watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 14 - Tiểu Thuyết | Đêm tân hôn đến muộn
Home >
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết | Đêm tân hôn đến muộn

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
01/03/25 - 23:14

em cũng khá xa. Còn anh, tên gì cho em biết, để mai mốt có dịp em sẽ đền ơn. [br">Hải tự chủ: [br">− Anh tên là Hải. Tiện đường đi công chuyện qua đây. Đường này rất nguy hiểm, em nhớ mai mốt đến đây phải cẩn thận nhé. [br">Hồng Loan vẫn còn có vẻ sợ sệt: [br">− Vâng. Chỉ một lần là em sợ đến già. Em sẽ không đến đây khuya nữa đâu anh đừng lo - Rồi Hồng Loan lân la làm quen - Anh có thể cho em biết số điện thoại của anh không? [br">Hải mỉm cười ngọt ngào: [br">− Chi vậy em? [br">− Hôm nào rảnh, em sẽ mời anh uống nước. [br">Hải tiếp lời: [br">− Đó còn gọi là đền ơn anh phải không? [br">Nghe Hải nói vậy, Hồng Loan nói ra ý định của mình. [br">− Đền ơn anh bao nhiêu mà đủ. Chẳng qua em muốn làm bạn với anh thôi. Một người hùng. [br">Hải nhún vai với vẻ bất cần, rồi anh mỉm cười nói đùa: [br">− Mới quen anh thì em nghĩ vậy nhưng rồi đây em sẽ chán cho xem. [br">Nói xong, anh lấy cây viết và quyển sổ tay ghi số điện thoại đưa cho Hồng Loan. [br">Hồng Loan đọc qua, cô hỏi: [br">− Anh ở nhà với cha mẹ à? [br">Hải lắc đầu: [br">− Nhà anh ở tận miền Tây. Hiện anh đang ở chung với dì của anh. [br">Hồng Loan nói với nét mặt lo lắng: [br">− Vậy em gọi điện cho anh được chứ? [br">Hải lại so vai: [br">− Không việc gì cả, dì anh cũng tâm lý lắm! [br">Trả lời với Hồng Loan như vậy, vì Hải đã dự định về nhà anh sẽ kể rõ câu chuyện anh quen với Hồng Loan cho bà Khoa được rõ. [br">Hai người đợi nãy giờ cũng lâu, đêm càng ngày càng về khuya, mà vẫn chưa thấy Bách Điệp về, Hải gợi ý: [br">− Bạn Hồng Loan đêm nay có về không? Hay là anh đưa Hồng Loan về nhà nhé? [br">Hồng Loan khách sáo: [br">− Em không dám làm phiền anh nữa trong khi ơn kia chưa trả. [br">Hải nhìn cô nói thật: [br">− Giờ này mà để em đi một mình anh cũng chẳng yên tâm. Để anh đưa em về. Thôi, ta đi nào! [br">Rồi anh vừa tránh đường vừa cười, nói tiếp: [br">− Ai bảo anh quen em làm chi hả Loan? [br">Hồng Loan cảm thấy bâng khuâng bởi ánh mắt rực sáng của Hải, cô biết từ đây mình sẽ phải suy nghĩ về anh, người đã làm lòng cô xao động. Và đây cũng là lần