Cô Dâu Mạo Danh (Tác Giả: Kinny)
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 22:15 |
ch môi.
CHAP 12:
- Khanh Khanh của bà! con mang theo cái này đi . Đà Lạt lạnh lắm con à!
Bà khoác cho tôi cái áo len. Khẽ vuốt tóc tôi bà rưng rưng:
- Bà thật không muốn xa con chút nào.
Bà là thế, tuy thời gian gần nhau không bao lâu nhưng tôi biết bà rất yêu tôi. Ôm lấy cánh tay bà tôi lay lay:
- Con cũng yêu bà lắm ạ!
- Bà ơi tụi con phải đi rồi!- Hắn cười giả lả kéo tay tôi
- Hai đứa đi dường cẩn thận nha!- "Ba" và "mẹ" cùng dồng thanh ( hi họ lúc nào cũng vậy)
Hắn choàng lấy vai tôi. Kéo vai ly đi.
- Này!- Bà vẫn không yên tâm gọi với theo- Lên đó rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho Khanh Khanh của bà đó nghe ... nếu không bà sẽ.....
Hắn quay đầu lại nở một nụ cười giả tạo.
- Dạ! Con biết rồi mà , lúc nào mà con chẳng đối xử tốt với cô ấy. Đúng không vợ yêu!
Tôi cũng phải căng cơ mặt lên mà cố tạo một nụ cười gật gật đầu.
- Đi thôi!
Hắn nghiêng đầu sát mặt tôi. giả vờ như đang đặt một nụ hôn nhẹ lên má cho mọi người phía sau thấy nhưng thực chất lại nói môt lời đe dọa chỉ vừa đủ cho tôi nghe:
- Cô giỏi lắm! Còn lấy lòng được bà tôi cơ đấy.
Hắn lại cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
*************************
Sau gần 5h đi đường ,cuối cùng tôi và hắn cũng đến nơi.
Một căn nhà nhỏ khuất sau hàng hoa dã quỳ đang khoe sắc vàng như nắng.
Đây là nơi mà gia đình hắn chỉ dùng để ở mỗi khi lên đây nghỉ mát, đa số thời gian còn lại nó bị bỏ trống. Nên dù rất gọn gàng nhưng trong nhà tất cả mọi nơi đều phủ một lớp bụi mờ.
Mệt quá. tôi phủi phủi bụi trên một cái ghế thả valy rồi ngồi xuống luôn. Định bụng ngồi một lát cho đỡ mệt thôi. Nào ngờ mông tôi còn chưa chạm ghế thì đã nghe tiếng hắn sang sảng bên tai:
- Làm gì vậy hả? nhà cửa thế này sao mà ở nổi, mau đi dọn dẹp đi!
- Trời ơi! anh làm ơn tốt bụng một chút có được không? người ta đang mệt phải cho nghỉ ngơi chút chứ!
Tôi mệt mỏi nhìn hắn trân trối. Ấy vậy mà hắn vẫn một mực khăn khăn:
- Không! dọn ngay cho tôi. Bây giờ tôi ra ngoài, cô phải làm xong tất cả trước khi tôi về, nếu không .... cô chết chắc....
Hắn đi rồi tôi vẫn còn đứng chôn chân nhìn theo.
Mày sao vậy Phi Khanh?
Trừ cậu mợ ra thì khuất phục người ta đâu phải là bản tính của mày.
Đáng lẽ ra mày phải quát thẳng vào mặt hắn rằng: " Anh thích thì tự làm lấy, anh có quyền gì mà bắt buộc tôi chứ?"
Nhưng rốt cuộc mày cũng không làm được, tại sao lại như vậy chứ. Mày đúng là tự chuốc khổ cho mình mà.
...................
Cuối cùng cũng dọn xong rồi. Nhìn khắp một lượt tôi hài lòng với công sức mình bỏ ra.
Bây giờ đi nghỉ ngơi được rồi!
Roạt........
Tiếng gì vậy nhỉ? Tôi khựng lại, còn chưa biết là âm thanh gì, đang cố nghe thử thì......
Roạt......roạt.......
Thì ra "thủ phạm" làm gián đoạn ý định nghỉ ngơi của tôi lại chính là......cái bụng đói meo của mình...... hix!
Cũng may . lúc dọn dẹp tôi thấy trong tủ nhà bếp có mấy gói mì còn hạn sử dụng, nếu không thì.......đói chết mất.
Đặt tô mì lên bàn, tôi đi rửa tay ( hi phải vệ sinh trước khi ăn mà).
Đến lúc quay ra thì tôi thấy hắn... đang húp mì sùm sụp:
- Ngon quá!
- Ngon thật không?- Tôi cười híp mắt ( hắn khen mình nấu ngon kìa)
- Uh!...... "rột"......"rột"......
1s.....
2s....
3s....
