tôi là Tử Đằng!
.
"à" nhỏ một tiếng, Thảo Vy gật đầu vẻ nhớ ra. Là bạn của Nhật Phong!
.
-Chào anh, anh làm gì ở đây vậy!
.
-Nhìn cô!-Trả lời ngắn gọn, súc tích là cách của thiếu gia họ Phùng.
.
-Thế nhìn tôi đủ chưa?
.
-Thừa!
.
Thảo Vy nhăn mặt, nói chuyện với anh ta khác nào nói chuyện với cái máy. Tiết kiệm lời quá mức. Giả sử gián điệp muốn moi tin từ anh ta thì quả là một chuyện bất thành văn. Tên gián điệp đó không tức mà chết thì cũng giận quá hoá tâm thần.
.
Mặc kệ anh ta nhìn cô trân trân, xốc lại balô cô đứng dậy bỏ đi. Dù gì cũng muộn rồi.. Mất thời gian để tán gẫu đâu đâu với người nàythật hoang phí!
.
-Đang định cho đi nhờ xe..-Tử Đằng giả vờ thở dài, giọng tiếc nuối..
.
Cô gái nhỏ quay ngoắt lại, nghi hoặc nhìn Tử Đằng. Đùa hay thật?
.
-Thật!
.
Cười xuyên nắng, cô gái nhỏ tập tiễng đi về phía ô tô đậu sát bên đường.. Hếch mặt
.
-Còn không mở cửa..
.
Giọng điệu hách dịch của cô gái nhỏ làm Tử Đằng nhíu mày. Đây là xe của cậu chứ không phải là của Vy, thế mà cô ngang nhiên ra lệnh cho anh.. Cái cô bé này đành hanh thật.
.
-Xin lỗi, đấy là lúc nãy nhưng giờ thì..
.
Bỏ lửng, Tử Đằng nhún vai. Mặc xác cô nhóc đứng bất động, cậu thản nhiên lên xe phóng vút đi.. Muốn ra lệnh cho cậu hả? Được lắm! Cho lãnh hậu quả luôn.
.
Vy lại ho sặc sụa bởi đám bụi đường. Cái tên vô duyên đấy, đáng ghét không khác Phong. Quên mất, hai người là bạn thân mà, giống nhau là phải.
.
Phiá ven đường, có một cô nhóc hậm hực, bước tập tễnh với đôi chân đau.. Bộ đồng phục bám đầy bụi đường.. Đôi giày bệt đã mòn đế.

Cháp VIII-CÓ NHỮNG THIÊN THẦN KHÔNG MANG ĐÔI CÁNH.

I.

Ngôi biệt thự trắng nằm sâu trong một con ngõ nhỏ. Đó là một toà nhà đồ sộ với thiết kế tinh xảo, đường nét uốn cong mềm mại.
Xung quanh được bao quanh bởi tường rào cao vót. Bên trong là khoảng sân rộng lát gạch hoa tinh tươm. Lối đi nhỏ dẫn vào biệt thự cũng được lát gạch với hai hàng cỏ ở hai bên. Quả thực rất là đẹp.
.
Chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào khoảng sân rộng. Bước ra khỏi xe, cô nữ sinh nhanh nhẹn tiến vào nhà. Hai bên, những cô hầu gái cúi đầu kính cẩn.
.
Thu Dương mệt mỏi ngã xuống giường, mái tóc hung đỏ xoã ra, rối tung.
.
Hướng đôi mi buồn lên trần nhà, cô nhóc thở dài.. Cảm giác cô đơn lại bủa kín căn phòng. Trái tim se lại. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới xuất hiện. Đau lắm. Nơi khóe mắt, giọt nướctrong suốt nhè nhẹ rơi xuống. Rồi hai giọt, ba giọt nối tiếp nhau như nối tiếp nỗi đau.
.
Căn biệt thự rộng lớn, cô quạnh với một con người nhỏ bé. Chủ nhân cuả nó là Thu Dương.
.
Thử hỏi suốt 18 năm qua, cô sống một mình nhiều hơn hay cô sống cùng bố mẹ nhiều hơn?


Thử hỏi, từ khi bước chân vào học đường quản gia hay bố mẹ đi họp phụ huynh nhiều hơn?


Thử hỏi, cuộc sống thiếu vắng sự quan tâm, chăm sóc của gia đình sẽ vui hơn?


Thử hỏi, nhiều đêm bật khóc nức nở thì ai là người lau nước mắt?

