Tiểu Thuyết,Dư Vị Trà Chiều - Minh Hiểu Khê
![]() | ![]() ![]() |
tiếp nhận phỏng vấn!”
Cánh phóng viên thẳng thừng bỏ qua lời anh nói, xem như là không khí, vẫn tiếp tục gõ mạnh cửa kính xe:
“Hạ Dạ Huân, nói với chúng tôi vài lời đi!”
“Nếu anh không trả lời câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đi đâu cả!”
…
Cánh phóng viên thể hiện thái độ chết cũng không bỏ cuộc, trong tình hình
mềm mỏng không xong, họ bắt đầu dọa dẫm:
“Anh có thể tiếp nhận phỏng vấn của Tiểu Tuyền ở tuần san Quất Tử, tại sao không chịu cho chúng tôi phỏng vấn, có phải là kỳ thị chúng tôi không?”
“Kiêu căng phách lối cái gì, không có chúng tôi nâng đỡ, liệu anh có nổi tiếng được như bây giờ không?”
“Có tin chúng tôi biến anh thành kẻ xấu xa không ngửi được không?”
…
Nghe những lời này, đôi đồng tử Hạ Dạ Huân lạnh lẽo co rút.
Sau đó.
Cửa xe mở ra.
Anh như một bức tượng được gọt đẽo bằng băng, đứng trước mặt cánh phóng viên, giọng nói như gió lạnh mùa đông:
“Các người là một bọn quỷ hút máu không từ thủ đoạn, để moi tin tức thì thủ đoạn nào cũng làm. Tôi quyết không trả lời câu hỏi của các người, nếu có khả năng thì làm tôi xấu xa không ngửi được thử xem!”
Lời anh nói khiến đám phóng viên sững sờ!
Chưa bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào lại công khai đối địch với phóng viên như thế, cho dù có căm ghét đến mấy thì trốn tránh là được, lại còn nói thẳng những câu không thể cứu vãn như thế này nữa chứ!
Sau bàng hoàng là phẫn nộ! Cánh phóng viên cảm thấy đã phải chịu một sự sỉ nhục to lớn, càng không thể bỏ qua cho Hạ Dạ Huân, bắt đầu chỉ trích anh bằng đủ lời nói khó nghe nhất.
Trên con đường về khuya.
Mười mấy chiếc xe vây kín một chiếc BMW, Hạ Dạ Huân bị cánh phóng viên lấn ép ở chính giữa, bị lời nói ác độc công kích, Bảo La cố gắng hòa hoãn nhưng không có tác dụng gì cả.
Cảnh hỗn loạn bắt đầu tăng cấp…
Phía xa bỗng vẳng đến tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
Xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn chói mắt, hướng về phía đám đông phóng viên. Hai viên cảnh sát bước xuống, quát to:
“Các người tụ tập ở đây làm gì thế hả? Có chuyện gì xảy ra?”
Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?
Cảnh sát đã nhận ra Hạ Dạ Huân đang bị bao vây, trong lòng cũng hiểu đại khái được tình huống hiện tại, thế là quát cánh phóng viên: “Có người dân báo cảnh sát rằng ở đây có đám người tụ tập làm tắc nghẽn giao thông. Lái xe đi hết nhanh lên, nếu không sẽ tiến hành xử phạt các người hết”.
Đám phóng viên lủi hết về xe của mình, buồn bực vô cùng. Quỷ thật, ai báo cảnh sát thế nhỉ? Lại còn giải vây cho Hạ Dạ Huân nữa, rõ ràng đâu có nhìn thấy Bảo La và Hạ Dạ Huân gọi điện thoại, là đứa nào lo chuyện thiên hạ thế?
Bảo La cười nói với cảnh sát:
“Để tránh tình trạng ùn tắc giao thông xảy ra nữa, xin hãy để chúng tôi rời khỏi đây mười phút sau rồi hẵng để họ đi, làm ơn nhé.”
Hai viên cảnh sát gật đầu.
Bảo La khởi động xe, lắc đầu vẻ kỳ lạ:
“Ai giúp chúng ta thế nhỉ? Nếu không có người báo cảnh sát, e rằng chúng ta khó thoát thân được, thật phải cám ơn “người dân” đó mới đúng.”
Hạ Dạ Huân nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ.
Lúc nãy anh như nhìn thấy một mái tóc đỏ rực, nhưng không nhìn rõ lắm.
Cô không xuất hiện.
Phía sau một tấm biển quảng cáo lớn.
Tiểu Tuyền nhìn thấy chiếc BMW của Hạ Dạ Huân biến mất phía xa xa, xe của cánh phóng viên cũng dần dần tản mác hết, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đút điện thoại trở lại túi.
