Lần Thứ Hai Yêu Em
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 18:57 |
Tên tác phẩm: Lần thứ hai yêu em
* Author (tác giả): Ly Lâm
* Category (thể loại): romance
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): K
* Status 0: on-going
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): không
* Post By Trái Tim Băng ^^^^^
Nhìn đứa trẻ bên cạnh say giấc ngủ khiến cho Lam từ lâu đã không còn hối hận về quyết định của mình. Đứa trẻ này rất ngoan, đi học về là liến thoắng kể chuyện trường lớp, rồi lại liên tiếp những câu hỏi vì sao vì sao,nhưng điều đó lại chưa bao giờ khiến Lam bực bội,kể cả lúc mệt mỏi nhất. Khuôn mặt xinh xắn đó là tất cả niềm hạnh phúc của Lam. Một đứa trẻ ngoan,một đứa con mà
khoảng năm năm trước chưa bao giờ xuất hiện trong tưởng tượng cũng như kế hoạch cuộc đời của Lam.
Thỉnh thoảng nghĩ về ngày đó,Lam lại cảm thấy may mắn vô cùng,vì ông trời đã mang đứa trẻ này đến cho Lam.
NHÂN DUYÊN.
Năm năm trước Lam là sinh viên năm cuối, là cô gái vô cùng bận rộn với việc học và làm thêm. Từ lúc lên đại học, cô đã vạch ra rõ ràng kế hoạch của cuộc đời mình. Đó là sự nghiệp,và chỉ sự nghiệp mà thôi. Lí do vì sao trong kế hoạch của Lam không xuất hiện bóng dáng một người đàn ông có lẽ cũng do ảnh hưởng từ chị của Lam. Lam có một người chị mà đường tình duyên vô cùng lận đận, yêu không phải ít, nhưng yêu ai cũng yêu sống chết. Thế mà chẳng có người đàn ông nào đi đến một kết thúc tốt đẹp, một đám cưới. Và hơn nữa, Lam cũng chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với người con trai nào.
Lam cứ sống như thế, dự định học xong sẽ về quê để được ở gần gia đình, kiếm một công việc ổn định, xây một ngôi nhà, mỗi năm đi du lịch vài lần, đó là cuộc sống trong sự sắp xếp của Lam. Nhưng hình như số phận muốn cô gái mạnh mẽ này phải thay đổi một lần, phải làm lệch đi kế hoạch của Lam thì mới thỏa mãn.
Vừa chia tay người yêu không hiểu là thứ bao nhiêu,Hạnh – Chị của Lam, gọi điện thoại đến, dứt khoát tuyên bố :
- Em phải kiếm bố cho con chị, hoặc làm thế nào cũng được, cho chị một đứa con, nếu không nhất định chị sẽ đi tu cho em xem, chị biết em rất giỏi trong mấy việc tìm kiếm này mà.
- Chị nói cái gì vậy? Chả lẽ chị ... chị có thai mà không biết bố đứa bé là ai sao? Đầu óc chị có bình thường không vậy ?
- Mày nghĩ chị là ai mà nghĩ vớ vẩn như thế hả?
- Thế chị là ai?
- Tao là chị mày, tao không đùa đâu, lần này không đùa, nếu mày không giúp chị, chị…chị sẽ chết cho mày xem, chị nghĩ rồi, không có chồng cũng được nhưng phải có con.
- Chị nói cái quái gì vậy, thế sao không kiếm ai đó mà cưới rồi sinh con như người bình thường đi. Không thì đi xin con nuôi cũng được, chuyện này là chuyện của chị sao em lo nổi.
- Không được, chị quyết định sẽ không lấy chồng, con nuôi cũng không được, lỡ sau này nó bỏ chị mày theo bố mẹ ruột nó thì sao. Chị nghĩ rồi,
người ta bảo bây giờ chỉ cần thụ tinh nhân tạo là được. Vấn đề ai sẽ hiến tinh trùng, cái đó mới cần mày giúp, tìm cho chị một người tình nguyện đi.
- Chị điên sao? Không vào bệnh viện nhờ người ta tư vấn luôn đi, hỏi em sao biết được, em có phải cái gì cũng làm được đâu.
- Nhưng vào viện thì không biết được ai là người sẽ là bố của con chị, chị muốn biết mặt người đó để sau này nếu con muốn còn gặp được. Mà đẹp trai anh tuấn càng tốt, giúp chị đi mà,nếu còn ai giúp thì chị cũng không nhờ đến mày.
- Chị thôi ngay đi. Cái này em không làm được. Bao nhiều đàn ông của chị sao không nói họ giúp. Nói rồi Lam tắt máy.
Mấy ngày sau đó,không thấy Hạnh gọi lại nói gì thêm, Lam cứ nghĩ mọi việc đã lắng xuống,ai ngờ Hạnh gọi điện về nhà,khóc lóc gì đó với bố mẹ,khiến bố mẹ gọi cho Lam,lại còn tỷ tê bảo Lam giúp Hạnh. Thật không còn gì để nói. Không ra sức ngăn cản lại còn đồng tình ủng hộ. Nói gì thì nói,việc này với Lam là không thể.
