watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 3 - Tiểu Thuyết | Con Bé Tôi Yêu
Home >
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết | Con Bé Tôi Yêu

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
18/05/24 - 21:14

vì yêu nhau quá đó thôi. Người ta còn có thể bỏ nhau là khác, chứ chẳng cãi nhau mà thôi đâu. [br">Chuỵên chúng tôi yêu nhau cũng gặp trở ngại nho nhỏ. Khi Mỵ hai mươi tuổi, Mỵ muốn đi làm nhưng gia đình không chịu và tôi phản ứng dữ dội. Mỵ bảo đi làm để thành người lớn, như tôi. Tôi đã gia nhập làng báo chính thức từ ba năm nay, kiếm được cũng khá. Mỵ bảo đi làm để khỏi phải xin tiền bố mẹ hoài, ít ra là khỏi xin tiền tiêu vặt. [br">Ba nàng muốn Mỵ dứt khoát chuyện hôn nhân chứ không muốn nàng đi làm. Khi Mỵ mười tám họ hàng bà con mai mối ba bốn đám. Nào bằng cấp, nào địa vị, nào tiền bạc... họ đem những thứ đó ra để mong nàng xiêu lòng. Nhưng con bé vẫn tỉnh bơ, lắc đầu quầy quậy. Khi khám phá ra con bé mê anh chàng nhà báo nghèo, họ đồn đãi um xùm, không còn mai mối nào khác hăng say đến "giúp" nữa. [br">Chúng tôi được yên thân nhất, thời gian này. Nhưng năm Mỵ hai mươi hai, gia đình nàng bắt đầu sốt ruột muốn rõ thái độ của tôi. Biết rõ nhiệm vụ "cao cả" của mình hơn ai hết, tôi đã đưa đề nghị tiến tới hôn nhân và nàng làm tôi một phen lên ruột vì cái thói đùa dai của nàng.[br">[br">[br"> 

[br">Cả một chuỗi dài kỷ niệm dễ thương đã trở lại với tôi trong chốc lát. Tôi trở mình, nằm úp mặt xuống gối. Chiếc gối đơn, mùi quen thuộc, căn phòng nhỏ này là giang sơn và tài sản của tôi trong ngôi nhà của đại gia đình. Một hôm nào đó không xa nữa, tôi sẽ trở thành chủ một gia đình nho nhỏ, mới chỉ có hai người. Mình phải được sống tràn trề hạnh phúc. [br">Mình phải hưởng sự sung sướng mà mình đang có. Tại sao không chiều Mỵ, tại sao không dành cho nàng một phần quyền quyết định trong cuộc sống đời của hai đứa, để được nhìn thấy nàng mãn nguyện và để thấy lòng mình tràn trề vui sướng? [br">Tôi vùng dậy, nhìn đồng hồ. Mới mười giờ tối. Còn có thể đi được. Tôi thay vội bộ quần áo khác, đẩy xe ra đường. Tôi sẽ bảo Mỵ khi tôi gặp nàng: [br">- Anh bằng lòng đấy. Em cứ may mặc, mua sắm theo ý thích. Em cứ đi chọn với bất cứ ai em muốn. Anh bằng lòng tất cả. Mình là dân "chơi" mà em, anh bất chấp. Miễn là em yêu anh hơn nữa, đủ rồi. [br">* [br">Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khá đầy đủ, không đến nổi vất vả như tôi tưởng. Dù muốn dù không tôi vẫn phải chấp nhận lòng tốt của bà con hai họ mỗi người giúp cho một chút ít trước tin vui của tôi và Mỵ. Cuối cùng chúng tôi đã thực hiện xong mọi nghi thức cần thiết cho một cuộc sống chung. [br">Trước ngày cưới, được sự chấp