Tốc độ làm việc của cảnh sát cũng chậm quá đi mất, hại cô phải gọi liền bảy cú điện thoại liên tục.
Cô túm tóc mình, rất đau đầu nhức óc.
Cô đã nghe thấy những lời Huân nói. Qua đêm nay rồi, đám phóng viên ấy nhất định sẽ không buông tha Huân, bọn họ sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để hãm hại và làm tổn thương Huân, không rõ tình trạng của Huân sẽ biến thành thế nào nữa.
* * *
Trong căn hộ chung cư nhỏ của Minh Hiểu Khê.
Tiểu Tuyền đột ngột căng thẳng:
“Cậu nói gì cơ? Chiếc xe ấy cố tình đâm Huân à?” Cô cứ ngỡ rằng lúc đầu chỉ là một sự cố, cảnh sát cũng nói người lái xe kia có uống chút rượu nên đã vi phạm giao thông.
“Đúng. Đồng đã nói thế với tớ. Chị ấy đã phái người đi điều tra lý lịch người lái xe đó, phát hiện ra hắn có quan hệ với băng xã hội đen Hải Hưng trước kia, hơn nữa gần đây tài khoản ngân hàng của hắn tăng thêm một số tiền cực lớn. Đồng thời, Đồng còn điều tra ra một tháng gần đây thường xuyên có người trong giới xã hội đen tiếp cận quấy rối Hạ Dạ Huân.”
“Vì chuyện gì mới được chứ?”
“Cái này thì không biết.” Minh Hiểu Khê nhìn cô vẻ hối lỗi.
“Xã hội đen…” Tiểu Tuyền lẩm bẩm vẻ phiền não, Huân sao lại chọc giận giới xã hội đen được? “Liệt Viêm Đường của Mục Lưu Băng chẳng phải là tổ chức lớn nhất trong giới xã hội đen hay sao? Có thể nào đừng để đám người kia gây chuyện với Huân được không?”
“Tớ đã nhờ cậy Đồng rồi, tin rằng nếu trong phạm vi khả năng của chị ấy thì chị ấy sẽ giúp chúng ta.” Minh Hiểu
Khê ngẫm nghĩ: “Có điều, tớ lo rằng nếu chuyện này là do băng Hải Hưng gây ra, e rằng Đồng cũng bó tay thôi”.
“Băng Hải Hưng?” Tiểu Tuyên nghi ngờ: “Mục Lưu Băng chẳng đã tiêu diệt băng Hải Hưng rồi đó thôi? Sao người của họ vẫn còn hoạt động?”.
“Thế lực của băng Hải Hưng gặp phải cú shock nặng, nhưng hội trưởng Thiết Đại Kỳ vẫn hy vọng vực dậy tiếng tăm, nên đã lén lút làm rất nhiều chuyện.”
“Í? Cậu có vẻ rành rẽ chuyện trong giới xã hội đen nhỉ, có phải là với Mục Lưu Băng…” Tiểu Tuyền cười trộm vẻ ranh mãnh.
Minh Hiểu Khê cười khổ, thật không hổ danh là Tiểu Tuyền, tình huống này mà vẫn bộc lộ bản sắc nhiều chuyện.
Cô trừng mắt với Tiểu Tuyền, thở dài:
“Băng là bạn của tớ, cũng như cậu là bạn tớ thôi, chuyện của các cậu, tớ quan tâm như nhau cả.”
“Ồ? Thế còn anh Triệt thì sao?” Tiểu Tuyền truy hỏi. Học trưởng Triệt mà cô sùng bái nhất, một thiếu niên thiên tài như thần thánh, cô mong muốn Minh Hiểu Khê có thể ở bên cạnh anh biết bao.
Ánh mắt Minh Hiểu Khê dịu dàng trở lại, mỉm cười:
“Triệt…” Mới nói một chữ, cô lập tức cảnh giác, đanh mặt lại: “Bây giờ đang nói đến việc Hạ Dạ Huân có thể gặp nguy hiểm, sao cậu lại chạy làng sang bên tớ hả? Tớ giận rồi đấy nhé!”.
Đúng rồi!
Tiểu Tuyên cười giả lả: “Hề hề, Hiểu Khê sao lại tức giận chứ? Hiểu Khê là bạn tốt nhất, nghĩa khí nhất, tốt bụng nhất thế giới này!”.
Minh Hiểu Khê lườm cô một cái, phớt lờ.
Tiểu Tuyền nhớ lại cảnh tai nạn hôm ấy, cũng cảm thấy rất khả nghi. Cho dù lái xe uống rượu say, thấy phía trước có người cũng phải đạp phanh chứ, nhưng chẳng hề có dấu vết phanh xe gì cả, cứ thế mà đâm thẳng đến.
