Truyện teen hay - Đừng nói lời chia tay
![]() | ![]() ![]() |
n tâm ý nghĩ của cô nhiều hơn một chút? Cô thực sự không có cảm giác của tình yêu.....
Đau đầu quá!
Hạ Vịnh Tự chống đỡ những cơn sóng trong đầu, trí nhớ cuối cùng trong đầu cô là cùng với Dương Gia Chương hợp lực uống hết chỗ bia đó, sau đó di động cứ kêu mãi, hắn ngại ầm ỹ, hai tay đoạt lấy điện thoại, tắt máy, lại tiếp tục uống. Cuối cùng ý thức đã có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ hắn nắm vai cô truy hỏi:"Tôi rõ ràng so với hắn còn yêu cậu hơn, vì sao cậu không chấp nhận tôi......"Sau đó không khống chế được hành vi mà hôn cô......
Trí nhớ chỉ có vậy.
Cô cả kinh, cả người đều bừng tỉnh lại, cảm giác gân cốt đau nhức, không thể di chuyển được, mới phát hiện người ở bên trên cô...hai người đều có điểm chung là — quần áo không chỉnh tề!
Đầu óc trống rỗng, cô không biết phản ứng gì, trái tim trong nháy mắt chìm vào hầm băng lạnh lẽo không thấy đáy, tứ chi đông cứng.
Cô...... làm gì vậy?
"Dương Gia Chương! Cậu đứng lên cho tôi!"Cô tức giận, sợ hãi xông vào đẩy hắn ra.
"Ồ...... Cậu dậy rồi sao."Người này vẫn còn một nửa trong mơ, mơ mơ màng màng quăng một câu ra, hai tay vừa định ôm cô, cô lại đang tức giận, giờ mạnh tay tặng cho hắn một cái tát.
"dậy lâu rồi!"
"Cậu vừa dậy mà đã tức giận?"Sờ sờ bên má đau đớn, người bị đánh lại không hiểu gì cả.
"Ngày hôm qua, chúng ta...... Chúng ta ngày hôm qua...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô không nhớ rõ mình làm sao lại đi đến chỗ ở của hắn, không nhớ rõ bọn họ đã làm gì, trí nhớ chỉ là một mảnh hỗn loạn......
Dương Gia Chương ngồi dậy, liếc cô một cái."Cậu không nhớ?"
Cô phải nhớ cái gì? Chẳng lẽ...... Thực sự có?
Nước mắt lưng trừng trong hốc mắt, cô khó khăn phát ra thành tiếng:"Cậu nói...... Chúng ta......"
"Cậu nói thế nào thì là như thế!"quần áo hắn lệch lạc mà không du côn, xuống giường lấy chiếc áo T-shirt trên sàn mặc vào người.
"Rốt cuộc có hay không?!"Cô gấp đến độ sắp khóc.
"Có."Cô muốn hỏi, hắn liền đáp rõ ràng.
"Nhưng mà...... quần áo tôi còn ở trên người......"Hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
"Ax, cậu không phải xử nữ đúng không? Nói lời này không sợ người ta cười sái quai hàm sao!"Ai quy định chuyện này mặc quần áo không thể làm?
Lời này vừa nói ra, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt, liên tục rơi xuống chăn.
Chậc, làm thế nào mà nước mắt nói là chảy ra được vậy?
"Tôi không ép buộc cậu nha, là cậu tự nguyện đó."
Nói chưa dứt lời, cô càng khóc dữ hơn."Cậu, cậu khốn khiếp -"
"Tôi đâu nói tôi không chịu trách nhiệm, cậu khóc gì chứ?"
"Ai cần cậu chịu trách nhiệm!"Cô có Tử Tu mà! Nhưng mà bây giờ, bây giờ......
Nghĩ đến cái tên kia, trái tim cô đau xót. Cô phản bội anh...... bây giờ, họ phải làm sao?
"Chẳng lẽ cậu còn muốn quay lại với hắn? Con người hắn tâm cao khí ngạo như vậy, cậu cho là hắn còn có thể tiếp nhận cậu sao? Đừng mơ tưởng nữa!"
Hạ Vịnh Tự á khẩu không trả lời được.
Cá tính của Tử Tu cô quá rõ ràng, anh với anh, với tất cả, đều phải mong muốn làm thế nào hoàn mỹ nhất, cho tới bây giờ, tất cả cũng đã như anh mong muốn, anh có thể chịu được việc ngoài sắp xếp của mình sao, có thể chịu đựng được người mình yêu thương phản bội mình sao? "Em đi đâu vậy?"
Vừa vào cửa, câu hỏi lạnh như băng đã vang lên, dọa cô sợ hãi.
"Tử, Tử Tu......"Kinh hoàng, chột dạ, làm cho đầu óc cô trống rỗng, ấp úng tìm không ra một chữ đáp lại.
Mặt anh không chút biểu cảm, ngồi ngay ngắn ở phòng khách."Tối hôm qua em đi đâu? Anh gọi di động cả một buổi tối, em không tiếp."
