Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh (Tào Đình)
![]() | ![]() ![]() |
i càng ôm Mạt Mạt chặt hơn: “Phục vụ thượng đế chu đáo là nghĩa vụ của tôi mà!”
“Cậu buông cô ấy ra!” từ cô ấy vừa thốt ra khỏi miệng tôi thì khuôn mặt Đại T cũng nhận được một cú đấm như trời giáng của tôi.
Sau này, Đại T có hỏi tôi, sao lúc đó tôi ra tay mạnh như vậy. Tôi nói, vì tôi tìm mãi mà không có người nào để trút giận, lại không còn cách nào khác, cậu là người anh em thân thiết của tôi, cú đấm đó, chẳng qua chỉ là một lời kể khổ. Đàn ông với đàn ông khi chào hỏi nhau, có khi cũng thô lỗ như vậy, cũng là cách đơn giản và thẳng thắn nhất.
Mạt Mạt kêu lên một tiếng thất thanh, nhảy từ trên ghế ngồi xuống.
Đại T vốn chỉ có ý nửa đùa nửa muốn khiêu khích tôi, cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng tôi lại có thể ra tay với người anh em của mình nên không kịp tự vệ. Cú đấm đó vừa hay trúng vào mắt phải của cậu ấy, mắt Đại T hoa lên, cậu ấy ôm lấy mắt khuỵu xuống sàn nhà.
Thấy có người đánh lộn gây chuyện, đám phụ nữ trong quán rượu kêu la thất thanh, thi nhau chạy ra ngoài cửa thoát thân. Đám đàn ông thì lại xúm lại, khoanh tay đứng quan sát trò vui.
“Công Trị Hi, đồ phá rối, tôi cho cậu biết tay!” Đại T đau đớn đứng lên, dùng một mắt còn lại nhìn trừng trừng vào tôi. Đánh trả tôi một cú như trời giáng. Tôi không kịp né tránh, lồng ngực bị đánh một cú khá mạnh, chỉ cảm thấy ruột gan đau thắt, sau đó chỉ cảm thấy rằng toàn bộ số rượu vừa uống đang chảy ngược trở ra như thủy triều lên, há miệng “ọe” một cái, ruột gan tôi dường như cũng muốn tuôn ra theo.
Nôn thốc nôn tháo một hồi thì mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo an chạy tới, túm lấy tôi như đang bắt một con gà, “Thằng ranh này, mở to mắt mà xem đây có phải chỗ để mày gây sự không! Hôm nay mày mà không xin lỗi anh Đại T, đừng có mơ mà nguyên vẹn bước ra khỏi nơi đây!”
Tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn, vừa hay bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Mạt Mạt, trong lòng đã cảm thấy ấm áp hơn phần nào. Tôi thầm nghĩ, mình quả thật chẳng ra gì, mua được một trận cười cho thiên hạ, lại cảm thấy
nếu có tàn phế cũng thật xứng đáng rồi. Đám bảo an chạy tới đứng vây xung quanh mỗi lúc một nhiều, tên cũng hằm hè giơ nắm đấm lên như muốn trấn áp đại loạn dưới thiên hạ vậy.
Trong chốc lát, trái tim tôi như đám tro nguội lạnh.
“Mẹ kiếp, buông cậu ta ra! Anh em tao đùa giỡn một chút, bọn mày chạy tới đây làm gì mà nhiều vậy!” Đại T cuối cùng đã cảm thấy dễ chịu hơn ở bên mắt bị đau, giúp tôi giải thoát khỏi tên bảo an cao to lực lưỡng đang túm lấy áo tôi nhất định không chịu buông ra đó.
Tên bảo an đó đập đập cây gậy trong tay, luôn miệng nói thì ra là hiểu lầm, mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi.
Đám đông vây xung quanh thấy không còn cảnh đánh nhau nữa cũng lục tục tản ra, kéo đi nơi khác.
“Người anh em, xin lỗi nhé.” Tôi đã phần nào tỉnh rượu, nghĩ đến cảnh đã động thủ với người bạn thân của mình, tôi vô cùng xấu hổ.
Đại T cười sảng khoái, khoác tay vỗ vỗ vào vai tôi, “Hết giờ rồi, anh em ta ra ngoài giải tỏa một chút đi! Thằng nào đòi về nhà trước, thằng đó là đồ tồi!”
“Đi!” Tôi hào hứng tán thưởng, khoác tay người anh em bước ra bên ngoài.
“Khoan đã… ” một người con gái chạy đuổi theo, túm lấy tay tôi, là Mạt Mạt, kinh ngạc hỏi tôi, “Anh… anh tên là Công Trị Hi? Là từ Công Trị của họ kép Công Trị phải không?”
Tôi hận hành động quá đáng ban nãy của cô ấy, hận cô ấy đã đùa giỡn với tình cảm của tôi, hận cô ấy đã chen vào giữa tôi và Uyển Nghi, giữa tôi và Đại T, vậy là tôi quay đầu đi, lạnh lùng cảnh cáo cô ấy: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, hãy cút đi!”
