Đọc truyện, Angel's Memory- Ký ức thiên thần full
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 22:31 |
i là Satomi nhá).
- Satomi…em không sao chứ? Sao em lại ở đây? tại sao em lại làm việc ngu ngốc ấy chứ? Anh có chết thì đã sao…tại sao em lại làm thế hả?- Kaishi bước xuống xe, chạy lại ôm chặt lấy nó.
- buông em ra. – nó nói lạnh lùng.
- anh xin lỗi.anh… vì anh…- Kaishi buông nó ra, lắp bắp không nói nên lời…nghẹn ngào…
- em không sao. Không cần lo cho em.
-tôi sẽ liên lạc với anh sớm. cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi việc nhanh chóng. Anh cứ về Hà Nội, tôi sẽ đến đó tìm anh.- nó quay sang nói với Khánh đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn người con trai vừa ôm nó.
- Satomi…thằng này là ai?- Kaishi hỏi khi nhìn thấy Khánh đang đừng cạnh Satomi.
- anh không cần biết.
Nó nói, chào Khánh rồi bước lên xe. Haya ôm chặt nó mà khóc.
- chị không sao. Ngoan. đừng khóc nữa. nín đi nào. chị mệt lắm. đừng khóc nữa.- nó vỗ về Haya. Nó biết con bé đã rất lo lắng cho nó. Haya giống như một đứa em út bé bỏng hay làm nũng trong đại gia đình nhà nó. Sakura thì khác. Con bé lại có vẻ chín chắn. bề ngoài cũng lạnh lùng như nó. Nhưng nó biết thức ra con bé rất ấm áp. Luôn quan tâm mọi người. Haya khóc còn Sakura chỉ nhìn nó cười an tâm. Nó yêu quý cả hai đứa này. Luôn xem chúng như em ruột vậy.
Nó ngoái đầu nhìn ra phía sau khi chiếc xe lăn bánh. Khánh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng chiếc xe. mặt buồn rười rượi. nó cũng buồn. không hiểu sao nhìn người con trai ấy nó thấy buồn vô hạn. một giọt nước mắt chợt rơi xuống nhưng nó đã đưa tay quệt vội. nó ngồi im dựa đầu vào kính và nhắm mắt lại giả vờ ngủ. nó không muốn nói chuyện với ai bây giờ. nhất là Kaishi. Anh đang nhìn nó chăm chú như thể chỉ cần anh chớp mắt một cái là nó biến mất khỏi tầm mắt của anh vậy.
chap 15:
- Satomi…mở cửa cho anh đi.- Kaishi đập cửa phòng satomi, năn nỉ.
- em muốn nghỉ ngơi. để lúc khác nói chuyện sau đi. giờ em mệt lắm.- nó nói giọng uể oải.
- anh xin em. Nói chuyện với anh một lúc thôi.
cửa phòng bật mở. Kaishi đẩy cửa bước vào. Satomi ngồi trên chiếc ghế bành hướng ra phía cửa sổ. khuôn mặt vô cảm.
- anh… xin lỗi.- Kaishi nói ấp úng.
- chỉ một lần duy nhất. em không muốn nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa. anh không có lỗi. đừng xin lỗi.em đã nói em không sao. Nhưng lần sau dù anh có là ai đi chăng nữa thì cũng nên cẩn thận hơn. Ok? Còn bây giờ em mệt lắm. anh có thể ra ngoài dùm em không?- giọng nó đầy vẻ mệt mỏi. chuyện nó quan tâm bây giờ là người con trai biết nó là ai cơ. Nó có phải là cô gái tên Kim kia không? Câu hỏi này xoay trong đầu nó kể từ lúc nghe người con trai kia gọi nó là Kim.
- em có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà nói cho anh biết là em không sao không hả? nhìn anh thôi khó đến vậy sao?- Kaishi hét lên.
- nhìn anh? Cái lúc em cần anh nhìn em, nhìn sâu vào mắt em để cho em cảm giác bình yên đó thì anh có nhìn em không hả? bây giờ em nhìn anh làm gì. Em không sao. Anh muốn em nhìn anh và nói em không sao chứ gì. được thôi. – Satomi quay người lại nhìn thẳng vào mắt Kaishi và hét lên…” EM KHÔNG SAO”…
- em không sao nhưng anh thì có sao. Em nghĩ anh có thể mở mẵt trừng trừng mà nhìn em đau đớn trước mặt anh vì cứu anh sao? Anh là một thằng đàn ông mà không bảo vệ được em gái mà lại được chính em gái mình bảo vệ thì làm sao anh dám nhìn vào mắt em được chứ. Em nghĩ anh là thần thánh chắc.
“- em gái? lại em gái. ừ nhỉ. rốt cuộc vẫn chỉ là em gái thôi mà.”- satomi lẩm bẩm.
- anh đi ra đi. Em đã nói em không sao. Ra dùm em. – nó chùng giọng. quay người nhìn ra cửa sổ để che đi hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má trắng nhợt nhạt.
Kaishi nhìn nó, thở dài rồi bước ra ngoài.
một mình trong căn phòng vắng, nó khóc…gục đầu vào bệ cửa và khóc…đã bao lâu rồi nó không khóc như thế này nhỉ? Hình như trong tiềm thức nó nhớ nó đã từng có cảm giác đau khổ như thế này rồi. trong một giấc mơ nào đó nó cũng đã thấy nó đi giữa đêm tối…một mình…khóc lặng lẽ…vì ai vậy?...
một vòng tay nhẹ đặt lên đôi vai bé nhỏ đang run lên của nó. Là Sakura.
