Đọc truyện, Angel's Memory- Ký ức thiên thần full
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:30 |
ảnh tượng vừa chứng kiến. anh không ngờ cô em gái yếu ớt trước đây của mình giờ lại trở thành một sát thủ giết người không chùn tay như thế này.
- xin lỗi anh. Vì sinh tồn thôi. nếu anh sợ thì…
- em đừng nói gì cả. em có thế nào thì vẫn là đứa em gái bé bỏng của anh thôi nhóc con ạ. Anh không sợ. chỉ hơi shock một chút thôi. giờ thì không sao rồi.- không để nó nói hết câu, Minh thì thầm đủ để mình anh và nó nghe thấy.
Nó xoay người vòng tay ôm cổ anh trai mình và hôn phớt lên má anh.
- cảm ơn anh.- nó nhìn anh trai mỉm cười. Minh cũng nhìn cô em gái đáng yêu và cười, một nụ cười ấm áp. Anh đã ngỡ mình mất đi đứa em này, giờ nó lại đang đứng cạnh anh và đối đầu với nguy hiểm. Anh hứa với lòng sẽ bảo vệ Kim đến cùng dù anh phải dùng cả sinh mạng này.
Trên đời này, nó là người anh yêu thương nhất. từ bé, nó luôn quấn quýt bên anh, anh đi đâu nó theo đến đó. đến cả thời gian để yêu anh cũng không có nữa.
- Sakura. Em cá bọn này đến 15 tên chứ chẳng chơi.không biết bên chị Satomi thế nào nhỉ? Em nghe mấy tiếng súng rồi đấy.- Haya lào thào bên tai Sakura. Con bé vừa tỉa gọn 3 tên mà không hề sứt mẻ tý ti nào. mới 16 tuổi mà nó cầm súng còn thành thục hơn cầm đũa. Sakura lè lưỡi nhìn con bé.
- này nhóc con. Em nghĩ chị Satomi là ai chứ hả?
- ôi dào. Ai thì cũng là người cả thôi mà.
…..
Nó dùng tay ra hiệu cho Minh nấp sau cánh cửa còn bản thân thì nhẹ nhàng ló đầu ra ngoài xem có động tĩnh gì không. Bầu không khí bao trùm quanh ngôi nhà này thật ảm đạm. một vài xác chết vương vất trên sàn nhà. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
…phụp…phụp…phụp… vừa cách cánh cửa chỗ nó đứng một tích tắc trước găm nguyên 3 viên đạn. hú hồn. thoát chết.
Satomi né được đường đạn, nó nhanh chóng nằm xuống sàn lăn một vòng, giơ súng bắn ngay một tên đang nấp phía sau tủ. một viên đạn chính xác đến từng milimet ghim sâu giữa trán tên sát thủ xấu số.
lại một tiếng súng vang lên ngay bên tai Satomi. Nó liếc mắt nhìn lại thì thấy Minh- anh trai nó đang đứng quay lưng về phía nó, khẩu súng ngắn trên tay còn chưa kịp hạ xuống. phía xa, một thân hình nữa lại đổ gục xuống. có vẻ như tay anh trai nó đang run thì phải.
- anh… không sao chứ?- nó hỏi gấp gáp.
- Anh ổn. không sao đâu. chỉ hơi bất ngờ một chút thôi…
Minh nói chưa hết câu thì nhìn thấy một ánh sáng le lói phía xa. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, anh hét lên:
- Kim…nằm xuống.
Anh lao đến đứng chắn trước mặt em gái mình. mắt nhắm chặt, hai tay ôm gọn thân hình bé bỏng của nó đợi chờ viên đạn đang xé gió lao đến. một giây…hai giây…
- Á…- một tiếng rên nhỏ vang lên. Minh mở mắt ra thì thấy Sakura đang chắn ngang trước mặt hai anh em mình. Bên ngực phải có một dòng máu đỏ bắt đầu thấm qua lớp áo trắng cô đang mặc.
- Sakura…- Satomi hét lên. Không chút do dự, nó chĩa thẳng khẩu súng về phía trước nhả một loạt 3 viên đạn vào tên sát thủ vừa bắn Sakura. Minh chạy đến bên Sakura, đỡ thân hình cô không ngã xuống. Sakura thiếp dần trong vòng tay Minh…
.............................
Bệnh viện...
Kim, Minh, Haya cùng 6 tên đàn em lo lắng đứng trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm không yên...
- chị ấy mà xảy ra chuyện gì thì em thề em sẽ san bằng cái bang khốn khiếp này.- Haya nghiến răng nói.
Kim không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh. nó đứng bật dậy, định dợm bước đi thì bị bàn tay Minh nắm lại.
- Em đi đâu?- anh hỏi bằng giọng lo lắng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên từng nét mặt.
- Em cần gọi điện một lát.- nó trả lời điềm tĩnh.
- Đừng làm gì khiến anh lo lắng nữa được không?
- em chỉ vào phòng vệ sinh gọi điện thoại một lát thôi mà.anh đừng lo lắng mà. ngồi đây một lát em ra nhé.- nó nắm bàn tay đang lạnh đi của anh trai, an ủi rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
chap 19:
tút..tút...tút...
-Tiểu...tiểu thư..à nhầm...chị Satomi ạ???- đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ấp úng quen thuộc của Tamaki. nghe giọng nói có vẻ khá ngạc nhiên vì nhận được điện thoại của Kim.
- ừm. cậu khỏe chứ?- nó hỏi thăm. mặc dù giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa đựng sự quan tâm.
- em khỏe ạ. còn chị và mọi người thế nào? chị gọi cho em thế này chắc là có chuyện gì phỉa không ạ?chuyện Sakura và Haya sang bên đó... giải quyết ổn cả chứ chị?
- tôi gọi cho cậu cũng vì việc này. thay tôi giải quyết hết bọn rác rười ấy đi. làm ngay cho tôi.tôt nhất nên xóa sổ tên bọn chúng luôn đi.- nó nói, giọng căm phẫn.
- Chị...có chuyện gì không ổn rồi sao? chuyện này e rằng... hơi khó.- Tamaki thất kinh, lần đầu tiên cậu nghe một mệnh lệnh như thế này từ chủ nhân của mình.
Xét cho cùng đây không phải chuyện dễ dàng gì. Thanh toán một bang phái đối với một bang lớn ở Tokyo như " Kantou" do họ Koda làm chủ không phải là chuyện khó. nhưng việc này thì khác. đây lại là một bang khá có tiếng tăm ở Hokkaido. không hiểu vì lí do gì mà dám ra quyết định thủ tiêu tiểu thư của một bang phái lớn. phải hiểu rằng, đụng đến " Kantou" thì chắc bọn này đã có sự chuẩn bị kĩ càng mới dám ra tay. lí do chắc chỉ có một: tranh giành địa bàn. nếu thủ tiêu bang này ngay e rằng sẽ gây náo loạn giới xã hội đen. các bang phái khác chắc chắn sẽ nổi lên cùng một lần để cướp lại địa bàn. sẽ dẫn đến bạo loạn.
- thôi được. tôi biết việc này quá sức cậu. tôi sẽ tự giải quyết. sắp xếp cho tôi một nơi ở kín đáo và bí mật. tôi sẽ bay sang đó bằng chuyến bay sớm nhất trong ngày mai. Đón tôi ở sân bay.- nó thở dài. Mới đoàn tụ với gia đình không lâu, giờ lại đâm đầu vào nguy hiểm them
lần nữa. mà thôi. Dù sao thì nó cũng đã quen với việc hôm nay sống không biết mai chết như thế nào rồi. nó không muốn mất đi mọt người than nào hết. nên thà rằng nó dấn thân vào hiểm nguy để mọi người được yên bình còn hơn sống trong cảnh thấp thỏm lo sợ.
- vâng. Em sẽ đón chị.
Cúp máy, nó đi ngược trở lại phòng cấp cứu. anh trai nó mệt mỏi tựa đầu vào sau thành ghế, mắt nhắm lại nghiền, hai bàn tay đan lấy nhau thật chặt. nó nhẹ nhàng đến bên Minh, ngồi bên anh trai.
Tìn hiệu đèn cấp cứu phía trên tường vụt tắt, cánh cửa bật mở. ông bác sĩ bước ra, tay tháo chiếc khẩu trang màu xanh lá cây quen thuộc xuống. vẻ mặt khá căng thẳng vì cuộc phẫu thuật kéo dài lâu hơn dự kiến ban đầu hơn 1 tiếng. Minh, nó và Haya đứng phắt dậy, lao nhanh đến chố bác sĩ.
- chị ấy thế nào hả bác sĩ?- Haya vì quá nôn nóng nên không để ý, cô bé hỏi bằng tiếng Nhật thế nên ông bác sĩ chả hiểu cô bé nói gì. Ông lắc đầu. cái lắc đầu tỏ ý không hiểu câu hỏi lại bị mọi người hiểu nhầm thành ca phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc Sakura không qua khỏi. nét sững sờ hiện rõ trên 3 khuôn mặt. Haya bắt đầu khóc. Vị bác sĩ kia trông thấy nét mặt của 3 người bọn nó, ông biết mọi người đã hiểu nhầm ý ông.
- Bác sĩ. Thật sự cô ấy không qua khỏi ư?- Minh đau xót hỏi lại bác sĩ.
- ồ không. Mọi người hiểu nhầm ý tôi rồi. tôi tưởng mọi người là người Nhật hay người Hàn Quốc gì đấy nên không hiểu cô bé kia nói gì. ca phẫu thuật rất thành công. Viên đạn đi sát ngay tim. Chỉ lệch một tý nữa là chết.
- nghĩa là… cô ấy không sao phải không bác sĩ?- Minh mừng rỡ hỏi lại. Kim thở phào nhẹ nhõm. Riêng Haya thì vẫn không hiểu gì nên mặt cứ ngơ ra. Đến khi Kim quay sang giải thích, con bé mới nhảy cẫng lên, đưa tay quệt hết nước mắt. nhìn con bé lem nhem như chú mèo nhỏ.
- đúng vậy. bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. tuy nhiên vẫn đang trong trạng thái hôn mê do ảnh hưởng của thuốc gây mê. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức đặc biệt theo yêu cầu của mọi người để gia đình tiện việc chăm sóc.
Ông bác sĩ nói xong,mỉm cười rồi quay người bước đi.