CHương 20: EM MUỐN ĐI VỚI ANH
Giống như việc tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng tôi được ân ái với nữ thần trong tim của mình, giờ đây, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình lại đuổi người con gái trong mộng của mình cút đi như vậy. Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng đang rất đau khổ của Mạt Mạt, tôi lại cảm thấy ân hận. Nhưng lời đã nói ra rồi, thêm vào đó là những lời giục giã của Đại T, tôi không hạ mình xuống xin lỗi cô ấy được. Chỉ có thể cương quyết hất mạnh tay cô ấy ra.
Mạt Mạt bị tôi gạt ra một cách thê thảm nhưng vẫn không nản lòng gọi với theo: “Công Trị Hi!”
“…” Tôi quay lại nhìn cô ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia, ba phần là là kinh ngạc còn bảy phần là đau khổ. Trái tim tôi lại trở nên mềm yếu, “Về sớm đi.” Rồi sau đó không một lần quay đầu lại, cùng với Đại T bước ra khỏi quán bar.
Đêm hôm đó, tôi và Đại T đến một quán karaoke gần trường học để uống rượu. Chúng tôi tha hồ văng tục, tha hồ uống rượu, liên tục nâng cốc, liên tục uống cạn, vì tình hữu nghị vô giá giữa hai chúng tôi, vì những lời tự trách bản thân mình khi đã tàn sát đối phương, vì lý tưởng còn rất mông lung và xa vời của chúng tôi, vì trách nhiệm nặng nề trên đôi vai của chúng tôi… và còn vì tình yêu mà mỗi chúng tôi đều không thể giãi bày.
Hóa ra Đại T đã yêu Uyển Nghi say đắm từ lâu nhưng vì người anh em là tôi, cậu ấy đành phải chôn giấu tình cảm của mình. Đêm hôm đó, sau khi đã uống quá say, tôi nghe được những lời nói chân thực nhất từ đáy lòng của cậu ấy: “Mẹ cậu chứ, cậu còn gì không mãn nguyện nữa nào! Hàng ngày, cậu được ôm ấp người con gái mà tôi yêu mến nhất, cậu có biết không hả! Cậu ôm người con gái mà tôi yêu mến nhất! Cậu có hiểu thế nào là trân trọng không hả? Cậu đã được thỏa mãn rồi! Lại còn đánh lộn với tôi chỉ vì một con đĩ? Cậu đánh tôi cũng không sao, cậu đánh tôi có nghĩa là cậu coi trọng con đĩ đó như thế nào! Còn Uyển Nghi thì sao! Mẹ kiếp, cậu nói cho tôi nghe xem! Uyển Nghi phải làm thế nào! Cậu dự định để cô ấy phải làm thế nào? Nếu biết trước thế này, ngay từ lúc đầu, tôi đã không nhường nhịn cho cậu, cậu là một thằng đểu cáng… đểu cáng! Uống! Ông chủ hôm nay sẽ dạy bảo… dạy bảo cậu!”
Tôi hỏi Đại T, cậu yêu Uyển Nghi như vậy, tại sao không theo đuổi cô ấy.
Đại T trợn tròn mắt nhìn tôi, nhăn mày nhăn mặt nói: “Tôi sao có thể tùy tiện nói với Uyển Nghi? Như thế là mạo phạm, là dung tục.” Hóa ra, một người đàn ông mạnh mẽ như Đại T, hễ nói đến tình yêu cũng trở nên mềm yếu, nhu nhược như vậy.
Bởi vì yêu thích nên mới tự ti. Cũng giống như tôi với Mạt Mạt vậy.
Tôi lúc đó cũng say không còn biết trời đất gì nữa, đầu óc trĩu nặng còn chân tay lại nhẹ tênh tênh, tôi nhắm mắt lại, nói như mê sảng: “Xin lỗi! Là người anh em này đã có lỗi với cậu! Xin lỗi! Xin lỗi…”
“Từ nay về sau, nhất định phải đối tốt với Uyển Nghi, cậu biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Không được để ý đến con đĩ đó nữa, biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Con đĩ đó
không phải là thứ tốt đẹp gì! Cô ta chuyên làm hại đàn ông, biết chưa?”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Đại T hỏi một câu, tôi lại gật đầu hưởng ứng một câu, mỗi lần hưởng ứng đó, chúng tôi lại chạm cốc. Uống cho tới khi tôi không còn biết thứ mình đang uống vào bụng là rượu hay là nước nữa, cũng không biết thứ nước đó đang được mình đổ vào miệng hay vào mũi nữa…
Uống đến khi toàn thân mềm nhũn như bùn non, Đại T lại muốn tôi gọi điện cho Uyển Nghi, gọi cô ấy đến đón tôi về nhà.
“Gọi đi! Vợ… vợ của mình… còn phải khách sáo làm gì!” Mồm miệng Đại T sặc sụa hơi rượu, nói xong câu đó thì ngã lăn ra ghế, ngủ lịm đi không còn biết gì nữa.
