Tiểu Thuyết,Dư Vị Trà Chiều - Minh Hiểu Khê
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 23:03 |
bài nào cũng có thể chiếm giữ vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.
Cuối cùng, không chịu nổi áp lực của thị trường, một số phóng viên đã không kham nổi, bắt đầu tiếp tục đuổi theo bước chân của Hạ Dạ Huân, hành động “dìm chết” hoàn toàn thất bại.
Hạ Dạ Huân cố chấp à, rõ ràng có một số câu hỏi vô hại, tại sao anh lại phải bảo mật kỹ thế?
Tiểu Tuyền gác đầu lên hai cánh tay.
Thở một hơi dài.
Trong lòng có phần rối loạn, có rất nhiều chuyện không biết nên làm hay không, nếu như làm, thì có tính là phản bội không, sẽ phải trả giá đắt đến đâu?
Cô sờ soạng lấy ra vài tấm hình sticker dưới gối nằm.
Huân cười như một đứa trẻ, ánh sáng sắc tím violet trong mắt có một niềm vui sướng, nụ cười của anh ngây thơ trong sáng, tràn ngập niềm tin không che giấu.
Có tính là phản bội không?
Trong lòng cô rối bời.
Di động lại rung lên từng hồi.
Cô chụp vội lấy.
Một dòng tin nhắn:
“Cô mệt rồi, nghỉ ngơi đi nhé. Huân.”
“A!”
Cô dùng gối đè lên đầu, lăn lộn qua lại trên giường.
Làm ơn! Đừng đối xử với cô như thế, cô sẽ thấy mình độc ác biết mấy! Tại sao lại đối xử tốt với cô? Tại sao phải quan tâm đến cô? Tại sao phải đợi cô mãi dưới ánh nắng chói chang? Tại sao lại nhờ nhà hàng đưa cơm hộp đến cho cô lúc ấy đang túc trực ngoài nhà thi đấu… Tại sao???
“A…”
Cô phiền muộn kêu than trong chiếc gối đầu của mình.
Tuyệt chiêu siêu đẳng của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – Vô tình vô nghĩa!
Hiện giờ đang bị thách thức nghiêm trọng!
* * *
Tất cả đều có vẻ kỳ lạ!
Bắt đầu từ buổi sáng, phòng làm việc Nguyên Nguyên của Hạ Dạ Huân không ngừng nhận được đủ loại quà tặng có màu tím của các fan hâm mộ gửi đến. Có hoa hồng tím, oải hương tím, chuông gió màu tím, ngôi sao may mắn màu tím, có cả đồ chơi màu tím nữa…
Trợ lý đương nhiệm Vũ Thích đón lấy một con gấu bông cao bằng một người từ tay nhân viên chuyển phát nhanh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, quay đầu lại nhìn Hạ Dạ Huân đang ngồi một bên chăm chú phổ nhạc, làu bàu:
“Hôm nay là ngày gì
thế không biết, sao mọi người cứ như hẹn nhau trước ấy, toàn là tặng quà màu tím thế này? Màu tím thịnh hành lắm à?”
Hạ Dạ Huân không ngẩng lên, chỉ nói gọn lỏn:
“Màu tím rất đẹp.”
Vũ Thích kinh ngạc đến độ loạng choạng, ôm choàng lấy con gấu cực lớn màu tím ngã sóng soài ra:
“Tiền… tiền bối, anh đang trả lời em sao?” Woa, thần tượng của cậu, lại chịu đáp lại lời “nói nhảm” của cậu ư? Lại còn nói – “rất đẹp”? Hôm nay rốt cuộc là một ngày quỷ quái gì kia chứ?
Hạ Dạ Huân không đếm xỉa gì đến cậu ta, cảm xúc chìm đắm trong âm nhạc.
Vũ Thích ôm gấu bông, lén lút quan sát Huân đang ôm cây đàn ngồi trong ánh nắng một cách tò mò, anh lúc thì xuất thần, lúc khẽ gảy đàn, lúc lại mỉm cười, thế là bỗng nhớ đến tin đồng lưu truyền đầy bí ẩn trong nội bộ công ty. Lẽ nào, anh ấy thực sự đang yêu? Chỉ có người đang yêu mới xuất hiện những cử chỉ kỳ lạ khác ngày thường như thế. Hạ Dạ Huân núi băng vạn năm, bỗng nhiên lại dịu dàng ấm áp hẳn, lại có cả những cử chỉ rất “nhân tính”, a, ma lực của tình yêu đây mà…
...
