Âm Dương Thần Chưởng
Mr.Luân™ [Admin] [On] 03/12/24 - 20:29 |
mắt long lanh:
− Ồ nhớ chứ! Mẹ chỉ biết nhìn cây táo cho nguôi. Con ra xem, nó lớn cũng như con đã lớn.
− Ồ! Hay quá!
Trúc Phi co chân chạy nhanh vào trong.
Hồ Diễm Thúy bây giờ mới quay sang vòng tay nói với Trần Lãnh:
− Thúc thúc thông cảm cho mẹ con cháu lâu ngày gặp lại.
Lão ngồi xuống ghế lẩm bẩm:
− Bang chủ quá cưng con, nên lão phu không thể nào bảo dạy dỗ nó được nữa.
Hồ Diễm Thúy ngạc nhiên:
− Trúc Phi nó đã làm gì phiền lòng thúc thúc? Cháu sẽ bảo nó tạ lỗi cùng người.
Trần lão nổi giận bừng bừng:
− Nó đã nhận kẻ thù của lão làm sư phụ. Hôm nay lão đến đây là để trả nó lại cho Bang chủ đó.
Hồ Diễm Thúy vội đưa tách trà thơm cho lão nói vuốt ve:
− Thúc thúc, Trúc Phi còn dại khờ, xin người nghĩ chút tình xưa mà thứ tha cho.
Sắc diện của Trần lão dần hạ xuống khi lão nhớ lại cách đây mấy năm mình đã được Hồ Diễm Thúy cứu cho thoát chết. Lão dịu giọng:
− Lão vẫn nhớ ơn cứu mạng của bang chủ nhưng hành động của Trúc Phi phạm vào lời thề thiêng liêng nhất đời của lão rồi.
Hồ Diễm Thúy ngơ ngác:
− Dám hỏi Thúc thúc, Trúc Phi nó đã nhận ai làm sư phụ mà khiến người nổi giận thế kia?
Trần Lãnh nghiến răng:
− Thái Bình giáo phái, Giang Lâm đệ tử đời thứ tám.
− Thái Bình giáo phái? Trời!
Hồ Diễm Thúy đứng bật dậy kêu lớn rồi té quỵ người xuống ghế rên rĩ:
− Oan gia trời ơi! Tại sao nó không để cho ta yên ổn chứ?
Trần Lãnh lấy làm lạ trước thái độ của nàng. Ông chưa kịp hỏi thì Hồ Diễm Thúy đã lấy lại vẻ thản nhiên thường có, nói dịu dàng:
− Thúc thúc an tâm, cháu sẽ rầy dạy Trúc Phi, nó không thể là đệ tử của Thái Bình giáo phái được.
Trúc Phi đã tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng trong y phục trắng như một ông hoàng con bước ra kêu lên phẫn nộ:
− Con có quyền gia nhập bất cứ môn phái nào con thích chứ?
Hồ Diễm Thúy nghiêm giọng:
− Phải, con được phép gia nhập bất cứ môn phái nào con thích nhưng mẹ chỉ cấm con gia nhập giáo phái Thái Bình.
Trúc Phi mân mê chiếc huy hiệu hình đôi chim bồ câu trắng, chau mày:
− Vì sao mẹ lại bắt con tuân lời một cách vô lý vậy?
− Vi ...
Hồ Diễm Thúy ngần ngừ rồi nói nhanh:
− Vì, Thái Bình giáo phái là kẻ thù của ông ngoại con mà ...
− Không phải.
Trúc Phi cãi lại:
− Giang huynh không phải là kẻ thù của ông ngoại, mà chính ngoại đã giết chết Giang huynh để giành lấy pho bí kíp “Thần cương đại pháp”.
Hồ Diễm Thúy giật mình lẩm bẩm:
− Thần Cương Đại Pháp, một trong ba pho "Cương, nhu, hóa thần công" võ lâm chi bảo. Có thật thúc thúc đã lấy được rồi không?
Trần Lãnh cất giọng lạnh lùng:
− Phải hay không là chuyện riêng của lão, Bang chủ muốn biết để làm gì?
Hồ Diễm Thúy cau mày bảo Trúc Phi:
− Trúc Phi, con cho mẹ mượn chiếc huy hiệu con đang cầm kia một chút.
Cậu bé giấu vội ra sau lưng ấp úng:
− Rồi mẹ bẻ mất của con à?
Hồ Diễm Thúy nở nụ cười buồn bã:
− Mẹ đâu đến nổi vô tình như vậy, con hãy cho mẹ nhìn lại những hình ảnh thân quen một chút.
Trúc Phi dè dặt trao chiếc huy hiệu kia cho mẹ rồi giương mắt đợi chờ. Hồ Diễm Thúy nhìn sâu vào đôi chim trắng rồi cất giọng cười hung ác:
− Thái Bình giáo phái, ta đã thề không để cho mi tồn tại, thì lẽ nào ta lại cho con của ta làm đệ tử của mi sao?
− Mẹ!
Đứa bé giật vội chiếc huy hiệu kia lại đeo vào cổ kêu lên phẫn hận:
− Mẹ không có quyền, con thề sẽ bảo vệ môn phái của con đến hơi thở cuối cùng.
Trần lão gằn giọng:
− Phải, Bang chủ không có quyền xóa tên giáo phái Thái Bình, đó là lời nguyền của lão.
Hồ Diễm Thúy quắc mắt nhìn lão giận dữ:
− Thúc thúc là ai?