nhận của ba mẹ, tôi đã thuê một ngôi nhà nhỏ khá tiện nghi ở một con ngõ rộng đường Trương Minh Giảng. Ngôi nhà rộng chỉ ba thước sáu nhưng dài gần ba chục thước, có sân đất trước cửa, hợp với thú trồng cây của hai vợ chồng. Tôi và Mỵ lăng xăng tới lui trang hoàng ngôi nhà theo ý riêng mỗi đứa, mua sắm vật dụng cần thiết. [br">Mỵ chống tay lên sườn nghiêng đầu ngắm nghía: [br">- Tạm được. Mai mốt rảnh rang em sẽ chỉnh đốn lại mọi thứ cho đàng hoàng hơn. [br">- Nói nghe ghê quá. Em ý như bà tướng. [br">Mỵ bĩu môi: [br">- Bà tướng mà ra cái thá gì. Em chỉ thích làm bà dân thôi. [br">Tôi nhìn theo ánh mắt của Mỵ: [br">- Nhưng em định chỉnh đốn cái gì? [br">Mỵ vung tay: [br">- đây này. Cái cầu thang gỗ chẳng hạn. Em sẽ sơn lại mầu xanh dương nhạt cho tiệp với mầu vôi tường. Mầu xám cũ trông buồn thảm quá. [br">Mỵ chỉ khung cửa sổ: [br">- Em sẽ làm màn cửa mầu mỡ gà cho cửa sổ này và cửa sổ ngoài kia. Mát mắt hơn là để ánh sáng lọt vào chói chang như vậy. [br">Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: [br">- Hôm nào có thì giờ em sẽ gọi thợ về làm cái giá sách trong phòng ngủ nữa. [br">Tôi ngạc nhiên: [br">- Mình có tủ sách rồi thôi em? [br">- Tủ đó lớn quá, để ở gian phòng ngoài chọ. khách ngắm. Em muốn có cái giá sách nhỏ gần giường để em lấy sách đọc lúc anh đi làm, cho gần. Vả lại em sẽ để chiếc cassette trên đó để nghe nhạc lúc vắng anh nữa. [br">Tôi đưa hai tay lên trời: [br">- Thôi, thế tạm đủ. Mình đi công việc cho xong đi em. [br">Tôi sợ ngồi lâu Mỵ sẽ có thời giờ nghĩ thêm một lô sáng kiến nữa thì nguy nên nhắc nhở Mỵ nhớ tới việc đi trao thịêp báo hỷ. Ra tới sân đất cô nàng đã lại nghĩ thêm được một ý nghĩ mới mẻ: [br">- Mình sẽ lên vựa cây ở đừơng Nguyễn Trãi mua ít cây về trồng anh nhé. Sân đẹp thế này - củ nhà chỉ trồng có hai cây vú sữa, quê òm. [br">Tôi gật đầu, mệt mỏi: [br">- Thôi đi em. Đứng lúc nữa chắc em tính chuyện xây lại ngôi nhà này quá. [br">Mỵ cười nhẹ, im lặng bước theo tôi. Ngày lễ cưới bà con hai họ đến chật nhà. Mỵ không làm tôi đau tim như cô nàng từng hăm dọa. Nàng mặc chiếc áo dài gấm đỏ, đội khăn vàng hoàng hậu, chân đi hài thêu phượng. Mốt phổ thông của các cô bây giờ là như vậy. [br">Tay Mỵ mang găng trắng cầm bó hoa trắng và đeo hoa vải cô dâu cũng màu trắng. Hai đứa cúi đầu vái lậy trước bàn thờ tổ tiên nhà gái, nghe ông cụ nói vài lời "hiểu thị" trước khi Mỵ yểu điệu tháo găng chìa ngón tay trắng nuốt cho tôi trao nhẫn cưới. Nàng cũng trao lại tôi một chiếc, trong lúc ấy mấy bà chị họ đeo cho nàng cái kiềng vàng, sợi dây trang sức rườm rà nhiều vòng lớn nhỏ và một vài thứ khác. [br">Bốn cô phù dâu, bốn chàng phù rể đi quây quần quanh hai chúng tôi ra xe hoa về nhà