Minh Hiểu Khê phân tích:
“Tớ cảm thấy tốc độ xe không nhanh lắm, như thể là cho họ có thời gian tránh đi ấy. Nếu không phải là cậu ôm chầm lấy Huân đứng như khúc gỗ ở đó, và lúc tớ chạy đến đã muộn rồi, nếu không thì chiếc xe ấy không thể đâm trúng tớ được.”
“Thế nên…”
Hai người cùng đồng thanh…
“Đó là một lời cảnh cáo.”
Đâm xe là để cảnh cáo Hạ Dạ Huân, nếu anh không chấp nhận một việc gì đó, thì sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà, là chuyện gì mới được?
Tiểu Tuyền lấn cấn mãi trong lòng.
Chương 7
Màn đêm dần buông.
Ngoài biệt thự của Hạ Dạ Huân, một cô gái tóc đỏ đang ngồi trên lề đường đối diện, mắt hướng về phía cổng nhà.
Cô đã đợi ba tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng cũng chẳng sao, chờ đợi là một điều bắt buộc đặc biệt quan trọng trong công việc của cô, cô đã quen rồi. Nhưng nhìn sắc trời thế này, hình như cũng sắp mưa rồi, cô lại chẳng mang theo ô, không biết có bị mắc mưa không nữa.
Cô cúi đầu nhìn di động trong tay mình.
Gửi liền mười hai tin nhắn cho Huân rồi, nói với anh rằng cô đang đứng bên ngoài đợi. Không biết anh có ra ngoài gặp cô hay không? Thôi bỏ đi, cho dù thế nào thì cứ đợi là được, cô không tin là Huân mãi mãi không chịu ra đây.
Cô đang nghĩ ngợi.
Thì tiếng sấm từ không trung đã vẳng đến.
Cây cối bị gió thổi rung rinh dữ dội.
Cô xụ mặt, ôm chặt hai cánh tay đang lạnh toát, không phải chứ, sao cô lại xui xẻo thế này?
Mưa bắt đầu rơi lộp độp lên người cô, hoàn toàn dập tắt chút hy vọng mong manh cuối cùng của cô.
Có nên đi không? Dù gì Huân chưa chắc đã ra. Cứ đứng đợi trong mưa rất có thể sẽ bị ốm, sẽ bị chảy nước mũi, sẽ bị sốt cao, sẽ bị đau đầu…
Cô túm lấy túi xách, che lên đầu để tránh mưa đang quất xuống, thở dài, cô phải đợi thôi, cô nhất định phải đợi Huân ra gặp cô mới được.
Mưa, mỗi lúc một lớn.
Quần áo ướt sũng dán chặt vào thân người, khí lạnh xâm nhập thẳng vào khiến cô run lên từng đợt.
Cô ôm đầu co ro, đáng thương như một con chó nhỏ lang thang, mái tóc ướt đẫm rỏ nước, bết vào gương mặt trắng bệch đến tái xanh của cô.
Lạnh – quá – chừng…
Dần dần, cô cảm thấy trán mình nóng lên, toàn thân bắt đầu có cảm giác khó chịu.
Ôi, mưa vô tình…
Huân vô tình…
Cô hít hít mũi muốn khóc với vẻ uất ức.
Cây lá réo xào xạc trong mưa gió.
“Sao cô còn chưa đi hả?”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên bên tai.
Có lẽ đợi đã quá lâu, nên trong khoảnh khắc cô cứ ngỡ mình đang nghe nhầm, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đã từng quen thuộc với mình nhưng nay đã trở nên quá đỗi xa lạ, nỗi cay đắng bất ngờ ập đến khiến nước mắt cô ào ra như một trận hồng thủy.
“Hu hu… Huân…”
Cô túm lấy eo của Huân, ôm chặt lấy anh, khóc òa.
“Hu… Em đợi anh thảm quá đây nè…”
Tiếng gió.
Tiếng mưa.
Tiếng khóc.
Một chàng trai tuấn tú tay cầm ô, bị một cô gái tóc đỏ đang khóc lóc dữ
dội ôm bám chặt như bạch tuộc…
* * *
Có lẽ vừa khóc một trận dữ dội nên Tiểu Tuyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Từ phòng tắm của Hạ Dạ Huân bước ra, vẫn chưa kịp lau khô tóc, cô đã lảo đảo ngã vật ra salon. Buồn ngủ quá đi mất, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích mình đến đây, thế là cố gắng lấy lại tinh thần nhìn về phía Hạ Dạ Huân.
“Hi, lâu quá không gặp.”
