watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 4 - Truyện teen hay - Đừng nói lời chia tay
Home >
Tìm kiếm

Truyện teen hay - Đừng nói lời chia tay

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
12/07/25 - 05:04

/> Trước kia, tuy rằng quan hệ của cô với người ngoài không gọi là rất thân thiết, nhưng ít ra cũng không bị xa lánh, bạn bè cùng lớp cũng có thể nói chuyện với nhau một hai câu, nhưng sau khi quan hệ với Quan Tử Tu bị phát hiện, thì cô lại giống như như quay lại hai năm trung học trước kia, bị cô lập, bị làm khó dễ, bị lườm nguýt, nhất là những người muốn giật dây cô, những người muốn quen biết Quan Tử Tu, càng cảm thấy cô không xứng đáng, đem cô thành đứa ngốc, trước mặt sau lưng cô lạnh lùng trào phúng một câu:"Giả dối!"

Cô không thể giải thích, ngôn ngữ của cô cũng không tốt lắm, càng không biết giải thích thế nào, người thương cô tự nhiên sẽ hiểu cô thế nào, ví như Quan Tử Tu, còn với những người khác, trừ im lặng ra, cô không thể giải thích gì cả.

Họ rõ ràng xa lánh cô, phân nhóm làm báo cáo, không ai đồng ý cùng nhóm với cô; Điểm thi, thông tin quan trọng, cũng không có ai đến nói cho cô, cô đã bị cô lập hoàn toàn. (yêu anh thật khổ...L)

Quan Tử Tu về nhà, chỉ thấy cô ngồi ở trước bàn học, ngẩn người chăm chú nhìn tờ phiếu điểm đang mở ra. Anh bước lên, nhìn thoáng qua một chút, quả thực vô cùng thê thảm.

Anh ép chặt vai cô, không tiếng động an ủi cô.

Anh cũng biết ở cùng anh, gánh nặng trong lòng cô rất lớn, nhưng điểm ấy, anh thực sự bất lực, điều kiện bên ngoài anh không có cách nào thay đổi, suy nghĩ của người khác anh cũng bó tay, cho dù anh cảm thấy cô là người con gái tốt nhất trên đời, nhưng vậy thì sao?

Cô có khí chất sạch sẽ thanh tịnh, bộ dáng khi mỉm cười dịu dàng kiều khiếp làm cho anh thực sự động lòng, tuy rằng luôn chịu thiệt, nhưng chưa bao giờ để trong lòng, quay đi cười một chút đã quên rồi. Cô nhát gan, cũng không biết cãi nhau với người khác, rõ ràng không làm gì sai cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó mở đôi mắt thật to, thật vô tội nhìn anh. Cô rất lương thiện, con chó hoang bên đường bị gãy một chân, cô cũng có thể ngồi đó khóc, khiến anh không thể không ra mặt xử lý. Cô rất ngốc ngếch, không biết chăm sóc cho mình, thường thường quăng tam quên tứ, muốn anh ở một bên chăm sóc dặn dò, nhưng hồ đồ thế nào cũng chưa từng quên yêu thương anh, quan trọng nhất là, không có một cô gái nào, có thể làm cho anh động lòng như vậy, đau lòng như vậy, nóng ruột nóng gan như vậy, khắc sâu vào tâm trí anh như vậy.

Với anh mà nói, cô như vậy chính là cô gái tuyệt vời nhất trên đời.

Anh không lên tiếng, cũng không an ủi, chỉ là lẳng lặng ôm cô, bởi vì anh biết, giờ phút này thứ cô muốn nghe nhất không phải là an ủi, cô đang chìm trong suy nghĩ của mình, anh nói nhiều chưa chắc đã là tốt.

Không biết qua bao lâu, cô rất nhẹ, rất nhẹ, nhỏ giọng nói ra một câu:"Em muốn chuyển trường."

Quan Tử Tu nới lỏng tay, cúi đầu nhìn kỹ cô.

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn trốn tránh sao?

Hạ Vịnh Tự cúi đầu, chờ anh mắng mỏ.

