Truyện Teen,Cô dâu đi học full
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 15:45 |
Truyện: Cô dâu đi học
Tình trạng: hoàn thành
Post by: Băng
Chương 01:
Hôm nay chủ nhật, một buổi sáng trong lành, không khí khá thoáng mát, đặc biệt là đối với vùng quê miền tây. Trong ngôi biệt thự ” hoa lan” Tô Tịnh đang ngon giấc say nồng, môi mĩn cười hình như trong giấc mơ cô bé gặp phải rất nhiều điều thú vị. Nhưng từ ngoài cửa đang vang rõ những bước chân gấp, do phòng của Tịnh Nằm trên gác gỗ của căn biệt thự_ đây là căn biệt thự khá cổ, bên ngoài xây bằng tường nhưng bên trong các vật dụng, trang trí đa số bằng gỗ, tuy nhiên cũng không làm mất đi vẻ sang trọng của nó.
Cánh cửa phòng bất ngờ được mỡ ra, một bà già khoản 60 bước vào, mái tóc bà bạc phơ búi cao, nét mặt hiện từ nhưng đôi mắt lại rất sáng như nhìn thấu những gì xung quanh. Bà nhẹ nhàng bước tới gần giường Tịnh, khẻ lay vai Tịnh và cất nhẹ giọng gọi:
- bé con, dậy đi nào. Ông ngoại con đang có chuyện cần gặp con đó.
Tịnh đưa gương mặt còn thèm ngũ, khóe miệng còn chảy ke đáp lại bà: – **, ** cho con ngũ thêm tí đi, hnay không cần đi học mà.
Vâng đó là bà ** già, đã sống với Tịnh từ nhỏ, và Chăm sóc Tịnh từ đó giờ. bà cười khẻ thương yêu khi thấy biểu hiện của Tịnh:
- Thôi nào, nếu con cứ nằm như vậy hoài thì ** sẽ lôi con dậy và lấy khăn ướt lau mặt giúp con, thay đồ giùm con như hồi nhỏ ah nha? ko phải con bao ** phải xem con là người lớn hay sao.
Nghe ** nhắc đến việc làm người lớn là cô lập tức ngồi dậy, bời vì ngày hôm qua cô đã nói với **, cô quyết tâm trở thành người lớn rùi, và bản thân cô thấy mình cũng đã lớn rùi chứ bộ. mặc dù gương mặt vẫn còn gái ngũ, nhưng cô cố gắng ngồi dậy, đi vào phòng vệ sinh nhưng cũng không quê dặn bà **:
- ** soạn giúp con bộ đồ đi, con vệ sinh ra rùi thay lun.
Bà ** nhìn theo cô vào vệ sinh với ánh mắt yêu thương: – Muốn làm người lớn mà không chịu tự chăm sóc bản thân, có bộ đồ cũng còn phải nhờ bà già này lấy cho, ko bít mai mốt lấy chồng như thế nào nữa, chắc mang bà già này theo quá. Nói rùi bà tự mỉn cười vu vơ.
Sau khi được bà ** giúp, Tô Tịnh đã ngọn ngàn trong bộ đồ mặc nhà nhưng không kém phần nhí nhảnh, trẻ trung. cô tung tăng chạy xuống lầu gặp ngoại mà ko bít có một chuyện sắp làm thây đổi cuộc đời của cô.
Chạy tới bá cổ của ông ngoại, cô nủng nịu:
- sao ngoại kiếm con sớm vậy ngoại? con vẫn còn bùn ngũ đó. Con bắt đền ngoại, hôm nay ngoại dẫn con đi chơi nha ngoại.
Ông đưa cặp mắt nghiêm túc nhìn cô, nó thất khác với cách đối xử thường ngày của ông đối với nó, mõi khi nghe nó nhõng nhẽo ông thường mĩn cười cứ không như bây giờ. Bây giờ ông không cười với nó, không trả lới đáp ứng những yêu cầu của nó và cũng ko lên tiếng từ chối hen diệp khác khi ông ko rảnh hoặc ko thể đáp ứng ngây được. Ông ngồi yên, mặt như đang suy nghỉ, như có chuyện gì quan trọng lắm trong cái đầu của ông nó.
Mặc dù thấy ông nó như vậy, nhưng nó vẫn nghỉ ông chưa nghe được lời nó nói, nên nó tiếp tục đòi hỏi:
- ông ngoại ơi, dẫn con đi chơi nha, con muốn đi ra ngoài bến tàu, lâu rùi ngoại ko dẫn con ra đó, ở đó thất là đông vui. nhe ngoại.
Bây giờ thì ông ngoại nó không còn yên lặng suy nghỉ nữa rùi, ông quay qua nhìn nó, khẻ nói với nó, nhưng gương mặt ông cũng ko giãn ra được tí nào, cho nó thấy được tính nghiêm trọng của sự việc.
- Tịnh, cháu ngoan của ông. Con ngồi yên và bình tỉnh nghe ông nói này. Ông có quyết định cho con đây, nhưng trước hết con phải hứa với ông, con phải đồng ý và nghe theo tất cả những sắp xếp của ông. Ông làm tất cả mọi việc cũng là vì ông thương cháu mà thui.
Đưa gương mặt phụng nhịu ra nó nhìn ông: – nhưng mà chuyện gì ông ko nói ra thì làm sao con hứa với ông được hả ông.
- Ko, con chỉ cần biết ông làm bất cứ việc gì cũng là vì con. Ta ko cho con từ chối mà chỉ được đồng ý thui.
