Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh (Tào Đình)
![]() | ![]() ![]() |
thay đổi của tôi, cô ấy thản nhiên mặc quần áo vào, khi tôi kịp phản ứng lại thì cô ấy đã ăn mặc chỉnh tề rồi, quay sang nói với tôi: “anh cứ nằm yên đó, em ra ngoài mua chút thức ăn. Anh thích ăn gì?” “Thịt bò kho…” Tôi ngây người ra nhìn cô ấy và nói. Mạt Mạt mỉm cười nhing tôi, có một chút âu yếm, nhưng cũng có một chút châm chọc: “Thật chẳng có chút đòi hỏi gì cả!” Nói rồi cô ấy liền mở cửa bước ra ngoài Tiếng đóng cửa sập lại không to cũng không nhỏ nhưng cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy mọi chuyện vừa qua thật xa rời thực tế. không hiểu sao tối hôm qua tôi lại gọi điện cho Mạt Mạt, tưởng tôi còn đang giằng xé mỗi lần nghe thấy giọng cô ấy, vậy mà hôm nay, tôi lại nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho của Mạt Mạt, lại ngoan ngoãn chờ cô ấy hỏi xem muốn ăn món gì… trông cô ấy như một cô dâu mới ngoan hiền vậy. Đây không phải là giấc mơ, vậy đây là cái gì! Tôi đưa mắt quan sát xung quanh, một căn phòng khoảng 15 mết vuông, gọn gàng, sáng sủa. Ánh nawsngs xuyên qua tấm rèm cửa màu xanh, chiếu vào trong phòng tạo nên những đốm sáng màu xanh nhạt như những con sóng nhỏ. Trong phòng đầy ắp hương vị mê hoặc của Mạt Mạt cùng mùi hương của hoa nguyệt quế. Phía góc cuối của căn phòng chắc là nhà tắm và nhà vệ sinh. Ban nãy, tôi đã nhìn thấy Mạt Mạt rửa mặt chải đầu ở trong đó. Nếu nhìn qua căn phòng nhỏ xinh, không vương 1 hạt bụi như thế này, chủ nhân của nó chắc chắn cũng trong sáng sạch sẽ như vậy. nhưng, tôi là người đàn ông thứ bao nhiêu bước chân vào đây… Nghĩ đến đó, đầu óc
tôi lại điên lên. Tôi không có cách nào nắm giữ người con gái này. Cô ấy như một con bướm xinh đẹp, khiêu khích mời gọi, nhưng khi bạn đang nín thở chuẩn bị bát nó, nó lại tinh nghịch vỗ cánh bay đi.
Chỉ một lát sau mạt mạt đã về đến nhà, mở cửa bước vào, trên tay là hai túi xách nhỏ. Tôi tự cảm thấy xấu hổ - tôi vẫn đang trần truồng nằm trên giường! thấy tôi vẫn chưa chịu ra khỏi giường, Mạt Mạt nhăn mũi lại mắng tôi là đồ lười nhác. Ánh sáng làm nền từ phía sau lưng cô ấy, mỗi khi cười, đôi má lúm đồng tiền lại thoắt ẩn thoắt hhieenj khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu mến.
Mạt Mạt quẳng cho tôi 1 bộ quần áo của nam giới: “Mặc vào đi”
Tôi nhăn mặt lại nghĩ thầm sao cô ấy lại có quần áo của đàn ông trong nhà! Tâm trạng ngổn ngang, tôi nói: “Anh không mặc cái này! Quần áo của anh đâu?”
Ban nãy, tâm trạng tôi còn đang phơi phới dưới ánh mặt trời, giờ đây bị bộ quần áo cô ấy quẳng cho khiến tâm trạng ấy rớt xuống tận nơi thâm sơn cùng cốc, không một chút ánh sáng. Ở bên Mạt Mạt, tôi luôn thấy những bí mật không bao giờ biết hết được, nhưng người bình thường lại không quen sống trong sự hưng phấn kích thích liên tục như vậy.
“Cho vào máy giặt rồi, tối qua anh nôn ra khắp người! Bẩn lắm!” bàn tay nhỏ xinh của cô ấy ve vẩy trước mũi, điệu bộ tinh nghịch đó khiến người ta không thể tưởng tượng rằng cô ấy lại là một con yêu tinh chuyên đi quyến rủ đàn ông.
“Anh không mặc quần áo của người đàn ông khác!” Tôi tức giận hét lên, trong bụng tự thêm vào 1 câu – Người đàn ông đã từng quan hệ với em.
“Em mới mua đấy” Mạt Mạt cười thoải mái, sán lại gần, vuốt ve khuôn mặt tôi, vỗ 1 cái bên má trái, vỗ 1 cái bên má phải giống như đang dỗ dành trẻ con vậy: “Ngoan nào, đừng có làm bộ nữa, mặc thử xem có vừa không”
Lúc này tôi mới nhìn thấy trên bộ quần áo đó vẫn còn nguyên mác, còn nguyên bảng giá. Mà cái giá hai nghìn ba ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi, quần bò mà cũng có giá hơn 1 nghìn nhân dân tệ ư.