Đến năm thứ ba rồi mới chuyển trường, thật là không tốt, không nói đến vấn đề chuyển hồ sơ có bao nhiêu phiền toái, chỉ là bản thân cô cũng không phải là người dễ thích ứng với hoàn cảnh, hoàn cảnh mới cũng rất lâu mới quen thuộc được...... Hơn nữa còn rất nhiều vấn đề khác nữa, tùy tiện cũng có thể kể ra mọt chuỗi dài, vì thế anh tức giận là lẽ đương nhiên.

Cô cũng biết mình lại làm cho anh thất vọng rồi, nhưng thực sự cô không có cách nào cả -

Sau một lúc rất lâu chăm chú nhìn cô, anh thở dài, đứng lên.

"Tử Tu -"Cô lo sợ mở miệng gọi tên anh. Anh muốn đi đâu? Vì sao không mắng cô? Không lời nào xoay người rời đi, có phải giận đến nỗi ngay cả nói cũng không muốn nói với cô hay không?

Cô lo sợ, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống."Xin lỗi, xin lỗi, anh đừng tức giận, ưm đã từng thử qua rồi, nhưng vô dụng, em không làm được -"

"anh biết."Từ lâu đã thành thói quen thu thập hậu quả cho cô, anh kéo một cái ghế khác đến, ở trước máy tính ngồi xuống, trực tiếp dùng khí lực tiết kiệm thay cô tìm tin tức các ngôi trường khác.

"ba trường này chất lượng học tập cũng không tệ, em chọn một cái, sau khi chọn rồi, anh bớt chút thời gian đến văn phòng của họ giúp em tham khảo một chút, nếu thực sự muốn chuyển đi, bây giờ phải chuẩn bị."Download thể lệ tuyển sinh và thông tin của từng trường, sau đó in ra đưa cho cô.

Cô mở mắt lặng lẽ nhìn kỹ khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh, cơ thể chậm chạp không muốn bước tiếp."Anh — không tức giận sao?"

"Tức giận có tác dụng sao?"Anh hỏi lại.

Cô chột dạ, một câu cũng không trả lời được.

"Vì vậy quên đi, anh không miễn cưỡng em."Tuy rằng rất thất vọng, cuối cùng cô cũng không đủ dũng cảm, nhưng có thể làm gì bây giờ? Cô muốn sao thì làm vậy đi, anh không muốn nhìn thấy cô không vui.

"Tử Tu......"

Anh lắc đầu, giang hai tay về phía cô, chờ cô tiến vào, anh ôm cô, hôn cô."ĐƯợc rồi, đừng khóc."

"Em rất vô dụng......"Chỉ biết làm phiền anh, anh có cảm thấy như vậy không?

Anh cúi đầu, kết thúc nụ hôn, bẻ gãy sự mệt mỏi của cô.

Tình dục lay động, anh mạnh mẽ, thăm dò, cướp lấy sự ngọt ngào của cô. Đối với sự thân mật như vậy, cô đã rất quen thuộc, hai tay nắm chặt vai anh, ôn thuần đón ý hùa theo.
Nghỉ ngơi sau lúc dây dưa cao trào, cô khẽ ở trong lòng anh điều chỉnh hơi thở, không biết đã bao lâu, khi cô lười biếng nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở ấm áp xa rời, cô vội vàng mở mắt, nhìn anh xuống giường mặc quần áo.

"Anh muốn đi đâu?"

"Mua thuốc, vừa mới anh không tránh thai."Biết cô nhất định sẽ quên, cho nên chuyện tránh thai luôn là anh lo, trừ vài lần không khống chế được, phải để cho cô uống thuốc tránh thai sau khi ăn sáng.

Trước mắt hai người còn đang đi học, mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô; Cho dù sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, vài năm đầu cũng không dự định để cho cô mang thai, sự thành thục của cô chưa đủ, không thể vào vai một người mẹ được, anh suy nghĩ đến tình huống của cô.