Nó nhìn Sakura đang ngủ qua tấm kính của phòng bệnh. Giờ thì yên tâm rồi. nó mỉm cười.đến lúc nó đi làm cái việc kia rồi. gọi anh Minh và Haya ra ngoài phòng, nó nói:
- anh, em có việc phải rời khỏi đây vài hôm. Anh chăm sóc ba mẹ dùm em nhé. Em chỉ đi khoảng 5 ngày, lâu nhất là một tuần thôi. còn Haya sẽ ở lại nhà chúng ta. Hai người cố gắng chăm sóc Sakura cho đến khi em về nhé.
- nhưng em/ chị đi đâu?- cả Minh và Haya đồng thanh hỏi.
- em đi công việc mà. Vài hôm em về.- nó cười.
- đừng làm gì để mọi người phải lo lắng đấy. đi sớm rồi về.- Minh cốc đầu cô em gái đáng yêu.
- à nhưng bao giờ em đi?
- em đi luôn bây giờ. Anh ở lại với Sakura để Haya ra tiễn em một đoạn nhé. Em có mấy việc cần nói với cô nhóc này.
- ừk. nhớ gọi điện cho anh thường xuyên đấy. nhớ không được tắt máy nghe chưa?
- vâng. - nó cảm thấy ấm áp khi được anh trai yêu thương thế này.
Nó ôm anh trai một cái thật nhẹ rồi quay người bước đi. Haya đi bên cạnh nó.
- Haya, chị sẽ về Nhật mấy ngày. Mọi việc ở đây chị nhờ em. Bảo vệ gia đình chị cẩn thận giúp chị.
- về Nhật? không phải chị định…giải quyết việc đó đấy chứ? Thế sao không cho em về?- Haya hơi nhướng mày ngạc nhiên.
- chị cần em ở lại đây bảo vệ mọi người. đừng nói cho anh Minh biết chị đi đâu không anh ấy lại lo.
- dạ. em biết rồi. em sẽ không nói đâu. Nhưng chị nhớ cẩn thận đấy. với lại về bên ấy…chị nói với…ừm…với anh Tamaki là em nhớ anh ấy nhé. Nói đừng lo cho em nữa- Haya ngại ngùng, hai má hồng lên đáng yêu khi nhắc đến Tamaki.
- biết rồi cô nương. Tôi không biết thì ai biết nữa. còn đỏ mặt nữa chứ.- Kim trêu con bé làm mặt Haya lại càng hồng hơn. Con bé lay lay cánh tay Kim nũng nịu.
- lớn rồi mà như trẻ con.
- tiểu thư. Sắp đến giờ máy bay cất cánh. Nếu không đi e không kịp chuyến bay này mất.- một tên đàn em cất giọng lễ phép.
- ừ. Thôi buông ra để chị đi.
Haya buông tay Kim. Nó cười rồi bước lên chiếc xe đen bóng đã được mở sẵn cửa. cánh cửa đóng lại khi nó đã yên vị trên băng ghế sau. Chiếc xe rồ ga rồi phóng vút trên đường phố Hà Nội, bỏ đằng sau hai hàng cây hoa sữa thoảng mùi thơm. Phía xa, Haya vẫn còn đứng vẫy tay cho đến khi chiếc xe đi khuất.
………………………
chap 20 :
………………………
- chào tiểu thư...- hai hàng người cúi rạp đầu chào đầy tôn kính khi nó đặt chân lên tấm thảm đỏ bước vào casino.
Nó mỉm cười đầy vẻ kiêu kì, một nụ cười toát lên cái uy nghiêm của một tiểu thư xã hội đen lạnh lùng chính hiệu.ai cũng hiểu nụ cười đó thay cho một lời chào.
Tách...vặn nắm đấm cửa căn phòng đã
quen thuộc, nó gõ nhẹ từng nhịp chân xuống sàn bước đến bên chiếc bàn làm việc.
- ai? Ko biết quy định hả? vào sao ko gõ cửa?- một giọng nói trầm trầm vang lên, không có vẻ gì người đó sẽ quay đầu nhìn lại. nhưng nó biết giọng nói đó là của ai.
- con nhớ ba ghê...- nhoài người qua bàn, nó vòng tay ôm chặt cổ người mà nó cũng gọi là ba ấy- ba nuôi của nó.
Xoay chiếc ghế lại, ông đứng bật dậy, bất ngờ tát nó một cái khá đau. Nhưng hình như nó không ngạc nhiên lắm vì hành động này của ông mà nó ngac nhiên nhận ra rằng nó chỉ không lâu mà ba nó hình như già thêm vài tuổi. bất giác, giọt nước mắt rơi dài trên má.
- con xin lỗi vì biến mất mà không nói với mọi người.
- con không biết mọi người lo lắng cho con ra sao hả? sao không có trách nhiệm gì hết vậy? ba đã nghĩ ba mất đi đứa con gái một lần nữa rồi.- ông nói giọng cứng rắn, nhưng nó biết ông đang rất xúc động.
- con xin lỗi. con biết con sai khi không liên lạc với mọi người. quả thật ở Việt Nam con đã trải qua một vài chuyện không vui vẻ gì nên con muốn đi đâu đó yên tĩnh một thời gian. Cũng nhờ vậy mà con đã tìm được gia đình của mình.