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Vũ Thích nhìn thấy Bảo La gương mặt đầy vẻ quái lạ bước vào, trong tay cầm một quyển tạp chí, đến gần Hạ Dạ Huân đang xuất thần. Anh ngồi xuống bên bàn, ho khẽ một tiếng rồi cười vẻ rất kỳ quặc:
“Huân, cậu thích màu tím à?”
Hạ Dạ Huân lặng lẽ ngẩng lên, nhìn anh chăm chú.
“Cậu thích nhất là đôi mắt mình, bình thường thích ngồi xuống uống một ly nước ngắm người qua lại, không thích các con vật nuôi vì chê chúng bẩn, không thích các ngôi sao nữ Hàn Quốc vì họ thường xuyên trang điểm rất đậm…”
Trong tiếng cười của anh ta.
Trái tim Hạ Dạ Huân hẫng xuống từng chút từng chút một.
Bảo La nhìn anh đầy hiếu kỳ:
“Bài phỏng vấn riêng này có thật không? Chảng phải cậu ghét nhất là bị cánh phóng viên hỏi những điều này sao? Có khi nào tạp chí này tự bịa ra không nhỉ?”
Vũ Thích chen vào:
“Bài phỏng vấn này nói đúng đó anh, tiền bối vừa nãy còn nói là màu tím rất đẹp, chắc không phải bịa ra đâu.”
Bảo La càng tò mò hơn:
“Huân, cậu thực sự chấp nhận cho phóng viên phỏng vấn rồi à? Kỳ quặc, sao tôi chẳng biết gì cả thế?” Có điều, đây đúng là một tin tốt, đừng đối lập ra mặt với phóng viên nữa mà, thỉnh thoảng hé lộ chút chuyện vô hại, làm
thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của công chúng, cũng đỡ phải làm cho cánh phóng viên hận anh đến mức ngứa cả răng.
Hạ Dạ Huân lấy tờ tạp chí ra khỏi tay Bảo La.
Tuần san Quất Tử!
Tiêu đề lớn đập vào mắt anh – Tiểu Tuyền độc quyền phỏng vấn! Đời tư Hạ Dạ Huân đã được hé mở! Thiên vương ca nhạc vào nghề ba năm nay lần đầu tiên bộc bạch tâm sự!
Sắc mặt anh dần dần trắng bệch.
Tim, từng đợt đau buốt. Đau đến mức anh phải nhắm nghiền mắt lại.
“Tiểu Tuyền của tuần san Quất Tử nổi tiếng quá ư nhanh chóng, chỉ trong vòng hơn một tháng mà đã liên tiếp cho đăng tải hơn mười mấy bài phỏng vấn chuyên đề, tin giật gân, scandal, chuyện xấu của các ngôi sao… chẳng trách người trong nghề xưng tụng Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ! Các ngôi sao dù khó tiếp cận đến mấy cũng bị cô xử lý gọn ghẽ, Thanh Thủy Lăng dữ tợn là thế, vậy mà cũng chịu để cô phỏng vấn riêng, đến cả những chuyện xấu từ thời tiểu học cũng bị phanh phui.” Bảo La tán thưởng: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Tôi chịu Tiểu Tuyền rồi đó, nhất định cô nàng sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất trong thế giới giải trí”.
Không đúng, mình nói những điều này với Huân làm gì. Cậu ta xưa nay không hề quan tâm đến cánh phóng viên nhiều chuyện. Có điều cũng lạ thật, nãy giờ anh lảm nhảm thế mà Huân vẫn lắng nghe, không đuổi anh ra ngoài.
Nhưng, sao sắc mặt Huân trắng bệch như tờ giấy thế kia?
Bảo La căng thẳng hỏi:
“Huân? Có phải cậu mệt không?”
Vũ Thích chạy lại đỡ lấy Hạ Dạ Huân:
“Em thấy sắc mặt tiền bối thật sự rất kém, chắc là không bị ốm đó chứ? Có cần gọi cấp cứu không?”
Bảo La trừng mắt nhìn cậu ta.
Thằng nhóc ngu ngốc này, gọi cho cấp cứu thì Hạ Dạ Huân sẽ trở thành trọng điểm trong vòng vây công kích của cánh nhà báo ngay lập tức.
Hạ Dạ Huân vùng ra.
Đôi mắt u ám ngưng đọng thành băng.
Anh cắn chặt môi, cơ thể cứng nhắc đi về phía cửa, trong người nhói lên từng cơn đau cắt da cắt thịt, anh phải cố gắng hô hấp lắm mới không bị nghẹt thở.
Bảo La, Vũ Thích đưa mắt nhìn nhau.
Họ không hiểu vì sao Hạ Dạ Huân lại như thể bị shock nặng nề đến thế, cả người toát ra nét đau đớn vật vã.