Lão cũng quắc mắt trở lại giọng vang như sấm:
− Bang chủ là ai?
Trúc Phi cũng nhảy lên chiếc ghế bọc lông hổ, giọng trẻ con nhưng không kém phần oai dũng:
− Là ai cũng mặc, nhưng không được chạm vào môn phái của ta.
Ánh mắt nó long lên đầy tin tưởng, bàn tay nhỏ của nó đưa cao như một lời thề của người hy sinh vì môn phái.
Con tắc kè nép mình sau trường kỷ khẽ buông lên lời tặc lưỡi oán than, như nói hộ nỗi lòng của Bang chủ Hồ Diễm Thúy.
Ngọn bạch lạp lập lòe cháy quá nửa, từng giọt nến long lanh như những giọt châu của nàng chạy ngược vào tim khiến nữ Bang chủ của Đoạn Hồn Nhân không làm sao ngủ được.
Canh ba qua rồi lặng lẽ, nàng vò nát chiếc quạt trên tay, cắn môi mình bật máu mà vẫn không thể xua đuổi ra khỏi tâm khảm của mình ba chữ Thái Bình phái.
Hai mươi năm dài kỷ niệm tưởng đã vùi chôn, bỗng lời con trẻ như khơi nguồn lệ thảm, lời thề độc năm nào bỗng chốc hiển hiện lên rõ ràng từng nét làm nhức buốt tâm can nàng.
***
Lạ thật! Hồ Diễm Thúy bâng khuâng tự hỏi tại sao nàng không còn khóc được như thuở xa xưa? Nàng nghe thèm một giọt nước mắt mằn mặn trên môi, muốn tâm tư bật ra lời nức nở, muốn có một kẻ tri âm nghe nàng trút cạn nỗi niềm.
Nhưng xung quanh nàng chỉ có bóng tối chập chờn. Chưa có bao giờ nàng thấy thấm thía ý nghĩa của hai chữ cô đơn như lúc này đây? Ai? Ai hiểu giùm nàng một tâm sự quá đớn đau này?
Diễm Thúy trở mình cố tình quên, đắm mình vào giấc ngủ, chợt nàng ngừng thở lặng nghe. Giữa đêm trường tĩnh mịch, tiếng chim gõ vào cánh cửa phòng nàng từng ba tiếng một, nghe như tiếng thần định mệnh gọi hồn người hấp hối.
− Ồ!
Nàng bật ngồi dậy mừng vui, vẻ ưu tư chợt biến. Gương mặt nàng thoáng chốc trở thành cô gái ngây thơ, trinh trắng vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ hoa, bước xuống mở cửa. Giọng nàng như làn sương mỏng:
− Người thật là đúng hẹn.
Người mới vào vận y phục màu xanh, bị kín mặt mày, vừa nhìn thấy nàng, người ấy lùi lại một bước như để chiêm ngưỡng, rồi sụp quỳ tung hô cung kính:
− Tham kiến Hoàng ...
− Suỵt ...
Bàn tay đẹp của nàng kịp thời cắt ngang lời người bịt mặt, bàn tay đẹp mát rượi thơm ngát của nàng chạm vào da thịt làm hắn phải sững sờ mất mấy giây mới định thần nghe lời nàng nói:
− Hãy giữ miệng, ta chưa muốn lộ tung tích vào lúc này. Hãy cho ta biết chuyện ta nhờ người làm đã đến đâu rồi?
Gã bịt mặt đứng dậy từ tốn đáp:
− Tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ của người giao phó, bây giờ chỉ còn chờ cơ hội nữa thôi.
Gương mặt đẹp của nàng lộ vẻ vui mừng:
− Đa tạ người đã bỏ công giúp đỡ.
Nàng nhìn người bịt mặt:
− Từ lâu lắm rồi ta chưa được nhìn thấy tôn nhan. Hôm nay ta muốn biết mặt.
Người bịt mặt lắc đầu:
− Dung mạo kẻ phàm phu tục tử dám đâu làm bận mắt tiên nương, xin giã biệt.
− Khoan.
Hồ Diễm Thúy khẽ lướt đến gần người bịt mặt. Đêm hãy còn dài xin mời người ở lại cùng ta đôi chung hàn huyên đối ẩm.
Sóng mắt đa tình lẫn tiếng nói ngọt ngào của người thiếu phụ bỗng có sức mạnh vô hình níu chân người bịt mặt. Hắn cảm thấy mình bị cuốn vào một cảm giác đê mê khó tả, rồi không biết từ lúc nào hắn ngồi xuống chiếc giường lông êm ái của nàng, vòng tay xiết chặt tấm lưng thon, để nói lên lời tình tự:
− Hồ Diễm Thúy, nàng làm ta phải ngất ngây. Ta sẽ chết mất trong ánh mắt của nàng thôi. Hồ Diễm Thúy ngã đầu vào vai người bịt mặt, khóe môi nở nụ cười tươi như hoa hàm tiếu. Bàn tay nàng ân cần rót rượu, giọng e ấp như thiếu nữ:
− Mời chàng cạn chén, và cho tiện thiếp được nhìn qua dung mạo.
“Vèo”, bàn tay mềm mại của nàng lột nhanh tấm mặt nạ đen của hắn. Lúc đó hắn không còn sức lực nào để kháng cự, mà chỉ thì thào trách móc:
− Ái nương, nàng làm lộ tung tích của ta rồi.
− Thì có sao đâu.
Nàng nũng nịu nép vào ngực hắn. Thật không ngờ hắn lại đẹp trai đến dường này.