đầu tiên tim cô gõ nhịp yêu đương. [br">Ánh nắng buổi sáng trải nhẹ trên vườn hồng còn long lanh những hạt sương đọng lại của đêm qua. Hải ung dung đi vào phòng khách gặp bà Khoa. [br">− Thưa bà chủ ngày hôm qua vì Bách Điệp về khuya, khi tôi đi ngang qua nhà cô ấy thì quen được một cô tên Hồng Loan bạn thân của Bách Điệp đang bị một gã đàn ông sàm sỡ. [br">Vẻ hiểu chuyện, bà Khoa hỏi: [br">− Vậy cậu đã làm người hùng, có đúng không? [br">Hải gật đầu: [br">− Vâng, tôi đã cứu Hồng Loan và quen cô ấy. Vì hoàn cảnh bắt buộc, tôi không cho Hồng Loan biết sự thật mình đang theo dõi Bách Điệp, nên tôi đã tự giới thiệu tôi là cháu của bà chủ, xin bà chủ tha thứ. [br">Bà Khoa tỏ vẻ thông cảm: [br">− Chuyện cậu tự ý giới thiệu như vậy cũng đúng thôi, vì như vậy mới tiện, cậu cũng đáng tuổi cháu của tôi mà đúng không? Thôi thì từ hôm nay cậu cứ gọi tôi bằng dì đi. Còn phần tôi sẽ thông báo với mọi người, tôi nhận cậu làm cháu nuôi. [br">Hải với gương mặt xúc động: [br">− Vâng. Cám ơn dì Khoa. [br">Với gương mặt suy nghĩ, bà Khoa nói tiếp: [br">− Và kể từ hôm nay, nếu Hồng Loan có rủ cháu đi đâu thì cháu đừng từ chối nhé và hãy cố gắng lấy lòng nó để tìm hiểu thật kỹ về Bách Điệp. Dì muốn mọi việc phải được rõ ràng càng sớm càng tốt, chứ để như vậy dì thấy thiệt thòi cho Quế Lâm quá. [br">Như chia sẻ nỗi buồn với dì Khoa, Hải hỏi thăm: [br">− Hiện tại Quế Lâm đang ở đâu vậy dì? [br">Đôi mắt bà Khoa thoáng xa xăm: [br">− Quế Lâm đang ở nhà cũ, chỉ có một mình buồn lắm. Dì bảo nó lại đây ở nhưng nó từ chối, nói rằng muốn ở riêng một thời gian để suy nghĩ, bởi vậy dì không thể ép được. [br">Hải cũng góp ý: [br">− Dì cũng nên thông cảm cho cô ấy. Thời gian sẽ làm cho cô ấy hiểu rõ tất cả dì ạ. [br">Bà Khoa gật đầu: [br">− Ừ, dì cũng nghĩ vậy. Nên dì rất nóng lòng về việc nhờ cháu theo dõi Bách Điệp. [br">Thấy nét mặt trông mong của bà Khoa, Hải an ủi: [br">− Dì hãy an tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để dì khỏi chờ mong. [br">Bà Khoa nói với vẻ tâm đắc: [br">− Dì rất tin tưởng ở nơi cháu và dì đặt mọi hy vọng ở nơi cháu, cháu hiểu chứ? [br">Hải biết mình là người quan trọng như thế nào đối với dì Khoa, nên anh lễ phép nói: [br">− Vâng, cháu hiểu! Cháu sẽ không phụ lòng tin của dì đâu. [br">Bà Khoa với niềm tin dâng cao: [br">− Vậy là tốt lắm rồi!