trai. Lại một lần lễ tơ hồng, thêm một lần nghe giáo huấn. [br">Chú rể xách chiếc va ly tổ bố của cô dâu tượng trưng cho hành lý ra đi của người con gái về với người ta - vào phòng riêng - căn phòng cũ của tôi - đắt vào một góc và lừng lững đến ngồi ở đầu giường. [br">Đó là tục lệ, như vậy, người chồng sẽ không bị vợ bắt nạt sau này (than ôi). Mỵ đến ngồi cạnh tôi, hai đứa nhìn nhau không nói một câu. Mặt cứ thộn ra, thấp thoáng vài cái đầu thò vào rồi lại thụt ra đầy tinh quái với giọng cười khúc khích. [br">Một lúc, Mỵ hỏi tôi: [br">- Mình làm gì bây giờ nhỉ? [br">- Ngồi đây. [br">- Sau đó? [br">- Chờ họ gọi mình ra. [br">- Để làm gì? [br">- Chào bà con, tiếp khách và... tiễn họ ra về. [br">Mỵ nghiêng nghiêng người về một bên: [br">- Mỏi lưng quá. Em muốn nằm ghê. [br">- Chết. Đừng đùa dai. [br">- Nói thật đấy chứ. [br">- Anh lạy em. [br">Mỵ cười khúc khích. Tôi suỵt nàng: [br">- Khẽ chứ. [br">- Sao vậy? [br">- Họ nói cho. [br">- Nói gì? [br">- Cô dâu vừa về nhà chồng đã... kém nghiêm trang. [br">Mỵ cãi: [br">- Nhà này ai chẳng biết em từ mấy năm nay rồi. [br">- Bà con họ hàng cơ mà. [br">Mỵ thở ra: [br">- Phiền phức thế. [br">Tôi dỗ dành nàng: [br">- Chịu khó một tý. Chỉ còn hôm nay nữa là xong xuôi cả. [br">Một người anh họ bước vào gọi chúng tôi: [br">- Chú cô ra tiễn các cụ về. [br">Tôi dạ nhỏ, đứng lên. Mỵ theo tôi ra ngoài. Bà con chúc tụng chúng tôi, có người khen cô dâu đẹp quá, có người khen tôi... tốt số. Tôi mỉm cười, bình thường mà nghe vậy là tôi đã bỏ đi vì ngượng hộ cho người khen. Nhưng bây giờ thì... được. Tôi nghe và thấy hài lòng. Tôi cám ơn mọi người và mời ăn bánh uống nước. [br">Mấy đứa em gái và cháu gái được sung vào ban tiếp tân để phục dịch khách khứa dùm tôi, lại chỉ thích lân la gần Mỵ để trêu đùa nàng: [br">- Chị Ơi chị xinh nhất nước. [br">- Cô ơi, chú Vũ sắp bỏ đi làm để ở nhà canh chừng cô đó. [br">Mỵ vuốt má, tát yêu từng đứa. Nàng có vẻ hợp với chúng nó. Gì chứ tiết mục ăn, mặc, chơi, và những trò lỉnh kỉnh đàn bà con gái khác thì Mỵ đúng mốt, đúng thời trang nhất. Ngay trong thời gian hai đứa yêu nhau Mỵ đã bị chúng nó quấy rầy vì mấy thứ đó. [br">- Chị đóng giầy ở đâu mà đẹp thế? [br">- Ở Paris, Phú Nhuận. [br">- Đưa em đi nhé. [br">- Còn cháu. Cô dắt cháu đi mua chiếc quần xì gà chứ? [br">Ừ, ông Công Lý Tân Định lấy công hơi đắt một tý nhưng đẹp khỏi chê. [br">-Áo dài của em nữa chị. [br">- Được. Đến Mỹ Trang ngã ba Ông Tạ là yên trí. [br">Con gái bây giờ... thông minh lắm. Ngày trước, một cửa hàng nào nổi tiếng và sang trọng là họ nhào vô mua sắm, may mặc. Bây giờ lại khác. Họ đi sưu tầm những cửa hàng không nổi tiếng nhưng lại rất đông khách vì may khéo hay hàng đẹp. [br">Chính