Quả thật dưới ánh nến lập lòe, hiện ra một chàng trai xinh đẹp. Mắt cũng long lanh tình tứ, da trắng ngần, môi đỏ tựa son, không thua gì Tống Ngọc hồi sinh. Quả là một cặp xứng đôi vừa lứa. Cả hai cùng ngụp lặn trong niềm hoan lạc, như cá lâu ngày gặp nước, như rồng mấy thuở gặp mây. Trời nghiêng đất lở, thời gian như ngưng lại ở bên ngoài.
Hồ Diễm Thúy nào hay đâu trận ái ân xoáy lốc vô tình bị Trúc Phi nhìn thấy. Cậu bé đã theo dõi bóng đen lên phòng mẹ, lắng nghe tất cả những mẩu đối thoại lạ lùng khó hiểu, và nhìn thấy tất cả những trò dâm loạn mà người mẹ kính yêu của nó vẫy vùng cùng tên bịt mặt trẻ tuổi đẹp trai đó.
Cậu bé quá đỗi bàng hoàng, chân tay run rẩy. Trong một phút yếu lòng, cậu bé đã có ý nghĩ là dùng dao đâm chết đôi gian phu dâm phụ đó. Nhưng rồi không hiểu vì sao đôi bàn tay nắm chặt chuôi kiéem, cậu lại không nỡ đưa lên, tất cả căm hờn phẫn uất biến thành tiếng khóc nghẹn ngào tức tưởi:
− Mẹ!
Cậu bé ôm mặt đứng lặng yên trong bóng tối, nước mắt rơi khỏi kẽ tay xuống chân:
− Sao mẹ lại làm như vậy? Mẹ không còn thương con nữa hay sao? Không!
Trúc Phi bỗng ngẩng mặt dậy kềm tiếng thét căm hờn vang lên trong lòng ngực:
− Mẹ không phải là mẹ của con. Trời ơi, con không có mẹ mà?
Trúc Phi lau nước mắt chạy nhanh ra ngoài lòng thạch động. Bóng tối giăng đầy trước mặt, cậu không cần biết mình đang chạy về đâu, giây phút này đây cậu chỉ cầu mong sao cho mình đừng tồn tại.
Chân cậu bé đã tứa đầy máu đỏ vì dẫm phải gai nhọn của cây rừng. Những cành lá bên đường quất vào thân người đau điếng. Cậu vẫn chẳng màng để ý, cứ cắm đầu chạy mãi.
***
Tiếng gà rừng eo óc gáy từ xa vọng lại, gã bịt mặt giật mình tung chăn nhỏm dậy, bên cạnh hắn thân thể Bang chủ “Đoạn Hồn Nhân” hiện ra như một tòa thiên nhiên lồ lộ, đẹp như tiên nữ tắm suối trần gian.
Gương mặt nàng hồng lên trong ánh nến lặp lòe, khóe miệng trễ xuống như thể trẻ thơ vòi vú mẹ. Khung cảnh tuyệt vời bày ra trước mặt hắn hiện giờ không phải của một dâm phụ bốn mươi tám tuổi đời, có một đứa con mười bốn tuổi, mà là của cô gái đôi mươi e ấp, chưa từng trải chuyện đời, làm run rẩy trái tim hắn.
Nàng là ai thế này?
Hắn ngạc nhiên tự hỏi.
Cơn dục vọng lại bốc bừng, hắn cúi xuống bám vào vực Thiên thai.
Cái hôn đắm đuối này làm nàng trở giấc, đôi mắt đẹp của nàng mở lớn, hốt hoảng hét lên:
− Ngươi dám vào tư phòng của ta.
Người bịt mặt lui lại kinh hãi.
Hắn không hiểu sao nàng lại hỏi mình một câu lạ lùng như vậy?
Hồ Diễm Thúy vừa nhận ra tình trạng lõa thể của mình, nàng ôm mặt khóc tức tửi như người con gái lần đầu tiên đánh mất đi cái quý nhất của đời mình. Hắn lấy chiếc áo choàng khoác lên vai nàng âu yếm:
− Bang chủ, tại hạ không cố ý, chỉ tại ...
Hồ Diễm Thúy nắm tay chàng nói như van vỉ:
− Bệ hạ, không phải lỗi thần thiếp.
Nàng đã mê loạn rồi. Thật là nguy hiểm.
Người bịt mặt vội điểm nhanh vào huyệt Thiên Linh của nàng nói lớn:
− Bang chủ, tại hạ không phải quân vương.
Hồ Diễm Thúy giật mình rụt nhanh tay lại như vừa chạm vào lửa đỏ, hét:
− Tên khốn khiếp, ngươi phải chết.
Nói xong nàng vung chưởng đánh mạnh vào người bịt mặt. Không ngờ tình huống lại xảy ra như vậy, hắn hốt hoảng nhảy sang bên tránh đòn, miệng kêu lên rối rít:
− Bang chủ dừng tay, tại hạ không phải kẻ thù của người mà.
Song chưởng của nàng đưa cao bỗng hạ xuống rồi nàng bật khóc:
− Xin người thứ tội vì ta thường có những cơn kích động thần kinh như vậy!
Người bịt mặt thở phào mừng rỡ:
− Ồ! Bang chủ đừng khách sáo, tại hạ xin cáo biệt.
Rồi hắn cười vui nói tiếp:
− Suýt tý nữa thì tại hạ đã được Bang chủ cho nếm mùi Đoạn Hồn Nhân tan xác mất rồi.