"Em...... cùng Giai Kì thảo luận bản báo cáo, muộn quá...... Ở chỗ cô ấy ngủ một đêm...... Có lẽ...... Di động hết pin...... Anh cũng một đêm không ngủ sao?"Vẫn ở chỗ này chờ cô?!
Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, không nói một lời, nhìn thấy cô không ngừng lo sợ, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Một hồi lâu, anh thở dài một hơi."Em không về, anh có thể ngủ sao? Lần sau ở bên ngoài, gọi điện thoại báo cho anh biết."
"Em, em quên mất......"Hổ thẹn tràn đầy trong ngực, ánh mắt phiêu di chú ý đến bánh sinh nhật trên bàn, sửng sốt."Tử Tu, cái này......"
"Ngày hôm qua là sinh nhật em, không phải sao?"
Anh nhớ?! Một sự ngạc nhiên mãnh liệt lại làm cô khó có thể phản ứng.
Cô luôn nghĩ rằng, anh đã quên, cho dù nhớ, anh bận rộn như vậy, thời gian biểu ngày hôm qua cũng không có rảnh rỗi chút nào, cho nên đương nhiên nghĩ rằng...... nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng mà...... Anh lại làm, anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện để cùng với cô đón chào lễ sinh nhật 22 tuổi.
"Vì sao anh không nói cho em......"Nếu anh sớm nói...... có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra......
"Anh có nhắc em về sớm một chút."
"Không phải anh nói...... sinh nhật không quan trọng sao?"Cô thực sự cho rằng, anh không quan trọng ngày này.
"Anh chỉ nói là sinh nhật của anh không quan trọng."Anh đâu có nói sinh nhật của cô không quan trọng? Liên quan đến chuyện của cô, làm sao anh có thể nói không quan trọng? Nếu năm trước không có chuyện bất ngờ không thể xử lí được, anh có thể không ở bên cô sao?
Anh đem cô...... so với chính anh còn quan trọng hơn! Nghe ra ý này, nước mắt rốt cuộc khó có thể ức chế tràn trên hốc mắt.
Cô đã làm gì? Cô rốt cuộc đã làm gì?!
Người đàn ông của cô mệt mỏi, cô đơn trắng đêm chờ cô về, còn cô lại qua đêm trên giường một người đàn ông khác...... Cô phải đối diện với anh thế nào đây?
"Vâng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...... Em cái gì cũng không biết......"
Tâm trạng vô cùng hoảng loạn, đau quá. Họ phải làm thế nào bây giờ?
"Được rồi, được rồi, chỉ là một lần sinh nhật thôi, không cần khóc như vậy đâu, sang năm bù lại là được rồi."Cuối cùng, anh an ủi cô như vậy.
Cứ nghĩ rằng anh sẽ giận một chút, nhưng không hề, chỉ là theo quán tính thở dài một hơi, nói rằng"Quên đi, không sao đâu"
Nhưng, nếu anh biết này đêm qua đã xảy ra chuyện gì còn có thể ngồi ở đây, bình tĩnh nói rằng:"Quên đi, không sao đâu"?
Không thể nào, cùng anh nhiều năm như vậy, cô rất hiểu anh. Tình cảm của Quan Tử Tu vô cùng trong sáng, không biết là cô hay anh, anh cũng yêu cầu phải tuyệt đối trung thành, không được không rõ ràng, chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, đương nhiên không có cách nào chịu được mối tình bẩn thỉu với kẻ bên ngoài.
Bởi vậy, tốt nhất cô chỉ có thể cả đời giấu anh, bằng không một khi bị anh phát hiện, bọn họ cũng xong luôn.
Nhưng mà, cô phải giấu thế nào đây? Cô không có kĩ thuật diễn suất cao như vậy, càng không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không thẹn với lương tâm mà đối mặt với anh, mỗi lần ánh mắt chuyên tâm của anh đều nhắc nhở cô: Cô phản bội anh, cô phản bội anh......
"rốt cuộc em làm sao vậy?"Ban đêm, Quan Tử Tu bị cô lăn qua lộn lại, anh khó có thể ngủ say, khẽ thở dài một tiếng, hỏi.
Từ sau đêm không về nhà tuần trước, cô thường không yên lòng, có khi nửa đêm cũng có thể bị ác mộng làm tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hỏi cô mơ cái gì, cô cũng không nói.
Anh biết trong lòng cô có chuyện, nhưng không có cách nào dự đoán chuyện gì. Cô rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?
Cô nói dối anh, anh biết.
Ngày sinh nhật đó, thực ra anh đến trường học đón cô, không đợi được người, nhưng lại gặp Giai Kì, cô ấy nói cô đã đi về trước rồi. Cô căn bản không phải ở thư viện làm báo cáo, cũng không ở lại với Giai Kì một đêm gì cả.