Tại vì cô rất ít khi thấy ông ko chìu mình, nên hnày thấy ông có những biễu hiện khác ngày thường cô hơi sợ và đáp xuôi:
- vâng, ông cứ nói đi ạh.
- Tịnh ah, con năm nay cũng đã 18 tuổi, ta thì ko sông thêm được bao lâu nữa để mà chăm sóc con. Giờ ta muốn con phải lấy chồng, năm xưa cha con đã hứa sẽ gã con cho con trai bác Triệu, và ta cũng tìm hiểu kỷ rùi, thằng đó là một người tốt đàng hoàn, nó cũng như con chịu nhìu bất hạnh trong gia đình, mẹ nó đã bỏ ba con nó đi khi mà nó vừa tròn 11 tuổi. Hiện nay nó đang là một giám đốc cho một hãng thời trang có Tiếng ở sài gòn. Mấy hôm trước ta đã liên hệ với họ và họ đã đồng ý giúp ta chăm sóc cho con, hôn lể sẽ được cử hành trong tháng này.
Thở dài, ông đưa mắt nhìn Tịnh xem phản ứng của cô, nhưng ông ko nhìn ra được gì bởi hiện giờ cô như bị đóng băng tại chổ. cô ko còn bít gì khi nghe những lời ông nói bên tai. nó quá xa lạ với cô ” cái gì vậy? mình phải lấy chồng, một thằng chồng giám đốc, hôm qua mình mới quyết định tập làm người lớn, giờ chưa kịp tập đã phải lấy chồng sao?” và những lời đó cứ ong ong trong tai cô………….một thời gian rất lâu, bỗng nhiên trên khéo mắt cô chảy ra những giọt được mắt bởi vì cô chợt nhớ ra ” lấy chồng là phải theo người ta, lấy chồng là phải xa ông ngoại, ** nữa, lấy chồng rùi phải làm mẹ, mà làm mẹ là sao ta…” nhiều thất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cô làm cho cô phải bất khóc vì sợ. và cô méo mó năng nỉ ngoại:
- ngoại đừng bắt con lấy chồng được ko ngoại, ngoại chê con phiền phức, nên bắt con lấy chồng hả ngoại, con hứa từ nay con sẽ ko làm khó ngoại nữa, con sẽ ko bắt ngoại làm cái này cái nọ cho con đâu, nha ngoại. ( tại vì cô nghỉ tại ngoại cô thấy cô cứ hay nhõng nhẽo nên muốn bỏ cô cho người ta……hii ngố thiệt)
xoa xoa đầu của cô, ông Tô Phú nối: – cháu ngoan, ông yêu con ko hết thì sao ông lại bỏ con chứ, thui con đừng nghỉ lung tung nữa, rữa mặt đi ăn sáng đi con. con nên nhớ là ông yêu con nhất đó.
Buồn hiu ngồi lại một mình trên bộ ghế sofa khi mà ông của cô đã đứng dậy đi vào phòng nghỉ rất lâu rùi. bà ** già mới từ bếp mang ra một dĩa trứng chiên và một ổ bánh mì, bà đã nghe được những lời ngoại nó nói với nó, và bà cũng tin rằng có chuyện gì đó mà ông Tô Phú còn giấu, vì chỉ khi có chuyện xãy ra thì ông mới mau tìm nới gửi gắm cô cho người khác như vậy. nhẹ nhàng bà khuyên cô:
- con nên ăn sáng đi mới tốt cho sức khẻo, ông con làm như vậy chắc là có nguyên do của ông, con nên nghe lời vì ông cũng chỉ muốn tốt cho con thui, thui, quen đi và sông vui với ** trong những ngày còn ở với **.
Bổng cô ngẩn mặt lên và lần này thì khóc thật to – bộ ** cũng bỏ con mà kêu con lấy chồng.
- con vẫn có thể về đây thăm ** mà, ** sao bỏ con dc, con gái lớn thì phải đi lấy chồng chứ con. ngoan đi, vui vẻ lên đi con, con là người lớn mà hở chút là khóc ha.
Tô Tịnh đã nín khóc, và cũng đưa lây lấy bánh mì ăn, nhưng nhìn cách cô nhai bánh thực tức cưới, như con nít bị ba me bắt ăn món mình ko thĩ vậy. bà ** nhìn cô đã chịu ăn rùi thì an tâm đi trở vô bếp, nhưng bà cũng ko nén được nỗi bùn khi bít sắp phải xa cô.
Và rùi ba tuần lể trôi qua nhanh chống, ngày cô về nhà chồng đã đến, từ trước giờ chỉ bít ăn với ngủ rùi học, cô ko phải lo nghỉ chuyện gì cả cho nên khi nghe ngoại bắt lấy chồng cô chỉ bùn khóc một chút, nhưng ăn thì vẫn ăn, ngũ thì vẫn ngon và đêm còn mơ thấy mộng đẹp. việc chuận bị cưới đã có nhà chồng lo hết còn lại là ngoại và ** lo thui. tối trước khi cưới ko như nhưng cô dâu khác lo lắng mất ngũ, còn cô đã ngủ từ lúc 9g tối, ngoại và ** vô thăm xem chừng cô, muốn nói với cô vài điều trước khi về nhà chồng cũng ko kịp.
