watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 2 - Đọc truyện, Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
Home >
Tìm kiếm

Đọc truyện, Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:47

c anh không biết, tháng trước Chúc tiên sinh và Chúc phu nhân đã ra tòa li hôn, vụ này Chúc tiên sinh thua thê thảm, toàn bộ cổ phần trong nước đều được xử về tay Chúc phu nhân, vì vậy mới đổi chủ tịch hội đồng quản trị”.

Lại li hôn. Hai ngày gần đây liên tiếp nghe thấy hai từ này, Thành Chí Đông lắc đầu.

Những bữa tiệc kiểu này cũng chỉ quanh quẩn mấy người đó, anh cầmly rượu đứng nói chuyện với vài người bạn cũ. Đèn trên sân khấu bật sáng: “Xin mời tân chủ tịch hội đồng quản trị – bà Kế lên có lời phát biểu”.

Đám đông ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ mặt mày hớn hở trên sân khấu khác xa với hình ảnh người vợ rụt rè rúm ró luôn núp saulưng chồng trong ấn tượng của anh.

“Cảm ơn mọi người, hôm nay có thể đứng ở đây, người đầu tiên mà tôi muốn cảm ơn chính là bạn thân của tôi, đại luật sư Diệp Tề Mi. Tề Mi, cậu mau lên đây”.

Diệp Tề Mi – Cái tên này nghe rất quen.

“Wow…”, những tiếng trầm trồ rộlên trong đám đông, những người này làm sao vậy? Làm gì mà như minh tinh sắp diễn thuyết thế.

Trên bục Kế Lôi Lôi làm động tác giơ tay mời với thái độ hết sức cảmkích, tất cả mọi người đều tự độngquay đầu về một hướng, anh khá cao, lúc này mới nhận thấy ưu thế ấy, nhìn qua đầu những người khác,chỗ ánh đèn đang chiếu vào, một dáng người thon thả đứng dậy.

Làm gì thế không biết, Diệp Tề Mi vừa bước lên bục, Kế Lôi Lôi đã chạy tới giang hai tay ôm chầm lấy cô.

“Khoa trương quá đấy, cậu biết là mình không thích như thế mà, đã nói chỉ đến dự một lúc thôi”. Cô thì thầm vào tai bạn.

“Mình không thể kìm được, Tề Mi,không có cậu sao mình có ngày hômnay chứ”. Cô ấy kích động tới mức chảy nước mắt.

Haizz, Tề Mi lau mặt cho bạn, thật hết cách với cô ấy.



Phía dưới loé lên ánh đèn flash, tiếp đó một giọng nữ cao cất lên hỏi: “Thưa bà Kế, tôi có một câu hỏikhông biết bà có thể trả lời không?”.

Sao tự nhiên lại có phóng viên xuấthiện ở những nơi như thế này. Kế Lôi Lôi lạnh lùng liếc mắt về phía mấy người phụ trách của tập đoàn, các người cố ý phải không?

Quả nhiên, những người đó đều quay mặt đi né tránh, không khí rấtkì lạ.

Nữ phóng viên đó tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hôm qua, ông Chúc Nhiệm Sinh có trả lời phỏng vấn báo chí ở Hồng Kông. Tuyên bố đã nhiều năm như vậy mà cho tới tận bây giờ mới nhận ra vợ mình rất xa lạ, vì thế ban đầu vốn cũng có ý định níu kéo, giờ thì từ bỏ hoàn toàn. Còn nói, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rút cục là bà Kế quá thông minhhay bản thân mình quá ngu ngốc. Xin hỏi bà Kế sau khi nghe đoạn trả lời phỏng vấn này có cảm tưởng gì?”.

“Tôi…”. Nước mắt vẫn lưng tròng,sắc mặt Kế Lôi Lôi trở nên nhợt nhạt.

“Xin hỏi”, không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, Diệp Tề Mi liếc nhìn về phía nữ phóng viên, khẽ mỉm cười hỏi: “Cô đã kết hôn chưa?”.

“Tôi vẫn chưa”, nữ phóng viên trả lời với giọng hết sức đề phòng.

“Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờ thôngminh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều thảm nhưnhau, giờ đối phương ngay cả che giấu cũng không muốn làm, mọi người lại còn quay sang trách cứ cô ấy nữa hay sao?”.

Cô nói xong, phía dưới im phăng phắc, ánh đèn chiếu thẳng lên ngườiDiệp Tề Mi, một bữa tiệc chính thứcthế này, cô ấy lại mặc một chiếc quần tây khá rộng, áo vest bó sát eo nhìn rất thon gọn, thanh thoát, bên trong cổ áo lộ ra những lớp ren xếp chồng lên nhau một cách tinh tế, chiếc cổ cao trắng ngần kiêu ngạo như một con thiên nga, cô không đeo bất kì thứ trang sức nào nhưng lại nổi bật giữa một rừng những quý cô quý bà giàu có quần làáo lượt trang sức đầy người trong phòng.

Có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên,những tiếng vỗ tay đó xuất phát từ một quý bà có tuổi, người đàn ông bên cạnh trừng mắt với bà ta, nhưng bà ta như không nhìn thấy, sau đó, căn phòng lớn như vỡ òa ra trong tiếng reo hò cổ vũ, vài cô gái trẻ còn kích động tới mức lao lên sân khấu.

Diệp Tề Mi à…

Cảnh tượng có phần mất kiểm soát, Thành Chí Đông đứng ở một góc phòng cuối cùng cũng nhớ ra cáitên đó. Tiếng kêu thê thảm của Andy như vang lên bên tai: “Diệp Tề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.

Anh phì cười, Diệp Tề Mi, cô đúng là rất đặc biệt, chẳng trách ai cũng có ấn tượng sâu sắc về cô.

Thành Chí Đông không ăn gì, trên đường về nhà tự nhiên anh thấy đóibụng, dù đã muộn nhưng hai bên đường khu phía tây thành phố ánh đèn vẫn sáng rực, cả con phố đều là các quán ăn vặt kiểu Đài Loan, Triều Châu, hay những quán trà, quán ăn bài trí theo phong cách Hồng Kông, quán nào biển hiệu cũng sáng trưng.

Thành Chí Đông cho xe dừng đại trước cửa một quán trong số đó, nhìn qua gương chiếu hậu anh thấy một chiếc Volvo S40 màu đỏ rúc đầu vào theo, chỉ một vòng cua đã vào đúng vị trí, thân xe rất thẳng, bám sát gờ đường, đúng là một tay lái cừ khôi.

Đói muốn chết, không buồn nhìn ngó xung quanh, Diệp Tề Mi đi thẳngvào trong quán.

Quán bánh hấp nhân mặn do người Đài Loan mở này đã có mặt ở Thượng Hải nhiều năm, khách quen rất đông, nửa đêm mà vẫn ồn ào tiếng cười tiếng nói, tiếng gọi đồ ăn, chiếc bàn to tròn đặt giữa phòng, cả nhà chủ quán tập trung ở đó, nói chuyện với nhau bằng tiếng Đài nghe rất vui tai.

“Tề Mi, sao cô lại đến vào giờ này?”.

Đột nhiên nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cắm cúi ngồi ăn trong góc quán, bà chủ vui mừng lên tiếng.

“Tôi tới ăn đêm, lát mới về nhà”.

“Lại đi một mình, haizz, hôm qua tôi còn đánh cược với ông nhà tôi, bao giờ mới có thể thấy cô xuất hiện cùng một người đàn ông đấy”.

Cô mỉm cười, liếc mắt về phía ôngchủ quán ngồi bàn bên cạnh, khuôn mặt chữ điền với nụ cười hết sức khoa trương đang nhìn về phía cô.

Yên tâm đi, bà xã ông chỉ là chào hỏi xã giao với tôi thôi. Trong lòng thấy thật nực cười, Diệp Tề Mi đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, gói cho tôi hai cái bánh mặn nhân thịt bò, cảm ơn”.

Cô vừa đứng dậy, cô gái ngồi bên cạnh lập tức bước tới, đưa cho cô một chiếc túi nóng hôi hổi: “Sớm đãchuẩn bị xong rồi, cô Diệp, cẩn thận đang còn nóng”.