nhờ họ mà các cửa hàng không bảng hiệu ấy trở thành danh tiếng, ai cũng biết và tìm đến. Nổi tiếng chẳng kém gì cửa hàng bán đồ "phụ tùng" cho phái yếu Hồng Hoa ở Lê Lợi, hay tiếm làm tóc R. Ở Lê Qúy Đôn, hoặc cửa hàng mỹ phẩm độc đáo ở thương xá N. trong chợ lớn. [br">Mỵ đã về làm dâu gia đình tôi trong không khí thân mật đó. Sau một tuần lễ, nàng đã thành con ruột. Mỵ đã gọi mẹ tôi bằng tiếng mẹ ngọt hơn tôi từng gọi ba chục năm qua, đùa với các em các cháu tôi thân mật hơn cả tôi từng đùa với chúng. [br">Mỵ nói với tôi: [br">- Em thành công rồi. [br">Tôi trêu: [br">- Vậy mà em đã khóc ngon lành tối tân hôn thế đó. Em nhớ nhà hay em sợ? [br">- Cả hai. [br">Mỵ dành những ngày đầu tiên ở nhà sau khi chúng tôi hưởng tuần trăng mật một tuần ở Đà Lạt vào việc nấu nướng và săn sóc tôi. Tôi đi làm về là hai đứa chúi vào nhàu nô đùa, phá phách. Mỵ làm bánh, nấu chè, và tôi "bị" ăn tối ngày. Đến lúc ngán quá, tôi than phiền: [br">- Thôi em, đừng làm nữa. [br">- Sao vậy? [br">- Anh không ăn nổi nữa và có lẽ sắp đau bao tử mất. [br">Mỵ phụng phịu: [br">- Chê thì thôi. [br">Tôi dụ: [br">- Mình đi thăm bà con, họ hàng kẻo họ trách mình quên họ. [br">Mỵ nói: [br">- Đi thì đi. Anh có vẻ lệ thuộc họ dữ. [br">- Không phải thế. Anh quý mến tất cả mọi người và anh muốn họ đối với vợ anh cũng thế. [br">Chúng tôi lại có một cách "giải trí" mới bằng việc đó. Đi thăm độ tuần lễ là hết nơi thăm. Tôi lại ở nhà và mừng thầm rằng Mỵ đã quên các dự tính "chỉnh đốn" nhà cửa của nàng trước ngày cưới. [br">Bàn ngày tôi đi làm hai buổi. Tối về đọc báo, coi sách hoặc coi tivi cạnh Mỵ, lòng tràn ắp niềm hạnh phúc vỡ bờ bên người vợ tuyệt vời. [br">Tuyệt vời như giấc mơ đêm nay! [br">[br"> 

[br">Đối với gia đình tôi, ngày thứ ba mới chính là ngày chủ nhật. Ngày ấy tôi không phải đi làm vì báo nghỉ hàng tuần. Tôi được ngủ trễ được nằm dài người thoải mái mà không phải giật mình lo nghĩ chuyện gì. [br">Cho đến khi nào mùi hành, tỏi phi thơm phức chui vào khứu giác tôi mới giật mình thức giấc. Đó là lúc Mỵ loay hoay dọn quà sáng. Trứng ốp la, mì nấu, hoặc làm món gì Mỵ cũng chiên để bỏ vào cho tôi thích khẩu. [br">Nhưng sáng thứ ba này tôi thức dậy không phải vì cái mùi quen thuộc đó. Mỵ ngồi cạnh tôi khi tôi giật mình mở mắt, một ngón tay nàng gãi nhẹ trên má, mũi tôi. [br">Tôi hỏi, sau cái ngáp dài: [br">- Em dậy sớm thế? [br">- Chín giờ rồi đó ông. Mà này, anh chẳng lịch sự gì cả. [br">- sao? [br">- Anh ngáp trước mặt em. [br">- Ừ? [br">- Mà anh không che miệng. [br">Tôi thở ra: [br">- anh xin lỗi. [br">Mỵ tỏ vẻ bằng lòng: [br">- Em tha lỗi cho anh. Phải lịch sự với phụ nữ, dù người đó là vợ mình rồi. [br">- Đúng vậy. [br">- Từ nay đừng thế nữa