Lại một ngày bận rộn nữa đến với Lam,vừa bước xuống xe bus là chạy vội vào trường,và điều đó không may khiến Lam đâm sầm vào một người cao lớn,một chàng trai mà lại bịt kín từ đầu đến chân.nào mũ rồi khẩu trang. Nếu như trong phim hoặc tiểu thuyết thì sau đó sẽ có một màn xin lỗi rồi nhặt sách vở giúp,nhưng cái con người vừa đâm vào Lam đến một câu xin lỗi cũng chẳng thấy đâu,cứ thể chạy thẳng một mạch. Nhặt hết đống đồ bị rơi xuống,Lam nhìn thấy một cái ví tiền,chắc là của anh chàng kia làm rơi,định gọi anh ta lại để trả nhưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Tò mò Lam mở ra xem,có chứng minh thư,có thẻ sinh viên,cùng khóa với Lam,một số giấy tờ khác và cũng kha khá tiền mặt. Vì muộn học,không nghĩ được nhiều,Lam vội vã vào lớp,định bụng cuối buổi sẽ lên phòng công tác sinh viên nhờ người ta trả giúp.
Đến lúc tan học,Lam lên phòng công tác sinh viên,gửi lại ví,chưa đi được một đoạn đã bị anh bí thư gọi lại,bảo rằng chủ nhân chiếc ví bây giờ cũng đang ở trường,Lam nếu không bận thì đưa thẳng cho người ta,đỡ mất công thông báo. Lam nghe vậy đành gật đầu,vì Lam cũng là cán bộ lớp,cũng biết những việc vặt vãnh này nếu có thể xử lý thì không nên làm phiền người khác. Cầm lại ví,nghe rõ lớp của chủ nhân chiếc ví rồi Lam quay lại giảng đường. Lúc đến lớp thì thấy người ta đã về hết,chỉ còn một người đang đóng cửa,Lam đoán chắc là lớp trưởng nên trình bày rõ xong gửi lại nhờ người ta gửi lại người đánh rơi. Cậu bạn kia không những không nói gì mà còn nhìn Lam với ánh mắt nghi ngờ,thấy vậy Lam cũng chẳng buồn giải thích,đi thẳng về phía cổng trường.
Kết thúc một ngày bận rộn sau công việc làm thêm,Lam chìm vào giấc ngủ,cũng không để ý điện thoại đang réo từng hồi.
Sáng sớm dậy,vớ lấy điện thoại.hơn 20 cuộc gọi nhỡ của một số lạ,Lam cũng chẳng buồn để tâm,chắc lại một chàng trai hôi sữa nào đó muốn làm quen,trẻ con bây giờ đúng là không thể quản được rồi,những việc này diễn ra nhiều đến mức nghĩ đến Lam chỉ nhếch mép nở một nụ cười.
Hôm nay Lam học 3 tiết cuối,thế nên có thể thoải mái dậy muộn và chậm chạp dọn dẹp qua mọi thứ rồi mới chờ xe đến trường. Giờ Lam đi xe bus cũng không chật chội nữa,vẫn ngồi được chỗ yêu thích,cắm tai nghe rồi ngắm nhìn đường phố bên ngoài. Đó là sở thích của Lam.
Đến trường vẫn còn sớm nên Lam lấy chìa khóa phòng rồi ra ban công đứng chờ đến khi mọi người đến đông đủ,chuông reo mới vào lớp. Tan học lại khóa cửa rồi đi trả chìa khóa phòng,trả xong chìa khóa phòng ra đến cửa thì có một bóng dáng to lớn đứng chặn ngay trước mắt,Lam đi bên nào hắn cũng lùi sang bên đó. Rút cục không chịu được nữa,Lam ngoảnh lên nhìn,cố nhịn nhẹ nhàng nói “ Tôi phải,cậu trái,ok”. Nói rồi Lam bước sang bên phải,nhưng cậu ta vẫn bước chặn trước mặt Lam. Không chịu nổi nữa,Lam quát:
- Có chuyện gì? Tôi đâu có nợ nần gì cậu,chặn tôi làm gì?
- Chả phải cô bảo cô phải tôi trái sao,tôi bước đúng y như cô nói mà.
Nghĩ lại thấy cái gì đó không đúng,cậu ta đứng đối diện Lam,bên phải của Lam chính là bên trái của cậu ta,nói vậy do Lam,nóng mặt,Lam nhếch mép cười:
- Thế mời cậu đi trước vậy
Cậu ta bước một bước đứng bên cạnh Lam rồi xoay người lại cùng hướng với Lam,không có ý định rời đi,Lam mặc kệ,định bụng bước thật nhanh qua cái kẻ dở người này thì bị hắn kéo tay lại,cộc lốc một câu :
- Theo tôi.
- Có gì nói ở đây đi,mà tôi quen biết gì cậu,cậu trưa muộn đói qua hoa mắt à? Lam rút tay lại.
- Cậu là người hôm qua gặp tôi? Không nhớ?
- Hôm qua? À,hóa ra cậu là người tôi đã nhờ,chả lẽ đến đòi công? Công phải chứ? Ngẫm nghĩ một lúc rồi Lam nhướng mày lên trả lời.
- Trả lại một cái ví đã bị móc trong tình trạng nguyên vẹn,tự cô không thấy kỳ lạ sao?
- Ví cậu?
- Không phải của tôi thì tôi đến đây để ngắm cô chắc.
