Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư
![]() | ![]() ![]() |
t đi thẳng
----------------------------
Tối
Chân nó đã khỏi hoàn toàn, như thể chua từng bị gẫy. Mai là chủ nhật rồi, nó quyết định mua một số thứ cho mùa đông sắp tời.
( Ở trường này có đầy đủ các của hàng bán đồ dùng cho học sinh)
- Linh chan ! Bạn có quan hệ gì với Hoàng tử vậy? Akêmi nói
- Hoàng tử? Anh Nam á?
- Umk
- Thì là anh kết nghĩa! Nó thản nhiên
- Anh ấy tốt nhỉ! Akemi nói với khuôn mặt mơ mộng.
- Umk, anh ấy tốt lắm. Nó nhận thấy vẻ khác lạ của akêmi nhưng không hỏi gì.
---------------------------
Cùng lúc đó, tại phòng VIP - phòng của hắn
- Hãy tìm mọi thứ liên quan đến Triệu Thuỳ Linh! hắn nói với Kyo- thần thú của hắn trong hình dạng người.
- Tại sao chủ nhân lại muốn điều tra về cô gái đó vậy? Kyo không khỏi tò mò, rất ít khi chủ nhân của nó quan tâm đến những việc như vậy, một cô gái càng không.
- Ngươi không hiểu đâu, cô gái ấy có một vẻ gì đó rất quý phái, từ lời nói cho đến hành động nhất là hôm nay, vẻ quý phái đó càng thể hiện rõ t. Ta dám chắc cô ta không phải con cháu một gia đình pháp sư bình thường, chắc chắn phải có bí ẩn gì đó.
- Tuân lệnh chủ nhân! thần thú vừa nãy mang trên người lốt hình một chàng trai nay đã trở thành một con chim tuyệt đẹp bay đi mất.
----------------------------------
Cũng chính lúc đó tại phòng của Hanaka
- Không......không..! Hanaka run lên bần bật.
- Sao thế? Ghê sợ chính bản thân mình ư? Tôi và cô là một mà! - Một cô gái có mái tóc đỏ chói hơi xoăn ngang vai, đôi mắt hiểm độc, đầy ma mãnh.
- Không....nói dối....-Hanaka vẫn run lên tưng cơn.
- Hối hận rồi sao? Cô đã bán linh hồn để trở thành pháp sư bóng tối rồi, cô sắp trở thành tôi đấy! Cô sẽ có được lửa bóng đêm, sẽ dành được tình cảm của Nam thần điện hạ, sẽ giết được con nhỏ đáng ghét đó. Vui lên nào, ước mơ của cô sẽ thành hiện thực thôi! Cô ta vẫn nói bằng cái giọng quyến rũ chết người, ánh mắt như sắc tựa lưỡi dao.
- Ước...ước mơ! Hanaka vẫn còn run lẩy bẩy nhưng dường như đã bị giọng nói kia chi phối!
- Phải rồi, chỉ cần uống hết cái này cô sẽ trở thành pháp sư bóng tối hoàn toàn. Nào uống đi!
Không suy nghĩ nhiều, Hanaka cầm luôn cái bát chứa dịch huyết của pháp sư bóng tối tu một hơi cạn sạch. Lòng căm thù Linh đã đưa cô đi quá xa, không còn nhận biết được đúng sai nữa
" Sức mạnh, cảm thấy rồi, sức mạnh của bóng đêm. Thuỳ Linh ,ngươi hay chống mắt lên xem ta xử người ra sao haaaaaaaa"
Truyện gì sẽ xảy ra, xem cháp tiếp theo nhé.
Cháp 15: Giáng sinh tưởng chừng rất hạnh phúc
Cháp 15: Giáng sinh tưởng chừng rất hạnh phúc.-1
Một tháng nữa là đến Giáng Sinh nữa. Tính ra nó đã ở đây hơn 3 tháng (thật ra ở Nhật nhập học vào ngày nào, tác giả cũng không biết nên cho giống luôn ở Việt Nam, mong mọi người thông cảm). Hôm nay là chủ nhật nhưng nó đã dậy từ sớm, kéo theo chị nó và cô bạn akêmi đi mua đồ để chuẩn bị cho Giáng Sinh. Tại sao lại sớm thế ư? Thật ra là nó muốn tự làm quà tặng cho mọi người nên phải chuẩn bị trước. Chị nó cùng akêmi ngán ngẩm lắc đầu khi thấy nó lựa toàn đồ làm handmade mà chẳng mua gì cho bản thân. Hai người bàn nhau tự bỏ nó một mình rồi đi mua sắm những đồ khác. Nó ghét nhất chuyện mua sắm nhưng mong muốn có một Giáng Sing vui vẻ nơi quê người t nên nó gồng người lên để xách đồ đến nỗi chẳng nhận ra hai người theo mình đang có mặt tại quầy ……váy mùa đông.
Tại một nơi nào đó:
- Có kết quả điều tra chưa? Giọng nói đều đều của hắn vang lên
- Thần đã đích thân đi điều tra nhưng không thu thập được gì nhiều: trong hồ sơ nhập học của cô ta có ghi bố mẹ tên là Hoàng Phu, Hoàng Vũ; trong khi đó họ của cô ta được ghi là họ Triệu. Từ điểm bất hợp lí này thần điều tra và được biết cô ta không phải con ruột của hai người đó.
