watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 7 - Cô vợ xinh đẹp của tôi
Home >
Tìm kiếm

Cô vợ xinh đẹp của tôi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
30/11/24 - 22:09

c của Giang Chấn rất dài, hắn bước một bước thì nàng phải bước vài bước mới theo được. Hơn nữa hắn lại bá đạo quá mức, không cho nàng cơ hội bỏ chạy, đi nhanh hơn bình thường nên chỉ có đoạn đường ngắn ngủn tới xe mà nàng vấp ngã đến mấy lần.

Lên xe xong, nàng chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, không thoải mái. Một tay để trước ngực, nàng cố gắng hít sâu nhưng sắc mặt vẫn càng lúc càng tái nhợt.

Giang Chấn ngồi vào chỗ lái, theo thói quen lấy thuốc cùng với cái bật lửa ra. Mùi hương của thuốc tràn ngập trong xe, xộc vào mũi nàng.

" Muốn đi đâu?" Hắn khởi động xe, thong dong hít một hơi vào rồi phun ra một đám khói thuốc.

Tĩnh Vân trả lời bằng một tiếng khó chịu buồn nôn.

Mùi hương của thuốc với tình trạng sức khoẻ của nàng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Dạ dày của nàng đột nhiên xoắn lại, bên trong như có cái gì trào dâng, lại giống như đang có người đào núi lấp biển, xao động mạnh làm nàng giữ lấy ngực, khó chịu không ngừng nôn oẹ ra.

Vài phút trôi qua, cơn nôn đã tạm ngưng, nàng xụi lơ trong chỗ ngồi. Mồ hôi lạnh ướt hết trán nàng, cảm giác khó chịu cũng dịu đi nhưng vẫn chưa biến mất hẳn.

" Em khó chịu à?"

Giọng nói trầm đã gần hơn so với lúc trước, tờ khăn giấy cũng bị nhét vào trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại yếu ớt gật đầu, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.

Dưới ghế ngồi truyền đến chút rung động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại liên tục không ngừng. Nàng mơ hồ biết Giang Chấn bắt đầu cho xe chạy lại không biết hắn muốn đưa mình đi nơi nào.

Một lát sau, nàng cuối cùng cũng vượt qua được cơn cảm giác khó chịu kia, dạ dày cũng không quặn lại nữa, nàng mới mở hai mắt ra, phát hiện ở ngoài cửa sổ xe, nhà cao tầng cứ lui nhanh về phía sau, xe đã đi vào nội thành.

" Anh muốn dẫn em đi đâu?" nàng đột nhiên cảnh giác đứng dựng lên.

" Bệnh viện."

Bệnh viện?!

Đúng là hôm nay nàng ra ngoài để chuẩn bị tới nơi đó. Nhưng nàng không nghĩ sẽ đi cùng hắn a!

Tĩnh Vân khôi phục được một chút thể lực mới đứng lên lắc đầu, vội vàng nói: "Không cần không cần, không cần đi bệnh viện, em, em em em ... em muốn về nhà......"

Giang Chấn bất di bất dịch, đôi mắt đen liếc nàng một cái, nhìn vẻ mặt như có người âm theo đuổi của nàng, hắn vẫn cho xe đi như cũ, căn bản không có ý quay đầu.

Lòng nàng nóng như lửa đốt, hoảng không biết nên làm sao bây giờ, hơn nữa mùi thuốc vẫn chưa bay hết, điếu thuốc trên tay hắn còn chưa tắt làm nàng cảm thấy dạ dày co rút nhanh, cái cảm giác khó chịu đó tựa hồ lại rục rịch bên trong nàng.

Thật vất vả lắm đèn đỏ của ngã rẽ phía trước sáng lên, xe cuối cùng cũng ngừng lại.

Một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu Tĩnh Vân. Nàng chớp đôi mi dài, trộm ngắm Giang Chấn bên cạnh, bàn tay nhỏ bé đã đụng tới chốt cửa xe, thừa dịp đèn đỏ sáng muốn đẩy cửa xe ra.