Lúc này…
Tiếng chuông di động réo vang.
Bảo La và Vũ Thích thở phào một hơi, họ nghe ra được đây là tiếng chuông “di động hạnh phúc” của Hạ Dạ Huân, trước giờ chỉ cần nó đổ chuông, là Huân sẽ biến thành chàng trai dịu dàng như thể gió xuân.
Hạ Dạ Huân đứng lên.
Anh lấy điện thoại ra. Lớp vỏ màu bạc bên ngoài lấp lánh ánh sáng, đang ngân vang một điệu nhạc vui vẻ, như là đang cười…
“Cô là đồ ngốc, cô là đồ khốn!”
Ném mạnh ra xa!
Di động đập vào tường, vụn vỡ.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Trong phòng làm việc bỗng im lặng đến quái dị.
Cánh cửa bị đập tung như cuồng phong!
* * *
Tiểu Tuyền đờ đẫn gập điện thoại lại, trong phút chốc, sức lực cơ thể hầu như bị rút sạch, lồng ngực cảm thấy từng đợt lạnh buốt trống rỗng.
Cô ngồi ở đó, không hề động đậy.
Đám nhân viên mới của Tập đoàn Quất Tử phát hiện ra sự kỳ quặc của cô, nhưng vẫn đổ xô đến ôm chầm lấy cô hò hét:
“Tiểu Tuyền lợi hại quá! Đến Hạ Dạ Huân cố chấp như núi băng mà cũng bị Tiểu Tuyền làm tan chảy, lại còn có được những thông tin đầu tiên nhiều như thế nữa!”
“Hạ Dạ Huân đó, chưa từng có ai thành công nổi! Tiểu Tuyền là người có thể tạo ra kỳ tích!”
“Tiểu Tuyền! Nói bọn này nghe sao cậu có thể làm được thế?”
“Không được nói là trực giác nữa đấy!”
“Bọn mình không dễ bị lừa thế đâu!”
Đám nhân viên mới cười đùa ầm ĩ, mắt thao láo đợi cô trả lời.
Đầu óc Tiểu Tuyền rối bời, cổ họng khô rát.
Cô gượng nặn ra nụ cười:
“Rất đơn giản.”
Hả? Lại đơn giản nữa à?
Cô cười khổ sở:
“Chỉ cần vô tình vô nghĩa.”
Cả bọn ngờ nghệch nhìn cô, hết thảy đều quên cả chớp mắt.
Vô tình vô nghĩa?
Bí quyết gì lạ lùng vậy?
Tiểu Tuyền chuồn ra khỏi tòa nhà Quất Tử, khoác túi, thở dài.
Thôi bỏ đi.
Cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa thì cô vẫn phải tìm cho ra Huân, giải thích với anh, hy vọng anh không tức giận. Nhưng mà… mong muốn này của cô có thể nào là quá xa xỉ không?
Cô thực sự vô tình vô nghĩa ư?
Chắc không phải đâu, cô làm chuyện gì khiến trời đất nổi giận đâu, chỉ hé lộ ra một số chuyện của Huân mà được xem là nhỏ nhặt và vô hại trong mắt các ngôi sao thôi mà.
Chỉ là, sao cô lại thấy hụt hẫng lúng túng như thế?
Oạch một tiếng.
Cô loạng choạng, bị vỏ chuối dưới chân làm trượt ngã sóng soài ra đất.
* * *
Bài viết của Tiểu Tuyền như một mũi thuốc tăng lực, thần thoại Hạ Dạ Huân xưa nay không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư nay đã bị phá vỡ. Cánh
phóng viên bắt đầu nhen nhóm lại ngọn lửa đấu tranh, phái càng nhiều phóng viên hơn đến để bao vây đổ “tường bê tông” anh, khí thế hừng hực hòng moi được càng nhiều tin tức càng tốt!
Thế nhưng, hành tung của Hạ Dạ Huân bỗng trở nên kỳ dị bất thường, hình như anh học được thuật độn thổ vậy, đến bất ngờ và đi lặng lẽ.
Đã năm ngày trôi qua.
Mỗi một lần mai phục của cánh nhà báo đều là con số 0 tròn trĩnh.
Tất nhiên, Tiểu Tuyền cũng chẳng được nhìn thấy bóng dáng của Huân đâu cả, gọi điện thoại thì luôn ngoài vùng phủ sóng, lời giải thích càng khó nói ra hơn. Cô chỉ có thể nhìn thấy Hạ Dạ Huân như vừa từ tủ lạnh chui ra trên ti vi, không khí lạnh lẽo âm u từ người anh toát ra khiến cô không lạnh mà run.