- Nghĩa là lí lịch của cô ta là giả? hắn vẫn nói bằng cái giọng đó.
- Điều này chưa được xác minh nói cách khác là không thể xác minh vì mọi thứ liên quan về cô gái đó là con số 0 ngoài những thông tin mọi người gần như ai cũng biết. Chỉ có một điểm sáng có thể truy tìm được thân phận của cô ta là cô ta mới chỉ có 15 tuổi, hơn nữa cô ta là người Nhật 100%.
- Học trước tuổi?
- Vâng. Hơn nữa cô ta có quan hệ có vẻ như rất thân thiết với Vương Nhật Nam và Hoàng Ngọc My - Những người được mệnh danh là công chúa và hoàng tử mới chuyển vào trường ta.
- Thân thiết? Vậy chắc ngươi cũng đã điều tra hai người bọn họ! Hắn cười, một nụ cười tinh ranh có chút tò mò.
- Vâng nhưng lí lịch của hai người này còn có vẻ kì bí hơn của cô ta nữa. Nhưng có điều có thể gây ngạc nhiên là khi Vương Nhật Nam và Hoàng Ngọc My mới chuyển vào trường này đã có rất nhiều hành động thân mật quá mức bạn bè đối với cô ta!
- Nguồn tim khai thác ở đâu? Hắn nhíu mày
- Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở căn tin!
- Trên mức bạn bè? Hay lắm điều đó càng khiến ta tò mò! Hãy tiếp tục điều tra, có thông tin mới lập tức báo cho ta!
- Tuân lệnh chủ nhân! Vị thần thú đó cúi đầu kính cẩn rồi biến mất
“ Cô khiến ta tò mò đấy, Triệu Thuỳ Linh, liệu tính cách đó, nụ cười đó có phải giả tạo? Ta thật thích thú để xem cô có mặt nạ như mấy đyứa con gái khác không?” hắn mỉm cười, một nụ cuời có chút gì đó gọi là thích thú, phấn khích.
Tối
- Rốt cuộc hai người đã đi đâu để em tìm vậy hả? Nó cáu nhặng hét lên
- Xin lỗi! Mình quên mất! akêmi lúng túng trả lời!
Nó quay sang phía chị nó, chờ đợi sự trả lời
- Chị cũng vậy! Chị nó khẽ rùng mình. Rồi bỗng đổi giọng, đôi mắt long lanh: Thôi mà! chị biết lỗi rồi, bỏ qua nha nha!
Nó nhìn khuân mặt của chị nó mà thở dàii, nó muốn giận một lúc nữa nhưng lại không được, bèn nói:
- Được rồi! Lần sau hai người đừng vậy nữa đấy!
- Yes! Cả hai người đều lấy tay choà kiểu quân đội khiến nó phì cười.
Trời hôm nay có trăng, có lẽ đây là đêm trăng cuối của năm. Nó bỗng muốn đi dạo dù tính sợ ma vẫn không sửa được. Nó mặc xong một chiếc áo khoác không quên nhắn cho cô bạn một lời rồi bước vào màn đêm pha chút ánh sáng. Ánh trăng màu bạc luôn khiến người ta có một nỗi buồn mam mác không tên. Gió thổi nhè nhẹ, làm cây cối khẽ kêu xào xạc. Nó bước đi và như một thói quen nó bước về hướng cái ao nước đó. Ánh trăng soi xuống, tất cả tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của nó cùng tiếng gió. Cái ao bây giờ không khác gì một cái gương huyền ảo. Bỗng một giọt nước nước mắt rơi xuống không rõ lí do tạo thành những vòng tròn nước lung linh. Nó bỗng thấy nhớ ba mẹ nó vô cùng, cũng một buổi tối, cũng một đêm trăng cả nhà nó đã quâu quần bên nhau vậy mà giờ đây tất cả đã vỡ tan như những vòng nước kia vậy. Ai nói là nước thì không bị tổn thương chứ, chỉ là nước bên trên có vẻ tĩnh lặng nhưng bên dưới đang có rất nhiều dòng xoáy nên mới xảy ra điều ngộ nhận đó thôi. Nó lấy cây sáo ra, thổi một khúc hoà vào gió mây và cũng như lần trước….khúc nhạc đó ngoài nó ra cũng có một người lắng nghe….
Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư
Cháp 15: Giáng sinh tưởng chừng rất hạnh phúc - 2
Tiếng sáo vẫn bay trong không trung, da diết và...... quyến rũ.
Có vẻ như không thoát khỏi trí tò mò, người nghe trộm à không nghe quang minh chính đại nhảy xuống khỏi cái cây mình đang yên vị, đang tận hưởng sự yên tĩnh của riêng mình một cách nhẹ nhàng như một con mèo. Phải người đó không ai khác là....hắn.Từ từ tiến về nơi phát ra âm thanh cố gắng không gây ra một tiếng động hắn không thể không tự hỏi người thổi sao là ai. Tiếng sao này hắn đã nghe một lần nhưng lần đó do quá chìm đắm vào khúc nhạc hắn đã quên mất việc xem xét người đó là ai. Tưởng như sẽ không bao giờ được nghe một lần nào nữa vậy mà nay tiếng sáo ấy lại cất lên như một duyên số đã được định sẵn, hắn tự hỏi trái tim trong lồng ngực hắn có phải đang đập nhanh hơn không?