Hào khí của tôi lại nổi lên, tôi đưa tay bấm điện thoại một cách đầy thành thục, “A lô! Vợ… ơi! Chồng… chồng em uống say rồi! Đang ở quán karaoke **, hãy đến đây… đến đón ông chủ về… về nhà… ngủ!” Sau đó vứt điện thoại sang một bên, đổ gục luôn xuống ghế, bên cạnh Đại T.
Một lát sau, em trai Đại T tới đón cậu ấy về. Khi em trai cậu ấy lay gọi tôi, tôi còn lè nhè nói đừng đụng vào tôi, vợ tôi đến đón tôi ngay bây giờ! Cậu ấy đành dìu Đại T về nhà trước.
Một hồi lâu sau, tôi cảm thấy có người đang lôi kéo tôi, tôi dùng chút lí trí cuối cùng còn sót lại cố điều khiển cơ thể gục lên người cô ấy, tôi bị cô ấy nửa lôi nửa kéo vào một chiếc xe taxi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thấy có người đang cởi bỏ bộ quần áo dính đầy vết nôn mửa của tôi, lại dùng khăn ấm lau người cho tôi, tôi lim dim mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, đôi lông mày thanh tú ấy đang nhăn lại, tôi cười nói: “Vợ ơi, em… hôm… hôm… nay xinh quá!”
Cô ấy cưng chiều dùng khăn đánh mạnh vào người tôi một cái: “Anh hôi chết đi được!”
“Em thơm… em thơm!” Tôi cười hì hì ôm cô ấy vào lòng, không để cho cô ấy đi, rúc đầu vào bộ ngực mềm mại của cô ấy, gắng sức hít hà mùi cơ thể lạ lùng nhưng dường như lại thân quen trên người cô ấy, “Vợ ơi, hôm nay em thơm quá!” Tôi đã hơi hơi tỉnh cơn say, dụi dụi mắt, miệng không ngớt lẩm bẩm, “Quái lạ, vợ hôm nay sao lại thay đổi như thế này…”
“Thay đổi như thế nào?”
“Thay đổi giống…” Tôi định nói là thay đổi giống như Mạt Mạt, bỗng nhớ đến Mạt Mạt là từ cấm kị của hai chúng tôi, thế là tôi vội đưa tay lên bịt miệng lại, “Không nói được! Cái này không nói được!”
“Vậy anh có thích không…” Cô ấy từ từ ghé sát vào tôi, hơi thở thơm mát, thì thầm to nhỏ bên tai tôi, vô cùng mê hoặc và quyến rũ! Toàn thân tôi nóng bừng, máu trong toàn bộ cơ thể tập trung dồn hết vào một bộ phận nhạy cảm nào đó. Hai tay vuốt ve một cách thành thục trên người cô ấy, cuối cùng, bàn tay tôi dừng lại rất lâu trên bộ ngực đầy đặn mềm mại của nàng khiến cô ấy hưng phấn khe khẽ rên rỉ.
“Vợ ơi, em hôm nay… hấp dẫn quá!” Tôi không kiềm chế được nữa, lật người dậy, đè cô ấy xuống dưới, lột bỏ quần áo trên người cô ấy, cứ hùng hổ đi sâu vào người cô ấy như vậy.
Mềm mại mà ẩm ướt, đó là bến cảng hạnh phúc mà đầu óc tôi lúc đó không thể miêu tả hết được.
“Công Trị Hi! Công Trị Hi!” Cô ấy đang nằm dưới người tôi, luôn miệng gọi tên tôi càng khiến tôi thêm hưng phấn, ào ạt tấn công, khí thế bừng bừng.
Lúc cao trào, tôi ôm ghì lấy cô ấy, buột miệng thốt lên: “Mạt Mạt, anh yêu em!”
Chương 22: em chỉ là một đứa con gái nhơ nhớp bùn nầy
Tấm thân dưới người tôi khẽ run lên 1 cái, hỏi: “anh vừa nói gì?”.
“Mạt Mạt… anh yêu em… Mạt Mạt… chỉ yêu em thôi…” Cái tên đó, thốt lên từ sâu thẳm tâm hồn tôi, tôi không thể nào ngăn cản được…
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời rạng rỡ chiếu vào. Ánh mặt trời mùa xuân giống như bàn tay dịu dàng của mẹ hiền, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của đứa con yêu thương. Làn gió sớm mai thổi vào khiến tấm rèm màu xanh da trời khẽ đung dưa như những bông lúa mạch đang vờn mình theo gió trên cánh đồng bao la.