- Tôi chả việc gì phải quan tâm đến việc đó,không phải ví của tôi,đã trả lại còn không cảm ơn đến đây nói này nọ,đúng làm ơn mắc oán. Nói rồi Lam bước chân đi.
- Hay là cô chính là kẻ đã móc ví rồi giả trả lại để làm quen? Haha,thừa nhận đi,chuyện này tôi cũng quen rồi,thừa nhận đi rồi tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này.
Nghe đến đây,Lam nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi cứ nhắm cổng trường mà tiến.Nhưng cái gã cao hơn Lam hẳn một cái đầu nửa cái cổ kia chẳng chịu buông tha cho Lam,cứ đi theo Lam thắc mắc hết việc này việc nọ. Trưa nắng nóng,Lam cho rằng mình không có nghĩa vụ phải trả lời nên mặc kệ hắn ta đi theo. Hình như cuối cùng không chịu được nữa,tên đó kéo tay Lam lại,nắm chặt cổ tay Lam khiến Lam hơi đau. Lam chau mày
- Cậu muốn gì nữa đây?
- Nếu đúng cậu không liên quan đến tên móc túi kia thì tôi nợ cậu,cậu muốn gì tôi sẽ đền đáp.
- Không cần,cảm ơn,cậu tốt quá. Bây giờ tôi đi được chưa? Lam tiến thẳng bến xe bus mà chạy,rõ là phiền phức cái loại người này,mặt mày sáng sủa mà đầu óc quá rắc rối đa nghi.
Lam đi rồi để lại một người ngẩn ngơ phía sau,lẩm bẩm :” Cô ta chạy nhanh thế làm gì,mình là bệnh dịch chắc?”
Chiều Lam nghe theo lời dặn của phụ mẫu,đến thăm hỏi tình hình của chị Hạnh,Hạnh vẫn thế,hết khóc lóc nhờ Lam giúp việc có con sang uy hiếp bắt Lam không muốn cũng phải làm. Kì kèo mãi Lam mới rời được nhà Hạnh để đi làm thêm. Mặc dù Hạnh đã có nhà nhưng Lam không muốn chuyển đến ở cùng,với lý do :” Bà chị này đời sống riêng tư quá phức tạp,Lam muốn được tự do”
Lại một ngày nữa trôi qua,sáng hôm sau dậy Lam lại thấy một loạt cuộc gọi nhỡ,xem lại nhật ký cuộc gọi thì đúng là số lạ hôm qua. Hôm nay còn gửi cả tin nhắn nữa,mở tin nhắn ra đọc xong Lam ném thẳng điện thoại vào túi :” Tôi muốn gặp cô – Chủ ví “. Một con người quá kiêu ngạo,từ nét mặt đến cách ăn nói,không đáng để đôi co.
Sợ hắn ta sẽ đến kiếm chuyện nên Lam đến lớp chỉ ngồi trong phòng,cuối giờ cũng về sớm hơn một chút. Ra đến cổng trường thì điện thoại reo,là phụ thân gọi:
- Dạ,bố ạ,có chuyện gì không ạ?
- Chị mày nó đang nằm viện,cắt tay,mày đến xem thế nào,có gì báo về để bố mẹ còn biết mà lên.
- Cắt tay gì cơ ạ? Lam hoảng hốt.
- Bạn nó gọi về bảo thế,đang ở viện X,đến ngay xem nó sao rồi.
- Con biết rồi ạ,mọi người đừng lo lắng quá.
Lam nghe thấy tiếng thở dài,hình như phụ thân còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại cúp máy.
Lam bước lên taxi chạy thẳng đến bệnh viện,nhớ lại lời nhờ vả của Hạnh và sự uy hiếp Lam,không ngờ làm thật,tay Lam run run gọi cho Hạnh,mãi mới có người bắt máy,giọng tươi tỉnh:
- Mày còn nhớ có người chị này sao?
- Chị điên à,chỉ có mỗi chuyện con cái thôi cũng làm chuyện điên rồ đó,chị muốn cả nhà tức chết phải không?
- Tao đang nằm viện,mày còn tính người không hả?
- Cuối cùng thì chị muốn gì?
- Tao …muốn có con thế thôi.Nếu không thì mày lấy chồng đi rồi sinh cho chị đứa cháu chị nuôi cũng được.
- Hoang tưởng.
- Biết ngay mà,mày vốn dĩ có xem tao là chị đâu. Mày đã như thế,không yêu ai,cũng không muốn lấy chồng, còn không giúp chị nữa thì mày muốn cả nhà này tuyệt tông chứ gì. Mày đúng là con bất hiếu.
- Nhắc đến hai chữ lấy chồng,Lam sững lại,thở hắt ra rồi nói : Được,con chứ gì,chị cứ nằm đấy,cùng lắm là em kiếm con cho chị,nhưng nhớ cho rõ,đây là lần cuối cùng,chị mà còn thế thì đừng chị chị em em gì nữa. Lam quát.
- Biết ngay mày không thể không lo cho chị mà,chị yêu mày nhất.
Nghe đến câu này Lam tắt máy,đến bệnh viện xông thẳng vào phòng bệnh,nhìn Hạnh một tay cầm táo,một tay băng ngón trỏ và cổ tay. Thật hết biết,còn cắt hai vết. Giận tím mặt,Lam không nói thêm gì nữa,định quay về lấy cho Hạnh ít bộ quần áo thì nghe Hạnh nói sẽ xuất viện luôn. Lam đành đi làm thủ tục xuất viện cho Hạnh trong tình trạng đầu bốc khói.