nhé. [br">- Dạ. [br">Mỵ cười: [br">- Hôm nay sao anh ngoan vậy? [br">Tôi ngồi bật dậy: [br">- Để đáp lại tấm thịnh tình của em.. đêm qua. [br">Mỵ liếc xéo tôi: [br">- Ẩu. Bừa bãi. Không chịu giữ gìn kỹ lưỡng, lỡ có bầu thì sao? [br">Chúng tôi đã nhiều lần bàn cãi về vấn đề kế hoạch hóa gia đình, bầy tỏ những trù tính thật lý tưởng. Chẳng hạn như ít nhất hai năm sau ngày cưới mới có đứa con thứ nhất. Hai năm sau đứa thứ hai và tạm ngưng ở đó. [br">Cả hai vợ chồng dồn nổ lực vào việc săn soc hai đứa con để chúng trở thành những đứa con "tuyệt diệu". Do đó việc "kiêng cữ" tính toán đã được chúng tôi "điều nghiên" kỹ lưỡng. [br">Tôi liền vung tay: [br">- Anh bắt đầu thích có con. Nếu lần này.. có, thì cũng chẳng than phiền gì. [br">Tôi bước ra sân rửa mặt đánh răng, trong lúc Mỵ gấp lại chăn màn. Tôi gọi vọng vào: [br">- Em ơi. [br">- Dạ. [br">- Sao hôm nay không thấy em làm quà sáng? [br">- Ừ, em có một đề nghị. [br">- Gì nữa đó? [br">- Mình sẽ đi ăn phở ở tiệm. [br">- Chà, sao nổi hứng ghê thế? [br">Mỵ bước ra đứng cạnh tôi, tựa lưng vào tường: [br">- Để anh "tẩm bổ" một chút cho có sức. [br">Tôi phì cười. Cô bé có ý định đó trước đêm qua hay sau đêm qua? [br">Tôi đi vào. Mỵ lại theo sau lưng. Câu chuyện cũ lại đựơc Mỵ gợi tiếp: [br">- Nếu lỡ có bầu thì sao, anh? [br">- Chả sao cả. [br">- Không phải. Mỵ muốn hỏi anh thích trai hay gái? [br">- Em hỏi nhiều lần rồi. [br">- Trai? [br">- Ừ. [br">- Lý do? [br">- Con trai đầu lòng sẽ dạy dỗ trông nom các em nó chu đáo hơn. [br">Mỵ bĩu môi, cong cớn: [br">- Anh ích kỷ, anh không chiều em gì cả. [br">Tôi ngẩn người: [br">- Chứ em muốn thế nào? [br">- Con gái. [br">- Tại sao? [br">- Con gái để em may quần áo đẹp cho nó mặc, dắt nó đi chơi cho thiên hạ tưởng hai chị em. Con gái có đủ kiểu ăn mặc đẹp hơn con trai. [br">Tôi mỉm cười nhìn Mỵ. Ừ, dám thiên hạ tưởng hai mẹ con là hai chị em thật.. Mỵ hai mươi hai tuổi rưỡi mà trông chẳng khác hồi tôi mới quen bao nhiêu. Chỉ cao hơn một tí, người lớn hơn một tí. Mỵ mặc bộ đồ ngủ mầu hồng may theo kiểu áo bà bầu, tóc buộc thành hai cái đuôi ở phía sau, đường ngôi rẽ giữa thật thẳng trông như sợi dây trắng nối liền với chiếc gáy nõn nà. [br">Theo tôi, cái gáy của người con gái hấp dẫn nhất, khi nhìn từ phía sau. Một chiếc cổ thon, dài và trắng muốt mịn màng, lất phất những mái tóc mơn mởn bay theo gió để làm người nhìn xúc động. Chiếc gáy cứu vãn rất nhiều cho cái cổ không đựơc thon lắm, cho cái lưng không được thẳng mấy của người phụ nữ, xóa mờ những quan sát khắt khe người người nhìn. [br">Mỵ đang đứng nhìn ra cửa sổ và tôi thấy nàng gần như ở phía sau lưng. Tấm thân mảnh mai nhưng đầy đặn, cổ khá cao, chân dài. Mỵ tượng trưng cho mẫu