Tôi đưa mắt nhìn không gian xa lạ đó, gọn gàng sạch sẽ, tấm chăn màu phấn hồng tôi đang đắp toát lên một mùi thơm hấp dẫn của thiếu nữ. Uyển Nghi không mặc gì trên người. nằm cuộn tròn quay lưng về phía tôi. Những chuyện xảy ra hôm qua thật mơ hồ, cố gắng nhớ lại 1 chút, tôi lại cảm thấy đầu mình đau buốt. Nhưng cảnh ân ái mặn nồng mới xảy ra đó, tôi còn nhớ như in. Tôi đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Uyển Nghi đang óng mượt lên dưới ánh nắng, tấm lưng cô ấy nõn nà - mềm mại như 1 chú thỏ con mới chào đời. Mùa xuân đã đến rồi, tôi nhìn tấm lưng trần trắng nõn của Uyên Nghi, tình xuân lại dào dạt đến cùng với mùa xuân. Vậy là, tôi lại đưa tay ra vuốt ve tấm lưng cô ấy. Bàn tay tôi vừa
chạm vào làn da mềm mại đó, cô ấy liền tỉnh dậy, quay mặt lại, chớp chớp đôi mắt trong sáng tươi mới như hoa sen nhìn tôi. Tôi giật thót mình bởi khuôn mặt xinh đẹp đó, chỉ vào cô ấy và nói: “Em… em… tại sao lại là em…?”. Cô ấy chính là Mạt Mạt! Trước mặt Mạt Mạt, tôi như 1 cậu thiếu niên đang xấu hổ, không biết phải làm thế nào trước cái nhìn sắc sảo của cô ấy. Dù rằng tôi và cô ấy đã có không ít lần đụng chạm da thịt với nhau. “Nhìn thấy ma à?” Mạt Mạt nhì tôi, như đang cười mà không phải cười. Một ma nữ xin đẹp như vậy, cứ cho tôi nhìn cả ngày tôi cũng vẫn thấy thích. Nhưng, sao Mạt Mạt lại nằm bên cạnh tôi? Vậy người con gái tối qua làm tình với tôi cũng chính là… Đôi mắt không tự chủ được của tôi dừng lại ở bộ ngực của cô ấy. “Làm gì vậy?” Mạt Mạt chun mũi lại, kéo cao chăn, che đi đôi bầu vú trắng tới nhức mắt đó. Sau đó, khuôn mặt trắng ngần của cô ấy lại đỏ ửng lên. “Sao em ở đây!” tôi hỏi. “Đây là nhà của em!” Cô ấy làm ra vẻ vô tội, trong vẻ thuần khiết ấy lại có chút gì đó âu yếm. Hóa ra đây là nhà của Mạt Mạt! Quả nhiên là phong thái của chủ nhà, đầy vô tư và hào phóng. “Vậy… tại sao anh lại ở đây?” “Tối qua anh uống say quá, gọi đt cho em bảo đến đón anh về” Hóa ra, đêm qua tôi đã uống quá nhiều, tôi vốn dĩ định gọi điện cho Uyển Nghi, trong lúc mơ màng đã bấm gọi số đt mà tôi đã thuộc lòng trong tâm trí bấy lâu nay. Nhưng cũng chỉ mới tối qua thôi, tôi và Mạt Mạt đã xảy ra tranh cãi, cuối cùng tôi còn nhẫn tâm hất tay cô ấy ra, bảo cô ấy cút đi… Tôi lúng túng khẽ ho khan 1 tiếng. Mạt Mạt không nói gì, đứng lên rót cho tôi 1 cốc nước rồi nói, “Uống đi!”. Tôi kinh ngạc nhìn cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân của cô ấy, đi đến chỗ để bình nước, rót một cốc nước, nước được rót vào cốc thủy tinh phát ra những âm thanh giòn giã, thêm vào đó là cơ thể hoàn mỹ của Mạt Mạt, còn đôi mắt trong veo không gợn chút bụi trần của cô ấy… cô ấy quả thực không phải là một người con gái phàm tục. Nhưng nghĩ tới việc tôi và cô ấy không phải quá thân quen, cũng không phải là 1 cặp đôi đang yêu nhau mà cô ấy lại có thể ngang nhiên trần truồng không cần che đậy trước mặt tôi như vậy, cơn thịnh nộ trong người tôi lại nổi lên, tôi cất giọng lạnh như băng hỏi cô ấy: “tiểu thư Ngải, trước mặt mỗi người đàn ông, em đều trần truồngkhông 1 chút xấu hổ như vậy sao!” Mạt Mạt khẽ sững lại , nói: “Không phải”. “Vậy tại sao trước mặt anh, em lại tùy tiện như vậy!” “Vì anh là Công Tri Hi” cô ấy trả lời một cách dứt khoát. “…” Tôi tròn mắt, cứng lưỡi lại, cố gắng thầm phân tích câu nói vừa rồi của cô ấy một lượt – “Vi anh là Công Trị Hi” Cô ấy có ý gì vậy, vì tôi khác người hay sao? Vì vị trí của tôi rất đặc biệt trong mắt cô ấy hay sao? Khi còn chưa kịp phân tích kỹ càng hàm ý trong câu nói của cô ấy, khi còn chưa kịp nghĩ xem đó là lời nói thật hay lời nói dối, tâm hồn tôi đã lâng lâng bay bổng chín tầng mây rồi. Mạt Mạt không buồn để tâm đến sắc mặt
“Cậu buông cô ấy ra!” từ cô ấy vừa thốt ra khỏi miệng tôi thì khuôn mặt Đại T cũng nhận được một cú đấm như trời giáng của tôi.
