watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 24 - Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh (Tào Đình)
Home >
Tìm kiếm

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh (Tào Đình)

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
21/04/25 - 23:15

mới đêm qua thôi còn lả lơi đến Blue 18 tìm trai bao tiêu khiển! Cho đến tận bày giờ, khi cô ấy vui tươi chạy dưới ánh nang mặt trời, hình ảnh của một thiếu nữ mười chín tuổi trong con người cô ấy mới thực sự bao trùm lấy cơ thể đang vui vẻ nhảy nhót kia, mới đúng vũng lại trên sự sống đang hồi sinh của cô ấy.

Tôi đang cầm giúp cô ấy gói kẹo bạc hà và một chai nước suối. Mạt Mại cảm thấy khát sẽ chạy lại chỗ tôi, đón lấy chai nước mát trong tay tôi, ngừa cò uống ừng ực, rồi lại chìa tay về phía tôi đòi một viên kẹo, sau đó cô ấy nhoẻn miệng cười với tôi rồi không kịp đợi tôi nói gì đã chạy biến đi, lẫn vào trong ánh nắng mặt trời.

Một ngày mùa xuân dịu dàng, một buổi chiều oi nồng, ánh nấng mặt trời chói chang, nhũng viên kẹo bạc hà sáng lấp lánh. Nhũng cánh diều mỏng manh, nhiều màu sắc bav lượn đầy hào phóng, em ngước mắt thả dây, lòi, kéo, mối bận tàm của anh cũng dài như đoạn dây diều Ương tay em...

Chúng tôi hoa họp giống như một cặp tình nhân thanh mai trúc mã, cùng vô tư lớn lèn bên nhau. Chỉ cần cò ấy liếc nhìn, tôi hiểu ngay cô ấy muốn gì. Cô ấy không nói chuyện nhiều với tôi, chỉ tập trung vào trò chơi thả diều nhưng tôi lại không hề cám thấy buồn chán. Trước đây, tôi không biết rằng, một trò chơi mà tôi đã chán ngấy từ hồi nhô qua tay Mạt Mạt lại biến thành một thứ đồ chơi sinh động và đầy húng khởi như vậy. Cô ấy cười, tôi cũng không thể ngăn được khoe môi mình nhếch lèn theo. Trong lúc ngồi nhìn Mạt Mạt chơi thả diều, Uyển Nghi gọi điện cho tôi hai lần. Tôi ấp a ấp úng nói rằng đang đi chơi cùng một người

bạn. Tôi vốn không khéo léo trong việc nói dối, sở Uyên Nghi phát hiện ra nên vội vàng tắt máy.

Nghĩ tới Uyển Nghi, tỏi lại cảm thấy đôi chút rầu rĩ.

Dùng lúc đó, cánh diều của Mạt Mạt đã bay lên cao. Con diều hình đầu hổ dược làm bàng giấy của chúng tôi, cuối cúng cùng đã tìm được một chỗ đứng tít tận trên không trung bao la. Mạt Mạt đắc ý cầm sợi dây diều chạy lại bên tôi, chờ đợi ở tôi một lời khen ngợi.

Tôi nói với cô ấy như đang nựng một đứa trẻ: "Giỏi quá, mau cởi áo khoác ngoài ra, không lại bị cảm đấy".

Mạt Mạt ngoan ngoãn cỡi bỏ lóp áo khoác ngoài, cò ấy mặc chiếc áo thun màu trang ngà ở bôn trong, tay áo xắn cao, lộ hai cánh tay trắng nõn nà. Sau đó, cò ấv lại cời đòi giày cao gót màu đỏ ra, đưa dây diều cho tôi cầm, đề chân trần nằm ngay xuống thảm cỏ, bên cạnh tôi, luôn miệng kêu mệt quá. Mạt Mạt chống đôi chân dài, săn chắc của mình lên, bầu ngực phập phồng nhô lèn rồi hạ xuống theo từng nhịp thở, đôi môi hồng khe khẽ cong lên, hàng mi khép hờ chốc chốc lại rung rinh...Nhìn Mạt Mạt lúc đó thật trẻ trung, tươi vui. Cô ấy nằm ngay cạnh tôi, trông giả bộ thướt tha dịu dàng nhung lại khiến người ta không thế xoa đi ham muốn dục vọng, đó chính là một sự báng bổ.

Mạt Mạt nhắm mắt lại hỏi tôi, anh có vui không?