Tôi như người mộng du chợt tỉnh giấc.
Mì! Hắn đang ăn mì của mình mà
Nhanh như chớp. tôi lao tới giằng lấy tô mì trong tay hắn:
- Sao anh ăn mì của tôi hả?
- Là mì của tôi!- Hắn tỉnh bơ.
- Là mì của tôi vừa mới nấu , vào rửa tay quay ra thì anh đã......
- Đây là nhà của tôi, mì ở đây đương nhiên là của tôi, cô có nấu thì cũng là nấu mì của tôi mà.- Hắn giật lại tô mì của tôi.
Ôi trời ơi. sao trên đời lại có người như hắn chứ. Đúng là........
- Tôi mặc kệ là mì của ai. tôi nấu thì nó là của tôi . anh muốn ăn thì tự đi mà nấu......
Tôi lao tới còn hắn thì cũng rất nhanh thụt lùi liền hai bước, tay còn bê tô mì giơ lên cao nữa chứ.
- Anh tưởng làm vậy là tôi không lấy được ah!
Tôi lại lao tới nhưng lần này không may cho tôi. có lẽ vì đói quá nên chân không vững đá vào nhau...
vèo........
xoảng.......
Tô mì vỡ toang trên sàn nhà. Còn tôi thì hạ cánh an toàn trên... người hắn. Cảm giác trên môi mình ươn ướt.
Tôi mở to mắt cũng nhìn thấy mắt hắn mở to không kém.
Vài giây sau. Cảm giác phần thân thể đang va chạm với nhau. Tôi mới giật mình đứng phắt dậy lúng túng quay cái mặt đang nóng bừng đi chỗ khác.
Mất vài giây sau nữa, tiếng hắn kéo tôi quay lại.:
- Này ! sao cô "sàm sỡ" tôi hả?
Gì gì ? sàm sỡ á! tôi thích hắn thật nhưng làm gì có ý định đó chứ.
- Anh điên ah! tôi.....tôi..... làm gì có ..... chỉ là ..... sơ ý té nên mới ......
Đột nhiên hắn đổi giọng, nhìn tôi cười:
- Là lần đầu đúng không?
- Lần đầu gì? -
-Thì là lần đầu tiên cô hôn người khác.
- Sao sao anh biết?- Đúng là tôi chưa từng chủ động hôn ai bao giờ.
- Uhm thì!- hắn bâng quơ- Tại tôi thấy môi cô cứ cứng như đá ấy.
Hừ dám nói môi mình cứng như đá. Chẳng phải hắn đã từng.......
- Ai nói! Môi tôi rất mềm. chỉ là phải xem đối tượng là ai.
Tôi nghênh mặt nhìn hắn kiểu như: " chỉ với anh môi tôi mới cứng vậy thôi, còn với người khác thì....."
- Cô.... ! Nhìn gì ... mau dọn chỗ mì này đi, còn nữa, cô dọn lại phòng khách đi, bẩn không chịu được.
Trời ơi tôi dọn cả buổi chiều rồi, làm gì còn bụi mà dọn chứ.
- Anh đừng có bắt nạt người quá đáng, tôi dọn sạch lắm rồi, còn dọn gì nữa, tôi còn chưa ăn tối đấy.
- Tôi nói chưa sạch là chưa sạch, muốn ăn thì dọn dẹp xong đi rồi hãy ăn. Không được cãi lời tôi!
Hắn giận dữ quát lớn rồi bỏ đi một mạch.
Tôi lại đắc tội gì với hắn nữa vậy trời.
CHẠP 13:
Đang là mùa nắng nhưng buổi sáng ở Đà Lạt tiết trời vẫn se se lạnh. Tôi lười dậy kéo mền quấn quanh người nướng thêm chut nữa. ( hi ở đây mình được ngủ riêng một phòng hẳn hoi rồi nhé! )
- Cốc..... cốc.......
Hừ! kẻ nào dám quấy rối giấc ngủ của bổn cô nương này chứ.
- Cốc .... cốc.....
Tiếng gõ cửa vẫn vang đều.
- Đi chỗ khác chơi đi đừng có phá người ta!
Tôi giận dữ hét cho kẻ đáng ghét nào đó . rồi tiện thể dùng tay lấy lun hai cái vạt mền áp kín vào tai , ngủ tiếp.
Trời ơi!
Tôi phát điên lên mất!
Bên ngoài âm thanh ngày càng dữ dội hơn. như muốn phá cửa không bằng..
Thật chịu không nổi mà, muốn ngủ một chút cũng không yên. Tôi quơ luôn mấy cái gối, đặt sau gáy, nằm úp mặt xuống nệm rồi dùng hai tay ấn hai bên gối vào tai.
Hi hình như hiệu quả thật, không nghe thấy gì nữa, tôi an tâm tiếp tục giấc ngủ của mình.