Hồ Diễm Thúy không đáp, mắt ngó mông lung ra cụm hoa vàng trước mặt, khẽ mỉm cười chua chát. Cũng may là người bịt mặt đã rời xa, nếu không thì hắn đã một lần nữa được nếm “Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” của nàng rồi. Vì lúc này đây gương mặt nàng thật đáng yêu, sóng mắt lung linh, môi nở nụ cười ma quái, dù sắt thép cũng khó lòng đứng yên trước mùi hương quyến rũ của nàng chứ đừng nói chi người phàm mắt thịt.
− Bang chủ, Bang chủ ơi, công tử mất tích rồi.
Bà nhũ mẫu chạy vào kêu lên sợ hãi.
Hồ Diễm Thúy giật mình chợt tỉnh. Nàng nắm lấy tay người nhũ mẫu cất giọng bình tĩnh:
− Đừng làm ồn, có chuyện gì hãy nói lại cho ta nghe.
Bà nhũ mẫu run lập cập, mếu máo nói:
− Bẩm Bang chủ. Hồi khuya này công tử bỗng rời phòng đi lên hướng phòng của Bang chủ. Con ngỡ người cho đòi công tử lên dạy việc. Nào ngờ đến bây giờ con mới biết là công tử chẳng có lên đây. Con đã cho tìm khắp nơi nhưng đều không có bóng công tử. Tội con thật đáng chết, xin Bang chủ thứ tha.
Hồ Diễm Thúy tái mặt đứng bật dậy, nhưng nàng lại thở ra ngồi xuống ghế nói dịu dàng:
− Nhũ mẫu lui ra, để ta định liệu.
Người nhũ mẫu mừng rỡ cúi đầu:
− Tạ ơn Bang chủ.
Rồi bà len lén lui ra.
Khi còn lại một mình, bỗng nhiên Hồ Diễm Thúy cảm thấy đầu óc nặng nề choáng váng. Chỉ mới có một đêm mà bao nhiêu biến cố dồn dập. Con mất tích và nàng thì lại một lần nữa đánh mất chữ kiên trinh mà suốt hơn hai mươi năm dài gìn giữ.
Thái Bình giáo phái, chỉ tại ngươi. Chỉ tại ngươi mà ta không giữ nổi lòng mình.
Đoạn hồn Nhân nữ sắc chỉ vì ngươi mà phút chốc ta không kềm giữ lòng mình. Cũng như hai mươi năm trước kia cũng vì ngươi mà đời hoa lâm vào vòng cay đắng. Trời ơi!
Ta đã muốn vùi sâu tất cả vào trong quên lãng nhưng sao kỷ niệm xưa cứ ập về đầy ắp.
Ta đã luyện thành “Đoạn Hồn Nhân tuyệt kỹ”, sao vẫn không kềm nổi con tim mình thổn thức chữ nhớ nhung? Hồ Diễm Thúy sao ngươi vẫn cứ nặng tình với con người không tim óc đó.
Không, Thái Bình giáo không thể tồn tại cũng như vết thương trong trái tim ta không thể nào lành. Muốn thành công phải biết cười trên đau khổ, muốn đừng để người ta đè bẹp, phải biết đè bẹp người ta. Phải! Các người đã cười trên đau khổ của ta thì hôm nay ta phải được cười ngạo nghễ trên sự đau khổ của các người.
Còn Trúc Phi! Con của ta, ta đã hiểu lý do mất tích của con rồi. Con đã thấy ta cùng gã công tử đẹp trai kia say sưa trong niềm hoan lạc. Ôi! Con thơ dại, con có biết đâu lần đầu tiên ta không kềm chế được mình. Tại sao? Tại sao ta lại dùng “Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” để biến mình thành một nạn nhân. Có phải nữ tính trong người ta chưa chết hẳn, trái tim ta vẫn còn một chút gì rung cảm của yêu đương? Hay là vì do hắn quá đẹp trai nên ta được sống lại thời son trẻ. Không, không! Trời ơi. Nàng gục đầu ôm mặt khóc nghẹn ngào hối hận.
***
Giờ đây trong mắt con thơ, trong ánh mắt chàng trai lạ lùng kia, ta là một ả dâm phụ đê hèn.
− Không! Xin đừng nghĩ suy như vậy? Ta không phải hạng liễu ngõ hoa tường đã quen mùi ong bướm.
“Lâm Bình ơi, lần thứ hai chàng giết đời Hồ Diễm Thúy này rồi!” Nhưng việc gì ta phải sợ?
Nàng bỗng ngẩng đầu dậy, mắt long lanh hoang dại. Hai mươi năm qua tiết sạch giá trong có ai hiểu thấu cho nàng đâu? Mà nay chỉ vì một chút yếu lòng lại sợ đời khinh khi mai mỉa? Mà có phải đến bây giờ người ta mới gán cho nàng chữ dâm phụ lăng loàn đâu? Cách đây hai mươi năm về trước, từ một cô gái ngây thơ dù không phạm tội người ta cũng gán cho nàng hai tiếng “gian dâm”, không chung thủy. Thì tội gì nàng phải khư khư ôm chặt cái tiết trinh vùi chôn đời hồng nhan trong cô đơn lạnh lẻo?
Đã là Bang chủ, uy quyền sinh sát trong tay, võ công tuyệt luân trong thiên hạ, thì nàng còn sợ gì ai? Nàng có còn là cô gái yếu mềm như hồi còn ở trong cung cấm nữa đâu mà kinh hoàng run sợ chứ?