Tôi nói tôi rất vui, tôi hỏi lại cô ấy, thế còn em?

Mạt Mạt quay sang nhìn tỏi, hai mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng mặt trời, chân thành bày tỏ sự biết ơn: "Cảm ơn anh, dã lâu rồi, em chưa được vui như thế này".

Tôi nói, "Ngốc ạ, cám ơn gì cơ chứ".

Sau đó, Mạt Mạt nhắm mắt lại, xa xăm hồi tường lại: "Còn nhớ, lúc em còn nhỏ, khi mẹ vẫn còn sống, mẹ thường dưa em đi chơi thả diều, hồi đó, em cũng có một con diều hình đầu hổ. Con diều đó là do mẹ em tự làm, nó còn dẹp hon những chiếc diều bày bán bày giờ. Trôn bãi cát cạnh bờ sông, em cũng chạy qua chạy lại như thế này, con diều thường quay vòng vòng, không bay lên cao được nhưng em lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trẻ con thường vô lo vô nghĩ, không biết vì sao cứ chạy qua chạy lại như vậy cũng đã thấy vui rồi". Cô ấy quay sang nhìn tôi một cái rồi tiếp lục nham mắt lại, "Anh rất giống với mẹ em, ha ha, mẹ em cũng như vậy, mẹ rất nho nhã yếu ớt, không bao giờ chạy theo em, mẹ thường ngồi một chồ nhìn em chạy qua chạy lại, ánh nhìn không bao giờ rời khỏi người em. Mỗi lần quay lạinhìn mẹ, em đều thay mẹ đang nhìn em gật gật đẩu, động viên, dùng khẩu hình nói với em rằng "Con gái mẹ giỏi quá". Trên tay mẹ luôn là những đồ ăn ngon. Em chạy mệt rồi, liền chạy về bèn mẹ...mẹ giúp em lau mồ hôi, dưa nước cho em...giống như anh...Cám ơn anh...Dù rằng mẹ em chưa bao giờ cùng chơi với em, nhưng em cũng dã rất vui và cảm thấy thật an long.. Bời em biết rằng, mẹ lúc nào cũng ở bôn cạnh em, chỉ cần ngoảnh dầu nhìn lại, là em có thế thấy hình ảnh của mẹ...dang chờ đợi em, đang nhìn theo em...em cười, mẹ cũng cười theo...em giống như một cánh diều đang bay lượn trong gió, còn trong tay mẹ là sợi dây gắn kết giữa mẹ và em, dù em có chạy bao xa đi nữa, mẹ chỉ cần thu sợi dây lại, em đã có thê quay về bên mẹ...em đã rất lo sợ nếu sợi dây đó đứt...đến hôm nay thì sợi dây đó đã đứt thật rồi...mẹ không còn nữa, sợi dày cũng chẳng thấy đâu, còn em, em không biết đã bị gió thổi cho phiêu bạt tận nơi nào rồi...không còn có thể quay trờ về bèn mẹ được nữa... . Lúc ấy, một giọt nước mắt trong vắt từ đuôi mắt Mạt Mạt chảy xuống, lăn vào trong tai. Tôi xót xa đưa tay lau giúp cô ấy.

Tôi hỏi cô ấy, "Em chạy qua chạy lại lâu như vậy có mệt không?".

"Mệt, càng mệt càng tìm lại được cảm giác từ thời thơ ấu! Em vẫn muốn được trài nghiệm lại một lần nữa! Em vẫn luôn hy vọng rằng, kí ức của mình chỉ có quãng thòi gian khi còn bé đó, có trời xanh mây trắng, còn có cánh diều của em, em cố gắng chạy di chạy lại, ánh diều sẽ có thế bay cao hơn, cao hơn...Nhưng tại sao,bây giờ em lại thay đổi, trở thành một con người như thế này...", Mạt Mạt khe khẽ thì thầm, dường như dang hỏi tôi, lại như đang tự hôi bản thân mình.

"Em không thay đổi mà, em vẫn là một cô bé ngoan, nếu không, sao anh có thể yêu quý em cơ chứ?", tôi an ủi cô ấy một cách chân thành. Mạt Mạt mím môi lại, không trà lời, dường như cười mà không phái cười.

"Thế hồi nhỏ, khi em thả diều bay cao rồi, chạy mệt rồi sẽ làm thể nào nữa?", tôi hỏi.