Sau này, Đại T có hỏi tôi, sao lúc đó tôi ra tay mạnh như vậy. Tôi nói, vì tôi tìm mãi mà không có người nào để trút giận, lại không còn cách nào khác, cậu là người anh em thân thiết của tôi, cú đấm đó, chẳng qua chỉ là một lời kể khổ. Đàn ông với đàn ông khi chào hỏi nhau, có khi cũng thô lỗ như vậy, cũng là cách đơn giản và thẳng thắn nhất.
Mạt Mạt kêu lên một tiếng thất thanh, nhảy từ trên ghế ngồi xuống.
Đại T vốn chỉ có ý nửa đùa nửa muốn khiêu khích tôi, cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng tôi lại có thể ra tay với người anh em của mình nên không kịp tự vệ. Cú đấm đó vừa hay trúng vào mắt phải của cậu ấy, mắt Đại T hoa lên, cậu ấy ôm lấy mắt khuỵu xuống sàn nhà.
Thấy có người đánh lộn gây chuyện, đám phụ nữ trong quán rượu kêu la thất thanh, thi nhau chạy ra ngoài cửa thoát thân. Đám đàn ông thì lại xúm lại, khoanh tay đứng quan sát trò vui.
“Công Trị Hi, đồ phá rối, tôi cho cậu biết tay!” Đại T đau đớn đứng lên, dùng một mắt còn lại nhìn trừng trừng vào tôi. Đánh trả tôi một cú như trời giáng. Tôi không kịp né tránh, lồng ngực bị đánh một cú khá mạnh, chỉ cảm thấy ruột gan đau thắt, sau đó chỉ cảm thấy rằng toàn bộ số rượu vừa uống đang chảy ngược trở ra như thủy triều lên, há miệng “ọe” một cái, ruột gan tôi dường như cũng muốn tuôn ra theo.
Nôn thốc nôn tháo một hồi thì mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo an chạy tới, túm lấy tôi như đang bắt một con gà, “Thằng ranh này, mở to mắt mà xem đây có phải chỗ để mày gây sự không! Hôm nay mày mà không xin lỗi anh Đại T, đừng có mơ mà nguyên vẹn bước ra khỏi nơi đây!”
Tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn, vừa hay bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Mạt Mạt, trong lòng đã cảm thấy ấm áp hơn phần nào. Tôi thầm nghĩ, mình quả thật chẳng ra gì, mua được một trận cười cho thiên hạ, lại cảm thấy
nếu có tàn phế cũng thật xứng đáng rồi. Đám bảo an chạy tới đứng vây xung quanh mỗi lúc một nhiều, tên cũng hằm hè giơ nắm đấm lên như muốn trấn áp đại loạn dưới thiên hạ vậy.
Trong chốc lát, trái tim tôi như đám tro nguội lạnh.
“Mẹ kiếp, buông cậu ta ra! Anh em tao đùa giỡn một chút, bọn mày chạy tới đây làm gì mà nhiều vậy!” Đại T cuối cùng đã cảm thấy dễ chịu hơn ở bên mắt bị đau, giúp tôi giải thoát khỏi tên bảo an cao to lực lưỡng đang túm lấy áo tôi nhất định không chịu buông ra đó.
Tên bảo an đó đập đập cây gậy trong tay, luôn miệng nói thì ra là hiểu lầm, mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi.
Đám đông vây xung quanh thấy không còn cảnh đánh nhau nữa cũng lục tục tản ra, kéo đi nơi khác.
“Người anh em, xin lỗi nhé.” Tôi đã phần nào tỉnh rượu, nghĩ đến cảnh đã động thủ với người bạn thân của mình, tôi vô cùng xấu hổ.
Đại T cười sảng khoái, khoác tay vỗ vỗ vào vai tôi, “Hết giờ rồi, anh em ta ra ngoài giải tỏa một chút đi! Thằng nào đòi về nhà trước, thằng đó là đồ tồi!”
“Đi!” Tôi hào hứng tán thưởng, khoác tay người anh em bước ra bên ngoài.
“Khoan đã… ” một người con gái chạy đuổi theo, túm lấy tay tôi, là Mạt Mạt, kinh ngạc hỏi tôi, “Anh… anh tên là Công Trị Hi? Là từ Công Trị của họ kép Công Trị phải không?”
Tôi hận hành động quá đáng ban nãy của cô ấy, hận cô ấy đã đùa giỡn với tình cảm của tôi, hận cô ấy đã chen vào giữa tôi và Uyển Nghi, giữa tôi và Đại T, vậy là tôi quay đầu đi, lạnh lùng cảnh cáo cô ấy: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, hãy cút đi!”