- con đã tìm được gia đình sao? Nhanh vậy sao?làm cách nào mà...ba...thật sự xin lỗi con. Vì Kaishi mà con phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.- ba nó khá ngạc nhiên khi nghe nó thông báo về việc này. mặt khác, ông cũng đau xót nhớ lại những lời Tamaki đã kể về chuyện xảy ra với nó khi mọi người ở VN.
- chuyện đã qua rồi mà ba. Con không sao nữa rồi. đó đâu phải là lỗi của ba hay anh Kaishi đâu. Còn chuyện tìm được gia đình, khi con đang lang thang trên bãi biển thì có một người bạn của con trước kia nhìn thấy...
- được rồi... con về Nhật là đến đây luôn hả? đã ghé qua nhà chưa? mẹ con đã khóc cạn nước mắt vì con rồi đấy. con thật là một đứa trẻ hư, không biết nghe lời.- ba nuôi mỉm cười thở hắt ra, đưa tay xoa đầu nó khi nó đang cố ôm lấy ông từ sau lưng.
- con về đây là đến gặp ba liền nè... định về nhà với ba luôn. Mà...mẹ vẫn khỏe chứ ba?
- còn hỏi nữa...từ hôm không nghe tin tức gì của con bà ấy đứng ngồi không yên, bắt ba lùng sục khắp mọi ngóc ngách, lại còn cứ hễ nhớ con là khóc không thôi...chỉ có ba là mệt thôi.- ông thở dài.
- con biết lỗi rồi mà...
Hai cha con nó lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn lao thẳng về ngôi biệt thự quen thuộc, một trong hai tổ ấm của nó.
Nhìn thấy nó từ ngoài cửa, mẹ nó đã hớt hải chạy ra. Nó lao đến bên và ôm chầm lấy người mà nó vẫn luôn gọi là mẹ trong suốt mấy năm qua. Nó thật sự yêu quý bà.
Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao khi mẹ nó khóc thì rất là mệt...chả ai dỗ được...ngoài nhân vật chính của chúng ta – nó.
Nó ngó nghiêng quanh nhà...Tamaki- anh trai đầu ( do có sự nhầm lẫn nên em đặt tên anh trai đầu của nó trùng tên với cậu Tamaki đàn em của Kaishi. mọi người thông cảm) thì đang đi công tác, nó vừa biết lúc nãy. Nhưng mà không thấy Kaishi đâu. Anh không ở Casino như nó đoán, mà hình như cũng không ở nhà thì phải. không biết đi đâu rồi. trong những ngày rời xa anh, nó thật sự rất nhớ anh nhưng không hiểu vì sao, nó chẳng thể quên ánh mắt anh khi chứng kiến cảnh nó bị xxxx như thế.
- mẹ...anh hai đâu? Sao nãy giờ con không thấy? ở chỗ ba cũng không thấy.
- nó...cũng chả ai biết nó đi đâu. ở nhà thì nó say bí tỉ...tỉnh lại là đi đến tối mịt mới về. nó đang tự dằn vặt bản thân về chuyện của con.- mẹ muôi nó nói, vẻ mặt buồn rười rượi.
- chuyện ấy qua rồi. mẹ đừng buồn nữa.- nó ôm vai an ủi bà.
- mà lâu rồi con chưa được ăn cơm mẹ nấu. mẹ làm cho con một bữa thật ngon nhé. Con nhớ quá.- nó mỉm cười nũng nịu.
- được rồi cô nương. Tôi làm liền đây. Nhõng nhẽo quá đấy.- bà cười tươi, đi vào bếp, không quên ngoái đầu lại nhìn nó nháy mắt một cái.
- được rồi. con về đây không phải chỉ đơn giẩn là thăm chúng ta thôi chứ? Còn chuyện gì nữa nào?- ba nó lên tiếng khi nó đang đăm chiêu.
- vâng. Con về đây trước hết là thăm mọi người, sau nữa con có chuyện muốn bàn riêng với ba. Chúng ta vào phòng sách nói chuyện ba nhé.
- ừ.
Ba nó đi trước, nó theo ngay phía sau, cả hai cùng đi vào phòng sách, cũng là phòng bàn công việc của ba nó.
Sau gần 2 tiếng bàn bạc mọi kế hoạch với ba về chuyện định làm, Satomi đứng dậy, rời nhà dong xe đi tìm anh hai. Đi tìm Kaishi.
bước vào một quán bar ồn ào với vẻ mặt lạnh tanh, nó không thèm đếm xỉa đến những lời trêu ghẹo tán tỉnh của lũ con trai xung quanh mà vẫn sải bước kiêu ngạo về một góc bar, nơi được mọi người trong quán luôn quan tâm - chiếc bàn Kaishi đang ngồi. không cần tốn nhiều thời gian nó đã tìm ra vị trí của anh thông qua thiết bị định vị được gắn trong điện thoại.
dười ánh đèn mờ ảo, anh nó vẫn thế - đẹp trai, lạnh lùng như nó từng
biết.và một điều không thay đổi từ khi nó mới biết anh, đó là vây xung quanh anh toàn con gái. Không hiểu nếu nó tiến lại gần và đứng trước mặt anh ngay bây giờ thì anh sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.