Nhưng chỉ được một lúc.
"Rầm"...."rầm"......
Lần này không chỉ là gõ thông thường, mà chính xác là hắn đang đập cửa phòng tôi. Hét vọng vào:
- Cô còn nướng đến bao giờ hả ................ không mau mà dậy đi làm ah?
" Đi làm" !
Thôi chết!
Tôi bật dậy như cái lò xo. Đúng là tôi đã quên khuấy đi mất mục đích của mình đến đây là để làm gì.
- Tôi biết rồi!
Trả lời hắn. tôi vội vàng làm thủ tục vệ sinh buổi sáng.
Xong!
Tôi mở tủ quần áo, chọn cho mình một cái sơ mi màu hồng tay ren, chiếc váy ngắn xếp ly màu trắng sữa. Đi thêm đôi giày bupbe cao gót cũng màu hồng nốt ( hi kinny thích màu hồng ). thả mái tóc bồng bềnh, Xoay người trước gương mấy vòng tôi mới yên tâm bước ra ngoài.
Hắn đang đứng đó.
Vận một bộ vet đen.
..hãy nhớ kênh truyện chấm prồ và giới thiệu cho mọi người nữa nhé..Tay đút túi quần , tựa hờ lưng vào chiếc Audi A8 đời mới đen bóng loáng.
Trông hắn bây giờ rất có khí chất, vẫn cái dáng đó- lạnh lùng ,cao ngạo.
Tôi bất giác ngẩn ngơ, nghe nhịp tim mình đập dữ dội.
Trước đây, nhịp tim của tôi cũng đã đập nhanh vì hắn nhưng hình như bây giờ nó lại càng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
- Nhìn đủ chưa hả?
Tiếng hắn lạnh lùng làm tôi giật bắn người. Không ....không biết tôi đã nhìn hắn bao lâu mà đến nỗi bị hắn phát hiện . Tôi vội vàng chống chế... cảm giác hai tai mình đang nóng bừng:
- Làm gì có..... tôi tôi..... đâu có nhìn anh.
Nói xong tôi vội vàng mở cửa xe chui vào trong không đợi hắn bảo.
Nhưng.....
Pặt.......
Cánh tay tôi bị một lực kéo từ phía sau giật ngược lại.
Chúi người.
Một bờ vai rộng.
Tôi ngẩng đầu , bắt gặp tay hắn đang lướt nhẹ trên tóc tôi.
Nhịp tim lại thình thịch liên hồi, tôi biết mặt mình đang rất đỏ nên không dám nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn thích mình rồi sao. Tôi vui quá đi mất, nhưng với bản tính e thẹn của con gái, tôi khẽ đẩy nhẹ hắn ra, mắt vẫn lấy mặt đất làm tâm điểm nhìn, lí nhí:
- Anh làm gì vậy?....
Thường thì tôi thấy trong phim những cảnh thế này nhân vật nam sẽ nói rằng : "hôm nay em đẹp lắm" hay " trông em thế này, hình như anh thích em mất rồi"...vv....vv.... đại loại là những câu tương tự như vậy.
Tôi mơ màng chờ một câu trả lời ngọt ngào của hắn, ai ngờ hắn buông một câu lạnh còn hơn nước đá:
- Trên tóc cô có dính lá khô, tôi sợ làm bẩn xe!
(Cha này chúa xạo đó mấy bạn, làm chi có lá khô nào)
................................................
Hix ! vậy mà tôi cứ tưởng.
Nhưng mà không sao, ít ra hôm nay hắn cũng không hành hạ tôi.
Hắn đánh thức tôi dậy , còn chờ tôi cùng nhau đến công
ty nữa.
Coi như là có tiến triển tốt.
Tôi tủm tỉm cười. Hình như là hắn thấy nên đang lái xe mà vẫn quay sang nhìn tôi.
- Cô cười gì vậy hả?
- Đâu có..... không có gì hết...... - tôi lúng túng.
Nhưng cũng may hắn không quan tâm nữa. lại tiếp tục lái xe.
Mọi việc như thế có lẽ sẽ không sao. nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi hắn một câu vô cùng ngớ ngẩn:
- Hom nay anh không ngược đãi tôi nữa ah?
Hắn chợt trầm ngâm như nhớ ra gì đó rồi.
Kittttttttttt...........
Hắn thắng gấp:
-Xuống xe!
Chap 14:
Hắn nhấn ga phóng vèo đi trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo.
Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ nói. Hắn đã quên rồi thì nên mừng đi, khi không lại nhắc cho hắn nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà.
Tôi tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau rồi cũng phải mon men lê từng bước.
Đoạn đường này xe buýt không có, đến một cái taxi cũng không, haiz!....... chán thật.
***********
Hả!
Ngã rẽ!
Tiêu tôi rồi, giờ tôi mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết đường đến công ty của hắn.
