Truyện Teen,Hạnh Phúc Diệu Kì 0
n cá khá to.
- Giúp em với- Thu cần sự trợ giúp của Nam, anh chàng mỉm cười: “Em may thật đấy”
- Cá ở đây là cá đồng thôi, nên thịt chắc và ngọt lắm, mình đem con này về trưa nay ăn, còn bây giờ anh với em đi hái bưởi!- nhỏ Thu lại lôi Nam đi xồng xộc.
- Nhưng anh chưa câu được con nào mà- Nam nhăn nhó.
- Chờ anh thì chắc tới tối cũng không đi chơi được quá- nhỏ cười chọc quê.
- Ông em chăm vườn lắm đấy, anh có thấy nhiều trái cây không? Loại nào cũng có vài cây, nhưng nhiều nhất là bưởi và dừa.
Thu đưa Nam qua nhiều mảnh vườn nhỏ, mỗi mảnh chỉ trồng một loại cây ăn quả và ngăn cách nhau bởi những cái ao nhỏ cho tiện việc tưới tiêu hàng ngày.
Điều đáng nói ở đây là muốn qua được ao phải đi qua những chiếc cầu khỉ làm bằng cây tre, quả thật việc này không dễ đối với một người chỉ quen với sắt, thép và bê tông như Nam.
- Anh không đi có được không?- Cậu ấy nhăn mặt: “Anh không chắc mình có thể dễ dàng để vượt qua nó”
Trong khi Thu hết sức nhanh nhẹn thì với Nam lại là một chuyện vô cùng khó khăn.
- Lúc đi anh để lòng bàn chân nằm ngang thì sẽ vững hơn, ít bị trượt- Thu đứng bờ bên kia nhắc nhở.
- Nhưng…anh có đi bao giờ mà biết phải làm thế nào?- Nam thật sự lúng túng.
- Ráng đi, qua được 1 lần là mấy cái còn lại rất dễ thôi, chẳng lẽ con trai mà thua em sao?- Thu cố tình nói khích Nam: “Có mấy cái cọc cắm ở giữa ao đó, anh vịn vào đó mà qua, à, mà anh cởi giày ra đi, ném sang đây em giữ cho, chứ đi cầu khỉ ai lại mang giày, trơn lắm, té là cái chắc”
Đi được một phần ba đoạn đường, mồ hôi Nam bắt đầu túa ra như tắm, đến cậu ta cũng không ngờ có ngày mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này, dù sao cũng không thể mất mặt trước con gái được, chết thì cũng phải bò qua cho bằng được, nghĩ là làm, Nam cố nhích từng bước chậm chạm và cầu nguyện cho mình may mắn, an toàn để vượt qua.
Cũng may cây cầu chỉ dài khoảng 4m chứ hơn nữa chắc Nam xỉu vì yếu tim, thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn cái ao mà Nam lạnh cả xương sống, lát nữa còn về, không biết sao đây? Theo Thu kiểu này Nam không biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng thấy con nhỏ khoái chí vì “xỏ” được mình thế kia cậu ta không những chẳng giận mà còn cảm thấy vui, ít ra hắn biết nhỏ không buồn chán khi ở cạnh mình.
- Thu, trái bưởi này vàng rồi nè, hái được chưa?- Nam chỉ vào một trái đang treo lủng lẳng trên đầu.
- Ông em từng nói, thường thì bưởi chín phải vàng 2 lần cơ- Thu nói: “Vàng lần đầu da nó trông sần sùi, lần thứ 2 thì bóng và nhẵn, trái bưởi đó mới nhiều nước. anh cao hơn nhón lên xem da trái đó có láng hay chưa?”
- Trông nó có vẻ chưa chín?- Nam thất vọng.
- Có gì đâu, mình tìm trái khác, cả vườn kìa, anh lo gì không được trái ngon”- Thu an ủi.
- Kìa, chắc nó có vẻ ổn hơn- Thu chỉ tay vào một trái khác cách đó không xa: “Anh leo lên hái đi, em ở dưới chụp, coi chừng kiến vàng nha”
- Có kiến sao bắt anh leo- Nam hỏi nó: “Bị cắn đau lắm đó”
- Bưởi có kiến mới nhiều nước chứ, hơn nữa trái đó cũng đâu cao lắm, chắc không sao đâu- Thu nhìn Nam cười trừ: “Anh cố gắng vậy”
Bất đắc dĩ, Nam lại phải vì Thu mà hy sinh, nhưng may mắn là khi trái bưởi đáp xuống tay nhỏ an toàn thì Nam chỉ phải chịu 2 mũi chích mà thôi, cũng còn may, nhỏ cười xòa khi thấy vết cắn sưng lên một chút: “Đau không?”
- Mấy chuyện nhỏ này sao làm khó được anh- cậu ta tự tin, nhưng Thu vừa quay đi thì lè lưỡi rồi rùng mình.
