Tiểu Thuyết | Con Bé Tôi Yêu
![]() | ![]() ![]() |
tôi và nàng hiểu rõ "ám hiệu" đó. [br">Mỵ không phản đối. Không có gì nguy hiểm![br">
[br">Mỵ đi làm đã được một tuần. Nhờ một cô bạn giới thiệu, Mỵ giữ công việc tiếp khách hàng cho một công ty ngoại quốc kinh doanh về nông cụ. Công ty này của Nhật, mới mở chi nhánh ở Việt Nam và khá lớn. [br">Cô bạn khoe với tôi: [br">- Vừa thấy Mỵ là người ta chấp nhận liền, anh Vũ ơi. [br">Tôi gật đầu, lừng khừng: [br">- Tôi cũng đoán vậy. [br">- Lương hơn ba chục ngàn, còn có thể tăng nữa sau ít tháng. [br">- Chị lo lắng dùm Mỵ, cám ơn chị nhiều. Không biết có nhận thấy vẻ châm chọc của tôi không, cô bạn Mỵ vẫn thản nhiên: [br">- Có gì mà ơn với nghĩa, anh. Bạn bè giúp nhau là sự thường mà. [br">Ngày đầu đi làm về Mỵ tỏ vẻ hăng hái. Nàng khoe đủ thứ, tôi chú ý nghe, không phải vì thích nghe mà vì muốn tìm hiểu về nơi làm việc của nàng. Một Giám đốc người Nhật, phó giám đốc người Việt Nam, hai nữ thư ký, bốn tiếp viên. [br">Nam và nữ thường trực có mặt tại sở. Ngoài ra còn có một số chuyên viên máy móc và quảng cáo viên đến sở bất thường hoặc là từ các tỉnh về liên lạc. Sở của Mỵ là bấy nhiêu dó. [br">Mấy ngày sau Mỵ có vẻ thấm mệt. Tưởng là ít việc, nhưng Mỵ bận rộn luôn vì điện thoại của khách hàng gọi lại, hoặc khách đến tận nơi coi mẫu. Điều lạ, khách hàng nhiều người là ngoại quốc, thuộc các cơ quan hay các công ty đến giao dịch thương mại. [br">Mỵ được "chiếu cố" nhiều nhất, vì khách thích được hỏi người đẹp hơn là hỏi mấy ông sồn sồn đứng lè phè ở đó, mặt mũi nghiêm trang. [br">Sinh hoạt gia đình tôi bị xáo trộn. Tôi đưa và đón Mỵ ngày hai buổi, trưa về nhà nàng ăn cơm, tối Mỵ nấu lấy. [br">Tôi hỏi Mỵ và hy vọng Mỵ sẽ bỏ cuộc: [br">- Sao đã chán đi làm chưa em? [br">Mỵ cau mày: [br">- Anh không bằng lòng à? [br">- Đâu có. Anh sợ em chịu không quen. [br">- Có gì đâu. Công việc rất vừa sức em. [br">Từ đó tôi không nói gì về việc sở của Mỵ nữa, và Mỵ bắt đầu có vẻ chịu đựng quen rồi. [br">Công việc của tôi chỉ bận buổi sáng và rảnh buổi chiều nên tôi lại có thì giờ lang bang chờ Mỵ tan sở để đón nàng về. Một đôi khi tôi ghé thăm mấy cô bạn gái "ngày xưa", đấu hót tầm phào hay tán phó mát cho qua thì giờ. Mỵ biết là tôi rảnh, nhưng không bao giờ thắc mắc tôi đi đâu, làm gì trong thời gian đó. Có lẽ nàng sợ tôi trách là xen vào công việc của tôi trong khi nàng không muốn tôi xen vào công việc của nàng. [br">Một lần tôi còn hẹn cô bạn gái vui tính, quen khá lâu, đi xi nê buổi trưa. Cô bạn nhận lời ngaỵ Đưa vợ đến sở xong, tôi phóng đến nhà Quỳ. Việc ở tòa soạn tôi nhờ một thằng bạn giúp. Qùy vừa tắm xong, ngồi hong tóc trước quạt. Nhìn đồng hồ, tôi biết nếu giục Qùy đi sớm sẽ còn dư thời giờ đưa Qùy đi uống nước. [br">Tôi bảo: [br">- Đi chứ Quỳ? [br">- Ngồi chơi chút đã anh, trời còn nắng quá mà. [br">Tôi nói trách: [br">- Đi sớm khỏi chen. [br">Qùy hóm hỉnh: [br">- Chứ không phải để khỏi sợ trễ giờ đón vợ đi làm về hả? [br">Tôi đáp thẳng thắn: [br">- Đó cũng là một lý do. [br">Qùy đứng lên: [br">- Đựơc, em thông cảm. Chờ em thay đồ. [br">Qùy mặc mini jupe, trang điểm giản dị, trông thật mát mắt. Tôi bỗng so sánh Qùy với Mỵ. Mỵ đẹp hơn nhiều, nhưng Qùy thì... mới mẻ. Qùy còn xa tôi một khoảng cách, tình bạn. [br">Tôi chở Qùy đi xem một phim chiếu lại ở Văn Hoa Sài gòn. Qùy đọc rõ tâm trạng tôi: [br">- Coi ở đây khỏi lo gặp vợ anh. [br">Tôi nhăn nhăn: [br">- Quên vợ anh đi một chút được không? [br">- Thì thôi. Xin nói lại là khỏi lo gặp người quen hay bà con anh, nhỉ. [br">Tôi không biết nói sao, quả thực tôi cũng mong mỏi như vậy. [br">Rạp hát lạnh và tối. Tôi tìm tay Qùy và bóp chặt. Qùy để yên, không có gì đột ngột đối với cả hai vì chúng tôi từng thân mật với nhau như thế những năm trước khi lấy Mỵ. Qùy là ca sĩ tài tử của mấy ban nhạc trẻ, chuyên hát cho các club ngoại quốc. Qùy dễ tính và không đòi hỏi gì ai bao