Khoảng cách giữa hắn và nơi khúc nhạc cất lên đang được thu hẹp dần.
Và một người con gái hiện ra dưới ánh trăng, lung linh, huyền ảo và đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc dài tung bay trong gió đông, dáng người mảnh mai có phần cô độc đang ngồi trên phiến đá dát những ánh bạc,.....tất cả khiến nó giống như một nàng tiên trong những câu chuyện thần thoại. Nhưng nàng tiên này chẳng có gì xa lạ, hắn đã biết đó là ai. Tuy vẫn biết người con gái ấy từ lâu đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lònh hắn nhưng nhìn cô gái ấy lúc này trái tim của hắn không thể không đập loạn nhịp.
Nó vẫn thổi khúc nhạc dang dở, vẫn đắm chìm vào tiếng sáo và nỗi nhớ gặm nhấm tâm can và hoàn toàn không biết hắn đang đứng đằng sau, yên lặng nghe khúc nhạc nó thổi.
Khúc nhạc kết thúc. Nó đứng lên chuẩn bị đi về thì:
- Thổi khá đấy! Hắn nói bằng cái giọng lành lạnh nhưng có chút chân thành.
Nó giật mình, quay đầu lại. Nhận ra hắn nó lắp bắp:
- Sao.....anh...lại ở đây?
- Tôi phải hỏi cô câu đó chứ! Hắn nói đều đều, khuân mặt không hề biểu lộ cảm xúc khiến nó không thể nhận biết được tình cảm bên trong.
- Tôi..xin lỗi! Nó cúi đầu.
- Lí do! Hắn vẫn nói với vẻ bình thản.
- Vì... có lẽ tôi đã làm phiền anh!
Hắn nhìn nó, nhìn nét bối rối nhưng đầy đáng yêu của nó rồi như thể không che giấu được cảm xúc nữa hắn bật cười:
- Chẳng sao cả, cô thổi rất hay nên coi như bỏ qua cho cô!
- Thật chứ? Nó vui mừng làm bộ mặt cún con. Lần đầu tiên nó tự nhiên với hắn như vậy t
- Uh..umk! Không hiểu sao hắn lại đỏ mặt, ngại ư? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra nên hắn quay mặt tránh đi ánh nhìn của nó.
t
- Vậy lần khác tôi sẽ thổi cho anh nghe! Nó vừa nói vừa cười.
- Chúng ta có thể làm bạn chứ? Hắn vẫn quay mặt sang hướng khác.
- Chẳng phải trước giờ chúng ta đã là bạn rồi sao? Nó hỏi với giọng đầy thắc mắc xen chút thất vọng.
Hắn định nói: đồ ngốc, trước đây cô chỉ là đồ chơi của tôi thôi. Nhưng không hiểu sao hắn lại nói:
- Là bạn chính thức!
- Đồng ý, ngoắc tay nào! Nó vừa nói vừa chìa ngón tay út ra.
- Trẻ con! Hắn lại cười tuy chỉ là nụ cười nhếch môi nhưng đó là nụ cười thật sự. Rồi hắn cũng chìa ngón tay mình ra ngoắc lấy ngón tay bé xinh của nó.
Hạnh phúc - đó là cảm giác của cả hai người lúc này. Nhưng hai con người đó đâu biết cái ngoắc tay đó là sự mở đầu của rất nhiều hạnh phúc và cũng rất nhiều khổ đau sau này.
- Ôi muộn rồi tôi phải về đây!
Nó nói rồi định chạy đi nhưng cái nắm tay của hắn đã cản nó lại. Nó nhìn hắn, khó hiểu.
- Cô không giấu tôi điều gì chứ? Hắn nói giọng run run chỉ hắn cảm nhận được.
- Giấu điều gì cơ? Nó ngu ngơ.
- Về thân thế của cô, không có gì đặc biết chứ?
Nó sững sờ rồi cũng cúi đầu xuống, thở hắt một cái rồi cũng trả lời:
- Anh hỏi vậy nói tôi trả lời sao đây? Tôi là ai ngay cả bản thân tôi cũng không biết!
Im lặng vài giây, hắn bỏ tay nó ra kèm theo câu nói:
- Xin lỗi!
Nó ngạc nhiên, hắn mà cũng biết nói xin lỗi sao? Hắn nhiều lúc thật lạ.
Nó lắc đầu rồi cũng chạy vụt biến.
Nó đã về từ lâu nhưng hắn vẫn đứng đó, cố nán lại để tận hưởng niềm hạnh phúc ít ỏi này. Từ lâu hắn không cười như thế ngay cả với người thân. Ngay cả người bạn duy nhất của hắn - Dai cũng chưa chắc đã biết hết chuyện riêng tư của hắn và thấy hắn cười với nụ cười chân thật như nó. hắn là một người lãnh đạm với mọi thứ, sống khép kín và lạnh lùng vậy nên càng ít cười, kể cả những gì hài hước nhất cũng chẳng nhận được từ hắn một nụ cười mà có cười cũng chỉ là nụ cười mỉa mai ngụ ý rắng: thế này mà cũng muốn làm ta cười sao? Hay đại loại thế.