Cho dù không gặp Giai Kì, lấy sự hiểu biết của anh với cô làm sao có thể nhìn không thấu nói thật hay nói dối? Cô không phải một người che giấu giỏi, mỗi lần làm truyện gì trái lương tâm, ánh mắt sẽ phiêu di, không dám nhìn thẳng vào anh, anh không nói ra, là vì không bỏ qua được bộ dáng sợ hãi của cô, nếu cô không muốn nói, anh sẽ không ép cô.
Chỉ là, cô rốt cuộc đi đâu? Ở bên cạnh ai? mà vì sao phải nói dối anh?
Anh căn bản không muốn nghĩ đến những hướng kia, chỉ bởi vì với cô anh có trăm phần trăm tin tưởng, không truy hỏi, là vì tin cô sẽ có chừng mực, anh toàn tâm toàn ý yêu cô, cho nên cũng tin tưởng vững chắc rằng cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy.
Trước đây đã có rất nhiều lời ong tiếng ve truyền vào tai anh, về chuyện cô cùng một người đàn ông khác thường ở bên nhau, anh chỉ biết cười trừ. Khi họ cùng với nhau, thì thầm thị phi cho tới bây giờ cũng không thiếu, lời đồn đại càng nghe nhiều, có mấy câu có thể tin được? Mấy năm nay dắt tay làm bạn tình cảm không phải giả dối, trừ phi chính miệng cô nói với anh, bằng không mặc cho nghìn người chỉ trỏ, anh cũng sẽ mặc kệ.
Anh tin tưởng cô sẽ không làm anh thất vọng.
Dương Gia Chương mỗi ngày đều chờ cô ở cổng trường, cho nên muốn tránh cô cũng không tránh khỏi. Lúc đầu, cô hoàn toàn không thể tha thứ cho hắn.
"Cậu đã hại tôi làm chuyện có lỗi với Tử Tu, cậu còn muốn thế nào?!"
Hắn đáp lại cô:"Tôi chỉ muốn có một cơ hội để yêu cậu."
Đối mặt với sự cố chấp của hắn, trái tim cô mâu thuẫn, triệt để mất đi chủ kiến.
Đối với Tử Tu, lòng cô chỉ có thẹn thùng tràn đầy, khó có thể đối mặt anh, sự sợ hãi, lỗi lầm nhanh chóng làm cho cô thở không nổi, mỗi ngày như vậy thật thống khổ, dù tình yêu có sâu bao nhiêu cũng sẽ rút cạn sức lực của cô.
Còn với Dương Gia Chương, cô tuy rằng rất giận, rất oán, nhưng lại không cách nào đón nhận tình cảm đó, cô với hắn không có tình yêu. Người này ở bên cạnh cô, hàng ngày nghe cô tâm sự, từng rất nhẹ nhàng, rất tự tại, ở bên cạnh hắn cô không có áp lực gánh nặng gì, đó là điều Quan Tử Tu chưa bao giờ cho cô.
"Chính cậu cũng hiểu rõ rằng, cậu và Quan Tử Tu là đi không nổi nữa, vì sao lại phải tạo khó khăn cho chính mình?"Hắn nói.
"Cậu nghĩ rằng tôi và cậu trở thành như vậy là ai làm hại?"
"Tôi sao? Vịnh Tự, không cần lại lừa mình dối người, cho dù không có tôi, trong lúc đó vấn đề của hai người cũng rất nhiều, cùng hắn cậu căn bản là không vui vẻ, ở trước mặt hắn, cậu vĩnh viễn chỉ cảm thấy mình hèn mọn, thực ra, cậu đã sớm không còn yêu hắn, cậu lưu luyến, không muốn buông ra, chỉ là quá khứ ấm áp đã qua của tình yêu, như vậy vì sao không rời khỏi hắn, cho tôi một cơ hội? Tôi yêu cậu không ít hơn hắn, cậu cùng tôi mới có thể cảm thấy thoải mái, không phải sao?"
"Không phải...... Không phải như thế......"Cô cãi lại, thanh âm yếu ớt ngay cả chính mình cũng còn không thuyết phục được.
Mỗi câu hắn nói đó đều là sự thật, cô ở cùng Tử Tu quả thật áp lực thật lớn, cùng với Dương Gia Chương lại có thể trở lại làm chính mình, lộ ra nụ cười chân thật......
Có phải, tình yêu đã sớm phai mờ bởi khoảng cách quá xa kia, xa đến mức không còn có khả năng xuất hiện nữa?
"Rời khỏi hắn, được không? Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thương cậu nhiều hơn hắn."Dương Gia Chương nhẹ nhàng nói.
"Không biết, tôi không biết......"Rất loạn, trái tim u mê tìm không thấy lời nói, ngay cả chính cô cũng không trả lời được, làm sao có thể trả lời hắn?
"Nếu cậu không dám mở miệng, tôi giúp cậu nói với hắn -"
"Không cần! không cần cậu đi......"Cô kinh hoảng giữ chặt hắn.
"Vậy cậu quyết định thế nào?"
Cô suy nghĩ thật lâu sau đó hít sâu một hơi."Tự tôi sẽ nói."