"Sà vào lòng mẹ, ngủ một giấc ngon lành! Ha ha ha..." Mạt Mạt nói xong, phá lên cười vui vẻ, còn tôi, tôi cũng bị lây nhiễm sự ngây thơ trong sáng dó, từ khuôn mặt đến suy nghĩ của tôi lúc đó, tất cả đều được bao phủ một vẻ đon thuần. Tôi ỏm cỏ ấy vào lòng và nói, em hãy ngủ một chút đi.

Sau đó, quá thực cô ấy dã ngủ thiếp di, gối đẩu lèn đùi tòi, một lát sau

tôi đã nghe thấy tiếng thờ đều đặn của cô ấy. Tôi sợ ánh nấng mặt trời chiếu vào làm nhức mắt cô ấy bèn lấy tay che ánh

sáng. Tôi cũng sợ cô ấy bị nhiễm lạnh nén đã lấy chiếc áo khoác cô ấy vừa cởi ra, đắp lèn người cô ấy.

Ngay từ nho, tòi đã quen sống trong cánh có người phục vụ cơm ăn áo mặc. Trong tàm trí tôi, chỉ có người phục vụ tôi chứ tôi chưa bao giờ biết đến việc phải quan tâm tới người khác. Vậy mà lúc này đây, tôi đang cam tâm tình nguyện chăm sóc cho cô gái đang gối đầu lên đùi tôi ngủ một cách ngon lành. Tôi thấy mình như một thiếu niên mới lớn, lần đầu sa vào lưới tình, suy tính thiệt hơn, cẩn thận tỉ mỉ nhưng không kém phần ân cần, dịu dàng. Nếu không phái đã quen biết nhau từ kiếp trước, nếu không phải chút ân lình đã an táng cho nhau dưới tấtc đất vàng từ kiếp trước, sao tòi lại có thè có cách đối xử đặt biệt với cô gái này như vậy?

Mặt trời ẩn sau những đám mây rồi lại xuất hiện, khoe khuôn mặt cười rạng rỡ; gió lúc thổi lúc ngừng. Tỏi ngồi yên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm ánh hương tới giấc mơ đẹp của cỏ gái dang gối đầu trôn đùi mình kia. Nghĩ tới thân thô của Mạt Mạt, nghĩ tới những chỗ đau, bất hạnh không phải ai cũng biết mà cô ấy đã trài qua, chỉ cần một biểu hiện nho của cò ấy như khẽ nhãn mặt hay chau mày cũng đủ khiếb tôi thương cảm vô cùng. Nhìn điệu bộ ngủsay sưa một cách yên lành của cô ấy, thuần khiết như thể không chút tranh giành gì với thế sự, tôi có muốn thôi cũng không được.

Chắc hẳn cô ấy dã mệt lắm rồi, một mình cô ấy đã phải vật lộn bao nhiêu năm ròng trong cõi trần tục, một lần đi thà diều, tìm lại chút kí ức từ khi còn ở bên cạnh mẹ mới có dược một khoảnh khắc ổn định và an lành như vậy.

Tôi vốn dĩ vẫn cho rằng, mình không phải là một người đàn ông phong tình, nhưng sau khi gặp Mạt Mạt, tôi bỗng trờ nên nặng tình như vậy. Thực ra, trên thế giới này không có người đàn ông khô khan, chẳng qua họ chưa gặp được một nửa của mình mà thôi. Đợi đến khi gặp được rồi, dù có là người đà ông cứng rắn, máu lạnh đến đàu, họ cũng đều tự nguyện rơi vào đầm lầy "anh em thắm thiết" mà thôi.

Mạt Mại giống như một cày dày leo mòng manh, yêu kiều, nõn nà nhất trong mùa xuân này, cô ấy đã chọn một mảnh đất màu mỡ và mềm yếu nhất trong trái tim tôi, cứ miên man, vấn vít vươn dài.

Con diều giấy hình đầu hổ mà Mạt Mạt phải mất rất nhiều còng sức mới khiến nó bay lên cao dược giờ dã lắc la lắc lư roi xuống mặt đất phía xa kia, nơi tận cùng của ánh nhìn...Nghĩ đến việc Mạt Mạt tự so sánh mình là một cánh diều, tôi cám thấy vô cùng đáng yêu, bất giác mỉm cười một mình.

Giờ đây, Mạt Mạt vẫn là một cánh diều đang bay lượn mông lung trong gió, chi có điều, tôi cần mãi mãi nắm chặt sợi dây gắn kết với cô ấy trong tay.