- Việt Hùng! Anh đúng là cái đồ đáng ghét mà. Biết là tôi chưa đến đây bao giờ vậy mà nhẫn tâm bỏ tôi lại đây, còn không thèm chỉ đường cho tôi nữa chứ......
Còn đang bực mình, chưa biết tính sao thì may thay phía trước có người đang lại gần, chắc cô ấy là dân ở đây , không chừng sẽ biết đường. Tôi lân la định lại gần hỏi thăm nhưng đi được mới có hai bước thì chỉ kịp nghe cô ấy la lên một tiếng rồi toàn thân bị đẩy ngã xuống lòng đường.
-" Cướp...ướp...."
Một gã thanh niên mặt mày bặm trợn vừa giật mất túi xách của cô ấy.
Đúng là quá đáng mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dở trò cướp giật. Còn đẩy người ta ngã nữa.
Máu "anh hùng" của tôi nổi lên.
Xem ra bản cô nương này không cho mi một trận không được.
Lựa lúc hắn đang chạy về hướng mình.(Chắc nghĩ tôi là con gái nên hắn không đề phòng).
Tôi lộn vòng chặn trước mặt hắn. Nhanh như chớp tôi giật phăng lại cái túi xách, rồi tiện tay tặng cho hắn một quả đấm luôn.
Bị bất ngờ hắn choáng váng giật lùi mất bước, rồi đưa tay thủ trước ngực ý thách đấu.
-Đấu thì đấu , tưởng ta sợ mi à.
Tôi chuẩn bị ra đoàn tiếp thì.......
Hắn đã co giò chạy mất dép.
Hừ! vậy mà cũng ra oai.
Tôi định duổi theo hắn nhưng nghe người phía sau đang rên rỉ nên đành thôi.
- Cứ xem là mi may mắn.... lần sau mà còn để ta gặp lại thì....
Vội vã lại gần cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất đau, hình như là chân bị thương, máu ra không ít.
- Cô không sao chứ?- Tôi rút luôn cái khăn choàng cổ vừa nâng chân cô ấy lên quấn lại vết thương cho cầm máu.
- Không sao. ... hơi đau chút thôi.... cô cảm ơn cháu......
- Hi hi ..... có gì đâu cô..... thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi mà..... - tôi xua xua tay (cho nổ một chút hi), rồi đưa lại túi đồ cho cô ấy.- Của cô đây ạ!
- Cảm ơn cháu!- Cô ấy nhận lấy nó từ tay tôi lại cám ơn lần nữa.
- Dạ!......
- Mẹ!......
Cả tôi và cô ấy cùng quay lại bởi tiếng kêu thất thanh của một người.
Là một anh chàng rất đẹp trai, tuổi chắc cũng tầm tuổi hắn. Ăn mặt khá là "bụi".
Chỉ với hai bước chân anh ta đã phóng đến trước mặt chúng tôi:
- Mẹ sao vậy? Chẳng phải con dặn mẹ ngồi trong xe chờ con sao? Sao lại ra ngoài này? Chân mẹ sao lại ....
Chắc là lo lắng quá nên anh ta quên luôn sự có mặt của tôi , chen vào đỡ lấy mẹ mình làm tôi suýt té ngửa.
- Con xem con kìa- Cô ấy khẽ liếc nhẹ con mình- Mẹ vừa bị cướp nhưng không sao . may nhờ cô gái này.
Bây giờ anh ta mới để ý , thấy tôi nên ngại ngùng:
- xin.... lỗi .... cô tại tôi...... lo cho mẹ mình quá. Cám ơn cô đã giúp mẹ tôi.
- Có gì đâu.
Tôi cười, rồi xem ra thấy chỗ chân cô ấy còn chảy máu nên quan tam nhắc nhở:
- Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện đi . để lâu vết thương dễ nhiễm trùng lắm đấy.
................
Tôi giúp anh ta dìu mẹ mình lên xe . Trước lúc đi anh ta còn không quên nói lời cám ơn:
- Cám ơn cô rất nhiều. hy vọng có cơ hội gặp lại.
Họ đi rồi.
-Sao mình thấy như quên quên cái gì ấy nhỉ?
Thôi chết!
Tôi lại quên hỏi thăm đường rồi.
CHẠP 15:
Cuối cùng sau một hồi mò mẫm hỏi thăm đường tôi cũng đến được công ty , nhưng đã quá 8h.
Ai đã vào việc nấy.
Haiz!
Hắn còn chưa cho tôi biết là sắp xếp tôi làm ở đâu.
Thiệt tình!
Điên lên mất.!
Thôi đành đến phòng nhân sự hỏi vậy.
Mà nó ở đâu nhỉ?
- Chị ơi cho em hỏi : phòng nhân sự đi hướng nào ạ?.....