Tối muộn, khi Dương Gia Chương đưa cô về nhà, trước cửa nhà, hắn đột nhiên kéo cô lại, ôm cô.
"Cậu, cậu làm sao......"Cô sợ tới mức lắp bắp, không thể động đậy.
"Đừng đổi ý, được không? Tôi rất sợ bây giờ cậu sẽ lùi bước......"
Cô đẩy hắn ra, nhíu mày."tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy, sẽ nói."Cô không có cách nào lừa gạt Tử Tu nữa, sau khi nói ra, dù cho kết quả có thế nào, cô cũng không có cách nào đoán trước, nhưng dù sao cô cũng không thể cùng anh nữa, với Dương Gia Chương có tình yêu hay không, cô căn bản cũng không biết rõ.
"Uhm, tôi sẽ chờ cậu."Hắn nói, ánh mắt chuyên chú vô cùng.
Tránh đi ánh nhìn chăm chú kịch liệt của hắn, cô cúi đầu, xoay người mở cửa.
Phòng khách im lặng, Tử Tu có lẽ còn chưa trở về. Cô bật đèn, mở ra cửa phòng ngủ, đột nhiên trong phòng sáng bừng, đôi đồng tử nhất thời không thể thích ứng ánh sáng bất ngờ, nâng tay che luồng sáng lại, sau đó mới từ từ nhìn thấy người trong phòng.
Quan Tử Tu đứng bên cửa sổ, mặt không chút biểu cảm, chăm chú nhìn cô.
"Tử, Tử Tu......"Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy anh một thứ tội lỗi không lý do đang lên trong lòng cô, ngay cả giọng nói cũng yếu đi.
"Em căng thẳng gì thế?"Anh không nhúc nhích, ánh mắt cướp lấy từng tấc biểu cảm trên khuôn mặt cô.
"Uh...... ah?"
"Em làm gì sai à? Mỗi lần em làm sai một việc gì đó mà không dám nói cho anh, em luôn biểu hiện như vậy. Lần này em làm gì sai mà phải nhìn anh sợ hãi như vậy?"
"Không...... Không phải...... Em......"Cô muốn nói thẳng ra, nhưng không phải trong trường hợp này! Cô sợ hãi nói năng lộn xộn, ngay cả nói cũng không thành câu.
"Không? Người vừa đưa em về là ai vậy?"Hai bàn tay dần nắm chặt thành nắm đấm, biểu cảm bình tĩnh lộ ra một kẽ hở."Bất cứ ai nói với anh, anh cũng luôn tin tưởng em, nhưng em lại để cho anh nhìn thấy hắn đưa em về nhà, khó khăn chia tay, ôm nhau tạm biệt, cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Hạ Vịnh Tự, em quả thực dám!"
Cô co người lại, câm như hến.
Hôm nay cô gái này lại có thể...... Anh càng nhìn càng giận, thật sự rất khó tin cô có loại can đảm dám làm việc đó sau lưng anh.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn dùng lý trí khống chế tức giận."Cho em một cơ hội giải thích, nói đi!"
"......"Cô trầm mặc thật lâu, nói nhỏ đến mức không hề nghe thấy:"Em xin lỗi."
Xin lỗi? Côi nói xin lỗi anh?! Đó đồng nghĩa với câu"chính là sự thật"phải không? Anh không hề hiểu sai gì sao?
"Hạ Vịnh Tự!"Anh điên cuồng hét lên."Em dám nói lại một lần nữa!"
"Em xin lỗi, em xin lỗi...... Em không cố ý......"Bị anh quát, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt đều rơi xuống.
Cô còn có mặt mũi để khóc!
Mỗi lần cô làm sai việc gì, ủy khuất khóc lóc nói tiếng em xin lỗi, anh sẽ mềm lòng, cái gì cũng không tính toán, nhưng lúc này đây, một câu xin lỗi của cô có thể quên được sao? Anh làm không được!
"Em và hắn ta... tới mức độ nào rồi?"
Cô không trả lời được, hối hận nồng đậm khiến cô không dám ngẩng đầu, thế nào cũng nói không nên lời.
Đủ rồi, vẻ mặt này là đủ rồi!
Trong nháy mắt, anh đã hiểu ra một số chuyện."Là đêm hôm đó? Là đêm em không về nhà đó?"
Trầm mặc của cô, có nghĩa là anh không nói sai.
Quan Tử Tu, mày thật là ngu ngốc! Cả thế giới đều biết hết, bây giờ mày còn không bỏ được bộ dáng khó xử của cô ấy, không thèm truy hỏi cứ ngây ngốc tin tưởng.
Lửa giận thiêu đốt lý trí, anh một quyền hung hăng đánh lên mặt bàn,"Phanh"một tiếng vang lớn, làm cô run sợ, hai mắt đẫm lệ hoảng hốt nhìn anh."Em phản bội anh!"
"xin lỗi, xin lỗi"
"Trừ câu xin lỗi, em không biết nói gì nữa sao!"Anh chưa từng dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với cô, nắm đấm dần lỏng ra, bởi vì nếu
Đau đầu quá!