Tôi ngạc nhiên nhìn Mạt Mạt. Một cô gái không họ hàng thân thích như cô ấy, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Thấy tôi vẫn ngồi yên không động đậy và nhìn cô ấy, Mạt Mạt biết ttoi đang nghĩ gì, cô ấy bất dắc dĩ mà nói rằng không phải là tiền đi ăn trộm.
“Em hãy nói thật cho anh biết, có phải em được người đàn ông giàu có nào bao không?” Tôi nói ra điều nghi hoặc đã lâu ở trong lòng, tin đồn này tôi đã nghe ở Blue 18 từ rất lâu rồi.
Mạt Mạt nhìn tôi, thần sắc như vừa bị tổn thương, nói: “Em nói là không phải, anh có tin không?”
“Em nói thì anh tin” Tôi đau xót nhìn bộ dạng đáng thương, tội nghiệp của cô ấy, “Nhưng em có thể nói cho anh biết, em lấy tiền ở đâu không?”
Mạt Mạt trở nên trầm lặng, hai con người nhìn xuống đất, hai hàng lông mi cong dài cố che dấu vẻ đau thương. Đây là lần thứ 2, tôi nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy. Lần đầu tiên là khi cô ấy uống quá say ngồi khóc trươc của Blue 18, lần đó cô ấy đã uống quá nhiều, ôm lấy tôi nhưng miệng lại liên tục gọi tên 1 ng mà nói: “Em ở đây, anh đang ở đâu”
“Anh thật sự muốn biết điều đó sao?” Cô ấy hỏi
Tôi quả quyết gật đầu, dù cô ấy là người thấp hèn đê tiện như thế nào, có một quá khứ không trong sạch ra sao, tôi đều muốn biết rõ điều đó, bởi vì tôi muốn được hiểu về cô ấy một cách tường tận, sau đó sẽ đưa cô ấy trở về với cuộc sống tươi đẹp mà tôi đang sống kia.
“Mạt Mạt, em có muốn đi cùng anh không? Anh yêu em, anh hy vọng mỗi lần anh muốn được gặp em là anh sẽ được gặp em! Anh hy vọng dù em ở đâu, em cũng ở bên cạnh anh!”
“Em chỉ là một đứa con gái đã nhơ nhớp bùn lầy”
Tôi nắm chặt bàn tay cô ấy, không nói câu gì. Tôi không biết, đi bên cô ấy là thiên đường hay địa ngục, nhưng tôi vẫn chỉ muốn được ở bên cô ấy. Mạt Mạt đã bị những lời tâm tình của tôi thuyết phục hoàn toàn, cứ ngồi ngây ra. Mãi lâu sau, cô ấy mới khe khẽ hỏi, vậy Uyển Nghi phải làm thế nào.
Uyển Nghi… cái tên Uyển Nghi lúc bấy giờ xa tận chân trời. Nghĩ tới cô ấy, tôi vẫn thấy áy náy không yên. Tôi vẫn thầm cảm kích cô ấy, cảm ơn cô ấy đã cho tôi 1 khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tôi khắc cốt ghi tâm trước khi tôi gặp Mạt Mạt.
Nếu như Uyển Nghi đồng ý, điều duy nhất tôi có thể làm được, đó là đợi khi tôi về già, khi tôi nhắm mắt xuôi tay, để tên của cô ấy khẽ lướt qua trái tim tôi một lượt. Chỉ có vậy thôi.
CHƯƠNG 21 : **
Nếu em là đám mây trắng bồng bềnh nơi chân trời kia *
"Mẹ em chính là người mà thiên hạ thương hay gọi là vợ bé đó",
Mạt Mạt ngồi xuống cạnh tôi và nói. Khi nhắc tới mẹ, khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ u ám mà hạnh phúc. " Mẹ em rất đẹp, rất dịu dàng, đối với ai cũng rất tốt. Mẹ yêu âm nhạc, thích hội họa, mê trà đạo, biết chơi đàn, biết hát. Mẹ hát rất hay, rất hay", nói đến đây, cô ấy dừng lại, khẽ mỉm cười, dùng giọng nói trong trẻo, thánh thót của 1 cô bé để mô phỏng lại giọng hát của mẹ. Tôi không hề cảm thấy 1 chút dung tục trong cách dùng từ của cô ấy, ngược lại, chỉ bằng vài câu miêu tả, trong đầu tôi đã xuất hiện hình ảnh 1 người phụ nữ trung tuổi, có khuôn mặt giống Mạt Mạt, dáng điệu ung dung trang nhã, đằm thắm dịu dàng, hiền từ bác ái và tài hoa đa tình. Nếu kiếp sau có quyền lựa chon. Em muốn làm một đám mây xinh. Bởi nghe nói đám mây không có tính yêu. Chỉ vô tinh được sinh ra trong buổi sớm mai. Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi. Nếu em là đám mấy trắng bồng bền nơi chân trời kia. Anh có dem tình yêu của mình. Ban cho em dù chỉ là 1 chút. Để trước Phật, em thành kính nguyện cầu, phù hộ cho anh suốt năm trăm năm Rồi sau đó, em sẽ lặng lẽ rời xa... Mạt Mạt nhớ đến mẹ, khe khẽ cất giọng hát. Giọng cô trong trẻo mà mềm mại, mô phỏng lại tình ý bịn rịn của mẹ ngày xưa, khuôn mặt cô giờ đây ngập tràn niềm hạnh phúc. Bỗng nhiên Mạt Mạt dừng lại, quay về phía tôi lè lưỡi nói :"Xin lỗi nhé, em rất hay bị lạc đề mỗi khi kể chuyện. Bài hát vừa rồi là do mẹ em tự sáng tác, em luôn ghi nhớ trong lòng, đôi lúc, không tự chủ lại cất giọng hát vang, haha". Đây chỉ là 1 câu chuyện sao? Tôi nhìn vào khuôn mặt trong sáng của Mạt Mạt, không nói gì, chẳng lẽ em đang kể chuyện thôi sao? Trong câu chuyện của em, từng giọt, từng giọt nhỏ ra ngoài đó là máu trong tim của ai vậy? "Không giống như những cô vợ bé chỉ biết nhận tiền rồi lên giường, mẹ em và người đàn ông đó thực sự có tình cảm với nhau. Hoặc cũng có thể nói, chỉ có mẹ em 1 lòng 1 dạ vì người đàn ông đó. Ông ấy có rất nhiều tiền và có cả quyền thế. Ban đầu, ông ấy rất tốt với mẹ em, không tiếc mẹ em bất cứ thứ gì. Sau đó, do được thăng quan tiến chức, sợ mối quan hệ với mẹ em sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của mình, ông ấy đã dần dần xa lánh mẹ. Cũng chính lúc đó, mẹ phát hiện đã mang thai em. Người đàn ông đó đưa mẹ em 1 bọc tiền, bảo mẹ đi phá thai. Mẹ nhận lời, cầm lấy bọc tiền nhưng không nỡ phá bỏ em, quyết tâm giữ em lại bên cạnh mẹ.
Vừa về đến nhà, mẹ liền đóng sầm cửa lại, bắt em quỳ xuống nền nhà. Hồi nhỏ em cũng là 1 đứa bướng bỉnh, nhất định không chịu quỳ xuống, mẹ liền giơ tay tát em 1 cái. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mẹ đánh em. Em vừa đau vừa tức, trong lòng rất ấm ức, em òa lên khóc nức nở, vừa khóc vừa hét lên, "Tiền quan trọng như thế này hay sao, tiền quan trọng như thế này hay sao, sau này con sẽ kiếm tiền trả lại mẹ là được chứ gì"..." Mạt Mạt đưa tay lau mất giọt lệ nơi khóe mắt, gượng cười, "Lúc đó, em cứ nghĩ rằng, vì mẹ tiếc số tiền kiếm được trong ngày hôm đó mà tức giận rồi đánh em, ai ngờ, mẹ cũng bật khóc, lúc giơ tay đánh em, mẹ cũng suy sụp hoàn toàn. Mẹ yêu em như vậy, một cái tát lên mặt em còn khiến mẹ đau hơn hàng trăm lần nếu đánh lên người mẹ! Mẹ liền ôm lấy em, xin lỗi em bằng giọng nói của 1 người dường như đã hết hơi cạn sức. Nhưng em vẫn đinh ninh rằng mẹ yêu tiền hơn. Hồi đó, em mới 10 tuổi, vừa mới có nhận thức sơ đẳng nhất về tiền, cảm thấy mẹ làm như vậy đã gây tổn thương rất lớn cho em. Ai ngờ, khi ôm lấy em, mẹ lại nói, "Mạt Mạt, mẹ sai rồi, mẹ không nên đánh con, không phải mẹ tiếc số tiền đó, mà là mẹ lo cho con! Con là 1 cô bé đáng yêu, trong sáng, con không thể theo mẹ đi bán hoa được! Đó không phải là 1 công việc vẻ vang gì! Mẹ không thể để con đi theo con đường của mẹ được". Đi theo con đường của mẹ? Lúc đó, em mơ hồ không hiểu gì cả, bây giờ, mỗi lần nghĩ lại, em mới hiểu được ý mẹ muốn nói, thế nào gọi là đi theo con đường của mẹ. Mẹ lúc nào cũng mong muốn em được lớn lên 1 cách hồn nhiên, trong sáng, rồi sau đó em sẽ được sống 1 cuộc sống dàng hoàng, trong sạch. Nhưng...", Mạt Mạt chớp mắt nhìn xuống, "em đã phụ cả tâm nguyện của mẹ. Em làm sao có thể đối diện được với linh hồn của mẹ nơi chín suối cơ chứ". Trái tim tôi nhói đau khi nghe cô ấy nói đến từ "nhưng". Song tôi không ngắt lời mà chỉ lặng lẽ nghe cô ấy kể tiếp. "Cho dù nghèo khổ bần hàn nhưng những tháng ngày sống trong tình yêu thương của mẹ là những tháng ngày hành phúc nhất của em. Hồi đó em còn ít tuổi, được mẹ chở che, bao bọc kỹ lưỡng
