Tiểu Thuyết | Đêm tân hôn đến muộn
![]() | ![]() ![]() |
hời hợt, vịn vào người ta nãy giờ mà cũng không nhận ra. [br">Thấy cử chỉ khác lạ của Quế Lâm, Hoài Bảo hỏi: [br">− Em làm gì vậy? [br">Quế Lâm ngu ngơ: [br">− Em có làm gì đâu? [br">Hoài Bảo lại hỏi, giọng hơi buồn: [br">− Em sợ anh lắm à? [br">Quế Lâm tư lự: [br">− Em không có. [br">Hoài Bảo buộc tội: [br">− Nếu không phải vì sợ anh sao em lại có cử chỉ kỳ lạ như vậy? - Rồi anh nói thêm - Em có nghĩ là cử chỉ khi nãy của em có thể làm anh bị tổn thương không? Anh nói thật, anh muốn gì mà chẳng được vì trên danh nghĩa, anh là chồng của em mà. [br">Rồi như chưa hết ấm ức, anh nói tiếp: [br">− Nếu bạn anh mà nhìn thấy anh chở em xa lạ như vậy, không biết họ sẽ nghĩ gì về chúng ta đây. Em có hiểu ý anh không vậy Quế Lâm? [br">Những lời anh nói cũng đúng chứ chẳng sai, nhưng cô cảm thấy buồn bã trong lòng. Vì thật ra cô cũng khó xử lắm. E dè với anh thì sợ người khác nhìn thấy rồi bàn tán. Còn thân mật với anh thì cô lại chẳng quen. Giờ cô cũng không biết phải cư xử thế nào để anh vừa lòng nữa. [br">Chỉ có vậy mà mắt cô đã ươn ướt. Thấy cô lặng thinh hoài không nói năng gì, khi ngừng xe ghé vào sạp trái cây Hoài Bảo mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Quế Lâm. Trả tiền xong, để hai trái sầu riêng ở phía trước, anh cho xe chạy chậm lại và hỏi cô: [br">− Em khóc hả Quế Lâm? [br">Quế Lâm chối phăng: [br">− Đâu có, em đâu có khóc! Tại có con gì vừa bay vào mắt em thôi. [br">Hoài Bảo khẳng định: [br">− Anh không tin đâu, em đừng có gạt anh - Rồi anh nhẹ giọng - Anh nói như vậy có gì đâu mà em phải khóc chứ. [br">Giọng Quế Lâm buồn tênh: [br">− Em không biết mình phải làm sao để anh vừa lòng nữa. [br">Câu nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa có gì đó như hờn trách khiến Hoài Bảo cũng phải suy nghĩ lại những câu nói khi nãy của anh. Thực tế, anh chưa một lần nắm tay cô thì làm sao bảo cô thân mật với anh trước mặt người khác được chứ. Nghĩ ra mình cũng hơi quá đáng nên Hoài Bảo định tìm dịp nào đó xin lỗi cô. [br">Tuy không muốn nhưng Quế Lâm cũng cố gắng ngồi gần anh hơn một chút, vì cô sợ người ngoài nhìn vào sẽ làm cho anh khó xử. [br">Đến con đường quẹo vào nhà, Hoài Bảo nhắc: [br">− Em đừng khóc nữa, kẻo mẹ lại hỏi đấy. Mẹ tinh ý lắm. [br">− Em biết rồi. Em đâu có khóc nữa. [br">Nghe câu nói dễ thương của cô, tự dưng Hoài Bảo muốn nắm chặt lấy bàn tay cô để xin lỗi về những nỗi buồn vừa nãy anh gây ra cho cô nhưng lại ngượng nên không dám. Anh chỉ quay lại nhìn gương mặt đã hơi tươi lại một chút nhưng đôi mắt vẫn còn đượm một nỗi buồn. [br">Xe đã ngừng lại trước nhà. Quế Lâm bước vội xuống. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn ngồi chung xe với anh. Cô đi vào nhà thật nhanh. [br">Hoài Bảo tay xách hai trái sầu riêng đi vào, anh gọi cô thân mật: [br">− Em cầm vào cho mẹ, anh ra ngoài một chút! [br">Quế Lâm cũng ngọt ngào trả lời anh: [br">− Đưa đây em! [br">Bà Khoa ngồi trong phòng khách nghe con trai và con dâu nói chuyện ngọt ngào như vậy, lòng cũng mừng thầm. [br">Quế Lâm vào đến phòng khách, để hai trái sầu riêng lên bàn rồi cô khoanh tay lễ phép chào mẹ chồng: [br">− Thưa mẹ, con mới qua. [br">Nhìn con dâu, bà Khoa quan tâm hỏi: [br">− Hổm rày có gì buồn không con? Còn chuyện học hành thế nào? [br">Quế Lâm đáp trong khi vẫn còn đứng đó: [br">− Dạ thưa mẹ, con vẫn khỏe và việc học thì vẫn bình thường. [br">− Coi con kìa! Ở chung một nhà rồi, con đừng giữ kẽ quá như vậy. Ngồi xuống đi con! [br">Quế Lâm ngồi xuống cạnh bà Khoa. Mãi vẫn chưa thấy Hoài Bảo vào, bà Khoa hỏi nhỏ Quế Lâm: [br">− Từ hôm đám cưới đến nay, thằng Bảo nó có bỏ đi chơi đêm không con? [br">Quế Lâm giấu kín mọi chuyện: [br">− Dạ không đâu mẹ ạ. Ngoài đi làm ở công ty ra, anh Bảo chẳng đi đâu cả. Nếu có thì ảnh cũng rủ con đi cùng. [br">Thấy con dâu có vẻ thật thà, bà Khoa chỉ bảo thêm: [br">− Con nhớ phải để mắt đến chồng con đó. Nó đẹp trai lại có chức có quyền, thiếu gì phụ nữ muốn đeo theo nó đó. [br">Quế Lâm gật đầu cho mẹ chồng an tâm: [br">− Dạ, con biết rồi mẹ ạ. [br">Rồi Quế Lâm chuyển sang đề tài khác, cô không muốn mình phải nói dối bà thêm nữa. Cô hỏi: [br">− Mấy hôm nay mẹ có khỏe không ạ? [br">Bà Khoa cười, ánh mắt ngời vẻ hạnh phúc: [br">− Nhờ đi bộ vào mỗi sáng sớm mà mẹ ăn cảm thấy ngon miệng lắm, ngủ cũng được nữa. [br">Quế Lâm càng quan tâm hơn: [br">− Mẹ thức dậy lúc mấy giờ? [br">− Bốn giờ là mẹ đã dậy rồi. Bốn giờ rưỡi mẹ bắt đầu ra khỏi nhà đi bộ đến khoảng gần sáu giờ thì về nhà - Và bà nói thêm với vẻ tin tưởng - Bác sĩ dặn mẹ là nếu mỗi ngày mẹ đi bộ được khoảng bốn năm cây số thì không cần thuốc thang gì cả. Vì vậy, mẹ mới cố gắng đấy. Nhưng kết quả đúng là khả quan lắm con ạ. [br">Bà Khoa vừa nói xong câu thì Hoài Bảo từ ngoài vào đến. Anh ngồi cạnh bên bà Khoa, nói giọng vui vẻ: [br">− Mẹ và vợ con nói chuyện gì mà vui quá vậy? Cho con tham gia với được không? [br">Bà Khoa vừa cười vừa ghẹo con: [br">− Mẹ hỏi Quế Lâm coi bao giờ thì nó cho mẹ đứa cháu để mẹ ẵm bồng đây. [br">Nghe bà Khoa nói như vậy, Quế Lâm ửng hồng đôi má. Cô không dám nhìn Hoài Bảo vì cô biết rằng anh đang đăm đắm nhìn cô. [br">Đỡ lời cho Quế Lâm, Hoài Bảo nói với mẹ: [br">− Việc đó để từ từ đi mẹ! Quế Lâm còn phải đi học nữa mà. Tụi con chưa tính đến đâu. [br">Bà Khoa nhìn con trai, dịu dàng nói: [br">− Mẹ biết chứ! Mẹ chỉ ghẹo con thôi, chứ Quế Lâm còn trẻ thế này và đang đi học nữa thì vội vã gì - Rồi bà nhìn sang Quế Lâm, hỏi cô - Bao giờ thì con tốt nghiệp hả Quế Lâm? [br">Quế Lâm nhẹ nhàng đáp: [br">− Dạ, còn gần một năm nữa mẹ ạ. [br">Nghe qua, bà Khoa dặn dò thêm: [br">− Đến