Bạn-từ này quá xa xỉ đối với hắn. Từ nhỏ hắn đã phải sống trong sự giả tạo, xung quanh hắn đều là những kẻ mưu mô, không ít người trong số đó luôn tìm cách lại gần hắn cầu thân chỉ để lợi dụng hắn nên hắn đã học cách không tin ai để mình không phải nếm trải cảm giác bị phản bội. Ngay cả với Dai hắn cũng chưa tin hoàn toàn. Mà nói Dai là bạn hắn cũng chỉ đúng một nửa vì có bao giờ Dai gọi hắn bằng tên đâu. Cả hai người luôn có khoảng cách:
" Điện hạ, đi câu với Vương tử không"
Đó đã là cách xưng hô thân mật nhất. Rất ít người gọi hắn bằng tên, chỉ trừ nó. Biết thân phận của hắn rồi vậy mà chẳng thèm gọi lấy từ "Nam thần điện hạ" một câu. À cũng có nhưng lúc đó nó định chơi khăm hắn nên mới làm như vậy. Ngẫm lại nó đã cho hắn một cảm giác tin tưởng, cảm giác hạnh phúc. Liệu tình cảm của hắn đối với nó có phải là tình bạn không? đó là câu hỏi hăn đang thắc mắc.
Mải suy nghĩ như vậy hắn không hề biết rằng trái tim của hắn đã xuất hiện một ngăn mới, một tình cảm mới....tình cảm đó chỉ dành cho một người.
Cháp 15: Giáng Sinh tưởng chừng rất hạnh phúc-3
Tối hôm đó nó không ngủ được, tự ngồi cười một mình không rõ lí do. Làm akêmi càu nhàu suốt cả buổi tối.
- Bạn có chuyện gì mà cười suốt vậy hả?
- Xin lỗi, mình không cố ý.
......Một lúc sau
- Bạn có thôi đi không? akêmi phát cáu vì hành động giở người của cô bạn.
- Thôi bỏ qua cho mình lần nữa đi!
Lại một lúc nữa....
- Trời đất ơi, chắc mình ra ngoài ngủ mất thôi! Akêmi gào lên.
---------------
Sáng hôm sau
Sau sự việc hôm qua, nó và akêmi đều trở thành gấu trúc. Hai mắt thâm quầng, mặt ủ rũ ngáp ngắn ngáp dài.
Vừa bước vào lớp, nó đã chạm chán ngay với Hanaka........và Oh My God
, nó cùng akêmi mi trong trạng thái nhạc nhiên + kinh ngạc+shock nặng vì mái tóc nâu dài của Hanaka đã chuyển sang màu ....đỏ. Cố chấn tĩnh lại, nó tiến lại chỗ ngồi, chuyện không liên quan đến mình thì không nên xen vào nhưng
" Rầm" nó nằm dài ra đất vì vấp phải chân của Hanaka. Hắn khẽ lừ mắt nhìn Hanaka nhưng không can thiệp bởi hắn biết nếu giúp nó lần này thì lần sau nó chỉ bị nặng hơn thôi. Nó cũng dửng dưng với chuyện này dù biết chắc Hanaka cố tình nhưng nó vẫn im lặng tiếp tục tiến về chỗ ngồi. Nhưng có vẻ muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nó, Hanaka chu môi lên giọng:
- Đau không?
Nó định đáp trả nhưng.....
- Muốn biết không?
Người nói không ai khác chính là Vương Nhật Nam - anh trai nó.
Tất cả đều trố mắt nhìn về phía hoàng tử dĩ nhiên trong đó không thể thiếu Hanaka. Không để cô ta kịp định thần..
" Bốp" cô ta ngã nhào xuống đất sau cái gạt chân khá mạnh của anh nó. Miệng nghiến răng, mặt đỏ bừng, cô ta gào lên:
- Cái gì, sao anh dám?
- Vậy là không cần hỏi cô cũng biết có đau hay không mà, thử nghiệm vẫn chính xác hơn người ta nói. Cái này gọi là trăm nghe khôg bằng một thửt. Anh nói cũng một nụ cười nhếch môi đáng sợ và mỉa mai.
- Anh....-Hanaka cứng họng.
- Anh Nam, nó kéo tay anh nó để chấm dứt cái không khí đáng sợ này.
- Em và akêmi đến căn tin đi, Ngọc My đang đợi đó!Anh sẽ đi sau! Anh nó quay sang phía nó giọng nó có phần dịu hơn.
- Nhưng mà........- nó nói chưa hết câu thì nhận ra ánh mắt khác thường của anh nó nên cầm tay akêmi ra khỏi lớp.
Hanaka đã đứng dậy, khuôn mặt đỏ ngầu, cơ cổ căng lên nhìn anh như muốn nuốt sống con mồi. Nhưng đáp lại thái độ giận dữ của cô ta chỉ là cái khẽ nhếch môi của anh, khuôn mặt anh bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết - một khuân mặt không thể gọi là Hoàng tử:
- Tôi tha cho cô lần này, nhưng nếu còn lần sau cô sẽ phải trả gấp mười lần đấy! Anh nó gằn giọng, nhấn m
----------------------------
Tối
Chân nó đã khỏi hoàn toàn, như thể chua từng bị gẫy. Mai là chủ nhật rồi, nó quyết định mua một số thứ cho mùa đông sắp tời.