nên có rất nhiều điều em không hiểu. Càng không hiểu sự đời lại càng cảm thấy vô tư, không phải lo lắng suy nghĩ nhiều. Thế là, nhiệm vụ thường ngày của em chỉ là sống và trưởng thành một cách vui vẻ, được ăn những món ăn ngon do mẹ nấu, được nghe giọng hát ngọt ngào, êm ái của mẹ, được cùng mẹ chuyện trò về âm nhạc, về trà đạo... Chò dù ký ức thời niên thiếu có đôi chút tì vết, nhưng mỗi khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy ấm áp, êm dịu như những tia nắng đầu xuân. Chỉ có điều, sau đó, năm em 14 tuổi, đã xảy ra 1 sự cố ngoài ý muốn, sau lần đó, em đã mất đi người thân yêu duy nhất của mình. Mẹ ra đi, cả thế giới như cũng bỏ rơi em vậy. Thế là, 1 cuộc đời lạ lẫm, tăm tối, đau khổ bắt đầu đến với em." Mẹ của Mạt Mạt ra đi khi cô ấy mới tròn 14 tuổi, ở độ tuổi đó, những cô bé khác còn đang nũng nịu dưa dẫm vào sự che chở của bố mẹ, vậy mẹ Mạt Mạt của tôi đã trở thành 1 cô bé mồ côi. Thật không thể tin được, vậy quãng đời sau đó, cô ấy phải làm thế nào để sống được dây? Tôi hỏi: "Vậy em đã phải tự lo liệu cuộc sống như thế nào?". "Bán hoa", Mạt Mạt nói. Đơn giản, nhẹ nhàng, quãng đời mưu sinh ấy chỉ được miêu tả bằng 2 từ. Ai biết rằng 2 từ đơn giản ấy đã gói trọn không biết bao nhiêu nỗi nhọc nhằn, vất vả, đắng cay, tủi nhục, còn có cả sự bi thảm khi không nơi nương tựa, muốn khóc cũng không biết chia sẻ với ai của cô ấy nữa. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh 1 cô bé chừng 14, 15 tuổi, nước da trắng ngần cùng 1 khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như thiên thần, miệt mài sải từng bước chân mệt mỏi trên đường, ẩn hiện sau lớp vải áo là cơ thể mới dậy thì ở độ tuổi tươi đẹp, nõn nà như 1 búp sen mới nhú. Cô bé len lỏi trong đám người qua lại trên đường, khuôn mặt đáng thương khẽ ngước lên, ấp a ấp úng cất giọng hỏi các đôi tình nhân: "Anh mua hoa không? Anh mua 1 bông nhé!".** ** **
**CHƯƠNG 22: Áo phông chất cotton**
Năm em mười bốn tuồi, mới học lớp bảy, một hôm, đang trong giờ tự học buổi chiều. ** ** Có một người đàn ồng lạ mặt chạy đến trường, vào lớp đón em và nói mẹ em vừa bị tai nạn, hiện đang phải nằm viện, bảo em đi theo ồng ấy ngay. Em rất lo cho mẹ, lại thấy ồng ta hồn hển chạy tới, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hồi đầm đìa nên cũng chẳng nghi ngờ gì, lập tức leo lên xe máy của ồng ta... Chắc anh cũng đoán được rồi phải không, em đã bị bắt cóc." Mạt Mạt nói đến đó, trái tim tồi lại nhói đau, tồi vừa tò mò muốn biết sự việc tiếp diễn như thế nào vừa không dám nghe tiếp... Em bị người đàn ồng đó đưa đến một xưởng chế biến sắt bị bỏ hoang ở ngoại thành, bị nhốt trong một căn nhà lụp xụp, rách nát. Tay chân em đều bị những sợi dây thừng khô cứng trói chặt, hai mắt bị bịt lại, miệng cũng bị nhét đầy giẻ rách. Không biết bấu víu vào đâu, em hoảng sợ nhưng chỉ biết khóc một mình. Không nhìn thấy gì cả, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, em chỉ ngửi thấy mùi hồi thối quyện lẫn với mùi dầu máy. Cũng may, người đàn ồng đó không đánh đập em, hắn trói em lại rồi bỏ đi luồn. Em cũng không biết mình đã bị nhốt ở đó bao lâu, em đã nghĩ rất nhiều cách để thoát ra ngoài nhưng đều không thực hiện được. Dường như ở đó có rất nhiều muỗi và chuột. Đám chuột còn chạy tới, cắn vào chân, trèo lên trèo xuống người em. Sau đó, em nghe thấy tiếng mưa rơi, căn nhà nơi em bị nhốt lại dột. Em vừa đói vừa lạnh.