Huân không quen với một Tiểu Tuyền bỗng dưng trở nên trắng bệch yếu đuối trước mắt mình, đôi môi cô tái xanh, nụ cười mệt mỏi. Cô nên là dáng vẻ tay huơ nắm đấm, sinh khí luôn luôn dồi dào mới đúng.
Cô như thế, khiến trái tim anh như bị xé nát.
Thực ra anh luôn biết cô đã ngồi ngoài kia đợi anh, đến tận bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không ra ngoài gặp cô. Anh mong cô sẽ bỏ đi, không biết nên đối diện với cô thế nào, anh sợ hãi mình sẽ lại biến thành kẻ ngốc trước mặt cô mất.
Cho đến khi cô ướt sũng vì mưa, nhưng lại không hề có ý bỏ đi, thì cuối cùng anh mới chịu xuất hiện.
Anh hít một hơi thật sâu.
Chỉ là tội nghiệp cô thôi, tuyệt đối không thể bị cô lừa nữa.
Những giọt nước rỏ từ mái tóc xuống cổ Tiểu Tuyền, mát lạnh.
Cô cố gắng nở nụ cười với Huân đang tỏ ra dửng dưng:
“Anh vẫn quan tâm em, đúng không?” Nếu không anh sẽ không ra đó, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Ánh mắt của Huân lạnh nhạt:
“Có việc gì?”
Lời nói lạnh băng khiến cô nghẹt thở.
Cô cúi đầu dùng tay vén tóc, ủ rũ: “Ồ, em muốn đến nói với anh, lần đụng xe đó có thể không phải là một sự cố, mà là có người đang cảnh cáo anh”.
“Cảnh cáo?” Cô lại đang giở trò gì đây.
Vẻ mặt nghi ngờ của anh khiến sống mũi cô cay cay:
“Em không lừa anh đâu. Người lái xe đó có quan hệ với tổ chức xã hội đen. Một thời gian trước đó chẳng phải đã có một số người trong giới xã hội đen đến quấy rầy anh đó sao? Em nghi ngờ rằng hai việc này có liên quan đến nhau.”
“Sao cô biết có người quấy phá tôi?”
“Em…”
“Cô vẫn theo dõi tôi?” Bản lĩnh của cô lớn thật.
“Không phải!” Tiểu Tuyền nhảy nhổm lên, “Em không theo dõi anh, là bạn em nói cho em biết…”
“Cô mà cũng có bạn à?” Anh cắt ngang.
“Hạ… Dạ… Huân!” Cô tức đến nỗi đầu muốn bốc khói. “Anh cứ phải nói với em những lời đó mới được ư? Em trong mắt anh lại ác độc thế sao? Tại sao em lại không có bạn? Hiểu Khê là bạn của em! Anh cũng là bạn của em!”
Huân yên lặng tựa đêm thâu:
“Tôi nói rồi, cô không còn là bạn tôi nữa.”
Câu nói này.
Đã đẩy Tiểu Tuyền vào địa ngục.
Nước mắt đẫm gò má cô…
Cô hối hận rồi, cô đã hối hận từ lâu rồi, nếu biết anh lại phản ứng mạnh như thế với bài viết đó, cô tuyệt đối sẽ không công bố nó ra. Nhưng mà, cho dù cô đã làm sai, chẳng lẽ cả một cơ hội anh cũng không cho cô sao?
Cô khóc đến nỗi toàn thân lạnh run lên:
“Huân, tóm lại phải thế nào đây? Em đã xin lỗi anh hết lần này đến lần khác, dù anh có giận dữ đến mấy cũng phải hết rồi chứ! Phải, em đã làm sai, đều là em không đúng, anh đánh em mắng em đi, tại sao không quan tâm đến em? Em đau lòng muốn chết rồi đây … hu…”
Dáng vẻ cô khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt trên mặt bết bát, mũi vừa đỏ vừa sưng.
Tiếng mưa và sấm đan nhau ngoài cửa sổ.
Tiếng run rẩy lay lắc của những cành cây như báo hiệu sự sống của chúng đã đến lúc chấm dứt.
Hai tay Huân dần dần co chặt.
Anh khống chế toàn bộ sức lực mình để không đến ôm lấy cô.
Anh thấy mình như một con bướm đêm, rõ ràng biết cô là một ngọn lửa nguy hiểm, nhưng vẫn muốn bay đến bên cô, ôm lấy cô, và để cô ôm lấy chính mình.
Nhưng kết cục sẽ là bi thảm.
Anh sẽ đau đến mức chết đi.
Khóc…
Khí lạnh từ gót chân cô luồn lên dần dần.
Dường như cô đã chìm trong nơi băng tuyết lạnh lẽo!