( Ở trường này có đầy đủ các của hàng bán đồ dùng cho học sinh)
- Linh chan ! Bạn có quan hệ gì với Hoàng tử vậy? Akêmi nói
- Hoàng tử? Anh Nam á?
- Umk
- Thì là anh kết nghĩa! Nó thản nhiên
- Anh ấy tốt nhỉ! Akemi nói với khuôn mặt mơ mộng.
- Umk, anh ấy tốt lắm. Nó nhận thấy vẻ khác lạ của akêmi nhưng không hỏi gì.
---------------------------
Cùng lúc đó, tại phòng VIP - phòng của hắn
- Hãy tìm mọi thứ liên quan đến Triệu Thuỳ Linh! hắn nói với Kyo- thần thú của hắn trong hình dạng người.
- Tại sao chủ nhân lại muốn điều tra về cô gái đó vậy? Kyo không khỏi tò mò, rất ít khi chủ nhân của nó quan tâm đến những việc như vậy, một cô gái càng không.
- Ngươi không hiểu đâu, cô gái ấy có một vẻ gì đó rất quý phái, từ lời nói cho đến hành động nhất là hôm nay, vẻ quý phái đó càng thể hiện rõ t. Ta dám chắc cô ta không phải con cháu một gia đình pháp sư bình thường, chắc chắn phải có bí ẩn gì đó.
- Tuân lệnh chủ nhân! thần thú vừa nãy mang trên người lốt hình một chàng trai nay đã trở thành một con chim tuyệt đẹp bay đi mất.
----------------------------------
Cũng chính lúc đó tại phòng của Hanaka
- Không......không..! Hanaka run lên bần bật.
- Sao thế? Ghê sợ chính bản thân mình ư? Tôi và cô là một mà! - Một cô gái có mái tóc đỏ chói hơi xoăn ngang vai, đôi mắt hiểm độc, đầy ma mãnh.
- Không....nói dối....-Hanaka vẫn run lên tưng cơn.
- Hối hận rồi sao? Cô đã bán linh hồn để trở thành pháp sư bóng tối rồi, cô sắp trở thành tôi đấy! Cô sẽ có được lửa bóng đêm, sẽ dành được tình cảm của Nam thần điện hạ, sẽ giết được con nhỏ đáng ghét đó. Vui lên nào, ước mơ của cô sẽ thành hiện thực thôi! Cô ta vẫn nói bằng cái giọng quyến rũ chết người, ánh mắt như sắc tựa lưỡi dao.
- Ước...ước mơ! Hanaka vẫn còn run lẩy bẩy nhưng dường như đã bị giọng nói kia chi phối!
- Phải rồi, chỉ cần uống hết cái này cô sẽ trở thành pháp sư bóng tối hoàn toàn. Nào uống đi!
Không suy nghĩ nhiều, Hanaka cầm luôn cái bát chứa dịch huyết của pháp sư bóng tối tu một hơi cạn sạch. Lòng căm thù Linh đã đưa cô đi quá xa, không còn nhận biết được đúng sai nữa
" Sức mạnh, cảm thấy rồi, sức mạnh của bóng đêm. Thuỳ Linh ,ngươi hay chống mắt lên xem ta xử người ra sao haaaaaaaa"
Truyện gì sẽ xảy ra, xem cháp tiếp theo nhé.
Cháp 15: Giáng sinh tưởng chừng rất hạnh phúc
Cháp 15: Giáng sinh tưởng chừng rất hạnh phúc.-1
Một tháng nữa là đến Giáng Sinh nữa. Tính ra nó đã ở đây hơn 3 tháng (thật ra ở Nhật nhập học vào ngày nào, tác giả cũng không biết nên cho giống luôn ở Việt Nam, mong mọi người thông cảm). Hôm nay là chủ nhật nhưng nó đã dậy từ sớm, kéo theo chị nó và cô bạn akêmi đi mua đồ để chuẩn bị cho Giáng Sinh. Tại sao lại sớm thế ư? Thật ra là nó muốn tự làm quà tặng cho mọi người nên phải chuẩn bị trước. Chị nó cùng akêmi ngán ngẩm lắc đầu khi thấy nó lựa toàn đồ làm handmade mà chẳng mua gì cho bản thân. Hai người bàn nhau tự bỏ nó một mình rồi đi mua sắm những đồ khác. Nó ghét nhất chuyện mua sắm nhưng mong muốn có một Giáng Sing vui vẻ nơi quê người t nên nó gồng người lên để xách đồ đến nỗi chẳng nhận ra hai người theo mình đang có mặt tại quầy ……váy mùa đông.
Tại một nơi nào đó:
- Có kết quả điều tra chưa? Giọng nói đều đều của hắn vang lên
- Thần đã đích thân đi điều tra nhưng không thu thập được gì nhiều: trong hồ sơ nhập học của cô ta có ghi bố mẹ tên là Hoàng Phu, Hoàng Vũ; trong khi đó họ của cô ta được ghi là họ Triệu. Từ điểm bất hợp lí này thần điều tra và được biết cô ta không phải con ruột của hai người đó.