Câu trả lời duy nhất: một mình cô, chỉ một mình cô lẻ loi.. Vấp ngã tự mình đứng dậy.. Khóc thầm tự lau nước mắt. Quản gia mới là bố mẹ cô. Đúng thế.
.
Khi con người ta chịu đựng quá giới hạn của nỗi đau, lúc đó con người ta sẽ trở nên bất cần với cuộc sống. Sống là để tồn tại. Sống không mang cảm xúc. Đóng khép trái tim. Hóa băng cảm xúc. Nước mắt chảy ngược, thẳng tiến vào tim. Tâm hồn lơ lửng, hờ hững,vô cảm.
.
Họ bỏ rơi cô, "kết hôn" với công việc. Họ sống vì công việc, tồn tại vì công việc. Lần này họ cũng vì công việc mà tự ý đính ước cô với con trai của một tập đoàn nào đó, rất nổi tiếng. Họ sinh cô ra là để phục vụ cho công việc. Chỉ có thế thôi.
.
Là một người con, tuy hận họ vô cùng nhưng cô biết làm sao chứ, chống lại, phản đối? Gật đầu cho họ vui lòng là cách cô đã chọn.
.
Chấp nhận là con đường duy nhất.
.
Gượng dậy, cô bước xuống phòng khách. Quản gia vẫn đứng đó.
.
-Bác Tôn, cháu muốn đi đến một nơi..

II.

Trang trại Vân Điền nổi bật với những bãi cỏ xanh biếc. Gió lồng lộng. Gió vờn những ngọn cỏ, cỏ ngả nghiêng. Từng đợt gió là từng đó những ngọn sóng cỏ uống lượn thích mắt.
.
Thả mình xuống cỏ, cô gái nhỏ khép mi, chìm đắm trong không gian ngập mùi cỏ thơm. Mùi hương nhè nhẹ thong thả tiến vào bộ óc xóa tan bao ưu phiền, mệt mỏi. Giờ đây, Thu Dương sống thực với con người của mình. Một nụ cười tươi tắn nhẹ nhàng hé mở. Đôi mắt hướng xa xăm..thật sự cô đang mong chờ điều gì?

Một cánh diều?

Một tia nắng?

Hay...

Một cánh chim?
.
Tự cười chính mình, cô nhóc lật người nằm nghiêng..thủ thỉ: "Cỏ non, mày mạnh mẽ lắm. Dù bị con người dẫm đạp vẫn ngóc đầu vươn lên. Giá như..". Đôi mi chợt khép. Nên để điều đó xuất hiện trong mơ thì hơn.
.
Cô gái nhỏ giữa rừng cỏ dại, ngủ ngon với giấc mơ đẹp. Trên bầu trời, một cánh diều cung trăng lượn qua lượn lại. Đứt dây, diều bay tít tắp trời cao. Như một ai đó, muốn tự do.

Cháp IX--GIẬN RỖI & THỜ Ơ

I

Chiều nhập nhoạng. Hoàng hôn buông xuống. Cam ngắt cuối trời.
.
Thảo Vy ngồi bệt dưới đám cỏ xanh. Trước mặt là bức tranh vẽ dở, còn loang lổ màu nước.
Sở thích thứ hai của cô gái nhỏ chính là vẽ. Nhất là vẽ hoàng hôn. Nó có cái gì đó cuốn hút bút vẽ của cô. Hoàng hôn chỉ một màu. Một sự vật: bầy chim tìm về nơi trú ngụ.
.
-Xấu tệ!
.
Câu nói của ai đó làm cô nhóc nhíu mày, khó chịu. Ngẩng mặt, trách móc, hậm hực.
.
-Không liên quan tới Phong!
.
Nhật Phong cúi sát mặt vào bức tranh, đôi mắt sâu thẳm quan sát từng nét vẽ của cô gái nhỏ. Đúng là xấu mà. Vẽ hay gạch nghuệch ngoạc vậy? Màu sắc pha trộn thừa tỉ lệ, loè loẹt quá!
.
-Nhìn kĩ, càng thấy xấu!
.
Giựt phắt bức tranh về sau lưng, cô gái nhỏ trừng mắt, cảnh cáo.
.
-Ai cho Phong nhìn, Vy chưa cho phép thì không được nhìn!
.
-Có mắt không được nhìn chẳng lẽ để làm cảnh?
.
Không thèm nhìn Phong, cô nhóc tức giận bỏ vào nhà. Thù cũ cộng thù mới thành Thù LỚN. Cô đã cố nhẫn nhịn rồi mà còn trêu tức cô. Muốn cô nổi cáu, biến thành bạch cốt tinh?
.
Bỏ mặc cô đi học, phớt lờ cô lúc về. Làm cô chạy thục mạng đuổi theo mà không dừng xe lại. Đáng ghe
<<1 ... 5678>>

Tag:

,Đọc,truyện,,Rắc,Rối,Cậu,Em,Họ

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4295 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 601