Và sáng nay là ngày trước dâu, Nhà chông cô đã mang đến cho cô cái áo cưới đẹp tuyệt với vào hồng phấn nhìn vào cô cứ tưởng là áo của các cô công chúa ngày xưa, cô cứ nhìn cái áo mà quên mất bùn vì phải lấy chồng. khi cô được cô thợ trang điểm của chồng cô gửi xuống tang điểm cho cô xong và cho cô mặc chiệc áo cưới đó vào, nhìn vào gương cô như ko còn nhận ra là cô nữa, còn người thợ trang điễm thì đứng ngơ ra nhìn nó, là người thợ trang điễm khá có tiếng ở Tp, và đã từng trang điễm cho rất nhìu cô dâu là người mẫu nhưng cô thật sự bất ngờ về Tô Tịnh, Tịnh có một vẻ đẹp vừa gây thơ nhưng ko kém phần sắc xảo, nhìn rất ngọt ngào mà ai một lần nhìn rùi là ko thể quên.
Khi nghe tiếng ** vào thông báo đàn trai đến, Tịnh mới bắt đầu run lên, cảm giác bùn và sợ mới bắt đầu đến. và rùi, Tịnh ko còn bít gì cả, từ lúc có ai đó vào đưa cô ra, cho đến tất cả các động tác lại tổ tiên nó chỉ làm theo sự hướng dẫn của một ai đó, cho đên khi bàn tay nó được nâng lên, một cảm giác ấm áp len nhẹ vào lòng cô, cô ngước lên nhìn người đó thì đôi mắt cô như bị hút vào người đó, người đó cao hơn cô bao nhiu thì ko bít chỉ bít cao hơn nó, gương mặt góc cạnh, mũi cao đặc biệt đôi mặt rất đẹp rất ấm áp, và người đó đeo vào tay cô một chiếc nhẫn, và cô biết được người đó sẽ làm chồng của cô.
Sau tất cả các nghi thức của một đám cưới, và một bữa tiệc mà khách mời chỉ có những người làm ăn chung với ông Phú. Tịnh được một ông già- hình như sẽ là ba chồng nó, vì lúc nảy làm lể cô có nghe ai đó bắt cô rót trà cho người đó, người đó và chồng cô đưa cô ra xe, và cô nghe đâu khi về thành phố cô lại phải làm cô dâu cho một bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn gì đó, cô ko tài nào nhớ nổi chỉ nghe đâu khách sạn 5 sao. chỉ nghỉ thui, cô cũng thấy nãn rùi.
Ông ngoại và bà giúp việc già theo cô ra đến tận xe của bên đàn trai, nhìn gương mặt 2 người cô thật muốn khóc, cô nghỉ là từ nay sẽ ko ai làm phiền 2 người nữa rùi, cô vẫn giận vì nghỉ là 2 người muốn bỏ cô. Nhưng cô nhớ lời dặn của ai đó là ngày hnay cô dâu ko được khóc. và rùi cô ko khóc, gương mặt có nhìu mệt mõi vì đứng trong bữa tiệc quá lâu công thêm bùn vì sắp phải xa nhà, cô cố tỏ ra mạnh mẻ để tạm biệt ngoại và bà giúp việc già:
- ngoại ở lại mạnh khẻo nha, đừng chỉ lo làm việc mà ko chăm sóc sức khẻo đó. ah, khi nào ngoại nhớ con ngoại lên thăm con k?
- bé con của ngoại, khi nào nhớ con thì ngoại sẽ lên thăm con chứ, và con cũng có thể về thăm ngoại đươc mà, nhưng nhớ là xin phép chồng con đàng hoàng nha con.
- Zậy ngoại ko phải bỏ con lun hả ngoại?
- ngốc quá, ngoại có mình con là người thân thì làm sao ngoại bỏ con được, con lên đó cái gì cũng phải nói với chồng và ba chồng con nha, con còn nhỏ lắm cho con lấy chồng ngoại thật ko yên tâm, nhưng thời gian ko cho phép ngoại kéo dài thêm nữa.
Quay sang bà ** già đang bùn thiêu nhìn cô, Tịnh ko kèm được nước mắt, đôi mắt đã rưng rưng nhưng do cô cố kèm chế mà chưa có giọt nước mắt nào thành hình:
- bà nhớ tự chăm sóc cho mình và cho ngoại giùm con nha, con ko có cha mẹ, từ nhỏ do bà chăm sóc, dù ko có máu mủ ruột rà nhưng với con bà ko khác nào người mẹ thứ 2.
- bà cũng rất thương con và cũng ko nỡ xa con, nhưng bà bít như vậy mới tốt cho con, con yên tâm lên đó, bà sẽ thây con coi sóc mọi việc ở đây, rảnh nhớ về thăm bà.
Nhận thấy đã quá trưa, ko thể kéo dài thêm thời gian ở đây hơn nữa nếu mà muốn về thành phố đúng 5g chìu để kíp cho bữa tiệc tối nay, Triệu Minh Quân- chồng của Tô Tịnh bền xin phép 2 người lớn tuổi:
- Thưa ba, và bà, 2 người hãy yên tâm về Tịnh, con hứa sẽ chăm sóc và quan tâm cho cô ấy. đã trể con xin phép đưa Tịnh đi ah, sau này con sẽ đưa Tịnh về thăm gia đình mình thường xuyên.
Ông Tô Phú hiểu, nên nhẹ nhàng hối Tịnh ra xe:
- Thôi các con lên đường nha, tạm biết các con.
Sau khi lên xe, nhìn dãy nhà quen thuộc lần lượt lùn lại sau lưng mình, Tịnh ko khỏi bùn, cố quay đầu lại, đưa tay vẫy chào ngoại và bà giúp việc già.