  Có tiếng xe dừng trước cổng, Quế Lâm cũng chẳng cần để ý, bởi vì cô chẳng muốn ai đến quấy rầy cô. Ngoài giờ làm việc, cô chỉ thích được ở một mình mà thôi. [br">Giọng của Chí Văn gọi thật to: [br">− Có Quế Lâm ở nhà không? [br">Quế Lâm chẳng buồn trả lời, bởi vì cô muốn được yên. [br">Chí Văn lại gọi tiếp: [br">− Quế Lâm, hãy mở cửa cho anh, không thì anh sẽ đứng ở đây mãi. [br">Quế Lâm rời khỏi bậc thềm, cô đi ra khoảnh sân rộng rồi mở cánh cổng sắt. Vẫn gương mặt không vui không buồn, cô hỏi Chí Văn: [br">− Sao anh biết nhà em ở đây? [br">Chí Văn mỉm cười nói đùa: [br">− Nếu em còn ở trên trái đất này thì em ở bất cứ nơi đâu, anh cũng tìm được cả. [br">Rồi Chí Văn dẫn xe vào khoảnh sân rộng. Anh đi theo Quế Lâm đến bên chiếc ghế xích đu dưới giàn hoa giấy tím. Để cho Quế Lâm ngồi trên chiếc xích đu, còn Chí Văn ngồi xuống ghế đá gần đó, anh nhẹ nhàng hỏi cô: [br">− Sao em lại giấu anh vậy Quế Lâm? Hoài Bảo chính là chồng của em mà em cũng không nói thật. [br">Quế Lâm cười buồn: [br">− Không phải em cố ý giấu anh, mà bởi vì lúc đó em còn đi học. [br">Chí Văn lại nhắc: [br">− Hôm đi Sapa, em cũng không nói thật với anh. Em có lý do khó nói, đúng không? [br">Vẫn đôi mắt u buồn, Quế Lâm trầm giọng: [br">− Anh muốn biết tất cả chứ? [br">Chí Văn thản nhiên đáp: [br">− Nếu em cảm thấy không ngại thì cứ tâm sự với anh. [br">Quế Lâm nghĩ cô đã vò võ một mình từ lâu rồi, giờ đây có người tâm sự thì vẫn đỡ hơn. Vả lại, đối với Chí Văn, cô rất tin tưởng ở nơi anh, cô tin anh là một người tốt. Vì vậy, cô tâm sự: [br">− Kể từ lâu, em cảm thấy chán tất cả mọi thứ. Em chẳng muốn tiếp xúc với ai. Em muốn được sống một mình. Ngay cả khi anh gọi cửa, em vẫn không muốn mở cửa cho anh. Nhưng nếu anh thật sự là người bạn tốt thì hãy nghe đây... [br">Rồi Quế Lâm với giọng nghẹn ngào hờn tủi, cô kể lại cho Chí Văn nghe từ khi mẹ cô mất đi, rồi việc hứa hôn của mẹ cô và bà Khoa, rồi đến đám cưới của cô và Hoài Bảo chỉ là hình thức bên ngoài, luôn cả sự hiện diện của Bách Điệp trong ngôi nhà của cô. [br">Nghe qua, Chí Văn hỏi cô với vẻ cảm thông: [br">− Vì thế mà em viết đơn ly dị? [br">Quế Lâm gật đầu: [br">− Vâng! Em muốn chúng em được tự do, không phải sống trong sự gượng ép. [br">Chí Văn quan tâm hơn: [br">− Rồi dì Khoa có nói gì không? [br">Giọng Quế Lâm vẫn đều đều: [br">− Dì Khoa bảo em về nhà ở chung với dì ấy, nhưng em xin với dì hãy cho em một thời gian suy nghĩ. [br">Chí Văn hỏi thêm: [br">− Còn Hoài Bảo, anh ấy đã ký đơn ly dị chưa? Và anh ấy có nói gì không? [br">Quế Lâm lắc đầu: [br">− Từ hôm đó đến nay, em luôn tránh mặt anh ấy. nếu không đi "tour" thì em nghỉ ở nhà, nếu có đến công ty một chút rồi em cũng về. [br">Nghe Quế Lâm kể, cộng với sự suy nghĩ của mình, Chí Văn nhận định: [br">− Theo anh nghĩ thì Hoài Bảo và Bách Điệp khó mà dứt khoát nhau được. Em quyết định như vậy là đúng lắm. Quế