Anh vô tình đưa mắt nhìn, cô mặc một chiếc áo khoác, hai hàng cúc màu be xếp thẳng như áo lính, rất hợp với cô.



Cô gái này đi đến đâu có vẻ cũng rất có khí thế, Thành Chí Đông vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, anh lên xe khởi động máy, đường phố đã không còn người qua lại, hai bên đường đỗ chật xe của các loài động vật đi kiếm ăn trong đêm, đang địnhđánh xe quay ra thì phía ngoài cửa xe bị đập mạnh, anh kinh ngạc quay qua nhìn, một khuôn mặt trẻ con đen nhẻm, thắt hai bím tóc dài lòng thòng đang đứng ngoài cửa xe như muốn nói gì đó với anh.

Sao lại lao ra đúng lúc người khác nhấn ga như thế, thật quá nguy hiểm. Còn nhỏ như vậy nửa đêm nửa hôm vẫn phải làm việc, anh thò tay vào chiếc hộc hàng ngày vẫn dùng để bỏ tiền lẻ.

Anh đang định hạ kính xuống thì cô bé đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, anh nhìn theo, thì ra có ngườiđang đứng trước cửa quán vẫy tay gọi cô bé.

Sao lại là cô ấy…

Một Diệp Tề Mi khí phách hơn người, một Diệp Tề Mi mang phong thái của nữ hoàng, một Diệp Tề Mi khiến bao nhiêu nhân vật tầm cỡ chỉnhìn thôi cũng toát mồ hôi nửa đêm lại đứng trước cửa quán ăn, ngồi xổm giữa phố, mở chiếc túi giấy vẫn cầm trên tay mỉm cười tươi tắnvẫy gọi một đứa trẻ ăn xin…

Đầu xe vẫn đang quay xiên bên vệ đường, chân vẫn đạp phanh, Thành Chí Đông ngẩn ngơ.

“Muộn thế này rồi em còn chưa về sao?”. Giọng cô nhẹ tựa gió.

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nóng, đừng sợ, em ăn xong chị mới đi”.

Kiên nhẫn nhìn cô bé nhồm nhoàm nhai nuốt từng miếng từng miếng một, Diệp Tề Mi liếc mắt về phía con hẻm tối thui bên cạnh.

Cho tiền cũng chẳng ích gì, chỉ cần vừa rời khỏi tay người cho thì những kẻ đáng ghét sau lưng cô bé sẽ giật lấy ngay, đến đồ ăn cũng phải đợi cho cô bé ăn hết, nếu không chắc chắn cũng sẽ chẳng vào bụng cô bé miếng nào. Thực tế tàn nhẫn trắng trợn và lạnh lùng như thế, nên những gì cô có thể làm chỉlà đứng nhìn cô bé ăn xin ăn hết hai chiếc bánh hấp nhân mặn xong mới đi.

Tấm biển của quán bánh nhân mặn Đài Loan rất to, ánh sáng từ những bóng đèn phát ra rực rỡ sắc màu, chiếu sáng rất xa trong đêm tối, côngồi ở đó rất lâu, đuôi áo khoác quệt xuống dưới đường đầy bụi đấtnhưng dường như cô không để ý.

Cô cúi đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt lem nhem của cô bé ăn xin đang ăn bánh, nét mặt rất dịu dàng, đợi cô bé ăn xong còn cầm chiếc túi giấy từ tay cô bé bỏ vào thùng rác bên đường.

Làm những việc đó xong, Diệp Tề Mi thong thả đi bộ ra xe của mình. Cô không hề biết, có một người đànông ngồi trong chiếc xe bên cạnh đãchăm chú quan sát cô từ lâu, cô cũng không thể biết rằng cuộc đời mình bắt đầu từ giây phút này sẽ cónhững chuyển biến đầy kịch tính, khác rất xa những gì mà cô tưởng tượng.