Xe đã chạy được một đoạn dài, nhưng ko khí trong xe cũng ko thay đổi, một sự yên lặng mà hình như những người trong xe ko có ý định phá vỡ nó. Là một người hiếu động, nên Tịnh ko quên lắm với ko khí này, muốn làm một cái gì đó để phá vỡ ko khí khó chịu này đi nhưng khi nhìn vào gương mặt của người chồng mình (ánh mắt rất ấm áp, nhưng vẻ mặt rất nghiêm, môi ko nở nụ cười) cô liền dẹp gây ý định nói chuyện và chuyển ánh mắt sang quan sát mọi vật trong xe ” chiếc xe này đẹp hơn xe ngoại ấy chứ, chắc là phải mắc lắm đây, nó thật rộng có thể ngã ghế ra mà ngũ ngon ấy chứ, cũng là xe bốn chổ như xe ngoại mà sao nó rộng thế này. ah, kia rùi có một cái tivi nữa chứ, thật muốn kêu anh ta cho mình xem thử cái tivi to đùng này chứ.” suy nghỉ để rùi thất vọng tại vì cô thì có rất nhìu điều muốn hỏi nhưng rùi chỉ có thể nuốt các câu hỏi vô lòng, để rùi ấm ức ngọ ngậy mãi trên ghế ko yên. bùn quá lại cũng đã thắm mệt cô lăn ra ngũ khì lun.
Triệu Minh Quân thực sự nãy giờ anh ko phải chỉ yên lặng mà ko bít được những hành động của cô. anh tự thấy tức cười trong lòng nhưng ko nói ra.(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Được một lúc thì cái dáng nằm ngủ cũng cô thật hết nói nỗi, cái đầu quẹo qua và rùi nằm hẵn lên chân anh, hai chân cô để lên ghế co lại như con tôm, hình như cô đã quên hẵn là mình đang mặc đầm thì phải, bây giờ mà có ai nhìn vào dám nghỉ anh lấy một cô bé con về lắm ah, ko chừng có người còn sẽ gọi cho cảnh sát vì hiểu lằm anh đám cưới với trẻ vị thành niên. Nghĩ vậy thui nhưng trong lòng anh ko hề có một ý định nào trách cô cả, vì anh bít cô thực sự chỉ là một bé con thui dù đã 18, anh đã lớn lên mà ko có mẹ, đã trãi qua cuộc đời 28 năm, nên anh thông cảm cho hoàn cảnh của cô, ko bít sau này anh sẽ đối với cô như thế nào đây khi tuổi tác cách biệt quá nhiều. Mỉn cười anh cởi áo khoát bên ngoài ra khoát lên người cô, che lại những hỡ han trên người cô mà do lúc ngũ cô vô ý tạo ra.
====
Sau một đoạn đường dài từ Tiền Giang ( miền tây ) về Sài gòn, Tô Tịnh vẫn ngũ ngon lành trên chân của Quân, miệng thì cứ chụp chụp như đang ăn, đã vậy còn chảy ke, Nhìn Tịnh Quân chắc là cô nhỏ đang mơ ăn cái gì ngon lắm đây, nãy đãi tiệc có ăn gì đâu mà.
Về tới Khách sạn caravelle nơi tối nay anh đặt để tổ chức tiệc cưới của anh và Tịnh, nhẹ nhàng anh dùng tay vỗ nhẹ vào má cô:
- Tịnh, dậy đi heo con
- ư…ư…
Tuy nhiên, là người ham ăn ham ngủ, nay trong giấc ngủ lại được ăn ngon thế kia thì làm sao dể dàng đánh thức cô dậy nổi.
Quân nhẹ nhàng kêu Tịnh dậy 2, 3 lần như vậy mà ko có hiệu quả, công thêm việc nãy giờ bị cô xem cái chân mình như cái gối ôm ngủ như vậy 2, 3 tiếng đồng hồ chứ có phải ít, bây giờ đang có cảm giác ê ê nữa chứ. Tức ko chịu được, giờ đang ở trước cổng khách sạn, ko thể cứ kéo hay bồng cô nhỏ ra được như vậy thì người ta sẽ nhìn sao đây về một tổng giám đốc như anh, bình thường anh rất dịu dàng, rất hiếm khi có người làm anh giận, anh sống nhưng lun bít cách che giấu cảm xúc của bản thân, nay nhìn con nhỏ mà anh thấy bất lực, cơn giận kèm chế nãy giờ bắt đầu bùng lên. Nhưng là đàn ông anh ko thể đánh phụ nữ vì vậy để đánh thức cô dậy anh dùng tay bốp mũi cô, chắc lát nữa đây ko thở được cô nhỏ sẽ tỉnh. Nhưng ko con nhỏ ko tỉnh sau 30 giây ko dc thở, mà còn mở họng ra mà thở. hết cách anh dùng viên thuốc cảm có sẳn trên xe nhờ tài xế của mình nghiền nhỏ và anh đổ vào miệng con nhỏ.
Đang ngủ ngon đã vậy còn đang được ăn trong mơ, tự nhiên đâu miếng đùi gà vào miệng tự nhiên có vị đắng quá, cô bật dậy và khó chịu nhả hết những gì có trong miệng ra xe, mà ko bít là đang ở trên xe bên cạnh ông chồng yêu quý của mình.
- ôi trời, con gà bị gì mà sao đắng quá….ẹo..ẹo
- cô có bít mình đang làm gì ko đó.