Tôi hỏi mấy chị ở quầy tiếp tân nhưng dườ
CHAP 12:
- Khanh Khanh của bà! con mang theo cái này đi . Đà Lạt lạnh lắm con à!
Bà khoác cho tôi cái áo len. Khẽ vuốt tóc tôi bà rưng rưng:
- Bà thật không muốn xa con chút nào.
Bà là thế, tuy thời gian gần nhau không bao lâu nhưng tôi biết bà rất yêu tôi. Ôm lấy cánh tay bà tôi lay lay:
- Con cũng yêu bà lắm ạ!
- Bà ơi tụi con phải đi rồi!- Hắn cười giả lả kéo tay tôi
- Hai đứa đi dường cẩn thận nha!- "Ba" và "mẹ" cùng dồng thanh ( hi họ lúc nào cũng vậy)
Hắn choàng lấy vai tôi. Kéo vai ly đi.
- Này!- Bà vẫn không yên tâm gọi với theo- Lên đó rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho Khanh Khanh của bà đó nghe ... nếu không bà sẽ.....
Hắn quay đầu lại nở một nụ cười giả tạo.
- Dạ! Con biết rồi mà , lúc nào mà con chẳng đối xử tốt với cô ấy. Đúng không vợ yêu!
Tôi cũng phải căng cơ mặt lên mà cố tạo một nụ cười gật gật đầu.
- Đi thôi!
Hắn nghiêng đầu sát mặt tôi. giả vờ như đang đặt một nụ hôn nhẹ lên má cho mọi người phía sau thấy nhưng thực chất lại nói môt lời đe dọa chỉ vừa đủ cho tôi nghe:
- Cô giỏi lắm! Còn lấy lòng được bà tôi cơ đấy.
Hắn lại cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
*************************
Sau gần 5h đi đường ,cuối cùng tôi và hắn cũng đến nơi.
Một căn nhà nhỏ khuất sau hàng hoa dã quỳ đang khoe sắc vàng như nắng.
Đây là nơi mà gia đình hắn chỉ dùng để ở mỗi khi lên đây nghỉ mát, đa số thời gian còn lại nó bị bỏ trống. Nên dù rất gọn gàng nhưng trong nhà tất cả mọi nơi đều phủ một lớp bụi mờ.
Mệt quá. tôi phủi phủi bụi trên một cái ghế thả valy rồi ngồi xuống luôn. Định bụng ngồi một lát cho đỡ mệt thôi. Nào ngờ mông tôi còn chưa chạm ghế thì đã nghe tiếng hắn sang sảng bên tai:
- Làm gì vậy hả? nhà cửa thế này sao mà ở nổi, mau đi dọn dẹp đi!
- Trời ơi! anh làm ơn tốt bụng một chút có được không? người ta đang mệt phải cho nghỉ ngơi chút chứ!
Tôi mệt mỏi nhìn hắn trân trối. Ấy vậy mà hắn vẫn một mực khăn khăn:
- Không! dọn ngay cho tôi. Bây giờ tôi ra ngoài, cô phải làm xong tất cả trước khi tôi về, nếu không .... cô chết chắc....
Hắn đi rồi tôi vẫn còn đứng chôn chân nhìn theo.
Mày sao vậy Phi Khanh?
Trừ cậu mợ ra thì khuất phục người ta đâu phải là bản tính của mày.
Đáng lẽ ra mày phải quát thẳng vào mặt hắn rằng: " Anh thích thì tự làm lấy, anh có quyền gì mà bắt buộc tôi chứ?"
Nhưng rốt cuộc mày cũng không làm được, tại sao lại như vậy chứ. Mày đúng là tự chuốc khổ cho mình mà.
...................
Cuối cùng cũng dọn xong rồi. Nhìn khắp một lượt tôi hài lòng với công sức mình bỏ ra.
Bây giờ đi nghỉ ngơi được rồi!
Roạt........
Tiếng gì vậy nhỉ? Tôi khựng lại, còn chưa biết là âm thanh gì, đang cố nghe thử thì......
Roạt......roạt.......
Thì ra "thủ phạm" làm gián đoạn ý định nghỉ ngơi của tôi lại chính là......cái bụng đói meo của mình...... hix!
Cũng may . lúc dọn dẹp tôi thấy trong tủ nhà bếp có mấy gói mì còn hạn sử dụng, nếu không thì.......đói chết mất.
Đặt tô mì lên bàn, tôi đi rửa tay ( hi phải vệ sinh trước khi ăn mà).
Đến lúc quay ra thì tôi thấy hắn... đang húp mì sùm sụp:
- Ngon quá!
- Ngon thật không?- Tôi cười híp mắt ( hắn khen mình nấu ngon kìa)
- Uh!...... "rột"......"rột"......
1s.....
2s....
3s....
Tôi như người mộng du chợt tỉnh giấc.