khi ra trường thì con hãy vào công ty phụ giúp cho Hoài Bảo luôn. "Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn" mà, con thấy đúng không? [br">Quế Lâm khẽ đáp: [br">− Dạ. [br">Chợt nhớ đến buổi cơm chiều, bà Khoa gọi chị giúp việc: [br">− Tư à! Tư! [br">Chị Tư là một phụ nữ tuổi chừng ba mươi mấy, trông rất gọn gàng từ nhà bếp chạy lên khi nghe bà chủ gọi: [br">− Dạ, bà gọi con? [br">Thấy chị Tư lên tới, bà Khoa liền hỏi: [br">− Cơm nước xong cả chưa Tư? [br">Chị Tư gật đầu: [br">− Dạ, xong cả rồi bà chủ. [br">− Vậy thì dọn ra luôn đi nhé. [br">Chị Tư vừa lui ra vừa đáp: [br">− Dạ. [br">Thấy chị Tư vào nhà bếp rồi, Quế Lâm xin phép bà Khoa: [br">− Mẹ cho con ra sau phụ chị Tư với nhé mẹ. [br">Bà Khoa không đồng ý: [br">− Chỉ có mỗi chuyện dọn cơm ra thôi chứ có gì nhiều nhặn đâu mà cần con vào phụ. Hãy ở đây! Nhân có hai đứa ở đây, để mẹ tính xem hôm nào ra Vũng Tàu coi những nhà nghỉ của mình ngoài đó xây dựng đã xong chưa. [br">Nghe bà Khoa gợi ý như thế, Quế Lâm liền kiếm cớ từ chối ngay. Cô sợ nếu đi chung với bà mà ngủ lại qua đêm thì chẳng lẽ cô và Hoài Bảo lại ngủ riêng phòng. Còn nếu ngủ chung phòng với anh thì cô biết tính sao đây. Từ những lo âu đó, cô vội nói: [br">− Lúc này con bận thi lắm. Hay là mẹ và anh Bảo đi trước, bao giờ có dịp nghỉ hè hay lễ gì đó thì con sẽ đi cùng. [br">Bà Khoa lý lẽ: [br">− Đâu có được! Đi đâu cũng phải có vợ có chồng chứ. Một đứa đi còn một đứa ở nhà thì coi sao được - Rồi nhìn sang con trai, bà Khoa hỏi - Mẹ nói như vậy có đúng không Bảo? [br">Hoài Bảo không biết phải trả lời mẹ như thế nào cho vẹn cả đôi bên nên anh đành theo ý mẹ: [br">− Dạ, con nghĩ mẹ nói cũng đúng. Để con chọn thứ bảy, chủ nhật nào đó thuận tiện rồi vợ chồng con đi luôn. [br">Như muốn kết thúc câu chuyện, bà nói luôn: [br">− Quyết định vậy nhé Quế Lâm! [br">Thấy bà Khoa đã quyết như vậy, Quế Lâm nhìn Hoài Bảo có ý không bằng lòng với câu trả lời khi nãy của anh. [br">Còn bà Khoa thì nghĩ vậy là mọi chuyện đã bàn xong nên đứng lên: [br">− Đi vào ăn cơm thôi, các con! [br">Để cho bà Khoa đi trước, còn lại Hoài Bảo, Quế Lâm chất vấn: [br">− Tại sao anh lại nói với mẹ như thế? Sao anh không viện lý do để em ở nhà. Em đi theo rồi... phải làm sao đây? [br">Nghe Quế Lâm nói như vậy, Hoài Bảo thắc mắc: [br">− Em giải thích rõ anh nghe xem. Em nói chung chung như vậy anh không hiểu. [br">Quế Lâm cố nói ra những trở ngại của hai người: [br">− Thì đi chung đó! Ngủ chung đó! Làm sao như vậy được chứ? [br">Giờ đây Hoài Bảo mới chợt nhớ ra. Anh thừ người lẩm nhẩm: [br">− Anh quên mất chuyện đó! Có mẹ đi theo dứt khoát mình phải ngủ chung một phòng rồi. Còn nếu ngủ riêng thì nhất định là mẹ sẽ để ý - Nhưng rồi anh động viên Quế Lâm - Chuyện cũng đã lỡ rồi, không thể nói đi nói lại được. Mà em cứ an tâm đi, nếu có ngủ chung phòng thì anh sẽ hy sinh nằm dưới gạch cho, vậy được chưa? [br">Hoài Bảo nói đến đây thì chị Tư bước vào: [br">− Bà gọi cậu với cô qua dùng cơm. [br">Hoài Bảo lịch sự đáp lại: [br">− Cám ơn chị. Tôi và vợ tôi sẽ sang ngay. [br">Rồi anh nhìn sang Quế Lâm bằng ánh mắt âu yếm và nói một cách ngọt ngào: [br">− Mình đi thôi em! [br">Quế Lâm mở to mắt nhìn anh. Tuy biết hai người đang diễn vai nhưng cô vẫn bỡ ngỡ trước những lời âu yếm ngọt ngào của anh. Rồi cô cho rằng, chỉ có những lúc như thế này anh mới cư xử với cô như thế thôi. [br">
Lúc Quế Lâm và Hoài Bảo về đến nhà thì đã hơn mười giờ. Hai người vừa vào nhà thì chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi. Hoài Bảo dựng xe xong, anh đến cầm ống nghe lên nghe. Quế Lâm đứng khóa cửa nhưng vô tình cô nghe được câu nói ngọt ngào của anh: [br">− Anh mới về tới đây. [br">Rồi anh lại nói tiếp: [br">− Ngày mai là chủ nhật rồi. Anh sẽ ở bên em suốt ngày. Như vậy, em vừa lòng chưa. [br">Nghe những câu nói đó, Quế Lâm đã biết là Hoài Bảo đang nói chuyện với ai rồi. Chỉ có với Bách Điệp anh mới có lời nói ngọt ngào như thế mà thôi. Hoài Bảo không để ý gì đến cô, anh cứ tự nhiên nói: [br">− Được rồi, ngày mai anh sẽ đền cho. Vậy thôi, anh cúp máy nhé! [br">Khi Hoài Bảo gác máy thì Quế Lâm đã đi vào phòng mình. Cô không ghen nhưng cảm thấy xót xa cho bản thân quá. Vở kịch này không biết cô phải đóng đến bao giờ mới được hạ màn đây. [br">Ngày mai chủ nhật, Hoài Bảo đã có tiết mục đi chơi rồi. Còn cô sẽ đi đâu đây? Chẳng lẽ cô cứ mãi thu mình vào vỏ ốc một mình sao? Chắc cô cũng phải tìm một nơi nào đó đi chơi cho khuây khỏa. [br">Còn Hoài Bảo, khi trở vào phòng mình, anh nhớ lại những lời trách móc, giận hờn của Bách Điệp mà thấy khó chịu. Anh có cảm giác như Bách Điệp đang muốn quản lý hết cả mọi cuộc sống riêng tư của anh vậy. [br">Tự dưng Hoài Bảo nhớ đến Quế Lâm, không biết giờ này cô đã ngủ chưa. Nằm đây mà anh nhớ đến mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô, nét mặt trẻ trung nhưng pha chút chịu đựng trông rất đáng yêu của cô. Còn Bách Điệp, từ ngày tai nạn xảy ra với cô, dường như tính tình của Bách Điệp thay đổi hoàn toàn, đôi khi tỏ ra quá đáng khiến anh rất bực mình. [br">Tuy vậy, nhưng Hoài Bảo vẫn nhớ đến lời hứa của mình, và nhất là lúc này, anh không thể bỏ mặc cô được, khi mà vì anh, cô đã trở nên tội nghiệp thế này. [br">Nghĩ đến đây, cảm thấy mệt mỏi, Hoài Bảo cố dỗ giấc ngủ cho mình, một giấc ngủ đầy phiền muộn đan xen với những bực mình mà anh tự buộc vào mình dù rằng anh không muốn. [br">Hoài Bảo tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn ào nơi phòng khách rồi tiếp đến là giọng cười trong vắt của Quế Lâm. Anh nghe cô lí lắc hỏi: [br">− Sao thầy biết nhà Lâm mà ghé qua? [br">Rồi giọng một người thanh niên: [br">− Thầy chỉ đi ngang qua đây thôi. Tình cờ nhìn thấy Quế Lâm đứng tưới kiểng nên mới ghé vào đó chứ. [br">Rồi tiếp đó là giọng Quế Lâm: [br">− Thầy đi đâu mà sớm vậy thầy? [br">Giọng một người thanh niên rất ấm trả lời cô: [br">− Thầy đi mua đồ ăn sáng cho mẹ thôi. [br">Quế Lâm hỏi tiếp: [br">− Sao thầy không chở cô đi cùng? [br">Giọng người thanh niên đáp gọn: [br">− Có cô đâu mà chở chứ! Thầy còn đang định nhờ Quế Lâm tìm giúp một cô đây. [br">Quế Lâm vẫn hồn nhiên: [br">− Thầy chỉ nói vậy cho vui thôi, phải không thầy? [br">Rồi giọng người đàn ông đáp ngọt lịm: [br">− Đâu có, thầy nói thật đấy chứ! [br">Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy khó chịu, khác hẳn với cảm giác sảng khoái vừa nãy lúc thức giấc. Anh ngồi dậy, đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Khi trở ra, anh lại nghe: [br">− Quế Lâm sống ở đây với ai? [br">Giọng Quế Lâm thản nhiên: [br">− Em sống ở đây với người anh họ. [br">Giọng người thanh niên có vẻ quan tâm: [br">− Vậy ba má của Quế Lâm đâu mà em phải sống với anh họ? [br">− Dạ, ba má em mất cả rồi. [br">Giọng người thanh niên như đồng cảm: [br">− Anh họ của Quế Lâm làm gì? [br">− Dạ, ảnh làm cho một công ty du lịch. [br">Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy cơn giận bùng lên trước hai từ "anh họ" mà Quế Lâm gán cho anh. [br">Anh mặc vội bộ đồ vào, chải sơ mái tóc rồi đi ngang qua phòng khách. Chẳng để Quế Lâm kịp nói năng gì, anh lên tiếng với giọng trịch thượng: [br">− Ở nhà coi nhà, tôi đi công chuyện đó. Chiều tối tôi mới về. [br">Nói xong, anh đi luôn ra cửa, chẳng thèm gật đầu chào Chí Văn, người khách của Quế Lâm dù anh đã lịch sự đứng lên chào anh. [br">Thấy thái độ khác thường của Hoài Bảo, Quế Lâm không khỏi ngạc nhiên. Cô không hiểu sao hôm nay anh lại có thái độ kỳ lạ như vậy. Sợ Chí Văn đánh giá Hoài Bảo, Quế Lâm tươi cười, cố giải thích: [br">− Thầy biết không, ông anh họ em là như vậy đó. Nói chuyện rất trực tính, nhưng ảnh rất tốt bụng. Mong thầy đừng để bụng thái độ của ảnh. [br">Chí Văn cũng cười độ lượng: [br">− Chắc là có chuyện gì đó làm ảnh không vui. Thầy nghĩ đó là chuyện nhỏ thôi. Thầy không để ý đâu. [br">Chí Văn lại hỏi tiếp: [br">− Anh ấy đã lập gia đình chưa? [br">Quế Lâm đành phải lắc đầu, nói cho qua chuyện: [br">− Anh Bảo vẫn chưa có vợ. Nhưng hình như ảnh đã có người yêu. [br">Chí Văn nhìn Quế Lâm một cách trìu mến, hỏi tiếp: [br">− Còn Quế Lâm thì sao, đã có người yêu chưa? [br">Quế Lâm chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của Chí Văn. Cô cố tình né tránh, bởi nói thật thì cô chưa thể nói được. Còn nói dối anh thì cô lại không thích. Vì vậy cô đành phải lặng thinh. Với nét mặt đượm buồn, cô chuyển sang chuyện khác: [br">− Nhà thầy có gần đây không hở thầy? [br">Vừa suy nghĩ, Chí Văn vừa nói: [br">− Cách đây khoảng ba cây số. Thế