Tự nhiên nghe được giọng nói khó chịu kế bên mình hoảng hồn cô mới kịp nhận ra mình đang ở đâu, và mình đang phạm tội gì
Tình trạng: hoàn thành
Post by: Băng
Chương 01:
Hôm nay chủ nhật, một buổi sáng trong lành, không khí khá thoáng mát, đặc biệt là đối với vùng quê miền tây. Trong ngôi biệt thự ” hoa lan” Tô Tịnh đang ngon giấc say nồng, môi mĩn cười hình như trong giấc mơ cô bé gặp phải rất nhiều điều thú vị. Nhưng từ ngoài cửa đang vang rõ những bước chân gấp, do phòng của Tịnh Nằm trên gác gỗ của căn biệt thự_ đây là căn biệt thự khá cổ, bên ngoài xây bằng tường nhưng bên trong các vật dụng, trang trí đa số bằng gỗ, tuy nhiên cũng không làm mất đi vẻ sang trọng của nó.
Cánh cửa phòng bất ngờ được mỡ ra, một bà già khoản 60 bước vào, mái tóc bà bạc phơ búi cao, nét mặt hiện từ nhưng đôi mắt lại rất sáng như nhìn thấu những gì xung quanh. Bà nhẹ nhàng bước tới gần giường Tịnh, khẻ lay vai Tịnh và cất nhẹ giọng gọi:
- bé con, dậy đi nào. Ông ngoại con đang có chuyện cần gặp con đó.
Tịnh đưa gương mặt còn thèm ngũ, khóe miệng còn chảy ke đáp lại bà: – **, ** cho con ngũ thêm tí đi, hnay không cần đi học mà.
Vâng đó là bà ** già, đã sống với Tịnh từ nhỏ, và Chăm sóc Tịnh từ đó giờ. bà cười khẻ thương yêu khi thấy biểu hiện của Tịnh:
- Thôi nào, nếu con cứ nằm như vậy hoài thì ** sẽ lôi con dậy và lấy khăn ướt lau mặt giúp con, thay đồ giùm con như hồi nhỏ ah nha? ko phải con bao ** phải xem con là người lớn hay sao.
Nghe ** nhắc đến việc làm người lớn là cô lập tức ngồi dậy, bời vì ngày hôm qua cô đã nói với **, cô quyết tâm trở thành người lớn rùi, và bản thân cô thấy mình cũng đã lớn rùi chứ bộ. mặc dù gương mặt vẫn còn gái ngũ, nhưng cô cố gắng ngồi dậy, đi vào phòng vệ sinh nhưng cũng không quê dặn bà **:
- ** soạn giúp con bộ đồ đi, con vệ sinh ra rùi thay lun.
Bà ** nhìn theo cô vào vệ sinh với ánh mắt yêu thương: – Muốn làm người lớn mà không chịu tự chăm sóc bản thân, có bộ đồ cũng còn phải nhờ bà già này lấy cho, ko bít mai mốt lấy chồng như thế nào nữa, chắc mang bà già này theo quá. Nói rùi bà tự mỉn cười vu vơ.
Sau khi được bà ** giúp, Tô Tịnh đã ngọn ngàn trong bộ đồ mặc nhà nhưng không kém phần nhí nhảnh, trẻ trung. cô tung tăng chạy xuống lầu gặp ngoại mà ko bít có một chuyện sắp làm thây đổi cuộc đời của cô.
Chạy tới bá cổ của ông ngoại, cô nủng nịu:
- sao ngoại kiếm con sớm vậy ngoại? con vẫn còn bùn ngũ đó. Con bắt đền ngoại, hôm nay ngoại dẫn con đi chơi nha ngoại.
Ông đưa cặp mắt nghiêm túc nhìn cô, nó thất khác với cách đối xử thường ngày của ông đối với nó, mõi khi nghe nó nhõng nhẽo ông thường mĩn cười cứ không như bây giờ. Bây giờ ông không cười với nó, không trả lới đáp ứng những yêu cầu của nó và cũng ko lên tiếng từ chối hen diệp khác khi ông ko rảnh hoặc ko thể đáp ứng ngây được. Ông ngồi yên, mặt như đang suy nghỉ, như có chuyện gì quan trọng lắm trong cái đầu của ông nó.
Mặc dù thấy ông nó như vậy, nhưng nó vẫn nghỉ ông chưa nghe được lời nó nói, nên nó tiếp tục đòi hỏi:
- ông ngoại ơi, dẫn con đi chơi nha, con muốn đi ra ngoài bến tàu, lâu rùi ngoại ko dẫn con ra đó, ở đó thất là đông vui. nhe ngoại.
Bây giờ thì ông ngoại nó không còn yên lặng suy nghỉ nữa rùi, ông quay qua nhìn nó, khẻ nói với nó, nhưng gương mặt ông cũng ko giãn ra được tí nào, cho nó thấy được tính nghiêm trọng của sự việc.
- Tịnh, cháu ngoan của ông. Con ngồi yên và bình tỉnh nghe ông nói này. Ông có quyết định cho con đây, nhưng trước hết con phải hứa với ông, con phải đồng ý và nghe theo tất cả những sắp xếp của ông. Ông làm tất cả mọi việc cũng là vì ông thương cháu mà thui.
Đưa gương mặt phụng nhịu ra nó nhìn ông: – nhưng mà chuyện gì ông ko nói ra thì làm sao con hứa với ông được hả ông.
- Ko, con chỉ cần biết ông làm bất cứ việc gì cũng là vì con. Ta ko cho con từ chối mà chỉ được đồng ý thui.