Chương 26: Ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn

Côbé ngốc nghếch này chắc chấn đã rất mệt, nằm xuống ngủ là ngủ luôn ba tiếng đồng hồ. Khi cô ấy tỉnh dậy, trời dã chập choạng tối, còn khi đầu cỏ ấy vừa rời khỏi hai chân tôi, nửa người dưới của tôi dường như đã mát hết cảm giác vì tê mỏi.

Mạt Mạt áy náy nhìn tôi, lò lưỡi nói rằng cô ấy không cố ý làm vậy.

Nhìn cô gái đang liên tục làm bộ mặt chọc ghẹo minh, tòi lại nhớ lúc cô ấy tỏ ra lạnh lùng, kiệu ngạo. Khi cô ấy quyết định thôi không vẫy vùng trong chốn hồng trần ấy nữa, cô ấy có thể trở nên linh hoạt, nhí nhảnh vô cùng; nhí nhành đen nồi, tôi cảm thấy vô cùng yêu thích, cố ấy cũng có thê nghịch ngợm, nũng nịu, châm chọc, thè hiện rõ ban lính lương thiện nhưng vẫn ngày thơ như những cô gái binh thường khác.

Dây mới chính là con người đích thực của Ngái Mạt. Tôi xúc dộng khi tự mình cảm nhận và phái hiện ra con người thật của cô ấyđằng sau lóp vỏ bọc dày đặc của son phấn. Mạt Mạt giống như một báu vật dược tàng giữ, chỉ cần bạn quyết tâm tìm kiếm, cô ấy sẽ mang đến cho bạn những bất ngờ thú vị.

Sau đó, Mạt Mạt ngồi cạnh tôi thèm một lát nữa, vẻ mặt như dang hố thẹn. Đôi mất biết nói của cô ấy chốc chốc lại liếc trộm sang tôi. Nhìn sâu vài đôi đồng từ đang thiết tha bịn rịn của cô ấy, tôi bỗng muốn hôn cò ấy ngay tại đây.

Đúng lúc tôi đang từ từ nghiêng người, định nuốt trọn đôi môi hồng xinh của cô ấy, thì một giọng nói lanh lảnh vang lèn trên d8ầu tôi: "Anh ơi, mua một bòng hoa nhé!". Tôi giật mình, vội buông Mạt Mạt ra, hoa ra là một cô bé bán hoa. Cô bé khoảng trên dưới mười tuổi, đang nặng nề xách một giỏ hoa, nước da ngâm đen, tết hai bím tóc đuôi sam, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, "Anh ơi, anh xem, chị ấy xinh quá, anh mua hoa tặng cho chị gái xinh đẹp đi!".

Dang lúc nồng thắm thì bị ngắt ngang, trước gỡ tôi chưa gặp phai tình


huống khó xử như thế nào bao giờ. Trước đây, mỗi lần gặp nhũng người bán hàng rong, tôi đều từ chối lòa mời của họ. Không nhũng thế, Mạt Mạt ngồi cạnh tôi đây còn mờ cửa hàng hoa, vậy là tôi xua tay tỏ vé từ chối như một phản xạ có điều kiện.

Liếc sang nhìn Mạt Mạt, tôi thấy cô ấy đang chăm chú nhìn cô bé bán hoa, thần sắc rất khác thường, lộ rõ vẻ thương cảm với nhũng người cùng cảnh ngộ. Sau đó, cô ấy lập tức chuyển ánh nhìn sang tòi, nũng nịu giơ ba ngón tay của bàn tay phải lên và nói: "Được không anh? Em chọn hoa hồng, ba bông!".

Lúc bấy giờ, tôi mới chợt nhớ ra, trước đây Mạt Mạt cũng từng đi bán hoa dạo, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được nỗi vất vả của những cô bé bán hoa.

Cặp đồng tử long lanh của Mạt Mạt đang toát lên nhũng tia hy vọng, dịu dàng, ấm ấp, vừa hay nó kích động vào đúng cảm giác muốn được chinh phục của đàn ông. Không nhũng thế, càu nói ngọt nào "được không anh", lại càng khiến tôi bay bông, mơ màng, không còn biết mình đang ờ nơi nào nữa. Có một người vợ dịu dàng như vậy, tôi còn mong đợi gì hơn? Dùng nói là ba bông, ngay cả ba trăm bông tôi cũng tuyệt đối không thổ thốt ra từ "không" được.

Thế là tôi vui vẻ rút ví mua ba bông hoa.