Lam vừa đi,y tá bước vào,nhìn cánh tay Hạnh,tròn mắt ngạc nhiên
- Cô vừa bị thương tiếp sao? Lúc nãy chỉ băng mỗi ngón trỏ sao giờ lại thêm cái cục băng này ở cổ tay,cô tự băng?
- Phiền chị băng lại giúp,Hạnh cười cười.
Cô y tá mở ra băng lại,mắt mở còn to hơn lúc nãy,không hiểu cái người này muốn mình băng cái cổ tay lành lặn làm gì rồi thở dài định khuyên cô ta qua khoa thần kinh kiểm tra.
Lam làm xong thủ tục gọi xe đưa Hạnh về,nấu cơm xong mới rởi đi. Lam không hỏi Hạnh vì sao bị thương vì cô nghĩ đó là Hạnh tự tử,đâu biết rằng vì muốn học làm người phụ nữ gia đình,Hạnh tập nấu ăn,cắt phải tay,vết cắt hơi sâu nên phải đến bệnh viện,nằm viện một ngày là do shock tinh thần chứ không phải do đau thể xác,và tất nhiên phụ mẫu ở nhà cũng biết điều đó.
Lam gọi về nhà báo Hạnh ổn xong,tắm rửa rồi cầm tài liệu lên giường định đọc thì ngủ quên mất. Và đây là đêm thứ ba,chuông điện thoại cứ đổ chuông mãi mà không có người nhắc máy.
Kết quả là sáng hôm đó,có một người xông thẳng vào lớp Lam,nói với giáo viên gì đó,rồi cô giáo mỉm cười dịu dàng,gọi đích tên Lam ra có người gặp. Nhìn nụ cười nham nhở của tên kia,Lam đành lững thững bước theo hắn.
- Muốn gì nữa?
- Muốn gặp cô,không được à? Cao giá thế.
- Hóa ra là rảnh rỗi sinh nông nỗi,xin lỗi cậu,cậu rảnh còn tôi thì không,đừng có đi lại lượn lờ trước mắt làm phiền người khác nữa. Chuyện tôi giúp cậu tôi cũng giúp không ít người rồi,cậu không cần cảm kích đến mức ngày nào cũng muốn gặp tôi nói cám ơn chứ? Lam nhếch mép,Lam vốn là người hòa nhã,ăn nói cẩn thận,thế mà không hiểu sao cứ đứng trước con người này là lại muốn đay nghiến cậu ta.
- Còn tôi là người có ơn không thể không trả,nói xem,cô muốn thế nào?
- Cậu đừng làm phiền tôi nữa là đủ trả ơn rồi,ok? Nói rồi Lam bước vào lớp.
Từ hôm đó đúng là cậu ta không đến tìm Lam nữa,chủ nhật được cả ngày,chỉ tối mới đi làm thêm,Làm dành cả ngày ngồi trong thư viện,gần đến giờ làm mới vào hiệu sách xem ít tài liệu. Chăm chú đọc sách,tự nhiên thấy dưới giày có cái gì đó,hình như vừa giẫm lên,nhấc giày lên thì Lam phát hiện ra một cái thẻ sinh viên : Dương Duy Minh,đang nhìn xem cái khuôn mặt trên thẻ sao lại thấy quen quen thì có người đã bước ngay trước mặt Lam,lại là cậu ta. Định bước sang hướng khác thì tay bị cậu ta kéo lại,nếu là thời phong kiến thì đảm bảo người kéo tay Lam ba lần trong vòng một tuần,ắt hẳn Lam không thể lấy ai ngoài hắn mất.
- Đưa thẻ sinh viên cho tôi,lại nợ cô rồi. Hắn cười gian tà.
Lam đưa cho hắn rồi bước ra khỏi cửa hàng,có trời mới tin đây là tình cờ,đi đến trạm bus Lam ngồi ở chỗ đợi. Được một lúc thì hắn lại ngồi cạnh,đưa Lam hộp trà sữa.
- Vị chanh leo,chắc cô thích,xem như cảm ơn
Vì không muốn dây dưa thêm nên Lam nhận lấy. điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc,Lam bắt máy,là Hạnh,gọi để hỏi xem chuyện cần làm đã làm đến đâu rồi. Lam thở dài,nói cần chút thời gian rồi tắt máy.