Hạ Vịnh Tự chống đỡ những cơn sóng trong đầu, trí nhớ cuối cùng trong đầu cô là cùng với Dương Gia Chương hợp lực uống hết chỗ bia đó, sau đó di động cứ kêu mãi, hắn ngại ầm ỹ, hai tay đoạt lấy điện thoại, tắt máy, lại tiếp tục uống. Cuối cùng ý thức đã có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ hắn nắm vai cô truy hỏi:"Tôi rõ ràng so với hắn còn yêu cậu hơn, vì sao cậu không chấp nhận tôi......"Sau đó không khống chế được hành vi mà hôn cô......
Trí nhớ chỉ có vậy.
Cô cả kinh, cả người đều bừng tỉnh lại, cảm giác gân cốt đau nhức, không thể di chuyển được, mới phát hiện người ở bên trên cô...hai người đều có điểm chung là — quần áo không chỉnh tề!
Đầu óc trống rỗng, cô không biết phản ứng gì, trái tim trong nháy mắt chìm vào hầm băng lạnh lẽo không thấy đáy, tứ chi đông cứng.
Cô...... làm gì vậy?
"Dương Gia Chương! Cậu đứng lên cho tôi!"Cô tức giận, sợ hãi xông vào đẩy hắn ra.
"Ồ...... Cậu dậy rồi sao."Người này vẫn còn một nửa trong mơ, mơ mơ màng màng quăng một câu ra, hai tay vừa định ôm cô, cô lại đang tức giận, giờ mạnh tay tặng cho hắn một cái tát.
"dậy lâu rồi!"
"Cậu vừa dậy mà đã tức giận?"Sờ sờ bên má đau đớn, người bị đánh lại không hiểu gì cả.
"Ngày hôm qua, chúng ta...... Chúng ta ngày hôm qua...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô không nhớ rõ mình làm sao lại đi đến chỗ ở của hắn, không nhớ rõ bọn họ đã làm gì, trí nhớ chỉ là một mảnh hỗn loạn......
Dương Gia Chương ngồi dậy, liếc cô một cái."Cậu không nhớ?"
Cô phải nhớ cái gì? Chẳng lẽ...... Thực sự có?
Nước mắt lưng trừng trong hốc mắt, cô khó khăn phát ra thành tiếng:"Cậu nói...... Chúng ta......"
"Cậu nói thế nào thì là như thế!"quần áo hắn lệch lạc mà không du côn, xuống giường lấy chiếc áo T-shirt trên sàn mặc vào người.
"Rốt cuộc có hay không?!"Cô gấp đến độ sắp khóc.
"Có."Cô muốn hỏi, hắn liền đáp rõ ràng.
"Nhưng mà...... quần áo tôi còn ở trên người......"Hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
"Ax, cậu không phải xử nữ đúng không? Nói lời này không sợ người ta cười sái quai hàm sao!"Ai quy định chuyện này mặc quần áo không thể làm?
Lời này vừa nói ra, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt, liên tục rơi xuống chăn.
Chậc, làm thế nào mà nước mắt nói là chảy ra được vậy?
"Tôi không ép buộc cậu nha, là cậu tự nguyện đó."
Nói chưa dứt lời, cô càng khóc dữ hơn."Cậu, cậu khốn khiếp -"
"Tôi đâu nói tôi không chịu trách nhiệm, cậu khóc gì chứ?"
"Ai cần cậu chịu trách nhiệm!"Cô có Tử Tu mà! Nhưng mà bây giờ, bây giờ......
Nghĩ đến cái tên kia, trái tim cô đau xót. Cô phản bội anh...... bây giờ, họ phải làm sao?
"Chẳng lẽ cậu còn muốn quay lại với hắn? Con người hắn tâm cao khí ngạo như vậy, cậu cho là hắn còn có thể tiếp nhận cậu sao? Đừng mơ tưởng nữa!"
Hạ Vịnh Tự á khẩu không trả lời được.
Cá tính của Tử Tu cô quá rõ ràng, anh với anh, với tất cả, đều phải mong muốn làm thế nào hoàn mỹ nhất, cho tới bây giờ, tất cả cũng đã như anh mong muốn, anh có thể chịu được việc ngoài sắp xếp của mình sao, có thể chịu đựng được người mình yêu thương phản bội mình sao? "Em đi đâu vậy?"
Vừa vào cửa, câu hỏi lạnh như băng đã vang lên, dọa cô sợ hãi.
"Tử, Tử Tu......"Kinh hoàng, chột dạ, làm cho đầu óc cô trống rỗng, ấp úng tìm không ra một chữ đáp lại.
Mặt anh không chút biểu cảm, ngồi ngay ngắn ở phòng khách."Tối hôm qua em đi đâu? Anh gọi di động cả một buổi tối, em không tiếp."