giờ. [br">Tôi choàng tay qua vai Quỳ. Đôi vai trần mát lạnh khiến tôi bốc nóng. Hơi con gái lạ từ Qùy thoảng nhẹ vào mũi tôi, kích thích. Tôi quay sang, Qùy nhìn tôi trong tối, nụ cười kiêu ngạo. Tôi dùng sức mạnh làm theo ý mình. Qùy hôn tôi say đắm sau thành ghế dựa cao, khuất ở một góc lầu vắng vẻ. [br">Tôi âu yếm Qùy suốt gần hết cuốn phim. Khi đèn bật sáng, Qùy lau mép và hỏi tôi: [br">- Coi gì đựơc không anh? Phim hay đấy chứ? [br">Tôi nhếch môi, cười nhẹ. Qùy tàn nhẫn: [br">- Ông trốn vợ đi du dương với bạn gái mà không áy náy gì hết à? [br">Qùy vừa khơi dậy nỗi ăn năn trong lòng tôi. Quả tình trong lúc hôn Quỳ, âu yếm Quỳ, tôi đã nghĩ đến Mỵ và sự mệt nhọc của nàng. Tôi thấy bất nhẫn và xấu hổ. Nhưng thân thể Qùy trong vòng tay ôm như rực lửa khiến tôi không thể nghĩ gì hơn. Và tôi cố tránh nghĩ tới Mỵ lúc đó. [br">Bây giờ, Qùy làm sống dậy nỗi niềm đó khiến tôi bực dọc. Tôi lầm lỳ chẳng trả lời. Qùy chép miệng: [br">- Đàn ông, nhất là đàn ông có vợ thường giống nhau, muốn thay đổi trong một lúc nào đó những gì mình đang làm, đang sống, để tìm những mới lạ khác. [br">Qùy liếc mắt nhìn tôi: [br">- Dù rằng nhiều khi những gì họ có, còn tốt, còn đẹp hơn những gì họ đang muốn tìm. [br">Tôi quay sang Quỳ, trây trúa: [br">- Qùy ân hận đã đi với anh? [br">- Vâng. [br">- Qùy ghét anh rồi? [br">- Không. Qùy ân hận chính vì Qùy thương anh, thương vợ anh. Không gặp anh nhưng Qùy vẫn nghe nhiều người nói về anh, ca tụng gia đình anh hạnh phúc. [br">Qùy ngừng một chút rồi tiếp: [br">- Chỉ riêng với anh Qùy mới có sự ân hận đó. Với người khác thì không. Họ không thể giống anh, trong Quỳ. [br">Tôi không biết nói gì. Đi bên nhau một quãng ngắn. Qùy lại nói: [br">- Vì Qùy đã nhìn anh khác họ ngay từ hồi xưa, khi anh chưa lấy vợ và thường đến chơi với Quỳ. Trong mắt con bé Qùy lúc đó, anh là tượng trưng cho lãng mạn và tình tứ. [br">Tôi châm một điếu thuốc. Giọng Qùy đều đều: [br">- Vì vậy mới có cuộc đi chơi này, mới có những thân mật ít phút trước đây. Bây giờ thì Qùy nhất quyết bắt anh quay trở về bổn phận, tiếp tục con đường anh đi. Đừng bao giờ rủ Qùy đi chơi nữa, vì sẽ không có lần thứ hai giống vậy. [br">Tôi thì thào: [br">- Anh mang ơn Quỳ. [br">- Và đừng nhìn Qùy qua hình ảnh hiện thời. Hãy nghĩ đến Qùy qua hình ảnh hôm xưa, hiền lành trong sạch. Qùy bây giờ là người nào đó, xa lạ. Anh có thể đến thăm em bất cứ lúc nào, và chỉ là cuộc viếng thăm đúng nghĩa bạn bè thôi nhé. Em sẵn sàng đón tiếp cả hai người. [br">Đi ngang một quán kem tôi mời Qùy vào. Qùy lắc đầu: [br">- Anh đưa em về rồi đi đón chị ấy đi. Gần sáu giờ chiều còn gì. [br">Đưa Qùy về đến nhà, tôi hối hả đến sở Mỵ như người chạy trốn. Tôi phạm tội, và tôi mong có dịp được thú tội với Mỵ, dù đó chỉ là tội thoảng qua. [br">Tôi quyết định, trước tiên là từ nay thôi không đi lang bang nữa. Tôi sẽ về nhà nằm đọc sách, hay đến thăm ông bà nhạc, hoặc về vấn an ba mẹ tôi. Các cụ đều có vẻ già, có vẻ yếu hơn năm trước. Tại sao đến bây giờ tôi mới nghĩ đến điều đó? Có lẽ tại Qùy vừa cho tôi một bài học. Tôi phải làm thế nào để xứng đáng với vợ tôi? [br">Tôi nói thầm: [br">- Tha lỗi cho anh, em yêu. [br">Tôi rút hình Mỵ gắn trong chiếc móc chìa khoá xe ra ngắm. Mỵ đang cười với tôi, si mê đắm đuối, tôi hỏi: [br">- Em có giận anh không. [br">Hình như Mỵ lắc đầu. [br">