Mang tâm trạng lơ lửng bước lên xe bus,Lam đã nói sẽ giúp là phải làm được,nhưng trong số bạn bè Lam sẽ không ai giúp Lam cái chuyện điên rồ đó cả,mọi người còn muốn lập gia đình,ai lại muốn có một đứa con như thế,dù có đảm bảo không để ai biết cũng chẳng ai muốn giúp. Việc thiện này quá sức mọi người. Thở dài thêm lần nữa,Lam mới để ý cái người đứng bên cạnh,nãy giờ cậu ta vẫn đi theo Lam sao,nghĩ đến đây,Lam bấm đèn xuống xe,hắn cũng xuống,cứ đi bên cạnh Lam như cái bóng. Bỗng nhiên Lam nghĩ đến cái gì đó,mắt long lanh,nở một nụ cười thân thiện với hắn,nói bằng giọng dịu dàng nhấ
* Author (tác giả): Ly Lâm
* Category (thể loại): romance
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): K
* Status 0: on-going
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): không
* Post By Trái Tim Băng ^^^^^
Nhìn đứa trẻ bên cạnh say giấc ngủ khiến cho Lam từ lâu đã không còn hối hận về quyết định của mình. Đứa trẻ này rất ngoan, đi học về là liến thoắng kể chuyện trường lớp, rồi lại liên tiếp những câu hỏi vì sao vì sao,nhưng điều đó lại chưa bao giờ khiến Lam bực bội,kể cả lúc mệt mỏi nhất. Khuôn mặt xinh xắn đó là tất cả niềm hạnh phúc của Lam. Một đứa trẻ ngoan,một đứa con mà
khoảng năm năm trước chưa bao giờ xuất hiện trong tưởng tượng cũng như kế hoạch cuộc đời của Lam.
Thỉnh thoảng nghĩ về ngày đó,Lam lại cảm thấy may mắn vô cùng,vì ông trời đã mang đứa trẻ này đến cho Lam.
NHÂN DUYÊN.
Năm năm trước Lam là sinh viên năm cuối, là cô gái vô cùng bận rộn với việc học và làm thêm. Từ lúc lên đại học, cô đã vạch ra rõ ràng kế hoạch của cuộc đời mình. Đó là sự nghiệp,và chỉ sự nghiệp mà thôi. Lí do vì sao trong kế hoạch của Lam không xuất hiện bóng dáng một người đàn ông có lẽ cũng do ảnh hưởng từ chị của Lam. Lam có một người chị mà đường tình duyên vô cùng lận đận, yêu không phải ít, nhưng yêu ai cũng yêu sống chết. Thế mà chẳng có người đàn ông nào đi đến một kết thúc tốt đẹp, một đám cưới. Và hơn nữa, Lam cũng chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với người con trai nào.
Lam cứ sống như thế, dự định học xong sẽ về quê để được ở gần gia đình, kiếm một công việc ổn định, xây một ngôi nhà, mỗi năm đi du lịch vài lần, đó là cuộc sống trong sự sắp xếp của Lam. Nhưng hình như số phận muốn cô gái mạnh mẽ này phải thay đổi một lần, phải làm lệch đi kế hoạch của Lam thì mới thỏa mãn.
Vừa chia tay người yêu không hiểu là thứ bao nhiêu,Hạnh – Chị của Lam, gọi điện thoại đến, dứt khoát tuyên bố :
- Em phải kiếm bố cho con chị, hoặc làm thế nào cũng được, cho chị một đứa con, nếu không nhất định chị sẽ đi tu cho em xem, chị biết em rất giỏi trong mấy việc tìm kiếm này mà.
- Chị nói cái gì vậy? Chả lẽ chị ... chị có thai mà không biết bố đứa bé là ai sao? Đầu óc chị có bình thường không vậy ?
- Mày nghĩ chị là ai mà nghĩ vớ vẩn như thế hả?
- Thế chị là ai?
- Tao là chị mày, tao không đùa đâu, lần này không đùa, nếu mày không giúp chị, chị…chị sẽ chết cho mày xem, chị nghĩ rồi, không có chồng cũng được nhưng phải có con.
- Chị nói cái quái gì vậy, thế sao không kiếm ai đó mà cưới rồi sinh con như người bình thường đi. Không thì đi xin con nuôi cũng được, chuyện này là chuyện của chị sao em lo nổi.
- Không được, chị quyết định sẽ không lấy chồng, con nuôi cũng không được, lỡ sau này nó bỏ chị mày theo bố mẹ ruột nó thì sao. Chị nghĩ rồi,
người ta bảo bây giờ chỉ cần thụ tinh nhân tạo là được. Vấn đề ai sẽ hiến tinh trùng, cái đó mới cần mày giúp, tìm cho chị một người tình nguyện đi.
- Chị điên sao? Không vào bệnh viện nhờ người ta tư vấn luôn đi, hỏi em sao biết được, em có phải cái gì cũng làm được đâu.
- Nhưng vào viện thì không biết được ai là người sẽ là bố của con chị, chị muốn biết mặt người đó để sau này nếu con muốn còn gặp được. Mà đẹp trai anh tuấn càng tốt, giúp chị đi mà,nếu còn ai giúp thì chị cũng không nhờ đến mày.
- Chị thôi ngay đi. Cái này em không làm được. Bao nhiều đàn ông của chị sao không nói họ giúp. Nói rồi Lam tắt máy.
Mấy ngày sau đó,không thấy Hạnh gọi lại nói gì thêm, Lam cứ nghĩ mọi việc đã lắng xuống,ai ngờ Hạnh gọi điện về nhà,khóc lóc gì đó với bố mẹ,khiến bố mẹ gọi cho Lam,lại còn tỷ tê bảo Lam giúp Hạnh. Thật không còn gì để nói. Không ra sức ngăn cản lại còn đồng tình ủng hộ. Nói gì thì nói,việc này với Lam là không thể.