Cô bé bán hoa dường như vẫn còn rất ngượng ngùng, cầm lấy tiền rồi chạy biến mất, quèn cà nói cảm ơn. Mạt Mạt ngồi ngây ra nhìn theo bóng dáng của cô bé ban nãy.

Tôi hỏi cô ấy, có phải là đang nhớ tới thời kì phải đi bán hoa dạo trước đây không?

Ban đầu, Mạt Mạt không nói gì, một lúc đâu sau mới từ từ gật đầu. Cô ấy ngước mắt lên nhìn bầu trời, bầu trời buổi chiều vẫn còn xanh thăm thẳm, vậy mà bây giờ đã tối đen như mực, cô đặc lại thành một khối, lác đác vài ngôi sao nhỏ, cũng chẳng có ánh sáng của mặt trăng. Những người bộ hành xung quanh đang dần dần lùi xa, phía tối tăm xa xa kia, thấp thoáng bóng dáng của cô bé bán hoa ban nãy dang năn ni một đôi tình nhàn qua dường mua hoa...

"Sau này, nếu gặp bất kì cô bé bán hoa nào, anh cũng đều phai mua ba bông, có được không?" Mạt Mạt bỗng nhiên quay sang nhìn tôi.

Tôi gãi gãi đầu, thật thà nói: "Nếu không có em bên cạnh, cũng phai mua sao? Nói thực là trước dày, anh cảm thấy rất phiền mỗi lần bị người ta năn nỉ, giữ lại...". Nói xong câu đó, tôi lại cảmthấy ân hận vô cùng. Nói những cô bé bán hoa là người đi làm phiền người khác, thế khác nào chạm phai điều dại ky của Mạt Mạt hay sao!

Tôi thầm nghĩ, thế nào Mạt Mạt cũng sẽ nối giận cho xem.

Ai ngờ, Mạt Mạt không hề nôi giận, cô ấy còn bật cười khanh khách: "Đúng là phiền thật, đó là một đám người ngây thơ đáng ghét!". Cô ấy nhìn về phía cô bé bán hoa phía xa xa. Tôi biết, nếu lần theo ánh nhìn của cô ấy, tòi có thể tìm về Mạt Mạt của năm mười bốn tuổi - tay xách giỏ đụng hoa, trong giỏ là hy vọng của ngày mai, bán được thêm một bông, sẽ có thêm một miếng ăn...ĩ Toa hồng mềm mại tươi tán, nhung nói hỏng là có thể hỏng được ngay, nếu không bán nhanh, e rằng không kịp nhìn thấy lý tưởng xa vời nữa...Còn người thanh niên mặc áo phông chất cotton ấy nữa, đã ở bèn Mạt Mạt suốt những tháng ngày của tuổi thanh xuân, tôi có cần phải loại bỏ đi không?

Tôi khẽ ho một tiếng, chi vào ba bông hoa hồng trẽn tay Mạt Mạt, chuyên câu chuyện sang hướng khác: "Sao lại phái mua ba bông? Ba...có nghĩa là thay lòng đôi dạ...".

"Ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn". Mạt Mạt nhìn vào mắt tòi, mỉm cười, có một chút ngượng ngùng, như vữa gặp gió xuân.

Mạt Mạt nói, ba bông có nghĩa là tôi yêu bạn, tôi còn không kịp nghĩ ngơi xem ý nghĩa của câu nói đó là ai yêu ai đã dần dần đắm đuối trong nụ cười hút hồn của cô ấy.

Tôi không còn nhớ đến sự vấn vương với Uyển Nghi, không còn nhớ tới nhũng ân tinh của bố mẹ, cũng chăng còn nhớ tới kè tình địch thích mặc chiếc áo phông chất cotton màu nhạt đã ở bên cạnh Mạt Mạt thời thiếu nữ nữa...Trong mất tôi, trong lòng tôi lúc đó, chỉ có nụ cười của cô ấy, nụ cười mang mùa xuân đến, trăm hoa đua nở.

Ba từ tỏi yêu bạn vẫn văng văng bèn tai, mãi vẫn không mất

đi.

Buổi chiều, Mạt Mạt chạy nhiều quá, ra nhiều mồ hôi rồi lại ngu thiếp di ngay, chắc là dã b
<<1 ... 2223242526 ... 34>>

Tag:

Kiếp,Trước,Em,Đã,Chôn,Cất,Cho,Anh,0

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4271 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4271 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4271 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 19