Nàng bỗng buông lên tràng c
− Ồ nhớ chứ! Mẹ chỉ biết nhìn cây táo cho nguôi. Con ra xem, nó lớn cũng như con đã lớn.
− Ồ! Hay quá!
Trúc Phi co chân chạy nhanh vào trong.
Hồ Diễm Thúy bây giờ mới quay sang vòng tay nói với Trần Lãnh:
− Thúc thúc thông cảm cho mẹ con cháu lâu ngày gặp lại.
Lão ngồi xuống ghế lẩm bẩm:
− Bang chủ quá cưng con, nên lão phu không thể nào bảo dạy dỗ nó được nữa.
Hồ Diễm Thúy ngạc nhiên:
− Trúc Phi nó đã làm gì phiền lòng thúc thúc? Cháu sẽ bảo nó tạ lỗi cùng người.
Trần lão nổi giận bừng bừng:
− Nó đã nhận kẻ thù của lão làm sư phụ. Hôm nay lão đến đây là để trả nó lại cho Bang chủ đó.
Hồ Diễm Thúy vội đưa tách trà thơm cho lão nói vuốt ve:
− Thúc thúc, Trúc Phi còn dại khờ, xin người nghĩ chút tình xưa mà thứ tha cho.
Sắc diện của Trần lão dần hạ xuống khi lão nhớ lại cách đây mấy năm mình đã được Hồ Diễm Thúy cứu cho thoát chết. Lão dịu giọng:
− Lão vẫn nhớ ơn cứu mạng của bang chủ nhưng hành động của Trúc Phi phạm vào lời thề thiêng liêng nhất đời của lão rồi.
Hồ Diễm Thúy ngơ ngác:
− Dám hỏi Thúc thúc, Trúc Phi nó đã nhận ai làm sư phụ mà khiến người nổi giận thế kia?
Trần Lãnh nghiến răng:
− Thái Bình giáo phái, Giang Lâm đệ tử đời thứ tám.
− Thái Bình giáo phái? Trời!
Hồ Diễm Thúy đứng bật dậy kêu lớn rồi té quỵ người xuống ghế rên rĩ:
− Oan gia trời ơi! Tại sao nó không để cho ta yên ổn chứ?
Trần Lãnh lấy làm lạ trước thái độ của nàng. Ông chưa kịp hỏi thì Hồ Diễm Thúy đã lấy lại vẻ thản nhiên thường có, nói dịu dàng:
− Thúc thúc an tâm, cháu sẽ rầy dạy Trúc Phi, nó không thể là đệ tử của Thái Bình giáo phái được.
Trúc Phi đã tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng trong y phục trắng như một ông hoàng con bước ra kêu lên phẫn nộ:
− Con có quyền gia nhập bất cứ môn phái nào con thích chứ?
Hồ Diễm Thúy nghiêm giọng:
− Phải, con được phép gia nhập bất cứ môn phái nào con thích nhưng mẹ chỉ cấm con gia nhập giáo phái Thái Bình.
Trúc Phi mân mê chiếc huy hiệu hình đôi chim bồ câu trắng, chau mày:
− Vì sao mẹ lại bắt con tuân lời một cách vô lý vậy?
− Vi ...
Hồ Diễm Thúy ngần ngừ rồi nói nhanh:
− Vì, Thái Bình giáo phái là kẻ thù của ông ngoại con mà ...
− Không phải.
Trúc Phi cãi lại:
− Giang huynh không phải là kẻ thù của ông ngoại, mà chính ngoại đã giết chết Giang huynh để giành lấy pho bí kíp “Thần cương đại pháp”.
Hồ Diễm Thúy giật mình lẩm bẩm:
− Thần Cương Đại Pháp, một trong ba pho "Cương, nhu, hóa thần công" võ lâm chi bảo. Có thật thúc thúc đã lấy được rồi không?
Trần Lãnh cất giọng lạnh lùng:
− Phải hay không là chuyện riêng của lão, Bang chủ muốn biết để làm gì?
Hồ Diễm Thúy cau mày bảo Trúc Phi:
− Trúc Phi, con cho mẹ mượn chiếc huy hiệu con đang cầm kia một chút.
Cậu bé giấu vội ra sau lưng ấp úng:
− Rồi mẹ bẻ mất của con à?
Hồ Diễm Thúy nở nụ cười buồn bã:
− Mẹ đâu đến nổi vô tình như vậy, con hãy cho mẹ nhìn lại những hình ảnh thân quen một chút.
Trúc Phi dè dặt trao chiếc huy hiệu kia cho mẹ rồi giương mắt đợi chờ. Hồ Diễm Thúy nhìn sâu vào đôi chim trắng rồi cất giọng cười hung ác:
− Thái Bình giáo phái, ta đã thề không để cho mi tồn tại, thì lẽ nào ta lại cho con của ta làm đệ tử của mi sao?
− Mẹ!
Đứa bé giật vội chiếc huy hiệu kia lại đeo vào cổ kêu lên phẫn hận:
− Mẹ không có quyền, con thề sẽ bảo vệ môn phái của con đến hơi thở cuối cùng.
Trần lão gằn giọng:
− Phải, Bang chủ không có quyền xóa tên giáo phái Thái Bình, đó là lời nguyền của lão.
Hồ Diễm Thúy quắc mắt nhìn lão giận dữ:
− Thúc thúc là ai?
Lão cũng quắc mắt trở lại giọng vang như sấm:
− Bang chủ là ai?