CHương 20: EM MUỐN ĐI VỚI ANH
Giống như việc tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng tôi được ân ái với nữ thần trong tim của mình, giờ đây, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình lại đuổi người con gái trong mộng của mình cút đi như vậy. Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng đang rất đau khổ của Mạt Mạt, tôi lại cảm thấy ân hận. Nhưng lời đã nói ra rồi, thêm vào đó là những lời giục giã của Đại T, tôi không hạ mình xuống xin lỗi cô ấy được. Chỉ có thể cương quyết hất mạnh tay cô ấy ra.
Mạt Mạt bị tôi gạt ra một cách thê thảm nhưng vẫn không nản lòng gọi với theo: “Công Trị Hi!”
“…” Tôi quay lại nhìn cô ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia, ba phần là là kinh ngạc còn bảy phần là đau khổ. Trái tim tôi lại trở nên mềm yếu, “Về sớm đi.” Rồi sau đó không một lần quay đầu lại, cùng với Đại T bước ra khỏi quán bar.
Đêm hôm đó, tôi và Đại T đến một quán karaoke gần trường học để uống rượu. Chúng tôi tha hồ văng tục, tha hồ uống rượu, liên tục nâng cốc, liên tục uống cạn, vì tình hữu nghị vô giá giữa hai chúng tôi, vì những lời tự trách bản thân mình khi đã tàn sát đối phương, vì lý tưởng còn rất mông lung và xa vời của chúng tôi, vì trách nhiệm nặng nề trên đôi vai của chúng tôi… và còn vì tình yêu mà mỗi chúng tôi đều không thể giãi bày.
Hóa ra Đại T đã yêu Uyển Nghi say đắm từ lâu nhưng vì người anh em là tôi, cậu ấy đành phải chôn giấu tình cảm của mình. Đêm hôm đó, sau khi đã uống quá say, tôi nghe được những lời nói chân thực nhất từ đáy lòng của cậu ấy: “Mẹ cậu chứ, cậu còn gì không mãn nguyện nữa nào! Hàng ngày, cậu được ôm ấp người con gái mà tôi yêu mến nhất, cậu có biết không hả! Cậu ôm người con gái mà tôi yêu mến nhất! Cậu có hiểu thế nào là trân trọng không hả? Cậu đã được thỏa mãn rồi! Lại còn đánh lộn với tôi chỉ vì một con đĩ? Cậu đánh tôi cũng không sao, cậu đánh tôi có nghĩa là cậu coi trọng con đĩ đó như thế nào! Còn Uyển Nghi thì sao! Mẹ kiếp, cậu nói cho tôi nghe xem! Uyển Nghi phải làm thế nào! Cậu dự định để cô ấy phải làm thế nào? Nếu biết trước thế này, ngay từ lúc đầu, tôi đã không nhường nhịn cho cậu, cậu là một thằng đểu cáng… đểu cáng! Uống! Ông chủ hôm nay sẽ dạy bảo… dạy bảo cậu!”
Tôi hỏi Đại T, cậu yêu Uyển Nghi như vậy, tại sao không theo đuổi cô ấy.
Đại T trợn tròn mắt nhìn tôi, nhăn mày nhăn mặt nói: “Tôi sao có thể tùy tiện nói với Uyển Nghi? Như thế là mạo phạm, là dung tục.” Hóa ra, một người đàn ông mạnh mẽ như Đại T, hễ nói đến tình yêu cũng trở nên mềm yếu, nhu nhược như vậy.
Bởi vì yêu thích nên mới tự ti. Cũng giống như tôi với Mạt Mạt vậy.
Tôi lúc đó cũng say không còn biết trời đất gì nữa, đầu óc trĩu nặng còn chân tay lại nhẹ tênh tênh, tôi nhắm mắt lại, nói như mê sảng: “Xin lỗi! Là người anh em này đã có lỗi với cậu! Xin lỗi! Xin lỗi…”
“Từ nay về sau, nhất định phải đối tốt với Uyển Nghi, cậu biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Không được để ý đến con đĩ đó nữa, biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Con đĩ đó
không phải là thứ tốt đẹp gì! Cô ta chuyên làm hại đàn ông, biết chưa?”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Đại T hỏi một câu, tôi lại gật đầu hưởng ứng một câu, mỗi lần hưởng ứng đó, chúng tôi lại chạm cốc. Uống cho tới khi tôi không còn biết thứ mình đang uống vào bụng là rượu hay là nước nữa, cũng không biết thứ nước đó đang được mình đổ vào miệng hay vào mũi nữa…
Uống đến khi toàn thân mềm nhũn như bùn non, Đại T lại muốn tôi gọi điện cho Uyển Nghi, gọi cô ấy đến đón tôi về nhà.
“Gọi đi! Vợ… vợ của mình… còn phải khách sáo làm gì!” Mồm miệng Đại T sặc sụa hơi rượu, nói xong câu đó thì ngã lăn ra ghế, ngủ lịm đi không còn biết gì nữa.