Cô có thể chắc chắn được một việc…
Anh thật sự tức giận rồi.
Không được!
Không thể cứ thế mãi.
Ngồi chờ chết không phải là nguyên tắc làm người của Tiểu Tuyền!
Đêm nay nhất định phải tóm cho được Hạ Dạ Huân!
***
Chín giờ tối, Hạ Dạ Huân đã kết thúc buổi ghi hình tại đài truyền hình, xét tính cách của anh thì không thể nào ở lại rề rà nên chắc chắn sẽ về thẳng nhà. Căn cứ vào định luật bất diệt của vật chất, cái gì mà thăng thiên độn thổ đều chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ, nhất định là anh rời khỏi đó thông qua đường hầm bí mật rồi.
Thế là cô nghiên cứu kết cấu kiến trúc, đường nội bộ trong đài truyền hình đến mấy lần, lại tìm ra một vài nhân viên đài truyền hình trước kia đã từng qua lại với nhau để tiến hành “giao lưu”. Đầu tiên loại bỏ khả năng Hạ Dạ Huân sẽ rời khỏi đó từ cổng chính (ở đó luôn có một đám phóng viên ôm gốc cây đợi thỏ mà); cũng bác bỏ khả năng anh đi ra từ cửa hông (cánh cửa này đã là bí mật được bật mí từ lâu, phóng viên mai phục ở đó chỉ có thể nhiều chứ không thể ít được); thế thì, chỉ còn lại hai con đường mà bình thường nhân viên đài truyền hình hay đi, một đường có thể thông đến thẳng hầm đậu xe, một đường khác, ha, lại dẫn thẳng ra con phố náo nhiệt bên ngoài.
Hạ Dạ Huân rốt cuộc sẽ chọn lựa con đường nào đây?
Tiểu Tuyền phân vân mãi.
Cuối cùng, cô quyết định dựa vào tuyệt chiêu siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ…
Linh cảm!
Còn gọi là trực giác.
* * *
Những ngọn đèn đường trên phố đã sáng rực.
Những tấm kính cửa hàng rực rỡ trong suốt hấp dẫn người qua lại.
Mọi người đã kết thúc một ngày làm việc, tâm trạng cũng trở nên thoải mái, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn.
Dưới ánh đèn đường, Tiểu Tuyền ngồi trên một chiếc ghế đá ven lề, tay nắm chặt một ly trà sữa trân châu, ánh mắt
chằm chằm vào lối ra nho nhỏ kia.
Chín giờ mười sáu phút tối.
Một bóng dáng cao ráo vụt xuất hiện.
Woa!
Thắng lợi!
Trực giác của Tiểu Tuyền bách chiến bách thắng!
Ha ha, cô có chín mươi chín phần nỗ lực, lại thêm một phần linh cảm, phóng viên giải trí thiên tài ngoài cô ra thì còn là ai được?
“Huân…”
Tiểu Tuyền mừng rỡ nhào đến.
A, cuối… cùng… đợi anh được rồi!
Hạ Dạ Huân cứng đờ người, chầm chậm ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cô gái tóc đỏ có nụ cười rạng rỡ. Không ngờ rằng lại gặp cô, anh cứ ngỡ mãi mãi không bao giờ còn nhìn thấy cô nữa.
Cô đến để làm gì? Tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục bị lừa hay sao?
Đối diện với vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn trước đây của anh, Tiểu Tuyền ngại ngùng đứng lại, phát hiện ra anh vẫn chưa tẩy trang hoàn toàn, đường nét khuôn mặt càng trở nên lãnh đạm khó lường, đôi mắt lạnh băng u ám. Lạ thật, cùng một người mà tại sao lại có thể biến ra những khí chất và khuôn mặt hoàn toàn khác xa nhau đến thế? Cô vẫn yêu mến một Huân có nụ cười trong sáng và ánh mắt sáng rỡ, nghĩ thế, nên cô đã buột miệng hỏi:
“Í, Huân, đôi mắt anh rốt cuộc là màu đen hay màu tím thế?”
Á! Toi rồi! Cô vội vã bịt miệng mình lại. Bản tính hiếu kỳ quá độ cứ không thể kiềm chế được, lúc này mà còn hỏi câu đó, khác nào đổ thêm dầu vào lửa?
Hạ Dạ Huân lạnh lùng hỏi:
“Chuẩn bị làm một tiêu đề giật gân về màu mắt của tôi à?”
“Hì hì, tôi không phải ý đó đâu mà.”