Tại vì cô rất ít khi thấy ông ko chìu mình, nên hnày thấy ông có những biễu hiện khác ngày thường cô hơi sợ và đáp xuôi:
- vâng, ông cứ nói đi ạh.
- Tịnh ah, con năm nay cũng đã 18 tuổi, ta thì ko sông thêm được bao lâu nữa để mà chăm sóc con. Giờ ta muốn con phải lấy chồng, năm xưa cha con đã hứa sẽ gã con cho con trai bác Triệu, và ta cũng tìm hiểu kỷ rùi, thằng đó là một người tốt đàng hoàn, nó cũng như con chịu nhìu bất hạnh trong gia đình, mẹ nó đã bỏ ba con nó đi khi mà nó vừa tròn 11 tuổi. Hiện nay nó đang là một giám đốc cho một hãng thời trang có Tiếng ở sài gòn. Mấy hôm trước ta đã liên hệ với họ và họ đã đồng ý giúp ta chăm sóc cho con, hôn lể sẽ được cử hành trong tháng này.
Thở dài, ông đưa mắt nhìn Tịnh xem phản ứng của cô, nhưng ông ko nhìn ra được gì bởi hiện giờ cô như bị đóng băng tại chổ. cô ko còn bít gì khi nghe những lời ông nói bên tai. nó quá xa lạ với cô ” cái gì vậy? mình phải lấy chồng, một thằng chồng giám đốc, hôm qua mình mới quyết định tập làm người lớn, giờ chưa kịp tập đã phải lấy chồng sao?” và những lời đó cứ ong ong trong tai cô………….một thời gian rất lâu, bỗng nhiên trên khéo mắt cô chảy ra những giọt được mắt bởi vì cô chợt nhớ ra ” lấy chồng là phải theo người ta, lấy chồng là phải xa ông ngoại, ** nữa, lấy chồng rùi phải làm mẹ, mà làm mẹ là sao ta…” nhiều thất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cô làm cho cô phải bất khóc vì sợ. và cô méo mó năng nỉ ngoại:
- ngoại đừng bắt con lấy chồng được ko ngoại, ngoại chê con phiền phức, nên bắt con lấy chồng hả ngoại, con hứa từ nay con sẽ ko làm khó ngoại nữa, con sẽ ko bắt ngoại làm cái này cái nọ cho con đâu, nha ngoại. ( tại vì cô nghỉ tại ngoại cô thấy cô cứ hay nhõng nhẽo nên muốn bỏ cô cho người ta……hii ngố thiệt)
xoa xoa đầu của cô, ông Tô Phú nối: – cháu ngoan, ông yêu con ko hết thì sao ông lại bỏ con chứ, thui con đừng nghỉ lung tung nữa, rữa mặt đi ăn sáng đi con. con nên nhớ là ông yêu con nhất đó.
Buồn hiu ngồi lại một mình trên bộ ghế sofa khi mà ông của cô đã đứng dậy đi vào phòng nghỉ rất lâu rùi. bà ** già mới từ bếp mang ra một dĩa trứng chiên và một ổ bánh mì, bà đã nghe được những lời ngoại nó nói với nó, và bà cũng tin rằng có chuyện gì đó mà ông Tô Phú còn giấu, vì chỉ khi có chuyện xãy ra thì ông mới mau tìm nới gửi gắm cô cho người khác như vậy. nhẹ nhàng bà khuyên cô:
- con nên ăn sáng đi mới tốt cho sức khẻo, ông con làm như vậy chắc là có nguyên do của ông, con nên nghe lời vì ông cũng chỉ muốn tốt cho con thui, thui, quen đi và sông vui với ** trong những ngày còn ở với **.
Bổng cô ngẩn mặt lên và lần này thì khóc thật to – bộ ** cũng bỏ con mà kêu con lấy chồng.
- con vẫn có thể về đây thăm ** mà, ** sao bỏ con dc, con gái lớn thì phải đi lấy chồng chứ con. ngoan đi, vui vẻ lên đi con, con là người lớn mà hở chút là khóc ha.
Tô Tịnh đã nín khóc, và cũng đưa lây lấy bánh mì ăn, nhưng nhìn cách cô nhai bánh thực tức cưới, như con nít bị ba me bắt ăn món mình ko thĩ vậy. bà ** nhìn cô đã chịu ăn rùi thì an tâm đi trở vô bếp, nhưng bà cũng ko nén được nỗi bùn khi bít sắp phải xa cô.
Và rùi ba tuần lể trôi qua nhanh chống, ngày cô về nhà chồng đã đến, từ trước giờ chỉ bít ăn với ngủ rùi học, cô ko phải lo nghỉ chuyện gì cả cho nên khi nghe ngoại bắt lấy chồng cô chỉ bùn khóc một chút, nhưng ăn thì vẫn ăn, ngũ thì vẫn ngon và đêm còn mơ thấy mộng đẹp. việc chuận bị cưới đã có nhà chồng lo hết còn lại là ngoại và ** lo thui. tối trước khi cưới ko như nhưng cô dâu khác lo lắng mất ngũ, còn cô đã ngủ từ lúc 9g tối, ngoại và ** vô thăm xem chừng cô, muốn nói với cô vài điều trước khi về nhà chồng cũng ko kịp.