Lâm! Anh sẵn sàng ủng hộ em, và em nên nhớ lúc nào cũng có anh bên cạnh em. Anh luôn mong muốn chia sẻ những vui buồn cùng em như từ trước nay và mãi mãi về sau. [br">Quế Lâm với gương mặt không có gì xúc động, giọng cô trầm tĩnh: [br">− Cám ơn anh đã dành tình cảm quý báu cho em. Em cảm thấy mình không xứng đáng được hưởng những gì anh đem lại. Em biết thân phận mình rồi, anh Văn ạ. [br">Chí Văn lắc đầu: [br">− Sao em lại quá bi quan như vậy hả Quế Lâm? Thật lòng, anh muốn đem hạnh phúc đến cho em. Anh muốn cho em tất cả những gì anh có, anh đã yêu em từ lâu rồi, chẳng lẽ em không hiểu hả Quế Lâm? [br">Quế Lâm tư lự: [br">− Em biết chứ, nhưng liệu em có xứng đáng với anh không? Em nghĩ là không, bởi vì mọi người cho rằng em là gái đã có chồng mà còn đèo bòng theo anh, vì thế em sẽ đau khổ hơn. [br">Chí Văn tự tin: [br">− Mặc họ muốn nói gì cũng được, miễn sao em hạnh phúc, anh chẳng cần gì hơn khi sớm chiều có em bên cạnh. [br">Quế Lâm lắc đầu: [br">− Không được đâu Chí Văn ạ! Trái tim em không còn rung động trước một tình yêu nào cả, dù rằng nó rất cô đơn. Em mong anh hãy hiểu cho em. [br">Chí Văn nói với nét mặt chịu đựng: [br">− Anh không ép buộc em đồng ý ngay lúc này. Nhưng anh sẽ chờ đợi em đến một ngày nào đó em quên hết đi mọi buồn đau, và khi đó chúng mình sẽ đến với nhau. [br">Quế Lâm lắc đầu buồn tẻ: [br">− Em không muốn anh phí tuổi xuân của anh. Anh hãy xem em như một người em gái là em hạnh phúc lắm rồi. [br">Giờ đây nét mặt Chí Văn buồn bã: [br">− Tình yêu mà nói quên không dễ dàng như vậy đâu Quế Lâm. Nếu như em nói vậy thì trên đời này đâu có ai khổ vì yêu. [br">Quế Lâm đưa nhẹ chiếc xích đu cô nói: [br">− Em không muốn anh chờ em trong tuyệt vọng, vì không biết anh sẽ phải chờ đợi bao nhiêu lâu và em cũng không thể hứa được gì. [br">Chí Văn ngả người ra ghế đá, giọng anh buồn man mác: [br">− Nếu một ngày nào đó, anh không còn chút gì hy vọng về tình yêu của em nữa, thì ngày đó anh sẽ đi thật xa ở một phương trời khác mà cố quên đi hình bóng của em. [br">Nghe qua, Quế Lâm chạnh lòng, cô tìm cách an ủi anh: [br">− Chí Văn! Anh đừng nên nói như vậy! Duyên nợ đâu phải mình định được đâu anh. Nghe anh nói như vậy, em buồn lắm anh Văn ạ. [br">Cảm thấy lời mình nói cũng hơi quá đáng, vì sẽ gây thêm cho Quế Lâm nỗi buồn khi trong lòng cô đầu ắp những sự đau buồn. [br">Nghĩ vậy, anh mỉm cười lảng sang chuyện khác: [br">− Dẹp hết những buồn phiền qua một bên đi Quế Lâm! Giờ anh mời em đi ăn tối với anh. [br">Quế Lâm vẫn lặng thinh. Chí Văn nài nỉ: [br">− Đi với anh đi Quế Lâm! Em muốn đi xe riêng cũng được, cho em được thoải mái hơn. [br">Quế Lâm lắc đầu: [br">− Không phải về chuyện đó! Mà em ngại đi bên anh. [br">Chí Văn lại giải thích: [br">− Chẳng lẽ hai người yêu nhau mới đi ăn cơm cùng nhau, còn hai người xem nhau là bạn đi ăn cơm chung không được sao? - Rồi Chí Văn