Nó sẽ lãnh tọn một cái tát như ba nó đã làm? Hay anh sẽ lơ nó đi, lạnh lùng với nó như anh đã từng làm? Và có thể không? Anh sẽ ôm nó trong vòng tay ấm áp
- xin lỗi anh. Vì sinh tồn thôi. nếu anh sợ thì…
- em đừng nói gì cả. em có thế nào thì vẫn là đứa em gái bé bỏng của anh thôi nhóc con ạ. Anh không sợ. chỉ hơi shock một chút thôi. giờ thì không sao rồi.- không để nó nói hết câu, Minh thì thầm đủ để mình anh và nó nghe thấy.
Nó xoay người vòng tay ôm cổ anh trai mình và hôn phớt lên má anh.
- cảm ơn anh.- nó nhìn anh trai mỉm cười. Minh cũng nhìn cô em gái đáng yêu và cười, một nụ cười ấm áp. Anh đã ngỡ mình mất đi đứa em này, giờ nó lại đang đứng cạnh anh và đối đầu với nguy hiểm. Anh hứa với lòng sẽ bảo vệ Kim đến cùng dù anh phải dùng cả sinh mạng này.
Trên đời này, nó là người anh yêu thương nhất. từ bé, nó luôn quấn quýt bên anh, anh đi đâu nó theo đến đó. đến cả thời gian để yêu anh cũng không có nữa.
- Sakura. Em cá bọn này đến 15 tên chứ chẳng chơi.không biết bên chị Satomi thế nào nhỉ? Em nghe mấy tiếng súng rồi đấy.- Haya lào thào bên tai Sakura. Con bé vừa tỉa gọn 3 tên mà không hề sứt mẻ tý ti nào. mới 16 tuổi mà nó cầm súng còn thành thục hơn cầm đũa. Sakura lè lưỡi nhìn con bé.
- này nhóc con. Em nghĩ chị Satomi là ai chứ hả?
- ôi dào. Ai thì cũng là người cả thôi mà.
…..
Nó dùng tay ra hiệu cho Minh nấp sau cánh cửa còn bản thân thì nhẹ nhàng ló đầu ra ngoài xem có động tĩnh gì không. Bầu không khí bao trùm quanh ngôi nhà này thật ảm đạm. một vài xác chết vương vất trên sàn nhà. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
…phụp…phụp…phụp… vừa cách cánh cửa chỗ nó đứng một tích tắc trước găm nguyên 3 viên đạn. hú hồn. thoát chết.
Satomi né được đường đạn, nó nhanh chóng nằm xuống sàn lăn một vòng, giơ súng bắn ngay một tên đang nấp phía sau tủ. một viên đạn chính xác đến từng milimet ghim sâu giữa trán tên sát thủ xấu số.
lại một tiếng súng vang lên ngay bên tai Satomi. Nó liếc mắt nhìn lại thì thấy Minh- anh trai nó đang đứng quay lưng về phía nó, khẩu súng ngắn trên tay còn chưa kịp hạ xuống. phía xa, một thân hình nữa lại đổ gục xuống. có vẻ như tay anh trai nó đang run thì phải.
- anh… không sao chứ?- nó hỏi gấp gáp.
- Anh ổn. không sao đâu. chỉ hơi bất ngờ một chút thôi…
Minh nói chưa hết câu thì nhìn thấy một ánh sáng le lói phía xa. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, anh hét lên:
- Kim…nằm xuống.
Anh lao đến đứng chắn trước mặt em gái mình. mắt nhắm chặt, hai tay ôm gọn thân hình bé bỏng của nó đợi chờ viên đạn đang xé gió lao đến. một giây…hai giây…
- Á…- một tiếng rên nhỏ vang lên. Minh mở mắt ra thì thấy Sakura đang chắn ngang trước mặt hai anh em mình. Bên ngực phải có một dòng máu đỏ bắt đầu thấm qua lớp áo trắng cô đang mặc.
- Sakura…- Satomi hét lên. Không chút do dự, nó chĩa thẳng khẩu súng về phía trước nhả một loạt 3 viên đạn vào tên sát thủ vừa bắn Sakura. Minh chạy đến bên Sakura, đỡ thân hình cô không ngã xuống. Sakura thiếp dần trong vòng tay Minh…
.............................
Bệnh viện...
Kim, Minh, Haya cùng 6 tên đàn em lo lắng đứng trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm không yên...
- chị ấy mà xảy ra chuyện gì thì em thề em sẽ san bằng cái bang khốn khiếp này.- Haya nghiến răng nói.
Kim không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh. nó đứng bật dậy, định dợm bước đi thì bị bàn tay Minh nắm lại.
- Em đi đâu?- anh hỏi bằng giọng lo lắng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên từng nét mặt.
- Em cần gọi điện một lát.- nó trả lời điềm tĩnh.
- Đừng làm gì khiến anh lo lắng nữa được không?
- em chỉ vào phòng vệ sinh gọi điện thoại một lát thôi mà.anh đừng lo lắng mà. ngồi đây một lát em ra nhé.- nó nắm bàn tay đang lạnh đi của anh trai, an ủi rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
chap 19:
tút..tút...tút...
-Tiểu...tiểu thư..à nhầm...chị Satomi ạ???- đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ấp úng quen thuộc của Tamaki. nghe giọng nói có vẻ khá ngạc nhiên vì nhận được điện thoại của Kim.