cũng không xa lắm, phải không Quế Lâm? [br">Nghe câu hỏi có nhiều ẩn ý của Chí Văn, Quế Lâm không biết phải trả lời thế nào, cô tư lự: [br">− Em chưa biết nhà thầy nên xa hay gần em đâu có xác định được. [br">Được dịp, Chí Văn nói luôn: [br">− Hôm nào có dịp, mời em đến nhà thầy chơi. [br">Quế Lâm lấp lửng: [br">− Dạ, chuyện đó để lúc nào rảnh hẵng tính. [br">Chí Văn thật lòng: [br">− Thầy mời em thật lòng mà. [br">Quế Lâm đành miễn cưỡng gật đầu: [br">− Vậy hôm nào em sẽ đến. [br">Biết Quế Lâm chưa ăn sáng, Chí Văn cũng nghe bụng đói, cộng thêm ý muốn mua bún bó Huế về cho mẹ nên Chí Văn mời: [br">− Quế Lâm chắc chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ? [br">Quế Lâm thật tình trả lời: [br">− Dạ. [br">− Vậy thầy mời em đi ăn bún bò Huế với thầy được không? Thầy biết chỗ này nấu rất ngon. Đi với thầy nhé Quế Lâm. [br">Quế Lâm vội từ chối: [br">− Dạ, em cám ơn thầy. Nhưng em đã có mấy cái hột gà để dành sẵn trong tủ lạnh rồi. [br">Thật là không thể lay chuyển được Quế Lâm. Đúng như lời đồn trong lớp:"Quế Lâm là một cô gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, hình như cô chỉ có toàn là bạn gái". Chí Văn biết là thế nhưng anh không hiểu tại sao Quế Lâm lại như thế. Nên hôm nay, khi thấy Quế Lâm, anh không ngại ngùng gì khi ghé nhà mời cô ăn sáng. Dù bị từ chối nhưng anh nhủ thầm sẽ ghé lại thường xuyên hơn với nhiều lý do mà chỉ một mình anh biết. [br">Thời gian không còn sớm, để dịp khác vậy. Nghĩ thế nên Chí Văn đứng lên: [br">− Thôi, thầy mời mãi mà Quế Lâm không chịu đi cùng, đành phải đi một mình vậy. Buồn thật! [br">Quế Lâm cũng đứng lên tiễn Chí Văn ra cổng. Khi trở vào, lòng cô ngổn ngang bao nhi
Lúc Quế Lâm và Hoài Bảo về đến nhà thì đã hơn mười giờ. Hai người vừa vào nhà thì chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi. Hoài Bảo dựng xe xong, anh đến cầm ống nghe lên nghe. Quế Lâm đứng khóa cửa nhưng vô tình cô nghe được câu nói ngọt ngào của anh: [br">− Anh mới về tới đây. [br">Rồi anh lại nói tiếp: [br">− Ngày mai là chủ nhật rồi. Anh sẽ ở bên em suốt ngày. Như vậy, em vừa lòng chưa. [br">Nghe những câu nói đó, Quế Lâm đã biết là Hoài Bảo đang nói chuyện với ai rồi. Chỉ có với Bách Điệp anh mới có lời nói ngọt ngào như thế mà thôi. Hoài Bảo không để ý gì đến cô, anh cứ tự nhiên nói: [br">− Được rồi, ngày mai anh sẽ đền cho. Vậy thôi, anh cúp máy nhé! [br">Khi Hoài Bảo gác máy thì Quế Lâm đã đi vào phòng mình. Cô không ghen nhưng cảm thấy xót xa cho bản thân quá. Vở kịch này không biết cô phải đóng đến bao giờ mới được hạ màn đây. [br">Ngày mai chủ nhật, Hoài Bảo đã có tiết mục đi chơi rồi. Còn cô sẽ đi đâu đây? Chẳng lẽ cô cứ mãi thu mình vào vỏ ốc một mình sao? Chắc cô cũng phải tìm một nơi nào đó đi chơi cho khuây khỏa. [br">Còn Hoài Bảo, khi trở vào phòng mình, anh nhớ lại