"Em...... cùng Giai Kì thảo luận bản báo cáo, muộn quá...... Ở chỗ cô ấy ngủ một đêm...... Có lẽ...... Di động hết pin...... Anh cũng một đêm không ngủ sao?"Vẫn ở chỗ này chờ cô?!
Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, không nói một lời, nhìn thấy cô không ngừng lo sợ, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Một hồi lâu, anh thở dài một hơi."Em không về, anh có thể ngủ sao? Lần sau ở bên ngoài, gọi điện thoại báo cho anh biết."
"Em, em quên mất......"Hổ thẹn tràn đầy trong ngực, ánh mắt phiêu di chú ý đến bánh sinh nhật trên bàn, sửng sốt."Tử Tu, cái này......"
"Ngày hôm qua là sinh nhật em, không phải sao?"
Anh nhớ?! Một sự ngạc nhiên mãnh liệt lại làm cô khó có thể phản ứng.
Cô luôn nghĩ rằng, anh đã quên, cho dù nhớ, anh bận rộn như vậy, thời gian biểu ngày hôm qua cũng không có rảnh rỗi chút nào, cho nên đương nhiên nghĩ rằng...... nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng mà...... Anh lại làm, anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện để cùng với cô đón chào lễ sinh nhật 22 tuổi.
"Vì sao anh không nói cho em......"Nếu anh sớm nói...... có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra......
"Anh có nhắc em về sớm một chút."
"Không phải anh nói...... sinh nhật không quan trọng sao?"Cô thực sự cho rằng, anh không quan trọng ngày này.
"Anh chỉ nói là sinh nhật của anh không quan trọng."Anh đâu có nói sinh nhật của cô không quan trọng? Liên quan đến chuyện của cô, làm sao anh có thể nói không quan trọng? Nếu năm trước không có chuyện bất ngờ không thể xử lí được, anh có thể không ở bên cô sao?
Anh đem cô...... so với chính anh còn quan trọng hơn! Nghe ra ý này, nước mắt rốt cuộc khó có thể ức chế tràn trên hốc mắt.
Cô đã làm gì? Cô rốt cuộc đã làm gì?!
Người đàn ông của cô mệt mỏi, cô đơn trắng đêm chờ cô về, còn cô lại qua đêm trên giường một người đàn ông khác...... Cô phải đối diện với anh thế nào đây?
"Vâng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...... Em cái gì cũng không biết......"
Tâm trạng vô cùng hoảng loạn, đau quá. Họ phải làm thế nào bây giờ?
"Được rồi, được rồi, chỉ là một lần sinh nhật thôi, không cần khóc như vậy đâu, sang năm bù lại là được rồi."Cuối cùng, anh an ủi cô như vậy.
Cứ nghĩ rằng anh sẽ giận một chút, nhưng không hề, chỉ là theo quán tính thở dài một hơi, nói rằng"Quên đi, không sao đâu"
Nhưng, nếu anh biết này đêm qua đã xảy ra chuyện gì còn có thể ngồi ở đây, bình tĩnh nói rằng:"Quên đi, không sao đâu"?
Không thể nào, cùng anh nhiều năm như vậy, cô rất hiểu anh. Tình cảm của Quan Tử Tu vô cùng trong sáng, không biết là cô hay anh, anh cũng yêu cầu phải tuyệt đối trung thành, không được không rõ ràng, chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, đương nhiên không có cách nào chịu được mối tình bẩn thỉu với kẻ bên ngoài.
Bởi vậy, tốt nhất cô chỉ có thể cả đời giấu anh, bằng không một khi bị anh phát hiện, bọn họ cũng xong luôn.
Nhưng mà, cô phải giấu thế nào đây? Cô không có kĩ thuật diễn suất cao như vậy, càng không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không thẹn với lương tâm mà đối mặt với anh, mỗi lần ánh mắt chuyên tâm của anh đều nhắc nhở cô: Cô phản bội anh, cô phản bội anh......
"rốt cuộc em làm sao vậy?"Ban đêm, Quan Tử Tu bị cô lăn qua lộn lại, anh khó có thể ngủ say, khẽ thở dài một tiếng, hỏi.
Từ sau đêm không về nhà tuần trước, cô thường không yên lòng, có khi nửa đêm cũng có thể bị ác mộng làm tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hỏi cô mơ cái gì, cô cũng không nói.
Anh biết trong lòng cô có chuyện, nhưng không có cách nào dự đoán chuyện gì. Cô rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?
Cô nói dối anh, anh biết.
Ngày sinh nhật đó, thực ra anh đến trường học đón cô, không đợi được người, nhưng lại gặp Giai Kì, cô ấy nói cô đã đi về trước rồi. Cô căn bản không phải ở thư viện làm báo cáo, cũng không ở lại với Giai Kì một đêm gì cả.
Cho dù không gặp Giai Kì, lấy sự hiểu biết của anh với cô làm sao có thể nhìn không thấu nói thật hay nói dối? Cô không phải một người che giấu giỏi, mỗi lần làm truyện gì trái lương tâm, ánh mắt sẽ phiêu di, không dám nhìn thẳng vào anh, anh không nói ra, là vì không bỏ qua được bộ dáng sợ hãi của cô, nếu cô không muốn nói, anh sẽ không ép cô.