- Nghĩa là lí lịch của cô ta là giả? hắn vẫn nói bằng cái giọng đó.
- Điều này chưa được xác minh nói cách khác là không thể xác minh vì mọi thứ liên quan về cô gái đó là con số 0 ngoài những thông tin mọi người gần như ai cũng biết. Chỉ có một điểm sáng có thể truy tìm được thân phận của cô ta là cô ta mới chỉ có 15 tuổi, hơn nữa cô ta là người Nhật 100%.
- Học trước tuổi?
- Vâng. Hơn nữa cô ta có quan hệ có vẻ như rất thân thiết với Vương Nhật Nam và Hoàng Ngọc My - Những người được mệnh danh là công chúa và hoàng tử mới chuyển vào trường ta.
- Thân thiết? Vậy chắc ngươi cũng đã điều tra hai người bọn họ! Hắn cười, một nụ cười tinh ranh có chút tò mò.
- Vâng nhưng lí lịch của hai người này còn có vẻ kì bí hơn của cô ta nữa. Nhưng có điều có thể gây ngạc nhiên là khi Vương Nhật Nam và Hoàng Ngọc My mới chuyển vào trường này đã có rất nhiều hành động thân mật quá mức bạn bè đối với cô ta!
- Nguồn tim khai thác ở đâu? Hắn nhíu mày
- Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở căn tin!
- Trên mức bạn bè? Hay lắm điều đó càng khiến ta tò mò! Hãy tiếp tục điều tra, có thông tin mới lập tức báo cho ta!
- Tuân lệnh chủ nhân! Vị thần thú đó cúi đầu kính cẩn rồi biến mất
“ Cô khiến ta tò mò đấy, Triệu Thuỳ Linh, liệu tính cách đó, nụ cười đó có phải giả tạo? Ta thật thích thú để xem cô có mặt nạ như mấy đyứa con gái khác không?” hắn mỉm cười, một nụ cuời có chút gì đó gọi là thích thú, phấn khích.
Tối
- Rốt cuộc hai người đã đi đâu để em tìm vậy hả? Nó cáu nhặng hét lên
- Xin lỗi! Mình quên mất! akêmi lúng túng trả lời!
Nó quay sang phía chị nó, chờ đợi sự trả lời
- Chị cũng vậy! Chị nó khẽ rùng mình. Rồi bỗng đổi giọng, đôi mắt long lanh: Thôi mà! chị biết lỗi rồi, bỏ qua nha nha!
Nó nhìn khuân mặt của chị nó mà thở dàii, nó muốn giận một lúc nữa nhưng lại không được, bèn nói:
- Được rồi! Lần sau hai người đừng vậy nữa đấy!
- Yes! Cả hai người đều lấy tay choà kiểu quân đội khiến nó phì cười.
Trời hôm nay có trăng, có lẽ đây là đêm trăng cuối của năm. Nó bỗng muốn đi dạo dù tính sợ ma vẫn không sửa được. Nó mặc xong một chiếc áo khoác không quên nhắn cho cô bạn một lời rồi bước vào màn đêm pha chút ánh sáng. Ánh trăng màu bạc luôn khiến người ta có một nỗi buồn mam mác không tên. Gió thổi nhè nhẹ, làm cây cối khẽ kêu xào xạc. Nó bước đi và như một thói quen nó bước về hướng cái ao nước đó. Ánh trăng soi xuống, tất cả tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của nó cùng tiếng gió. Cái ao bây giờ không khác gì một cái gương huyền ảo. Bỗng một giọt nước nước mắt rơi xuống không rõ lí do tạo thành những vòng tròn nước lung linh. Nó bỗng thấy nhớ ba mẹ nó vô cùng, cũng một buổi tối, cũng một đêm trăng cả nhà nó đã quâu quần bên nhau vậy mà giờ đây tất cả đã vỡ tan như những vòng nước kia vậy. Ai nói là nước thì không bị tổn thương chứ, chỉ là nước bên trên có vẻ tĩnh lặng nhưng bên dưới đang có rất nhiều dòng xoáy nên mới xảy ra điều ngộ nhận đó thôi. Nó lấy cây sáo ra, thổi một khúc hoà vào gió mây và cũng như lần trước….khúc nhạc đó ngoài nó ra cũng có một người lắng nghe….
Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư
Cháp 15: Giáng sinh tưởng chừng rất hạnh phúc - 2
Tiếng sáo vẫn bay trong không trung, da diết và...... quyến rũ.
Có vẻ như không thoát khỏi trí tò mò, người nghe trộm à không nghe quang minh chính đại nhảy xuống khỏi cái cây mình đang yên vị, đang tận hưởng sự yên tĩnh của riêng mình một cách nhẹ nhàng như một con mèo. Phải người đó không ai khác là....hắn.Từ từ tiến về nơi phát ra âm thanh cố gắng không gây ra một tiếng động hắn không thể không tự hỏi người thổi sao là ai. Tiếng sao này hắn đã nghe một lần nhưng lần đó do quá chìm đắm vào khúc nhạc hắn đã quên mất việc xem xét người đó là ai. Tưởng như sẽ không bao giờ được nghe một lần nào nữa vậy mà nay tiếng sáo ấy lại cất lên như một duyên số đã được định sẵn, hắn tự hỏi trái tim trong lồng ngực hắn có phải đang đập nhanh hơn không?