[br">Mỵ lãnh lương tháng đầu tiên được ba mươi bốn ngàn. Cầm số tiền đứng trước mặt tôi cô bé có vẻ cảm động: [br">- Đây là những đồng tiền kiếm đựơc lần thứ nhất trong đời bằng công sức của em, đầy lương thiện và vất vả. [br">- Em dự tính chi tiêu thế nào? [br">- Gửi vào trương mục tiết kiệm hai chục, số còn lại để mua sắm lặt vặt cho nhà và cho em. Anh khỏi bị em tiêu vào tiền lương anh nữa như thế sẽ dư dật thêm chút ít. [br">Tôi trêu: [br">- Việc trước tiên, chiều nay em định làm gì với số tiền này? [br">- Mời anh đi ăn cơm tiệm với em một bữa để đánh dấu ngày em kiếm ra tiền. [br">Tôi vui vẻ: [br">- Đồng ý. Em muốn ăn ở đâu? [br">- Siu siu, chợ An Đông đi anh. Lâu lắm mình không có dịp đi ăn cơm gà ở đó. [br">Tôi tạo vẻ sốt sắng để Mỵ không nghi ngờ vớ vẩn gì về thiện chí của mình: [br">- Em chờ anh đi tắm đã nhé. [br">Rồi tôi nhào vào nhà tắm, huýt sáo một bản nhạc vui. Bên ngoài Mỵ đang ngồi trang điểm trước gương, chăm chú tô đường son đỏ đậm lên môi. [br">Tôi đóng cửa và vặn nước ở hoa sen. Nước túa ra dội lên tôi, mát mẻ. Tôi thấy lòng êm ả, nhẹ nhàng. Tôi hỏi vọng ra: [br">- Em có muốn mình đi suốt cả buổi tối nay không? [br">- Có tiết mục gì nữa đó? [br">- Anh mời em đi chơi loanh quanh. [br">- Loanh quanh là đi đâu? [br">- Về bên nhà em chẳng hạn. Rủ Thảo, Tú đi uống nước.. [br">- Sao hôm nay anh dễ thương thế? [br">Tiếng Mỵ vọng vào reo vui. Tôi nói thầm: [br">- "Vì anh chợt thấy em yêu anh quá cả mức độ anh mong ước". [br">Nhưng tôi đáp: [br">- Lúc nào anh cũng thế. [br">Mỵ cười to: [br">- Xạo. [br">* [br">Khi chúng tôi đến, cả nhà đang ngồi quây quần quanh bàn ăn, trên bàn la liệt những trái chôm chôm đỏ rực. Thấy tôi và Mỵ, bà cụ vui vẻ: [br">- Ngồi đây các con. [br">Mỵ reo lớn như trẻ con: [br">- Phần của con đâu? [br">Thảo nói: [br">- Trời. Lấy chồng cả năm mà còn vòi quà me... [br">Mỵ mắng: [br">- Xí xọn. Ngừơi ta thiệt thòi nhất trong gia đình này đó, biết không? [br">Chúng tôi ngồi vào bàn, Tú đẩy mấy chùm chôm chôm đến trước mắt tôi: [br">- Ăn đi anh. Đố anh biết ở đâu đó? [br">- Chợ. [br">Tú lườm tôi: [br">- Dễ thường nó bò về đây hay sao? Cũng phải có người bỏ tiền ra mua chớ bộ. [br">- Chắc là cô? [br">- Không phải, người ta biếu đấy? [br">- Ai vậy? [br">- Bạn em, mới quen. Sĩ Quan Thiếp giáp ở Long Thành mang về tặng. [br">- Hào hoa nhỉ. [br">- Dân ngon mà. Tặng một lúc năm ký chôm chôm. [br">- Chàng hẳn phải con nhà giầu? [br">- Em không biết, nhưng anh ấy bảo mua ngay ở vườn rẻ hơn ở SàiGòn nhiều. [br">- Cũng có lý. Ngọt đấy chứ. [br">- Dạ. [br">Thảo hỏi: [br">- Bà Mỵ đi đâu về mà diện quá thế? [br">Mỵ vênh váo: [br">- Ở nhà đến, được không? Cần gì đi đâu mới diện được. [br">Tôi tủm tỉm cười: [br">- Người ta có nhiều tiền nên ngừơi ta lối vậy đó. [br">Tú reo lên: [br">- Thôi đúng rồi. Bà Mỵ vừa lãnh lương. Tú nhớ rồi. Khao một chầu đi chứ. [br">Tôi nói: [br">- Thì bữa nay Mỵ về rủ các cô đi khao này. [br">- Đựơc quá. Tú sẽ ăn kha khá cho Mỵ vừa lòng. Chiều nay cơm nhà dở quá, Tú ăn có một chén à. [br">Ba cau mặt: [br">- Đừng có bóc lột nó. Để dành mà tiêu pha việc có ích cho vợ chồng mày còn hơn là bao mấy cái mỏ khoét này ăn. [br">Tú chúi đầu vào vai tôi: [br">- Bênh rể đấy. Thích nhé. [br">Tôi cười cười, im lặng. Mỵ hỏi: [br">- Bà chị lớn của tôi đâu rồi? [br">Mẹ đứng lên dọn dẹp, trả lời: [br">- Con Mỹ đi ăn cưới bạn bè từ chiều đến giờ chưa thấy về. [br">Mỵ dơ cao chiếc ví: [br">- Một chầu ăn hoặc uống. Đứa nào theo tao thì đi. [br">Cả đám lơn nhỏ trong bàn năm sáu mạng reo lên như cái chợ nhỏ, hò hét om sòm và chạy đến sau lưng Tú xếp hàng một. [br">Tú hô nghiêm nghỉ như nhà binh và ra lệnh: [br">- Đến sau lưng anh Vũ và chị Mỵ, bước đều, bước. [br">Cả bọn hô một hai ba bốn và dậm chân tại chỗ ròi nhích dần đến phía chúng tôi. Ông cụ thở dài: [br">- Khiếp quá, còn hơn cướp núi nữa. [br">Bà cụ mắng: [br">- Con Tú lớn thế mà còn đùa nghịch như vậy cho em bắt chước. [br">Tú cười khúc khích, hô: [br">- Giải tán đi thay đồ, tản hàng. [br">Tất cả đồng loạt: [br">- Cố gắng. [br">Rối túa ra chạy biến. Mỵ gọi với theo: [br">- Đứa nào phụ với mẹ đi chứ. [br">Bà cụ xua tay: [br">- Được, để mặc mẹ. Chị bếp hôm nay bị đau nằm liệt từ sáng tới giờ. [br">Mỵ sắn tay áo: [br">- Con phụ với mẹ. [br">Bà cụ mắng yêu: [br">- Được thủa. Thôi, đừng đụng vào bẩn hết quần áo. Dắt các em đi chơi thì đi đi kẻo trễ. [br">Mỵ da to thật ngoan rồi hô: [br">- Đi chưa tụi bây? [br">Bọn trẻ túa đến, theo vợ chồng tôi ra đường. [br">Tú bảo: [br">- Đi đông thế này làm sao đi xa được. Em đề nghị ra Hiền Khanh ăn chè. [br">Tôi gật đầu: [br">- Được đấy. Anh thích ăn thạch. [br">Mấy chú nhỏ đòi ăn bò viên, Thảo nói: [br">- Chị Mỵ đưa tiền cho tụi nó đi ăn bò viên rồi trở lại quán kiếm mình đi. [br">Tám mạng kéo nhau đi chật đường Mỵ bật cười: [br">- Còn hơn đi biểu tình. [br">Ăn uống xong cả bọn kéo nhau về. Tú nói: [br">- Chị Hải và con cháu bé khỏe bình thường rồi Mỵ ạ. [br">- Thế à. Lát nữa tao phải đến thăm mới được. [br">- Hồi mới sanh được một ký rưỡi. Bệnh viện d.s. Biên Hòa nuôi mới hai ngày khi về Cơ Đốc can lại đã sụt mất 130 gờ ram. Sợ không? [br">- Bây giờ mấy ký? [br">- Bốn ký. Và cứng cáp lắm rồi. [br">Mỵ cười vui: [br">- Nhỏ Hải chắc mừng lắm. [br">- Bà ấy cũng lên được mấy ký. [br">Về đến nhà Mỵ, tôi hỏi: [br">- Tiếp tục đi chơi loanh quanh chứ? [br">- Ừ, đến nhà Tuấn cho em thăm Hải một tí. Lâu quá rồi chưa đến. [br">Chúng tôi vào chào ông bà cụ rồi đưa nhau đến Hải. Tú theo tiễn tận ra cổng, nói nhỏ: [br">- Hôm nào em đưa Bắc đến chơi đằng anh chị nhé? [br">Tôi ngạc nhiên: [br">- Bắc, ai vậy? [br">- Anh chàng cho chôm chôm đó. [br">- À, được chứ. [br">Mỵ bảo: [br">- Cứ mang đến thật nhiều chôm chôm là xong. [br">Tú cười: [br">- Cái đó còn tùy. [br">- Tùy gì? [br">- Tùy Mỵ giúp em được nhiều hay ít. [br">Nói xong Tú cười cười bỏ vào nhà. Mỵ ngồi lên yên sau, nói nhỏ với tôi: [br">- Hình như con Tú chịu tên Thiết giáp ấy rồi Vũ nhỉ. [br">- Có lẽ. Nghe giọng điệu có vẻ "suy tôn" lắm. Khi yêu người ta nói về người yêu như nói về thần thánh. Tôn sùng, hâm mô... [br">Mỵ chép miệng: [br">- Nó bắt đầu người lớn. [br">Tôi nhớ lại Mỵ của những năm xưa, khi mới quen tôi. Lúc đó Mỵ vô tư và lí lắc. Thời gian yêu nhau mấy năm trời, Mỵ vẫn còn tính đó nhưng nét hồn nhiên dần dần bớt đi. Tôi đã có lần nói với nàng, khi mới yêu: [br">- Em bắt đầu người lớn. [br">Câu nói ấy hôm nay tôi được nghe tiếng vang vọng lại, rung động âm ĩ cả cõi lòng. Ngày tháng trôi qua, tình yêu còn lại. Nhưng thời gian cũng làm những giấc mơ tàn phai. Có bao giờ giấc mơ của chúng tôi phai tàn?[br">
[br">Mỵ tổ chức cuộc tiếp đón người bạn trai của Tú khá chu đáo. Bữa cơm chiều chỉ có vợ chồng tôi và Tú cùng người bạn của nàng, vậy mà Mỵ làm như tiếp đón bốn năm người khách. Buổi trưa Mỵ bắt tôi chở đi mua một chục lay ơn đỏ thắm, ra chợ cũ mua món nhậu lai rai và các thức cần thiết để nấu bún bò Huế. Tôi đùa: [br">- Em được dịp trổ tài bếp núc nhé. [br">- em nấu thật ngon cho anh vừa ý. [br">- Không phải để mời khách sao? [br">- Tất nhiên. Nhưng một phần em chịu khó chịu cực vì anh nữa. [br">Tôi gợi chuỵên: [br">- Này em. Tại sao lần này em lại săn soc đến tình cảm của Tú một cách đặc biệt thế. [br">[br">[br">Mỵ nhìn tôi nghiêm trang: [br">- Em nhìn Tú và nhớ đến em. Trong tình yêu em đã có một dịp may lớn là em được kết hôn với anh. Lấy chồng thì dễ nhưng lấy được một người chồng xứng đáng thật khó. Em đã gặp may mắn trong đời, em mong mỏi những chị em của em cũng được may mắn như em. Anh hiểu chứ? [br">[br">[br">Tôi gật đầu, chờ đợi. Mỵ nói tiếp: [br">- Chưa bao giờ em thấy Tú tỏ ý cảm phục người con trai nào, chưa bao giờ Tú đề cập đến ai với vẻ trìu mến thân yêu cả. Vậy mà bây giờ em thấy tất cả những điều đó khi Tú nhắc đến Bắc. Đó chẳng phải là đang có một thay đổi lớn trong Tú hay sao? [br">[br">[br">Mỵ ngừng một chút, bỏ những khúc chân giò vào trong nồi sôi sục nước. Mầu vàng óng ánh của ớt khô và cà chua bột xoáy lộn trên mặt nước, những miếng chân giò chìm khuất xuống đáy nồi. [br">[br">[br">Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, thái mấy củ hành tây. Tôi đem đến cho Mỵ chiếc đĩa nhỏ. Mỵ nói khẽ: [br">- Thấy Tú thay đổi, em mừng lắm. Anh dư hiểu tính nết Tú thế nào. Em cứ lo nó sẽ gặp nhiều bất hạnh. Lần này em linh cảm là dịp may trong đời nó đã đến. Em muốn giúp nó. [br">[br">[br">Tôi buồn cười cho cái lối linh cảm đàn bà của Mỵ. Ch