Trúc Phi cũng nhảy lên chiếc ghế bọc lông hổ, giọng trẻ con nhưng không kém phần oai dũng:
− Là ai cũng mặc, nhưng không được chạm vào môn phái của ta.
Ánh mắt nó long lên đầy tin tưởng, bàn tay nhỏ của nó đưa cao như một lời thề của người hy sinh vì môn phái.
Con tắc kè nép mình sau trường kỷ khẽ buông lên lời tặc lưỡi oán than, như nói hộ nỗi lòng của Bang chủ Hồ Diễm Thúy.
Ngọn bạch lạp lập lòe cháy quá nửa, từng giọt nến long lanh như những giọt châu của nàng chạy ngược vào tim khiến nữ Bang chủ của Đoạn Hồn Nhân không làm sao ngủ được.
Canh ba qua rồi lặng lẽ, nàng vò nát chiếc quạt trên tay, cắn môi mình bật máu mà vẫn không thể xua đuổi ra khỏi tâm khảm của mình ba chữ Thái Bình phái.
Hai mươi năm dài kỷ niệm tưởng đã vùi chôn, bỗng lời con trẻ như khơi nguồn lệ thảm, lời thề độc năm nào bỗng chốc hiển hiện lên rõ ràng từng nét làm nhức buốt tâm can nàng.
***
Lạ thật! Hồ Diễm Thúy bâng khuâng tự hỏi tại sao nàng không còn khóc được như thuở xa xưa? Nàng nghe thèm một giọt nước mắt mằn mặn trên môi, muốn tâm tư bật ra lời nức nở, muốn có một kẻ tri âm nghe nàng trút cạn nỗi niềm.
Nhưng xung quanh nàng chỉ có bóng tối chập chờn. Chưa có bao giờ nàng thấy thấm thía ý nghĩa của hai chữ cô đơn như lúc này đây? Ai? Ai hiểu giùm nàng một tâm sự quá đớn đau này?
Diễm Thúy trở mình cố tình quên, đắm mình vào giấc ngủ, chợt nàng ngừng thở lặng nghe. Giữa đêm trường tĩnh mịch, tiếng chim gõ vào cánh cửa phòng nàng từng ba tiếng một, nghe như tiếng thần định mệnh gọi hồn người hấp hối.
− Ồ!
Nàng bật ngồi dậy mừng vui, vẻ ưu tư chợt biến. Gương mặt nàng thoáng chốc trở thành cô gái ngây thơ, trinh trắng vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ hoa, bước xuống mở cửa. Giọng nàng như làn sương mỏng:
− Người thật là đúng hẹn.
Người mới vào vận y phục màu xanh, bị kín mặt mày, vừa nhìn thấy nàng, người ấy lùi lại một bước như để chiêm ngưỡng, rồi sụp quỳ tung hô cung kính:
− Tham kiến Hoàng ...
− Suỵt ...
Bàn tay đẹp của nàng kịp thời cắt ngang lời người bịt mặt, bàn tay đẹp mát rượi thơm ngát của nàng chạm vào da thịt làm hắn phải sững sờ mất mấy giây mới định thần nghe lời nàng nói:
− Hãy giữ miệng, ta chưa muốn lộ tung tích vào lúc này. Hãy cho ta biết chuyện ta nhờ người làm đã đến đâu rồi?
Gã bịt mặt đứng dậy từ tốn đáp:
− Tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ của người giao phó, bây giờ chỉ còn chờ cơ hội nữa thôi.
Gương mặt đẹp của nàng lộ vẻ vui mừng:
− Đa tạ người đã bỏ công giúp đỡ.
Nàng nhìn người bịt mặt:
− Từ lâu lắm rồi ta chưa được nhìn thấy tôn nhan. Hôm nay ta muốn biết mặt.
Người bịt mặt lắc đầu:
− Dung mạo kẻ phàm phu tục tử dám đâu làm bận mắt tiên nương, xin giã biệt.
− Khoan.
Hồ Diễm Thúy khẽ lướt đến gần người bịt mặt. Đêm hãy còn dài xin mời người ở lại cùng ta đôi chung hàn huyên đối ẩm.
Sóng mắt đa tình lẫn tiếng nói ngọt ngào của người thiếu phụ bỗng có sức mạnh vô hình níu chân người bịt mặt. Hắn cảm thấy mình bị cuốn vào một cảm giác đê mê khó tả, rồi không biết từ lúc nào hắn ngồi xuống chiếc giường lông êm ái của nàng, vòng tay xiết chặt tấm lưng thon, để nói lên lời tình tự:
− Hồ Diễm Thúy, nàng làm ta phải ngất ngây. Ta sẽ chết mất trong ánh mắt của nàng thôi. Hồ Diễm Thúy ngã đầu vào vai người bịt mặt, khóe môi nở nụ cười tươi như hoa hàm tiếu. Bàn tay nàng ân cần rót rượu, giọng e ấp như thiếu nữ:
− Mời chàng cạn chén, và cho tiện thiếp được nhìn qua dung mạo.
“Vèo”, bàn tay mềm mại của nàng lột nhanh tấm mặt nạ đen của hắn. Lúc đó hắn không còn sức lực nào để kháng cự, mà chỉ thì thào trách móc:
− Ái nương, nàng làm lộ tung tích của ta rồi.
− Thì có sao đâu.
Nàng nũng nịu nép vào ngực hắn. Thật không ngờ hắn lại đẹp trai đến dường này.