Khoảng cách giữa hắn và nơi khúc nhạc cất lên đang được thu hẹp dần.
Và một người con gái hiện ra dưới ánh trăng, lung linh, huyền ảo và đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc dài tung bay trong gió đông, dáng người mảnh mai có phần cô độc đang ngồi trên phiến đá dát những ánh bạc,.....tất cả khiến nó giống như một nàng tiên trong những câu chuyện thần thoại. Nhưng nàng tiên này chẳng có gì xa lạ, hắn đã biết đó là ai. Tuy vẫn biết người con gái ấy từ lâu đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lònh hắn nhưng nhìn cô gái ấy lúc này trái tim của hắn không thể không đập loạn nhịp.
Nó vẫn thổi khúc nhạc dang dở, vẫn đắm chìm vào tiếng sáo và nỗi nhớ gặm nhấm tâm can và hoàn toàn không biết hắn đang đứng đằng sau, yên lặng nghe khúc nhạc nó thổi.
Khúc nhạc kết thúc. Nó đứng lên chuẩn bị đi về thì:
- Thổi khá đấy! Hắn nói bằng cái giọng lành lạnh nhưng có chút chân thành.
Nó giật mình, quay đầu lại. Nhận ra hắn nó lắp bắp:
- Sao.....anh...lại ở đây?
- Tôi phải hỏi cô câu đó chứ! Hắn nói đều đều, khuân mặt không hề biểu lộ cảm xúc khiến nó không thể nhận biết được tình cảm bên trong.
- Tôi..xin lỗi! Nó cúi đầu.
- Lí do! Hắn vẫn nói với vẻ bình thản.
- Vì... có lẽ tôi đã làm phiền anh!
Hắn nhìn nó, nhìn nét bối rối nhưng đầy đáng yêu của nó rồi như thể không che giấu được cảm xúc nữa hắn bật cười:
- Chẳng sao cả, cô thổi rất hay nên coi như bỏ qua cho cô!
- Thật chứ? Nó vui mừng làm bộ mặt cún con. Lần đầu tiên nó tự nhiên với hắn như vậy t
- Uh..umk! Không hiểu sao hắn lại đỏ mặt, ngại ư? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra nên hắn quay mặt tránh đi ánh nhìn của nó.
t
- Vậy lần khác tôi sẽ thổi cho anh nghe! Nó vừa nói vừa cười.
- Chúng ta có thể làm bạn chứ? Hắn vẫn quay mặt sang hướng khác.
- Chẳng phải trước giờ chúng ta đã là bạn rồi sao? Nó hỏi với giọng đầy thắc mắc xen chút thất vọng.
Hắn định nói: đồ ngốc, trước đây cô chỉ là đồ chơi của tôi thôi. Nhưng không hiểu sao hắn lại nói:
- Là bạn chính thức!
- Đồng ý, ngoắc tay nào! Nó vừa nói vừa chìa ngón tay út ra.
- Trẻ con! Hắn lại cười tuy chỉ là nụ cười nhếch môi nhưng đó là nụ cười thật sự. Rồi hắn cũng chìa ngón tay mình ra ngoắc lấy ngón tay bé xinh của nó.
Hạnh phúc - đó là cảm giác của cả hai người lúc này. Nhưng hai con người đó đâu biết cái ngoắc tay đó là sự mở đầu của rất nhiều hạnh phúc và cũng rất nhiều khổ đau sau này.
- Ôi muộn rồi tôi phải về đây!
Nó nói rồi định chạy đi nhưng cái nắm tay của hắn đã cản nó lại. Nó nhìn hắn, khó hiểu.
- Cô không giấu tôi điều gì chứ? Hắn nói giọng run run chỉ hắn cảm nhận được.
- Giấu điều gì cơ? Nó ngu ngơ.
- Về thân thế của cô, không có gì đặc biết chứ?
Nó sững sờ rồi cũng cúi đầu xuống, thở hắt một cái rồi cũng trả lời:
- Anh hỏi vậy nói tôi trả lời sao đây? Tôi là ai ngay cả bản thân tôi cũng không biết!
Im lặng vài giây, hắn bỏ tay nó ra kèm theo câu nói:
- Xin lỗi!
Nó ngạc nhiên, hắn mà cũng biết nói xin lỗi sao? Hắn nhiều lúc thật lạ.
Nó lắc đầu rồi cũng chạy vụt biến.
Nó đã về từ lâu nhưng hắn vẫn đứng đó, cố nán lại để tận hưởng niềm hạnh phúc ít ỏi này. Từ lâu hắn không cười như thế ngay cả với người thân. Ngay cả người bạn duy nhất của hắn - Dai cũng chưa chắc đã biết hết chuyện riêng tư của hắn và thấy hắn cười với nụ cười chân thật như nó. hắn là một người lãnh đạm với mọi thứ, sống khép kín và lạnh lùng vậy nên càng ít cười, kể cả những gì hài hước nhất cũng chẳng nhận được từ hắn một nụ cười mà có cười cũng chỉ là nụ cười mỉa mai ngụ ý rắng: thế này mà cũng muốn làm ta cười sao? Hay đại loại thế.