Chỉ là, cô rốt cuộc đi đâu? Ở bên cạnh ai? mà vì sao phải nói dối anh?
Anh căn bản không muốn nghĩ đến những hướng kia, chỉ bởi vì với cô anh có trăm phần trăm tin tưởng, không truy hỏi, là vì tin cô sẽ có chừng mực, anh toàn tâm toàn ý yêu cô, cho nên cũng tin tưởng vững chắc rằng cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy.
Trước đây đã có rất nhiều lời ong tiếng ve truyền vào tai anh, về chuyện cô cùng một người đàn ông khác thường ở bên nhau, anh chỉ biết cười trừ. Khi họ cùng với nhau, thì thầm thị phi cho tới bây giờ cũng không thiếu, lời đồn đại càng nghe nhiều, có mấy câu có thể tin được? Mấy năm nay dắt tay làm bạn tình cảm không phải giả dối, trừ phi chính miệng cô nói với anh, bằng không mặc cho nghìn người chỉ trỏ, anh cũng sẽ mặc kệ.
Anh tin tưởng cô sẽ không làm anh thất vọng.
Dương Gia Chương mỗi ngày đều chờ cô ở cổng trường, cho nên muốn tránh cô cũng không tránh khỏi. Lúc đầu, cô hoàn toàn không thể tha thứ cho hắn.
"Cậu đã hại tôi làm chuyện có lỗi với Tử Tu, cậu còn muốn thế nào?!"
Hắn đáp lại cô:"Tôi chỉ muốn có một cơ hội để yêu cậu."
Đối mặt với sự cố chấp của hắn, trái tim cô mâu thuẫn, triệt để mất đi chủ kiến.
Đối với Tử Tu, lòng cô chỉ có thẹn thùng tràn đầy, khó có thể đối mặt anh, sự sợ hãi, lỗi lầm nhanh chóng làm cho cô thở không nổi, mỗi ngày như vậy thật thống khổ, dù tình yêu có sâu bao nhiêu cũng sẽ rút cạn sức lực của cô.
Còn với Dương Gia Chương, cô tuy rằng rất giận, rất oán, nhưng lại không cách nào đón nhận tình cảm đó, cô với hắn không có tình yêu. Người này ở bên cạnh cô, hàng ngày nghe cô tâm sự, từng rất nhẹ nhàng, rất tự tại, ở bên cạnh hắn cô không có áp lực gánh nặng gì, đó là điều Quan Tử Tu chưa bao giờ cho cô.
"Chính cậu cũng hiểu rõ rằng, cậu và Quan Tử Tu là đi không nổi nữa, vì sao lại phải tạo khó khăn cho chính mình?"Hắn nói.
"Cậu nghĩ rằng tôi và cậu trở thành như vậy là ai làm hại?"
"Tôi sao? Vịnh Tự, không cần lại lừa mình dối người, cho dù không có tôi, trong lúc đó vấn đề của hai người cũng rất nhiều, cùng hắn cậu căn bản là không vui vẻ, ở trước mặt hắn, cậu vĩnh viễn chỉ cảm thấy mình hèn mọn, thực ra, cậu đã sớm không còn yêu hắn, cậu lưu luyến, không muốn buông ra, chỉ là quá khứ ấm áp đã qua của tình yêu, như vậy vì sao không rời khỏi hắn, cho tôi một cơ hội? Tôi yêu cậu không ít hơn hắn, cậu cùng tôi mới có thể cảm thấy thoải mái, không phải sao?"
"Không phải...... Không phải như thế......"Cô cãi lại, thanh âm yếu ớt ngay cả chính mình cũng còn không thuyết phục được.
Mỗi câu hắn nói đó đều là sự thật, cô ở cùng Tử Tu quả thật áp lực thật lớn, cùng với Dương Gia Chương lại có thể trở lại làm chính mình, lộ ra nụ cười chân thật......
Có phải, tình yêu đã sớm phai mờ bởi khoảng cách quá xa kia, xa đến mức không còn có khả năng xuất hiện nữa?
"Rời khỏi hắn, được không? Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thương cậu nhiều hơn hắn."Dương Gia Chương nhẹ nhàng nói.
"Không biết, tôi không biết......"Rất loạn, trái tim u mê tìm không thấy lời nói, ngay cả chính cô cũng không trả lời được, làm sao có thể trả lời hắn?
"Nếu cậu không dám mở miệng, tôi giúp cậu nói với hắn -"
"Không cần! không cần cậu đi......"Cô kinh hoảng giữ chặt hắn.
"Vậy cậu quyết định thế nào?"
Cô suy nghĩ thật lâu sau đó hít sâu một hơi."Tự tôi sẽ nói."
Tối muộn, khi Dương Gia Chương đưa cô về nhà, trước cửa nhà, hắn đột nhiên kéo cô lại, ôm cô.