Mì! Hắn đang ăn mì của mình mà
Nhanh như chớp. tôi lao tới giằng lấy tô mì trong tay hắn:
- Sao anh ăn mì của tôi hả?
- Là mì của tôi!- Hắn tỉnh bơ.
- Là mì của tôi vừa mới nấu , vào rửa tay quay ra thì anh đã......
- Đây là nhà của tôi, mì ở đây đương nhiên là của tôi, cô có nấu thì cũng là nấu mì của tôi mà.- Hắn giật lại tô mì của tôi.
Ôi trời ơi. sao trên đời lại có người như hắn chứ. Đúng là........
- Tôi mặc kệ là mì của ai. tôi nấu thì nó là của tôi . anh muốn ăn thì tự đi mà nấu......
Tôi lao tới còn hắn thì cũng rất nhanh thụt lùi liền hai bước, tay còn bê tô mì giơ lên cao nữa chứ.
- Anh tưởng làm vậy là tôi không lấy được ah!
Tôi lại lao tới nhưng lần này không may cho tôi. có lẽ vì đói quá nên chân không vững đá vào nhau...
vèo........
xoảng.......
Tô mì vỡ toang trên sàn nhà. Còn tôi thì hạ cánh an toàn trên... người hắn. Cảm giác trên môi mình ươn ướt.
Tôi mở to mắt cũng nhìn thấy mắt hắn mở to không kém.
Vài giây sau. Cảm giác phần thân thể đang va chạm với nhau. Tôi mới giật mình đứng phắt dậy lúng túng quay cái mặt đang nóng bừng đi chỗ khác.
Mất vài giây sau nữa, tiếng hắn kéo tôi quay lại.:
- Này ! sao cô "sàm sỡ" tôi hả?
Gì gì ? sàm sỡ á! tôi thích hắn thật nhưng làm gì có ý định đó chứ.
- Anh điên ah! tôi.....tôi..... làm gì có ..... chỉ là ..... sơ ý té nên mới ......
Đột nhiên hắn đổi giọng, nhìn tôi cười:
- Là lần đầu đúng không?
- Lần đầu gì? -
-Thì là lần đầu tiên cô hôn người khác.
- Sao sao anh biết?- Đúng là tôi chưa từng chủ động hôn ai bao giờ.
- Uhm thì!- hắn bâng quơ- Tại tôi thấy môi cô cứ cứng như đá ấy.
Hừ dám nói môi mình cứng như đá. Chẳng phải hắn đã từng.......
- Ai nói! Môi tôi rất mềm. chỉ là phải xem đối tượng là ai.
Tôi nghênh mặt nhìn hắn kiểu như: " chỉ với anh môi tôi mới cứng vậy thôi, còn với người khác thì....."
- Cô.... ! Nhìn gì ... mau dọn chỗ mì này đi, còn nữa, cô dọn lại phòng khách đi, bẩn không chịu được.
Trời ơi tôi dọn cả buổi chiều rồi, làm gì còn bụi mà dọn chứ.
- Anh đừng có bắt nạt người quá đáng, tôi dọn sạch lắm rồi, còn dọn gì nữa, tôi còn chưa ăn tối đấy.
- Tôi nói chưa sạch là chưa sạch, muốn ăn thì dọn dẹp xong đi rồi hãy ăn. Không được cãi lời tôi!
Hắn giận dữ quát lớn rồi bỏ đi một mạch.
Tôi lại đắc tội gì với hắn nữa vậy trời.
CHẠP 13:
Đang là mùa nắng nhưng buổi sáng ở Đà Lạt tiết trời vẫn se se lạnh. Tôi lười dậy kéo mền quấn quanh người nướng thêm chut nữa. ( hi ở đây mình được ngủ riêng một phòng hẳn hoi rồi nhé! )
- Cốc..... cốc.......
Hừ! kẻ nào dám quấy rối giấc ngủ của bổn cô nương này chứ.
- Cốc .... cốc.....
Tiếng gõ cửa vẫn vang đều.
- Đi chỗ khác chơi đi đừng có phá người ta!
Tôi giận dữ hét cho kẻ đáng ghét nào đó . rồi tiện thể dùng tay lấy lun hai cái vạt mền áp kín vào tai , ngủ tiếp.
Trời ơi!
Tôi phát điên lên mất!
Bên ngoài âm thanh ngày càng dữ dội hơn. như muốn phá cửa không bằng..
Thật chịu không nổi mà, muốn ngủ một chút cũng không yên. Tôi quơ luôn mấy cái gối, đặt sau gáy, nằm úp mặt xuống nệm rồi dùng hai tay ấn hai bên gối vào tai.
Hi hình như hiệu quả thật, không nghe thấy gì nữa, tôi an tâm tiếp tục giấc ngủ của mình.
Nhưng chỉ được một lúc.
"Rầm"...."rầm"......