"Ngày mai em tự đi cũng được -"

"Ngày mai nhất định em sẽ quên."Anh rất hiểu cô, chờ đợi trí nhớ của cô, không khéo đã có vài đứa trẻ ra đời rồi.

NHìn cuốn lịch bàn, suy tính ra thời kì nguy hiểm, lại càng không dám để cho cô mạo hiểm, anh cầm chìa khóa ra mở cửa.

Nhìn theo hình ảnh anh biến mất ngoài cửa, cô nhẹ nhàng thở dài, xuay người sang bên trái giường ngủ, kề má vào chiếc gối của anh, cảm nhận hơi thở lưu lại của anh.

Cô cũng muốn dũng cảm đối mặt, nhưng anh có biết không? Ngay cả hoa hậu giảng đường cũng thẳng thắn nói có tình cảm với anh, tuy rằng đối phương rất có phong độ nói với cô"Cạnh tranh công bằng", nhưng lời ấy trong tai cô lại vô cùng khó khăn. Người ta từ tiểu học đã học nhạc, học ballet, có khí chất, gia thế tốt, bề ngoài xuất chúng, thành tích đứng đầu, sự tương phản sắc nét như vậy, cô thực sự cảm thấy - rất nhục nhã.

Cô thực sự không muốn ở nơi đó, làm đối tượng để sau khi bọn họ trà dư tửu hậu* (có nghĩa là thành đề tài trong câu chuyện của họ) bàn tán, lần nữa mất đi lòng tự trọng, anh hiểu không?

"Em muốn chuyển khoa."Cô nhỏ giọng nói.

"Khoa nào?"

"Tài chính."

Quan Tử Tu ngẩng đầu lên rời mắt khỏi bản đồ nội tạng cơ thể người."Anh nhớ rằng đề tài này chúng ta đã nói qua rồi."

Nói qua lúc nào vậy? Căn bản chính là anh quyết định.

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, ngập ngừng:"Lúc trước là Quản trị kinh doanh."

Có gì khác nhau?"Có cần anh nhắc lại không, điểm thi môn kinh tế của em?"

"Nhưng em muốn học!"Cô kiên trì.

Quan Tử Tu nhắm mắt lại, một lần nữa ghi nhớ kết cấu não bộ của con người, để cho chính mình tỉnh táo lại, sau đó mở miệng:"Bé con, ngày mai anh có một kì thi, lúc này em đừng tùy hứng với anh nữa."

"Em không có ở đùa giỡn tùy hứng, em thực sự muốn học. Anh không cho em thử, làm sao mà biết em không được?"Cho dù thực sự không được, ít nhất là cô cũng đã từng thử qua, chứng thực cô cũng có hiểu biết về kinh tế, cũng khi đó hết hi vọng cũng không muộn!

Thử rồi thì sao? Thất bại thì ảnh hưởng gì đến ai? Cô thực sự không hiểu mình sai ở đâu?

"Bé con, anh thực sự không muốn dội nước lạnh vào em, việc chuyển trường đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, mời em ngoan ngoãn một chút, ngồi một bên đọc sách lịch sử của em đi, được không?"

Lúc giọng nói anh trầm thấp, khi dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói chuyện, cô chỉ biết hoàn toàn không có không gian thương lượng.

Cô ngậm miệng lại, rầu rĩ ngồi một góc tường rất xa đọc sách lịch sử của cô.

Cô căn bản không có lập trường nói chuyện, từ nhỏ đã như vậy, trước kia khi còn ở cùng với bố mẹ, nếu không được anh chăm sóc, căn bản không bố mẹ cô sẽ không đồng ý cho cô chuyển trường, cô còn có thể nói gì? Tất cả chỉ có thể để cho anh xử lý, cũng chỉ có thể nghe theo anh.

Quan Tử Tu điều tra điều kiện tuyển sinh của từng trường, cũng cân nhắc khả năng của cô, chọn ra hai trường có xác suất trúng tuyển lớn nhất để cô lựa chọn.

Sau kì thi thử mùa hè, cô chọn được một trường, quả nhiên hai ngôi trường trước kia anh chọn cho cô đều rất thích hợp.