- Về thôi! Để em dẫn anh đi đường khác, không cần qua cầu khỉ nữa- nhỏ cười toe toét.
- Vậy sao từ đầu…- Nam tính nói tiếp nhưng không thể để mất mặt như vậy được.
- Tại em thích…- Thu lại càng cười to hơn, còn Nam thì lắc đầu bó tay với nhỏ, nhưng ít ra hắn cũng thở phào vì không cần phải qua cầu nữa, nghĩ lại đến giờ còn run.
- Em làm gì vậy? Bắt anh mặc thế này sao dám nhìn ai- Nam ngượng ngịu.
- Em thấy dễ thương lắm chứ bộ- nhỏ Thu vừa nói vừa cười sặc sụa: “Tính ra thì đồ của ông em cũng vừa với anh đó chứ”- nó xoay Nam nhìn hết bên này đến bên kia.
- Có cần thiết phải thế này không?- Nam nhăn mặt khó chịu: “Anh không quen! Cứ thấy kì kì sao đó”
Thu cứ nhìn Nam mãi, đôi mắt như chẳng rời ra được với tiếng cười rúc rích không ngớt, cậu ấy chẳng khác gì người nông dân thứ thiệt với bộ quần áo màu nâu đất và đôi dép lê.
- Không lẽ anh định khoác bộ cánh rườm rà đó đi bắt cua sao?- Thu chỉ vào chiếc áo sơ mi và cái quần bò đang treo trên tường.
- Nhưng mà mặc thế này…- Nam vẫn lúng túng.
- Chẳng ai để ý đâu mà anh lo, ở đây ai chẳng mặc thế- tuy Thu vẫn buồn cười, nhưng nó cố gắng kìm nén lại để không làm Nam phật ý: “Giờ ra ruộng thôi!”
- Chẳng lẽ phải lội xuống sình thật à? Bẩn lắm đó- Nam ái ngại.
- Mặc kệ anh, con trai gì mà lôi thôi quá, chẳng lẽ con cua nó leo lên bờ cho bắt sao?- Thu nói xong thì nhảy xuống nước bỏ Nam đứng trên bờ một mình, bất đắc dĩ cậu ta cũng phải ráng “bò” theo cho kịp nó.
Nhưng mà cảm giác đi dưới sình cũng thích đấy chứ, đi tới đâu lún tới đó, khó lắm mới rút được chân ra để bước tiếp. Lâu rồi Nam mới có cảm giác thú vị thế này.
“Ui da!”- nhỏ Thu la lên.
- Em sao vậy?- Nam bước nhanh lại gần nhỏ.
- Bị con cua nó kẹp, đau quá- Thu đang xoa xoa ngón tay mình thì Nam giật nhẹ lấy: “Đưa anh xem nào!”- cậu ấy có vẻ rất lo lắng.
- Em phải cẩn thận một chút chứ, cũng may là không sao. thôi không bắt cua nữa, bên kia nước lớn hơn, lội qua đó đi, dù sao lâu rồi anh cũng không tập bơi- Nam đưa ra ý kiến.
- Vậy cũng được, chơi một lát nữa rồi mình về nhà, nếu không trời tối.
- Mai em phải đi học rồi, chắc không dẫn anh đi chơi được nữa đâu- Thu nói với Nam.
- Còn nhiều cơ hội mà, em yên tâm đi- Nam nháy mắt: “Em ngủ ngon nhé! Anh về đây”- cậu ấy lấy hai tay vịn đôi vai rồi đẩy nhẹ Thu vào cổng nhà rồi sau đó bước đi, miệng vẫn còn vương nụ cười tươi rói.
- Anh ấy nói vậy là có ý gì?- Thu cảm thấy khó hiểu.
Giờ ra chơi.
- Mày đi căn tin với tao không?- An rủ Thu: “Tao đói bụng quá, từ sáng tới giờ chưa có cái gì vô bụng cả”
- Cứ ăn uống thất thường kiểu đó có ngày đau bao tử rồi mày đừng có than nha- nhỏ Thu trách.
- Biết rồi, tao sẽ nhớ lời mày- An lôi nhỏ bạn mình đi.
Hai đứa chọn một cái bàn dưới gốc cây, Thu ngồi uống nước nhìn nhỏ bạn mình đang ăn ngấu nghiến.
- Từ từ thôi, mắc nghẹn bây giờ.
An cười hì hì rồi tiếp tục “sự nghiệp” của nó, nghe loáng thoáng bàn bên cạnh có mấy đứa con gái đang bàn tán: “Lớp tao bữa nay có một thằng mới vô, cũng đẹp trai lắm, nghe đâu mới từ nước ngoài về, nhìn có vẻ còn “nai” lắm”
- Mày lại giở thói cũ ra hả? gặp trai đẹp là không chịu buông- mấy nhỏ kia cùng phá lên cười.