Lần này không chỉ là gõ thông thường, mà chính xác là hắn đang đập cửa phòng tôi. Hét vọng vào:
- Cô còn nướng đến bao giờ hả ................ không mau mà dậy đi làm ah?
" Đi làm" !
Thôi chết!
Tôi bật dậy như cái lò xo. Đúng là tôi đã quên khuấy đi mất mục đích của mình đến đây là để làm gì.
- Tôi biết rồi!
Trả lời hắn. tôi vội vàng làm thủ tục vệ sinh buổi sáng.
Xong!
Tôi mở tủ quần áo, chọn cho mình một cái sơ mi màu hồng tay ren, chiếc váy ngắn xếp ly màu trắng sữa. Đi thêm đôi giày bupbe cao gót cũng màu hồng nốt ( hi kinny thích màu hồng ). thả mái tóc bồng bềnh, Xoay người trước gương mấy vòng tôi mới yên tâm bước ra ngoài.
Hắn đang đứng đó.
Vận một bộ vet đen.
..hãy nhớ kênh truyện chấm prồ và giới thiệu cho mọi người nữa nhé..Tay đút túi quần , tựa hờ lưng vào chiếc Audi A8 đời mới đen bóng loáng.
Trông hắn bây giờ rất có khí chất, vẫn cái dáng đó- lạnh lùng ,cao ngạo.
Tôi bất giác ngẩn ngơ, nghe nhịp tim mình đập dữ dội.
Trước đây, nhịp tim của tôi cũng đã đập nhanh vì hắn nhưng hình như bây giờ nó lại càng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
- Nhìn đủ chưa hả?
Tiếng hắn lạnh lùng làm tôi giật bắn người. Không ....không biết tôi đã nhìn hắn bao lâu mà đến nỗi bị hắn phát hiện . Tôi vội vàng chống chế... cảm giác hai tai mình đang nóng bừng:
- Làm gì có..... tôi tôi..... đâu có nhìn anh.
Nói xong tôi vội vàng mở cửa xe chui vào trong không đợi hắn bảo.
Nhưng.....
Pặt.......
Cánh tay tôi bị một lực kéo từ phía sau giật ngược lại.
Chúi người.
Một bờ vai rộng.
Tôi ngẩng đầu , bắt gặp tay hắn đang lướt nhẹ trên tóc tôi.
Nhịp tim lại thình thịch liên hồi, tôi biết mặt mình đang rất đỏ nên không dám nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn thích mình rồi sao. Tôi vui quá đi mất, nhưng với bản tính e thẹn của con gái, tôi khẽ đẩy nhẹ hắn ra, mắt vẫn lấy mặt đất làm tâm điểm nhìn, lí nhí:
- Anh làm gì vậy?....
Thường thì tôi thấy trong phim những cảnh thế này nhân vật nam sẽ nói rằng : "hôm nay em đẹp lắm" hay " trông em thế này, hình như anh thích em mất rồi"...vv....vv.... đại loại là những câu tương tự như vậy.
Tôi mơ màng chờ một câu trả lời ngọt ngào của hắn, ai ngờ hắn buông một câu lạnh còn hơn nước đá:
- Trên tóc cô có dính lá khô, tôi sợ làm bẩn xe!
(Cha này chúa xạo đó mấy bạn, làm chi có lá khô nào)
................................................
Hix ! vậy mà tôi cứ tưởng.
Nhưng mà không sao, ít ra hôm nay hắn cũng không hành hạ tôi.
Hắn đánh thức tôi dậy , còn chờ tôi cùng nhau đến công
ty nữa.
Coi như là có tiến triển tốt.
Tôi tủm tỉm cười. Hình như là hắn thấy nên đang lái xe mà vẫn quay sang nhìn tôi.
- Cô cười gì vậy hả?
- Đâu có..... không có gì hết...... - tôi lúng túng.
Nhưng cũng may hắn không quan tâm nữa. lại tiếp tục lái xe.
Mọi việc như thế có lẽ sẽ không sao. nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi hắn một câu vô cùng ngớ ngẩn:
- Hom nay anh không ngược đãi tôi nữa ah?
Hắn chợt trầm ngâm như nhớ ra gì đó rồi.
Kittttttttttt...........
Hắn thắng gấp:
-Xuống xe!
Chap 14:
Hắn nhấn ga phóng vèo đi trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo.
Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ nói. Hắn đã quên rồi thì nên mừng đi, khi không lại nhắc cho hắn nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà.
Tôi tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau rồi cũng phải mon men lê từng bước.
Đoạn đường này xe buýt không có, đến một cái taxi cũng không, haiz!....... chán thật.
***********
Hả!
Ngã rẽ!
Tiêu tôi rồi, giờ tôi mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết đường đến công ty của hắn.