Lại một ngày bận rộn nữa đến với Lam,vừa bước xuống xe bus là chạy vội vào trường,và điều đó không may khiến Lam đâm sầm vào một người cao lớn,một chàng trai mà lại bịt kín từ đầu đến chân.nào mũ rồi khẩu trang. Nếu như trong phim hoặc tiểu thuyết thì sau đó sẽ có một màn xin lỗi rồi nhặt sách vở giúp,nhưng cái con người vừa đâm vào Lam đến một câu xin lỗi cũng chẳng thấy đâu,cứ thể chạy thẳng một mạch. Nhặt hết đống đồ bị rơi xuống,Lam nhìn thấy một cái ví tiền,chắc là của anh chàng kia làm rơi,định gọi anh ta lại để trả nhưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Tò mò Lam mở ra xem,có chứng minh thư,có thẻ sinh viên,cùng khóa với Lam,một số giấy tờ khác và cũng kha khá tiền mặt. Vì muộn học,không nghĩ được nhiều,Lam vội vã vào lớp,định bụng cuối buổi sẽ lên phòng công tác sinh viên nhờ người ta trả giúp.
Đến lúc tan học,Lam lên phòng công tác sinh viên,gửi lại ví,chưa đi được một đoạn đã bị anh bí thư gọi lại,bảo rằng chủ nhân chiếc ví bây giờ cũng đang ở trường,Lam nếu không bận thì đưa thẳng cho người ta,đỡ mất công thông báo. Lam nghe vậy đành gật đầu,vì Lam cũng là cán bộ lớp,cũng biết những việc vặt vãnh này nếu có thể xử lý thì không nên làm phiền người khác. Cầm lại ví,nghe rõ lớp của chủ nhân chiếc ví rồi Lam quay lại giảng đường. Lúc đến lớp thì thấy người ta đã về hết,chỉ còn một người đang đóng cửa,Lam đoán chắc là lớp trưởng nên trình bày rõ xong gửi lại nhờ người ta gửi lại người đánh rơi. Cậu bạn kia không những không nói gì mà còn nhìn Lam với ánh mắt nghi ngờ,thấy vậy Lam cũng chẳng buồn giải thích,đi thẳng về phía cổng trường.
Kết thúc một ngày bận rộn sau công việc làm thêm,Lam chìm vào giấc ngủ,cũng không để ý điện thoại đang réo từng hồi.
Sáng sớm dậy,vớ lấy điện thoại.hơn 20 cuộc gọi nhỡ của một số lạ,Lam cũng chẳng buồn để tâm,chắc lại một chàng trai hôi sữa nào đó muốn làm quen,trẻ con bây giờ đúng là không thể quản được rồi,những việc này diễn ra nhiều đến mức nghĩ đến Lam chỉ nhếch mép nở một nụ cười.
Hôm nay Lam học 3 tiết cuối,thế nên có thể thoải mái dậy muộn và chậm chạp dọn dẹp qua mọi thứ rồi mới chờ xe đến trường. Giờ Lam đi xe bus cũng không chật chội nữa,vẫn ngồi được chỗ yêu thích,cắm tai nghe rồi ngắm nhìn đường phố bên ngoài. Đó là sở thích của Lam.
Đến trường vẫn còn sớm nên Lam lấy chìa khóa phòng rồi ra ban công đứng chờ đến khi mọi người đến đông đủ,chuông reo mới vào lớp. Tan học lại khóa cửa rồi đi trả chìa khóa phòng,trả xong chìa khóa phòng ra đến cửa thì có một bóng dáng to lớn đứng chặn ngay trước mắt,Lam đi bên nào hắn cũng lùi sang bên đó. Rút cục không chịu được nữa,Lam ngoảnh lên nhìn,cố nhịn nhẹ nhàng nói “ Tôi phải,cậu trái,ok”. Nói rồi Lam bước sang bên phải,nhưng cậu ta vẫn bước chặn trước mặt Lam. Không chịu nổi nữa,Lam quát:
- Có chuyện gì? Tôi đâu có nợ nần gì cậu,chặn tôi làm gì?
- Chả phải cô bảo cô phải tôi trái sao,tôi bước đúng y như cô nói mà.
Nghĩ lại thấy cái gì đó không đúng,cậu ta đứng đối diện Lam,bên phải của Lam chính là bên trái của cậu ta,nói vậy do Lam,nóng mặt,Lam nhếch mép cười:
- Thế mời cậu đi trước vậy
Cậu ta bước một bước đứng bên cạnh Lam rồi xoay người lại cùng hướng với Lam,không có ý định rời đi,Lam mặc kệ,định bụng bước thật nhanh qua cái kẻ dở người này thì bị hắn kéo tay lại,cộc lốc một câu :
- Theo tôi.
- Có gì nói ở đây đi,mà tôi quen biết gì cậu,cậu trưa muộn đói qua hoa mắt à? Lam rút tay lại.
- Cậu là người hôm qua gặp tôi? Không nhớ?
- Hôm qua? À,hóa ra cậu là người tôi đã nhờ,chả lẽ đến đòi công? Công phải chứ? Ngẫm nghĩ một lúc rồi Lam nhướng mày lên trả lời.
- Trả lại một cái ví đã bị móc trong tình trạng nguyên vẹn,tự cô không thấy kỳ lạ sao?
- Ví cậu?
- Không phải của tôi thì tôi đến đây để ngắm cô chắc.
- Tôi chả việc gì phải quan tâm đến việc đó,không phải ví của tôi,đã trả lại còn không cảm ơn đến đây nói này nọ,đúng làm ơn mắc oán. Nói rồi Lam bước chân đi.
- Hay là cô chính là kẻ đã móc ví rồi giả trả lại để làm quen? Haha,thừa nhận đi,chuyện này tôi cũng quen rồi,thừa nhận đi rồi tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này.
Nghe đến đây,Lam nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi cứ nhắm cổng trường mà tiến.Nhưng cái gã cao hơn Lam hẳn một cái đầu nửa cái cổ kia chẳng chịu buông tha cho Lam,cứ đi theo Lam thắc mắc hết việc này việc nọ. Trưa nắng nóng,Lam cho rằng mình không có nghĩa vụ phải trả lời nên mặc kệ hắn ta đi theo. Hình như cuối cùng không chịu được nữa,tên đó kéo tay Lam lại,nắm chặt cổ tay Lam khiến Lam hơi đau. Lam chau mày
- Cậu muốn gì nữa đây?
- Nếu đúng cậu không liên quan đến tên móc túi kia thì tôi nợ cậu,cậu muốn gì tôi sẽ đền đáp.
- Không cần,cảm ơn,cậu tốt quá. Bây giờ tôi đi được chưa? Lam tiến thẳng bến xe bus mà chạy,rõ là phiền phức cái loại người này,mặt mày sáng sủa mà đầu óc quá rắc rối đa nghi.
Lam đi rồi để lại một người ngẩn ngơ phía sau,lẩm bẩm :” Cô ta chạy nhanh thế làm gì,mình là bệnh dịch chắc?”
Chiều Lam nghe theo lời dặn của phụ mẫu,đến thăm hỏi tình hình của chị Hạnh,Hạnh vẫn thế,hết khóc lóc nhờ Lam giúp việc có con sang uy hiếp bắt Lam không muốn cũng phải làm. Kì kèo mãi Lam mới rời được nhà Hạnh để đi làm thêm. Mặc dù Hạnh đã có nhà nhưng Lam không muốn chuyển đến ở cùng,với lý do :” Bà chị này đời sống riêng tư quá phức tạp,Lam muốn được tự do”
Lại một ngày nữa trôi qua,sáng hôm sau dậy Lam lại thấy một loạt cuộc gọi nhỡ,xem lại nhật ký cuộc gọi thì đúng là số lạ hôm qua. Hôm nay còn gửi cả tin nhắn nữa,mở tin nhắn ra đọc xong Lam ném thẳng điện thoại vào túi :” Tôi muốn gặp cô – Chủ ví “. Một con người quá kiêu ngạo,từ nét mặt đến cách ăn nói,không đáng để đôi co.
Sợ hắn ta sẽ đến kiếm chuyện nên Lam đến lớp chỉ ngồi trong phòng,cuối giờ cũng về sớm hơn một chút. Ra đến cổng trường thì điện thoại reo,là phụ thân gọi:
- Dạ,bố ạ,có chuyện gì không ạ?
- Chị mày nó đang nằm viện,cắt tay,mày đến xem thế nào,có gì báo về để bố mẹ còn biết mà lên.
- Cắt tay gì cơ ạ? Lam hoảng hốt.
- Bạn nó gọi về bảo thế,đang ở viện X,đến ngay xem nó sao rồi.
- Con biết rồi ạ,mọi người đừng lo lắng quá.
Lam nghe thấy tiếng thở dài,hình như phụ thân còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại cúp máy.
Lam bước lên taxi chạy thẳng đến bệnh viện,nhớ lại lời nhờ vả của Hạnh và sự uy hiếp Lam,không ngờ làm thật,tay Lam run run gọi cho Hạnh,mãi mới có người bắt máy,giọng tươi tỉnh:
- Mày còn nhớ có người chị này sao?
- Chị điên à,chỉ có mỗi chuyện con cái thôi cũng làm chuyện điên rồ đó,chị muốn cả nhà tức chết phải không?
- Tao đang nằm viện,mày còn tính người không hả?
- Cuối cùng thì chị muốn gì?
- Tao …muốn có con thế thôi.Nếu không thì mày lấy chồng đi rồi sinh cho chị đứa cháu chị nuôi cũng được.
- Hoang tưởng.
- Biết ngay mà,mày vốn dĩ có xem tao là chị đâu. Mày đã như thế,không yêu ai,cũng không muốn lấy chồng, còn không giúp chị nữa thì mày muốn cả nhà này tuyệt tông chứ gì. Mày đúng là con bất hiếu.
- Nhắc đến hai chữ lấy chồng,Lam sững lại,thở hắt ra rồi nói : Được,con chứ gì,chị cứ nằm đấy,cùng lắm là em kiếm con cho chị,nhưng nhớ cho rõ,đây là lần cuối cùng,chị mà còn thế thì đừng chị chị em em gì nữa. Lam quát.
- Biết ngay mày không thể không lo cho chị mà,chị yêu mày nhất.
Nghe đến câu này Lam tắt máy,đến bệnh viện xông thẳng vào phòng bệnh,nhìn Hạnh một tay cầm táo,một tay băng ngón trỏ và cổ tay. Thật hết biết,còn cắt hai vết. Giận tím mặt,Lam không nói thêm gì nữa,định quay về lấy cho Hạnh ít bộ quần áo thì nghe Hạnh nói sẽ xuất viện luôn. Lam đành đi làm thủ tục xuất viện cho Hạnh trong tình trạng đầu bốc khói.
Lam vừa đi,y tá bước vào,nhìn cánh tay Hạnh,tròn mắt ngạc nhiên
- Cô vừa bị thương tiếp sao? Lúc nãy chỉ băng mỗi ngón trỏ sao giờ lại thêm cái cục băng này ở cổ tay,cô tự băng?
- Phiền chị băng lại giúp,Hạnh cười cười.
Cô y tá mở ra băng lại,mắt mở còn to hơn lúc nãy,không hiểu cái người này muốn mình băng cái cổ tay lành lặn làm gì rồi thở dài định khuyên cô ta qua khoa thần kinh kiểm tra.
Lam làm xong thủ tục gọi xe đưa Hạnh về,nấu cơm xong mới rởi đi. Lam không hỏi Hạnh vì sao bị thương vì cô nghĩ đó là Hạnh tự tử,đâu biết rằng vì muốn học làm người phụ nữ gia đình,Hạnh tập nấu ăn,cắt phải tay,vết cắt hơi sâu nên phải đến bệnh viện,nằm viện một ngày là do shock tinh thần chứ không phải do đau thể xác,và tất nhiên phụ mẫu ở nhà cũng biết điều đó.
Lam gọi về nhà báo Hạnh ổn xong,tắm rửa rồi cầm tài liệu lên giường định đọc thì ngủ quên mất. Và đây là đêm thứ ba,chuông điện thoại cứ đổ chuông mãi mà không có người nhắc máy.
Kết quả là sáng hôm đó,có một người xông thẳng vào lớp Lam,nói với giáo viên gì đó,rồi cô giáo mỉm cười dịu dàng,gọi đích tên Lam ra có người gặp. Nhìn nụ cười nham nhở của tên kia,Lam đành lững thững bước theo hắn.
- Muốn gì nữa?
- Muốn gặp cô,không được à? Cao giá thế.
- Hóa ra là rảnh rỗi sinh nông nỗi,xin lỗi cậu,cậu rảnh còn tôi thì không,đừng có đi lại lượn lờ trước mắt làm phiền người khác nữa. Chuyện tôi giúp cậu tôi cũng giúp không ít người rồi,cậu không cần cảm kích đến mức ngày nào cũng muốn gặp tôi nói cám ơn chứ? Lam nhếch mép,Lam vốn là người hòa nhã,ăn nói cẩn thận,thế mà không hiểu sao cứ đứng trước con người này là lại muốn đay nghiến cậu ta.
- Còn tôi là người có ơn không thể không trả,nói xem,cô muốn thế nào?
- Cậu đừng làm phiền tôi nữa là đủ trả ơn rồi,ok? Nói rồi Lam bước vào lớp.
Từ hôm đó đúng là cậu ta không đến tìm Lam nữa,chủ nhật được cả ngày,chỉ tối mới đi làm thêm,Làm dành cả ngày ngồi trong thư viện,gần đến giờ làm mới vào hiệu sách xem ít tài liệu. Chăm chú đọc sách,tự nhiên thấy dưới giày có cái gì đó,hình như vừa giẫm lên,nhấc giày lên thì Lam phát hiện ra một cái thẻ sinh viên : Dương Duy Minh,đang nhìn xem cái khuôn mặt trên thẻ sao lại thấy quen quen thì có người đã bước ngay trước mặt Lam,lại là cậu ta. Định bước sang hướng khác thì tay bị cậu ta kéo lại,nếu là thời phong kiến thì đảm bảo người kéo tay Lam ba lần trong vòng một tuần,ắt hẳn Lam không thể lấy ai ngoài hắn mất.
- Đưa thẻ sinh viên cho tôi,lại nợ cô rồi. Hắn cười gian tà.
Lam đưa cho hắn rồi bước ra khỏi cửa hàng,có trời mới tin đây là tình cờ,đi đến trạm bus Lam ngồi ở chỗ đợi. Được một lúc thì hắn lại ngồi cạnh,đưa Lam hộp trà sữa.
- Vị chanh leo,chắc cô thích,xem như cảm ơn
Vì không muốn dây dưa thêm nên Lam nhận lấy. điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc,Lam bắt máy,là Hạnh,gọi để hỏi xem chuyện cần làm đã làm đến đâu rồi. Lam thở dài,nói cần chút thời gian rồi tắt máy.
Mang tâm trạng lơ lửng bước lên xe bus,Lam đã nói sẽ giúp là phải làm được,nhưng trong số bạn bè Lam sẽ không ai giúp Lam cái chuyện điên rồ đó cả,mọi người còn muốn lập gia đình,ai lại muốn có một đứa con như thế,dù có đảm bảo không để ai biết cũng chẳng ai muốn giúp. Việc thiện này quá sức mọi người. Thở dài thêm lần nữa,Lam mới để ý cái người đứng bên cạnh,nãy giờ cậu ta vẫn đi theo Lam sao,nghĩ đến đây,Lam bấm đèn xuống xe,hắn cũng xuống,cứ đi bên cạnh Lam như cái bóng. Bỗng nhiên Lam nghĩ đến cái gì đó,mắt long lanh,nở một nụ cười thân thiện với hắn,nói bằng giọng dịu dàng nhấ
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 24[ 4129 ngày trước - Xem: ]