[br">Mỵ đi làm đã được một tuần. Nhờ một cô bạn giới thiệu, Mỵ giữ công việc tiếp khách hàng cho một công ty ngoại quốc kinh doanh về nông cụ. Công ty này của Nhật, mới mở chi nhánh ở Việt Nam và khá lớn. [br">Cô bạn khoe với tôi: [br">- Vừa thấy Mỵ là người ta chấp nhận liền, anh Vũ ơi. [br">Tôi gật đầu, lừng khừng: [br">- Tôi cũng đoán vậy. [br">- Lương hơn ba chục ngàn, còn có thể tăng nữa sau ít tháng. [br">- Chị lo lắng dùm Mỵ, cám ơn chị nhiều. Không biết có nhận thấy vẻ châm chọc của tôi không, cô bạn Mỵ vẫn thản nhiên: [br">- Có gì mà ơn với nghĩa, anh. Bạn bè giúp nhau là sự thường mà. [br">Ngày đầu đi làm về Mỵ tỏ vẻ hăng hái. Nàng khoe đủ thứ, tôi chú ý nghe, không phải vì thích nghe mà vì muốn tìm hiểu về nơi làm việc của nàng. Một Giám đốc người Nhật, phó giám đốc người Việt Nam, hai nữ thư ký, bốn tiếp viên. [br">Nam và nữ thường trực có mặt tại sở. Ngoài ra còn có một số chuyên viên máy móc và quảng cáo viên đến sở bất thường hoặc là từ các tỉnh về liên lạc. Sở của Mỵ là bấy nhiêu dó. [br">Mấy ngày sau Mỵ có vẻ thấm mệt. Tưởng là ít việc, nhưng Mỵ bận rộn luôn vì điện thoại của khách hàng gọi lại, hoặc khách đến tận nơi coi mẫu. Điều lạ, khách hàng nhiều người là ngoại quốc, thuộc các cơ quan hay các công ty đến giao dịch thương mại. [br">Mỵ được "chiếu cố" nhiều nhất, vì khách thích được hỏi người đẹp hơn là hỏi mấy ông sồn sồn đứng lè phè ở đó, mặt mũi nghiêm trang. [br">Sinh hoạt gia đình tôi bị xáo trộn. Tôi đưa và đón Mỵ ngày hai buổi, trưa về nhà nàng ăn cơm, tối Mỵ nấu lấy. [br">Tôi hỏi Mỵ và hy vọng Mỵ sẽ bỏ cuộc: [br">- Sao đã chán đi làm chưa em? [br">Mỵ cau mày: [br">- Anh không bằng lòng à? [br">- Đâu có. Anh sợ em chịu không quen. [br">- Có gì đâu. Công việc rất vừa sức em. [br">Từ đó tôi không nói gì về việc sở của Mỵ nữa, và Mỵ bắt đầu có vẻ chịu đựng quen rồi. [br">Công việc của tôi chỉ bận buổi sáng và rảnh buổi chiều nên tôi lại có thì giờ lang bang chờ Mỵ tan sở để đón nàng về. Một đôi khi tôi ghé thăm mấy cô bạn gái "ngày xưa", đấu hót tầm phào hay tán phó mát cho qua thì giờ. Mỵ biết là tôi rảnh, nhưng không bao giờ thắc mắc tôi đi đâu, làm gì trong thời gian đó. Có lẽ nàng sợ tôi trách là xen vào công việc của tôi trong khi nàng không muốn tôi xen vào công việc của nàng. [br">Một lần tôi còn hẹn cô bạn gái vui tính, quen khá lâu, đi xi nê buổi trưa. Cô bạn nhận lời ngaỵ Đưa vợ đến sở xong, tôi phóng đến nhà Quỳ. Việc ở tòa soạn tôi nhờ một thằng bạn giúp. Qùy vừa tắm xong, ngồi hong tóc trước quạt. Nhìn đồng hồ, tôi biết nếu giục Qùy đi sớm sẽ còn dư thời giờ đưa Qùy đi uống nước. [br">Tôi bảo: [br">- Đi chứ Quỳ? [br">- Ngồi chơi chút đã anh, trời còn nắng quá mà. [br">Tôi nói trách: [br">- Đi sớm khỏi chen. [br">Qùy hóm hỉnh: [br">- Chứ không phải để khỏi sợ trễ giờ đón vợ đi làm về hả? [br">Tôi đáp thẳng thắn: [br">- Đó cũng là một lý do. [br">Qùy đứng lên: [br">- Đựơc, em thông cảm. Chờ em thay đồ. [br">Qùy mặc mini jupe, trang điểm giản dị, trông thật mát mắt. Tôi bỗng so sánh Qùy với Mỵ. Mỵ đẹp hơn nhiều, nhưng Qùy thì... mới mẻ. Qùy còn xa tôi một khoảng cách, tình bạn. [br">Tôi chở Qùy đi xem một phim chiếu lại ở Văn Hoa Sài gòn. Qùy đọc rõ tâm trạng tôi: [br">- Coi ở đây khỏi lo gặp vợ anh. [br">Tôi nhăn nhăn: [br">- Quên vợ anh đi một chút được không? [br">- Thì thôi. Xin nói lại là khỏi lo gặp người quen hay bà con anh, nhỉ. [br">Tôi không biết nói sao, quả thực tôi cũng mong mỏi như vậy. [br">Rạp hát lạnh và tối. Tôi tìm tay Qùy và bóp chặt. Qùy để yên, không có gì đột ngột đối với cả hai vì chúng tôi từng thân mật với nhau như thế những năm trước khi lấy Mỵ. Qùy là ca sĩ tài tử của mấy ban nhạc trẻ, chuyên hát cho các club ngoại quốc. Qùy dễ tính và không đòi hỏi gì ai bao giờ. [br">Tôi choàng tay qua vai Quỳ. Đôi vai trần mát lạnh khiến tôi bốc