"Em gái của học đệ anh cùng lớp với em, anh đã nhờ cô ấy trông chừng em, em có chuyện gì thì phải nói cho cô ấy, biết không?"Anh chuẩn bị tất cả thật tốt rồi mới yên tâm để cho cô đi.

Kế hoạch chương trình học của hai trường có chút khác biệt, không nói đến thành tích vô cùng thê thảm của cô năm thứ ba, chỉ là chương trình học mới phải bổ thêm vài học phần, trong trường đại học này cô nhất định phải học tới năm năm, anh hiện tại chỉ hy vọng, cô đừng học lâu hơn trường Y của anh là được rồi.

Còn chuyện của cô, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. (làm ơn, anh cho chị tí tự do được không?)

Cha mẹ cô mãnh liệt lắc đầu thở dài, nói riêng với anh:"A Tu à, như vậy cháu sẽ làm hư nó đó."Nha đầu kia rất tệ, những chuyện làm được tử tế chẳng có bao nhiêu, ngay cả cha mẹ cũng bó tay với cô, nhưng anh như vậy với cô, chắc hẳn anh cũng mệt chết rồi.

Anh chỉ cười khổ."Ai bảo cháu yêu cô ấy."Đời này, đã xác định là vậy rồi.

Anh biết cô không vui vẻ gì, mấy ngày nay, nụ cười của cô càng lúc càng ít, những cái này anh đều nhìn thấy hết, cho nên anh mới có thể nhượng bộ, dung túng sự trốn tránh của cô, nếu như vậy có thể làm cho cô vui hơn một chút.

Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, anh thở dài không tiếng động - chuyện gì anh cũng có thể bao dung, chỉ cần cô nhớ, lời hứa hẹn và thề ước của chiếc nhẫn trên ngón tay kia.
...................................................
Đọc truyện teen hay nhất tại yeutruyen365.wap.sh
...................................................
Chương 3
"Thứ Ba tuần sau có bài kiểm tra lịch sử Trung Quốc hiện đại, đây là bài ghi chép, tuần trước cậu đến muộn chưa ghi kịp đúng không? Về nhà phải xem kĩ đó."

"Cám ơn cậu."Nhận bằng hai tay, còn cúi đầu xuống nữa.

"Học xong về nhà ngay, đừng để cho học trưởng lo lắng."Thêm một câu dặn dò nữa.

"Ừm."Người nào đó không hề kháng nghị, hiểu rõ rồi gật đầu.

Tuy rằng rất muốn kháng nghị, đừng đối đãi với cô như con người không có đức hạnh thế chứ, nhưng vì ngày đầu tiên lên lớp, đã liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện ngồi nhầm xe bus, vào nhầm phòng học, quên mang tiền cơm trưa ... còn bao nhiêu chuyện nhỏ không đếm được nữa, may mắn Quan Tử Tu sớm đã chuẩn bị, trước đó đã đem số điện thoại của cô đưa cho em gái của học đệ kia, khi nào vào lớp mà vẫn chưa thấy người, phải nhanh chóng liên lạc điện thoại, đem con mèo nhỏ lạc đường nhanh chóng về lớp học, còn phải để ý cô mọi nơi, thân là một đứa con gái trưởng thành, nào có mặt mũi kháng nghị chứ?

Xoay người đi được hai bước, nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại."Tử Tu nói, thời gian làm phiền cậu, Chủ nhật muốn mời cậu ăn cơm để nói lời cảm ơn, nhờ tớ hỏi cậu có thể đi hay không."Cô máy móc, thành thành thật thật nhắn lại thánh chỉ của bạn trai.

Giai Kì chu đôi môi nhỏ nhắn cười trộm.

Học trưởng anh minh, vì anh hiểu quá rõ tính cách của cô bạn gái này, giao cô bạn gái này cho cô, quả thật muốn mời cô ăn cơm.

"Việc nhỏ thôi, học trưởng khách khí quá, nhưng mà có cơm ăn, tớ đương nhiên phải đi. Nói cho bạn trai cậu, không được keo kiệt nha!"