An và Thu thấy kinh tởm, chúng nó nhìn nhau rồi lè lưỡi, không biết thằng nào lại xấu số đến vậy.
Bỗng nhiên tiếng cười lác đác dần rồi im bặt: “Nó kìa tụi mày”- một con nhỏ chỉ cho cả đám, tụi nó đều đưa mắt nhìn theo: “Ê! Hình như đi về phía mình đấy”- một con nhỏ khác reo lên: “Công nhận đẹp trai thiệt!”- mắt con nhỏ mơ màng, đứa nào cũng vuốt lại tóc, xếp quần áo lại cho ngay ngắn, anh chàng đó ngày càng tiến lại gần, gần hơn nữa. Rồi hắn nở một nụ cười quyến rũ, vừa tính mở lời chào đáp lại thì người con trai ấy đi vụt qua bàn của chúng nó, bước đến một cái bàn bên cạnh. Nụ cười tắt ngấm, chẳng cần hẹn, cả đám cùng liếc sang nhìn An và Thu với con mắt tóe lửa.
- Sao anh lại ở đây?- hai nhỏ đồng thanh hét lên, còn Nam chỉ cười.
- Anh quyết định rồi, không về Pháp nữa, bây giờ chuyển sang trường này học, không hoan nghênh anh sao?
- Tới cả em gái mà cũng giấu nữa là sao?- An giận dỗi.
- Bé yêu của anh ơi, anh ở lại đây em không vui à- Nam cười tươi xoa đầu nó.
- Vui chứ!- nó reo lên sung sướng: “Nhưng sao thay đổi quyết định nhanh thế”
- Việt Nam đẹp quá, về nước thì uổng lắm, anh muốn ở đây để được đi chơi thêm nữa.
- Giờ coi tôi như người vô hình ấy nhỉ?- Thu nói rồi quay mặt đi.
- Thu của anh giận hả? Tối qua ngủ có ngon không?- Nam quan tâm.
- Cái gì “Thu của anh”, hai người…hai người…”- An lắp bắp.
- Xin lỗi, anh lỡ lời, không có gì đâu. An! Em đừng nghĩ bậy- Nam lúng túng.
- Anh có tật giật mình hả? Em có nói gì đâu mà thanh minh lắm thế- nó nói xong thì cười khà khà, còn mặt nhỏ Thu đỏ lên như trái gấc.
Câu chuyện bị cắt ngang bởi một giọng nói quen thuộc: “Hi, mấy hôm rồi không gặp, hai em khỏe chứ?”- là Duy, còn có cả Quân nữa.
- Đây là…- Quân hỏi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thu.
Nam đứng lên giơ tay ra: “Tôi là anh họ của An, rất vui được làm quen, các cậu là bạn của nó à”
- Chào, tôi là Quân- cậu ta bắt tay lại.
- Còn cậu là Duy, tôi biết rồi- Nam bắt tay với Duy, cậu ấy lấy làm khó hiểu: “sao anh biết?”
Nam cười: “Không có gì, chỉ là tình cờ thôi”
Năm con người trên một chiếc bàn ấy như thu hút mọi ánh nhìn, tốt có, xấu có, và còn cả những tia lửa điện của bàn bên cạnh đổ dồn vào. Như cảm nhận được những điều không bình thường, An và Thu nghĩ tốt nhất nên rời khỏi: “Các anh làm quen đi, tụi em vào lớp đây”
Nam thấy vậy cũng chào tạm biệt: “Hai cậu cứ tự nhiên, tôi cũng đi trước đây”
- Mày có cảm thấy cách hắn nhìn Thu có gì khác lạ không?- Quân nói với thằng bạn.
- Tao có thấy gì đâu, mày để ý mấy chuyện này từ bao giờ thế?- Duy thấy thắc mắc.
- À, có gì đâu, tại Thu là bạn gái mày…- Quân bỏ dở câu nói làm Duy sực nhớ ra quan hệ của mình và Thu, vì thế cậu ta ậm ờ cho qua chuyện: “Ờ, biết rồi, tao sẽ cẩn thận”- nhưng trong lòng của Duy rất rối rắm: “Có vẻ như Quân quan tâm Thu, nếu thật vậy, mọi chuyện sẽ phức tạp lắm đây, còn anh chàng kia nữa, càng ngày sự việc càng vượt khỏi tầm kiểm soát của mình”- Duy thở dài.
- Mày nói thật cho tao nghe, tại sao mày đi làm thêm- Thu hỏi An một cách nghiêm túc.
- Sao mày biết…- An lúng túng hỏi.
- Đó là chuyện của tao, còn mày? Mày đang túng thiếu lắm hay gì mà làm như thế, nó ảnh hưởng không nhỏ đến việc học của mày, vì thế tao phải quan tâm- Thu nói chậm rãi, phân tích cho nhỏ bạn mình nghe.