"Cậu, cậu làm sao......"Cô sợ tới mức lắp bắp, không thể động đậy.
"Đừng đổi ý, được không? Tôi rất sợ bây giờ cậu sẽ lùi bước......"
Cô đẩy hắn ra, nhíu mày."tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy, sẽ nói."Cô không có cách nào lừa gạt Tử Tu nữa, sau khi nói ra, dù cho kết quả có thế nào, cô cũng không có cách nào đoán trước, nhưng dù sao cô cũng không thể cùng anh nữa, với Dương Gia Chương có tình yêu hay không, cô căn bản cũng không biết rõ.
"Uhm, tôi sẽ chờ cậu."Hắn nói, ánh mắt chuyên chú vô cùng.
Tránh đi ánh nhìn chăm chú kịch liệt của hắn, cô cúi đầu, xoay người mở cửa.
Phòng khách im lặng, Tử Tu có lẽ còn chưa trở về. Cô bật đèn, mở ra cửa phòng ngủ, đột nhiên trong phòng sáng bừng, đôi đồng tử nhất thời không thể thích ứng ánh sáng bất ngờ, nâng tay che luồng sáng lại, sau đó mới từ từ nhìn thấy người trong phòng.
Quan Tử Tu đứng bên cửa sổ, mặt không chút biểu cảm, chăm chú nhìn cô.
"Tử, Tử Tu......"Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy anh một thứ tội lỗi không lý do đang lên trong lòng cô, ngay cả giọng nói cũng yếu đi.
"Em căng thẳng gì thế?"Anh không nhúc nhích, ánh mắt cướp lấy từng tấc biểu cảm trên khuôn mặt cô.
"Uh...... ah?"
"Em làm gì sai à? Mỗi lần em làm sai một việc gì đó mà không dám nói cho anh, em luôn biểu hiện như vậy. Lần này em làm gì sai mà phải nhìn anh sợ hãi như vậy?"
"Không...... Không phải...... Em......"Cô muốn nói thẳng ra, nhưng không phải trong trường hợp này! Cô sợ hãi nói năng lộn xộn, ngay cả nói cũng không thành câu.
"Không? Người vừa đưa em về là ai vậy?"Hai bàn tay dần nắm chặt thành nắm đấm, biểu cảm bình tĩnh lộ ra một kẽ hở."Bất cứ ai nói với anh, anh cũng luôn tin tưởng em, nhưng em lại để cho anh nhìn thấy hắn đưa em về nhà, khó khăn chia tay, ôm nhau tạm biệt, cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Hạ Vịnh Tự, em quả thực dám!"
Cô co người lại, câm như hến.
Hôm nay cô gái này lại có thể...... Anh càng nhìn càng giận, thật sự rất khó tin cô có loại can đảm dám làm việc đó sau lưng anh.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn dùng lý trí khống chế tức giận."Cho em một cơ hội giải thích, nói đi!"
"......"Cô trầm mặc thật lâu, nói nhỏ đến mức không hề nghe thấy:"Em xin lỗi."
Xin lỗi? Côi nói xin lỗi anh?! Đó đồng nghĩa với câu"chính là sự thật"phải không? Anh không hề hiểu sai gì sao?
"Hạ Vịnh Tự!"Anh điên cuồng hét lên."Em dám nói lại một lần nữa!"
"Em xin lỗi, em xin lỗi...... Em không cố ý......"Bị anh quát, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt đều rơi xuống.
Cô còn có mặt mũi để khóc!
Mỗi lần cô làm sai việc gì, ủy khuất khóc lóc nói tiếng em xin lỗi, anh sẽ mềm lòng, cái gì cũng không tính toán, nhưng lúc này đây, một câu xin lỗi của cô có thể quên được sao? Anh làm không được!
"Em và hắn ta... tới mức độ nào rồi?"
Cô không trả lời được, hối hận nồng đậm khiến cô không dám ngẩng đầu, thế nào cũng nói không nên lời.
Đủ rồi, vẻ mặt này là đủ rồi!
Trong nháy mắt, anh đã hiểu ra một số chuyện."Là đêm hôm đó? Là đêm em không về nhà đó?"
Trầm mặc của cô, có nghĩa là anh không nói sai.
Quan Tử Tu, mày thật là ngu ngốc! Cả thế giới đều biết hết, bây giờ mày còn không bỏ được bộ dáng khó xử của cô ấy, không thèm truy hỏi cứ ngây ngốc tin tưởng.
Lửa giận thiêu đốt lý trí, anh một quyền hung hăng đánh lên mặt bàn,"Phanh"một tiếng vang lớn, làm cô run sợ, hai mắt đẫm lệ hoảng hốt nhìn anh."Em phản bội anh!"
"xin lỗi, xin lỗi"
"Trừ câu xin lỗi, em không biết nói gì nữa sao!"Anh chưa từng dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với cô, nắm đấm dần lỏng ra, bởi vì nếu
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4234 ngày trước - Xem: ]
[ 4234 ngày trước - Xem: ]