Cô chỉ muốn gõ cho mình mấy cái, một sự khởi đầu tệ hại, đêm nay quá là mất bình tĩnh rồi. Cô cười tươi như hoa, muốn cứu vãn lại tình hình nên hỏi:
Cuối cùng, không chịu nổi áp lực của thị trường, một số phóng viên đã không kham nổi, bắt đầu tiếp tục đuổi theo bước chân của Hạ Dạ Huân, hành động “dìm chết” hoàn toàn thất bại.
Hạ Dạ Huân cố chấp à, rõ ràng có một số câu hỏi vô hại, tại sao anh lại phải bảo mật kỹ thế?
Tiểu Tuyền gác đầu lên hai cánh tay.
Thở một hơi dài.
Trong lòng có phần rối loạn, có rất nhiều chuyện không biết nên làm hay không, nếu như làm, thì có tính là phản bội không, sẽ phải trả giá đắt đến đâu?
Cô sờ soạng lấy ra vài tấm hình sticker dưới gối nằm.
Huân cười như một đứa trẻ, ánh sáng sắc tím violet trong mắt có một niềm vui sướng, nụ cười của anh ngây thơ trong sáng, tràn ngập niềm tin không che giấu.
Có tính là phản bội không?
Trong lòng cô rối bời.
Di động lại rung lên từng hồi.
Cô chụp vội lấy.
Một dòng tin nhắn:
“Cô mệt rồi, nghỉ ngơi đi nhé. Huân.”
“A!”
Cô dùng gối đè lên đầu, lăn lộn qua lại trên giường.
Làm ơn! Đừng đối xử với cô như thế, cô sẽ thấy mình độc ác biết mấy! Tại sao lại đối xử tốt với cô? Tại sao phải quan tâm đến cô? Tại sao phải đợi cô mãi dưới ánh nắng chói chang? Tại sao lại nhờ nhà hàng đưa cơm hộp đến cho cô lúc ấy đang túc trực ngoài nhà thi đấu… Tại sao???
“A…”
Cô phiền muộn kêu than trong chiếc gối đầu của mình.
Tuyệt chiêu siêu đẳng của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – Vô tình vô nghĩa!
Hiện giờ đang bị thách thức nghiêm trọng!
* * *
Tất cả đều có vẻ kỳ lạ!
Bắt đầu từ buổi sáng, phòng làm việc Nguyên Nguyên của Hạ Dạ Huân không ngừng nhận được đủ loại quà tặng có màu tím của các fan hâm mộ gửi đến. Có hoa hồng tím, oải hương tím, chuông gió màu tím, ngôi sao may mắn màu tím, có cả đồ chơi màu tím nữa…
Trợ lý đương nhiệm Vũ Thích đón lấy một con gấu bông cao bằng một người từ tay nhân viên chuyển phát nhanh, cuối cùng không nhịn nổi nữa, quay đầu lại nhìn Hạ Dạ Huân đang ngồi một bên chăm chú phổ nhạc, làu bàu:
“Hôm nay là ngày gì
thế không biết, sao mọi người cứ như hẹn nhau trước ấy, toàn là tặng quà màu tím thế này? Màu tím thịnh hành lắm à?”
Hạ Dạ Huân không ngẩng lên, chỉ nói gọn lỏn:
“Màu tím rất đẹp.”
Vũ Thích kinh ngạc đến độ loạng choạng, ôm choàng lấy con gấu cực lớn màu tím ngã sóng soài ra:
“Tiền… tiền bối, anh đang trả lời em sao?” Woa, thần tượng của cậu, lại chịu đáp lại lời “nói nhảm” của cậu ư? Lại còn nói – “rất đẹp”? Hôm nay rốt cuộc là một ngày quỷ quái gì kia chứ?
Hạ Dạ Huân không đếm xỉa gì đến cậu ta, cảm xúc chìm đắm trong âm nhạc.
Vũ Thích ôm gấu bông, lén lút quan sát Huân đang ôm cây đàn ngồi trong ánh nắng một cách tò mò, anh lúc thì xuất thần, lúc khẽ gảy đàn, lúc lại mỉm cười, thế là bỗng nhớ đến tin đồng lưu truyền đầy bí ẩn trong nội bộ công ty. Lẽ nào, anh ấy thực sự đang yêu? Chỉ có người đang yêu mới xuất hiện những cử chỉ kỳ lạ khác ngày thường như thế. Hạ Dạ Huân núi băng vạn năm, bỗng nhiên lại dịu dàng ấm áp hẳn, lại có cả những cử chỉ rất “nhân tính”, a, ma lực của tình yêu đây mà…
...
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Vũ Thích nhìn thấy Bảo La gương mặt đầy vẻ quái lạ bước vào, trong tay cầm một quyển tạp chí, đến gần Hạ Dạ Huân đang xuất thần. Anh ngồi xuống bên bàn, ho khẽ một tiếng rồi cười vẻ rất kỳ quặc:
“Huân, cậu thích màu tím à?”