những lời trách móc, giận hờn của Bách Điệp mà thấy khó chịu. Anh có cảm giác như Bách Điệp đang muốn quản lý hết cả mọi cuộc sống riêng tư của anh vậy. [br">Tự dưng Hoài Bảo nhớ đến Quế Lâm, không biết giờ này cô đã ngủ chưa. Nằm đây mà anh nhớ đến mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô, nét mặt trẻ trung nhưng pha chút chịu đựng trông rất đáng yêu của cô. Còn Bách Điệp, từ ngày tai nạn xảy ra với cô, dường như tính tình của Bách Điệp thay đổi hoàn toàn, đôi khi tỏ ra quá đáng khiến anh rất bực mình. [br">Tuy vậy, nhưng Hoài Bảo vẫn nhớ đến lời hứa của mình, và nhất là lúc này, anh không thể bỏ mặc cô được, khi mà vì anh, cô đã trở nên tội nghiệp thế này. [br">Nghĩ đến đây, cảm thấy mệt mỏi, Hoài Bảo cố dỗ giấc ngủ cho mình, một giấc ngủ đầy phiền muộn đan xen với những bực mình mà anh tự buộc vào mình dù rằng anh không muốn. [br">Hoài Bảo tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn ào nơi phòng khách rồi tiếp đến là giọng cười trong vắt của Quế Lâm. Anh nghe cô lí lắc hỏi: [br">− Sao thầy biết nhà Lâm mà ghé qua? [br">Rồi giọng một người thanh niên: [br">− Thầy chỉ đi ngang qua đây thôi. Tình cờ nhìn thấy Quế Lâm đứng tưới kiểng nên mới ghé vào đó chứ. [br">Rồi tiếp đó là giọng Quế Lâm: [br">− Thầy đi đâu mà sớm vậy thầy? [br">Giọng một người thanh niên rất ấm trả lời cô: [br">− Thầy đi mua đồ ăn sáng cho mẹ thôi. [br">Quế Lâm hỏi tiếp: [br">− Sao thầy không chở cô đi cùng? [br">Giọng người thanh niên đáp gọn: [br">− Có cô đâu mà chở chứ! Thầy còn đang định nhờ Quế Lâm tìm giúp một cô đây. [br">Quế Lâm vẫn hồn nhiên: [br">− Thầy chỉ nói vậy cho vui thôi, phải không thầy? [br">Rồi giọng người đàn ông đáp ngọt lịm: [br">− Đâu có, thầy nói thật đấy chứ! [br">Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy khó chịu, khác hẳn với cảm giác sảng khoái vừa nãy lúc thức giấc. Anh ngồi dậy, đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Khi trở ra, anh lại nghe: [br">− Quế Lâm sống ở đây với ai? [br">Giọng Quế Lâm thản nhiên: [br">− Em sống ở đây với người anh họ. [br">Giọng người thanh niên có vẻ quan tâm: [br">− Vậy ba má của Quế Lâm đâu mà em phải sống với anh họ? [br">− Dạ, ba má em mất cả rồi. [br">Giọng người thanh niên như đồng cảm: [br">− Anh họ của Quế Lâm làm gì? [br">− Dạ, ảnh làm cho một công ty du lịch. [br">Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy cơn giận bùng lên trước hai từ "anh họ" mà Quế Lâm gán cho anh. [br">Anh mặc vội bộ đồ vào, chải sơ mái tóc rồi đi ngang qua phòng khách. Chẳng để Quế Lâm kịp nói năng gì, anh lên tiếng với giọng trịch thượng: [br">− Ở nhà coi nhà, tôi đi công chuyện đó. Chiều tối tôi mới về. [br">Nói xong, anh đi luôn ra cửa, chẳng thèm gật đầu chào Chí Văn, người khách của Quế Lâm dù anh đã lịch sự đứng lên chào anh. [br">Thấy thái độ khác