- chị không sao đâu.- nó thổn thức.
- em hiểu mà. Em thích chị như thế này hơn. cứ sống thật với bản thân không dễ chịu hơn sao. đứng cố quá. chị sẽ mệt mỏi lắm đấy. – Sakura mỉm cười dịu dàng nhìn nó.
- chị biết. chị thật sự mệt mỏi lắm rồi. không
biết bản thân mình là ai…không dám nói lên tình cảm của mình…có phải vì chị đã quả lạnh lùng không?
Sakura không nói gì. Cô bé ôm Satomi nhẹ nhàng, vì cô biết Satomi không hề lạnh lùng như mọi người vẫn tưởng. ẩn sâu bên trong là một Satomi yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ như pha lê. Vì sao cô biết ư? Vì đã bao lần cô thấy Satomi khóc lặng lẽ một mình trong phòng…luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ để rồi khi còn lại một mình thì trở về với con người thật…
- em hỏi một chuyện được không?- Sakura lên tiếng khi thấy Satomi bắt đầu ngừng khóc.
- ừ…sao thế?
- người con trai lúc nãy đứng cạnh chị trước cổng bện viện là ai vậy?
- là người có thể sẽ giúp chị biết chị là ai. người đó nói là người yêu của chị. Còn cho chị xem ảnh một người con gái giống hệt chị chụp với anh ta…rồi cả chiếc vòng chị luôn đeo từ khi mất trí nhớ nữa…là một nửa của chiếc vòng anh ta đang đeo…chị không biết nữa…đầu chị như muốn nổ tung ra…không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chị nữa…
- vậy…chị định làm sao? Có gặp anh ta để tìm ra gia đình thật của chị không?
- có chứ. chị đã sống hơn 3 năm trời không có một chút kí ức nào…em không biết nó đáng sợ thế nào đâu…mỗi đêm chị luôn mơ thấy những giấc mơ khác nhau…cứ mỗi lần tỉnh dậy là chị thấy nước mắt ướt đẫm cả gối… nhưng chị sợ…sợ chị không phải là cô gái ấy…nhưng chị lại tin em ạ…mọi thứ quá trùng khớp khiến chị hoang mang…
- thật không dễ dàng gì để sống những tháng ngày như vậy. em hiểu. nhưng chị có chắc khi tìm lại được mọi thứ chị sẽ hạnh phúc không? Ý em là chị nói mỗi lần tỉnh dậy sau những giấc mơ là chị lại khóc…những giấc mơ đó liệu có liên quan gì đến quá khứ của chị không? cuộc sống của chị bây giờ tuy không trọn vẹn nhưng em nghĩ là vẫn đủ hạnh phúc. Bây giờ chị đang có một gia đình trọn vẹn…em biết…chị yêu Kaishi…đừng hỏi vì sao em biết…chị nói người con trai kia nhận là người yêu của chị trước đây…vậy khi nhớ ra rồi…chị sẽ làm thế nào…
- chị không biết nữa…chị không biết…nhưng dù sao…chị vẫn muốn biết chị là ai…rốt cuộc thì chị là ai…còn Kaishi ư? chị không biết nữa…anh ấy chỉ xem chị như em gái thôi mà…chị không thể hạnh phúc được khi không biết rõ chị là ai? Không biết gia đình mình ở đâu? Không thể hạnh phúc được khi kí ức suốt bao năm qua cứ như một tờ giấy trắng…
- được rồi.em hiểu rồi… chị có cần em giúp gì không hả bà chị ngốc…
- con bé này…bảo ai ngốc hả?- Satomi phùng má cãi. Nó hết khóc từ nãy giờ.
- chị ngốc. rồi sẽ hiểu tại sao em nói chị ngốc. thế là hết khóc nhá. Há há há…- Sakura trêu.
- con bé ngố…chị đánh giờ… giúp hả? ừmmm…nếu cẩn chị sẽ nói. Nhưng mà em đừng nói cho ai biết nhé. Kaishi cũng đừng nói.
- Ok. Ai bảo em là em của chị chứ… hahaha…
- ghét em quá…
- thôi chị nghỉ đi…mà… quên hết chuyện hôm nay đi. Em xử lí sạch sẽ rồi…ngủ một giấc đi…em thích nhìn chị cười hơn…chị cười trông xinh hơn…
-chị thì lúc nào chả xinh… hì…
Nó mỉm cười nhìn cái dáng Sakura đi ra khỏi phòng. Sakura luôn quan tâm nó theo kiểu riêng như thế đấy. nhẹ nhàng, tình cảm…đóng cửa lại…nó cầm tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ của một người trên tay…nhìn chằm chằm…Nguyễn Hoàng Khánh…cái tên này…Vân Khánh…Khánh…trùng hợp vậy sao… đắn đo…nó rút điện thoại và bấm số…
“ …. Always see, always be…come and dream the night with me… nocturne…” …bản nhạc quen thuộc…một sự trùng hợp nữa sao…nhạc chờ của người con trai ấy…nhạc chuông của nó…đây là bản nhạc nó rất thích…
chiếc điện thoại để trong túi quần rung lên bần bật…Khánh đưa máy lên nhìn… một số điện thoại lạ…
- Alô? Ai đó?- Khánh đang ngồi trên tàu về Hà Nội. vì Kim của anh nói cô sẽ gọi điện hoặc về Hà Nội tìm anh nên anh quyết định về Hà Nội trước.
- tôi là Satomi…người mà anh cho là giống bạn của anh…Kim…- một giọng nói quen thuộc vang lên đầu dây bên kia. Là Kim của anh mà…làm sao anh quên được giọng nói của cô chứ.
3 phút ngắn ngủi trôi qua. Kim nói sẽ về Hà Nội rồi liên lạc với anh sau. một khoảng lặng len lỏi trong tâm trí anh…3 năm kiếm tìm trong vô vọng…cuối cùng anh cũng tìm được người con gái anh yêu…nhưng rốt cuộc Kim có còn thuộc về anh nữa không?......
ở đầu giây bên kia, Satomi đang yên lặng suy nghĩ. Nó lại đưa máy lên bấm số… đặt một chiếc vé máy bay bay thẳng ra HN, nơi một người đang chờ nó…mà không đúng…nếu nó là Kim…thì không phải chỉ có một người chờ nó…mà chờ nó ở đó là vô vàn thứ…kí ức…gia đình…bạn bè…tình yêu…
- chị gọi bọn em có việc gì vậy?- Sakura lên tiếng.
vẫn ngồi trên ghế, mắt hướng ra phía xa, không hề ngoảnh mặt lại nhìn hai
cô em kết nghĩa thân hơn cả chị em ruột, nó cất giọng đều đều:
- Chị sẽ rời khỏi đây một thời gian. Lí do? chị nghĩ hai đứa cũng đoán được. khi nào cần chị sẽ liên lạc với hai đứa. Vậy nên chị muốn nhờ hai đứa một số việc.
- bọn em hiểu. chị có việc gì cần cứ nói, bọn em sẽ cố hết sức.- Haya lên tiếng.
im lặng một lúc lâu………….
- chị nói tiếp đi.- Haya giục.
- -thứ nhất, việc chị đi và đến chỗ nào, ở đâu, với ai không được tiết lộ cho ai biết. chị nhấn mạnh KHÔNG MỘT AI NGOÀI HAI ĐỨA BIẾT. Ok?
- thứ hai, thay chị quản lí mọi việc ở đây thật tốt và giúp chị chăm sóc mọi người cho đến khi chị về. với lại mọi người hãy về Nhật đi- nó nhẹ nhàng lên tiếng.
- bọn em ở lại đây cũng được mà.chị cứ yên tâm. vậy khi nào chị đi? - Haya nói.
- chị sẽ đi ngay bây giờ. sắp xếp như vậy là tạm ổn. về phía Kaishi, không được nói bất cứ một lời nào. nếu có khó khăn gì thì có thể liên lạc với chị. Nhưng tất cả phải được giữ bí mật. chị sẽ thông báo cho hai đứa biết tình hình của chị khi chị ổn định. cứ về Nhật đi. Đưa cả Kaishi theo. bằng mọi giá phải đưa anh ấy về Nhật- nó thở dài.
- thôi được. theo ý chị vậy. nhưng phải cho bọn em tiễn chị chứ. Bao giờ chị đi?– hai đứa thở dài thườn thượt.
- được.chị đi luôn bây giờ. Vé đã đặt xong rồi. nhớ lời chị…bằng bất cứ cách nào cũng phải đưa bằng được Kaishi về Nhật và không để anh ấy biết chị đang ở đâu.
- dạ.
một chiếc xe đen bóng đưa cả ba người lao vun vút ra sân bay.
………………………..
chiếc máy bay cất cánh………
Điểm đến: Hà Nội - kí ức của nó. Quê hương của nó.
Nó trở về đây tìm lại miền kí ức đã đánh mất: Gia đình nó, bạn bè nó, kỉ niệm của nó và sự thật anh- người con trai tự nhận là người yêu của nó.
chap 15 :
- Tamaki. bọn em nhờ anh một việc được không?- Haya nhẹ nhàng.
- có chuyện gì thế tiểu thư? Cô mà cũng có lúc nhờ vả tôi hả? – Tamaki châm chọc.
- em không đùa đâu. chuyện quan trọng đấy.
- được rồi nói xem là chuyện gì đã chứ.
- là… chúng ta sẽ trở về Nhật mà không có chị Satomi đi cùng. Nhưng phải đưa Kaishi theo. Nhưng bọn em sợ anh ấy không chịu về cùng chúng ta mà ở lại đây thì không ổn. chị Satomi muốn chúng ta bằng mọi cách phải đưa anh ấy về Nhật. em muốn anh giúp bọn em phòng khi anh ấy không chịu về.
- hơ hơ. Hay nhỉ. thế hai người bảo anh phải giúp thế nào đây?
- thế này…bọn em đã đặt vé về Nhật rồi. nhưng chưa dám nói với Kaishi vì sợ anh ấy không đồng ý. Anh biết lí do mà. Nên…em nghĩ chắc phải dùng đến cái này…- Sakura lúc lắc một cái lọ thuỷ tinh trước mặt Kaishi cùng một chiếc khăn tay trắng tinh. Là thuốc ngủ cực mạnh.
- hả? bọn em định… đừng đùa chứ…Kaishi dám giết anh mất. chịu thôi.- Tamaki nhăn mặt nhìn chai thuốc sóng sánh.
- giúp bọn em đi. Công việc cả thôi. Có gì bọn em chịu trách nhiệm. đây là thuốc ngủ cực mạnh. Anh ấy sẽ ngủ li bì cho đến khi về Nhật chắc cũng chưa tỉnh. Mà lỡ có tỉnh thì chuyện cũng đã rồi.
- thua hai đứa rồi. thôi được. nhưng chị Satomi đi đâu? Sao phải làm những chuyện này chứ?
- anh đừng hỏi gì cả. bọn em không được phép nói. Cũng là để bảo đảm an toàn cả thôi.
- thế là hai đứa không tin tưởng anh hả? thế thì nhờ anh làm gì- Tamaki ra vẻ giận dỗi.
- thôi mà. bọn em có lí do đặc biệt không nói được mà. đừng giận mà. Nha nha.- Haya “chụt” nhẹ lên má Tamaki một cái làm ai đó đứng ngẩn ngơ không dám chối từ.
……………...
- Sakura, Haya. Hai đứa có thấy Satomi đâu không? Anh lên phòng mà không thấy. gọi điện thì nó không bắt máy.- Kaishi hỏi.
- bọn em không biết chị ấy đi đâu. Nhưng trước khi đi chị ấy nói chúng ta về Nhật trước rồi chị ấy sẽ về.- Sakura và Haya nhìn nhau.
- sao lại không biết được chứ? đừng dấu anh. Satomi đi đâu? Nói đi.
- bọn em đã nói là không biết thật mà.
- anh biết Sakura biết. nói đi. nếu không đừng trách anh độc ác.- Kaishi điên lên dùng hai cánh tay rắn chắc như hai gọng kìm kẹp chặt đôi tay nhỏ bé của sakura ấn và tường.
- anh thôi đi. Buông chị ấy ra. Đã nói bọn em không biết mà.- Haya vừa hét lên vừa gỡ hai bàn tay của Kaishi ra khỏi cánh tay đang tê đi của Sakura.
bất ngờ, từ phía sau, Tamaki chụp nguyên một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt Kaishi. Anh buông tay Sakura ra, từ từ ngã xuống vòng tay của Tamaki giơ sẵn phía sau mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- anh làm tốt lắm- Sakura nói, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bbị Kaishi túm chặt.
- anh sẽ không sống nổi để về đến Nhật cho mà xem. Kaishi sẽ giết anh. Ông trời ơi…con còn chưa kịp lấy vợ, chưa kịp có con nối dõi…huhu…- Tamaki nói giọng thểu não.
- thôi thôi. Không sao đâu. Khóc gì. Có Haya đây sẵn sàng làm vợ anh, sẵn sàng sinh cho anh cả đội bóng mini.- Sakura
trêu. Haya và Tamaki thì đỏ mặt ngượng nghịu không biết nói gì.
- chị này…- Haya đánh Sakura.
- Á…nhẹ tay thôi chứ. Mày đánh trúng chỗ đau của chị rồi. mà chị nói sai chắc.
- hơ hơ. Em xin lỗi…
…………………..
Hà Nội…Sân bay…
- mình đã từng đến đây rồi thì phải. sao quen quá vậy?- Kim lẩm bẩm.
Nó ngước mặt lên hít một hơi thật sâu như muốn tìm lại cảm giác của quê hương. nếu nó là Kim, thì nó đã rời xa nơi đây quá lâu rồi.
- tôi vừa xuống máy bay, anh ra đón tôi hay để tôi tìm đến nhà anh?- nó rút máy và gọi cho Khánh.
- đợi anh 20 phút thôi. Anh đến đón em liền. đứng đó đừng đi đâu nhé.
- 20 phút? Thôi để tôi đến tìm anh.tôi không thích đợi lâu. mất thời gian lắm.
- thôi mà đợi một lát thôi. Em mà đến nhà tìm anh thì mọi người sốc lắm. anh chưa nói cho gia đình biết em còn sống mà.
- anh có vẻ chắc chắn tôi là Kim vậy sao?
- tin anh đi. Em là Kim. Anh không thể nhầm được.
- thôi được rồi. tôi chờ. Đi nhanh lên. Lát nữa gặp nhau nói chuyện sau.
- Ok anh đến liền.
dập máy. Khánh nhảy lên chiếc BMW của ba lao nhanh ra sân bay.
Nó đứng đấy nhìn trời, nhìn người, nhìn cảnh vật xung quanh. thật sự nó hi vọng nó là Kim. Nó đã mất hơn 3 năm trời tìm kiếm nhưng vô vọng. giàu có, xinh đẹp, được gia đình yêu thương… hình như trong 3 năm qua nó không thiếu thứ gì mà một cô gái có thể mơ ước. nhưng cái nó cần là tình yêu của Kaishi và kí ức.
- Kim…- Khánh dừng xe trước mặt nó. mặt máy hớn hở.
- chào anh. Cho đến khi biết được tôi có phải là Kim hay không thì anh khoan dùng cái tên đó để gọi tôi. Thay vào đó anh có thể gọi tôi là Vân Khánh nhưng tôi
- Satomi…em không sao chứ? Sao em lại ở đây? tại sao em lại làm việc ngu ngốc ấy chứ? Anh có chết thì đã sao…tại sao em lại làm thế hả?- Kaishi bước xuống xe, chạy lại ôm chặt lấy nó.
- buông em ra. – nó nói lạnh lùng.
- anh xin lỗi.anh… vì anh…- Kaishi buông nó ra, lắp bắp không nói nên lời…nghẹn ngào…
- em không sao. Không cần lo cho em.
-tôi sẽ liên lạc với anh sớm. cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi việc nhanh chóng. Anh cứ về Hà Nội, tôi sẽ đến đó tìm anh.- nó quay sang nói với Khánh đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn người con trai vừa ôm nó.
- Satomi…thằng này là ai?- Kaishi hỏi khi nhìn thấy Khánh đang đừng cạnh Satomi.
- anh không cần biết.
Nó nói, chào Khánh rồi bước lên xe. Haya ôm chặt nó mà khóc.
- chị không sao. Ngoan. đừng khóc nữa. nín đi nào. chị mệt lắm. đừng khóc nữa.- nó vỗ về Haya. Nó biết con bé đã rất lo lắng cho nó. Haya giống như một đứa em út bé bỏng hay làm nũng trong đại gia đình nhà nó. Sakura thì khác. Con bé lại có vẻ chín chắn. bề ngoài cũng lạnh lùng như nó. Nhưng nó biết thức ra con bé rất ấm áp. Luôn quan tâm mọi người. Haya khóc còn Sakura chỉ nhìn nó cười an tâm. Nó yêu quý cả hai đứa này. Luôn xem chúng như em ruột vậy.
Nó ngoái đầu nhìn ra phía sau khi chiếc xe lăn bánh. Khánh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng chiếc xe. mặt buồn rười rượi. nó cũng buồn. không hiểu sao nhìn người con trai ấy nó thấy buồn vô hạn. một giọt nước mắt chợt rơi xuống nhưng nó đã đưa tay quệt vội. nó ngồi im dựa đầu vào kính và nhắm mắt lại giả vờ ngủ. nó không muốn nói chuyện với ai bây giờ. nhất là Kaishi. Anh đang nhìn nó chăm chú như thể chỉ cần anh chớp mắt một cái là nó biến mất khỏi tầm mắt của anh vậy.
chap 15:
- Satomi…mở cửa cho anh đi.- Kaishi đập cửa phòng satomi, năn nỉ.
- em muốn nghỉ ngơi. để lúc khác nói chuyện sau đi. giờ em mệt lắm.- nó nói giọng uể oải.
- anh xin em. Nói chuyện với anh một lúc thôi.
cửa phòng bật mở. Kaishi đẩy cửa bước vào. Satomi ngồi trên chiếc ghế bành hướng ra phía cửa sổ. khuôn mặt vô cảm.
- anh… xin lỗi.- Kaishi nói ấp úng.
- chỉ một lần duy nhất. em không muốn nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa. anh không có lỗi. đừng xin lỗi.em đã nói em không sao. Nhưng lần sau dù anh có là ai đi chăng nữa thì cũng nên cẩn thận hơn. Ok? Còn bây giờ em mệt lắm. anh có thể ra ngoài dùm em không?- giọng nó đầy vẻ mệt mỏi. chuyện nó quan tâm bây giờ là người con trai biết nó là ai cơ. Nó có phải là cô gái tên Kim kia không? Câu hỏi này xoay trong đầu nó kể từ lúc nghe người con trai kia gọi nó là Kim.
- em có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà nói cho anh biết là em không sao không hả? nhìn anh thôi khó đến vậy sao?- Kaishi hét lên.
- nhìn anh? Cái lúc em cần anh nhìn em, nhìn sâu vào mắt em để cho em cảm giác bình yên đó thì anh có nhìn em không hả? bây giờ em nhìn anh làm gì. Em không sao. Anh muốn em nhìn anh và nói em không sao chứ gì. được thôi. – Satomi quay người lại nhìn thẳng vào mắt Kaishi và hét lên…” EM KHÔNG SAO”…
- em không sao nhưng anh thì có sao. Em nghĩ anh có thể mở mẵt trừng trừng mà nhìn em đau đớn trước mặt anh vì cứu anh sao? Anh là một thằng đàn ông mà không bảo vệ được em gái mà lại được chính em gái mình bảo vệ thì làm sao anh dám nhìn vào mắt em được chứ. Em nghĩ anh là thần thánh chắc.
“- em gái? lại em gái. ừ nhỉ. rốt cuộc vẫn chỉ là em gái thôi mà.”- satomi lẩm bẩm.
- anh đi ra đi. Em đã nói em không sao. Ra dùm em. – nó chùng giọng. quay người nhìn ra cửa sổ để che đi hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má trắng nhợt nhạt.
Kaishi nhìn nó, thở dài rồi bước ra ngoài.
một mình trong căn phòng vắng, nó khóc…gục đầu vào bệ cửa và khóc…đã bao lâu rồi nó không khóc như thế này nhỉ? Hình như trong tiềm thức nó nhớ nó đã từng có cảm giác đau khổ như thế này rồi. trong một giấc mơ nào đó nó cũng đã thấy nó đi giữa đêm tối…một mình…khóc lặng lẽ…vì ai vậy?...
một vòng tay nhẹ đặt lên đôi vai bé nhỏ đang run lên của nó. Là Sakura.
- chị không sao đâu.- nó thổn thức.
- em hiểu mà. Em thích chị như thế này hơn. cứ sống thật với bản thân không dễ chịu hơn sao. đứng cố quá. chị sẽ mệt mỏi lắm đấy. – Sakura mỉm cười dịu dàng nhìn nó.
- chị biết. chị thật sự mệt mỏi lắm rồi. không
biết bản thân mình là ai…không dám nói lên tình cảm của mình…có phải vì chị đã quả lạnh lùng không?
Sakura không nói gì. Cô bé ôm Satomi nhẹ nhàng, vì cô biết Satomi không hề lạnh lùng như mọi người vẫn tưởng. ẩn sâu bên trong là một Satomi yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ như pha lê. Vì sao cô biết ư? Vì đã bao lần cô thấy Satomi khóc lặng lẽ một mình trong phòng…luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ để rồi khi còn lại một mình thì trở về với con người thật…
- em hỏi một chuyện được không?- Sakura lên tiếng khi thấy Satomi bắt đầu ngừng khóc.
- ừ…sao thế?
- người con trai lúc nãy đứng cạnh chị trước cổng bện viện là ai vậy?
- là người có thể sẽ giúp chị biết chị là ai. người đó nói là người yêu của chị. Còn cho chị xem ảnh một người con gái giống hệt chị chụp với anh ta…rồi cả chiếc vòng chị luôn đeo từ khi mất trí nhớ nữa…là một nửa của chiếc vòng anh ta đang đeo…chị không biết nữa…đầu chị như muốn nổ tung ra…không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chị nữa…
- vậy…chị định làm sao? Có gặp anh ta để tìm ra gia đình thật của chị không?
- có chứ. chị đã sống hơn 3 năm trời không có một chút kí ức nào…em không biết nó đáng sợ thế nào đâu…mỗi đêm chị luôn mơ thấy những giấc mơ khác nhau…cứ mỗi lần tỉnh dậy là chị thấy nước mắt ướt đẫm cả gối… nhưng chị sợ…sợ chị không phải là cô gái ấy…nhưng chị lại tin em ạ…mọi thứ quá trùng khớp khiến chị hoang mang…
- thật không dễ dàng gì để sống những tháng ngày như vậy. em hiểu. nhưng chị có chắc khi tìm lại được mọi thứ chị sẽ hạnh phúc không? Ý em là chị nói mỗi lần tỉnh dậy sau những giấc mơ là chị lại khóc…những giấc mơ đó liệu có liên quan gì đến quá khứ của chị không? cuộc sống của chị bây giờ tuy không trọn vẹn nhưng em nghĩ là vẫn đủ hạnh phúc. Bây giờ chị đang có một gia đình trọn vẹn…em biết…chị yêu Kaishi…đừng hỏi vì sao em biết…chị nói người con trai kia nhận là người yêu của chị trước đây…vậy khi nhớ ra rồi…chị sẽ làm thế nào…
- chị không biết nữa…chị không biết…nhưng dù sao…chị vẫn muốn biết chị là ai…rốt cuộc thì chị là ai…còn Kaishi ư? chị không biết nữa…anh ấy chỉ xem chị như em gái thôi mà…chị không thể hạnh phúc được khi không biết rõ chị là ai? Không biết gia đình mình ở đâu? Không thể hạnh phúc được khi kí ức suốt bao năm qua cứ như một tờ giấy trắng…
- được rồi.em hiểu rồi… chị có cần em giúp gì không hả bà chị ngốc…
- con bé này…bảo ai ngốc hả?- Satomi phùng má cãi. Nó hết khóc từ nãy giờ.
- chị ngốc. rồi sẽ hiểu tại sao em nói chị ngốc. thế là hết khóc nhá. Há há há…- Sakura trêu.
- con bé ngố…chị đánh giờ… giúp hả? ừmmm…nếu cẩn chị sẽ nói. Nhưng mà em đừng nói cho ai biết nhé. Kaishi cũng đừng nói.
- Ok. Ai bảo em là em của chị chứ… hahaha…
- ghét em quá…
- thôi chị nghỉ đi…mà… quên hết chuyện hôm nay đi. Em xử lí sạch sẽ rồi…ngủ một giấc đi…em thích nhìn chị cười hơn…chị cười trông xinh hơn…
-chị thì lúc nào chả xinh… hì…
Nó mỉm cười nhìn cái dáng Sakura đi ra khỏi phòng. Sakura luôn quan tâm nó theo kiểu riêng như thế đấy. nhẹ nhàng, tình cảm…đóng cửa lại…nó cầm tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ của một người trên tay…nhìn chằm chằm…Nguyễn Hoàng Khánh…cái tên này…Vân Khánh…Khánh…trùng hợp vậy sao… đắn đo…nó rút điện thoại và bấm số…
“ …. Always see, always be…come and dream the night with me… nocturne…” …bản nhạc quen thuộc…một sự trùng hợp nữa sao…nhạc chờ của người con trai ấy…nhạc chuông của nó…đây là bản nhạc nó rất thích…
chiếc điện thoại để trong túi quần rung lên bần bật…Khánh đưa máy lên nhìn… một số điện thoại lạ…
- Alô? Ai đó?- Khánh đang ngồi trên tàu về Hà Nội. vì Kim của anh nói cô sẽ gọi điện hoặc về Hà Nội tìm anh nên anh quyết định về Hà Nội trước.
- tôi là Satomi…người mà anh cho là giống bạn của anh…Kim…- một giọng nói quen thuộc vang lên đầu dây bên kia. Là Kim của anh mà…làm sao anh quên được giọng nói của cô chứ.
3 phút ngắn ngủi trôi qua. Kim nói sẽ về Hà Nội rồi liên lạc với anh sau. một khoảng lặng len lỏi trong tâm trí anh…3 năm kiếm tìm trong vô vọng…cuối cùng anh cũng tìm được người con gái anh yêu…nhưng rốt cuộc Kim có còn thuộc về anh nữa không?......
ở đầu giây bên kia, Satomi đang yên lặng suy nghĩ. Nó lại đưa máy lên bấm số… đặt một chiếc vé máy bay bay thẳng ra HN, nơi một người đang chờ nó…mà không đúng…nếu nó là Kim…thì không phải chỉ có một người chờ nó…mà chờ nó ở đó là vô vàn thứ…kí ức…gia đình…bạn bè…tình yêu…
- chị gọi bọn em có việc gì vậy?- Sakura lên tiếng.
vẫn ngồi trên ghế, mắt hướng ra phía xa, không hề ngoảnh mặt lại nhìn hai
cô em kết nghĩa thân hơn cả chị em ruột, nó cất giọng đều đều:
- Chị sẽ rời khỏi đây một thời gian. Lí do? chị nghĩ hai đứa cũng đoán được. khi nào cần chị sẽ liên lạc với hai đứa. Vậy nên chị muốn nhờ hai đứa một số việc.
- bọn em hiểu. chị có việc gì cần cứ nói, bọn em sẽ cố hết sức.- Haya lên tiếng.
im lặng một lúc lâu………….
- chị nói tiếp đi.- Haya giục.
- -thứ nhất, việc chị đi và đến chỗ nào, ở đâu, với ai không được tiết lộ cho ai biết. chị nhấn mạnh KHÔNG MỘT AI NGOÀI HAI ĐỨA BIẾT. Ok?
- thứ hai, thay chị quản lí mọi việc ở đây thật tốt và giúp chị chăm sóc mọi người cho đến khi chị về. với lại mọi người hãy về Nhật đi- nó nhẹ nhàng lên tiếng.
- bọn em ở lại đây cũng được mà.chị cứ yên tâm. vậy khi nào chị đi? - Haya nói.
- chị sẽ đi ngay bây giờ. sắp xếp như vậy là tạm ổn. về phía Kaishi, không được nói bất cứ một lời nào. nếu có khó khăn gì thì có thể liên lạc với chị. Nhưng tất cả phải được giữ bí mật. chị sẽ thông báo cho hai đứa biết tình hình của chị khi chị ổn định. cứ về Nhật đi. Đưa cả Kaishi theo. bằng mọi giá phải đưa anh ấy về Nhật- nó thở dài.
- thôi được. theo ý chị vậy. nhưng phải cho bọn em tiễn chị chứ. Bao giờ chị đi?– hai đứa thở dài thườn thượt.
- được.chị đi luôn bây giờ. Vé đã đặt xong rồi. nhớ lời chị…bằng bất cứ cách nào cũng phải đưa bằng được Kaishi về Nhật và không để anh ấy biết chị đang ở đâu.
- dạ.
một chiếc xe đen bóng đưa cả ba người lao vun vút ra sân bay.
………………………..
chiếc máy bay cất cánh………
Điểm đến: Hà Nội - kí ức của nó. Quê hương của nó.
Nó trở về đây tìm lại miền kí ức đã đánh mất: Gia đình nó, bạn bè nó, kỉ niệm của nó và sự thật anh- người con trai tự nhận là người yêu của nó.
chap 15 :
- Tamaki. bọn em nhờ anh một việc được không?- Haya nhẹ nhàng.
- có chuyện gì thế tiểu thư? Cô mà cũng có lúc nhờ vả tôi hả? – Tamaki châm chọc.
- em không đùa đâu. chuyện quan trọng đấy.
- được rồi nói xem là chuyện gì đã chứ.
- là… chúng ta sẽ trở về Nhật mà không có chị Satomi đi cùng. Nhưng phải đưa Kaishi theo. Nhưng bọn em sợ anh ấy không chịu về cùng chúng ta mà ở lại đây thì không ổn. chị Satomi muốn chúng ta bằng mọi cách phải đưa anh ấy về Nhật. em muốn anh giúp bọn em phòng khi anh ấy không chịu về.
- hơ hơ. Hay nhỉ. thế hai người bảo anh phải giúp thế nào đây?
- thế này…bọn em đã đặt vé về Nhật rồi. nhưng chưa dám nói với Kaishi vì sợ anh ấy không đồng ý. Anh biết lí do mà. Nên…em nghĩ chắc phải dùng đến cái này…- Sakura lúc lắc một cái lọ thuỷ tinh trước mặt Kaishi cùng một chiếc khăn tay trắng tinh. Là thuốc ngủ cực mạnh.
- hả? bọn em định… đừng đùa chứ…Kaishi dám giết anh mất. chịu thôi.- Tamaki nhăn mặt nhìn chai thuốc sóng sánh.
- giúp bọn em đi. Công việc cả thôi. Có gì bọn em chịu trách nhiệm. đây là thuốc ngủ cực mạnh. Anh ấy sẽ ngủ li bì cho đến khi về Nhật chắc cũng chưa tỉnh. Mà lỡ có tỉnh thì chuyện cũng đã rồi.
- thua hai đứa rồi. thôi được. nhưng chị Satomi đi đâu? Sao phải làm những chuyện này chứ?
- anh đừng hỏi gì cả. bọn em không được phép nói. Cũng là để bảo đảm an toàn cả thôi.
- thế là hai đứa không tin tưởng anh hả? thế thì nhờ anh làm gì- Tamaki ra vẻ giận dỗi.
- thôi mà. bọn em có lí do đặc biệt không nói được mà. đừng giận mà. Nha nha.- Haya “chụt” nhẹ lên má Tamaki một cái làm ai đó đứng ngẩn ngơ không dám chối từ.
……………...
- Sakura, Haya. Hai đứa có thấy Satomi đâu không? Anh lên phòng mà không thấy. gọi điện thì nó không bắt máy.- Kaishi hỏi.
- bọn em không biết chị ấy đi đâu. Nhưng trước khi đi chị ấy nói chúng ta về Nhật trước rồi chị ấy sẽ về.- Sakura và Haya nhìn nhau.
- sao lại không biết được chứ? đừng dấu anh. Satomi đi đâu? Nói đi.
- bọn em đã nói là không biết thật mà.
- anh biết Sakura biết. nói đi. nếu không đừng trách anh độc ác.- Kaishi điên lên dùng hai cánh tay rắn chắc như hai gọng kìm kẹp chặt đôi tay nhỏ bé của sakura ấn và tường.
- anh thôi đi. Buông chị ấy ra. Đã nói bọn em không biết mà.- Haya vừa hét lên vừa gỡ hai bàn tay của Kaishi ra khỏi cánh tay đang tê đi của Sakura.
bất ngờ, từ phía sau, Tamaki chụp nguyên một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt Kaishi. Anh buông tay Sakura ra, từ từ ngã xuống vòng tay của Tamaki giơ sẵn phía sau mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- anh làm tốt lắm- Sakura nói, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bbị Kaishi túm chặt.
- anh sẽ không sống nổi để về đến Nhật cho mà xem. Kaishi sẽ giết anh. Ông trời ơi…con còn chưa kịp lấy vợ, chưa kịp có con nối dõi…huhu…- Tamaki nói giọng thểu não.
- thôi thôi. Không sao đâu. Khóc gì. Có Haya đây sẵn sàng làm vợ anh, sẵn sàng sinh cho anh cả đội bóng mini.- Sakura
trêu. Haya và Tamaki thì đỏ mặt ngượng nghịu không biết nói gì.
- chị này…- Haya đánh Sakura.
- Á…nhẹ tay thôi chứ. Mày đánh trúng chỗ đau của chị rồi. mà chị nói sai chắc.
- hơ hơ. Em xin lỗi…
…………………..
Hà Nội…Sân bay…
- mình đã từng đến đây rồi thì phải. sao quen quá vậy?- Kim lẩm bẩm.
Nó ngước mặt lên hít một hơi thật sâu như muốn tìm lại cảm giác của quê hương. nếu nó là Kim, thì nó đã rời xa nơi đây quá lâu rồi.
- tôi vừa xuống máy bay, anh ra đón tôi hay để tôi tìm đến nhà anh?- nó rút máy và gọi cho Khánh.
- đợi anh 20 phút thôi. Anh đến đón em liền. đứng đó đừng đi đâu nhé.
- 20 phút? Thôi để tôi đến tìm anh.tôi không thích đợi lâu. mất thời gian lắm.
- thôi mà đợi một lát thôi. Em mà đến nhà tìm anh thì mọi người sốc lắm. anh chưa nói cho gia đình biết em còn sống mà.
- anh có vẻ chắc chắn tôi là Kim vậy sao?
- tin anh đi. Em là Kim. Anh không thể nhầm được.
- thôi được rồi. tôi chờ. Đi nhanh lên. Lát nữa gặp nhau nói chuyện sau.
- Ok anh đến liền.
dập máy. Khánh nhảy lên chiếc BMW của ba lao nhanh ra sân bay.
Nó đứng đấy nhìn trời, nhìn người, nhìn cảnh vật xung quanh. thật sự nó hi vọng nó là Kim. Nó đã mất hơn 3 năm trời tìm kiếm nhưng vô vọng. giàu có, xinh đẹp, được gia đình yêu thương… hình như trong 3 năm qua nó không thiếu thứ gì mà một cô gái có thể mơ ước. nhưng cái nó cần là tình yêu của Kaishi và kí ức.
- Kim…- Khánh dừng xe trước mặt nó. mặt máy hớn hở.
- chào anh. Cho đến khi biết được tôi có phải là Kim hay không thì anh khoan dùng cái tên đó để gọi tôi. Thay vào đó anh có thể gọi tôi là Vân Khánh nhưng tôi
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 552[ 4129 ngày trước - Xem: ]