người mà nam giới thường ao ước. [br">Tôi nói: [br">- Dám lắm. [br">Mỵ cười: [br">- Vậy bằng lòng con gái chưa? [br">- trai gái gì cũng tốt. [br">Mỵ nêu ra một tiết mục mới: [br">- Anh tính đặt tên con chưa? [br">- trai hay gái? [br">- Cả hai, lúc cần là có liền. [br">- Rồi. [br">Mỵ ngồi sát cạnh tôi, bẻ lại cổ áo ngủ của tôi: [br">- tên gì? [br">- Con trai thì tên phải hùng mạnh, nói lên được ý chí cao cả và tấm lòng bao la của nó mà mình mong ước. Chẳng hạn đặt là... Trường Sơn, Trường Bách.. [br">Mỵ ngẫm nghĩ: [br">- Cũng hay haỵ Còn con gái? [br">- Con gái phải dịu dàng, yểu điệu một tí. [br">- Chẳng hạn. [br">- Thị Mẹt, Thị Hĩm đựơc không? [br">- Em không đùa đâu. [br">- Anh chưa tìm được chữ nào vừ âhy vừa ý nghĩa. [br">Mỵ nói: [br">- Để em đặt cho. [br">Tôi ngó Mỵ đăm đăm: [br">- Có chưa? [br">- Rồi. [br">- Nói anh nghe đi. [br">- Thục Vy! [br">Tôi kêu lên: [br">- Tên bạn em mà. [br">Mỵ thản nhiên: [br">- Ừ, cũng được chứ sao. Nó là con bạn thân nhất của em. Nó xinh đẹp, hiền ngoan. Tên nó đẹp. Nó lại đánh dấu ngày chúng mình quen nhau nữa... Em hỏi nó rồi. [br">- Cô ấy bảo sao? [br">- Thích mê đi ấy chứ lỵ. [br">Mỵ vậy mà lãng mạn gớm. Việc làm ấy chứa đựng đầy ý nghĩa đáng yêu, khiến tôi cảm động. [br">- Được lắm. Vậy mình sẽ chọn hai tên Trường Sơn và Thục Vy nhé [br">Mỵ gật đầu. Nàng chợt kêu lên: [br">- Phải đặt cho chúng một cái tên để gọi ở nhà nữa chứ? [br">- Có cần thiết không Mỵ? [br">- Cần. Cần lắm. Phải thế mới dễ thương. [br">Tôi đùa: [br">- Bê bi, mi nhon, được không? [br">Mỵ nhăn mặt: [br">- Bỏ đi, nghe chướng lắm. Mình dân Mít, đặt tên Mít dễ nghe hơn. [br">Tôi gật gù: [br">- Vợ tôi được quá. Anh cũng ghét cái trò đó. Việt Nam trăm phần trăm mà gọi con cứ vang cả xóm làng bằng những cái tên Bê bi, Ni Na, Ni Nô... không lọt tai chút nào. [br">Mỵ pha trò: [br">- Hay là mình bắt chước họ đặt tên Tô Tô, Ki Ki, Ka ka nhé anh? [br">- Đừng đem con anh ra sỉ nhục như vậy. [br">Chúng tôi cùng cười, tôi tiếp: [br">- Khi chúng nó đến tuổi đi học anh đề nghị chọn cho con một cái vườn trẻ ngon lành. [br">- Nhưng phải là vườn trẻ không dậy con nít bằng những cái "Phè rơ giắc cờ đinh "thằng" đông" mà là những bài như: [br">Công cha như núi Thái Sơn [br">nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra [br">một lòng thờ mẹ kính cha [br">cho tròn chữ hiếu mới là đạo con [br">hay [br">Trông kìa con voi nó đứn grung rinh [br">Nghiêng mình

Tag:

Tiểu,Thuyết,|,Con,,Tôi,Yêu

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 3933 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 3933 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 3933 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 511