Bạn-từ này quá xa xỉ đối với hắn. Từ nhỏ hắn đã phải sống trong sự giả tạo, xung quanh hắn đều là những kẻ mưu mô, không ít người trong số đó luôn tìm cách lại gần hắn cầu thân chỉ để lợi dụng hắn nên hắn đã học cách không tin ai để mình không phải nếm trải cảm giác bị phản bội. Ngay cả với Dai hắn cũng chưa tin hoàn toàn. Mà nói Dai là bạn hắn cũng chỉ đúng một nửa vì có bao giờ Dai gọi hắn bằng tên đâu. Cả hai người luôn có khoảng cách:
" Điện hạ, đi câu với Vương tử không"
Đó đã là cách xưng hô thân mật nhất. Rất ít người gọi hắn bằng tên, chỉ trừ nó. Biết thân phận của hắn rồi vậy mà chẳng thèm gọi lấy từ "Nam thần điện hạ" một câu. À cũng có nhưng lúc đó nó định chơi khăm hắn nên mới làm như vậy. Ngẫm lại nó đã cho hắn một cảm giác tin tưởng, cảm giác hạnh phúc. Liệu tình cảm của hắn đối với nó có phải là tình bạn không? đó là câu hỏi hăn đang thắc mắc.
Mải suy nghĩ như vậy hắn không hề biết rằng trái tim của hắn đã xuất hiện một ngăn mới, một tình cảm mới....tình cảm đó chỉ dành cho một người.
Cháp 15: Giáng Sinh tưởng chừng rất hạnh phúc-3
Tối hôm đó nó không ngủ được, tự ngồi cười một mình không rõ lí do. Làm akêmi càu nhàu suốt cả buổi tối.
- Bạn có chuyện gì mà cười suốt vậy hả?
- Xin lỗi, mình không cố ý.
......Một lúc sau
- Bạn có thôi đi không? akêmi phát cáu vì hành động giở người của cô bạn.
- Thôi bỏ qua cho mình lần nữa đi!
Lại một lúc nữa....
- Trời đất ơi, chắc mình ra ngoài ngủ mất thôi! Akêmi gào lên.
---------------
Sáng hôm sau
Sau sự việc hôm qua, nó và akêmi đều trở thành gấu trúc. Hai mắt thâm quầng, mặt ủ rũ ngáp ngắn ngáp dài.
Vừa bước vào lớp, nó đã chạm chán ngay với Hanaka........và Oh My God
, nó cùng akêmi mi trong trạng thái nhạc nhiên + kinh ngạc+shock nặng vì mái tóc nâu dài của Hanaka đã chuyển sang màu ....đỏ. Cố chấn tĩnh lại, nó tiến lại chỗ ngồi, chuyện không liên quan đến mình thì không nên xen vào nhưng
" Rầm" nó nằm dài ra đất vì vấp phải chân của Hanaka. Hắn khẽ lừ mắt nhìn Hanaka nhưng không can thiệp bởi hắn biết nếu giúp nó lần này thì lần sau nó chỉ bị nặng hơn thôi. Nó cũng dửng dưng với chuyện này dù biết chắc Hanaka cố tình nhưng nó vẫn im lặng tiếp tục tiến về chỗ ngồi. Nhưng có vẻ muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nó, Hanaka chu môi lên giọng:
- Đau không?
Nó định đáp trả nhưng.....
- Muốn biết không?
Người nói không ai khác chính là Vương Nhật Nam - anh trai nó.
Tất cả đều trố mắt nhìn về phía hoàng tử dĩ nhiên trong đó không thể thiếu Hanaka. Không để cô ta kịp định thần..
" Bốp" cô ta ngã nhào xuống đất sau cái gạt chân khá mạnh của anh nó. Miệng nghiến răng, mặt đỏ bừng, cô ta gào lên:
- Cái gì, sao anh dám?
- Vậy là không cần hỏi cô cũng biết có đau hay không mà, thử nghiệm vẫn chính xác hơn người ta nói. Cái này gọi là trăm nghe khôg bằng một thửt. Anh nói cũng một nụ cười nhếch môi đáng sợ và mỉa mai.
- Anh....-Hanaka cứng họng.
- Anh Nam, nó kéo tay anh nó để chấm dứt cái không khí đáng sợ này.
- Em và akêmi đến căn tin đi, Ngọc My đang đợi đó!Anh sẽ đi sau! Anh nó quay sang phía nó giọng nó có phần dịu hơn.
- Nhưng mà........- nó nói chưa hết câu thì nhận ra ánh mắt khác thường của anh nó nên cầm tay akêmi ra khỏi lớp.
Hanaka đã đứng dậy, khuôn mặt đỏ ngầu, cơ cổ căng lên nhìn anh như muốn nuốt sống con mồi. Nhưng đáp lại thái độ giận dữ của cô ta chỉ là cái khẽ nhếch môi của anh, khuôn mặt anh bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết - một khuân mặt không thể gọi là Hoàng tử:
- Tôi tha cho cô lần này, nhưng nếu còn lần sau cô sẽ phải trả gấp mười lần đấy! Anh nó gằn giọng, nhấn m
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
[ 4353 ngày trước - Xem: ]