nói tiếp - Mình cứ nghĩ chúng mình là bạn được rồi. [br">Quế Lâm mỉm cười, chấp nhận sự mời mọc của anh: [br">− Vậy anh chờ em một chút em sẽ ra ngay. [br">Chí Văn ga-lăng: [br">− Em cứ sửa soạn cho thỏa thích, anh chờ đến sáng mai cũng được - Rồi anh cười nói tiếp - Ở Việt Nam đâu có tuyết nên trong khi chờ đợi anh đâu có sợ nó chôn vùi anh. [br">Quế Lâm trở lại vẻ hồn nhiên: [br">− Nếu tuyết có chôn anh thì anh ráng mà chịu, em bỏ cho anh chết luôn, em không có cứu anh đâu. [br">Chí Văn cười nghênh mặt: [br">− Nhưng ông mặt trời sẽ cứu anh. [br">Quế Lâm vừa đi vào nhà vừa quay lại: [br">− Kệ anh chứ! [br">Chí Văn nhìn theo dáng cô khuất sau cánh cửa, anh nở nụ cười hạnh phúc. Anh đã làm cho cô vui, trở lại vẻ hồn nhiên mà ít khi thấy được từ cô. [br">Chí Văn chở Quế Lâm đến một nhà hàng sang trọng chỉ dành riêng cho những đôi tình nhân yêu nhau. Vừa ăn vừa ngắm sao trời và những cơn gió tự nhiên mát rượi làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái. [br">Hai chén xúp yến được bưng lên cùng với hai con tôm hùm nướng thơm phức. [br">Chí Văn nói: [br">− Ăn đi Quế Lâm! [br">Quế Lâm tự nhiên: [br">− Vâng, để em sẽ tự nhiên mà. [br">Vừa nói, cô vừa múc từng muỗng xúp cho vào miệng trông thật ngon. [br">Chí Văn cũng vậy, anh cũng tự nhiên như Quế Lâm, hai người vừa ăn vừa chuyện trò trông thật vui vẻ và nhìn vào rất là xứng đôi. [br">Ở bàn đối diện, Hoài Bảo và Bách Điệp đã đến từ lâu. Từ khi nhìn thấy Quế Lâm cùng Chí Văn đi vào, đôi mắt Hoài Bảo buồn thiu và anh ăn cũng mất ngon. Cho đến khi Bách Điệp nhắc anh: [br">− Anh ăn thêm đi chứ? [br">Hoài Bảo thờ ơ: [br">− Anh no rồi! [br">Bách Điệp cười mai mỉa: [br">− Em không tin, anh buồn đúng không? [br">Hoài Bảo nhắc lại: [br">− Anh đã bảo anh no rồi mà! [br">Bách Điệp như ra lệnh: [br">− Vậy tính tiền đi mình đi về! [br">Tính tiền xong, Bách Điệp kéo Hoài Bảo lại bàn của Quế Lâm, cô tự động khơi chuyện thật vô duyên: [br">− Hai người định bao giờ đám cưới? Còn mình và anh Bảo dự định vào cuối năm nay. [br">Quế Lâm thấy vẻ đường đột của Bách Điệp, cô chẳng màng đến. Còn Chí Văn thì cố tình chọc tức Bách Điệp: [br">− Quế Lâm vẫn chưa đáp lại tình yêu của tôi. Phải chi tôi được như cô, được Hoài Bảo yêu mến như vậy thì chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới ngay, chẳng chờ đến cuối năm mà làm gì. [br">Bách Điệp vẫn không thể hiểu những lời mai mỉa của Chí Văn, cô liền nhìn sang Hoài Bảo, nũng nịu: [br">− Anh có nghe Chí Văn nói không? Để anh cứ một mực đòi để đến Tết. Còn bốn năm tháng nữa ai mà chờ hoài chứ? [br">Nghe Bách Điệp nói thế, Quế Lâm bật cười, cô cười rất thoải mái cho tâm hồn rỗng tuếch của Bách Điệp. [br">Nụ cười của Quế Lâm làm cho Hoài Bảo càng thêm tự ái và anh hiểu lời nói của Chí Văn chỉ để chọc giận Bách Điệp thôi. Rồi anh lại nghĩ chắc là Chí Văn và Quế Lâm đã yêu nhau rồi nên mới thân mật