- Tháng sau là… là sinh nhật Quân, nên… nên tao muốn…- An lắp bắp.
Như đã hiểu được vấn đề, Thu thở dài: “Muốn tự mình kiếm tiền để mua quà sinh nhật cho hắn à, thế có đáng không?”
- Đáng lắm chứ, khi nào mày có tình cảm với một người con trai nào đó thì mới hiểu được giờ tao đang làm gì- An cãi lại.
- Mày thích hắn nhiều đến thế sao An, tao chưa thấy mày nghiêm túc như thế này bao giờ?- Thu nhìn thẳng vào bạn mình, nó hỏi.
Nhỏ An chỉ gật đầu mà không nói, dường như Thu hiểu ý nó, còn Thu phải làm gì để giúp đỡ bạn mình đây: “Nhỏ yêu thật rồi sao?”. Mặc dù trong lòng nó thoáng hiện ra hình ảnh Quân đang cười rất tươi, điều đó khiến trái tim nó rung lên nhè nhẹ, nhưng nhanh chóng nhỏ lại bảo bản thân mình rằng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi, nó không hề có cảm giác gì với Quân cả, và cũng không được có cảm giác gì hơn tình bạn. Thu khẽ nhìn sang An rồi thở dài.
- Mình phải làm cái gì đó để Quân biết được tình cảm An dành cho hắn, có lẽ như thế sẽ giúp được cho An, nhưng điều ấy là gì? Chẳng lẽ… như vậy có được không? Liệu anh ta có nghe mình nói, thôi cứ liều một lần vậy- nhỏ Thu đang vật lộn với mớ suy nghĩ của mình và phải đưa ra một quyết định.
...Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^(Anh có rảnh không? 6h tối nay gặp nhau ở trường được chứ, tôi muốn đưa anh đến một nơi)- Thu nhắn tin cho Quân.
Bất ngờ, Quân không nghĩ rằng Thu hẹn gặp mình: (Có chuyện gì sao?)
(Gặp nhau anh sẽ biết, cám ơn anh vì không từ chối)- Thu cố lấy hết can đảm, nó sợ Quân nghĩ xấu cho mình, nhưng vì bạn thì thôi cũng nên liều vậy.
(Được, tôi sẽ đến, tạm biệt)- Quân không hiểu sao lòng mình vui lạ, một điều gì đó hân hoan đến ngọt ngào len lỏi vào trái tim băng giá ấy, thổi tràn luồng gió mới: “Sao nhỏ lại chủ động nhắn tin hẹn mình? Định đưa mình đi đâu”- hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng hắn lại nhớ đến lần cùng Thu đi trong rừng, nhớ khi được nó quan tâm, nhớ cả ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp. Tất cả… tất cả… đều như in vào tâm trí, liệu đây có phải là mơ?
- Tại sao cô lại hẹn tôi ra đây?- Quân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, mặc dù hắn chờ mong giờ phút này đến thế nào.
- Anh theo tôi đến một nơi- Thu vừa đi vừa nói.
- Chỗ nào?
- Quán kem- Thu chậm rãi: “Nơi An và Duy đi làm thêm”
- Tại sao lại…- Quân vẫn thấy rất khó hiểu, hôm nay Thu có điều gì đó gấp gáp, vội vàng và xen chút lo lắng, dường như Quân đã thay đổi, từ trước giờ hắn có quan tâm đến ai ngoài thằng bạn thân nhất của mình đâu, nhưng sao giờ mọi hành động và cử chỉ của Thu hắn lại quan sát rất kĩ, hắn muốn hiểu con nhỏ. Nhưng Thu lúc gần, lúc xa, có lúc ấm áp, bây giờ lại quá xa lạ.
- Anh có biết An vì anh mà đi làm thêm, phải chịu cực khổ thế nào không? Anh vốn biết con nhỏ thích anh mà- Thu bức xúc.
- An thích tôi, điều đó tôi biết, nhưng tại sao lại vì tôi mà đi làm, tôi đâu có yêu cầu cô ta làm bất cứ điều gì- Quân nhận ra Thu chỉ quan tâm An chứ không phải hẹn hắn, và cũng chẳng hiểu sao lại cảm thấy thấy thất vọng, mặc dù gương mặt vẫn lạnh tanh như bình thường.
- Tôi nghe An nói tháng sau sinh nhật anh, nên cô ấy mới làm thế…
Quân không nói gì, cậu ta chỉ thở dài: “Nhỏ An này, ai bảo cô ta làm thế, chỉ khiến mình áy náy thêm thôi, giờ biết phải giải quyết thế nào”
- Mấy anh uống gì ạ!- An niềm nở tiếp khách.