"không đâu."Tử Tu hiểu rõ con người trên đời, anh sẽ giải quyết rất tốt thôi.

"Học trưởng thực sự tốt với cậu lắm đó, không biết cậu đã mấy kiếp mới tu được phúc khí này, phải quý trọng nha!"Vẻ mặt Giai Kì yêu thích và ngưỡng mộ. Ai cũng có thể nhận ra được, vì bảo vệ cô bạn gái này, anh đã tốn bao nhiêu tâm tư.

Quan Tử Tu thực ra không phải học trưởng của cô, cô cũng chỉ là gọi theo anh trai mà thôi. Từ khi Vịnh Tự chuyển đến lớp học, anh trai đã nói rất nhiều lần, phải chăm sóc tốt cho bạn gái của học trưởng, bởi vì ở trong trường học trưởng cũng cũng rất tốt với hắn, nếu không có này học trưởng tài trí này, tên anh trai ngốc kia của cô đã bị áp lực của trường Y lấy mất nửa cái mạng rồi.

Người sáng suốt nhìn qua đã biết, tất cả chuyện này đều là anh đền đáp thay cho cô bạn gái ngốc nghếch kia, có thể khiến cho người ta dụng tâm như vậy, bảo vệ kín đáo chu toàn như vậy, cô gái này quá hạnh phúc!

Hạ Vịnh Tự yên lặng gật đầu."Biết rồi."Ở bên mỗi người, ai cũng không quên nhắc nhở cô, có thể được anh quan tâm, cô có bao nhiêu may mắn, muốn quên cũng khó.

Hai người chào tạm biệt nhau ở cổng trường, cô đi tới trạm xe bus, dọc đường đi cô cứ nghĩ mãi đến nội dung bài kiểm tra ngày mai. Suy nghĩ một chút, lại liếc mắt vào cuổn vở kia, tiếp tục học thuộc.

Kít -

Tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai, tiếp theo là một trận đau đớn truyền đến từ đầu gối.

Chuyện gì... vừa xảy ra?(người thứ ba đã tới, hây a)

Cô sửng sốt... sửng sốt, nửa phút sau mới cúi đầu, phát hiện mình đang ngã ngồi ở chính giữa đường cái, bên cạnh có một chiếc xe máy đổ, chưa kịp phản ứng, bên tai dường như có một tiếng sấm đánh thẳng vào màng nhĩ.

"Trời, cậu không nhìn đường sao!"

Cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt vô cùng trẻ trung xuất hiện trước mắt, nhưng rõ ràng hắn đang tức giận lắm.

"Tôi — nhưng mà - bây giờ là đèn xanh mà."Cô thấp giọng giải thích. Rõ ràng là hắn vượt đèn đỏ, là lỗi của hắn chứ?

Một đôi mắt trong suốt.

Người con trai trong nháy mắt sững sờ.

Nhìn vẻ mặt vô tội kia, rõ ràng không phải lỗi của cô, cô ngay cả phản bác cũng không dám nói to, bộ dáng kia mười phần giống tiểu bạch thỏ trong rừng rậm gặp mãnh thú, vừa sợ hãi lại vừa đáng yêu.

Người như thế không bắt nạt, thì có bắt nạt ai được chứ! (đồ xấu xa, mắc dịch)

"Cậu không biết ở Đài Loan, đèn xanh đèn đỏ chỉ để minh họa sao? Tự cậu đi hỏi đi, có ai một ngày không vượt vài cái đèn đỏ? Cậu cho là đèn xanh là kim bài miễn chết sao!"Nói cách khác, đèn xanh không dùng được là lỗi của cô!

"Nhưng mà -"

"Nhưng mà cái gì! Hại tôi hoảng sợ, cậu bồi thường một chút thì được rồi?"Hắn một hơi cắt đứt, khí thế bức người, hoàn toàn không cho cô không gian kháng án.

Cô há miệng hít thở, nhất thời tìm không thấy nói phản bác.

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4295 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 663