Chương 2: Chính là vì muốn tiếp cận em
Tình yêu xuất phát từ trái tim, không thể khống chế được. Chúng ta đều đặc biệt như nhau, anh muốnđược làm partner của em, cho dù em có đồng ý hay không.
Từng bước từng bước tiếp cận em, là vì anh muốn có em trọn đời này.

Đêm nay, Thành Chí Đông mất ngủ…

Thực ra khi anh thiu thiu ngủ thì đã là rạng sáng, thời gian còn lại anh tập trung suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề với lão người Nhật Yamada kia, cuối cùng khi trời sáng hẳn mới mệt mỏi chớp mắt được một lúc, chỉ một lúc ấy thôi, đầu ócanh lại phân tích xem liệu cô gái ấy có hợp với mình.

Mấy năm gần đây anh đã tôi luyện cho mình bản lĩnh mỗi ngày chỉ cần chợp mắt hai giờ đồng hồ là có thể khôi phục lại tinh thần, nhưng do công việc chồng chất, hôm nay chẳng thấy tinh thần khá hơn chút nào, thức mà đầu vẫn cứ ong ong hỗn loạn khiến vừa tới văn phòng anh đã phải làm cả cốc cà phê đen đậm.

Vừa uống vừa liếc qua đống tài liệu trên bàn, xem xong anh đưa chiếc cốc không cho thư ký: “Rót thêm cốc nữa cho tôi, không đường.”

Daisy thận trọng dò xét nét mặt của tổng giám đốc, vừa định quay đilại bị gọi lại: “Chờ chút, giúp tôi kiểm tra địa chỉ và điện thoại của một văn phòng luật sư”.

Phong cách làm việc của anh lúc nàocũng nhanh gọn, xuống tay dứt khoát, chấm dứt mọi sự rối rắm không cần thiết.

“Dạ? Tổng giám đốc Thành, anh cótên không ạ?”

“Có tên của luật sư, Diệp Tề Mi”.

“Viết thế nào ạ?”.

Viết thế nào? Vấn đề này nhức đầu đây. Anh là người Mỹ gốc Hoa, nói tiếng Trung khá trôi chảy, đọc viết thì… thực ra rất ít khi sử dụng tới hai kĩ năng này.

“Có cần tôi tìm xong rồi đặt lên bàncho cô không?”

Vừa mới sáng ra đã tranh luận đề tài vô vị này, bị động vào nỗi đau, anh nheo mắt lại.

Daisy cầm cốc bước ra ngoài, dựa người vào cửa hít sâu một hơi, mọi người đang ngước lên nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, nhưng khi thấy bộdạng cô như vậy, tất cả đều thất vọng cúi xuống.

Xong rồi, dường như lần này Tổng giám đốc Thành rất tức giận.

Đúng là anh hơi khó chịu, cả đêm mất ngủ, đầu óc đều vẫn chưa hoàntoàn tỉnh táo. Nhưng khi thấy Yamada bước vào phòng họp, anh lập tức nở nụ cười. Cuối cùng sau khi đàm phán xong ra khỏi phòng họp, bước chân của những người khác có vẻ loạng choạng, anh cũng không đành làm ngơ, tốt bụng kéo tay Yamada lại:

“Yamada, để chúc mừng cho việc tiếp tục hợp tác giữa hai công ty, chúng ta đi ăn một bữa nhé”.

Không cần đâu, giờ ông ta chỉ muốn về nghỉ ngơi ngay lập tức, Yamada thấp hơn anh một cái đầu như bị ngợp dưới ánh mắt của anh mặt mày khổ sở nói: “Anh Thành, hôm nay chắc không cần đâu, để hôm khác chúng tôi sẽ mở tiệc thết đãi quý công ty…”.

“Thế sao được, thời gian tôi ở Thượng Hải không nhiều, anh cũng biết mà, hôm nay vui vẻ thế này, anh nhất định phải nể mặt tôi một lần.”

Yamada cứng họng, mọi người gục đầu im lặng, mặt anh ai dám không nể.

Anh ngồi trên xe nghe điện thoại của Daisy: “Tổng giám đốc Thành, địa chỉ và điện thoại của văn phòng luật sư Diệp Tề Mi tôi đã gửi vào mail và điện thoại của anh, địa chỉ của văn phòng đó ngay bên cạnh nhàhàng, chút nữa khi anh đi dùng cơm sẽ nhìn thấy ngay”.