Hào khí của tôi lại nổi lên, tôi đưa tay bấm điện thoại một cách đầy thành thục, “A lô! Vợ… ơi! Chồng… chồng em uống say rồi! Đang ở quán karaoke **, hãy đến đây… đến đón ông chủ về… về nhà… ngủ!” Sau đó vứt điện thoại sang một bên, đổ gục luôn xuống ghế, bên cạnh Đại T.
Một lát sau, em trai Đại T tới đón cậu ấy về. Khi em trai cậu ấy lay gọi tôi, tôi còn lè nhè nói đừng đụng vào tôi, vợ tôi đến đón tôi ngay bây giờ! Cậu ấy đành dìu Đại T về nhà trước.
Một hồi lâu sau, tôi cảm thấy có người đang lôi kéo tôi, tôi dùng chút lí trí cuối cùng còn sót lại cố điều khiển cơ thể gục lên người cô ấy, tôi bị cô ấy nửa lôi nửa kéo vào một chiếc xe taxi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thấy có người đang cởi bỏ bộ quần áo dính đầy vết nôn mửa của tôi, lại dùng khăn ấm lau người cho tôi, tôi lim dim mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, đôi lông mày thanh tú ấy đang nhăn lại, tôi cười nói: “Vợ ơi, em… hôm… hôm… nay xinh quá!”
Cô ấy cưng chiều dùng khăn đánh mạnh vào người tôi một cái: “Anh hôi chết đi được!”
“Em thơm… em thơm!” Tôi cười hì hì ôm cô ấy vào lòng, không để cho cô ấy đi, rúc đầu vào bộ ngực mềm mại của cô ấy, gắng sức hít hà mùi cơ thể lạ lùng nhưng dường như lại thân quen trên người cô ấy, “Vợ ơi, hôm nay em thơm quá!” Tôi đã hơi hơi tỉnh cơn say, dụi dụi mắt, miệng không ngớt lẩm bẩm, “Quái lạ, vợ hôm nay sao lại thay đổi như thế này…”
“Thay đổi như thế nào?”
“Thay đổi giống…” Tôi định nói là thay đổi giống như Mạt Mạt, bỗng nhớ đến Mạt Mạt là từ cấm kị của hai chúng tôi, thế là tôi vội đưa tay lên bịt miệng lại, “Không nói được! Cái này không nói được!”
“Vậy anh có thích không…” Cô ấy từ từ ghé sát vào tôi, hơi thở thơm mát, thì thầm to nhỏ bên tai tôi, vô cùng mê hoặc và quyến rũ! Toàn thân tôi nóng bừng, máu trong toàn bộ cơ thể tập trung dồn hết vào một bộ phận nhạy cảm nào đó. Hai tay vuốt ve một cách thành thục trên người cô ấy, cuối cùng, bàn tay tôi dừng lại rất lâu trên bộ ngực đầy đặn mềm mại của nàng khiến cô ấy hưng phấn khe khẽ rên rỉ.
“Vợ ơi, em hôm nay… hấp dẫn quá!” Tôi không kiềm chế được nữa, lật người dậy, đè cô ấy xuống dưới, lột bỏ quần áo trên người cô ấy, cứ hùng hổ đi sâu vào người cô ấy như vậy.
Mềm mại mà ẩm ướt, đó là bến cảng hạnh phúc mà đầu óc tôi lúc đó không thể miêu tả hết được.
“Công Trị Hi! Công Trị Hi!” Cô ấy đang nằm dưới người tôi, luôn miệng gọi tên tôi càng khiến tôi thêm hưng phấn, ào ạt tấn công, khí thế bừng bừng.
Lúc cao trào, tôi ôm ghì lấy cô ấy, buột miệng thốt lên: “Mạt Mạt, anh yêu em!”
Chương 22: em chỉ là một đứa con gái nhơ nhớp bùn nầy
Tấm thân dưới người tôi khẽ run lên 1 cái, hỏi: “anh vừa nói gì?”.
“Mạt Mạt… anh yêu em… Mạt Mạt… chỉ yêu em thôi…” Cái tên đó, thốt lên từ sâu thẳm tâm hồn tôi, tôi không thể nào ngăn cản được…
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời rạng rỡ chiếu vào. Ánh mặt trời mùa xuân giống như bàn tay dịu dàng của mẹ hiền, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của đứa con yêu thương. Làn gió sớm mai thổi vào khiến tấm rèm màu xanh da trời khẽ đung dưa như những bông lúa mạch đang vờn mình theo gió trên cánh đồng bao la.