Hạ Dạ Huân lặng lẽ ngẩng lên, nhìn anh chăm chú.
“Cậu thích nhất là đôi mắt mình, bình thường thích ngồi xuống uống một ly nước ngắm người qua lại, không thích các con vật nuôi vì chê chúng bẩn, không thích các ngôi sao nữ Hàn Quốc vì họ thường xuyên trang điểm rất đậm…”
Trong tiếng cười của anh ta.
Trái tim Hạ Dạ Huân hẫng xuống từng chút từng chút một.
Bảo La nhìn anh đầy hiếu kỳ:
“Bài phỏng vấn riêng này có thật không? Chảng phải cậu ghét nhất là bị cánh phóng viên hỏi những điều này sao? Có khi nào tạp chí này tự bịa ra không nhỉ?”
Vũ Thích chen vào:
“Bài phỏng vấn này nói đúng đó anh, tiền bối vừa nãy còn nói là màu tím rất đẹp, chắc không phải bịa ra đâu.”
Bảo La càng tò mò hơn:
“Huân, cậu thực sự chấp nhận cho phóng viên phỏng vấn rồi à? Kỳ quặc, sao tôi chẳng biết gì cả thế?” Có điều, đây đúng là một tin tốt, đừng đối lập ra mặt với phóng viên nữa mà, thỉnh thoảng hé lộ chút chuyện vô hại, làm
thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của công chúng, cũng đỡ phải làm cho cánh phóng viên hận anh đến mức ngứa cả răng.
Hạ Dạ Huân lấy tờ tạp chí ra khỏi tay Bảo La.
Tuần san Quất Tử!
Tiêu đề lớn đập vào mắt anh – Tiểu Tuyền độc quyền phỏng vấn! Đời tư Hạ Dạ Huân đã được hé mở! Thiên vương ca nhạc vào nghề ba năm nay lần đầu tiên bộc bạch tâm sự!
Sắc mặt anh dần dần trắng bệch.
Tim, từng đợt đau buốt. Đau đến mức anh phải nhắm nghiền mắt lại.
“Tiểu Tuyền của tuần san Quất Tử nổi tiếng quá ư nhanh chóng, chỉ trong vòng hơn một tháng mà đã liên tiếp cho đăng tải hơn mười mấy bài phỏng vấn chuyên đề, tin giật gân, scandal, chuyện xấu của các ngôi sao… chẳng trách người trong nghề xưng tụng Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ! Các ngôi sao dù khó tiếp cận đến mấy cũng bị cô xử lý gọn ghẽ, Thanh Thủy Lăng dữ tợn là thế, vậy mà cũng chịu để cô phỏng vấn riêng, đến cả những chuyện xấu từ thời tiểu học cũng bị phanh phui.” Bảo La tán thưởng: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Tôi chịu Tiểu Tuyền rồi đó, nhất định cô nàng sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất trong thế giới giải trí”.
Không đúng, mình nói những điều này với Huân làm gì. Cậu ta xưa nay không hề quan tâm đến cánh phóng viên nhiều chuyện. Có điều cũng lạ thật, nãy giờ anh lảm nhảm thế mà Huân vẫn lắng nghe, không đuổi anh ra ngoài.
Nhưng, sao sắc mặt Huân trắng bệch như tờ giấy thế kia?
Bảo La căng thẳng hỏi:
“Huân? Có phải cậu mệt không?”
Vũ Thích chạy lại đỡ lấy Hạ Dạ Huân:
“Em thấy sắc mặt tiền bối thật sự rất kém, chắc là không bị ốm đó chứ? Có cần gọi cấp cứu không?”
Bảo La trừng mắt nhìn cậu ta.
Thằng nhóc ngu ngốc này, gọi cho cấp cứu thì Hạ Dạ Huân sẽ trở thành trọng điểm trong vòng vây công kích của cánh nhà báo ngay lập tức.
Hạ Dạ Huân vùng ra.
Đôi mắt u ám ngưng đọng thành băng.
Anh cắn chặt môi, cơ thể cứng nhắc đi về phía cửa, trong người nhói lên từng cơn đau cắt da cắt thịt, anh phải cố gắng hô hấp lắm mới không bị nghẹt thở.
Bảo La, Vũ Thích đưa mắt nhìn nhau.
Họ không hiểu vì sao Hạ Dạ Huân lại như thể bị shock nặng nề đến thế, cả người toát ra nét đau đớn vật vã.
Lúc này…
Tiếng chuông di động réo vang.