Và sáng nay là ngày trước dâu, Nhà chông cô đã mang đến cho cô cái áo cưới đẹp tuyệt với vào hồng phấn nhìn vào cô cứ tưởng là áo của các cô công chúa ngày xưa, cô cứ nhìn cái áo mà quên mất bùn vì phải lấy chồng. khi cô được cô thợ trang điểm của chồng cô gửi xuống tang điểm cho cô xong và cho cô mặc chiệc áo cưới đó vào, nhìn vào gương cô như ko còn nhận ra là cô nữa, còn người thợ trang điễm thì đứng ngơ ra nhìn nó, là người thợ trang điễm khá có tiếng ở Tp, và đã từng trang điễm cho rất nhìu cô dâu là người mẫu nhưng cô thật sự bất ngờ về Tô Tịnh, Tịnh có một vẻ đẹp vừa gây thơ nhưng ko kém phần sắc xảo, nhìn rất ngọt ngào mà ai một lần nhìn rùi là ko thể quên.
Khi nghe tiếng ** vào thông báo đàn trai đến, Tịnh mới bắt đầu run lên, cảm giác bùn và sợ mới bắt đầu đến. và rùi, Tịnh ko còn bít gì cả, từ lúc có ai đó vào đưa cô ra, cho đến tất cả các động tác lại tổ tiên nó chỉ làm theo sự hướng dẫn của một ai đó, cho đên khi bàn tay nó được nâng lên, một cảm giác ấm áp len nhẹ vào lòng cô, cô ngước lên nhìn người đó thì đôi mắt cô như bị hút vào người đó, người đó cao hơn cô bao nhiu thì ko bít chỉ bít cao hơn nó, gương mặt góc cạnh, mũi cao đặc biệt đôi mặt rất đẹp rất ấm áp, và người đó đeo vào tay cô một chiếc nhẫn, và cô biết được người đó sẽ làm chồng của cô.
Sau tất cả các nghi thức của một đám cưới, và một bữa tiệc mà khách mời chỉ có những người làm ăn chung với ông Phú. Tịnh được một ông già- hình như sẽ là ba chồng nó, vì lúc nảy làm lể cô có nghe ai đó bắt cô rót trà cho người đó, người đó và chồng cô đưa cô ra xe, và cô nghe đâu khi về thành phố cô lại phải làm cô dâu cho một bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn gì đó, cô ko tài nào nhớ nổi chỉ nghe đâu khách sạn 5 sao. chỉ nghỉ thui, cô cũng thấy nãn rùi.
Ông ngoại và bà giúp việc già theo cô ra đến tận xe của bên đàn trai, nhìn gương mặt 2 người cô thật muốn khóc, cô nghỉ là từ nay sẽ ko ai làm phiền 2 người nữa rùi, cô vẫn giận vì nghỉ là 2 người muốn bỏ cô. Nhưng cô nhớ lời dặn của ai đó là ngày hnay cô dâu ko được khóc. và rùi cô ko khóc, gương mặt có nhìu mệt mõi vì đứng trong bữa tiệc quá lâu công thêm bùn vì sắp phải xa nhà, cô cố tỏ ra mạnh mẻ để tạm biệt ngoại và bà giúp việc già:
- ngoại ở lại mạnh khẻo nha, đừng chỉ lo làm việc mà ko chăm sóc sức khẻo đó. ah, khi nào ngoại nhớ con ngoại lên thăm con k?
- bé con của ngoại, khi nào nhớ con thì ngoại sẽ lên thăm con chứ, và con cũng có thể về thăm ngoại đươc mà, nhưng nhớ là xin phép chồng con đàng hoàng nha con.
- Zậy ngoại ko phải bỏ con lun hả ngoại?
- ngốc quá, ngoại có mình con là người thân thì làm sao ngoại bỏ con được, con lên đó cái gì cũng phải nói với chồng và ba chồng con nha, con còn nhỏ lắm cho con lấy chồng ngoại thật ko yên tâm, nhưng thời gian ko cho phép ngoại kéo dài thêm nữa.
Quay sang bà ** già đang bùn thiêu nhìn cô, Tịnh ko kèm được nước mắt, đôi mắt đã rưng rưng nhưng do cô cố kèm chế mà chưa có giọt nước mắt nào thành hình:
- bà nhớ tự chăm sóc cho mình và cho ngoại giùm con nha, con ko có cha mẹ, từ nhỏ do bà chăm sóc, dù ko có máu mủ ruột rà nhưng với con bà ko khác nào người mẹ thứ 2.
- bà cũng rất thương con và cũng ko nỡ xa con, nhưng bà bít như vậy mới tốt cho con, con yên tâm lên đó, bà sẽ thây con coi sóc mọi việc ở đây, rảnh nhớ về thăm bà.
Nhận thấy đã quá trưa, ko thể kéo dài thêm thời gian ở đây hơn nữa nếu mà muốn về thành phố đúng 5g chìu để kíp cho bữa tiệc tối nay, Triệu Minh Quân- chồng của Tô Tịnh bền xin phép 2 người lớn tuổi:
- Thưa ba, và bà, 2 người hãy yên tâm về Tịnh, con hứa sẽ chăm sóc và quan tâm cho cô ấy. đã trể con xin phép đưa Tịnh đi ah, sau này con sẽ đưa Tịnh về thăm gia đình mình thường xuyên.
Ông Tô Phú hiểu, nên nhẹ nhàng hối Tịnh ra xe:
- Thôi các con lên đường nha, tạm biết các con.
Sau khi lên xe, nhìn dãy nhà quen thuộc lần lượt lùn lại sau lưng mình, Tịnh ko khỏi bùn, cố quay đầu lại, đưa tay vẫy chào ngoại và bà giúp việc già.