nóng. Hơi con gái lạ từ Qùy thoảng nhẹ vào mũi tôi, kích thích. Tôi quay sang, Qùy nhìn tôi trong tối, nụ cười kiêu ngạo. Tôi dùng sức mạnh làm theo ý mình. Qùy hôn tôi say đắm sau thành ghế dựa cao, khuất ở một góc lầu vắng vẻ. [br">Tôi âu yếm Qùy suốt gần hết cuốn phim. Khi đèn bật sáng, Qùy lau mép và hỏi tôi: [br">- Coi gì đựơc không anh? Phim hay đấy chứ? [br">Tôi nhếch môi, cười nhẹ. Qùy tàn nhẫn: [br">- Ông trốn vợ đi du dương với bạn gái mà không áy náy gì hết à? [br">Qùy vừa khơi dậy nỗi ăn năn trong lòng tôi. Quả tình trong lúc hôn Quỳ, âu yếm Quỳ, tôi đã nghĩ đến Mỵ và sự mệt nhọc của nàng. Tôi thấy bất nhẫn và xấu hổ. Nhưng thân thể Qùy trong vòng tay ôm như rực lửa khiến tôi không thể nghĩ gì hơn. Và tôi cố tránh nghĩ tới Mỵ lúc đó. [br">Bây giờ, Qùy làm sống dậy nỗi niềm đó khiến tôi bực dọc. Tôi lầm lỳ chẳng trả lời. Qùy chép miệng: [br">- Đàn ông, nhất là đàn ông có vợ thường giống nhau, muốn thay đổi trong một lúc nào đó những gì mình đang làm, đang sống, để tìm những mới lạ khác. [br">Qùy liếc mắt nhìn tôi: [br">- Dù rằng nhiều khi những gì họ có, còn tốt, còn đẹp hơn những gì họ đang muốn tìm. [br">Tôi quay sang Quỳ, trây trúa: [br">- Qùy ân hận đã đi với anh? [br">- Vâng. [br">- Qùy ghét anh rồi? [br">- Không. Qùy ân hận chính vì Qùy thương anh, thương vợ anh. Không gặp anh nhưng Qùy vẫn nghe nhiều người nói về anh, ca tụng gia đình anh hạnh phúc. [br">Qùy ngừng một chút rồi tiếp: [br">- Chỉ riêng với anh Qùy mới có sự ân hận đó. Với người khác thì không. Họ không thể giống anh, trong Quỳ. [br">Tôi không biết nói gì. Đi bên nhau một quãng ngắn. Qùy lại nói: [br">- Vì Qùy đã nhìn anh khác họ ngay từ hồi xưa, khi anh chưa lấy vợ và thường đến chơi với Quỳ. Trong mắt con bé Qùy lúc đó, anh là tượng trưng cho lãng mạn và tình tứ. [br">Tôi châm một điếu thuốc. Giọng Qùy đều đều: [br">- Vì vậy mới có cuộc đi chơi này, mới có những thân mật ít phút trước đây. Bây giờ thì Qùy nhất quyết bắt anh quay trở về bổn phận, tiếp tục con đường anh đi. Đừng bao giờ rủ Qùy đi chơi nữa, vì sẽ không có lần thứ hai giống vậy. [br">Tôi thì thào: [br">- Anh mang ơn Quỳ. [br">- Và đừng nhìn Qùy qua hình ảnh hiện thời. Hãy nghĩ đến Qùy qua hình ảnh hôm xưa, hiền lành trong sạch. Qùy bây giờ là người nào đó, xa lạ. Anh có thể đến thăm em bất cứ lúc nào, và chỉ là cuộc viếng thăm đúng nghĩa bạn bè thôi nhé. Em sẵn sàng đón tiếp cả hai người. [br">Đi ngang một quán kem tôi mời Qùy vào. Qùy lắc đầu: [br">- Anh đưa em về rồi đi đón chị ấy đi. Gần sáu giờ chiều còn gì. [br">Đưa Qùy về đến nhà, tôi hối hả đến sở Mỵ như người chạy trốn. Tôi phạm tội, và tôi mong có dịp được thú tội với Mỵ, dù đó chỉ là tội thoảng qua. [br">Tôi quyết định, trước tiên là từ nay thôi không đi lang bang nữa. Tôi sẽ về nhà nằm đọc sách, hay đến thăm ông bà nhạc, hoặc về vấn an ba mẹ tôi. Các cụ đều có vẻ già, có vẻ yếu hơn năm trước. Tại sao đến bây giờ tôi mới nghĩ đến điều đó? Có lẽ tại Qùy vừa cho tôi một bài học. Tôi phải làm thế nào để xứng đáng với vợ tôi? [br">Tôi nói thầm: [br">- Tha lỗi cho anh, em yêu. [br">Tôi rút hình Mỵ gắn trong chiếc móc chìa khoá xe ra ngắm. Mỵ đang cười với tôi, si mê đắm đuối, tôi hỏi: [br">- Em có giận anh không. [br">Hình như Mỵ lắc đầu. [br">
[br">Mỵ lãnh lương tháng đầu tiên được ba mươi bốn ngàn. Cầm số tiền đứng trước mặt tôi cô bé có vẻ cảm động: [br">- Đây là những đồng tiền kiếm đựơc lần thứ nhất trong đời bằng công sức của em, đầy lương thiện và vất vả. [br">- Em dự tính chi tiêu thế nào? [br">- Gửi vào trương mục tiết kiệm hai chục, số còn lại để mua sắm lặt vặt cho nhà và cho em. Anh khỏi bị em tiêu vào tiền lương anh nữa như thế sẽ dư dật thêm chút ít. [br">Tôi trêu: [br">- Việc trước tiên, chiều nay em định làm gì với số tiền này? [br">- Mời anh đi ăn cơm tiệm với em một bữa để đánh dấu ngày em kiếm ra tiền. [br">Tôi vui vẻ: [br">- Đồng ý. Em muốn