- Ở đây có gì ngon thế bé, giới thiệu cho tụi anh nào- một đám con trai chừng 5, 6 đ
- Giúp em với- Thu cần sự trợ giúp của Nam, anh chàng mỉm cười: “Em may thật đấy”
- Cá ở đây là cá đồng thôi, nên thịt chắc và ngọt lắm, mình đem con này về trưa nay ăn, còn bây giờ anh với em đi hái bưởi!- nhỏ Thu lại lôi Nam đi xồng xộc.
- Nhưng anh chưa câu được con nào mà- Nam nhăn nhó.
- Chờ anh thì chắc tới tối cũng không đi chơi được quá- nhỏ cười chọc quê.
- Ông em chăm vườn lắm đấy, anh có thấy nhiều trái cây không? Loại nào cũng có vài cây, nhưng nhiều nhất là bưởi và dừa.
Thu đưa Nam qua nhiều mảnh vườn nhỏ, mỗi mảnh chỉ trồng một loại cây ăn quả và ngăn cách nhau bởi những cái ao nhỏ cho tiện việc tưới tiêu hàng ngày.
Điều đáng nói ở đây là muốn qua được ao phải đi qua những chiếc cầu khỉ làm bằng cây tre, quả thật việc này không dễ đối với một người chỉ quen với sắt, thép và bê tông như Nam.
- Anh không đi có được không?- Cậu ấy nhăn mặt: “Anh không chắc mình có thể dễ dàng để vượt qua nó”
Trong khi Thu hết sức nhanh nhẹn thì với Nam lại là một chuyện vô cùng khó khăn.
- Lúc đi anh để lòng bàn chân nằm ngang thì sẽ vững hơn, ít bị trượt- Thu đứng bờ bên kia nhắc nhở.
- Nhưng…anh có đi bao giờ mà biết phải làm thế nào?- Nam thật sự lúng túng.
- Ráng đi, qua được 1 lần là mấy cái còn lại rất dễ thôi, chẳng lẽ con trai mà thua em sao?- Thu cố tình nói khích Nam: “Có mấy cái cọc cắm ở giữa ao đó, anh vịn vào đó mà qua, à, mà anh cởi giày ra đi, ném sang đây em giữ cho, chứ đi cầu khỉ ai lại mang giày, trơn lắm, té là cái chắc”
Đi được một phần ba đoạn đường, mồ hôi Nam bắt đầu túa ra như tắm, đến cậu ta cũng không ngờ có ngày mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này, dù sao cũng không thể mất mặt trước con gái được, chết thì cũng phải bò qua cho bằng được, nghĩ là làm, Nam cố nhích từng bước chậm chạm và cầu nguyện cho mình may mắn, an toàn để vượt qua.
Cũng may cây cầu chỉ dài khoảng 4m chứ hơn nữa chắc Nam xỉu vì yếu tim, thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn cái ao mà Nam lạnh cả xương sống, lát nữa còn về, không biết sao đây? Theo Thu kiểu này Nam không biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng thấy con nhỏ khoái chí vì “xỏ” được mình thế kia cậu ta không những chẳng giận mà còn cảm thấy vui, ít ra hắn biết nhỏ không buồn chán khi ở cạnh mình.
- Thu, trái bưởi này vàng rồi nè, hái được chưa?- Nam chỉ vào một trái đang treo lủng lẳng trên đầu.
- Ông em từng nói, thường thì bưởi chín phải vàng 2 lần cơ- Thu nói: “Vàng lần đầu da nó trông sần sùi, lần thứ 2 thì bóng và nhẵn, trái bưởi đó mới nhiều nước. anh cao hơn nhón lên xem da trái đó có láng hay chưa?”
- Trông nó có vẻ chưa chín?- Nam thất vọng.
- Có gì đâu, mình tìm trái khác, cả vườn kìa, anh lo gì không được trái ngon”- Thu an ủi.
- Kìa, chắc nó có vẻ ổn hơn- Thu chỉ tay vào một trái khác cách đó không xa: “Anh leo lên hái đi, em ở dưới chụp, coi chừng kiến vàng nha”
- Có kiến sao bắt anh leo- Nam hỏi nó: “Bị cắn đau lắm đó”
- Bưởi có kiến mới nhiều nước chứ, hơn nữa trái đó cũng đâu cao lắm, chắc không sao đâu- Thu nhìn Nam cười trừ: “Anh cố gắng vậy”
Bất đắc dĩ, Nam lại phải vì Thu mà hy sinh, nhưng may mắn là khi trái bưởi đáp xuống tay nhỏ an toàn thì Nam chỉ phải chịu 2 mũi chích mà thôi, cũng còn may, nhỏ cười xòa khi thấy vết cắn sưng lên một chút: “Đau không?”
- Mấy chuyện nhỏ này sao làm khó được anh- cậu ta tự tin, nhưng Thu vừa quay đi thì lè lưỡi rồi rùng mình.