Xe đã chạy được một đoạn dài, nhưng ko khí trong xe cũng ko thay đổi, một sự yên lặng mà hình như những người trong xe ko có ý định phá vỡ nó. Là một người hiếu động, nên Tịnh ko quên lắm với ko khí này, muốn làm một cái gì đó để phá vỡ ko khí khó chịu này đi nhưng khi nhìn vào gương mặt của người chồng mình (ánh mắt rất ấm áp, nhưng vẻ mặt rất nghiêm, môi ko nở nụ cười) cô liền dẹp gây ý định nói chuyện và chuyển ánh mắt sang quan sát mọi vật trong xe ” chiếc xe này đẹp hơn xe ngoại ấy chứ, chắc là phải mắc lắm đây, nó thật rộng có thể ngã ghế ra mà ngũ ngon ấy chứ, cũng là xe bốn chổ như xe ngoại mà sao nó rộng thế này. ah, kia rùi có một cái tivi nữa chứ, thật muốn kêu anh ta cho mình xem thử cái tivi to đùng này chứ.” suy nghỉ để rùi thất vọng tại vì cô thì có rất nhìu điều muốn hỏi nhưng rùi chỉ có thể nuốt các câu hỏi vô lòng, để rùi ấm ức ngọ ngậy mãi trên ghế ko yên. bùn quá lại cũng đã thắm mệt cô lăn ra ngũ khì lun.
Triệu Minh Quân thực sự nãy giờ anh ko phải chỉ yên lặng mà ko bít được những hành động của cô. anh tự thấy tức cười trong lòng nhưng ko nói ra.(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Được một lúc thì cái dáng nằm ngủ cũng cô thật hết nói nỗi, cái đầu quẹo qua và rùi nằm hẵn lên chân anh, hai chân cô để lên ghế co lại như con tôm, hình như cô đã quên hẵn là mình đang mặc đầm thì phải, bây giờ mà có ai nhìn vào dám nghỉ anh lấy một cô bé con về lắm ah, ko chừng có người còn sẽ gọi cho cảnh sát vì hiểu lằm anh đám cưới với trẻ vị thành niên. Nghĩ vậy thui nhưng trong lòng anh ko hề có một ý định nào trách cô cả, vì anh bít cô thực sự chỉ là một bé con thui dù đã 18, anh đã lớn lên mà ko có mẹ, đã trãi qua cuộc đời 28 năm, nên anh thông cảm cho hoàn cảnh của cô, ko bít sau này anh sẽ đối với cô như thế nào đây khi tuổi tác cách biệt quá nhiều. Mỉn cười anh cởi áo khoát bên ngoài ra khoát lên người cô, che lại những hỡ han trên người cô mà do lúc ngũ cô vô ý tạo ra.
====
Sau một đoạn đường dài từ Tiền Giang ( miền tây ) về Sài gòn, Tô Tịnh vẫn ngũ ngon lành trên chân của Quân, miệng thì cứ chụp chụp như đang ăn, đã vậy còn chảy ke, Nhìn Tịnh Quân chắc là cô nhỏ đang mơ ăn cái gì ngon lắm đây, nãy đãi tiệc có ăn gì đâu mà.
Về tới Khách sạn caravelle nơi tối nay anh đặt để tổ chức tiệc cưới của anh và Tịnh, nhẹ nhàng anh dùng tay vỗ nhẹ vào má cô:
- Tịnh, dậy đi heo con
- ư…ư…
Tuy nhiên, là người ham ăn ham ngủ, nay trong giấc ngủ lại được ăn ngon thế kia thì làm sao dể dàng đánh thức cô dậy nổi.
Quân nhẹ nhàng kêu Tịnh dậy 2, 3 lần như vậy mà ko có hiệu quả, công thêm việc nãy giờ bị cô xem cái chân mình như cái gối ôm ngủ như vậy 2, 3 tiếng đồng hồ chứ có phải ít, bây giờ đang có cảm giác ê ê nữa chứ. Tức ko chịu được, giờ đang ở trước cổng khách sạn, ko thể cứ kéo hay bồng cô nhỏ ra được như vậy thì người ta sẽ nhìn sao đây về một tổng giám đốc như anh, bình thường anh rất dịu dàng, rất hiếm khi có người làm anh giận, anh sống nhưng lun bít cách che giấu cảm xúc của bản thân, nay nhìn con nhỏ mà anh thấy bất lực, cơn giận kèm chế nãy giờ bắt đầu bùng lên. Nhưng là đàn ông anh ko thể đánh phụ nữ vì vậy để đánh thức cô dậy anh dùng tay bốp mũi cô, chắc lát nữa đây ko thở được cô nhỏ sẽ tỉnh. Nhưng ko con nhỏ ko tỉnh sau 30 giây ko dc thở, mà còn mở họng ra mà thở. hết cách anh dùng viên thuốc cảm có sẳn trên xe nhờ tài xế của mình nghiền nhỏ và anh đổ vào miệng con nhỏ.
Đang ngủ ngon đã vậy còn đang được ăn trong mơ, tự nhiên đâu miếng đùi gà vào miệng tự nhiên có vị đắng quá, cô bật dậy và khó chịu nhả hết những gì có trong miệng ra xe, mà ko bít là đang ở trên xe bên cạnh ông chồng yêu quý của mình.
- ôi trời, con gà bị gì mà sao đắng quá….ẹo..ẹo
- cô có bít mình đang làm gì ko đó.
Tự nhiên nghe được giọng nói khó chịu kế bên mình hoảng hồn cô mới kịp nhận ra mình đang ở đâu, và mình đang phạm tội gì
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 159[ 4126 ngày trước - Xem: ]