mỗi lần anh ấy mặc, hễ có gió thổi, lớp áo lại khẽ lay động, rồi cả tính cách sầu muộn, chỉn chắn của anh ấy nữa, tất cả những điều đó đã khiến hạt mầm tình cảm trong em nảy nở. Lúc đó, em mới chỉ là một cồ bé mười bốn tuồi, rất tò mò về tình yêu, muốn được khám phá điều kỳ diệu đó. Em vừa ngưỡng mộ vừa sung bái người anh hùng đã cứu mạng em nhưng lại vừa tự ti vì bản thân mình không còn trong sạch, sợ anh ấy coi thường mình. Em cũng không biết anh ấy có yêu em hay không. Tính cách của anh ấy rất kỳ lạ, mặc dù đối xử với em rất tốt nhưng anh ấy thường xuyên ngồi ngây người một mình, mỗi lần ngồi như vậy thường kéo dài vài giờ đồng hồ, không biết anh ấy suy nghĩ điều gì mà nghĩ tới nỗi thất thần, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ và chán nản. Thần kinh anh ấy cũng rất yếu, chỉ một tiếng chuồng điện thoại thôi cũng đủ khiến anh ấy giật nảy mình. Tiếng còi xe ngoài đường càng khiến anh ấy sợ nỗi toát mồ hồi hột
tôi lại điên lên. Tôi không có cách nào nắm giữ người con gái này. Cô ấy như một con bướm xinh đẹp, khiêu khích mời gọi, nhưng khi bạn đang nín thở chuẩn bị bát nó, nó lại tinh nghịch vỗ cánh bay đi.
Chỉ một lát sau mạt mạt đã về đến nhà, mở cửa bước vào, trên tay là hai túi xách nhỏ. Tôi tự cảm thấy xấu hổ - tôi vẫn đang trần truồng nằm trên giường! thấy tôi vẫn chưa chịu ra khỏi giường, Mạt Mạt nhăn mũi lại mắng tôi là đồ lười nhác. Ánh sáng làm nền từ phía sau lưng cô ấy, mỗi khi cười, đôi má lúm đồng tiền lại thoắt ẩn thoắt hhieenj khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu mến.
Mạt Mạt quẳng cho tôi 1 bộ quần áo của nam giới: “Mặc vào đi”
Tôi nhăn mặt lại nghĩ thầm sao cô ấy lại có quần áo của đàn ông trong nhà! Tâm trạng ngổn ngang, tôi nói: “Anh không mặc cái này! Quần áo của anh đâu?”
Ban nãy, tâm trạng tôi còn đang phơi phới dưới ánh mặt trời, giờ đây bị bộ quần áo cô ấy quẳng cho khiến tâm trạng ấy rớt xuống tận nơi thâm sơn cùng cốc, không một chút ánh sáng. Ở bên Mạt Mạt, tôi luôn thấy những bí mật không bao giờ biết hết được, nhưng người bình thường lại không quen sống trong sự hưng phấn kích thích liên tục như vậy.
“Cho vào máy giặt rồi, tối qua anh nôn ra khắp người! Bẩn lắm!” bàn tay nhỏ xinh của cô ấy ve vẩy trước mũi, điệu bộ tinh nghịch đó khiến người ta không thể tưởng tượng rằng cô ấy lại là một con yêu tinh chuyên đi quyến rủ đàn ông.
“Anh không mặc quần áo của người đàn ông khác!” Tôi tức giận hét lên, trong bụng tự thêm vào 1 câu – Người đàn ông đã từng quan hệ với em.
“Em mới mua đấy” Mạt Mạt cười thoải mái, sán lại gần, vuốt ve khuôn mặt tôi, vỗ 1 cái bên má trái, vỗ 1 cái bên má phải giống như đang dỗ dành trẻ con vậy: “Ngoan nào, đừng có làm bộ nữa, mặc thử xem có vừa không”
Lúc này tôi mới nhìn thấy trên bộ quần áo đó vẫn còn nguyên mác, còn nguyên bảng giá. Mà cái giá hai nghìn ba ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi, quần bò mà cũng có giá hơn 1 nghìn nhân dân tệ ư.
Tôi ngạc nhiên nhìn Mạt Mạt. Một cô gái không họ hàng thân thích như cô ấy, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Thấy tôi vẫn ngồi yên không động đậy và nhìn cô ấy, Mạt Mạt biết ttoi đang nghĩ gì, cô ấy bất dắc dĩ mà nói rằng không phải là tiền đi ăn trộm.
“Em hãy nói thật cho anh biết, có phải em được người đàn ông giàu có nào bao không?” Tôi nói ra điều nghi hoặc đã lâu ở trong lòng, tin đồn này tôi đã nghe ở Blue 18 từ rất lâu rồi.
Mạt Mạt nhìn tôi, thần sắc như vừa bị tổn thương, nói: “Em nói là không phải, anh có tin không?”
“Em nói thì anh tin” Tôi đau xót nhìn bộ dạng đáng thương, tội nghiệp của cô ấy, “Nhưng em có thể nói cho anh biết, em lấy tiền ở đâu không?”