Bảo La và Vũ Thích thở phào một hơi, họ nghe ra được đây là tiếng chuông “di động hạnh phúc” của Hạ Dạ Huân, trước giờ chỉ cần nó đổ chuông, là Huân sẽ biến thành chàng trai dịu dàng như thể gió xuân.
Hạ Dạ Huân đứng lên.
Anh lấy điện thoại ra. Lớp vỏ màu bạc bên ngoài lấp lánh ánh sáng, đang ngân vang một điệu nhạc vui vẻ, như là đang cười…
“Cô là đồ ngốc, cô là đồ khốn!”
Ném mạnh ra xa!
Di động đập vào tường, vụn vỡ.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Trong phòng làm việc bỗng im lặng đến quái dị.
Cánh cửa bị đập tung như cuồng phong!
* * *
Tiểu Tuyền đờ đẫn gập điện thoại lại, trong phút chốc, sức lực cơ thể hầu như bị rút sạch, lồng ngực cảm thấy từng đợt lạnh buốt trống rỗng.
Cô ngồi ở đó, không hề động đậy.
Đám nhân viên mới của Tập đoàn Quất Tử phát hiện ra sự kỳ quặc của cô, nhưng vẫn đổ xô đến ôm chầm lấy cô hò hét:
“Tiểu Tuyền lợi hại quá! Đến Hạ Dạ Huân cố chấp như núi băng mà cũng bị Tiểu Tuyền làm tan chảy, lại còn có được những thông tin đầu tiên nhiều như thế nữa!”
“Hạ Dạ Huân đó, chưa từng có ai thành công nổi! Tiểu Tuyền là người có thể tạo ra kỳ tích!”
“Tiểu Tuyền! Nói bọn này nghe sao cậu có thể làm được thế?”
“Không được nói là trực giác nữa đấy!”
“Bọn mình không dễ bị lừa thế đâu!”
Đám nhân viên mới cười đùa ầm ĩ, mắt thao láo đợi cô trả lời.
Đầu óc Tiểu Tuyền rối bời, cổ họng khô rát.
Cô gượng nặn ra nụ cười:
“Rất đơn giản.”
Hả? Lại đơn giản nữa à?
Cô cười khổ sở:
“Chỉ cần vô tình vô nghĩa.”
Cả bọn ngờ nghệch nhìn cô, hết thảy đều quên cả chớp mắt.
Vô tình vô nghĩa?
Bí quyết gì lạ lùng vậy?
Tiểu Tuyền chuồn ra khỏi tòa nhà Quất Tử, khoác túi, thở dài.
Thôi bỏ đi.
Cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa thì cô vẫn phải tìm cho ra Huân, giải thích với anh, hy vọng anh không tức giận. Nhưng mà… mong muốn này của cô có thể nào là quá xa xỉ không?
Cô thực sự vô tình vô nghĩa ư?
Chắc không phải đâu, cô làm chuyện gì khiến trời đất nổi giận đâu, chỉ hé lộ ra một số chuyện của Huân mà được xem là nhỏ nhặt và vô hại trong mắt các ngôi sao thôi mà.
Chỉ là, sao cô lại thấy hụt hẫng lúng túng như thế?
Oạch một tiếng.
Cô loạng choạng, bị vỏ chuối dưới chân làm trượt ngã sóng soài ra đất.
* * *
Bài viết của Tiểu Tuyền như một mũi thuốc tăng lực, thần thoại Hạ Dạ Huân xưa nay không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư nay đã bị phá vỡ. Cánh
phóng viên bắt đầu nhen nhóm lại ngọn lửa đấu tranh, phái càng nhiều phóng viên hơn đến để bao vây đổ “tường bê tông” anh, khí thế hừng hực hòng moi được càng nhiều tin tức càng tốt!
Thế nhưng, hành tung của Hạ Dạ Huân bỗng trở nên kỳ dị bất thường, hình như anh học được thuật độn thổ vậy, đến bất ngờ và đi lặng lẽ.
Đã năm ngày trôi qua.
Mỗi một lần mai phục của cánh nhà báo đều là con số 0 tròn trĩnh.
Tất nhiên, Tiểu Tuyền cũng chẳng được nhìn thấy bóng dáng của Huân đâu cả, gọi điện thoại thì luôn ngoài vùng phủ sóng, lời giải thích càng khó nói ra hơn. Cô chỉ có thể nhìn thấy Hạ Dạ Huân như vừa từ tủ lạnh chui ra trên ti vi, không khí lạnh lẽo âm u từ người anh toát ra khiến cô không lạnh mà run.
Cô có thể chắc chắn được một việc…
Anh thật sự tức giận rồi.
