Đọc truyện, Rắc Rối Cậu Em Họ
![]() | ![]() ![]() |
̀ cô gái lạ nhanh chóng rời khỏi căn nhà bỏ hoang vừa kịp lúc xe bệnh viện tới nơi.
.
-Bạn đã đi theo sau sao?
.
-Ừ! Khi mình quay lại, mình đã thấy cậu bị lôi đi!
.
-cảm ơn bạn, bạn chính là ân nhân của mình!
.
-Cậu không phải nói quá thế đâu, mà cậu chỉ cần đi thẳng theo đường này sẽ ra được đường cái!-Cô gái lạ hướng mắt về phía trước nơi có một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo phủ đầy cỏ dại..
.
-Cảm ơn! Mong có ngày gặp lại cậu...tạm biệt-Thảo Vy bắt tay cô gái lạ, trong lòng cảm kích vô cùng. Cô nhóc lần theo con đường nhỏ, chốc chốc lại quay lại. Cười nhẹ. Phía chân trời, cơn giông đã tan biến... Nắng xuất hiện trở lại.
.
III.
.
Cô gái lạ đứng đến khi cái bóng của Thảo Vy chỉ còn là một dấu chấm nhỏ rồi mới rẽ sang con đường nhỏ khác. Một nụ cười nhè nhẹ hiện hữu trên gương mặt băng giá..
.
-"Tiểu thư Trần gia sao, là chị họ của Trần Nhật Phong?? Thú vị thật!!"
.
Trên lối nhỏ, cái dáng người mảnh khảnh lạc lõng như bị sức nóng của mặt trời thiêu đốt...Mái tóc óng ánh bay phất phơ...
.
Cô gái ấy chỉ là một hạt bụi lơ lửng trong không khí, nhỏ bé và cô đơn.
.
........0o0........
.
Thảo Vy cuối cùng cũng mò mẫm ra khỏi khu rừng kia. Tiến đến dựng lại chiếc xe đạp, bất ngờ trong giỏ xe rơi ra một chiếc phong bì nhỏ màu hồng phấn..
.
Vội vàng nhặt lên, không chần chừ Thảo Vy vội lật ra, dòng chữ nắn nót đẹp đẽ viết ngay ngắn trên tấm giấy nhỏ: "Thảo Vy, hẹn gặp lại vào ngày mai! Ký tên: tóc đỏ". Thảo Vy cầm chặt tờ giấy, cười hạnh phúc: "Hẹn gặp lại, bạn của tôi!"...
.
Chiếc xe đạp vừa đi khỏi, một dáng người cao lều kều bước ra từ bụi cây ven đường, nhếch miệng : "May cho mày đấy, lần sau sẽ không may mắn thế đâu!"...
Cháp V--GIÓ LẠC ĐƯỜNG-LÁ NHỎ LÌA CÀNH.
I.
Bộ quần áo của cô nhóc đã nhem nhuốc, tóc tai ướt tèm nhem.. Cô nhóc quyết định không quay về biệt thự mà ghé vào một ngôi nhà nhỏ gần trường... Đó là nhà của Phương An-bạn thân của cô nhóc.
.
Căn nhà này chỉ có một mình Phương An ở nên nó hết sức gọn gàng, ngăn nắp. Có hẳn một giàn hoa tigôn đẹp lung linh trước cửa. Cô nhóc bấm chuông ba tiếng, vẫn chưa có ai mở cửa, nghĩ rằng không có ai ở nhà nên cô nhóc định quay về. Nhưng vừa quay lại, cô nhóc đã bắt gặp ngay Phương An tay xách một túi ni lông to tướng, miệng tóp tép nhai kẹo cao su, hồn nhiên nhảy chân sáo đi từ vỉ hè bên kia đường.
.
Phương An mắt loé sáng khi nhìn thấy Thảo Vy, cô nhóc chạy vội sang đường.
.
-Vy, ái chà...rồng đến nhà tôm..a!
.
-hì!hì! Để tớ xách cho!-Thảo Vy cười trừ, đỡ lấy túi đồ từ tay Phương An.
.
Phương An nheo mắt nhìn Thảo Vy, vòng tay trước ngực hếch mặt.
.
-Dạo này cậu đổi style rồi hả, quay về thời kì đồ đá à!
.
Thảo Vy ái ngại nhìn lại mình, quả là giống người nguyên thủy thật. Với bộ dạng này, không cần phải hỏi tại sao người đi đường cứ nhìn cô như con ngố từ suốt từ nãy đến giờ. Cô cười khổ:
.
-Vào nhà tớ kể cho!
.
Phương An sau khi đóng cổng lại, liền lôi ngay Thảo Vy vào tra khảo:
.
-Nào! Nói đi, có chuyện gì vậy?
.
.
.
-Hả? Cậu bị bắt cóc!-Phương An không ngăn nổi mình mà hét toáng lên, đây đúng là tin cực sốc với cô nhóc.
.