Mạt Mạt trở nên trầm lặng, hai con người nhìn xuống đất, hai hàng lông mi cong dài cố che dấu vẻ đau thương. Đây là lần thứ 2, tôi nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy. Lần đầu tiên là khi cô ấy uống quá say ngồi khóc trươc của Blue 18, lần đó cô ấy đã uống quá nhiều, ôm lấy tôi nhưng miệng lại liên tục gọi tên 1 ng mà nói: “Em ở đây, anh đang ở đâu”
“Anh thật sự muốn biết điều đó sao?” Cô ấy hỏi
Tôi quả quyết gật đầu, dù cô ấy là người thấp hèn đê tiện như thế nào, có một quá khứ không trong sạch ra sao, tôi đều muốn biết rõ điều đó, bởi vì tôi muốn được hiểu về cô ấy một cách tường tận, sau đó sẽ đưa cô ấy trở về với cuộc sống tươi đẹp mà tôi đang sống kia.
“Mạt Mạt, em có muốn đi cùng anh không? Anh yêu em, anh hy vọng mỗi lần anh muốn được gặp em là anh sẽ được gặp em! Anh hy vọng dù em ở đâu, em cũng ở bên cạnh anh!”
“Em chỉ là một đứa con gái đã nhơ nhớp bùn lầy”
Tôi nắm chặt bàn tay cô ấy, không nói câu gì. Tôi không biết, đi bên cô ấy là thiên đường hay địa ngục, nhưng tôi vẫn chỉ muốn được ở bên cô ấy. Mạt Mạt đã bị những lời tâm tình của tôi thuyết phục hoàn toàn, cứ ngồi ngây ra. Mãi lâu sau, cô ấy mới khe khẽ hỏi, vậy Uyển Nghi phải làm thế nào.
Uyển Nghi… cái tên Uyển Nghi lúc bấy giờ xa tận chân trời. Nghĩ tới cô ấy, tôi vẫn thấy áy náy không yên. Tôi vẫn thầm cảm kích cô ấy, cảm ơn cô ấy đã cho tôi 1 khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tôi khắc cốt ghi tâm trước khi tôi gặp Mạt Mạt.
Nếu như Uyển Nghi đồng ý, điều duy nhất tôi có thể làm được, đó là đợi khi tôi về già, khi tôi nhắm mắt xuôi tay, để tên của cô ấy khẽ lướt qua trái tim tôi một lượt. Chỉ có vậy thôi.
CHƯƠNG 21 : **
Nếu em là đám mây trắng bồng bềnh nơi chân trời kia *
"Mẹ em chính là người mà thiên hạ thương hay gọi là vợ bé đó",
Mạt Mạt ngồi xuống cạnh tôi và nói. Khi nhắc tới mẹ, khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ u ám mà hạnh phúc. " Mẹ em rất đẹp, rất dịu dàng, đối với ai cũng rất tốt. Mẹ yêu âm nhạc, thích hội họa, mê trà đạo, biết chơi đàn, biết hát. Mẹ hát rất hay, rất hay", nói đến đây, cô ấy dừng lại, khẽ mỉm cười, dùng giọng nói trong trẻo, thánh thót của 1 cô bé để mô phỏng lại giọng hát của mẹ. Tôi không hề cảm thấy 1 chút dung tục trong cách dùng từ của cô ấy, ngược lại, chỉ bằng vài câu miêu tả, trong đầu tôi đã xuất hiện hình ảnh 1 người phụ nữ trung tuổi, có khuôn mặt giống Mạt Mạt, dáng điệu ung dung trang nhã, đằm thắm dịu dàng, hiền từ bác ái và tài hoa đa tình. Nếu kiếp sau có quyền lựa chon. Em muốn làm một đám mây xinh. Bởi nghe nói đám mây không có tính yêu. Chỉ vô tinh được sinh ra trong buổi sớm mai. Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi. Nếu em là đám mấy trắng bồng bền nơi chân trời kia. Anh có dem tình yêu của mình. Ban cho em dù chỉ là 1 chút. Để trước Phật, em thành kính nguyện cầu, phù hộ cho anh suốt năm trăm năm Rồi sau đó, em sẽ lặng lẽ rời xa... Mạt Mạt nhớ đến mẹ, khe khẽ cất giọng hát. Giọng cô trong trẻo mà mềm mại, mô phỏng lại tình ý bịn rịn của mẹ ngày xưa, khuôn mặt cô giờ đây ngập tràn niềm hạnh phúc. Bỗng nhiên Mạt Mạt dừng lại, quay về phía tôi lè lưỡi nói :"Xin lỗi nhé, em rất hay bị lạc đề mỗi khi kể chuyện. Bài hát vừa rồi là do mẹ em tự sáng tác, em luôn ghi nhớ trong lòng, đôi lúc, không tự chủ lại cất giọng hát vang, haha". Đây chỉ là 1 câu chuyện sao? Tôi nhìn vào khuôn mặt trong sáng của Mạt Mạt, không nói gì, chẳng lẽ em đang kể chuyện thôi sao? Trong câu chuyện của em, từng giọt, từng giọt nhỏ ra ngoài đó là máu trong tim của ai vậy? "Không giống như những cô vợ bé chỉ biết nhận tiền rồi lên giường, mẹ em và người đàn ông đó thực sự có tình cảm với nhau. Hoặc cũng có thể nói, chỉ có mẹ em 1 lòng 1 dạ vì người đàn ông đó. Ông ấy có rất nhiều tiền và có cả quyền thế. Ban đầu, ông ấy rất tốt với mẹ em, không tiếc mẹ em bất cứ thứ gì. Sau đó, do được thăng quan tiến chức, sợ mối quan hệ với mẹ em sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của mình, ông ấy đã dần dần xa lánh mẹ. Cũng chính lúc đó, mẹ phát hiện đã mang thai em. Người đàn ông đó đưa mẹ em 1 bọc tiền, bảo mẹ đi phá thai. Mẹ nhận lời, cầm lấy bọc tiền nhưng không nỡ phá bỏ em, quyết tâm giữ em lại bên cạnh mẹ.