- Về thôi! Để em dẫn anh đi đường khác, không cần qua cầu khỉ nữa- nhỏ cười toe toét.
- Vậy sao từ đầu…- Nam tính nói tiếp nhưng không thể để mất mặt như vậy được.
- Tại em thích…- Thu lại càng cười to hơn, còn Nam thì lắc đầu bó tay với nhỏ, nhưng ít ra hắn cũng thở phào vì không cần phải qua cầu nữa, nghĩ lại đến giờ còn run.
- Em làm gì vậy? Bắt anh mặc thế này sao dám nhìn ai- Nam ngượng ngịu.
- Em thấy dễ thương lắm chứ bộ- nhỏ Thu vừa nói vừa cười sặc sụa: “Tính ra thì đồ của ông em cũng vừa với anh đó chứ”- nó xoay Nam nhìn hết bên này đến bên kia.
- Có cần thiết phải thế này không?- Nam nhăn mặt khó chịu: “Anh không quen! Cứ thấy kì kì sao đó”
Thu cứ nhìn Nam mãi, đôi mắt như chẳng rời ra được với tiếng cười rúc rích không ngớt, cậu ấy chẳng khác gì người nông dân thứ thiệt với bộ quần áo màu nâu đất và đôi dép lê.
- Không lẽ anh định khoác bộ cánh rườm rà đó đi bắt cua sao?- Thu chỉ vào chiếc áo sơ mi và cái quần bò đang treo trên tường.
- Nhưng mà mặc thế này…- Nam vẫn lúng túng.
- Chẳng ai để ý đâu mà anh lo, ở đây ai chẳng mặc thế- tuy Thu vẫn buồn cười, nhưng nó cố gắng kìm nén lại để không làm Nam phật ý: “Giờ ra ruộng thôi!”
- Chẳng lẽ phải lội xuống sình thật à? Bẩn lắm đó- Nam ái ngại.
- Mặc kệ anh, con trai gì mà lôi thôi quá, chẳng lẽ con cua nó leo lên bờ cho bắt sao?- Thu nói xong thì nhảy xuống nước bỏ Nam đứng trên bờ một mình, bất đắc dĩ cậu ta cũng phải ráng “bò” theo cho kịp nó.
Nhưng mà cảm giác đi dưới sình cũng thích đấy chứ, đi tới đâu lún tới đó, khó lắm mới rút được chân ra để bước tiếp. Lâu rồi Nam mới có cảm giác thú vị thế này.
“Ui da!”- nhỏ Thu la lên.
- Em sao vậy?- Nam bước nhanh lại gần nhỏ.
- Bị con cua nó kẹp, đau quá- Thu đang xoa xoa ngón tay mình thì Nam giật nhẹ lấy: “Đưa anh xem nào!”- cậu ấy có vẻ rất lo lắng.
- Em phải cẩn thận một chút chứ, cũng may là không sao. thôi không bắt cua nữa, bên kia nước lớn hơn, lội qua đó đi, dù sao lâu rồi anh cũng không tập bơi- Nam đưa ra ý kiến.
- Vậy cũng được, chơi một lát nữa rồi mình về nhà, nếu không trời tối.
- Mai em phải đi học rồi, chắc không dẫn anh đi chơi được nữa đâu- Thu nói với Nam.
- Còn nhiều cơ hội mà, em yên tâm đi- Nam nháy mắt: “Em ngủ ngon nhé! Anh về đây”- cậu ấy lấy hai tay vịn đôi vai rồi đẩy nhẹ Thu vào cổng nhà rồi sau đó bước đi, miệng vẫn còn vương nụ cười tươi rói.
- Anh ấy nói vậy là có ý gì?- Thu cảm thấy khó hiểu.
Giờ ra chơi.
- Mày đi căn tin với tao không?- An rủ Thu: “Tao đói bụng quá, từ sáng tới giờ chưa có cái gì vô bụng cả”
- Cứ ăn uống thất thường kiểu đó có ngày đau bao tử rồi mày đừng có than nha- nhỏ Thu trách.
- Biết rồi, tao sẽ nhớ lời mày- An lôi nhỏ bạn mình đi.
Hai đứa chọn một cái bàn dưới gốc cây, Thu ngồi uống nước nhìn nhỏ bạn mình đang ăn ngấu nghiến.
- Từ từ thôi, mắc nghẹn bây giờ.
An cười hì hì rồi tiếp tục “sự nghiệp” của nó, nghe loáng thoáng bàn bên cạnh có mấy đứa con gái đang bàn tán: “Lớp tao bữa nay có một thằng mới vô, cũng đẹp trai lắm, nghe đâu mới từ nước ngoài về, nhìn có vẻ còn “nai” lắm”
- Mày lại giở thói cũ ra hả? gặp trai đẹp là không chịu buông- mấy nhỏ kia cùng phá lên cười.