ăn ở đâu? [br">- Siu siu, chợ An Đông đi anh. Lâu lắm mình không có dịp đi ăn cơm gà ở đó. [br">Tôi tạo vẻ sốt sắng để Mỵ không nghi ngờ vớ vẩn gì về thiện chí của mình: [br">- Em chờ anh đi tắm đã nhé. [br">Rồi tôi nhào vào nhà tắm, huýt sáo một bản nhạc vui. Bên ngoài Mỵ đang ngồi trang điểm trước gương, chăm chú tô đường son đỏ đậm lên môi. [br">Tôi đóng cửa và vặn nước ở hoa sen. Nước túa ra dội lên tôi, mát mẻ. Tôi thấy lòng êm ả, nhẹ nhàng. Tôi hỏi vọng ra: [br">- Em có muốn mình đi suốt cả buổi tối nay không? [br">- Có tiết mục gì nữa đó? [br">- Anh mời em đi chơi loanh quanh. [br">- Loanh quanh là đi đâu? [br">- Về bên nhà em chẳng hạn. Rủ Thảo, Tú đi uống nước.. [br">- Sao hôm nay anh dễ thương thế? [br">Tiếng Mỵ vọng vào reo vui. Tôi nói thầm: [br">- "Vì anh chợt thấy em yêu anh quá cả mức độ anh mong ước". [br">Nhưng tôi đáp: [br">- Lúc nào anh cũng thế. [br">Mỵ cười to: [br">- Xạo. [br">* [br">Khi chúng tôi đến, cả nhà đang ngồi quây quần quanh bàn ăn, trên bàn la liệt những trái chôm chôm đỏ rực. Thấy tôi và Mỵ, bà cụ vui vẻ: [br">- Ngồi đây các con. [br">Mỵ reo lớn như trẻ con: [br">- Phần của con đâu? [br">Thảo nói: [br">- Trời. Lấy chồng cả năm mà còn vòi quà me... [br">Mỵ mắng: [br">- Xí xọn. Ngừơi ta thiệt thòi nhất trong gia đình này đó, biết không? [br">Chúng tôi ngồi vào bàn, Tú đẩy mấy chùm chôm chôm đến trước mắt tôi: [br">- Ăn đi anh. Đố anh biết ở đâu đó? [br">- Chợ. [br">Tú lườm tôi: [br">- Dễ thường nó bò về đây hay sao? Cũng phải có người bỏ tiền ra mua chớ bộ. [br">- Chắc là cô? [br">- Không phải, người ta biếu đấy? [br">- Ai vậy? [br">- Bạn em, mới quen. Sĩ Quan Thiếp giáp ở Long Thành mang về tặng. [br">- Hào hoa nhỉ. [br">- Dân ngon mà. Tặng một lúc năm ký chôm chôm. [br">- Chàng hẳn phải con nhà giầu? [br">- Em không biết, nhưng anh ấy bảo mua ngay ở vườn rẻ hơn ở SàiGòn nhiều. [br">- Cũng có lý. Ngọt đấy chứ. [br">- Dạ. [br">Thảo hỏi: [br">- Bà Mỵ đi đâu về mà diện quá thế? [br">Mỵ vênh váo: [br">- Ở nhà đến, được không? Cần gì đi đâu mới diện được. [br">Tôi tủm tỉm cười: [br">- Người ta có nhiều tiền nên ngừơi ta lối vậy đó. [br">Tú reo lên: [br">- Thôi đúng rồi. Bà Mỵ vừa lãnh lương. Tú nhớ rồi. Khao một chầu đi chứ. [br">Tôi nói: [br">- Thì bữa nay Mỵ về rủ các cô đi khao này. [br">- Đựơc quá. Tú sẽ ăn kha khá cho Mỵ vừa lòng. Chiều nay cơm nhà dở quá, Tú ăn có một chén à. [br">Ba cau mặt: [br">- Đừng có bóc lột nó. Để dành mà tiêu pha việc có ích cho vợ chồng mày còn hơn là bao mấy cái mỏ khoét này ăn. [br">Tú chúi đầu vào vai tôi: [br">- Bênh rể đấy. Thích nhé. [br">Tôi cười cười, im lặng. Mỵ hỏi: [br">- Bà chị lớn của tôi đâu rồi? [br">Mẹ đứng lên dọn dẹp, trả lời: [br">- Con Mỹ đi ăn cưới bạn bè từ chiều đến giờ chưa thấy về. [br">Mỵ dơ cao chiếc ví: [br">- Một chầu ăn hoặc uống. Đứa nào theo tao thì đi. [br">Cả đám lơn nhỏ trong bàn năm sáu mạng reo lên như cái chợ nhỏ, hò hét om sòm và chạy đến sau lưng Tú xếp hàng một. [br">Tú hô nghiêm nghỉ như nhà binh và ra lệnh: [br">- Đến sau lưng anh Vũ và chị Mỵ, bước đều, bước. [br">Cả bọn hô một hai ba bốn và dậm chân tại chỗ ròi nhích dần đến phía chúng tôi. Ông cụ thở dài: [br">- Khiếp quá, còn hơn cướp núi nữa. [br">Bà cụ mắng: [br">- Con Tú lớn thế mà còn đùa nghịch như vậy cho em bắt chước. [br">Tú cười khúc khích, hô: [br">- Giải tán đi thay đồ, tản hàng. [br">Tất cả đồng loạt: [br">- Cố gắng. [br">Rối túa ra chạy biến. Mỵ gọi với theo: [br">- Đứa nào phụ với mẹ đi chứ. [br">Bà cụ xua tay: [br">- Được, để mặc mẹ. Chị bếp hôm nay bị đau nằm liệt từ sáng tới giờ. [br">Mỵ sắn tay áo: [br">- Con phụ với mẹ. [br">Bà cụ mắng yêu: [br">- Được thủa. Thôi, đừng đụng vào bẩn hết quần áo. Dắt các em đi chơi thì đi đi kẻo trễ. [br">Mỵ da to thật ngoan rồi hô: [br">- Đi chưa tụi bây? [br">Bọn trẻ túa đến, theo vợ chồng tôi ra đường. [br">Tú bảo: [br">- Đi đông thế này làm sao đi xa