Nước mắt mờ nhòa tầm nhìn, nỗi uất ức và bất lực dâng tràn đè nén cô không nói nổi nên
Cánh phóng viên thẳng thừng bỏ qua lời anh nói, xem như là không khí, vẫn tiếp tục gõ mạnh cửa kính xe:
“Hạ Dạ Huân, nói với chúng tôi vài lời đi!”
“Nếu anh không trả lời câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đi đâu cả!”
…
Cánh phóng viên thể hiện thái độ chết cũng không bỏ cuộc, trong tình hình
mềm mỏng không xong, họ bắt đầu dọa dẫm:
“Anh có thể tiếp nhận phỏng vấn của Tiểu Tuyền ở tuần san Quất Tử, tại sao không chịu cho chúng tôi phỏng vấn, có phải là kỳ thị chúng tôi không?”
“Kiêu căng phách lối cái gì, không có chúng tôi nâng đỡ, liệu anh có nổi tiếng được như bây giờ không?”
“Có tin chúng tôi biến anh thành kẻ xấu xa không ngửi được không?”
…
Nghe những lời này, đôi đồng tử Hạ Dạ Huân lạnh lẽo co rút.
Sau đó.
Cửa xe mở ra.
Anh như một bức tượng được gọt đẽo bằng băng, đứng trước mặt cánh phóng viên, giọng nói như gió lạnh mùa đông:
“Các người là một bọn quỷ hút máu không từ thủ đoạn, để moi tin tức thì thủ đoạn nào cũng làm. Tôi quyết không trả lời câu hỏi của các người, nếu có khả năng thì làm tôi xấu xa không ngửi được thử xem!”
Lời anh nói khiến đám phóng viên sững sờ!
Chưa bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào lại công khai đối địch với phóng viên như thế, cho dù có căm ghét đến mấy thì trốn tránh là được, lại còn nói thẳng những câu không thể cứu vãn như thế này nữa chứ!
Sau bàng hoàng là phẫn nộ! Cánh phóng viên cảm thấy đã phải chịu một sự sỉ nhục to lớn, càng không thể bỏ qua cho Hạ Dạ Huân, bắt đầu chỉ trích anh bằng đủ lời nói khó nghe nhất.
Trên con đường về khuya.
Mười mấy chiếc xe vây kín một chiếc BMW, Hạ Dạ Huân bị cánh phóng viên lấn ép ở chính giữa, bị lời nói ác độc công kích, Bảo La cố gắng hòa hoãn nhưng không có tác dụng gì cả.
Cảnh hỗn loạn bắt đầu tăng cấp…
Phía xa bỗng vẳng đến tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
Xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn chói mắt, hướng về phía đám đông phóng viên. Hai viên cảnh sát bước xuống, quát to:
“Các người tụ tập ở đây làm gì thế hả? Có chuyện gì xảy ra?”
Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?
Cảnh sát đã nhận ra Hạ Dạ Huân đang bị bao vây, trong lòng cũng hiểu đại khái được tình huống hiện tại, thế là quát cánh phóng viên: “Có người dân báo cảnh sát rằng ở đây có đám người tụ tập làm tắc nghẽn giao thông. Lái xe đi hết nhanh lên, nếu không sẽ tiến hành xử phạt các người hết”.
Đám phóng viên lủi hết về xe của mình, buồn bực vô cùng. Quỷ thật, ai báo cảnh sát thế nhỉ? Lại còn giải vây cho Hạ Dạ Huân nữa, rõ ràng đâu có nhìn thấy Bảo La và Hạ Dạ Huân gọi điện thoại, là đứa nào lo chuyện thiên hạ thế?
Bảo La cười nói với cảnh sát:
“Để tránh tình trạng ùn tắc giao thông xảy ra nữa, xin hãy để chúng tôi rời khỏi đây mười phút sau rồi hẵng để họ đi, làm ơn nhé.”
Hai viên cảnh sát gật đầu.
Bảo La khởi động xe, lắc đầu vẻ kỳ lạ:
“Ai giúp chúng ta thế nhỉ? Nếu không có người báo cảnh sát, e rằng chúng ta khó thoát thân được, thật phải cám ơn “người dân” đó mới đúng.”
Hạ Dạ Huân nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ.
Lúc nãy anh như nhìn thấy một mái tóc đỏ rực, nhưng không nhìn rõ lắm.
Cô không xuất hiện.
Phía sau một tấm biển quảng cáo lớn.
Tiểu Tuyền nhìn thấy chiếc BMW của Hạ Dạ Huân biến mất phía xa xa, xe của cánh phóng viên cũng dần dần tản mác hết, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đút điện thoại trở lại túi.
Tốc độ làm việc của cảnh sát cũng chậm quá đi mất, hại cô phải gọi liền bảy cú điện thoại liên tục.