- Việt Hùng! Anh đúng là cái đồ đáng ghét mà. Biết là tôi chưa đến đây bao giờ vậy mà nhẫn tâm bỏ tôi lại đây, còn không thèm chỉ đường cho tôi nữa chứ......
Còn đang bực mình, chưa biết tính sao thì may thay phía trước có người đang lại gần, chắc cô ấy là dân ở đây , không chừng sẽ biết đường. Tôi lân la định lại gần hỏi thăm nhưng đi được mới có hai bước thì chỉ kịp nghe cô ấy la lên một tiếng rồi toàn thân bị đẩy ngã xuống lòng đường.
-" Cướp...ướp...."
Một gã thanh niên mặt mày bặm trợn vừa giật mất túi xách của cô ấy.
Đúng là quá đáng mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dở trò cướp giật. Còn đẩy người ta ngã nữa.
Máu "anh hùng" của tôi nổi lên.
Xem ra bản cô nương này không cho mi một trận không được.
Lựa lúc hắn đang chạy về hướng mình.(Chắc nghĩ tôi là con gái nên hắn không đề phòng).
Tôi lộn vòng chặn trước mặt hắn. Nhanh như chớp tôi giật phăng lại cái túi xách, rồi tiện tay tặng cho hắn một quả đấm luôn.
Bị bất ngờ hắn choáng váng giật lùi mất bước, rồi đưa tay thủ trước ngực ý thách đấu.
-Đấu thì đấu , tưởng ta sợ mi à.
Tôi chuẩn bị ra đoàn tiếp thì.......
Hắn đã co giò chạy mất dép.
Hừ! vậy mà cũng ra oai.
Tôi định duổi theo hắn nhưng nghe người phía sau đang rên rỉ nên đành thôi.
- Cứ xem là mi may mắn.... lần sau mà còn để ta gặp lại thì....
Vội vã lại gần cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất đau, hình như là chân bị thương, máu ra không ít.
- Cô không sao chứ?- Tôi rút luôn cái khăn choàng cổ vừa nâng chân cô ấy lên quấn lại vết thương cho cầm máu.
- Không sao. ... hơi đau chút thôi.... cô cảm ơn cháu......
- Hi hi ..... có gì đâu cô..... thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi mà..... - tôi xua xua tay (cho nổ một chút hi), rồi đưa lại túi đồ cho cô ấy.- Của cô đây ạ!
- Cảm ơn cháu!- Cô ấy nhận lấy nó từ tay tôi lại cám ơn lần nữa.
- Dạ!......
- Mẹ!......
Cả tôi và cô ấy cùng quay lại bởi tiếng kêu thất thanh của một người.
Là một anh chàng rất đẹp trai, tuổi chắc cũng tầm tuổi hắn. Ăn mặt khá là "bụi".
Chỉ với hai bước chân anh ta đã phóng đến trước mặt chúng tôi:
- Mẹ sao vậy? Chẳng phải con dặn mẹ ngồi trong xe chờ con sao? Sao lại ra ngoài này? Chân mẹ sao lại ....
Chắc là lo lắng quá nên anh ta quên luôn sự có mặt của tôi , chen vào đỡ lấy mẹ mình làm tôi suýt té ngửa.
- Con xem con kìa- Cô ấy khẽ liếc nhẹ con mình- Mẹ vừa bị cướp nhưng không sao . may nhờ cô gái này.
Bây giờ anh ta mới để ý , thấy tôi nên ngại ngùng:
- xin.... lỗi .... cô tại tôi...... lo cho mẹ mình quá. Cám ơn cô đã giúp mẹ tôi.
- Có gì đâu.
Tôi cười, rồi xem ra thấy chỗ chân cô ấy còn chảy máu nên quan tam nhắc nhở:
- Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện đi . để lâu vết thương dễ nhiễm trùng lắm đấy.
................
Tôi giúp anh ta dìu mẹ mình lên xe . Trước lúc đi anh ta còn không quên nói lời cám ơn:
- Cám ơn cô rất nhiều. hy vọng có cơ hội gặp lại.
Họ đi rồi.
-Sao mình thấy như quên quên cái gì ấy nhỉ?
Thôi chết!
Tôi lại quên hỏi thăm đường rồi.
CHẠP 15:
Cuối cùng sau một hồi mò mẫm hỏi thăm đường tôi cũng đến được công ty , nhưng đã quá 8h.
Ai đã vào việc nấy.
Haiz!
Hắn còn chưa cho tôi biết là sắp xếp tôi làm ở đâu.
Thiệt tình!
Điên lên mất.!
Thôi đành đến phòng nhân sự hỏi vậy.
Mà nó ở đâu nhỉ?
- Chị ơi cho em hỏi : phòng nhân sự đi hướng nào ạ?.....
Tôi hỏi mấy chị ở quầy tiếp tân nhưng dườ
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 526[ 4129 ngày trước - Xem: ]