- ừm. cậu khỏe chứ?- nó hỏi thăm. mặc dù giọng nói có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa đựng sự quan tâm.
- em khỏe ạ. còn chị và mọi người thế nào? chị gọi cho em thế này chắc là có chuyện gì phỉa không ạ?chuyện Sakura và Haya sang bên đó... giải quyết ổn cả chứ chị?
- tôi gọi cho cậu cũng vì việc này. thay tôi giải quyết hết bọn rác rười ấy đi. làm ngay cho tôi.tôt nhất nên xóa sổ tên bọn chúng luôn đi.- nó nói, giọng căm phẫn.
- Chị...có chuyện gì không ổn rồi sao? chuyện này e rằng... hơi khó.- Tamaki thất kinh, lần đầu tiên cậu nghe một mệnh lệnh như thế này từ chủ nhân của mình.
Xét cho cùng đây không phải chuyện dễ dàng gì. Thanh toán một bang phái đối với một bang lớn ở Tokyo như " Kantou" do họ Koda làm chủ không phải là chuyện khó. nhưng việc này thì khác. đây lại là một bang khá có tiếng tăm ở Hokkaido. không hiểu vì lí do gì mà dám ra quyết định thủ tiêu tiểu thư của một bang phái lớn. phải hiểu rằng, đụng đến " Kantou" thì chắc bọn này đã có sự chuẩn bị kĩ càng mới dám ra tay. lí do chắc chỉ có một: tranh giành địa bàn. nếu thủ tiêu bang này ngay e rằng sẽ gây náo loạn giới xã hội đen. các bang phái khác chắc chắn sẽ nổi lên cùng một lần để cướp lại địa bàn. sẽ dẫn đến bạo loạn.
- thôi được. tôi biết việc này quá sức cậu. tôi sẽ tự giải quyết. sắp xếp cho tôi một nơi ở kín đáo và bí mật. tôi sẽ bay sang đó bằng chuyến bay sớm nhất trong ngày mai. Đón tôi ở sân bay.- nó thở dài. Mới đoàn tụ với gia đình không lâu, giờ lại đâm đầu vào nguy hiểm them
lần nữa. mà thôi. Dù sao thì nó cũng đã quen với việc hôm nay sống không biết mai chết như thế nào rồi. nó không muốn mất đi mọt người than nào hết. nên thà rằng nó dấn thân vào hiểm nguy để mọi người được yên bình còn hơn sống trong cảnh thấp thỏm lo sợ.
- vâng. Em sẽ đón chị.
Cúp máy, nó đi ngược trở lại phòng cấp cứu. anh trai nó mệt mỏi tựa đầu vào sau thành ghế, mắt nhắm lại nghiền, hai bàn tay đan lấy nhau thật chặt. nó nhẹ nhàng đến bên Minh, ngồi bên anh trai.
Tìn hiệu đèn cấp cứu phía trên tường vụt tắt, cánh cửa bật mở. ông bác sĩ bước ra, tay tháo chiếc khẩu trang màu xanh lá cây quen thuộc xuống. vẻ mặt khá căng thẳng vì cuộc phẫu thuật kéo dài lâu hơn dự kiến ban đầu hơn 1 tiếng. Minh, nó và Haya đứng phắt dậy, lao nhanh đến chố bác sĩ.
- chị ấy thế nào hả bác sĩ?- Haya vì quá nôn nóng nên không để ý, cô bé hỏi bằng tiếng Nhật thế nên ông bác sĩ chả hiểu cô bé nói gì. Ông lắc đầu. cái lắc đầu tỏ ý không hiểu câu hỏi lại bị mọi người hiểu nhầm thành ca phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc Sakura không qua khỏi. nét sững sờ hiện rõ trên 3 khuôn mặt. Haya bắt đầu khóc. Vị bác sĩ kia trông thấy nét mặt của 3 người bọn nó, ông biết mọi người đã hiểu nhầm ý ông.
- Bác sĩ. Thật sự cô ấy không qua khỏi ư?- Minh đau xót hỏi lại bác sĩ.
- ồ không. Mọi người hiểu nhầm ý tôi rồi. tôi tưởng mọi người là người Nhật hay người Hàn Quốc gì đấy nên không hiểu cô bé kia nói gì. ca phẫu thuật rất thành công. Viên đạn đi sát ngay tim. Chỉ lệch một tý nữa là chết.
- nghĩa là… cô ấy không sao phải không bác sĩ?- Minh mừng rỡ hỏi lại. Kim thở phào nhẹ nhõm. Riêng Haya thì vẫn không hiểu gì nên mặt cứ ngơ ra. Đến khi Kim quay sang giải thích, con bé mới nhảy cẫng lên, đưa tay quệt hết nước mắt. nhìn con bé lem nhem như chú mèo nhỏ.
- đúng vậy. bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. tuy nhiên vẫn đang trong trạng thái hôn mê do ảnh hưởng của thuốc gây mê. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức đặc biệt theo yêu cầu của mọi người để gia đình tiện việc chăm sóc.
Ông bác sĩ nói xong,mỉm cười rồi quay người bước đi.