Cô túm tóc mình, rất đau đầu nhức óc.
Cô đã nghe thấy những lời Huân nói. Qua đêm nay rồi, đám phóng viên ấy nhất định sẽ không buông tha Huân, bọn họ sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để hãm hại và làm tổn thương Huân, không rõ tình trạng của Huân sẽ biến thành thế nào nữa.
* * *
Trong căn hộ chung cư nhỏ của Minh Hiểu Khê.
Tiểu Tuyền đột ngột căng thẳng:
“Cậu nói gì cơ? Chiếc xe ấy cố tình đâm Huân à?” Cô cứ ngỡ rằng lúc đầu chỉ là một sự cố, cảnh sát cũng nói người lái xe kia có uống chút rượu nên đã vi phạm giao thông.
“Đúng. Đồng đã nói thế với tớ. Chị ấy đã phái người đi điều tra lý lịch người lái xe đó, phát hiện ra hắn có quan hệ với băng xã hội đen Hải Hưng trước kia, hơn nữa gần đây tài khoản ngân hàng của hắn tăng thêm một số tiền cực lớn. Đồng thời, Đồng còn điều tra ra một tháng gần đây thường xuyên có người trong giới xã hội đen tiếp cận quấy rối Hạ Dạ Huân.”
“Vì chuyện gì mới được chứ?”
“Cái này thì không biết.” Minh Hiểu Khê nhìn cô vẻ hối lỗi.
“Xã hội đen…” Tiểu Tuyền lẩm bẩm vẻ phiền não, Huân sao lại chọc giận giới xã hội đen được? “Liệt Viêm Đường của Mục Lưu Băng chẳng phải là tổ chức lớn nhất trong giới xã hội đen hay sao? Có thể nào đừng để đám người kia gây chuyện với Huân được không?”
“Tớ đã nhờ cậy Đồng rồi, tin rằng nếu trong phạm vi khả năng của chị ấy thì chị ấy sẽ giúp chúng ta.” Minh Hiểu
Khê ngẫm nghĩ: “Có điều, tớ lo rằng nếu chuyện này là do băng Hải Hưng gây ra, e rằng Đồng cũng bó tay thôi”.
“Băng Hải Hưng?” Tiểu Tuyên nghi ngờ: “Mục Lưu Băng chẳng đã tiêu diệt băng Hải Hưng rồi đó thôi? Sao người của họ vẫn còn hoạt động?”.
“Thế lực của băng Hải Hưng gặp phải cú shock nặng, nhưng hội trưởng Thiết Đại Kỳ vẫn hy vọng vực dậy tiếng tăm, nên đã lén lút làm rất nhiều chuyện.”
“Í? Cậu có vẻ rành rẽ chuyện trong giới xã hội đen nhỉ, có phải là với Mục Lưu Băng…” Tiểu Tuyền cười trộm vẻ ranh mãnh.
Minh Hiểu Khê cười khổ, thật không hổ danh là Tiểu Tuyền, tình huống này mà vẫn bộc lộ bản sắc nhiều chuyện.
Cô trừng mắt với Tiểu Tuyền, thở dài:
“Băng là bạn của tớ, cũng như cậu là bạn tớ thôi, chuyện của các cậu, tớ quan tâm như nhau cả.”
“Ồ? Thế còn anh Triệt thì sao?” Tiểu Tuyền truy hỏi. Học trưởng Triệt mà cô sùng bái nhất, một thiếu niên thiên tài như thần thánh, cô mong muốn Minh Hiểu Khê có thể ở bên cạnh anh biết bao.
Ánh mắt Minh Hiểu Khê dịu dàng trở lại, mỉm cười:
“Triệt…” Mới nói một chữ, cô lập tức cảnh giác, đanh mặt lại: “Bây giờ đang nói đến việc Hạ Dạ Huân có thể gặp nguy hiểm, sao cậu lại chạy làng sang bên tớ hả? Tớ giận rồi đấy nhé!”.
Đúng rồi!
Tiểu Tuyên cười giả lả: “Hề hề, Hiểu Khê sao lại tức giận chứ? Hiểu Khê là bạn tốt nhất, nghĩa khí nhất, tốt bụng nhất thế giới này!”.
Minh Hiểu Khê lườm cô một cái, phớt lờ.
Tiểu Tuyền nhớ lại cảnh tai nạn hôm ấy, cũng cảm thấy rất khả nghi. Cho dù lái xe uống rượu say, thấy phía trước có người cũng phải đạp phanh chứ, nhưng chẳng hề có dấu vết phanh xe gì cả, cứ thế mà đâm thẳng đến.