Quả thật dưới ánh nến lập lòe, hiện ra một chàng trai xinh đẹp. Mắt cũng long lanh tình tứ, da trắng ngần, môi đỏ tựa son, không thua gì Tống Ngọc hồi sinh. Quả là một cặp xứng đôi vừa lứa. Cả hai cùng ngụp lặn trong niềm hoan lạc, như cá lâu ngày gặp nước, như rồng mấy thuở gặp mây. Trời nghiêng đất lở, thời gian như ngưng lại ở bên ngoài.
Hồ Diễm Thúy nào hay đâu trận ái ân xoáy lốc vô tình bị Trúc Phi nhìn thấy. Cậu bé đã theo dõi bóng đen lên phòng mẹ, lắng nghe tất cả những mẩu đối thoại lạ lùng khó hiểu, và nhìn thấy tất cả những trò dâm loạn mà người mẹ kính yêu của nó vẫy vùng cùng tên bịt mặt trẻ tuổi đẹp trai đó.
Cậu bé quá đỗi bàng hoàng, chân tay run rẩy. Trong một phút yếu lòng, cậu bé đã có ý nghĩ là dùng dao đâm chết đôi gian phu dâm phụ đó. Nhưng rồi không hiểu vì sao đôi bàn tay nắm chặt chuôi kiéem, cậu lại không nỡ đưa lên, tất cả căm hờn phẫn uất biến thành tiếng khóc nghẹn ngào tức tưởi:
− Mẹ!
Cậu bé ôm mặt đứng lặng yên trong bóng tối, nước mắt rơi khỏi kẽ tay xuống chân:
− Sao mẹ lại làm như vậy? Mẹ không còn thương con nữa hay sao? Không!
Trúc Phi bỗng ngẩng mặt dậy kềm tiếng thét căm hờn vang lên trong lòng ngực:
− Mẹ không phải là mẹ của con. Trời ơi, con không có mẹ mà?
Trúc Phi lau nước mắt chạy nhanh ra ngoài lòng thạch động. Bóng tối giăng đầy trước mặt, cậu không cần biết mình đang chạy về đâu, giây phút này đây cậu chỉ cầu mong sao cho mình đừng tồn tại.
Chân cậu bé đã tứa đầy máu đỏ vì dẫm phải gai nhọn của cây rừng. Những cành lá bên đường quất vào thân người đau điếng. Cậu vẫn chẳng màng để ý, cứ cắm đầu chạy mãi.
***
Tiếng gà rừng eo óc gáy từ xa vọng lại, gã bịt mặt giật mình tung chăn nhỏm dậy, bên cạnh hắn thân thể Bang chủ “Đoạn Hồn Nhân” hiện ra như một tòa thiên nhiên lồ lộ, đẹp như tiên nữ tắm suối trần gian.
Gương mặt nàng hồng lên trong ánh nến lặp lòe, khóe miệng trễ xuống như thể trẻ thơ vòi vú mẹ. Khung cảnh tuyệt vời bày ra trước mặt hắn hiện giờ không phải của một dâm phụ bốn mươi tám tuổi đời, có một đứa con mười bốn tuổi, mà là của cô gái đôi mươi e ấp, chưa từng trải chuyện đời, làm run rẩy trái tim hắn.
Nàng là ai thế này?
Hắn ngạc nhiên tự hỏi.
Cơn dục vọng lại bốc bừng, hắn cúi xuống bám vào vực Thiên thai.
Cái hôn đắm đuối này làm nàng trở giấc, đôi mắt đẹp của nàng mở lớn, hốt hoảng hét lên:
− Ngươi dám vào tư phòng của ta.
Người bịt mặt lui lại kinh hãi.
Hắn không hiểu sao nàng lại hỏi mình một câu lạ lùng như vậy?
Hồ Diễm Thúy vừa nhận ra tình trạng lõa thể của mình, nàng ôm mặt khóc tức tửi như người con gái lần đầu tiên đánh mất đi cái quý nhất của đời mình. Hắn lấy chiếc áo choàng khoác lên vai nàng âu yếm:
− Bang chủ, tại hạ không cố ý, chỉ tại ...
Hồ Diễm Thúy nắm tay chàng nói như van vỉ:
− Bệ hạ, không phải lỗi thần thiếp.
Nàng đã mê loạn rồi. Thật là nguy hiểm.
Người bịt mặt vội điểm nhanh vào huyệt Thiên Linh của nàng nói lớn:
− Bang chủ, tại hạ không phải quân vương.
Hồ Diễm Thúy giật mình rụt nhanh tay lại như vừa chạm vào lửa đỏ, hét:
− Tên khốn khiếp, ngươi phải chết.
Nói xong nàng vung chưởng đánh mạnh vào người bịt mặt. Không ngờ tình huống lại xảy ra như vậy, hắn hốt hoảng nhảy sang bên tránh đòn, miệng kêu lên rối rít:
− Bang chủ dừng tay, tại hạ không phải kẻ thù của người mà.
Song chưởng của nàng đưa cao bỗng hạ xuống rồi nàng bật khóc:
− Xin người thứ tội vì ta thường có những cơn kích động thần kinh như vậy!
Người bịt mặt thở phào mừng rỡ:
− Ồ! Bang chủ đừng khách sáo, tại hạ xin cáo biệt.
Rồi hắn cười vui nói tiếp:
− Suýt tý nữa thì tại hạ đã được Bang chủ cho nếm mùi Đoạn Hồn Nhân tan xác mất rồi.