-Nói nhỏ thôi! Cậu muốn thông báo cho cả làng cả tổng nghe à!-Thảo Vy vội kéo Phương An ngồi xuống, trấn tĩnh cô bạn..Sao buồn cười vậy, đáng nhẽ ra người trấn tĩnh phải là cô mới đúng chứ?
.
-Tên đó làm gì cậu không?
.
-Không! May mà có người cứu mình!
.
-oh my gót! Cậu không sao là tốt rồi, thế tên đó đâu rồi?-Phương An vuốt ngực thở phào sau đó tò mò hỏi Thảo Vy.
.
-ờ...ờ..hắn bị đánh ngất đi..sau đó mình với cô gái kia bỏ chạy!-Thảo Vy cố tình kể sai sự việc, thực ra cô không muốn ai biết về chuyện tên bắt cóc đó. Cô đã không kể cho Phương An biết tên đó bị bệnh tâm thần cũng như ân oán của Trần gia với hắn. Cô không muốn bới móc chuyện này lên một chút nào..Cô có thể từ từ tìm hiểu sự tình..và nhỡ đâu đó chỉ là một sự hiểu lầm..
.
-Sao không ai gọi công an đến gô cổ hắn ta lại?
.
-Hắn ta vì nghèo quá nên mới bắt cóc mình tống tiền thôi mà, nghe hoàn cảnh gia đình hắn đáng thương quá nên mình không nỡ!
.
-Cậu đúng là giàu lòng nhân ái quá đấy, chịu cậu luôn!!
.
-Phương An cậu đừng kể chuyện này với bất kì ai nhé! Cậu hiểu con người mình mà!
.
Phương An nhìn Thảo Vy ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra điều gì , cô nhóc gật đầu đồng ý..
.
Thảo Vy rửa lại mặt mũi, chải lại tóc, thay tạm bộ quần áo của Phương An rồi quay về nhà mặc dù cô bạn nằng nặc níu giữ..
.
Phiá ngoài, trời đã nhá nhem tối.
Còn một cô gái tóc đỏ nữa nhưng để giới thiệu sau nha!!!
II.
Phố lên đèn.
Dòng người tấp nập đổ ào ào như thác lũ, bon chen, xô đẩy, ùn ùn kéo thành một vệt dài trên mặt đường xám sậm.
Thành phố lung linh chìm trong chiều mị, lớp sương mỏng hoang hoải vương hơi cây cỏ, quấn lấy bầu không khí nhộn nhịp.
Gió nhè nhẹ, vờn qua vành tai đu đẩy sợi tóc mai, nghịch ngợm tung trò "ném lá" vào giọ xe, vài chiếc lá liệng đủ vòng khẽ đáp xuống mái tóc óng mượt..
.
Cô gái nhỏ hếch mặt đón gió, cái mát lạnh thấm dần vào da thịt, thật thoải mái..
.
Lơ đãng nhìn quanh, Hạ ThảoVy bất chợt dừng xe..ngoái đầu nhìn về phía quán cà phê..
.
Cô gái nhỏ không chần chừ, quay gấp xe..đạp lại gần..
.
Qua lớp kính mỏng, chút ánh sáng từ đèn pha lê heo hắt phản ra hàng cây cảnh phía ngoài. Khuôn mặt thanh tú của người con trai cùng với nét cười trên môi ngưng đọng trong đáy mắt của Thảo Vy.. Trong khoảnh khắc đó, cô nhóc đỏ bừng mặt, tay giữ lấy ngực, nhịp thở đột nhiên chậm lại.
.
Chàng trai phía trong vô tình bắt gặp ánh mắt to tròn long lanh qua lớp cửa kính thì khẽ nhíu mày, sau đó dãn ra nhanh chóng. Tuy ở bên trong khó có thể thấy mặt của người phía ngoài nhưng với ánh mắt tinh anh vốn có, anh có thể nhận ra người kia là ai.."><..
Đích thị là CHỊ HỌ của cậu rồi..
.
Nhật Phong quét mắt lướt qua lớp cửa kính trong mấy giây ngắn ngủi sau đó khoé môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp..
.
-Tử Đằng, Tớ muốn giới thiệu với cậu một người, đợi chút nhé!-Nhật Phong nhấp qua ly cà phê rồi hấp tấp chạy ra phía ngoài..
.
-Vy!!!
.
Sau một hồi nhìn đất đắn đo, Hạ Thảo Vy ngước mắt lên nhìn người trước mặt, giọng có phần lạc đi.
.
-Sa..o..sa..o..
.
Chưa kịp để Thảo Vy "đánh vần" xong, Nhật Phong vội kéo Thảo Vy vào bên trong mặc cho cô nhóc cứ liên tục "Ơ..ơ"..
.
-Đây là chị họ mình, Hạ Thảo Vy-Nhật Phong kéo Vy về phía bàn họ đang ngồi rồi đẩy cô nhóc ngồi xuống..
.