Minh Hiểu Khê phân tích:
“Tớ cảm thấy tốc độ xe không nhanh lắm, như thể là cho họ có thời gian tránh đi ấy. Nếu không phải là cậu ôm chầm lấy Huân đứng như khúc gỗ ở đó, và lúc tớ chạy đến đã muộn rồi, nếu không thì chiếc xe ấy không thể đâm trúng tớ được.”
“Thế nên…”
Hai người cùng đồng thanh…
“Đó là một lời cảnh cáo.”
Đâm xe là để cảnh cáo Hạ Dạ Huân, nếu anh không chấp nhận một việc gì đó, thì sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà, là chuyện gì mới được?
Tiểu Tuyền lấn cấn mãi trong lòng.
Chương 7
Màn đêm dần buông.
Ngoài biệt thự của Hạ Dạ Huân, một cô gái tóc đỏ đang ngồi trên lề đường đối diện, mắt hướng về phía cổng nhà.
Cô đã đợi ba tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng cũng chẳng sao, chờ đợi là một điều bắt buộc đặc biệt quan trọng trong công việc của cô, cô đã quen rồi. Nhưng nhìn sắc trời thế này, hình như cũng sắp mưa rồi, cô lại chẳng mang theo ô, không biết có bị mắc mưa không nữa.
Cô cúi đầu nhìn di động trong tay mình.
Gửi liền mười hai tin nhắn cho Huân rồi, nói với anh rằng cô đang đứng bên ngoài đợi. Không biết anh có ra ngoài gặp cô hay không? Thôi bỏ đi, cho dù thế nào thì cứ đợi là được, cô không tin là Huân mãi mãi không chịu ra đây.
Cô đang nghĩ ngợi.
Thì tiếng sấm từ không trung đã vẳng đến.
Cây cối bị gió thổi rung rinh dữ dội.
Cô xụ mặt, ôm chặt hai cánh tay đang lạnh toát, không phải chứ, sao cô lại xui xẻo thế này?
Mưa bắt đầu rơi lộp độp lên người cô, hoàn toàn dập tắt chút hy vọng mong manh cuối cùng của cô.
Có nên đi không? Dù gì Huân chưa chắc đã ra. Cứ đứng đợi trong mưa rất có thể sẽ bị ốm, sẽ bị chảy nước mũi, sẽ bị sốt cao, sẽ bị đau đầu…
Cô túm lấy túi xách, che lên đầu để tránh mưa đang quất xuống, thở dài, cô phải đợi thôi, cô nhất định phải đợi Huân ra gặp cô mới được.
Mưa, mỗi lúc một lớn.
Quần áo ướt sũng dán chặt vào thân người, khí lạnh xâm nhập thẳng vào khiến cô run lên từng đợt.
Cô ôm đầu co ro, đáng thương như một con chó nhỏ lang thang, mái tóc ướt đẫm rỏ nước, bết vào gương mặt trắng bệch đến tái xanh của cô.
Lạnh – quá – chừng…
Dần dần, cô cảm thấy trán mình nóng lên, toàn thân bắt đầu có cảm giác khó chịu.
Ôi, mưa vô tình…
Huân vô tình…
Cô hít hít mũi muốn khóc với vẻ uất ức.
Cây lá réo xào xạc trong mưa gió.
“Sao cô còn chưa đi hả?”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên bên tai.
Có lẽ đợi đã quá lâu, nên trong khoảnh khắc cô cứ ngỡ mình đang nghe nhầm, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đã từng quen thuộc với mình nhưng nay đã trở nên quá đỗi xa lạ, nỗi cay đắng bất ngờ ập đến khiến nước mắt cô ào ra như một trận hồng thủy.
“Hu hu… Huân…”
Cô túm lấy eo của Huân, ôm chặt lấy anh, khóc òa.
“Hu… Em đợi anh thảm quá đây nè…”
Tiếng gió.
Tiếng mưa.
Tiếng khóc.
Một chàng trai tuấn tú tay cầm ô, bị một cô gái tóc đỏ đang khóc lóc dữ
dội ôm bám chặt như bạch tuộc…
* * *
Có lẽ vừa khóc một trận dữ dội nên Tiểu Tuyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Từ phòng tắm của Hạ Dạ Huân bước ra, vẫn chưa kịp lau khô tóc, cô đã lảo đảo ngã vật ra salon. Buồn ngủ quá đi mất, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích mình đến đây, thế là cố gắng lấy lại tinh thần nhìn về phía Hạ Dạ Huân.
“Hi, lâu quá không gặp.”