An và Thu thấy kinh tởm, chúng nó nhìn nhau rồi lè lưỡi, không biết thằng nào lại xấu số đến vậy.
Bỗng nhiên tiếng cười lác đác dần rồi im bặt: “Nó kìa tụi mày”- một con nhỏ chỉ cho cả đám, tụi nó đều đưa mắt nhìn theo: “Ê! Hình như đi về phía mình đấy”- một con nhỏ khác reo lên: “Công nhận đẹp trai thiệt!”- mắt con nhỏ mơ màng, đứa nào cũng vuốt lại tóc, xếp quần áo lại cho ngay ngắn, anh chàng đó ngày càng tiến lại gần, gần hơn nữa. Rồi hắn nở một nụ cười quyến rũ, vừa tính mở lời chào đáp lại thì người con trai ấy đi vụt qua bàn của chúng nó, bước đến một cái bàn bên cạnh. Nụ cười tắt ngấm, chẳng cần hẹn, cả đám cùng liếc sang nhìn An và Thu với con mắt tóe lửa.
- Sao anh lại ở đây?- hai nhỏ đồng thanh hét lên, còn Nam chỉ cười.
- Anh quyết định rồi, không về Pháp nữa, bây giờ chuyển sang trường này học, không hoan nghênh anh sao?
- Tới cả em gái mà cũng giấu nữa là sao?- An giận dỗi.
- Bé yêu của anh ơi, anh ở lại đây em không vui à- Nam cười tươi xoa đầu nó.
- Vui chứ!- nó reo lên sung sướng: “Nhưng sao thay đổi quyết định nhanh thế”
- Việt Nam đẹp quá, về nước thì uổng lắm, anh muốn ở đây để được đi chơi thêm nữa.
- Giờ coi tôi như người vô hình ấy nhỉ?- Thu nói rồi quay mặt đi.
- Thu của anh giận hả? Tối qua ngủ có ngon không?- Nam quan tâm.
- Cái gì “Thu của anh”, hai người…hai người…”- An lắp bắp.
- Xin lỗi, anh lỡ lời, không có gì đâu. An! Em đừng nghĩ bậy- Nam lúng túng.
- Anh có tật giật mình hả? Em có nói gì đâu mà thanh minh lắm thế- nó nói xong thì cười khà khà, còn mặt nhỏ Thu đỏ lên như trái gấc.
Câu chuyện bị cắt ngang bởi một giọng nói quen thuộc: “Hi, mấy hôm rồi không gặp, hai em khỏe chứ?”- là Duy, còn có cả Quân nữa.
- Đây là…- Quân hỏi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thu.
Nam đứng lên giơ tay ra: “Tôi là anh họ của An, rất vui được làm quen, các cậu là bạn của nó à”
- Chào, tôi là Quân- cậu ta bắt tay lại.
- Còn cậu là Duy, tôi biết rồi- Nam bắt tay với Duy, cậu ấy lấy làm khó hiểu: “sao anh biết?”
Nam cười: “Không có gì, chỉ là tình cờ thôi”
Năm con người trên một chiếc bàn ấy như thu hút mọi ánh nhìn, tốt có, xấu có, và còn cả những tia lửa điện của bàn bên cạnh đổ dồn vào. Như cảm nhận được những điều không bình thường, An và Thu nghĩ tốt nhất nên rời khỏi: “Các anh làm quen đi, tụi em vào lớp đây”
Nam thấy vậy cũng chào tạm biệt: “Hai cậu cứ tự nhiên, tôi cũng đi trước đây”
- Mày có cảm thấy cách hắn nhìn Thu có gì khác lạ không?- Quân nói với thằng bạn.
- Tao có thấy gì đâu, mày để ý mấy chuyện này từ bao giờ thế?- Duy thấy thắc mắc.
- À, có gì đâu, tại Thu là bạn gái mày…- Quân bỏ dở câu nói làm Duy sực nhớ ra quan hệ của mình và Thu, vì thế cậu ta ậm ờ cho qua chuyện: “Ờ, biết rồi, tao sẽ cẩn thận”- nhưng trong lòng của Duy rất rối rắm: “Có vẻ như Quân quan tâm Thu, nếu thật vậy, mọi chuyện sẽ phức tạp lắm đây, còn anh chàng kia nữa, càng ngày sự việc càng vượt khỏi tầm kiểm soát của mình”- Duy thở dài.
- Mày nói thật cho tao nghe, tại sao mày đi làm thêm- Thu hỏi An một cách nghiêm túc.
- Sao mày biết…- An lúng túng hỏi.
- Đó là chuyện của tao, còn mày? Mày đang túng thiếu lắm hay gì mà làm như thế, nó ảnh hưởng không nhỏ đến việc học của mày, vì thế tao phải quan tâm- Thu nói chậm rãi, phân tích cho nhỏ bạn mình nghe.
- Tháng sau là… là sinh nhật Quân, nên… nên tao muốn…- An lắp bắp.
Như đã hiểu được vấn đề, Thu thở dài: “Muốn tự mình kiếm tiền để mua quà sinh nhật cho hắn à, thế có đáng không?”
- Đáng lắm chứ, khi nào mày có tình cảm với một người con trai nào đó thì mới hiểu được giờ tao đang làm gì- An cãi lại.
- Mày thích hắn nhiều đến thế sao An, tao chưa thấy mày nghiêm túc như thế này bao giờ?- Thu nhìn thẳng vào bạn mình, nó hỏi.
Nhỏ An chỉ gật đầu mà không nói, dường như Thu hiểu ý nó, còn Thu phải làm gì để giúp đỡ bạn mình đây: “Nhỏ yêu thật rồi sao?”. Mặc dù trong lòng nó thoáng hiện ra hình ảnh Quân đang cười rất tươi, điều đó khiến trái tim nó rung lên nhè nhẹ, nhưng nhanh chóng nhỏ lại bảo bản thân mình rằng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi, nó không hề có cảm giác gì với Quân cả, và cũng không được có cảm giác gì hơn tình bạn. Thu khẽ nhìn sang An rồi thở dài.
- Mình phải làm cái gì đó để Quân biết được tình cảm An dành cho hắn, có lẽ như thế sẽ giúp được cho An, nhưng điều ấy là gì? Chẳng lẽ… như vậy có được không? Liệu anh ta có nghe mình nói, thôi cứ liều một lần vậy- nhỏ Thu đang vật lộn với mớ suy nghĩ của mình và phải đưa ra một quyết định.
...Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^(Anh có rảnh không? 6h tối nay gặp nhau ở trường được chứ, tôi muốn đưa anh đến một nơi)- Thu nhắn tin cho Quân.
Bất ngờ, Quân không nghĩ rằng Thu hẹn gặp mình: (Có chuyện gì sao?)
(Gặp nhau anh sẽ biết, cám ơn anh vì không từ chối)- Thu cố lấy hết can đảm, nó sợ Quân nghĩ xấu cho mình, nhưng vì bạn thì thôi cũng nên liều vậy.
(Được, tôi sẽ đến, tạm biệt)- Quân không hiểu sao lòng mình vui lạ, một điều gì đó hân hoan đến ngọt ngào len lỏi vào trái tim băng giá ấy, thổi tràn luồng gió mới: “Sao nhỏ lại chủ động nhắn tin hẹn mình? Định đưa mình đi đâu”- hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng hắn lại nhớ đến lần cùng Thu đi trong rừng, nhớ khi được nó quan tâm, nhớ cả ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp. Tất cả… tất cả… đều như in vào tâm trí, liệu đây có phải là mơ?
- Tại sao cô lại hẹn tôi ra đây?- Quân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, mặc dù hắn chờ mong giờ phút này đến thế nào.
- Anh theo tôi đến một nơi- Thu vừa đi vừa nói.
- Chỗ nào?
- Quán kem- Thu chậm rãi: “Nơi An và Duy đi làm thêm”
- Tại sao lại…- Quân vẫn thấy rất khó hiểu, hôm nay Thu có điều gì đó gấp gáp, vội vàng và xen chút lo lắng, dường như Quân đã thay đổi, từ trước giờ hắn có quan tâm đến ai ngoài thằng bạn thân nhất của mình đâu, nhưng sao giờ mọi hành động và cử chỉ của Thu hắn lại quan sát rất kĩ, hắn muốn hiểu con nhỏ. Nhưng Thu lúc gần, lúc xa, có lúc ấm áp, bây giờ lại quá xa lạ.
- Anh có biết An vì anh mà đi làm thêm, phải chịu cực khổ thế nào không? Anh vốn biết con nhỏ thích anh mà- Thu bức xúc.
- An thích tôi, điều đó tôi biết, nhưng tại sao lại vì tôi mà đi làm, tôi đâu có yêu cầu cô ta làm bất cứ điều gì- Quân nhận ra Thu chỉ quan tâm An chứ không phải hẹn hắn, và cũng chẳng hiểu sao lại cảm thấy thấy thất vọng, mặc dù gương mặt vẫn lạnh tanh như bình thường.
- Tôi nghe An nói tháng sau sinh nhật anh, nên cô ấy mới làm thế…
Quân không nói gì, cậu ta chỉ thở dài: “Nhỏ An này, ai bảo cô ta làm thế, chỉ khiến mình áy náy thêm thôi, giờ biết phải giải quyết thế nào”
- Mấy anh uống gì ạ!- An niềm nở tiếp khách.
- Ở đây có gì ngon thế bé, giới thiệu cho tụi anh nào- một đám con trai chừng 5, 6 đ