Nàng sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn, nhưng ... nhưng ... nhưng mà hiện tại, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!

Chỉ có một kế sách duy nhất này thôi, thừa dịp đèn đỏ còn sáng phải mau mau xuống xe đào tẩu.

Nhưng mà nàng vừa mới có động tác thôi Giang Chấn đã mở miệng.

" Em dám."

Hắn không hề cao giọng, nhưng cái giọng trầm thấp đó đã có thể làm cho người ta sợ hãi uy nghiêm. Hai tay của nàng, phục tùng còn nhanh hơn cả đầu óc, nhanh chóng rời khỏi cái chốt, bị giọng nói cảnh cáo của hắn doạ tới mức co rúm lại, ngồi yên, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Ô ô, hắn đều dựa vào giọng nói đáng sợ vậy để dọa chết tội phạm, rồi mới bắt bọn họ sao?

" Em, em, em em không cần đi bệnh viện......" mưu kế không thành Tĩnh Vân chỉ cảm thấy ủy khuất cực kỳ. Nàng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, cắn cắn môi hồng, hai tay cứ xoắn lấy cái túi vải.

Đôi mắt đen liếc tới nàng, bên trong nó tiềm tàng một tia sáng khó có thể nhận ra đó là ý cười.

" Lớn như vậy mà còn sợ gặp bác sĩ."

Đôi môi nhỏ bĩu lại, cảm thấy mình đang bị hắn vu oan. "Em không phải sợ nhìn thấy bác sĩ." nàng cường điệu.

" Thế vì sao không đi bệnh viện?" hắn hỏi.

" Em biết chuyện gì đang xảy ra với mình."

" Thật không?"

Hắn không đếm xỉa tới câu nói của nàng, rõ ràng không tin. Nàng nhất thời nhịn không được thốt ra.

" Em không ốm, chỉ là em nghi "

Mới nói được một nửa lời vừa phát ra, còn chưa toát được hết ý, nàng đột nhiên tỉnh ngủ, kích động ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, không dám mở miệng lên tiếng.
Chương 4.2
Sưu tầm
Xe đang lăn đều về phía trước, chợt đổi phương hướng, lái sang lối đi bộ bên đường, phía đằng sau lắc lư rồi đột nhiên ngừng lại.

Ngoài cửa sổ âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe đi phía sau mạo hiểm né tránh, đi qua còn hạ cửa kính xe xuống, bỏ lại vài câu mắng tức giận.

Giang Chấn mắt điếc tai ngơ dừng xe lại, quay đầu dùng đôi mắt đen sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, gằn từng tiếng hỏi: "Em nói gì cơ?"

" Ách ... em nói, em nói ... em sợ gặp bác sĩ......" nàng cúi tầm mắt xuống, vội vàng sửa lại lời đáp, trong lòng cầu nguyện hắn không nghe ra câu mình chưa nói hết và ý tứ che dấu đằng sau nó.

Chỉ tiếc, Giang Chấn là cảnh sát, trực giác vốn nhạy bén hơn người bình thường, hắn vừa mới chỉ nát nàng, nàng đã tự nhận tội, tuy lời không được nói hết nhưng hắn vẫn coi đó như là thừa nhận tám phần rồi, còn hai phần kia, khẳng định là hắn đoán ra được.

Ngồi trên xe chưa đến mười lăm phút, nàng đã ngoan ngoãn đem bí mật kia nói cho Giang Chấn. Nghĩ đến bản thân mình ngu xuẩn, bỗng dưng hốc mắt nàng đỏ lên, cảm xúc chuyển biến cực nhanh, ngay cả nàng cũng trở tay không kịp.

"Em muốn trở về." Tĩnh Vân nhỏ giọng nói, trong mắt đã ngập nước.

" Không được."

Hắn trả lời giọng như chém đinh chặt sắt.

Nước mắt lăn xuống má, như là những hạt trân châu rơi không ngớt, cứ một viên lại một viên. Nàng đau lòng khóc, ai oán nhìn hắn.

" Vì sao không được?" nàng nức nở hỏi.