Nó nhìn Sakura đang ngủ qua tấm kính của phòng bệnh. Giờ thì yên tâm rồi. nó mỉm cười.đến lúc nó đi làm cái việc kia rồi. gọi anh Minh và Haya ra ngoài phòng, nó nói:
- anh, em có việc phải rời khỏi đây vài hôm. Anh chăm sóc ba mẹ dùm em nhé. Em chỉ đi khoảng 5 ngày, lâu nhất là một tuần thôi. còn Haya sẽ ở lại nhà chúng ta. Hai người cố gắng chăm sóc Sakura cho đến khi em về nhé.
- nhưng em/ chị đi đâu?- cả Minh và Haya đồng thanh hỏi.
- em đi công việc mà. Vài hôm em về.- nó cười.
- đừng làm gì để mọi người phải lo lắng đấy. đi sớm rồi về.- Minh cốc đầu cô em gái đáng yêu.
- à nhưng bao giờ em đi?
- em đi luôn bây giờ. Anh ở lại với Sakura để Haya ra tiễn em một đoạn nhé. Em có mấy việc cần nói với cô nhóc này.
- ừk. nhớ gọi điện cho anh thường xuyên đấy. nhớ không được tắt máy nghe chưa?
- vâng. - nó cảm thấy ấm áp khi được anh trai yêu thương thế này.
Nó ôm anh trai một cái thật nhẹ rồi quay người bước đi. Haya đi bên cạnh nó.
- Haya, chị sẽ về Nhật mấy ngày. Mọi việc ở đây chị nhờ em. Bảo vệ gia đình chị cẩn thận giúp chị.
- về Nhật? không phải chị định…giải quyết việc đó đấy chứ? Thế sao không cho em về?- Haya hơi nhướng mày ngạc nhiên.
- chị cần em ở lại đây bảo vệ mọi người. đừng nói cho anh Minh biết chị đi đâu không anh ấy lại lo.
- dạ. em biết rồi. em sẽ không nói đâu. Nhưng chị nhớ cẩn thận đấy. với lại về bên ấy…chị nói với…ừm…với anh Tamaki là em nhớ anh ấy nhé. Nói đừng lo cho em nữa- Haya ngại ngùng, hai má hồng lên đáng yêu khi nhắc đến Tamaki.
- biết rồi cô nương. Tôi không biết thì ai biết nữa. còn đỏ mặt nữa chứ.- Kim trêu con bé làm mặt Haya lại càng hồng hơn. Con bé lay lay cánh tay Kim nũng nịu.
- lớn rồi mà như trẻ con.
- tiểu thư. Sắp đến giờ máy bay cất cánh. Nếu không đi e không kịp chuyến bay này mất.- một tên đàn em cất giọng lễ phép.
- ừ. Thôi buông ra để chị đi.
Haya buông tay Kim. Nó cười rồi bước lên chiếc xe đen bóng đã được mở sẵn cửa. cánh cửa đóng lại khi nó đã yên vị trên băng ghế sau. Chiếc xe rồ ga rồi phóng vút trên đường phố Hà Nội, bỏ đằng sau hai hàng cây hoa sữa thoảng mùi thơm. Phía xa, Haya vẫn còn đứng vẫy tay cho đến khi chiếc xe đi khuất.
………………………
chap 20 :
………………………
- chào tiểu thư...- hai hàng người cúi rạp đầu chào đầy tôn kính khi nó đặt chân lên tấm thảm đỏ bước vào casino.
Nó mỉm cười đầy vẻ kiêu kì, một nụ cười toát lên cái uy nghiêm của một tiểu thư xã hội đen lạnh lùng chính hiệu.ai cũng hiểu nụ cười đó thay cho một lời chào.
Tách...vặn nắm đấm cửa căn phòng đã
quen thuộc, nó gõ nhẹ từng nhịp chân xuống sàn bước đến bên chiếc bàn làm việc.
- ai? Ko biết quy định hả? vào sao ko gõ cửa?- một giọng nói trầm trầm vang lên, không có vẻ gì người đó sẽ quay đầu nhìn lại. nhưng nó biết giọng nói đó là của ai.
- con nhớ ba ghê...- nhoài người qua bàn, nó vòng tay ôm chặt cổ người mà nó cũng gọi là ba ấy- ba nuôi của nó.
Xoay chiếc ghế lại, ông đứng bật dậy, bất ngờ tát nó một cái khá đau. Nhưng hình như nó không ngạc nhiên lắm vì hành động này của ông mà nó ngac nhiên nhận ra rằng nó chỉ không lâu mà ba nó hình như già thêm vài tuổi. bất giác, giọt nước mắt rơi dài trên má.
- con xin lỗi vì biến mất mà không nói với mọi người.
- con không biết mọi người lo lắng cho con ra sao hả? sao không có trách nhiệm gì hết vậy? ba đã nghĩ ba mất đi đứa con gái một lần nữa rồi.- ông nói giọng cứng rắn, nhưng nó biết ông đang rất xúc động.
- con xin lỗi. con biết con sai khi không liên lạc với mọi người. quả thật ở Việt Nam con đã trải qua một vài chuyện không vui vẻ gì nên con muốn đi đâu đó yên tĩnh một thời gian. Cũng nhờ vậy mà con đã tìm được gia đình của mình.
- con đã tìm được gia đình sao? Nhanh vậy sao?làm cách nào mà...ba...thật sự xin lỗi con. Vì Kaishi mà con phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.- ba nó khá ngạc nhiên khi nghe nó thông báo về việc này. mặt khác, ông cũng đau xót nhớ lại những lời Tamaki đã kể về chuyện xảy ra với nó khi mọi người ở VN.