Vừa về đến nhà, mẹ liền đóng sầm cửa lại, bắt em quỳ xuống nền nhà. Hồi nhỏ em cũng là 1 đứa bướng bỉnh, nhất định không chịu quỳ xuống, mẹ liền giơ tay tát em 1 cái. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mẹ đánh em. Em vừa đau vừa tức, trong lòng rất ấm ức, em òa lên khóc nức nở, vừa khóc vừa hét lên, "Tiền quan trọng như thế này hay sao, tiền quan trọng như thế này hay sao, sau này con sẽ kiếm tiền trả lại mẹ là được chứ gì"..." Mạt Mạt đưa tay lau mất giọt lệ nơi khóe mắt, gượng cười, "Lúc đó, em cứ nghĩ rằng, vì mẹ tiếc số tiền kiếm được trong ngày hôm đó mà tức giận rồi đánh em, ai ngờ, mẹ cũng bật khóc, lúc giơ tay đánh em, mẹ cũng suy sụp hoàn toàn. Mẹ yêu em như vậy, một cái tát lên mặt em còn khiến mẹ đau hơn hàng trăm lần nếu đánh lên người mẹ! Mẹ liền ôm lấy em, xin lỗi em bằng giọng nói của 1 người dường như đã hết hơi cạn sức. Nhưng em vẫn đinh ninh rằng mẹ yêu tiền hơn. Hồi đó, em mới 10 tuổi, vừa mới có nhận thức sơ đẳng nhất về tiền, cảm thấy mẹ làm như vậy đã gây tổn thương rất lớn cho em. Ai ngờ, khi ôm lấy em, mẹ lại nói, "Mạt Mạt, mẹ sai rồi, mẹ không nên đánh con, không phải mẹ tiếc số tiền đó, mà là mẹ lo cho con! Con là 1 cô bé đáng yêu, trong sáng, con không thể theo mẹ đi bán hoa được! Đó không phải là 1 công việc vẻ vang gì! Mẹ không thể để con đi theo con đường của mẹ được". Đi theo con đường của mẹ? Lúc đó, em mơ hồ không hiểu gì cả, bây giờ, mỗi lần nghĩ lại, em mới hiểu được ý mẹ muốn nói, thế nào gọi là đi theo con đường của mẹ. Mẹ lúc nào cũng mong muốn em được lớn lên 1 cách hồn nhiên, trong sáng, rồi sau đó em sẽ được sống 1 cuộc sống dàng hoàng, trong sạch. Nhưng...", Mạt Mạt chớp mắt nhìn xuống, "em đã phụ cả tâm nguyện của mẹ. Em làm sao có thể đối diện được với linh hồn của mẹ nơi chín suối cơ chứ". Trái tim tôi nhói đau khi nghe cô ấy nói đến từ "nhưng". Song tôi không ngắt lời mà chỉ lặng lẽ nghe cô ấy kể tiếp. "Cho dù nghèo khổ bần hàn nhưng những tháng ngày sống trong tình yêu thương của mẹ là những tháng ngày hành phúc nhất của em. Hồi đó em còn ít tuổi, được mẹ chở che, bao bọc kỹ lưỡng
nên có rất nhiều điều em không hiểu. Càng không hiểu sự đời lại càng cảm thấy vô tư, không phải lo lắng suy nghĩ nhiều. Thế là, nhiệm vụ thường ngày của em chỉ là sống và trưởng thành một cách vui vẻ, được ăn những món ăn ngon do mẹ nấu, được nghe giọng hát ngọt ngào, êm ái của mẹ, được cùng mẹ chuyện trò về âm nhạc, về trà đạo... Chò dù ký ức thời niên thiếu có đôi chút tì vết, nhưng mỗi khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy ấm áp, êm dịu như những tia nắng đầu xuân. Chỉ có điều, sau đó, năm em 14 tuổi, đã xảy ra 1 sự cố ngoài ý muốn, sau lần đó, em đã mất đi người thân yêu duy nhất của mình. Mẹ ra đi, cả thế giới như cũng bỏ rơi em vậy. Thế là, 1 cuộc đời lạ lẫm, tăm tối, đau khổ bắt đầu đến với em." Mẹ của Mạt Mạt ra đi khi cô ấy mới tròn 14 tuổi, ở độ tuổi đó, những cô bé khác còn đang nũng nịu dưa dẫm vào sự che chở của bố mẹ, vậy mẹ Mạt Mạt của tôi đã trở thành 1 cô bé mồ côi. Thật không thể tin được, vậy quãng đời sau đó, cô ấy phải làm thế nào để sống được dây? Tôi hỏi: "Vậy em đã phải tự lo liệu cuộc sống như thế nào?". "Bán hoa", Mạt Mạt nói. Đơn giản, nhẹ nhàng, quãng đời mưu sinh ấy chỉ được miêu tả bằng 2 từ. Ai biết rằng 2 từ đơn giản ấy đã gói trọn không biết bao nhiêu nỗi nhọc nhằn, vất vả, đắng cay, tủi nhục, còn có cả sự bi thảm khi không nơi nương tựa, muốn khóc cũng không biết chia sẻ với ai của cô ấy nữa. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh 1 cô bé chừng 14, 15 tuổi, nước da trắng ngần cùng 1 khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như thiên thần, miệt mài sải từng bước chân mệt mỏi trên đường, ẩn hiện sau lớp vải áo là cơ thể mới dậy thì ở độ tuổi tươi đẹp, nõn nà như 1 búp sen mới nhú. Cô bé len lỏi trong đám người qua lại trên đường, khuôn mặt đáng thương khẽ ngước lên, ấp a ấp úng cất giọng hỏi các đôi tình nhân: "Anh mua hoa không? Anh mua 1 bông nhé!".** ** **
**CHƯƠNG 22: Áo phông chất cotton**
Năm em mười bốn tuồi, mới học lớp bảy, một hôm, đang trong giờ tự học buổi chiều. ** ** Có một người đàn ồng lạ mặt chạy đến trường, vào lớp đón em và nói mẹ em vừa bị tai nạn, hiện đang phải nằm viện, bảo em đi theo ồng ấy ngay. Em rất lo cho mẹ, lại thấy ồng ta hồn hển chạy tới, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hồi đầm đìa nên cũng chẳng nghi ngờ gì, lập tức leo lên xe máy của ồng ta... Chắc anh cũng đoán được rồi phải không, em đã bị bắt cóc." Mạt Mạt nói đến đó, trái tim tồi lại nhói đau, tồi vừa tò mò muốn biết sự việc tiếp diễn như thế nào vừa không dám nghe tiếp... Em bị người đàn ồng đó đưa đến một xưởng chế biến sắt bị bỏ hoang ở ngoại thành, bị nhốt trong một căn nhà lụp xụp, rách nát. Tay chân em đều bị những sợi dây thừng khô cứng trói chặt, hai mắt bị bịt lại, miệng cũng bị nhét đầy giẻ rách. Không biết bấu víu vào đâu, em hoảng sợ nhưng chỉ biết khóc một mình. Không nhìn thấy gì cả, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, em chỉ ngửi thấy mùi hồi thối quyện lẫn với mùi dầu máy. Cũng may, người đàn ồng đó không đánh đập em, hắn trói em lại rồi bỏ đi luồn. Em cũng không biết mình đã bị nhốt ở đó bao lâu, em đã nghĩ rất nhiều cách để thoát ra ngoài nhưng đều không thực hiện được. Dường như ở đó có rất nhiều muỗi và chuột. Đám chuột còn chạy tới, cắn vào chân, trèo lên trèo xuống người em. Sau đó, em nghe thấy tiếng mưa rơi, căn nhà nơi em bị nhốt lại dột. Em vừa đói vừa lạnh.
mỗi lần anh ấy mặc, hễ có gió thổi, lớp áo lại khẽ lay động, rồi cả tính cách sầu muộn, chỉn chắn của anh ấy nữa, tất cả những điều đó đã khiến hạt mầm tình cảm trong em nảy nở. Lúc đó, em mới chỉ là một cồ bé mười bốn tuồi, rất tò mò về tình yêu, muốn được khám phá điều kỳ diệu đó. Em vừa ngưỡng mộ vừa sung bái người anh hùng đã cứu mạng em nhưng lại vừa tự ti vì bản thân mình không còn trong sạch, sợ anh ấy coi thường mình. Em cũng không biết anh ấy có yêu em hay không. Tính cách của anh ấy rất kỳ lạ, mặc dù đối xử với em rất tốt nhưng anh ấy thường xuyên ngồi ngây người một mình, mỗi lần ngồi như vậy thường kéo dài vài giờ đồng hồ, không biết anh ấy suy nghĩ điều gì mà nghĩ tới nỗi thất thần, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ và chán nản. Thần kinh anh ấy cũng rất yếu, chỉ một tiếng chuồng điện thoại thôi cũng đủ khiến anh ấy giật nảy mình. Tiếng còi xe ngoài đường càng khiến anh ấy sợ nỗi toát mồ hồi hột