Huân không quen với một Tiểu Tuyền bỗng dưng trở nên trắng bệch yếu đuối trước mắt mình, đôi môi cô tái xanh, nụ cười mệt mỏi. Cô nên là dáng vẻ tay huơ nắm đấm, sinh khí luôn luôn dồi dào mới đúng.
Cô như thế, khiến trái tim anh như bị xé nát.
Thực ra anh luôn biết cô đã ngồi ngoài kia đợi anh, đến tận bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không ra ngoài gặp cô. Anh mong cô sẽ bỏ đi, không biết nên đối diện với cô thế nào, anh sợ hãi mình sẽ lại biến thành kẻ ngốc trước mặt cô mất.
Cho đến khi cô ướt sũng vì mưa, nhưng lại không hề có ý bỏ đi, thì cuối cùng anh mới chịu xuất hiện.
Anh hít một hơi thật sâu.
Chỉ là tội nghiệp cô thôi, tuyệt đối không thể bị cô lừa nữa.
Những giọt nước rỏ từ mái tóc xuống cổ Tiểu Tuyền, mát lạnh.
Cô cố gắng nở nụ cười với Huân đang tỏ ra dửng dưng:
“Anh vẫn quan tâm em, đúng không?” Nếu không anh sẽ không ra đó, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Ánh mắt của Huân lạnh nhạt:
“Có việc gì?”
Lời nói lạnh băng khiến cô nghẹt thở.
Cô cúi đầu dùng tay vén tóc, ủ rũ: “Ồ, em muốn đến nói với anh, lần đụng xe đó có thể không phải là một sự cố, mà là có người đang cảnh cáo anh”.
“Cảnh cáo?” Cô lại đang giở trò gì đây.
Vẻ mặt nghi ngờ của anh khiến sống mũi cô cay cay:
“Em không lừa anh đâu. Người lái xe đó có quan hệ với tổ chức xã hội đen. Một thời gian trước đó chẳng phải đã có một số người trong giới xã hội đen đến quấy rầy anh đó sao? Em nghi ngờ rằng hai việc này có liên quan đến nhau.”
“Sao cô biết có người quấy phá tôi?”
“Em…”
“Cô vẫn theo dõi tôi?” Bản lĩnh của cô lớn thật.
“Không phải!” Tiểu Tuyền nhảy nhổm lên, “Em không theo dõi anh, là bạn em nói cho em biết…”
“Cô mà cũng có bạn à?” Anh cắt ngang.
“Hạ… Dạ… Huân!” Cô tức đến nỗi đầu muốn bốc khói. “Anh cứ phải nói với em những lời đó mới được ư? Em trong mắt anh lại ác độc thế sao? Tại sao em lại không có bạn? Hiểu Khê là bạn của em! Anh cũng là bạn của em!”
Huân yên lặng tựa đêm thâu:
“Tôi nói rồi, cô không còn là bạn tôi nữa.”
Câu nói này.
Đã đẩy Tiểu Tuyền vào địa ngục.
Nước mắt đẫm gò má cô…
Cô hối hận rồi, cô đã hối hận từ lâu rồi, nếu biết anh lại phản ứng mạnh như thế với bài viết đó, cô tuyệt đối sẽ không công bố nó ra. Nhưng mà, cho dù cô đã làm sai, chẳng lẽ cả một cơ hội anh cũng không cho cô sao?
Cô khóc đến nỗi toàn thân lạnh run lên:
“Huân, tóm lại phải thế nào đây? Em đã xin lỗi anh hết lần này đến lần khác, dù anh có giận dữ đến mấy cũng phải hết rồi chứ! Phải, em đã làm sai, đều là em không đúng, anh đánh em mắng em đi, tại sao không quan tâm đến em? Em đau lòng muốn chết rồi đây … hu…”
Dáng vẻ cô khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt trên mặt bết bát, mũi vừa đỏ vừa sưng.
Tiếng mưa và sấm đan nhau ngoài cửa sổ.
Tiếng run rẩy lay lắc của những cành cây như báo hiệu sự sống của chúng đã đến lúc chấm dứt.
Hai tay Huân dần dần co chặt.
Anh khống chế toàn bộ sức lực mình để không đến ôm lấy cô.
Anh thấy mình như một con bướm đêm, rõ ràng biết cô là một ngọn lửa nguy hiểm, nhưng vẫn muốn bay đến bên cô, ôm lấy cô, và để cô ôm lấy chính mình.
Nhưng kết cục sẽ là bi thảm.
Anh sẽ đau đến mức chết đi.
Khóc…
Khí lạnh từ gót chân cô luồn lên dần dần.
Dường như cô đã chìm trong nơi băng tuyết lạnh lẽo!
Nước mắt mờ nhòa tầm nhìn, nỗi uất ức và bất lực dâng tràn đè nén cô không nói nổi nên