-Chào!!-Tử Đằng nhíu mày, quan sát cô gái trước mặt. Rất đẹp! Nét đẹp hồn nhiên, trong sáng.. Vẫn lạnh lùng, cậu đáp một câu cụt lủn, không cảm xúc.
.
-Đây là Đằng, bạn của Phong!
.
-Chào bạn, rất vui khi được làm quen với bạn!!-Tuy không hài lòng về câu chào của Tử Đằng nhưng cô nhóc vẫn vô tư, hồn nhiên chào lại. Cô nhóc cũng đã định hình được tính cách lạnh lùng của anh chàng qua khuôn mặt băng giá nên cô cũng không để tâm..
.
-Vy uống gì?-Nhật Phong gỡ ngại cho cô khi cậu bạn kia không thèm liếc qua cô một cái, còn "hồn nhiên" quay mặt đi khi cô đưa tay ra định bắt tay...
.
-Phong uống gì thì Vy theo!!
.
-Sợ Vy không uống được thôi, Đen nhé..!
.
-ờ..ờ!-Thảo Vy ậm ừ, cô cũng muốn thử một chút vị đắng, uống cà phê sữa nhiều quá cũng phát chán rồi. Tìm một hương vị mới mẻ..trong cuộc sống..cũng chính là cách thay đổi mình.
.
-Quả là đắng!-Thảo Vy sau khi thưởng thức ngụm đầu tiên mà nhăn mặt...hối hận..biết thế thà không thử còn hơn. Cô chúa ghét những thứ đắng như thế này..đúng là phải thử mới biết được cái tinh hoa bên trong chứ cứ nói suông thì chỉ có ngày hối lại không kịp.
.
-Phong, mình về đây. Chào!-Sau một hồi quan sát Thảo Vy và Nhật Phong, Từ Đằng dửng dưng bỏ về, khí băng lạnh lẽo chờn vờn quanh quất trong không khí.
.
-Hình như cậu ta hơi kì lạ sao ý!-Thảo Vy đưa mắt nhìn lại bóng dáng cô độc khuất sau cánh cửa mà thở dài, sao có người lạnh hơn cả băng cơ chứ?
.
-Cậu ta từ trước tới giờ vẫn thế mà!
.
Ọt ọt ọt..
.
Thảo Vy đỏ mặt, tay theo phản xạ ôm lấy bụng, miệng lắp bắp.
.
-Hì, chỉ là..
.
-..Đói?-Nhật Phong nén cười trước vẻ mặt ngượng ngịu và hành động "bấu dứt" vạt áo của cô nhóc.. Liếc qua đồng hồ !!6h30p!!..đói là phải rồi!
.
-ừ!!
.
-Đi thôi!-Nhật Phong đứng dậy hếch mặt về phía cửa, xem ra cậu lại phải "chiêu đãi" cô nhóc này rồi...
.
Thảo Vy cũng đoán được Nhật Phong đang định làm gì nên cũng rời khỏi ghế, bẽn lẽn đi sau lưng...như gà con theo mẹ..kiếm mồi.
.
-Phong!-Thảo Vy níu áo cậu lại, tay chỉ trỏ về phía chiếc xe đạp. Hiểu ý, Phong gật nhẹ.
.
-Để đấy đi, tý có người sẽ đến đem về.!
.
-Ừ!
III.
Gió lùa nhè nhẹ qua tán lá, lá rung rinh cùng mái tóc dài phất phơ. Thảo Vy bước chậm phía sau Nhật Phong. Cái bóng to lớn đổ về sau dường như bao bọc lấy con người nhỏ bé. Còn cái bóng bé nhỏ đổ ập xuống lòng đường đông đúc xe cộ..
.
-Nhanh!!-Nhật Phong khó chịu quay lại sau nhìn cô nhóc, từ nãy đến giờ cứ theo sau cậu như kiểu cậu là "phạm nhân bị áp giải" ý. Đến bực mình! Thật buồn cười khi cô nhóc cố tình đi cách xa cậu mấy mét, cậu đâu phải quái vật??
.
Thảo Vy chắp tay sau lưng, vừa đi vừa đếm bước chân..có lúc lại...nghịch ngợm vài hòn đá nằm lạc lõng trên những ô gạch vuông vắn lát tinh tơm trên vỉa hè...
.
Nghe thấy tiếng Phong cằn nhằn, cô nhóc nhanh chân bước ngang bằng cậu.. Nhưng với con người cao mét 8 như Phong và mét 55 như Vy thì làm sao Vy có thể bước theo kịp được chứ.. Chân Phong dài quá..một bước của cậu bằng hai bước của cô..thế thì cô phải chạy mới bắt kịp.. Haizz...Sao tự nhiên cô lại thấy mình thật vô dụng khi "thấp lè tè"..mà không có cách nào kéo dài người ra..?? >” .
-Sao vậy?-Thấy cô nhóc cứ nhìn mình rồi lại nhìn xuống đất sau đó thở hắt ra, Phong liền cất lời hỏi thăm..cậu cũng không muốn phải nhìn khuôn mặt Vy méo xệch như thế kia khi đi cùng mình.
.
-Cho Vy hỏi một câu nhé!-Hớn hở nhìn Phong, Vy cười toe toét..trong đầu đã xuất hiện mấy thứ tinh ranh khá thú vị..
.
-Ừ!-Phong nhíu mày nhìn Vy sau đó hờ hững gật đầu..Chắc lại kiểm tra IQ của cậu chứ gì? Đại loại như mặt trời có bao nhiêu vệt đen?, Trái đất khi nào tận thế?,...
.
-Làm thế nào mà Phong cao ơi là cao như thế này?
.
Hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi khù khờ của Vy, Phong chỉ cười mà không trả lời. Ánh mắt có chút hứng thú..nhìn Vy. Tại cô thấp nên mới thấy anh cao, thế thôi!! Đơn giản.
.
-Trả lời đi mà, năn nỉ đấy!!-Thấy Phong chỉ nhìn mình rồi cười, Hạ Thảo Vy tưởng Nhật Phong không chịu lôi ra "bí kíp" nên quay sang nũng nịu..vạt áo cậu bị bàn tay bé nhỏ kia giựt giựt nhiều quá trở nên nhàu nát thảm hại. Cô nhóc vẫn chưa buông tha, tay ngày càng giựt mạnh hơn làm Phong nhíu mày mà gạt mạnh ra..không thương tiếc. Ai bảo động chạm vào cậu chứ?? Cho chừa...
.
-Vy mà hỏi những câu ngốc nghếch như thế nữa thì tôi sẽ bỏ mặc Vy một mình ở đây đấy!!-Phong trừng mắt nhìn Thảo Vy làm cô nhóc hoảng sợ co rúm người. Ánh mắt đờ đẫn long lanh nước ngước nhìn Phong nổi giận với mình, Vy thoáng chút đau lòng và có cái gì đó lo sợ dấy lên.. Cụp mi thở dài, Vy hậm hực bước nhanh hơn Phong..mặc dù Vy phải chạy một lúc mới vượt được cậu.. Tự dưng cô lại thấy ghét Phong vô vàn.. Hứ, cô sẽ tự tìm hiểu..khác có cách làm cô cao thêm..
.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn trước mặt, bất chợt Phong có chút mơ hồ..hình như cô nhóc ấy không có nét giống với bác Hiểu Khôi..về hình dáng cũng như những nét cơ bản trên mặt.. Cậu bỗng nhớ đến người đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh cậu vô tình tìm thấy trong ngăn tủ phòng mẹ mình sáng nay.. Vy giống hai người đó đến kì lạ.. Phải chăng chỉ là sự trùng hợp..!
.
Xua đuổi mấy ý nghĩ vẩn vơ, Phong nheo mắt nhìn bóng dáng trước mặt rồi cố tình bước vượt cô nhóc, còn tỏ ra mình cao hơn khi lấy tay đo chiều cao của cô nhóc.. Hóa ra chỉ cao đến ngực cậu..Cô nhóc này dù có tẩm bổ đến thế nào đi nữa thì chắc cũng không cao thêm được tí nào đâu , bởi lẽ cô nhóc này dùng hết chất dinh dưỡng để nuôi trí óc ngốc nghếch của mình rồi còn đâu.. Cậu rút ra kết luận hết sức thâm túy "Thấp là do đầu ngốc nghếch".
.
Cô nhóc tức giận chạy vọt lên, mặt nhăn nhó nhìn nụ cười nửa miệng của Phong.. "Phong là đồ đáng ghét, là đồ vô duyên, là đồ xấu xí,..." Cứ thế cô nhóc lầm bầm cho đến khi về tới biệt thự.
.
-Muốn biết thật sự?-Khi thấy cô nhóc tỏ thái độ không coi mình ra gì, Phong liền hạ giọng, hóm hỉnh nhìn cô nhóc. Nhưng bộ mặt sao nhìn "đểu giả" thế chứ? ^^!!
.
-Tất nhiên!!-Bỏ ngay khuôn mặt nhăn nhó, thay vào đó là ánh mắt chờ đợi, long lanh đầy hứng khởi.
.
-Ăn đậu nhiều vào!-Nói xong, Phong liền đóng cửa cái rầm. Phía trong có ai đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phía ngoài mặt ai kia đột ngột biến sắc..như tắc kè hoa đổi màu da..
.
-Phong dám giễu Vy hả? Chờ đấy, sẽ biết tay Vy!- Thảo Vy giơ nắm đấm trước cửa phòng Nhật Phong rồi bỏ về phòng.
.
Bà Hiểu Liên đứng từ dưới nhìn lên phía Phong Vy, bỗng nhiên bà thở dài buồn bã... Dựa người vào ghế, bà xoa xoa thái dương cho dịu bớt cơn đau đầu hành hạ bà mấy ngày gần đây.. Trên mặt bàn, một bức thư dấu tên người gửi bị vò nát, vo tròn thành khối cầu nhăn nhúm. Trong đó là nét chữ nguệch ngoạc, cứng nhắc: CÓ NHỮNG BÍ MẬT ĐẾN
.
-Bạn đã đi theo sau sao?
.
-Ừ! Khi mình quay lại, mình đã thấy cậu bị lôi đi!
.
-cảm ơn bạn, bạn chính là ân nhân của mình!
.
-Cậu không phải nói quá thế đâu, mà cậu chỉ cần đi thẳng theo đường này sẽ ra được đường cái!-Cô gái lạ hướng mắt về phía trước nơi có một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo phủ đầy cỏ dại..
.
-Cảm ơn! Mong có ngày gặp lại cậu...tạm biệt-Thảo Vy bắt tay cô gái lạ, trong lòng cảm kích vô cùng. Cô nhóc lần theo con đường nhỏ, chốc chốc lại quay lại. Cười nhẹ. Phía chân trời, cơn giông đã tan biến... Nắng xuất hiện trở lại.
.
III.
.
Cô gái lạ đứng đến khi cái bóng của Thảo Vy chỉ còn là một dấu chấm nhỏ rồi mới rẽ sang con đường nhỏ khác. Một nụ cười nhè nhẹ hiện hữu trên gương mặt băng giá..
.
-"Tiểu thư Trần gia sao, là chị họ của Trần Nhật Phong?? Thú vị thật!!"
.
Trên lối nhỏ, cái dáng người mảnh khảnh lạc lõng như bị sức nóng của mặt trời thiêu đốt...Mái tóc óng ánh bay phất phơ...
.
Cô gái ấy chỉ là một hạt bụi lơ lửng trong không khí, nhỏ bé và cô đơn.
.
........0o0........
.
Thảo Vy cuối cùng cũng mò mẫm ra khỏi khu rừng kia. Tiến đến dựng lại chiếc xe đạp, bất ngờ trong giỏ xe rơi ra một chiếc phong bì nhỏ màu hồng phấn..
.
Vội vàng nhặt lên, không chần chừ Thảo Vy vội lật ra, dòng chữ nắn nót đẹp đẽ viết ngay ngắn trên tấm giấy nhỏ: "Thảo Vy, hẹn gặp lại vào ngày mai! Ký tên: tóc đỏ". Thảo Vy cầm chặt tờ giấy, cười hạnh phúc: "Hẹn gặp lại, bạn của tôi!"...
.
Chiếc xe đạp vừa đi khỏi, một dáng người cao lều kều bước ra từ bụi cây ven đường, nhếch miệng : "May cho mày đấy, lần sau sẽ không may mắn thế đâu!"...
Cháp V--GIÓ LẠC ĐƯỜNG-LÁ NHỎ LÌA CÀNH.
I.
Bộ quần áo của cô nhóc đã nhem nhuốc, tóc tai ướt tèm nhem.. Cô nhóc quyết định không quay về biệt thự mà ghé vào một ngôi nhà nhỏ gần trường... Đó là nhà của Phương An-bạn thân của cô nhóc.
.
Căn nhà này chỉ có một mình Phương An ở nên nó hết sức gọn gàng, ngăn nắp. Có hẳn một giàn hoa tigôn đẹp lung linh trước cửa. Cô nhóc bấm chuông ba tiếng, vẫn chưa có ai mở cửa, nghĩ rằng không có ai ở nhà nên cô nhóc định quay về. Nhưng vừa quay lại, cô nhóc đã bắt gặp ngay Phương An tay xách một túi ni lông to tướng, miệng tóp tép nhai kẹo cao su, hồn nhiên nhảy chân sáo đi từ vỉ hè bên kia đường.
.
Phương An mắt loé sáng khi nhìn thấy Thảo Vy, cô nhóc chạy vội sang đường.
.
-Vy, ái chà...rồng đến nhà tôm..a!
.
-hì!hì! Để tớ xách cho!-Thảo Vy cười trừ, đỡ lấy túi đồ từ tay Phương An.
.
Phương An nheo mắt nhìn Thảo Vy, vòng tay trước ngực hếch mặt.
.
-Dạo này cậu đổi style rồi hả, quay về thời kì đồ đá à!
.
Thảo Vy ái ngại nhìn lại mình, quả là giống người nguyên thủy thật. Với bộ dạng này, không cần phải hỏi tại sao người đi đường cứ nhìn cô như con ngố từ suốt từ nãy đến giờ. Cô cười khổ:
.
-Vào nhà tớ kể cho!
.
Phương An sau khi đóng cổng lại, liền lôi ngay Thảo Vy vào tra khảo:
.
-Nào! Nói đi, có chuyện gì vậy?
.
.
.
-Hả? Cậu bị bắt cóc!-Phương An không ngăn nổi mình mà hét toáng lên, đây đúng là tin cực sốc với cô nhóc.
.
-Nói nhỏ thôi! Cậu muốn thông báo cho cả làng cả tổng nghe à!-Thảo Vy vội kéo Phương An ngồi xuống, trấn tĩnh cô bạn..Sao buồn cười vậy, đáng nhẽ ra người trấn tĩnh phải là cô mới đúng chứ?
.
-Tên đó làm gì cậu không?
.
-Không! May mà có người cứu mình!
.
-oh my gót! Cậu không sao là tốt rồi, thế tên đó đâu rồi?-Phương An vuốt ngực thở phào sau đó tò mò hỏi Thảo Vy.
.
-ờ...ờ..hắn bị đánh ngất đi..sau đó mình với cô gái kia bỏ chạy!-Thảo Vy cố tình kể sai sự việc, thực ra cô không muốn ai biết về chuyện tên bắt cóc đó. Cô đã không kể cho Phương An biết tên đó bị bệnh tâm thần cũng như ân oán của Trần gia với hắn. Cô không muốn bới móc chuyện này lên một chút nào..Cô có thể từ từ tìm hiểu sự tình..và nhỡ đâu đó chỉ là một sự hiểu lầm..
.
-Sao không ai gọi công an đến gô cổ hắn ta lại?
.
-Hắn ta vì nghèo quá nên mới bắt cóc mình tống tiền thôi mà, nghe hoàn cảnh gia đình hắn đáng thương quá nên mình không nỡ!
.
-Cậu đúng là giàu lòng nhân ái quá đấy, chịu cậu luôn!!
.
-Phương An cậu đừng kể chuyện này với bất kì ai nhé! Cậu hiểu con người mình mà!
.
Phương An nhìn Thảo Vy ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra điều gì , cô nhóc gật đầu đồng ý..
.
Thảo Vy rửa lại mặt mũi, chải lại tóc, thay tạm bộ quần áo của Phương An rồi quay về nhà mặc dù cô bạn nằng nặc níu giữ..
.
Phiá ngoài, trời đã nhá nhem tối.
Còn một cô gái tóc đỏ nữa nhưng để giới thiệu sau nha!!!
II.
Phố lên đèn.
Dòng người tấp nập đổ ào ào như thác lũ, bon chen, xô đẩy, ùn ùn kéo thành một vệt dài trên mặt đường xám sậm.
Thành phố lung linh chìm trong chiều mị, lớp sương mỏng hoang hoải vương hơi cây cỏ, quấn lấy bầu không khí nhộn nhịp.
Gió nhè nhẹ, vờn qua vành tai đu đẩy sợi tóc mai, nghịch ngợm tung trò "ném lá" vào giọ xe, vài chiếc lá liệng đủ vòng khẽ đáp xuống mái tóc óng mượt..
.
Cô gái nhỏ hếch mặt đón gió, cái mát lạnh thấm dần vào da thịt, thật thoải mái..
.
Lơ đãng nhìn quanh, Hạ ThảoVy bất chợt dừng xe..ngoái đầu nhìn về phía quán cà phê..
.
Cô gái nhỏ không chần chừ, quay gấp xe..đạp lại gần..
.
Qua lớp kính mỏng, chút ánh sáng từ đèn pha lê heo hắt phản ra hàng cây cảnh phía ngoài. Khuôn mặt thanh tú của người con trai cùng với nét cười trên môi ngưng đọng trong đáy mắt của Thảo Vy.. Trong khoảnh khắc đó, cô nhóc đỏ bừng mặt, tay giữ lấy ngực, nhịp thở đột nhiên chậm lại.
.
Chàng trai phía trong vô tình bắt gặp ánh mắt to tròn long lanh qua lớp cửa kính thì khẽ nhíu mày, sau đó dãn ra nhanh chóng. Tuy ở bên trong khó có thể thấy mặt của người phía ngoài nhưng với ánh mắt tinh anh vốn có, anh có thể nhận ra người kia là ai.."><..
Đích thị là CHỊ HỌ của cậu rồi..
.
Nhật Phong quét mắt lướt qua lớp cửa kính trong mấy giây ngắn ngủi sau đó khoé môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp..
.
-Tử Đằng, Tớ muốn giới thiệu với cậu một người, đợi chút nhé!-Nhật Phong nhấp qua ly cà phê rồi hấp tấp chạy ra phía ngoài..
.
-Vy!!!
.
Sau một hồi nhìn đất đắn đo, Hạ Thảo Vy ngước mắt lên nhìn người trước mặt, giọng có phần lạc đi.
.
-Sa..o..sa..o..
.
Chưa kịp để Thảo Vy "đánh vần" xong, Nhật Phong vội kéo Thảo Vy vào bên trong mặc cho cô nhóc cứ liên tục "Ơ..ơ"..
.
-Đây là chị họ mình, Hạ Thảo Vy-Nhật Phong kéo Vy về phía bàn họ đang ngồi rồi đẩy cô nhóc ngồi xuống..
.
-Chào!!-Tử Đằng nhíu mày, quan sát cô gái trước mặt. Rất đẹp! Nét đẹp hồn nhiên, trong sáng.. Vẫn lạnh lùng, cậu đáp một câu cụt lủn, không cảm xúc.
.
-Đây là Đằng, bạn của Phong!
.
-Chào bạn, rất vui khi được làm quen với bạn!!-Tuy không hài lòng về câu chào của Tử Đằng nhưng cô nhóc vẫn vô tư, hồn nhiên chào lại. Cô nhóc cũng đã định hình được tính cách lạnh lùng của anh chàng qua khuôn mặt băng giá nên cô cũng không để tâm..
.
-Vy uống gì?-Nhật Phong gỡ ngại cho cô khi cậu bạn kia không thèm liếc qua cô một cái, còn "hồn nhiên" quay mặt đi khi cô đưa tay ra định bắt tay...
.
-Phong uống gì thì Vy theo!!
.
-Sợ Vy không uống được thôi, Đen nhé..!
.
-ờ..ờ!-Thảo Vy ậm ừ, cô cũng muốn thử một chút vị đắng, uống cà phê sữa nhiều quá cũng phát chán rồi. Tìm một hương vị mới mẻ..trong cuộc sống..cũng chính là cách thay đổi mình.
.
-Quả là đắng!-Thảo Vy sau khi thưởng thức ngụm đầu tiên mà nhăn mặt...hối hận..biết thế thà không thử còn hơn. Cô chúa ghét những thứ đắng như thế này..đúng là phải thử mới biết được cái tinh hoa bên trong chứ cứ nói suông thì chỉ có ngày hối lại không kịp.
.
-Phong, mình về đây. Chào!-Sau một hồi quan sát Thảo Vy và Nhật Phong, Từ Đằng dửng dưng bỏ về, khí băng lạnh lẽo chờn vờn quanh quất trong không khí.
.
-Hình như cậu ta hơi kì lạ sao ý!-Thảo Vy đưa mắt nhìn lại bóng dáng cô độc khuất sau cánh cửa mà thở dài, sao có người lạnh hơn cả băng cơ chứ?
.
-Cậu ta từ trước tới giờ vẫn thế mà!
.
Ọt ọt ọt..
.
Thảo Vy đỏ mặt, tay theo phản xạ ôm lấy bụng, miệng lắp bắp.
.
-Hì, chỉ là..
.
-..Đói?-Nhật Phong nén cười trước vẻ mặt ngượng ngịu và hành động "bấu dứt" vạt áo của cô nhóc.. Liếc qua đồng hồ !!6h30p!!..đói là phải rồi!
.
-ừ!!
.
-Đi thôi!-Nhật Phong đứng dậy hếch mặt về phía cửa, xem ra cậu lại phải "chiêu đãi" cô nhóc này rồi...
.
Thảo Vy cũng đoán được Nhật Phong đang định làm gì nên cũng rời khỏi ghế, bẽn lẽn đi sau lưng...như gà con theo mẹ..kiếm mồi.
.
-Phong!-Thảo Vy níu áo cậu lại, tay chỉ trỏ về phía chiếc xe đạp. Hiểu ý, Phong gật nhẹ.
.
-Để đấy đi, tý có người sẽ đến đem về.!
.
-Ừ!
III.
Gió lùa nhè nhẹ qua tán lá, lá rung rinh cùng mái tóc dài phất phơ. Thảo Vy bước chậm phía sau Nhật Phong. Cái bóng to lớn đổ về sau dường như bao bọc lấy con người nhỏ bé. Còn cái bóng bé nhỏ đổ ập xuống lòng đường đông đúc xe cộ..
.
-Nhanh!!-Nhật Phong khó chịu quay lại sau nhìn cô nhóc, từ nãy đến giờ cứ theo sau cậu như kiểu cậu là "phạm nhân bị áp giải" ý. Đến bực mình! Thật buồn cười khi cô nhóc cố tình đi cách xa cậu mấy mét, cậu đâu phải quái vật??
.
Thảo Vy chắp tay sau lưng, vừa đi vừa đếm bước chân..có lúc lại...nghịch ngợm vài hòn đá nằm lạc lõng trên những ô gạch vuông vắn lát tinh tơm trên vỉa hè...
.
Nghe thấy tiếng Phong cằn nhằn, cô nhóc nhanh chân bước ngang bằng cậu.. Nhưng với con người cao mét 8 như Phong và mét 55 như Vy thì làm sao Vy có thể bước theo kịp được chứ.. Chân Phong dài quá..một bước của cậu bằng hai bước của cô..thế thì cô phải chạy mới bắt kịp.. Haizz...Sao tự nhiên cô lại thấy mình thật vô dụng khi "thấp lè tè"..mà không có cách nào kéo dài người ra..?? >” .
-Sao vậy?-Thấy cô nhóc cứ nhìn mình rồi lại nhìn xuống đất sau đó thở hắt ra, Phong liền cất lời hỏi thăm..cậu cũng không muốn phải nhìn khuôn mặt Vy méo xệch như thế kia khi đi cùng mình.
.
-Cho Vy hỏi một câu nhé!-Hớn hở nhìn Phong, Vy cười toe toét..trong đầu đã xuất hiện mấy thứ tinh ranh khá thú vị..
.
-Ừ!-Phong nhíu mày nhìn Vy sau đó hờ hững gật đầu..Chắc lại kiểm tra IQ của cậu chứ gì? Đại loại như mặt trời có bao nhiêu vệt đen?, Trái đất khi nào tận thế?,...
.
-Làm thế nào mà Phong cao ơi là cao như thế này?
.
Hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi khù khờ của Vy, Phong chỉ cười mà không trả lời. Ánh mắt có chút hứng thú..nhìn Vy. Tại cô thấp nên mới thấy anh cao, thế thôi!! Đơn giản.
.
-Trả lời đi mà, năn nỉ đấy!!-Thấy Phong chỉ nhìn mình rồi cười, Hạ Thảo Vy tưởng Nhật Phong không chịu lôi ra "bí kíp" nên quay sang nũng nịu..vạt áo cậu bị bàn tay bé nhỏ kia giựt giựt nhiều quá trở nên nhàu nát thảm hại. Cô nhóc vẫn chưa buông tha, tay ngày càng giựt mạnh hơn làm Phong nhíu mày mà gạt mạnh ra..không thương tiếc. Ai bảo động chạm vào cậu chứ?? Cho chừa...
.
-Vy mà hỏi những câu ngốc nghếch như thế nữa thì tôi sẽ bỏ mặc Vy một mình ở đây đấy!!-Phong trừng mắt nhìn Thảo Vy làm cô nhóc hoảng sợ co rúm người. Ánh mắt đờ đẫn long lanh nước ngước nhìn Phong nổi giận với mình, Vy thoáng chút đau lòng và có cái gì đó lo sợ dấy lên.. Cụp mi thở dài, Vy hậm hực bước nhanh hơn Phong..mặc dù Vy phải chạy một lúc mới vượt được cậu.. Tự dưng cô lại thấy ghét Phong vô vàn.. Hứ, cô sẽ tự tìm hiểu..khác có cách làm cô cao thêm..
.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn trước mặt, bất chợt Phong có chút mơ hồ..hình như cô nhóc ấy không có nét giống với bác Hiểu Khôi..về hình dáng cũng như những nét cơ bản trên mặt.. Cậu bỗng nhớ đến người đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh cậu vô tình tìm thấy trong ngăn tủ phòng mẹ mình sáng nay.. Vy giống hai người đó đến kì lạ.. Phải chăng chỉ là sự trùng hợp..!
.
Xua đuổi mấy ý nghĩ vẩn vơ, Phong nheo mắt nhìn bóng dáng trước mặt rồi cố tình bước vượt cô nhóc, còn tỏ ra mình cao hơn khi lấy tay đo chiều cao của cô nhóc.. Hóa ra chỉ cao đến ngực cậu..Cô nhóc này dù có tẩm bổ đến thế nào đi nữa thì chắc cũng không cao thêm được tí nào đâu , bởi lẽ cô nhóc này dùng hết chất dinh dưỡng để nuôi trí óc ngốc nghếch của mình rồi còn đâu.. Cậu rút ra kết luận hết sức thâm túy "Thấp là do đầu ngốc nghếch".
.
Cô nhóc tức giận chạy vọt lên, mặt nhăn nhó nhìn nụ cười nửa miệng của Phong.. "Phong là đồ đáng ghét, là đồ vô duyên, là đồ xấu xí,..." Cứ thế cô nhóc lầm bầm cho đến khi về tới biệt thự.
.
-Muốn biết thật sự?-Khi thấy cô nhóc tỏ thái độ không coi mình ra gì, Phong liền hạ giọng, hóm hỉnh nhìn cô nhóc. Nhưng bộ mặt sao nhìn "đểu giả" thế chứ? ^^!!
.
-Tất nhiên!!-Bỏ ngay khuôn mặt nhăn nhó, thay vào đó là ánh mắt chờ đợi, long lanh đầy hứng khởi.
.
-Ăn đậu nhiều vào!-Nói xong, Phong liền đóng cửa cái rầm. Phía trong có ai đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phía ngoài mặt ai kia đột ngột biến sắc..như tắc kè hoa đổi màu da..
.
-Phong dám giễu Vy hả? Chờ đấy, sẽ biết tay Vy!- Thảo Vy giơ nắm đấm trước cửa phòng Nhật Phong rồi bỏ về phòng.
.
Bà Hiểu Liên đứng từ dưới nhìn lên phía Phong Vy, bỗng nhiên bà thở dài buồn bã... Dựa người vào ghế, bà xoa xoa thái dương cho dịu bớt cơn đau đầu hành hạ bà mấy ngày gần đây.. Trên mặt bàn, một bức thư dấu tên người gửi bị vò nát, vo tròn thành khối cầu nhăn nhúm. Trong đó là nét chữ nguệch ngoạc, cứng nhắc: CÓ NHỮNG BÍ MẬT ĐẾN
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
[ 4353 ngày trước - Xem: ]