Tôi đưa mắt nhìn không gian xa lạ đó, gọn gàng sạch sẽ, tấm chăn màu phấn hồng tôi đang đắp toát lên một mùi thơm hấp dẫn của thiếu nữ. Uyển Nghi không mặc gì trên người. nằm cuộn tròn quay lưng về phía tôi. Những chuyện xảy ra hôm qua thật mơ hồ, cố gắng nhớ lại 1 chút, tôi lại cảm thấy đầu mình đau buốt. Nhưng cảnh ân ái mặn nồng mới xảy ra đó, tôi còn nhớ như in. Tôi đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Uyển Nghi đang óng mượt lên dưới ánh nắng, tấm lưng cô ấy nõn nà - mềm mại như 1 chú thỏ con mới chào đời. Mùa xuân đã đến rồi, tôi nhìn tấm lưng trần trắng nõn của Uyên Nghi, tình xuân lại dào dạt đến cùng với mùa xuân. Vậy là, tôi lại đưa tay ra vuốt ve tấm lưng cô ấy. Bàn tay tôi vừa
chạm vào làn da mềm mại đó, cô ấy liền tỉnh dậy, quay mặt lại, chớp chớp đôi mắt trong sáng tươi mới như hoa sen nhìn tôi. Tôi giật thót mình bởi khuôn mặt xinh đẹp đó, chỉ vào cô ấy và nói: “Em… em… tại sao lại là em…?”. Cô ấy chính là Mạt Mạt! Trước mặt Mạt Mạt, tôi như 1 cậu thiếu niên đang xấu hổ, không biết phải làm thế nào trước cái nhìn sắc sảo của cô ấy. Dù rằng tôi và cô ấy đã có không ít lần đụng chạm da thịt với nhau. “Nhìn thấy ma à?” Mạt Mạt nhì tôi, như đang cười mà không phải cười. Một ma nữ xin đẹp như vậy, cứ cho tôi nhìn cả ngày tôi cũng vẫn thấy thích. Nhưng, sao Mạt Mạt lại nằm bên cạnh tôi? Vậy người con gái tối qua làm tình với tôi cũng chính là… Đôi mắt không tự chủ được của tôi dừng lại ở bộ ngực của cô ấy. “Làm gì vậy?” Mạt Mạt chun mũi lại, kéo cao chăn, che đi đôi bầu vú trắng tới nhức mắt đó. Sau đó, khuôn mặt trắng ngần của cô ấy lại đỏ ửng lên. “Sao em ở đây!” tôi hỏi. “Đây là nhà của em!” Cô ấy làm ra vẻ vô tội, trong vẻ thuần khiết ấy lại có chút gì đó âu yếm. Hóa ra đây là nhà của Mạt Mạt! Quả nhiên là phong thái của chủ nhà, đầy vô tư và hào phóng. “Vậy… tại sao anh lại ở đây?” “Tối qua anh uống say quá, gọi đt cho em bảo đến đón anh về” Hóa ra, đêm qua tôi đã uống quá nhiều, tôi vốn dĩ định gọi điện cho Uyển Nghi, trong lúc mơ màng đã bấm gọi số đt mà tôi đã thuộc lòng trong tâm trí bấy lâu nay. Nhưng cũng chỉ mới tối qua thôi, tôi và Mạt Mạt đã xảy ra tranh cãi, cuối cùng tôi còn nhẫn tâm hất tay cô ấy ra, bảo cô ấy cút đi… Tôi lúng túng khẽ ho khan 1 tiếng. Mạt Mạt không nói gì, đứng lên rót cho tôi 1 cốc nước rồi nói, “Uống đi!”. Tôi kinh ngạc nhìn cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân của cô ấy, đi đến chỗ để bình nước, rót một cốc nước, nước được rót vào cốc thủy tinh phát ra những âm thanh giòn giã, thêm vào đó là cơ thể hoàn mỹ của Mạt Mạt, còn đôi mắt trong veo không gợn chút bụi trần của cô ấy… cô ấy quả thực không phải là một người con gái phàm tục. Nhưng nghĩ tới việc tôi và cô ấy không phải quá thân quen, cũng không phải là 1 cặp đôi đang yêu nhau mà cô ấy lại có thể ngang nhiên trần truồng không cần che đậy trước mặt tôi như vậy, cơn thịnh nộ trong người tôi lại nổi lên, tôi cất giọng lạnh như băng hỏi cô ấy: “tiểu thư Ngải, trước mặt mỗi người đàn ông, em đều trần truồngkhông 1 chút xấu hổ như vậy sao!” Mạt Mạt khẽ sững lại , nói: “Không phải”. “Vậy tại sao trước mặt anh, em lại tùy tiện như vậy!” “Vì anh là Công Tri Hi” cô ấy trả lời một cách dứt khoát. “…” Tôi tròn mắt, cứng lưỡi lại, cố gắng thầm phân tích câu nói vừa rồi của cô ấy một lượt – “Vi anh là Công Trị Hi” Cô ấy có ý gì vậy, vì tôi khác người hay sao? Vì vị trí của tôi rất đặc biệt trong mắt cô ấy hay sao? Khi còn chưa kịp phân tích kỹ càng hàm ý trong câu nói của cô ấy, khi còn chưa kịp nghĩ xem đó là lời nói thật hay lời nói dối, tâm hồn tôi đã lâng lâng bay bổng chín tầng mây rồi. Mạt Mạt không buồn để tâm đến sắc mặt