" Bởi vì đây là trách nhiệm của tôi." Giang Chấn nhướn mày rậm, dùng khẩu khí thô lỗ quá mức trả lời.

Hắn nhớ rõ tất cả trong đêm đó, nhớ rõ nàng thẹn thùng cùng với thiếu kinh nghiệm thế nào, trước khi hắn có nàng, nàng chưa từng có người đàn ông nào khác. Nàng là một xử nữ, mà hắn lại là người đã có kinh nghiệm thành thục, chuyện dự phòng đáng nhẽ phải là việc hắn làm.

Nhưng mà đêm đó là lần đầu tiên hắn mất đi lý trí, đánh mất tự chế vốn có của mình. Khi ôm nàng vào lòng, hắn cảm giác được ngọn lửa của khát vọng đang thiêu đốt, ngoại trừ muốn chôn sâu vào trong cơ thể nàng, cảm thụ sự mềm mại ngọt ngào của nàng ra thì trong đầu hắn rốt cuộc không thể nghĩ được gì khác......

Tiếng khóc nức nở uỷ khuất, thỉnh thoảng lại vang vào trong tai hắn.

Xem nàng khóc thật đáng thương, trên đôi má phấn tràn đầy nước mắt, dáng vẻ làm cho người khác phải đau lòng. Hắn âm thầm mắng một tiếng, đôi mày rậm không nhướn lên nữa, hắn nghiêng thân mình, dùng động tác nhẹ nhàng nhất, lau giọt lệ ở khóe mắt nàng.

Hàng mi đẫm lệ chớp chớp, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa cả mặt lên, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, hoang mang nhìn vào điều khó có thể tin được, khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tú của hắn ở gần nàng, bàn tay to thô ráp đang vì nàng mà lau đi từng giọt nước mắt.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, thời gian hai người ở bên nhau ngắn ngủi, hắn lúc thì lạnh lùng, lúc thì bá đạo, nhưng hành động đơn giản chỉ là lau nước mắt cho nàng lần này đã lộ ra vẻ dịu hiền.

Kỳ thật, ở lòng sâu trong lòng, nàng lo lắng nhất là phản ứng của Giang Chấn. Ngay cả mộng đẹp xa xỉ nhất, nàng cũng không dám cầu xa, không nghĩ hắn sẽ ôn nhu như vậy, bưng lấy mặt của nàng, kiên nhẫn vì nàng lau nước mắt.

Sầu lo nhất của nàng cuối cùng vì hành động Giang Chấn mà tiêu tan hết, Tĩnh Vân thở dài nhẹ nhõm, ngừng khóc rồi nhưng không ngờ nó vẫn còn chảy ra nữa.

Giang Chấn rút ra mấy cái khăn giấy, nhẹ nhàng đặt trên mặt nàng, rồi khởi động xe một lần nữa.

" Đừng khóc." hắn nói, hai mắt nhìn thẳng phía trước. "Tôi cùng em đi tới khoa phụ sản kiểm tra."

Nàng không hề phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng mà nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn cũng không mở miệng nữa, chuyên tâm lái xe, trong xe lại rơi vào yên lặng.

Nước mắt trong suốt lặng lẽ thấm ướt mặt giấy. Tuy rằng nàng khóc không ngừng, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác ấm áp ngọt ngào, cảm thấy thật cao hứng, cao hứng......

Giang Chấn mang nàng đi, không phải bệnh viện lớn, mà là một phòng khám của khoa phụ sản cũng khá nổi danh.

Phòng khám từ trong ra ngoài được trang hoàng xa hoa, sàn nhà làm bằng gỗ thô, còn bài trí mọi thứ bằng màu phấn hồng. Màu phấn hồng của hoa hồng toả hương, màu phấn hồng của cái sô pha mềm mại thoải mái, trên bàn nhỏ còn bày ra tạp chí cho phụ nữ có thai số mới nhất, lại còn có vài con búp bê vải tinh xảo nữa.