như vậy. Để thỏa lòng tự ái, anh nói: [br">− Đơn ly dị tôi đã ký rồi, cô có cần gởi đến tòa án không? [br">Nghe qua, Quế Lâm bàng hoàng, cô không ngờ Hoài Bảo lại kém tế nhị như vậy. Cô nói thẳng: [br">− Tôi chẳng cần gì cả ngoài hai bàn tay của mình. Còn cái đơn kia tùy anh quyết định. [br">Rồi Quế Lâm nhìn sang Chí Văn nói tiếp, giọng rất ngọt: [br">− Mình về đi anh Văn [br">Nói xong, Quế Lâm đứng lên đi ra cửa. [br">Hoài Bảo nhìn theo với ánh mắt đầy căm hận. Anh hận ai chứ? Chẳng lẽ anh lại hận Quế Lâm? Vậy thì càng vô lý. Vậy chẳng lẽ anh lại hận mình nhưng với lý do gì anh không thể giải thích được. [br">Chắc thời gian sẽ trả lời và giải thích cho anh, anh mong như vậy. [br">

Hải và Hồng Loan về đến Vĩnh Long cũng đã mười giờ sáng. Hồng Loan ngồi sau lưng Hải trên chiếc xe Dream chạy dọc theo con đường nhỏ hai bên vườn cây um tùm, xum xuê. [br">Hồng Loan thân mật hỏi: [br">− Sắp đến nhà chưa anh? [br">− Đến nơi rồi. [br">Vừa trả lời Hồng Loan, Hải vừa cho xe quẹo vào một căn nhà ngói xưa cũ kỹ, chung quanh nhà nào là chôm chôm, xoài, mận, dừa trái oằn cả cây. [br">Dựng xe bên hiên, Hải xách ba lô đi vào. Hồng Loan cũng đi theo anh. Bước vào nhà chẳng thấy ba đâu, Hải gọi lớn: [br">− Ba ơi! Ba! [br">Từ phía cuối vườn có giọng của một người đàn ông chất phác: [br">− Thẳng Hải mới về đó hả? [br">Nghe tiếng ba, Hải đi nhanh ra phía sau. Hồng Loan cũng đi theo anh. Từ xa, Hồng Loan thấy một người đàn ông mặc bộ đồ bà ba đen đầu quấn cái khăn rằn, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Ông đang làm gì Hồng Loan không rõ lắm. Khi hai người đến nơi, Hải hỏi: [br">− Ba đang làm gì vậy? [br">Nhìn con trai và cô gái lạ, ông Ngò nói giọng chắc nịch: [br">− Tao sửa lại khúc mương này cho nước vào ra dễ dàng một chút. [br">Vừa nói ông vừa vét những cuốc đất đắp vào gốc cây gần đó. [br">Hải nhìn cha với ánh mắt thương yêu, anh khuyên: [br">− Con nói hoài, công việc vườn tược thì mướn người làm, ba trông coi là được rồi. Ba làm nặng nhọc như thế này lỡ bị bệnh hoạn rồi sao hả ba? [br">Ông Ngò thiệt thà: [br">− Tao còn khỏe hơn mày nữa là khác! Mấy cái chuyện lặt vặt như vầy, tao làm một buổi là xong. Mướn người ta làm, ở không hoài tao chịu hổng có được. [br">Như đã xong công việc, ông Ngò leo lên khỏi con mương, đứng nhìn thành quả của mình. Đúng lúc này, Hồng Loan cũng đi đến bên ông, cô lễ phép: [br">− Dạ thưa bác, cháu mới xuống. [br">Ông Ngò nhìn sang Hồng Loan với nét mặt chất phác: [br">− Ừ. Cháu xuống đây chơi à? - Rồi ông nhìn sang con trai, nhắc nhở - Hải con leo lên cây dừa bẻ vài trái dừa tươi xuống

Tag:

Tiểu,Thuyết,|,Đêm,tân,hôn,đến,muộn

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4220 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4220 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4220 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 59