Không được!
Không thể cứ thế mãi.
Ngồi chờ chết không phải là nguyên tắc làm người của Tiểu Tuyền!
Đêm nay nhất định phải tóm cho được Hạ Dạ Huân!
***
Chín giờ tối, Hạ Dạ Huân đã kết thúc buổi ghi hình tại đài truyền hình, xét tính cách của anh thì không thể nào ở lại rề rà nên chắc chắn sẽ về thẳng nhà. Căn cứ vào định luật bất diệt của vật chất, cái gì mà thăng thiên độn thổ đều chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ, nhất định là anh rời khỏi đó thông qua đường hầm bí mật rồi.
Thế là cô nghiên cứu kết cấu kiến trúc, đường nội bộ trong đài truyền hình đến mấy lần, lại tìm ra một vài nhân viên đài truyền hình trước kia đã từng qua lại với nhau để tiến hành “giao lưu”. Đầu tiên loại bỏ khả năng Hạ Dạ Huân sẽ rời khỏi đó từ cổng chính (ở đó luôn có một đám phóng viên ôm gốc cây đợi thỏ mà); cũng bác bỏ khả năng anh đi ra từ cửa hông (cánh cửa này đã là bí mật được bật mí từ lâu, phóng viên mai phục ở đó chỉ có thể nhiều chứ không thể ít được); thế thì, chỉ còn lại hai con đường mà bình thường nhân viên đài truyền hình hay đi, một đường có thể thông đến thẳng hầm đậu xe, một đường khác, ha, lại dẫn thẳng ra con phố náo nhiệt bên ngoài.
Hạ Dạ Huân rốt cuộc sẽ chọn lựa con đường nào đây?
Tiểu Tuyền phân vân mãi.
Cuối cùng, cô quyết định dựa vào tuyệt chiêu siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ…
Linh cảm!
Còn gọi là trực giác.
* * *
Những ngọn đèn đường trên phố đã sáng rực.
Những tấm kính cửa hàng rực rỡ trong suốt hấp dẫn người qua lại.
Mọi người đã kết thúc một ngày làm việc, tâm trạng cũng trở nên thoải mái, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn.
Dưới ánh đèn đường, Tiểu Tuyền ngồi trên một chiếc ghế đá ven lề, tay nắm chặt một ly trà sữa trân châu, ánh mắt
chằm chằm vào lối ra nho nhỏ kia.
Chín giờ mười sáu phút tối.
Một bóng dáng cao ráo vụt xuất hiện.
Woa!
Thắng lợi!
Trực giác của Tiểu Tuyền bách chiến bách thắng!
Ha ha, cô có chín mươi chín phần nỗ lực, lại thêm một phần linh cảm, phóng viên giải trí thiên tài ngoài cô ra thì còn là ai được?
“Huân…”
Tiểu Tuyền mừng rỡ nhào đến.
A, cuối… cùng… đợi anh được rồi!
Hạ Dạ Huân cứng đờ người, chầm chậm ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cô gái tóc đỏ có nụ cười rạng rỡ. Không ngờ rằng lại gặp cô, anh cứ ngỡ mãi mãi không bao giờ còn nhìn thấy cô nữa.
Cô đến để làm gì? Tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục bị lừa hay sao?
Đối diện với vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn trước đây của anh, Tiểu Tuyền ngại ngùng đứng lại, phát hiện ra anh vẫn chưa tẩy trang hoàn toàn, đường nét khuôn mặt càng trở nên lãnh đạm khó lường, đôi mắt lạnh băng u ám. Lạ thật, cùng một người mà tại sao lại có thể biến ra những khí chất và khuôn mặt hoàn toàn khác xa nhau đến thế? Cô vẫn yêu mến một Huân có nụ cười trong sáng và ánh mắt sáng rỡ, nghĩ thế, nên cô đã buột miệng hỏi:
“Í, Huân, đôi mắt anh rốt cuộc là màu đen hay màu tím thế?”
Á! Toi rồi! Cô vội vã bịt miệng mình lại. Bản tính hiếu kỳ quá độ cứ không thể kiềm chế được, lúc này mà còn hỏi câu đó, khác nào đổ thêm dầu vào lửa?
Hạ Dạ Huân lạnh lùng hỏi:
“Chuẩn bị làm một tiêu đề giật gân về màu mắt của tôi à?”
“Hì hì, tôi không phải ý đó đâu mà.”
Cô chỉ muốn gõ cho mình mấy cái, một sự khởi đầu tệ hại, đêm nay quá là mất bình tĩnh rồi. Cô cười tươi như hoa, muốn cứu vãn lại tình hình nên hỏi: