Đọc tiểu thuyết,Gấu ơi giúp anh 9
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 19:05 |
Hôm sau Thư Hoán nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, anh rất khách sáo hẹn cô ra ngoài trò chuyện.
Từ Vĩ Kính tìm cô vì điều gì, trong lòng cô rất rõ. Bất cứ cuộc tiếp xúc nào giữa họ đều chỉ vì cô là "bạn gái" của em trai anh.
Thế nhưng thực tế cô không phải thế.
Nhưng Thư Hoán vẫn nhận lời ngay, vì cô đã yêu anh đến vô phương cứu chữa. Biết rõ lần hẹn này không phải là điều mình cần nhưng cô vẫn không thể từ chối.
Thư Hoán vẫn tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, chải gọn mái tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, thâm chiếc váy ôm sát người in hoa tím nhạt, giày cao gót pha lê màu tím violet, ngay cả dây chuyền cũng là màu tím, khiến da cô trắng hơn, tôn lên đôi chân thon dài, phần eo nhỏ xinh đến nỗi có thể ôm gọn được.
Như thế đương nhiên là không thích hợp với cô lắm, nhưng cô mong mình có thể khiến Từ Vĩ Kính cảm nhận được cô là một người độc lập, là một phụ nữ trưởng thành đủ để trò chuyện với anh.
Thư Hoán căng thẳng xuống lầu, lần này Từ Vĩ Kính đích thân đến đón cô, cô càng không dám chậm trễ, chỉ sợ dáng vẻ của mình khó coi. Bước xuống đến mười bậc thang mà Từ Vĩ Kính có thể nhìn thấy, cô càng đi chậm rãi từ tốn hơn.
Từ Vĩ Kính luôn nhìn theo cô, đến khi cô đến trước mặt, anh mới mở cửa xe giúp cô.
Thư Hoán hơi cúi người rồi ngồi vào trong, trong khoang xe rộng rãi, trên bàn đã bày sẵn rượu.
Chiếc xe khởi động, trong không gian khép kín di động ấy, chỉ còn có cô và Từ Vĩ Kính mặt đối mặt. Tài xế phía trước không thể nghe thấy họ nói gì.
Từ Vĩ Kính lịch sự rót cho cô ly rượu trước rồi hỏi: "Cô và Từ Vĩ Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Thư Hoán ngấm nghĩ rồi thận trọng trả lời: "Tính cách bọn em thực sự không hợp nhau, ở bên nhau không ổn...".
"Xin cô hãy nói thật với tôi."
Thư Hoán hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi người về phía trước, nói với tư thế xin lỗi: "Bọn em đã lừa dối anh".
"Hử?"
"Em và Từ Vĩ Trạch, vốn dĩ không phải là người yêu của nhau."
Từ Vĩ Kính nhìn cô.
Tim Thư Hoán vẫn đập thình thịch: "Em chỉ giúp Từ Vĩ Trạch lừa anh, để tránh cho anh ấy bắt anh đi xem mặt. Thực ra bọn em không hề quen nhau, chỉ là bạn bè khác giới bình thường...".
Từ Vĩ Kính vẫn không nói gì.
Trong sự im lặng đó, Thư Hoán đành gồng mình nói tiếp: "Bọn em không ác ý, chỉ muốn anh ấy có thời gian tự do vài năm nữa, anh ấy cũng còn trẻ, không muốn bị xếp đặt kết hôn quá sớm. Xin anh đừng giận Vĩ Trạch...".
Từ Vĩ Kính bỗng nói: "Anh biết".
"A?"
"Anh biết em không phải là bạn gái của Từ Vĩ Trạch."
Thư Hoán ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn anh.
"Ngay từ đầu, Vĩ Trạch đã nói cho anh biết."
"Không phải là em và nó lừa anh...", Từ Vĩ Kính nhìn cô, "Mà là nó và anh đang lừa em".
"..."
"Vĩ Trạch yêu em, Thư Hoán."
Thư Hoán lắc đầu lia lịa, cảm giác mơ hồ không chân thực lại quay về.
"Không đúng, lần đầu chúng ta gặp mặt, anh rõ ràng..."
"Phải, lần đó ấn tượng về em thực sự rất tệ. Vĩ Trạch cũng nói dối về gia thế và học lực của em. Nó lo lắng, rằng với tiêu chuẩn của anh, em không thể qua được."
"..."
"Nhưng em đã qua."
"..."
"Em là một cô gái rất tốt."
Trong sự đờ đẫn của cô, giọng anh vẫn tiếp tục vang lên: "Tuy trước kia anh rất kiên trì, nhất thiết phải là một cô gái xuất sắc đủ tiêu chuẩn mới xứng với đứa em trai duy nhất của anh, trở thành vợ của nó. Nhưng em cũng có ưu điểm riêng của em, em lương thiện, nghiêm túc, kiên cường, khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm đến người khác. Nét đáng yêu của em đã đủ với nó rồi. Em khiến nó rất hạnh phúc".
Sự khẳng định chân thành của anh lại là lời khen cô đau lòng nhất.
"Anh cũng hy vọng em có thể khiến nó hạnh phúc mãi mãi."
Thư Hoán chỉ thấy cổ họng thắt lại, cô biết lúc này không thích hợp để nói, càng không hợp để nói những lời ấy. Mắt cô đã bắt đầu mờ đi, gương mặt đẹp trai, thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính cô không còn nhìn rõ được nữa, cô không kiểm soát được giọng mình.
"Nhưng, em thích anh."
"..."
"Em thích anh, Từ Vĩ Kính"
"..."
"Em ..."
"..."
"Chuyện này, anh cũng biết chứ?"
Rất lâu sau Từ Vĩ Kính mới mấp máy môi, trong nhịp tim gần như phá toang lồng ngực của Thư Hoán, anh chậm rãi nói: "Vĩ Trạch rất yêu em".
Thư Hoán nấc nghẹn hỏi anh bằng chút can đảm còn sót lại: "Còn anh?"
Anh có một chút gì đó ... chỉ một chút... không...
Từ Vĩ Kính ngồi đối diện cô, im lặng tựa bức tường kiên cố, một lúc lâu sau mới nói: "Anh sẽ không làm chuyện khiến nó đau khổ".
Thư Hoán rơi nước mắt, nhìn anh.
"Anh là anh trai của Vĩ Trạch, cũng không thể chấp nhận một cô gái khiến nó đau khổ."
Thư Hoán thấy mọi vật đều nhạt nhòa, còn Từ Vĩ Kính không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Lúc cô lau nước mắt, Từ Vĩ Kính bảo tài xế dừng xe.
"Anh xuống ở đây trước. Anh nhờ tài xế đưa em về."
Thư Hoán đỏ hoe mắt, mở cửa bên cạnh mình, trước khi anh cử động, cô đã xuống trước.
"Thư Hoán!"
Cô có thể nghe thấy tiếng Từ Vĩ Kính gọi từ phía sau, khoảng cách giữa họ không đến hai bước nhưng ngay cả việc đưa tay ra kéo cô lại, anh cũng không làm.
Từ Vĩ Kính vẫn nhường xe lại cho cô. Tài xế rất kiên nhẫn lái xe đi theo cô một đoạn dài, mời cô lên xe nhưng Thư Hoán kiên quyết từ chối.
Cô không cần anh lịch sự, gallant, không cần sự chỉn chu quy tắc và sự tự chủ nguyên tắc của anh. Cô chỉ cần một chút chân tình, một chút bất quy tắc của anh. Chỉ cần anh đuổi theo kéo cô lại, cô sẽ nghe lời anh.
Thế nhưng không.
Đi một đoạn đường dài, trèo lên cầu thang khu chung cư, chân Thư Hoán đau đến nỗi không đứng thẳng được. Cô nhớ đến một câu trong truyện cổ tích, mỗi một bước đi của nàng tiên cá bé nhỏ đều như giẫm trên đầu dao nhọn.
Đáng đời cô. Từ Vĩ Kính vốn không quan tâm cô mặc gì, đi giày cao gót hay không, có đẹp không, về đến nhà mất bao lâu, nỗi khổ cô chịu đựng này hoàn toàn thừa thãi. Haizzz...
Dưới ánh đèn hành lang mờ, có một bong người cao lớn đứng đợi trước cửa. Thư Hoán dừng lại, không đến gần.
Thấy cô, gương mặt chàng trai lại lộ ra lúm đồng tiền, mỉm cười nói "Sao muộn mới về nhà, em đi đâu vậy?".
"Tránh ra."
Từ Vĩ Trạch vẫn nhẫn nại: "Đừng thế mà, hôm qua so anh không tốt, anh không nên đánh em nặng như thế. Anh đã mua cheese cake mà em thích đây, có quả việt quất nữa. Nếu em còn giận thì có thể đánh lại anh".
Thư Hoán mắt rưng rưng: "Tránh ra".
Từ Vĩ Trạch cũng nhận ra điều kỳ lạ, anh không cười nữa, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy? Em gặp chuyện gì?".
Thư Hoán chỉ muốn khóc òa, trút hết nỗi thương tâm trên đường về nhà lên người anh. Từ Vĩ Trạch vừa đến gần cô đã đẩy mạnh anh ra: "Tránh ra, tránh ra! Tại sao anh lại theo đuổi em vào lúc này?!".
"..."
Thư Hoán đấm vào ngực anh: "Lúc nào cũng được, tại sao lại vào lúc này, tại sao lại cứ là em?".
Từ Vĩ Trạch để mặc cô đánh đấm, chỉ nói: "Xin lỗi, anh không muốn khiến em áp lực. Hôm nay đến chỉ muốn mua bánh cho em".
Bánh kem mềm mại vì không được giữ nên rơi xuống đất, nát tan.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: "Gấu Hoán...".
Thư Hoán nắm chặt tay, nước mắt vẫn rưng rưng. Cô không dám nhận bất cứ thứ gì từ Từ Vĩ Trạch, nhưng gì cô nhận được từ anh, Từ Vĩ Kính tuyệt đối không chịu cho cô nữa.
Cái gọi là tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng qua là thứ tình cảm ngắn ngủi, ngang ngược, muốn gì là làm. Còn cô lại phải trả giá quá đắt cho thứ tình cảm hời hợt đó.
"Em cũng không cần tình cảm của anh, anh mang về hết đi." Thư Hoán nấc nghẹn, "Không có thứ gì rẻ hơn tình cảm của anh cả!".
Từ Vĩ Trạch nhìn cô.
Trong bóng tối Thư Hoán không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy anh thở dài.
Từ Vĩ Trạch đi, cũng dọn dẹp sạch sẽ bánh kem rơi trên đất, giống như anh chưa từng đến.
Thư Hoán biết như thế là không công bằng với anh, nhưng Từ Vĩ Kính cũng không công bằng với cô.
Cô chẳng còn gì công bằng thừa lại từ ai đó để chia cho anh cả.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán không chút bất ngờ, cô biết anh lại vì Từ Vĩ Trạch nên mới làm thế. Tình cảm của anh em họ rất sâu đậm, chỉ cần Vĩ Trạch vui vẻ là anh có thể nhường hết mọi tứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, "thứ" như cô có là gì.
Cô quyết định sẽ không khuất phục. Không ai có thể cưỡng ép cô, cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.
Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cô cũng buộc gọn tóc, mặc một bộ váy màu đen già dặn, ngồi đối diện anh trong một khí thế mạnh mẽ không gì khuất phục được.
"Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ở khách sạn."
Thư Hoán cắn môi, cô không thể xao động dưới áp lực của anh.
"Anh không hiểu vì sao em không chấp nhận Vĩ Trạch."
Thư Hoán nhìn anh, mạnh mẽ nói: "Anh hiểu mà".
Từ Vĩ Kính nhìn đi nơi khác, không nhìn thẳng vào cô.
"Anh không hợp với em."
Thư Hoán phản kích: "Vậy em cũng không hợp với Vĩ Trạch".
"Anh nói thật đấy."
"Em cũng nói thật."
Từ Vĩ Kính cau mày: "Anh không phải là lựa chọn tốt để làm người yêu, người chồng".
"Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nào lại hợp?"
"Nó thật lòng với em."
"Em cũng thật lòng với anh."
Từ Vĩ Kính nhìn cô rồi nói: "Chân tình của em đối cới anh chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được".
"Vậy tại sao anh không thể biến chân tình của Vĩ Trạch thành của anh?"
Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, "Em lằng nhằng níu kéo cũng vô dụng".
Thư Hoán cố kìm nước mắt: "Anh nghĩ em đối với anh là lằng nhằng níu kéo sao?".
Ngay cả lòng tự trọng, cô cũng chẳng cần, cuối cùng chỉ đổi lại bốn chữ này của anh...
"Anh là anh của Vĩ Trạch, thế gian này, người nó tôn kính và tin tưởng nhất là anh." Từ Vĩ Kính không nhìn cô, "Anh không thể làm chuyện có lỗi với nó".
"Thế còn em?"
"..."
"Em như thế nào đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh sao?"
Lúc lên xe bus Thư Hoán đã khóc, cô thực sự không nhìn thấy hy vọng đâu cả. Cô không biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thích cô nhưng lại kiên quyết không cần cô hay không.
Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toàn là một gương mặt thất tình đau khổ.
Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăn tay áp trên mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy cô khóc quá đau khổ nên cũng không nỡ đuổi xuống, sau đó cô lại ngồi trên chuyến xe đó quay về cũng bằng lộ trình cũ.
Lúc ngồi trên xe, cô gửi tin nhắn hỏi Từ Vĩ Kính.
"Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ anh ấy cần, thế thì em cũng có thể có được thứ em cần hay không?"
Anh không trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặt dày, ngay cả bản thân cô cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ Vĩ Kính.
Khóc được một lúc, cô lại lau nước mắt gửi tin nhắn cho Từ Vĩ Trạch.
"Em muốn đến khách sạn tìm anh."
Lần này cô nhận được câu trả lời rất nhanh.
"Anh xuống dưới đón em."
Xuống xe, chần chừ một lúc, trời đã tối hẳn, Thư Hoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết định qua đường.
Từ Vĩ Trạch đã ở đại sảnh đợi cô tự bao giờ, vừa thấy cô vào đã đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ của cô khiến anh không khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt cô lên: "Em sao vậy?".
Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: "Không có...".
Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu cô: "Lên trước đã, có chuyện gì từ từ hãy nói".
Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máy chầm chậm đi lên Thư Hoán mới nhìn rõ bộ dạng mình phản chiếu qua vách thang máy.
Chỉ cần khóc con người sẽ xấu đi mấy phần, cô khóc bây giờ, thật đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.
Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tự tin của cô cũng chẳng còn.
Lúc cô định rút lui thì thang máy đã đến nơi, Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay cô: "Đi thôi".
Thư Hoán hơi loạng choạng đi theo anh, đến khi vào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn cô ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnh ra cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc anh trở ra, trên tay là một chiếc khăn bông.
"Này, lau mặt đi."
Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạch một tay nâng mặt cô, một tay lau giúp cô: "Em thế này không giống Gấu Hoán tí nào, giống gấu mèo hơn".
Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc cô lại: "Đến tìm anh có chuyện gì?".
Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rất đẹp trai của anh, bỗng nói với vẻ gần như thô bạo: "Chúng ta quen nhau đi".
Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn cô. Cô có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trong đáy mắt anh.
"Bây giờ chúng ta quen nhau đi. Đợi đến khi anh chơi chán rồi thì mau đá em đi, em có thể dễ bề ăn nói với anh trai anh hơn."
"..."
"Đó chẳng phải là điều anh muốn hay sao?"
Từ Vĩ Trạch nhìn cô.
Thư Hoán cũng không biết với gương mặt mình lúc đó, lời nói của cô có hấp dẫn hay không, nhưng vẫn nói: "Anh cần gì em cũng cho, anh lấy đi".
Từ Vĩ Trạch không hành động ngay, chỉ nhìn cô.
Rồi bỗng anh nghiến răng, giơ tay tát cô.
Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầu cũng chẳng có màu sắc nào khác. Một cái tát bất ngờ không báo trước khiến cô hoàn toàn mụ mẫm.
Trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết mình đã có được câu từ chối.
Cô yêu Từ Vĩ Kính mà không dứt ra được, còn anh vì cô từ chối Từ Vĩ Trạch mà không tiếp nhận cô.
Cô chỉ còn nước làm thỏa mãn Từ Vĩ Trạch thì Từ Vĩ Kính mới vui vẻ chấp nhận cô, nhưng thuận theo Từ Vĩ Trạch thì cái giá phải trả là rời xa Từ Vĩ Kính. Đó là một câu đố không có lời giải.
Một vòng tròn luẩn quẩn, cô không ra nổi.
Suy nghĩ hiến thân nực cười của cô cũng là do bị bức bách. Lúc con người bị tình yêu bức vào đường cùng thì sẽ làm chuyện khờ dại.
Thế nhưng ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng từ chối cô.
Thư Hoán đờ đẫn ngồi một lúc, khi tai không còn ong ong nữa, cô nói: "Em... em về đây".
Từ Vĩ Trạch im lặng, thậm chí không nhìn cô.
Cô mụ mẫn đứng lên mở cửa, Từ Vĩ Trạch cũng không giữ cô lại.
Cô tuyệt vọng. Cô yêu Từ Vĩ Kính như thế, chỉ cần một ánh nhìn của anh là toàn thân cô run rẩy. Thậm chí vì muốn có sự quan tâm của anh mà cô nguyện hy sinh thứ quý giá nhất của mình cho em trai yêu quý của anh.
Và bây giờ người đàn ông cô từng xem là bạn thân, lúc cô cần giúp đỡ nhất, thì anh đã đứng ở phía đối nghịch với cô.
Thư Hoán ra khỏi khách sạn, bên kia đư
Từ Vĩ Kính tìm cô vì điều gì, trong lòng cô rất rõ. Bất cứ cuộc tiếp xúc nào giữa họ đều chỉ vì cô là "bạn gái" của em trai anh.
Thế nhưng thực tế cô không phải thế.
Nhưng Thư Hoán vẫn nhận lời ngay, vì cô đã yêu anh đến vô phương cứu chữa. Biết rõ lần hẹn này không phải là điều mình cần nhưng cô vẫn không thể từ chối.
Thư Hoán vẫn tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, chải gọn mái tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, thâm chiếc váy ôm sát người in hoa tím nhạt, giày cao gót pha lê màu tím violet, ngay cả dây chuyền cũng là màu tím, khiến da cô trắng hơn, tôn lên đôi chân thon dài, phần eo nhỏ xinh đến nỗi có thể ôm gọn được.
Như thế đương nhiên là không thích hợp với cô lắm, nhưng cô mong mình có thể khiến Từ Vĩ Kính cảm nhận được cô là một người độc lập, là một phụ nữ trưởng thành đủ để trò chuyện với anh.
Thư Hoán căng thẳng xuống lầu, lần này Từ Vĩ Kính đích thân đến đón cô, cô càng không dám chậm trễ, chỉ sợ dáng vẻ của mình khó coi. Bước xuống đến mười bậc thang mà Từ Vĩ Kính có thể nhìn thấy, cô càng đi chậm rãi từ tốn hơn.
Từ Vĩ Kính luôn nhìn theo cô, đến khi cô đến trước mặt, anh mới mở cửa xe giúp cô.
Thư Hoán hơi cúi người rồi ngồi vào trong, trong khoang xe rộng rãi, trên bàn đã bày sẵn rượu.
Chiếc xe khởi động, trong không gian khép kín di động ấy, chỉ còn có cô và Từ Vĩ Kính mặt đối mặt. Tài xế phía trước không thể nghe thấy họ nói gì.
Từ Vĩ Kính lịch sự rót cho cô ly rượu trước rồi hỏi: "Cô và Từ Vĩ Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Thư Hoán ngấm nghĩ rồi thận trọng trả lời: "Tính cách bọn em thực sự không hợp nhau, ở bên nhau không ổn...".
"Xin cô hãy nói thật với tôi."
Thư Hoán hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi người về phía trước, nói với tư thế xin lỗi: "Bọn em đã lừa dối anh".
"Hử?"
"Em và Từ Vĩ Trạch, vốn dĩ không phải là người yêu của nhau."
Từ Vĩ Kính nhìn cô.
Tim Thư Hoán vẫn đập thình thịch: "Em chỉ giúp Từ Vĩ Trạch lừa anh, để tránh cho anh ấy bắt anh đi xem mặt. Thực ra bọn em không hề quen nhau, chỉ là bạn bè khác giới bình thường...".
Từ Vĩ Kính vẫn không nói gì.
Trong sự im lặng đó, Thư Hoán đành gồng mình nói tiếp: "Bọn em không ác ý, chỉ muốn anh ấy có thời gian tự do vài năm nữa, anh ấy cũng còn trẻ, không muốn bị xếp đặt kết hôn quá sớm. Xin anh đừng giận Vĩ Trạch...".
Từ Vĩ Kính bỗng nói: "Anh biết".
"A?"
"Anh biết em không phải là bạn gái của Từ Vĩ Trạch."
Thư Hoán ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn anh.
"Ngay từ đầu, Vĩ Trạch đã nói cho anh biết."
"Không phải là em và nó lừa anh...", Từ Vĩ Kính nhìn cô, "Mà là nó và anh đang lừa em".
"..."
"Vĩ Trạch yêu em, Thư Hoán."
Thư Hoán lắc đầu lia lịa, cảm giác mơ hồ không chân thực lại quay về.
"Không đúng, lần đầu chúng ta gặp mặt, anh rõ ràng..."
"Phải, lần đó ấn tượng về em thực sự rất tệ. Vĩ Trạch cũng nói dối về gia thế và học lực của em. Nó lo lắng, rằng với tiêu chuẩn của anh, em không thể qua được."
"..."
"Nhưng em đã qua."
"..."
"Em là một cô gái rất tốt."
Trong sự đờ đẫn của cô, giọng anh vẫn tiếp tục vang lên: "Tuy trước kia anh rất kiên trì, nhất thiết phải là một cô gái xuất sắc đủ tiêu chuẩn mới xứng với đứa em trai duy nhất của anh, trở thành vợ của nó. Nhưng em cũng có ưu điểm riêng của em, em lương thiện, nghiêm túc, kiên cường, khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm đến người khác. Nét đáng yêu của em đã đủ với nó rồi. Em khiến nó rất hạnh phúc".
Sự khẳng định chân thành của anh lại là lời khen cô đau lòng nhất.
"Anh cũng hy vọng em có thể khiến nó hạnh phúc mãi mãi."
Thư Hoán chỉ thấy cổ họng thắt lại, cô biết lúc này không thích hợp để nói, càng không hợp để nói những lời ấy. Mắt cô đã bắt đầu mờ đi, gương mặt đẹp trai, thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính cô không còn nhìn rõ được nữa, cô không kiểm soát được giọng mình.
"Nhưng, em thích anh."
"..."
"Em thích anh, Từ Vĩ Kính"
"..."
"Em ..."
"..."
"Chuyện này, anh cũng biết chứ?"
Rất lâu sau Từ Vĩ Kính mới mấp máy môi, trong nhịp tim gần như phá toang lồng ngực của Thư Hoán, anh chậm rãi nói: "Vĩ Trạch rất yêu em".
Thư Hoán nấc nghẹn hỏi anh bằng chút can đảm còn sót lại: "Còn anh?"
Anh có một chút gì đó ... chỉ một chút... không...
Từ Vĩ Kính ngồi đối diện cô, im lặng tựa bức tường kiên cố, một lúc lâu sau mới nói: "Anh sẽ không làm chuyện khiến nó đau khổ".
Thư Hoán rơi nước mắt, nhìn anh.
"Anh là anh trai của Vĩ Trạch, cũng không thể chấp nhận một cô gái khiến nó đau khổ."
Thư Hoán thấy mọi vật đều nhạt nhòa, còn Từ Vĩ Kính không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Lúc cô lau nước mắt, Từ Vĩ Kính bảo tài xế dừng xe.
"Anh xuống ở đây trước. Anh nhờ tài xế đưa em về."
Thư Hoán đỏ hoe mắt, mở cửa bên cạnh mình, trước khi anh cử động, cô đã xuống trước.
"Thư Hoán!"
Cô có thể nghe thấy tiếng Từ Vĩ Kính gọi từ phía sau, khoảng cách giữa họ không đến hai bước nhưng ngay cả việc đưa tay ra kéo cô lại, anh cũng không làm.
Từ Vĩ Kính vẫn nhường xe lại cho cô. Tài xế rất kiên nhẫn lái xe đi theo cô một đoạn dài, mời cô lên xe nhưng Thư Hoán kiên quyết từ chối.
Cô không cần anh lịch sự, gallant, không cần sự chỉn chu quy tắc và sự tự chủ nguyên tắc của anh. Cô chỉ cần một chút chân tình, một chút bất quy tắc của anh. Chỉ cần anh đuổi theo kéo cô lại, cô sẽ nghe lời anh.
Thế nhưng không.
Đi một đoạn đường dài, trèo lên cầu thang khu chung cư, chân Thư Hoán đau đến nỗi không đứng thẳng được. Cô nhớ đến một câu trong truyện cổ tích, mỗi một bước đi của nàng tiên cá bé nhỏ đều như giẫm trên đầu dao nhọn.
Đáng đời cô. Từ Vĩ Kính vốn không quan tâm cô mặc gì, đi giày cao gót hay không, có đẹp không, về đến nhà mất bao lâu, nỗi khổ cô chịu đựng này hoàn toàn thừa thãi. Haizzz...
Dưới ánh đèn hành lang mờ, có một bong người cao lớn đứng đợi trước cửa. Thư Hoán dừng lại, không đến gần.
Thấy cô, gương mặt chàng trai lại lộ ra lúm đồng tiền, mỉm cười nói "Sao muộn mới về nhà, em đi đâu vậy?".
"Tránh ra."
Từ Vĩ Trạch vẫn nhẫn nại: "Đừng thế mà, hôm qua so anh không tốt, anh không nên đánh em nặng như thế. Anh đã mua cheese cake mà em thích đây, có quả việt quất nữa. Nếu em còn giận thì có thể đánh lại anh".
Thư Hoán mắt rưng rưng: "Tránh ra".
Từ Vĩ Trạch cũng nhận ra điều kỳ lạ, anh không cười nữa, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy? Em gặp chuyện gì?".
Thư Hoán chỉ muốn khóc òa, trút hết nỗi thương tâm trên đường về nhà lên người anh. Từ Vĩ Trạch vừa đến gần cô đã đẩy mạnh anh ra: "Tránh ra, tránh ra! Tại sao anh lại theo đuổi em vào lúc này?!".
"..."
Thư Hoán đấm vào ngực anh: "Lúc nào cũng được, tại sao lại vào lúc này, tại sao lại cứ là em?".
Từ Vĩ Trạch để mặc cô đánh đấm, chỉ nói: "Xin lỗi, anh không muốn khiến em áp lực. Hôm nay đến chỉ muốn mua bánh cho em".
Bánh kem mềm mại vì không được giữ nên rơi xuống đất, nát tan.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: "Gấu Hoán...".
Thư Hoán nắm chặt tay, nước mắt vẫn rưng rưng. Cô không dám nhận bất cứ thứ gì từ Từ Vĩ Trạch, nhưng gì cô nhận được từ anh, Từ Vĩ Kính tuyệt đối không chịu cho cô nữa.
Cái gọi là tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng qua là thứ tình cảm ngắn ngủi, ngang ngược, muốn gì là làm. Còn cô lại phải trả giá quá đắt cho thứ tình cảm hời hợt đó.
"Em cũng không cần tình cảm của anh, anh mang về hết đi." Thư Hoán nấc nghẹn, "Không có thứ gì rẻ hơn tình cảm của anh cả!".
Từ Vĩ Trạch nhìn cô.
Trong bóng tối Thư Hoán không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy anh thở dài.
Từ Vĩ Trạch đi, cũng dọn dẹp sạch sẽ bánh kem rơi trên đất, giống như anh chưa từng đến.
Thư Hoán biết như thế là không công bằng với anh, nhưng Từ Vĩ Kính cũng không công bằng với cô.
Cô chẳng còn gì công bằng thừa lại từ ai đó để chia cho anh cả.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán không chút bất ngờ, cô biết anh lại vì Từ Vĩ Trạch nên mới làm thế. Tình cảm của anh em họ rất sâu đậm, chỉ cần Vĩ Trạch vui vẻ là anh có thể nhường hết mọi tứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, "thứ" như cô có là gì.
Cô quyết định sẽ không khuất phục. Không ai có thể cưỡng ép cô, cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.
Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cô cũng buộc gọn tóc, mặc một bộ váy màu đen già dặn, ngồi đối diện anh trong một khí thế mạnh mẽ không gì khuất phục được.
"Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ở khách sạn."
Thư Hoán cắn môi, cô không thể xao động dưới áp lực của anh.
"Anh không hiểu vì sao em không chấp nhận Vĩ Trạch."
Thư Hoán nhìn anh, mạnh mẽ nói: "Anh hiểu mà".
Từ Vĩ Kính nhìn đi nơi khác, không nhìn thẳng vào cô.
"Anh không hợp với em."
Thư Hoán phản kích: "Vậy em cũng không hợp với Vĩ Trạch".
"Anh nói thật đấy."
"Em cũng nói thật."
Từ Vĩ Kính cau mày: "Anh không phải là lựa chọn tốt để làm người yêu, người chồng".
"Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nào lại hợp?"
"Nó thật lòng với em."
"Em cũng thật lòng với anh."
Từ Vĩ Kính nhìn cô rồi nói: "Chân tình của em đối cới anh chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được".
"Vậy tại sao anh không thể biến chân tình của Vĩ Trạch thành của anh?"
Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, "Em lằng nhằng níu kéo cũng vô dụng".
Thư Hoán cố kìm nước mắt: "Anh nghĩ em đối với anh là lằng nhằng níu kéo sao?".
Ngay cả lòng tự trọng, cô cũng chẳng cần, cuối cùng chỉ đổi lại bốn chữ này của anh...
"Anh là anh của Vĩ Trạch, thế gian này, người nó tôn kính và tin tưởng nhất là anh." Từ Vĩ Kính không nhìn cô, "Anh không thể làm chuyện có lỗi với nó".
"Thế còn em?"
"..."
"Em như thế nào đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh sao?"
Lúc lên xe bus Thư Hoán đã khóc, cô thực sự không nhìn thấy hy vọng đâu cả. Cô không biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thích cô nhưng lại kiên quyết không cần cô hay không.
Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toàn là một gương mặt thất tình đau khổ.
Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăn tay áp trên mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy cô khóc quá đau khổ nên cũng không nỡ đuổi xuống, sau đó cô lại ngồi trên chuyến xe đó quay về cũng bằng lộ trình cũ.
Lúc ngồi trên xe, cô gửi tin nhắn hỏi Từ Vĩ Kính.
"Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ anh ấy cần, thế thì em cũng có thể có được thứ em cần hay không?"
Anh không trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặt dày, ngay cả bản thân cô cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ Vĩ Kính.
Khóc được một lúc, cô lại lau nước mắt gửi tin nhắn cho Từ Vĩ Trạch.
"Em muốn đến khách sạn tìm anh."
Lần này cô nhận được câu trả lời rất nhanh.
"Anh xuống dưới đón em."
Xuống xe, chần chừ một lúc, trời đã tối hẳn, Thư Hoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết định qua đường.
Từ Vĩ Trạch đã ở đại sảnh đợi cô tự bao giờ, vừa thấy cô vào đã đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ của cô khiến anh không khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt cô lên: "Em sao vậy?".
Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: "Không có...".
Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu cô: "Lên trước đã, có chuyện gì từ từ hãy nói".
Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máy chầm chậm đi lên Thư Hoán mới nhìn rõ bộ dạng mình phản chiếu qua vách thang máy.
Chỉ cần khóc con người sẽ xấu đi mấy phần, cô khóc bây giờ, thật đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.
Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tự tin của cô cũng chẳng còn.
Lúc cô định rút lui thì thang máy đã đến nơi, Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay cô: "Đi thôi".
Thư Hoán hơi loạng choạng đi theo anh, đến khi vào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn cô ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnh ra cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc anh trở ra, trên tay là một chiếc khăn bông.
"Này, lau mặt đi."
Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạch một tay nâng mặt cô, một tay lau giúp cô: "Em thế này không giống Gấu Hoán tí nào, giống gấu mèo hơn".
Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc cô lại: "Đến tìm anh có chuyện gì?".
Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rất đẹp trai của anh, bỗng nói với vẻ gần như thô bạo: "Chúng ta quen nhau đi".
Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn cô. Cô có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trong đáy mắt anh.
"Bây giờ chúng ta quen nhau đi. Đợi đến khi anh chơi chán rồi thì mau đá em đi, em có thể dễ bề ăn nói với anh trai anh hơn."
"..."
"Đó chẳng phải là điều anh muốn hay sao?"
Từ Vĩ Trạch nhìn cô.
Thư Hoán cũng không biết với gương mặt mình lúc đó, lời nói của cô có hấp dẫn hay không, nhưng vẫn nói: "Anh cần gì em cũng cho, anh lấy đi".
Từ Vĩ Trạch không hành động ngay, chỉ nhìn cô.
Rồi bỗng anh nghiến răng, giơ tay tát cô.
Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầu cũng chẳng có màu sắc nào khác. Một cái tát bất ngờ không báo trước khiến cô hoàn toàn mụ mẫm.
Trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết mình đã có được câu từ chối.
Cô yêu Từ Vĩ Kính mà không dứt ra được, còn anh vì cô từ chối Từ Vĩ Trạch mà không tiếp nhận cô.
Cô chỉ còn nước làm thỏa mãn Từ Vĩ Trạch thì Từ Vĩ Kính mới vui vẻ chấp nhận cô, nhưng thuận theo Từ Vĩ Trạch thì cái giá phải trả là rời xa Từ Vĩ Kính. Đó là một câu đố không có lời giải.
Một vòng tròn luẩn quẩn, cô không ra nổi.
Suy nghĩ hiến thân nực cười của cô cũng là do bị bức bách. Lúc con người bị tình yêu bức vào đường cùng thì sẽ làm chuyện khờ dại.
Thế nhưng ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng từ chối cô.
Thư Hoán đờ đẫn ngồi một lúc, khi tai không còn ong ong nữa, cô nói: "Em... em về đây".
Từ Vĩ Trạch im lặng, thậm chí không nhìn cô.
Cô mụ mẫn đứng lên mở cửa, Từ Vĩ Trạch cũng không giữ cô lại.
Cô tuyệt vọng. Cô yêu Từ Vĩ Kính như thế, chỉ cần một ánh nhìn của anh là toàn thân cô run rẩy. Thậm chí vì muốn có sự quan tâm của anh mà cô nguyện hy sinh thứ quý giá nhất của mình cho em trai yêu quý của anh.
Và bây giờ người đàn ông cô từng xem là bạn thân, lúc cô cần giúp đỡ nhất, thì anh đã đứng ở phía đối nghịch với cô.
Thư Hoán ra khỏi khách sạn, bên kia đư