thường của Hoài Bảo, Quế Lâm không khỏi ngạc nhiên. Cô không hiểu sao hôm nay anh lại có thái độ kỳ lạ như vậy. Sợ Chí Văn đánh giá Hoài Bảo, Quế Lâm tươi cười, cố giải thích: [br">− Thầy biết không, ông anh họ em là như vậy đó. Nói chuyện rất trực tính, nhưng ảnh rất tốt bụng. Mong thầy đừng để bụng thái độ của ảnh. [br">Chí Văn cũng cười độ lượng: [br">− Chắc là có chuyện gì đó làm ảnh không vui. Thầy nghĩ đó là chuyện nhỏ thôi. Thầy không để ý đâu. [br">Chí Văn lại hỏi tiếp: [br">− Anh ấy đã lập gia đình chưa? [br">Quế Lâm đành phải lắc đầu, nói cho qua chuyện: [br">− Anh Bảo vẫn chưa có vợ. Nhưng hình như ảnh đã có người yêu. [br">Chí Văn nhìn Quế Lâm một cách trìu mến, hỏi tiếp: [br">− Còn Quế Lâm thì sao, đã có người yêu chưa? [br">Quế Lâm chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của Chí Văn. Cô cố tình né tránh, bởi nói thật thì cô chưa thể nói được. Còn nói dối anh thì cô lại không thích. Vì vậy cô đành phải lặng thinh. Với nét mặt đượm buồn, cô chuyển sang chuyện khác: [br">− Nhà thầy có gần đây không hở thầy? [br">Vừa suy nghĩ, Chí Văn vừa nói: [br">− Cách đây khoảng ba cây số. Thế cũng không xa lắm, phải không Quế Lâm? [br">Nghe câu hỏi có nhiều ẩn ý của Chí Văn, Quế Lâm không biết phải trả lời thế nào, cô tư lự: [br">− Em chưa biết nhà thầy nên xa hay gần em đâu có xác định được. [br">Được dịp, Chí Văn nói luôn: [br">− Hôm nào có dịp, mời em đến nhà thầy chơi. [br">Quế Lâm lấp lửng: [br">− Dạ, chuyện đó để lúc nào rảnh hẵng tính. [br">Chí Văn thật lòng: [br">− Thầy mời em thật lòng mà. [br">Quế Lâm đành miễn cưỡng gật đầu: [br">− Vậy hôm nào em sẽ đến. [br">Biết Quế Lâm chưa ăn sáng, Chí Văn cũng nghe bụng đói, cộng thêm ý muốn mua bún bó Huế về cho mẹ nên Chí Văn mời: [br">− Quế Lâm chắc chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ? [br">Quế Lâm thật tình trả lời: [br">− Dạ. [br">− Vậy thầy mời em đi ăn bún bò Huế với thầy được không? Thầy biết chỗ này nấu rất ngon. Đi với thầy nhé Quế Lâm. [br">Quế Lâm vội từ chối: [br">− Dạ, em cám ơn thầy. Nhưng em đã có mấy cái hột gà để dành sẵn trong tủ lạnh rồi. [br">Thật là không thể lay chuyển được Quế Lâm. Đúng như lời đồn trong lớp:"Quế Lâm là một cô gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, hình như cô chỉ có toàn là bạn gái". Chí Văn biết là thế nhưng anh không hiểu tại sao Quế Lâm lại như thế. Nên hôm nay, khi thấy Quế Lâm, anh không ngại ngùng gì khi ghé nhà mời cô ăn sáng. Dù bị từ chối nhưng anh nhủ thầm sẽ ghé lại thường xuyên hơn với nhiều lý do mà chỉ một mình anh biết. [br">Thời gian không còn sớm, để dịp khác vậy. Nghĩ thế nên Chí Văn đứng lên: [br">− Thôi, thầy mời mãi mà Quế Lâm không chịu đi cùng, đành phải đi một mình vậy. Buồn thật! [br">Quế Lâm cũng đứng lên tiễn Chí Văn ra cổng. Khi trở vào, lòng cô ngổn ngang bao nhi