- chuyện đã qua rồi mà ba. Con không sao nữa rồi. đó đâu phải là lỗi của ba hay anh Kaishi đâu. Còn chuyện tìm được gia đình, khi con đang lang thang trên bãi biển thì có một người bạn của con trước kia nhìn thấy...
- được rồi... con về Nhật là đến đây luôn hả? đã ghé qua nhà chưa? mẹ con đã khóc cạn nước mắt vì con rồi đấy. con thật là một đứa trẻ hư, không biết nghe lời.- ba nuôi mỉm cười thở hắt ra, đưa tay xoa đầu nó khi nó đang cố ôm lấy ông từ sau lưng.
- con về đây là đến gặp ba liền nè... định về nhà với ba luôn. Mà...mẹ vẫn khỏe chứ ba?
- còn hỏi nữa...từ hôm không nghe tin tức gì của con bà ấy đứng ngồi không yên, bắt ba lùng sục khắp mọi ngóc ngách, lại còn cứ hễ nhớ con là khóc không thôi...chỉ có ba là mệt thôi.- ông thở dài.
- con biết lỗi rồi mà...
Hai cha con nó lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn lao thẳng về ngôi biệt thự quen thuộc, một trong hai tổ ấm của nó.
Nhìn thấy nó từ ngoài cửa, mẹ nó đã hớt hải chạy ra. Nó lao đến bên và ôm chầm lấy người mà nó vẫn luôn gọi là mẹ trong suốt mấy năm qua. Nó thật sự yêu quý bà.
Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao khi mẹ nó khóc thì rất là mệt...chả ai dỗ được...ngoài nhân vật chính của chúng ta – nó.
Nó ngó nghiêng quanh nhà...Tamaki- anh trai đầu ( do có sự nhầm lẫn nên em đặt tên anh trai đầu của nó trùng tên với cậu Tamaki đàn em của Kaishi. mọi người thông cảm) thì đang đi công tác, nó vừa biết lúc nãy. Nhưng mà không thấy Kaishi đâu. Anh không ở Casino như nó đoán, mà hình như cũng không ở nhà thì phải. không biết đi đâu rồi. trong những ngày rời xa anh, nó thật sự rất nhớ anh nhưng không hiểu vì sao, nó chẳng thể quên ánh mắt anh khi chứng kiến cảnh nó bị xxxx như thế.
- mẹ...anh hai đâu? Sao nãy giờ con không thấy? ở chỗ ba cũng không thấy.
- nó...cũng chả ai biết nó đi đâu. ở nhà thì nó say bí tỉ...tỉnh lại là đi đến tối mịt mới về. nó đang tự dằn vặt bản thân về chuyện của con.- mẹ muôi nó nói, vẻ mặt buồn rười rượi.
- chuyện ấy qua rồi. mẹ đừng buồn nữa.- nó ôm vai an ủi bà.
- mà lâu rồi con chưa được ăn cơm mẹ nấu. mẹ làm cho con một bữa thật ngon nhé. Con nhớ quá.- nó mỉm cười nũng nịu.
- được rồi cô nương. Tôi làm liền đây. Nhõng nhẽo quá đấy.- bà cười tươi, đi vào bếp, không quên ngoái đầu lại nhìn nó nháy mắt một cái.
- được rồi. con về đây không phải chỉ đơn giẩn là thăm chúng ta thôi chứ? Còn chuyện gì nữa nào?- ba nó lên tiếng khi nó đang đăm chiêu.
- vâng. Con về đây trước hết là thăm mọi người, sau nữa con có chuyện muốn bàn riêng với ba. Chúng ta vào phòng sách nói chuyện ba nhé.
- ừ.
Ba nó đi trước, nó theo ngay phía sau, cả hai cùng đi vào phòng sách, cũng là phòng bàn công việc của ba nó.
Sau gần 2 tiếng bàn bạc mọi kế hoạch với ba về chuyện định làm, Satomi đứng dậy, rời nhà dong xe đi tìm anh hai. Đi tìm Kaishi.
bước vào một quán bar ồn ào với vẻ mặt lạnh tanh, nó không thèm đếm xỉa đến những lời trêu ghẹo tán tỉnh của lũ con trai xung quanh mà vẫn sải bước kiêu ngạo về một góc bar, nơi được mọi người trong quán luôn quan tâm - chiếc bàn Kaishi đang ngồi. không cần tốn nhiều thời gian nó đã tìm ra vị trí của anh thông qua thiết bị định vị được gắn trong điện thoại.
dười ánh đèn mờ ảo, anh nó vẫn thế - đẹp trai, lạnh lùng như nó từng
biết.và một điều không thay đổi từ khi nó mới biết anh, đó là vây xung quanh anh toàn con gái. Không hiểu nếu nó tiến lại gần và đứng trước mặt anh ngay bây giờ thì anh sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.
Nó sẽ lãnh tọn một cái tát như ba nó đã làm? Hay anh sẽ lơ nó đi, lạnh lùng với nó như anh đã từng làm? Và có thể không? Anh sẽ ôm nó trong vòng tay ấm áp
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 267[ 4126 ngày trước - Xem: ]