Thời gian còn sớm, không có nhiều người đến chẩn đoán, hộ sĩ thân thiết hướng dẫn nàng điền vào tờ chẩn đoán. Lúc điền vào phần tình trạng hôn nhân, mặt nàng nóng hồng, cứ như là làm chuyện xấu vậy, chột dạ khoanh vào từ "chưa kết hôn" mới đặt đó đi ra ngoài.

Hộ sĩ thay công việc đăng ký của nàng, lập tức mời nàng vào khám bệnh.

Tĩnh Vân đứng dậy quay đầu, nhìn Giang Chấn bên cạnh, phát hiện ra hắn cũng đứng lên theo. "Ách, cái kia em tự đi vào được rồi......" nàng mặt đỏ bừng, nhanh chóng ngăn cản hắn.

" Tôi cùng em vào." hắn lời ít mà ý nhiều, bàn tay to lớn cầm tay nàng dắt đi, cất bước vào trong phòng. Lúc này, hắn không còn cứng rắn kéo nàng nữa mà ngược lại cố ý thả chậm, phối hợp với bước đi của nàng.

Nàng cắn môi, nhận mệnh lệnh đi theo hắn, hiểu được người đàn ông này có ý chí cứng như sắt thép, một khi đã quyết định, thì không người nào có thể cự tuyệt.

Trong phòng khám cũng là màu phấn hồng, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, nhã nhặn nho nhã ngồi cạnh máy tính, kiểm tra tư liệu vừa điền, còn có một hộ sĩ nữ nữa đứng bên cạnh.

" Lâm tiểu thư sớm an, mời ngồi." bác sĩ nói, thái độ thân mật. "Cô cảm thấy không thoải mái sao?" ông nhẹ giọng hỏi.

Nàng xiết chặt túi vải, xấu hổ đến mức không dám ngước đầu lên.

" Tôi...... Giống như mang thai......" nàng trả lời bằng giọng thật nhỏ.

Bác sĩ giọng điệu vẫn không thay đổi, ôn hòa thân mật. "Lần nguyệt sự trước là hôm nào?"

" Ngày mùng 4 tháng trước."

" Bình thường vẫn đúng ngày chứ?"

" Vâng."

Vấn đề này tư mật quá mức, làm cho nàng xấu hổ cực kỳ. Mà đứng phía sau nàng, Giang Chấn thuỷ chung không nói gì, lại càng làm nàng khẩn trương, tay đổ mồ hôi.

" Cô có dùng qua que thử thai rồi à?"

Nàng đỏ bừng mặt, gật gật đầu.

" Kết quả thế nào?"

Bên trong không khí yên lặng, cả ba người đều đồng thời nhìn vào nàng, chờ nàng trả lời. Nàng cố lấy dũng khí, sợ hãi mở miệng.

" Dương tính." nàng dùng từ ngữ ít nhất để trả lời.

Bác sĩ gõ bàn phím, ghi lại tình trạng thân thể của nàng, dùng giọng nói ôn hòa thân mật kia một lần nữa để đưa ra vấn đề. "Đây là lần đầu tiên cô mang thai sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, như lửa đốt vậy. Nàng xấu hổ đến mức không thể trả lời, mười đầu ngón tay ghì chặt vào cái túi, một lúc lâu sau cổ họng vẫn không phát ra tiếng gì.

Giang Chấn từ phía sau, chủ động mở miệng thay nàng trả lời.

" Vâng."

Bác sĩ gật gật đầu, thong dong tiếp tục ghi lại, mỉm cười hỏi: "Không tránh thai à?"

"Không có."

Người trả lời vẫn là Giang Chấn.

Tĩnh Vân đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất, tưởng chừng sắp tông cửa xông ra đến nơi rồi.

Bác sĩ cười cười. "Lại là lần bất trắc, tốt lắm." ông quay đầu sang cô hộ sĩ nói: "Cô Lí, cô dẫn Lâm tiểu thư đi làm kiểm nghiệm đi."

" Xin theo tôi." hộ sĩ thân thiết nói, thay Tĩnh Vân dẫn đường, tới phòng thay đồ.

Nàng nắm chặt túi, theo cô hộ sĩ tới phòng thay quần áo phía trước, nhận que thử thai của cô ấy đưa cho.

" Cô có biết sử dụng thế nào không?" hộ sĩ cẩn thận hỏi.

" Biết." nàng gật gật đầu, bước vào phòng thay đồ, trong lòng thầm may mắn, nàng có thể tạm thời tránh được đôi mắt sắc nhọn như mắt chim ưng của Giang Chấn, một dự cảm xấu đột nhiên nảy lên trong lòng nàng. Nàng dừng cước bộ, tâm tình không ngừng bất an, chậm rãi quay đầu

Quả nhiên!

Giang Chấn cũng đang đi theo, lúc này đã đứng ngay phía sau nàng, hay tay khoanh trước ngực, trong mắt còn che giấu ý nghĩ, khó có thể thấy đáy.

Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. "Cái kia ... này ... anh, anh anh anh anh anh, anh trở về đi, không cần đi theo chờ em đâu !" Hai tay nàng vung loạn, nhanh chóng muốn đuổi người.

"Mau vào đi, không cần lãng phí thời gian." Hắn không hề lui đi mà còn tiến tới, tiến lên vài bước, dùng thân hình cao lớn bức nàng tiến vào phòng thay đồ, rồi mới đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, chờ xem quá trình kiểm tra trực tiếp cùng với kết quả.
Chương 4.3
Sưu tầm
Tĩnh Vân mặt đỏ tai hồng đóng cửa lại, rồi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, ngâm nga kêu khổ.

A, nàng có phải may mắn hay không, Giang Chấn không kiên trì muốn theo nàng vào đây để xem toàn bộ quá trình sử dụng que thử thai?

Nàng ngồi xổm ở chỗ cũ, chờ cơn sóng triều đi qua xong, mới chậm rãi đứng lên, làm theo cách lúc trước, thực hiện các bước làm. Tuy đây là lần thứ hai thử thai, nhưng tâm tình của nàng vẫn khẩn trương như trước, nhất là khi nghĩ đến, Giang Chấn đang chờ ở ngoài cửa, nàng càng khẩn trương đến mức bàn tay nhỏ phát run.

Kiểm tra, kết quả giống lúc trước.

Tĩnh Vân cắn môi, xiết chặt que thử, hai chân nàng run rẩy, chậm rãi đến trước cửa. Mở cửa phía trước ra, nàng quay đầu nhìn xung quanh, mong chờ phòng thay đồ có cửa sổ, để nàng có thể "cùng cái que lẩn trốn", không cần đi ra ngoài đối mặt với Giang Chấn.

Thực đáng tiếc, phòng thay đồ không có cửa sổ. Nàng thất vọng thở dài một hơi, trong lòng kỳ thật cũng hiểu được, đuổi bắt là nghề của Giang Chấn, cho dù hôm nay nàng thoát được nhưng dù là đuổi tới chân trời góc biển đi chăng nữa hắn vẫn sẽ bắt được nàng trở về.

Vạn bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng đi ra cửa, đập vào ánh mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú ngăm đen. Nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to đã tham lam cướp đến, dễ dàng lấy đi que thử thai trong tay nàng.

Giang Chấn cầm que thử thai, mắt nghiêm túc nhìn, sắc mặt Tĩnh Vân không phải đỏ bừng, mà là trắng bệch. Nàng bắt đầu hoài nghi, có người nào vì xấu hổ cực độ quẫn đến mức mà chết đi không.

Trời ạ, hắn cầm que thử thai của nàng! Trên đó còn dính ... của nàng ... của nàng ... của nàng

"Thế này là thế nào?" Giang Chấn hỏi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn que thử, như kiểu nó là vật chứng mấu chốt của một vụ án quan trọng vậy.

Hộ sĩ đi tới, nhẹ nhàng giải thích.

" Xuất hiện hai vạch thể hiện đang mang th
<<1 ... 56789 ... 15>>

Tag:

,vợ,xinh,đẹp,của,tôi

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 505