Nhìn thấy rồi, có gửi cả bằng tiếngAnh và tiếng Trung, cô thư ký này thực đúng là biết học hỏi.

Anh nở nụ cười thỏa mãn, phó tổnggiám đốc Lí ngồi cạnh hiếu kì: “ChíĐông, có chuyện gì vui sao?”

Liếc nhìn người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, Thành Chí Đông đưa tay vỗ vai anh ta: “Chúng ta vừa kháng Nhật thành công, lẽ nào không phải là chuyện vui?”

Phó tổng giám đốc Lí toát mồ hôi. công ty chúng ta là công ty nước ngoài, hơn nữa anh cũng chẳng phài là người Trung Quốc chính thống, đúng là chủ nghĩa yêu nước kì quái của Hoa Kiều.

Bữa tiệc đặt toàn những món ăn nổi tiếng, phòng ăn rất tráng lệ, hoa văn trên rèm cửa đều là màu vàng, ánh đèn chiếu lung ling khiến viền cạnh bàn ăn được mạ vàng sáng lấp lánh, phải cẩn thận nếu không rất dễ bị hoa mắt chóng mặt.

Rèm cửa được vén sang hai bên, góc view hai trăm bảy mươi độ, có thể quan sát toàn bộ từ đường phố phồn hoa cho tới một mặt của tòa nhà cao tầng sừng sững bên cạnh. Nhìn từ trên xuống có thể thấy xe đỗ chật kín hai bên con đường nhỏ giữa hai tòa nhà cao tầng.

Giữa buổi tiệc Thành Chí Đông đứng dậy nói lời cáo từ:

“Thật ngại quá, tôi mới nhớ ra là cóviệc gấp cần phải giải quyết, mọi người cứ ăn từ từ, phó tổng Lí, phải tiếp đãi ngài Yamada chu đáo đấy!”

Hả? Mọi người đều nghệch mặt ra nhìn.

Anh bước ra rất dứt khoát, ra tới cửa còn quay đầu lại dặn dò phục vụ: “Phiền cô kéo rèm cửa sổ vào”

Anh vừa xuống xuống tới tầng trệtthì nhìn thấy cô đang đi về phía chiếc Volvo S40 màu đỏ, con đườngnhỏ giữa hai tòa nhà khá hút gió, vạt áo khoát màu kem của cô bị thổitung, để lộ đôi chân thon dài, đôi giày cao gót màu rất giản dị.

Ôi, giữa bao nhiêu loài động vật trong tòa nhà văn phòng này, cô đúng là hạc giữa bầy gà. Anh cảm thấy mình giống như chàng trai mớilớn đứng đợi người con gái mình thích ở cổng trường trung học ngàynào, trái tim liền đập loạn nhịp.

Làm thế nào bây giờ, cứ thế bước tới gọi tên cô ư?

“Chào cô, tôi có ấn tượng rất tốt về cô, có thể mời cô uống cà phê không?”

Người Trung Quốc gọi đó là lưu manh thì phải – Anh tự gạt bỏ.

Chỉ vì chần chừ, cô đã đi gần tới chỗ đỗ xe, con đường nhỏ chỉ thấy xe là xe, người đi bộ qua lại không nhiều, mắt anh hoa lên, từ con ngõ nhỏ sâu hút bên cạnh, một người đàn ông lực lưỡng lao ra, gào thét điều gì đó bằng tiếng Thương Hải với cô.

Giống như mặt trăng hiu quanh đột ngột có một đoàn người ngoài hành tinh tới thám hiểm, khám phá, những người rỗi việc tới hóng chuyện chỉ trong tích tắc không biết từ đâu kéo tới đông như kiến, vây thành một vòng tròn tới con kiến cũng không thể chui vào, khiếnanh không thể nhìn rõ được
<<1234 ... 22>>

Tag:

Đọc,truyện,,Nữ,Hoàng,Và,Kẻ,Cướp

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 394