được. Em đề nghị ra Hiền Khanh ăn chè. [br">Tôi gật đầu: [br">- Được đấy. Anh thích ăn thạch. [br">Mấy chú nhỏ đòi ăn bò viên, Thảo nói: [br">- Chị Mỵ đưa tiền cho tụi nó đi ăn bò viên rồi trở lại quán kiếm mình đi. [br">Tám mạng kéo nhau đi chật đường Mỵ bật cười: [br">- Còn hơn đi biểu tình. [br">Ăn uống xong cả bọn kéo nhau về. Tú nói: [br">- Chị Hải và con cháu bé khỏe bình thường rồi Mỵ ạ. [br">- Thế à. Lát nữa tao phải đến thăm mới được. [br">- Hồi mới sanh được một ký rưỡi. Bệnh viện d.s. Biên Hòa nuôi mới hai ngày khi về Cơ Đốc can lại đã sụt mất 130 gờ ram. Sợ không? [br">- Bây giờ mấy ký? [br">- Bốn ký. Và cứng cáp lắm rồi. [br">Mỵ cười vui: [br">- Nhỏ Hải chắc mừng lắm. [br">- Bà ấy cũng lên được mấy ký. [br">Về đến nhà Mỵ, tôi hỏi: [br">- Tiếp tục đi chơi loanh quanh chứ? [br">- Ừ, đến nhà Tuấn cho em thăm Hải một tí. Lâu quá rồi chưa đến. [br">Chúng tôi vào chào ông bà cụ rồi đưa nhau đến Hải. Tú theo tiễn tận ra cổng, nói nhỏ: [br">- Hôm nào em đưa Bắc đến chơi đằng anh chị nhé? [br">Tôi ngạc nhiên: [br">- Bắc, ai vậy? [br">- Anh chàng cho chôm chôm đó. [br">- À, được chứ. [br">Mỵ bảo: [br">- Cứ mang đến thật nhiều chôm chôm là xong. [br">Tú cười: [br">- Cái đó còn tùy. [br">- Tùy gì? [br">- Tùy Mỵ giúp em được nhiều hay ít. [br">Nói xong Tú cười cười bỏ vào nhà. Mỵ ngồi lên yên sau, nói nhỏ với tôi: [br">- Hình như con Tú chịu tên Thiết giáp ấy rồi Vũ nhỉ. [br">- Có lẽ. Nghe giọng điệu có vẻ "suy tôn" lắm. Khi yêu người ta nói về người yêu như nói về thần thánh. Tôn sùng, hâm mô... [br">Mỵ chép miệng: [br">- Nó bắt đầu người lớn. [br">Tôi nhớ lại Mỵ của những năm xưa, khi mới quen tôi. Lúc đó Mỵ vô tư và lí lắc. Thời gian yêu nhau mấy năm trời, Mỵ vẫn còn tính đó nhưng nét hồn nhiên dần dần bớt đi. Tôi đã có lần nói với nàng, khi mới yêu: [br">- Em bắt đầu người lớn. [br">Câu nói ấy hôm nay tôi được nghe tiếng vang vọng lại, rung động âm ĩ cả cõi lòng. Ngày tháng trôi qua, tình yêu còn lại. Nhưng thời gian cũng làm những giấc mơ tàn phai. Có bao giờ giấc mơ của chúng tôi phai tàn?[br">
[br">Mỵ tổ chức cuộc tiếp đón người bạn trai của Tú khá chu đáo. Bữa cơm chiều chỉ có vợ chồng tôi và Tú cùng người bạn của nàng, vậy mà Mỵ làm như tiếp đón bốn năm người khách. Buổi trưa Mỵ bắt tôi chở đi mua một chục lay ơn đỏ thắm, ra chợ cũ mua món nhậu lai rai và các thức cần thiết để nấu bún bò Huế. Tôi đùa: [br">- Em được dịp trổ tài bếp núc nhé. [br">- em nấu thật ngon cho anh vừa ý. [br">- Không phải để mời khách sao? [br">- Tất nhiên. Nhưng một phần em chịu khó chịu cực vì anh nữa. [br">Tôi gợi chuỵên: [br">- Này em. Tại sao lần này em lại săn soc đến tình cảm của Tú một cách đặc biệt thế. [br">[br">[br">Mỵ nhìn tôi nghiêm trang: [br">- Em nhìn Tú và nhớ đến em. Trong tình yêu em đã có một dịp may lớn là em được kết hôn với anh. Lấy chồng thì dễ nhưng lấy được một người chồng xứng đáng thật khó. Em đã gặp may mắn trong đời, em mong mỏi những chị em của em cũng được may mắn như em. Anh hiểu chứ? [br">[br">[br">Tôi gật đầu, chờ đợi. Mỵ nói tiếp: [br">- Chưa bao giờ em thấy Tú tỏ ý cảm phục người con trai nào, chưa bao giờ Tú đề cập đến ai với vẻ trìu mến thân yêu cả. Vậy mà bây giờ em thấy tất cả những điều đó khi Tú nhắc đến Bắc. Đó chẳng phải là đang có một thay đổi lớn trong Tú hay sao? [br">[br">[br">Mỵ ngừng một chút, bỏ những khúc chân giò vào trong nồi sôi sục nước. Mầu vàng óng ánh của ớt khô và cà chua bột xoáy lộn trên mặt nước, những miếng chân giò chìm khuất xuống đáy nồi. [br">[br">[br">Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, thái mấy củ hành tây. Tôi đem đến cho Mỵ chiếc đĩa nhỏ. Mỵ nói khẽ: [br">- Thấy Tú thay đổi, em mừng lắm. Anh dư hiểu tính nết Tú thế nào. Em cứ lo nó sẽ gặp nhiều bất hạnh. Lần này em linh cảm là dịp may trong đời nó đã đến. Em muốn giúp nó. [br">[br">[br">Tôi buồn cười cho cái lối linh cảm đàn bà của Mỵ. Ch