Hồ Diễm Thúy không đáp, mắt ngó mông lung ra cụm hoa vàng trước mặt, khẽ mỉm cười chua chát. Cũng may là người bịt mặt đã rời xa, nếu không thì hắn đã một lần nữa được nếm “Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” của nàng rồi. Vì lúc này đây gương mặt nàng thật đáng yêu, sóng mắt lung linh, môi nở nụ cười ma quái, dù sắt thép cũng khó lòng đứng yên trước mùi hương quyến rũ của nàng chứ đừng nói chi người phàm mắt thịt.
− Bang chủ, Bang chủ ơi, công tử mất tích rồi.
Bà nhũ mẫu chạy vào kêu lên sợ hãi.
Hồ Diễm Thúy giật mình chợt tỉnh. Nàng nắm lấy tay người nhũ mẫu cất giọng bình tĩnh:
− Đừng làm ồn, có chuyện gì hãy nói lại cho ta nghe.
Bà nhũ mẫu run lập cập, mếu máo nói:
− Bẩm Bang chủ. Hồi khuya này công tử bỗng rời phòng đi lên hướng phòng của Bang chủ. Con ngỡ người cho đòi công tử lên dạy việc. Nào ngờ đến bây giờ con mới biết là công tử chẳng có lên đây. Con đã cho tìm khắp nơi nhưng đều không có bóng công tử. Tội con thật đáng chết, xin Bang chủ thứ tha.
Hồ Diễm Thúy tái mặt đứng bật dậy, nhưng nàng lại thở ra ngồi xuống ghế nói dịu dàng:
− Nhũ mẫu lui ra, để ta định liệu.
Người nhũ mẫu mừng rỡ cúi đầu:
− Tạ ơn Bang chủ.
Rồi bà len lén lui ra.
Khi còn lại một mình, bỗng nhiên Hồ Diễm Thúy cảm thấy đầu óc nặng nề choáng váng. Chỉ mới có một đêm mà bao nhiêu biến cố dồn dập. Con mất tích và nàng thì lại một lần nữa đánh mất chữ kiên trinh mà suốt hơn hai mươi năm dài gìn giữ.
Thái Bình giáo phái, chỉ tại ngươi. Chỉ tại ngươi mà ta không giữ nổi lòng mình.
Đoạn hồn Nhân nữ sắc chỉ vì ngươi mà phút chốc ta không kềm giữ lòng mình. Cũng như hai mươi năm trước kia cũng vì ngươi mà đời hoa lâm vào vòng cay đắng. Trời ơi!
Ta đã muốn vùi sâu tất cả vào trong quên lãng nhưng sao kỷ niệm xưa cứ ập về đầy ắp.
Ta đã luyện thành “Đoạn Hồn Nhân tuyệt kỹ”, sao vẫn không kềm nổi con tim mình thổn thức chữ nhớ nhung? Hồ Diễm Thúy sao ngươi vẫn cứ nặng tình với con người không tim óc đó.
Không, Thái Bình giáo không thể tồn tại cũng như vết thương trong trái tim ta không thể nào lành. Muốn thành công phải biết cười trên đau khổ, muốn đừng để người ta đè bẹp, phải biết đè bẹp người ta. Phải! Các người đã cười trên đau khổ của ta thì hôm nay ta phải được cười ngạo nghễ trên sự đau khổ của các người.
Còn Trúc Phi! Con của ta, ta đã hiểu lý do mất tích của con rồi. Con đã thấy ta cùng gã công tử đẹp trai kia say sưa trong niềm hoan lạc. Ôi! Con thơ dại, con có biết đâu lần đầu tiên ta không kềm chế được mình. Tại sao? Tại sao ta lại dùng “Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” để biến mình thành một nạn nhân. Có phải nữ tính trong người ta chưa chết hẳn, trái tim ta vẫn còn một chút gì rung cảm của yêu đương? Hay là vì do hắn quá đẹp trai nên ta được sống lại thời son trẻ. Không, không! Trời ơi. Nàng gục đầu ôm mặt khóc nghẹn ngào hối hận.
***
Giờ đây trong mắt con thơ, trong ánh mắt chàng trai lạ lùng kia, ta là một ả dâm phụ đê hèn.
− Không! Xin đừng nghĩ suy như vậy? Ta không phải hạng liễu ngõ hoa tường đã quen mùi ong bướm.
“Lâm Bình ơi, lần thứ hai chàng giết đời Hồ Diễm Thúy này rồi!” Nhưng việc gì ta phải sợ?
Nàng bỗng ngẩng đầu dậy, mắt long lanh hoang dại. Hai mươi năm qua tiết sạch giá trong có ai hiểu thấu cho nàng đâu? Mà nay chỉ vì một chút yếu lòng lại sợ đời khinh khi mai mỉa? Mà có phải đến bây giờ người ta mới gán cho nàng chữ dâm phụ lăng loàn đâu? Cách đây hai mươi năm về trước, từ một cô gái ngây thơ dù không phạm tội người ta cũng gán cho nàng hai tiếng “gian dâm”, không chung thủy. Thì tội gì nàng phải khư khư ôm chặt cái tiết trinh vùi chôn đời hồng nhan trong cô đơn lạnh lẻo?
Đã là Bang chủ, uy quyền sinh sát trong tay, võ công tuyệt luân trong thiên hạ, thì nàng còn sợ gì ai? Nàng có còn là cô gái yếu mềm như hồi còn ở trong cung cấm nữa đâu mà kinh hoàng run sợ chứ?
Nàng bỗng buông lên tràng c